Chương 166: Trần Lan quay về
Mười ngày sau, công ty mới của Vương Hi chính thức thành lập, tên đầy đủ là quỹ Hoa Hạ vốn đầu tư Quang Phục. Nghiệp vụ chính là nắm giữ cổ phần, vận hành ba công ty con bên dưới là W-1, Giai Mỹ, Tuyết Bảo, đồng thời đầu tư và giúp đỡ một số công ty nữa.
Anh đã chính thức nhận được tiền mặt tham gia cổ phần của Long Minh, Phùng Uyển, Vương Vị Ương và Hàn Lâm Nhi, được 35 tỷ. Anh đưa cho Hàn Thiếu Kiệt năm tỷ, còn anh giữ ba mươi tỷ.
Anh lại bảo Hàn Thiếu Kiệt mua một căn biệt thự trên đỉnh núi. Biệt thự này có năm tầng Bungalow và một sân golf, sân quần vợt, bể bơi ba trăm mét vuông.
Sáng hôm nay, trong biệt thự mới của Trần Lan chỉ có ba người Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết và Hàn Thiếu Kiệt.
“Ba tỷ quy đổi sang tiền mặt chính thức hoàn thành, nhà mới của mẹ vợ cũng đã mua, Long Minh đã trở về thành phố Minh Châu. Hiện giờ chúng ta chỉ còn việc đuổi Dương Bác Thiên và Vương Vị Ương ra khỏi thành phố Minh Hải, thì thành phố này sẽ chỉ còn nhà chúng ta độc tài. Chúc mừng cậu, Hàn đại thiếu, bây giờ cậu đã là tỷ phú rồi.” Vương Hi mặc vest thẳng thớm, cầm gậy đánh golf.
Bịch một tiếng, anh đánh quả golf bay ra.
“Cũng chúc mừng anh, phú ông ba mươi tỷ”, Hàn Thiếu Kiệt cũng mặc vest thẳng thớm, tay phải đeo ba chiếc nhẫn đá quý, tay trái đeo chiếc đồng hồ trị giá mấy chục triệu và hai chiếc nhẫn đá quý.
Hắn ta đã là người giàu nhất thành phố Minh Hải, không cần phải nhìn sắc mặt của ông bố, cũng chẳng thèm tranh Hàn gia mấy tỷ với Hàn Lâm Nhi nữa.
Vương Hi quả nhiên không nuốt lời, nhào nặn hắn ta thành một người giàu sở hữu mấy chục tỷ.
Nhớ đến những khó khăn vất vả với Vương Hi trước kia, trong lòng Hàn Thiếu Kiệt có chút cảm khái.
“Ngôi nhà mới này, lập một hóa đơn ảo một tỷ cho tôi, tôi phải báo lại với mẹ vợ”, Vương Hi nói.
“Này anh hai, lập hóa đơn ảo là phạm pháp đấy!”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Ai bảo cậu lập hóa đơn thật cho tôi đâu, cậu không biết làm một tờ hóa đơn giả sao? Dù sao mẹ vợ tôi cũng chưa từng thấy sự đời, cậu cứ tùy tiện lập một hóa đơn đại khái là được”, Vương Hi nói.
“Anh đúng là một gian thương, đến tiền của mẹ vợ cũng lừa được”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Số tiền này vốn là của tôi, một bà nội trợ như bà ấy cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền để chỗ tôi, tôi còn kiếm được nhiều hơn”, Vương Hi đáp.
Trần Lan không hề biết Vương Hi mua biệt thự trên núi này chỉ hết 15 triệu. Căn biệt thự này là người giàu nhất thành phố Minh Hải để lại, sau đó ông ta làm ăn phá sản, căn nhà này được sung làm của công. Chớp mắt đã bảy tám mươi năm trôi qua, căn nhà vẫn mãi chưa ai tiếp nhận.
Căn nhà quá lớn, một gia đình bình thường không ở được, sẽ cảm thấy sợ hãi. Chi phí bảo dưỡng tu sửa hàng năm cũng đắt đến kinh người.
Thực ra nhà không phải càng to càng tốt, chỉ cần có người thân, ấm áp là được.
