Chương 136: Anh có thích Phùng Uyển không?
Sở Kiếm Tâm thấy mình bị lạnh nhạt, có chút xấu hổ, châm lên một điếu thuốc rồi cười cười, cố ý muốn che dấu sự ngại ngùng bèn nói: “Tôi là quân K, Vương Hi cũng là K, lại có thể bốc được quân bài giống với anh ta, cảm thấy có chút rối.”
“Ha ha ha!”
Trong gian phòng đều là tiếng cười của Sở Kiếm Tâm.
“Vận may của anh Sở đúng là có chút rối loạn.” Tần Thư Hào cười hà hà, giúp Sở Kiếm Tâm che đậy sự xấu hổ ngại ngùng.
Vương Hi cụp mi không nói chuyện.
Lúc Tần Thư Hào phát bài lần thứ hai, Vương Hi lại một lần nữa bốc được một quân K, Nguyên Kiệt là quân A, hai người họ đã có hai quân bài giống hệt nhau.
Nguyên Kiệt thấy cặp A của mình là lớn nhất, dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Tốt lắm!”
“Chính là dùng đôi A này xuyên chết mấy người, khiến mấy người phải mặc quần cộc về nhà… ”
“Muốn xuyên tôi? Phải xem đôi J của tôi có đồng ý hay không.” Lý Bân nhìn đôi J của mình, đôi mắt lập tức sáng lên.
Xì tố lấy tứ quý là lớn nhất, tức là bốn quân bài giống nhau, nếu như mọi người đều là tứ quý, vậy phải xem xem số điểm của ai là lớn nhất, trước mắt đôi A của Nguyên Kiệt là lớn nhất.
“Vậy một đôi này của tôi thì sao?” Khưu Vũ nhìn bài của Tần Thư Hào, lập tức lấy ra một cặp Q cười phá lên đầy dung tục.
Hắn ta vừa cười vừa huơ tay múa chân với mấy cô gái độc thân đang ngồi trong phòng.
“Khưu thiếu gia, anh làm sao lại đê tiện như thế?” Một cô gái bất mãn, giả vờ tức giận nói.
“Cô thích sự đê tiện của tôi không?” Khưu Vũ tiếp tục cười hèn hạ.
Lúc Khưu Vũ đang đùa cợt với các cô gái, Phùng Uyển cũng dẫn theo vài người thủ hạ tiến vào, thấy trong phòng đều là người quen, mặt không cảm xúc chuyển tới một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Vương Hi.
Trong gian phòng này, địa vị của Phùng Uyển cao nhất, đại tiểu thư của nhà họ Phùng- một trong bốn gia tộc lớn của thành phố Minh Châu, cô còn là con gái độc nhất, tương lai sẽ là gia chủ của nhà họ Phùng.
Chơi bài là một hạng mục trong rất nhiều tiệc rượu, trong tiệc rượu mọi người dùng một ít buffet, uống chút rượu, mệt mỏi thì vào phòng riêng hút xì gà tán chuyện, hoặc là chơi bài để tạo quan hệ.
Phùng Uyển, Vương Hi và Khưu Vũ đều là người trẻ tuổi, trong tiệc rượu tự có nhóm giao tiếp của mình, lúc nói chuyện đều chiếu cố tới những người bạn có quan hệ thân thiết.
Giờ đây mọi người trong tiệc rượu đều đã thấm mệt, nghỉ ngơi trong các gian phòng tìm kiếm người bạn đồng hành của mình, xem họ chơi bài, hoặc cùng mọi người trò chuyện.
Cho dù có bao nhiêu nhóm thì cuối cùng các đại thiếu gia hàng đầu này đều sẽ ở trong cùng một nhóm.
Át chủ bài mười ngàn, một ván bài là vài triệu, những cậu ấm cô chiêu nhà giàu có gia tài bạc tỷ này đều có thể chơi.
“Tôi cũng là một đôi K, mẹ kiếp, thật là xui xẻo, lại được chia quân bài giống như Vương Hi.” Sở Kiếm Tâm bắt đầu chửi mát.
Mọi người đều phớt lờ hắn ta.
“Tôi nhận thua.” Vương Hi mặt lạnh tanh đẩy cặp K về phía trước.
“Tôi cũng nhận thua, mẹ kiếp!” Sở Kiếm Tâm ném đôi K xuống.
