Chương 164: Long Minh
Người tìm đến Vương Hi đầu tiên là Hàn Lâm Nhi.
Hàn Lâm Nhi luôn khiến Vương Hi căng thẳng, lần này cô ta tìm đến anh cũng không ngoại lệ. Lúc đó mấy người Phùng Uyển, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân gọi điện bảo sắp đến công ty bàn chuyện gia nhập cổ đông với anh. Hàn Lâm Nhi mặc chiếc váy công sở thiết kế gợi cảm, trông thấy trong phòng họp không còn ai khác liền ngồi lên đùi của anh.
Bây giờ anh đã hợp tác với Diệp Khinh Tuyết rồi, hai người luôn ở bên nhau mỗi ngày, dùng phòng họp của công ty Thẩm Giai Dao, trong phòng họp có camera giám sát. Thẩm Giai Dao, Doãn Tâm và Tôn Tinh Tinh đều ở công ty, không biết họ vào từ lúc nào mà nhìn thấy chuyện đáng xấu hổ của anh và Hàn Lâm Nhi.
“Cô mau đứng dậy đi.” Vương Hi cảm nhận được thân hình mềm mại của Hàn Lâm Nhi, trong lòng nóng lên ngay lập tức, nhưng anh vẫn chọn tỉnh táo.
“Đứng lên. Giám đốc Vương của chúng ta bây giờ đứng đắn rồi, chắc anh quên đã làm những gì với tôi lúc ở phố ẩm thực rồi nhỉ? Sao lúc đó anh không lột sạch tôi ra, để em vợ của anh xem chồng chị của nó là người như thế nào?” Hàn Lâm Nhi cười xấu xa, nhẹ nhàng vòng tay lên cổ Vương Hi.
“Lúc đó là đùa mà thôi.” Vương Hi cau mày nói.
“Trò đùa này cũng không tệ, bây giờ tôi cũng đùa với anh, điều hòa của công ty anh nóng quá đi.” Hàn Lâm Nhi cố ý cởi hai cúc áo sơ mi, lộ ra đường viền trăng trắng.
Hai gò núi đôi của cô vừa to vừa nảy trông vô cùng sống động.
“Tim tôi đập nhanh quá, anh sờ đi.” Hàn Lâm Nhi bắt lấy cái tay của Vương Hi.
“Cô còn đùa nữa tôi sẽ không dẫn cô đi kiếm tiền.” Vương Hi nói.
“Hehe, không phải lúc đầu anh nói với tôi làm mỏ vàng sao? Mỏ vàng của anh đâu?” Hàn Lâm Nhi bật cười ngồi dậy rồi cài lại cúc áo của mình.
“Không đủ vốn, thì làm mỏ vàng kiểu gì? Ít nhất phải phát triển đến quy mô vài chục tỷ trong nước đã thì mới ra nước ngoài làm mỏ vàng được.”
“Anh lừa tôi.” Hàn Lâm Nhi nói.
“Không phải cô cũng giấu tôi sao? Tôi muốn biết thế lực đó là ai, cô đã từng nói với tôi chưa?” Vương Hi nói.
“Bọn họ đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì, bây giờ cho dù anh biết cũng không dây vào bọn họ được đâu.” Sắc mặt Hàn Lâm Nhi trắng bệch.
“Tôi muốn biết trước.” Vương Hi nói.
“Bọn họ có rất nhiều tai mắt, tôi sẽ bị anh làm liên lụy mất.” Hàn Lâm Nhi nói.
Trong lúc Vương Hi và Hàn Lâm Nhi nói chuyện, nhóm người Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân đi vào. Trông thấy Vương Hi và Hàn Lâm Nhi ở một mình với nhau, Hàn Lâm Nhi lại còn cởi một nút khuy ở cổ áo. Khưu Vũ, Nguyên Kiệt và Lý Bân nhìn nhau cười như thể “hiểu rồi đấy.”