Nhà to Vương Hi cũng không thèm, anh hiện giờ là người giàu có, chứ không phải nhà giàu mới nổi.
“Anh Hi, nhà tôi còn có hai chiếc du thuyền bỏ không, hay là cũng bán nốt cho mẹ vợ anh nhé. Du thuyền cứ bỏ đó cũng phí, vừa hay lấy nó lừa tiền mẹ vợ anh”, Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Chờ bà ấy về, tôi sẽ tẩy não”, Vương Hi nói.
Diệp Khinh Tuyết đứng bên cạnh bọn họ, Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt cũng không tránh né cô, vẫn thảo luận làm sao lừa hết tiền trong tay Trần Lan.
Họ chơi golf một lúc ở nhà mới của Trần Lan, Vương Hi chơi mệt rồi mới chia tay Hàn Thiếu Kiệt.
Trên đường về công ty, Diệp Khinh Tuyết véo nhẹ Vương Hi một cái: “Anh giỏi thật đấy, lừa cả mẹ vợ.”
“Em không muốn lừa bà ấy sao?”, Vương Hi cười hỏi.
Diệp Khinh Tuyết cười không nói gì.
Trước đó Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết giận nhau, anh máu nóng bốc lên đưa hết tiền cho Trần Lan, còn nhận được một cái lợi. Anh với cô ngày càng thân thiết, hai trái tim lại gần nhau, ngày càng giống đôi vợ chồng thực sự.
Trần Lan vẫn luôn xử tệ với anh, trong ba năm mắt anh không thấy gì, thực ra người sỉ nhục anh nhiều nhất chính là bà ta. Dù sao ngày nào anh cũng ở cùng Trần Lan, gần như ngày nào cũng có thể nghe thấy bà ta cằn nhằn.
Hiện giờ mắt anh đã khỏi, người anh muốn trả thù nhất cũng là bà ta. Nhưng nể mặt Diệp Khinh Tuyết, anh vẫn luôn nhẫn nhịn bà ta.
Bây giờ anh đã khiến Diệp Khinh Tuyết đồng lòng với anh, đồng ý cùng anh đối phó với Trần Lan, đây là điều anh bỏ bao nhiêu tiền cũng không mua được. Chỉ cần Diệp Khinh Tuyết chịu đứng cùng phía với anh, cho dù anh bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.
Nếu Trần Lan quay về, nghe nói anh có ba mươi tỷ, chắc chắn sẽ vòi anh. Lần này anh sẽ không chiều theo bà ta nữa, anh phải nghĩ cách khiến bà ta phục anh.
Gia hoà vạn sự hưng, Vương Hi muốn việc làm ăn lớn mạnh thì phải có một gia đình đoàn kết vững mạnh. Hoặc là anh bị Trần Lan đánh bại, việc làm ăn đổ bể thất bại. Hoặc là anh đánh bại Trần Lan, việc làm ăn càng làm càng lên.
“Anh sẽ dạy em kiếm tiền”, sau khi về công ty, Vương Hi nói với Diệp Khinh Tuyết.
Trong văn phòng chỉ có hai người là Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết, công ty yên tĩnh, Vương Hi rất hưởng thụ việc ở riêng bên cô.
Anh nhanh chóng làm một biểu đồ liên kết nhân vật và công ty trên máy tính, chỉ vào biểu đồ nói: “Em nhìn nhé, hiện giờ dưới tay anh có ba công ty con là W-1, Giai Mỹ, Tuyết Bảo, có năm mãnh tướng là Tôn Uy Phong, Thẩm Giai Dao, Diệp Khinh Tuyết, Tần Thư Hào, Doãn Tâm.”
“Tôn Uy Phong là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia cũ, Tần Thư Hào làm việc nhanh nhẹn, hai người họ sẽ quản lý W-1 của anh rất tốt. Thẩm Giai Dao hiện giờ cũng học được không ít từ anh, Doãn Tâm trước kia là đầu bếp hàng đầu trong nước, hai người họ cũng sẽ quản lý Giai Mỹ đâu ra đấy.”
“Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, Long Minh và Phùng Uyển chịu đầu tư theo anh, không chỉ anh có thể kiếm tiền, mà còn cả đội ngũ ưu tú này dưới tay anh nữa. Có bốn người bọn họ, W-1 và Giai Mỹ về cơ bản không cần anh quan tâm, cái anh cần quan tâm chỉ có Tuyết Bảo”, Vương Hi nói.