Ván bài này người thắng cuối cùng là Lý Bân, mọi người đều là một đôi, chỉ có anh ta bốc được ba quân J.
“Mẹ kiếp, vận may của anh thật tốt, ba quân J cũng có thể thắng.” Nguyên Kiệt không phục nói.
“Hôm nay là anh ở phía tôi nếu không thì bốn quân J tôi đều có thể lấy được rồi.” Lý Bân lớn giọng nói.
“Tần Thư Hào, anh là có chuyện gì vậy, có phải là phản bội lão đại của mình, cùng lăn lộn với Lý Bân rồi không? Anh là người chia bài, không cho phép chơi xấu, nếu không tôi chặt đứt tay của anh.” Khưu Vũ quở mắng Tần Thư Hào.
“Vũ thiếu gia, tôi không dám.” Tần Thư Hào ngoan ngoãn đáp.
“Anh đã là số một ở thành phố Minh Hải rồi mà hắn ta thấy người khác còn hết mực nịnh hót. Đây là một con chó không thể thuần dưỡng, giữ lại hắn ta làm gì, đánh gãy chân hắn là được rồi.” Hàn Lâm Nhi nhẹ nhàng ôm lấy Vương Hi, tựa cằm lên vai anh.
“Đừng ồn ào.” Vương Hi cảm thấy có chút khó chịu, bắt lấy tay của Hàn Lâm Nhi.
“Tôi mệt rồi, muốn mượn bờ vai anh dựa một lúc.” Hàn Lâm Nhi đáp.
Vương Hi muốn gỡ tay của Hàn Lâm Nhi ra, một tay lại bị cô ta tóm chặt, ngón tay đan vào tay anh. Vương Hi lập tức cảm thấy cơ thể càng thêm khó chịu, trong lòng sinh ra một cảm giác không sao nói rõ được.
Lúc Tần Thư Hào chia lại bài, động tác ám muội giữa Hàn Lâm Nhi và Vương Hi, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Lý Bân đều nhìn thấy, Nguyên Kiệt và Lý Bân bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt lộ ra một tia nhìn cổ quái.
Khưu Vũ cười cười, trên mặt cũng lộ ra nét cười mờ ám.
Hàn Lâm Nhi nổi tiếng chơi bời ở thành phố Minh Hải, mọi người từ sớm đã được nghe danh, đây cũng là một mỹ nữ tuyệt diệu, bọn họ đều có chút hâm mộ Vương Hi.
Phỏng chừng Hàn Lâm Nhi hầu hạ Vương Hi rất tốt.
“Không sợ nhị thiếu gia nhà họ Dương biết được à?” Vương Vị Ương phát ra một tiếng cười lạnh.
“Cô muốn nói cho anh ta biết sao?” Hàn Lâm Nhi nhẹ nhàng ôm Vương Hi, cảm nhận được cơ bụng căng tràn sức mạnh của anh, nghiêng đầu nhìn Vương Vị Ương.
“Cô có lẽ biết là tôi đang gây sức ép với Vương Hi.” Vương Vị Ương nói.
“Nếu như cô đem chuyện này nói cho nhị thiếu gia nhà họ Dương và Diệp Khinh Tuyết, có lẽ sẽ tạo được một đoạn duyên phận đẹp cho chúng tôi. Nhà họ Vương- một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô cùng với nhà họ Hàn đứng số một ở thành phố Minh Hải, mạnh mẽ liên thủ.” Hàn Lâm Nhi tiếp tục.
“Vậy tôi ngược lại không thể nói.” Vương Vị Ương nhếch miệng.
Hàn Lâm Nhi dám công khai ám muội với Vương Hi là dựa vào đâu, cô ta tin những người này không dám lan truyền lung tung, Vương Vị Ương có thể nói, nhưng nói ra chuyện giữa họ, không có lợi ích gì với cô ta, ngược lại còn vì vậy mà mạo phạm tới nhà họ Hàn.
Thế lực của nhà họ Vương lớn nhất, nhưng cũng phải có được sự ủng hộ của các nhà giàu sang cấp bậc chư hầu này.
Trong ván bài tiếp theo, Vương Hi bắt đầu trở nên loạn như cào cào.
Tay của Hàn Lâm Nhi không thành thực.