Phùng Uyển nhớ lại cảnh hôm đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Hàn Thiếu Kiệt cũng mặt tái xanh đi vào, hắn ngày càng khinh thường người chị này hơn.
“Vương Hi, anh giỏi thật đấy, vừa làm nóng hai dự án xong, giờ lại sắp làm thêm dự án thứ ba, anh là người máy hả? Không sợ mệt sao? Cũng không biết dự án 3 của anh như thế nào, rốt cuộc có làm được không? Mau nói dự án của anh ra đi.” Sở Kiếm Tâm cười lạnh, ngồi trên ghế châm một điếu thuốc.
“Dự án này của tôi cũng coi như không tồi, thực ra tôi vốn không muốn để bất cứ ai gia nhập cổ đông, tôi muốn nuốt hết. Nhưng nếu tôi làm vậy chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của cả thành phố Minh Hải này. Bây giờ tôi đã chọc vào hai kẻ thù lớn, nhà họ Dương và nhà họ Vương nên không dám đắc tội thêm nhiều người nữa. Vì vậy, tôi chỉ có thể chia sẻ dự án này với mấy người.” Vương Hi mỉm cười nói.
“Rốt cuộc dự án này làm thế nào, mau nói cho chúng tôi biết đi.” Nguyên Kiệt nói.
“Làm sản phẩm cho bà mẹ và trẻ nhỏ, hiện nay các tập đoàn tài chính trong nước làm về lĩnh vực này quá nhỏ lẻ, không có quy mô lớn như các tập đoàn bất động sản và công nghiệp khai khoáng. Nếu cố gắng tạo thế lực, tôi tin có thể trở thành tập đoàn sản phẩm cho bà mẹ và trẻ em số 1 trong nước.
“Vậy còn hành động cụ thể? Vương Vị Ương liếc mắt.
“Dây chuyền thực phẩm và đồ dùng cho bà mẹ trẻ em, lấy thực phẩm làm chủ, đồ dùng làm phụ, xây dựng nhà ăn cho phụ nữ mang bầu với đồ ăn thức uống sạch và lành mạnh và đi theo con đường liên doanh. Bây giờ mức kinh tế của Hoa Hạ cao rồi, chắc mọi người biết một người phụ nữ mang thai được người trong nhà thương yêu như thế nào. Họ không tin quán ăn, nhưng ngày nào cũng phải làm gì đó bồi bổ cho thai phụ thì cũng cực nhọc. Chúng ta có thể nỗ lực xây dựng thương hiệu để họ tin tưởng chúng ta, đưa chuối nhà hàng cho phụ nữ mang thai của chúng ta mở rộng khắp nơi trên cả nước.” Vương Hi nói.
“Nghe cũng không tệ, nhưng mà chỉ vì mang thai thôi mà thường xuyên tới nhà hàng dành cho mẹ bầu cũng hơi xa xỉ. Không biết có bao nhiêu phụ nữ được chồng thương, ở những nơi hoang vu hẻo lánh, cũng có rất nhiều thai phụ ăn uống không được tốt lắm .” Chủ doanh nghiệp nước ngoài Kim Hyun Won nói.
“Cái tôi muốn làm là chuỗi nhà hàng ở thành thị.” Vương Hi nói.
“Điều đó là hiển nhiên, quán ăn mở trong thành phố kiếm được nhiều nhất. Nông thôn ăn sạch hơn trong phố, chẳng cần phải đến nhà hàng cho phụ nữ mang thai làm gì.” Kim Hyun Won cười nói.
“Tôi nghĩ giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu nhầm.” Vương Hi nói.
“Hiểu nhầm gì?” Kim Hyun Won khẽ cười.