“Em xin lỗi, Tuyết Bảo chỉ có mỗi em làm, khiến anh phiền lòng rồi”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Không sao, anh sẽ tìm mấy trợ thủ thông minh nhanh nhẹn cho em. Hai người Diệp Dục Hàn và Tạ Tư Kỳ năng lực không tồi, anh có thể nghĩ cách đào bọn họ qua giúp em”, Vương Hi nói.
“Tạ Tư Kỳ hiện giờ là thiếu phu nhân của nhà họ Diệp, cô ta liệu có thể giúp em sao?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Anh có cách”, Vương Hi để lộ nụ cười thần bí.
“Nếu chúng ta có thể kéo Tạ Tư Kỳ qua giúp, còn có thể đoàn kết người nhà họ Diệp lại, thì nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của em đã thành hiện thực rồi”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Chúng ta có con đi”, Vương Hi đột nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Khinh Tuyết nói.
“Gì cơ?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Chúng ta đã kết hôn hai năm, mà giống như bạn bè bình thường vậy. Anh thích em, muốn có con với em”, Vương Hi nói.
“…”, Diệp Khinh Tuyết cụp mi xuống.
“Làm một đứa đi, hiện giờ mẹ vợ bị anh tìm cớ đuổi đi, phải hơn nửa năm mới về được. Công ty đầu tư Quang Phục của chúng ta cũng đã thành lập, hiện giờ trong tay có hơn ba mươi tỷ. Tất cả đều rất ổn định, chỉ còn mỗi việc đuổi hai người Vương Vị Ương và Dương Bác Thiên đi. Sinh một đứa con của riêng chúng ta nhé, anh sẽ chăm sóc em thật tốt”, Vương Hi nói đầy chân thành.
“Tự nhiên anh nói chủ đề này…”, Diệp Khinh Tuyết có vẻ rất ngại ngùng.
“Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng chẳng phải nên làm chuyện đó sao?”, Vương Hi nói.
“Đúng là thế!”, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng.
“Anh khoá trái cửa rồi, sẽ không có ai làm phiền chúng ta đâu”, Vương Hi nhìn về phía căn phòng hạng sang trong văn phòng.
“Vâng”, Diệp Khinh Tuyết đáp.
Thấy Diệp Khinh Tuyết đồng ý, Vương Hi vui mừng như muốn phát điên.
Cô vợ nhà chọn đúng là tốt, không cần theo đuổi, không cần tỏ tình, chỉ cần nói là có thể làm việc đó, anh còn chưa từng thử cảm giác đó nữa.
Vương Hi vội vàng bước đến khoá trái cửa lại.
Cả văn phòng lập tức tràn ngập cảm giác mờ ám. Cả Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đều tim đập rất nhanh, mặt hai người đều đỏ.
“Đi thôi”, Vương Hi kéo tay Diệp Khinh Tuyết bước vào phòng ngủ.
Đột nhiên, điện thoại của Vương Hi đổ chuông. Tai nghe thấy điện thoại đột ngột reo, khiến Vương Hi cảm thấy rất mất hứng.
“Có điện thoại kìa”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Mặc kệ đi”, Vương Hi cởi giày cho Diệp Khinh Tuyết.
“Liệu có phải chuyện quan trọng không?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Không đâu, chẳng chuyện gì quan trọng bằng chuyện của chúng ta cả”, Vương Hi nhìn bàn chân nhỏ xinh và tất trắng của Diệp Khinh Tuyết, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Điện thoại của Vương Hi nhanh chóng không vang nữa, sau đó là điện thoại của Diệp Khinh Tuyết đổ chuông.
“Em nhìn cái xem thế nào, chắc là có chuyện gì”, Diệp Khinh Tuyết vội vàng xỏ giày.
“Chuyện gì vậy?”, Vương Hi ngồi trong phòng ngủ hỏi.
“Mẹ em về rồi, bà ấy không quen ở Hawaii, bảo chúng ta đến sân bay đón”, Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt đáp.
“…”, Vương Hi…