Lúc vừa phát được hai quân bài, Hàn Lâm Nhi còn nhẹ ôm lấy anh, rất có quy củ, giống như một người bạn thân thiết với anh. Tới quân bài thứ ba, tay của cô ta liền bắt đầu vẽ từng vòng tròn trên đùi anh.
Vương Hi bị cô ta vẽ tới vô cùng bực bội, cảm thấy trong cơ thể tràn lên một ngọn lửa, trên người có một loại cảm giác nóng nảy.
Hàn Lâm Nhi gần đây càng ngày càng có hứng thú với Vương Hi, nguyên nhân khiến cô ta quan tâm tới Vương Hi có rất nhiều, năng lực kiếm tiền của anh, anh có thể chơi quyền anh, thế lực của anh, tướng mạo đẹp trai trẻ tuổi, còn có xuất thân xuất sắc nữa.
Dù sao cô ta cũng cô đơn, nếu như có thể giành được anh, sau này bên gối còn có người bầu bạn.
“Tôi nhận thua.” Vương Hi bị Hàn Lâm Nhi cố ý động chạm vào chỗ nào đó, cơ thể của anh thoáng chốc liền căng thẳng.
Anh cảm thấy hơi thở có chút nặng nhọc, trong đầu một mảnh trống rỗng, quân bài trước mặt đều không nhìn rõ nữa rồi.
“AKQ10 cũng nhận thua?” Nguyên Kiệt kinh ngạc nhìn anh.
“Nhận thua thôi, tôi không có cơ hội chiến thắng.” Vương Hi đỏ mặt nói.
“Có mỹ nữ bên cạnh đúng là tốt, cho chúng ta có cơ hội thắng bài.” Nguyên Kiệt cười nói với Hàn Lâm Nhi.
Hắn ta không nhìn thấy động tác dưới bàn của cô ta.
Hàn Lâm Nhi cười cười, cố ý áp đôi môi tới bên tai Vương Hi, cởi ra thắt lưng của anh.
Vương Hi vội vàng tóm chặt lấy tay của Hàn Lâm Nhi.
Anh vẫn luôn bị Hàn Lâm Nhi trêu chọc tới vô cùng khó chiu, có một hai lần, anh thật sự bị kích động muốn để mặc cho Hàn Lâm Nhi làm bừa, nhưng ở đây lại là nơi có rất nhiều người.
Khó chịu nhất không chỉ có Vương Hi mà còn có Phùng Uyển người đang ngồi bên cạnh anh.
Toàn bộ mọi người đều ngồi phía đối diện Vương Hi, không thấy được Hàn Lâm Nhi đã làm những gì với anh. Phùng Uyển lại ngồi bên cạnh anh, chỉ cần liếc mắt xuống dưới, liền có thể nhìn thấy mọi thứ.
Lúc này cô có chút cười không ra nước mắt.
Chỉ vì quen thuộc với Vương Hi, cô mới ngồi bên cạnh anh, kết quả lại đụng phải loại chuyện này.
Hai người này làm ẩu không nghĩ tới đây là nơi nào sao?
“Anh có thích Phùng Uyển không?” Khuôn mặt Hàn Lâm Nhi bỗng nhiên lộ ra nụ cười xấu xa.
Vương Hi có chút kinh ngạc.
Phùng Uyển là kiểu con gái thoải mái dứt khoát, trên người có một loại khí chất thư hương, không thích nói chuyện. Cô có thân hình cân đối, vóc dáng mặc dù không cao nhưng cũng không thấp, lại có một đôi chân đẹp, dáng người trắng trẻo tinh tế khiến người khác yêu thích.
Hàn Lâm Nhi bình thường tại quán bar, hộp đêm…cùng người khác trêu đùa đã thành thói quen, từ sớm đã luyện ra một thân bản lĩnh can đảm thận trọng.
Thấy Phùng Uyển thẳng người ngồi bên cạnh Vương Hi, vành tai trắng nõn dần dần đỏ lựng, cô ta đoán chừng Phùng Uyển cũng giống như Vương Hi, đều là một trang giấy trắng.
Cô ta nũng nịu cười lên một tiếng, tóm chặt tay ngọc của Phùng Uyển, đem tay ngọc của Phùng Uyển đặt lên chỗ eo của Vương Hi.