“Vương Hi tôi làm kinh doanh, người người nguyện mắc câu, không phải ai cũng có thể hợp tác cùng tôi. Cậu tình nguyện gia nhập cổ đông với tôi, tôi vì lễ nghĩa mới cho phép cậu tham gia hội nghị. Đại Hàn nước cậu luôn ăn uống rất lành mạnh, mỗi tội theo chủ nghĩa đàn ông, số đàn ông quan tâm đến phụ nữ khá ít. Nhưng Hoa Hạ chúng tôi không giống như vậy, chúng tôi có rất nhiều người thương vợ. Tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện không hợp ý, nên là mời cậu đi ra.”
“Về chuyện Vương Hi tôi mở công ty, tôi sẽ không cho cậu gia nhập cổ đông.” Vương Hi nói.
“Anh đang đắc tội với tôi đó!” Kim Hyun Won thay đổi sắc mặt.
“Đắc tội với cậu thì làm sao?” Vương Hi đáp.
“Anh có biết câu chuyện về tôi như thế nào không?” Kim Hyun Won hỏi.
“Câu chuyện rẻ rách!” Vương Hi trả lời.
“…” Kim Hyun Won lúc này giận tím mặt, nhìn Vương Hi toàn thân run rẩy.
Hắn cho rằng bản thân bị Vương Hi đắc tội, trong lòng ngầm thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho Vương Hi.
Hắn đâu có biết, Vương Hi chán ghét hắn từ đầu đến cuối chứ.
Có thể kiếm tiền với Vương Hi là khát vọng của rất nhiều người, hắn chống đối sai đối tượng rồi.
Hahahaha, được, được! Tam thiếu gia nhà họ Vương ở Bắc Kinh vẫn hung hăng và quyết đoán như vậy, tôi thích! Không hổ là người anh em kết nghĩa của Long Minh tôi!” Một tiếng cười sang sảng từ bên ngoài truyền tới, một chàng trai đẹp mã vỗ tay, dẫn theo một đám người theo vào.
Chàng trai này mặc bộ vest quý giá, tuy đang cười nhưng trong mắt ẩn chứa vài phần hung hiểm.
Dưới mắt hắn có một vết sẹo, lúc cười lớn, 5 chiếc nhẫn đá quý trên tay sáng lên chói lóa.
Trông thấy chàng trai này, sắc mặt của 3 người Vương Vị Ương, Phùng Uyển và Hàn Lâm Nhi thay đổi ngay lập tức.
“Long đại thiếu gia!” Hàn Lâm Nhi đứng dậy ngay.
“Người anh em tốt, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Chúc mừng anh đã thấy ánh sáng trở lại, vậy mà em lại không kịp gửi quà cho anh, thất lễ rồi.” Chàng trai bước dài đến chỗ Vương Hi, vồ lấy người anh.
“Lâu rồi không gặp.” Trong lòng Vương Hi dâng trào cảm xúc.
“Đám Hoa Hạ ngu xuẩn các người đắc tội với tôi, Kim Hyun Won tôi nhất định sẽ cho mấy người thấy hậu quả!” Kim Hyun Won trông thấy một người lạ bước vào làm gián đoạn hắn và Vương Hi tranh cãi.
Hắn vô cùng bực tức, đứng dậy chỉ tay vào Vương Hi và chàng trai kia.
“Anh bạn à, anh chỉ sai người rồi.” Người đàn ông trung niên nói, trong mắt lộ ra sự sắc bén.
“Ông là cái thá gì!?” Kim Hyun Won rống lên.
“Phịch một tiếng, gã trung niên xông về phía Kim Hyun Won, một cước đạp vào người hắn cho dù đang ngồi ghế cũng bay ra ngoài.
Cả người Kim Hyun Won bị đạp mạnh vào tường, máu nhanh chóng phun ra từ miệng. Chiếc ghế vừa ngồi lúc nãy cũng tan tành, hắn đau đớn nhìn gã trung niên.
“Tao chẳng là cái thá gì, nhưng người mày chỉ tay vào lại là người mày không bao giờ đắc tội được đâu. Cậu ấy là đại thiếu gia đứng đầu toàn bộ khu vực phía Nam Hoa Hạ này, Long Minh!”