Chương 173: Gia chủ mới nhà họ Diệp
Lời cảnh cáo của Phùng Uyển sắc bén như chiếc búa, giọng nói lạnh lùng của cô không ngừng vang vọng trong lòng Vương Hi.
Vương Hi biết Phùng Uyển có ý gì, cô ta là muốn tốt cho anh. Tuy bọn họ không có giao tình gì, nhưng đều là thiên tài kinh doanh của thủ đô và thành phố Minh Hải, vẫn luôn ngầm kính phục và yêu quý đối phương. Nếu anh có ý đi lại gần hơn với Phùng Uyển, bọn anh nhất định sẽ trở thành bạn bè, rất có chung tiếng nói.
Cô ta không muốn nhìn thấy anh hủy hoại, mượn thế lực ngầm nhúng tay vào thương nghiệp, khiến thân phận anh bị ố bẩn.
Đây là một con đường không lối về, có con đường một khi đã đi thì vĩnh viễn không thể quay đầu.
Lần này anh hất cẳng Vương Vị Ương và Dương Bác Thiên rất thành công, nhưng cũng khiến tình cảnh bản thân trở nên nguy hiểm hơn. Anh và Phàm Gian đều rất nguy hiểm, tương lai một khi xảy ra chuyện sẽ là đả kích mang tính hủy diệt.
Anh không quan tâm, bởi vì kẻ địch anh phải đối phó là Long Minh. Anh không chỉ phải có tiền mà phải có thế lực, hiện giờ anh thiếu cảm giác an toàn.
Ba ngày sau, anh đưa người nhà họ Diệp chính thức dọn vào biệt thự trên núi.
Đây là ngôi nhà anh mua mất 15 triệu muốn tặng cho Trần Lan, nhưng nó quá lớn, chi phí bảo dưỡng mỗi năm nhiều kinh người, Trần Lan và Diệp Sơn chắc sẽ không ở ngôi nhà này. Nhưng anh mời hết người nhà họ Diệp vào để có thể thêm chút sinh khí cho biệt thự này, vào mùa thu mỗi năm, ngôi nhà này sẽ không có vẻ quá thê lương.
“Vương Hi, tôi đã nghiên cứu công ty của Diệp Khinh Tuyết, công ty Tuyết Bảo của cô ấy rất dễ làm, chắc anh muốn đi theo con đường ngôi sao đúng không? Chúng ta có thể mời một loạt ngôi sao tiến hành tuyên truyền tạo thanh thế, làm quảng cáo của chúng ta trên các chương trình hot trong nước. Chỉ cần độ nổi tiếng của chúng ta tăng lên, thì nhanh chóng có thể phát triển các cửa hàng của chúng ta ở mọi nơi trên toàn quốc”, Tạ Tư Kỳ cầm một cặp tài liệu nói.
“Tôi giao tiếp rộng, có thể liên hệ các ngôi sao và chương trình hot”, Diệp Dục Hàn nói.
“Phương diện quản lý của tôi ở công ty cũng ổn, có thể tuyển người giúp Khinh Tuyết”, Diệp Thiên Tứ nói.
“Dùng người gì cũng không bằng dùng thân thích của mình, yên tâm, ổn thoả. Mọi người cứ giúp đỡ Khinh Tuyết đi, tôi sẽ không bạc đãi đâu”, Vương Hi nhìn sân golf hơn ngàn mẫu của biệt thự nói.
“Vẫn phải cảm ơn cậu bỏ qua hiềm khích trước kia”, Tạ Tư Kỳ ngại ngùng cười.
“Vương Hi, cậu đã đuổi hết Vương Vị Ương và Dương Bác Thiên ra khỏi thành phố Minh Hải, Phùng Uyển không muốn đối đầu với cậu nên từ bỏ sản nghiệp ở thành phố Minh Hải, trở về phía nam kế thừa gia nghiệp. Cấp dưới Phàm Gian của cậu là ông trùm thế lực ngầm của Minh Hải, hiện giờ thành phố Minh Hải thuộc về một mình cạu. Bước tiếp theo cậu muốn làm gì?”, Diệp Thiên Tứ hỏi.
“Trước tiên xử lý mẹ vợ tôi, sau đó mở rộng toàn diện W-1, Giai Mỹ và Tuyết Bảo của tôi”, Vương Hi đáp.
Vương Hi đuổi Vương Vị Ương và Dương Bác Thiên ra khỏi thành phố Minh Hải, để nhà họ Diệp biết được thế lực của anh ở Minh Hải. Nhà họ Diệp bắt đầu sợ Vương Hi, Vương Vị Ương và Dương Bác Thiên đã đi, bọn họ cũng không còn chỗ dựa ở thành phố Minh Hải nữa. Vương Hi bỏ qua hiềm khích trước kia chịu đối xử tốt với họ, dẫn bọn họ cùng kiếm tiền, cho bọn họ căn biệt thự trên núi xa hoa, để người một nhà bọn họ dọn đến ở cùng nhau, tất cả bọn họ đều đoàn kết bên cạnh Vương Hi.
Vương Hi đến khách sạn Trần Lan ở.
“Căn biệt thự trên núi mẹ vợ muốn con đã mua rồi, ở khu vực khai thác phát triển của thành phố Minh Hải, chỉ mất 200 triệu. Hiện giờ người nhà họ Diệp đều đã dọn vào ở, cũng đồng ý để Diệp Khinh Tuyết làm gia chủ nhà họ Diệp. Mẹ không ở quen khách sạn, hay là dọn vào ở cùng bọn họ đi”, Vương Hi ngồi trong phòng khách sạn nói.
“Mấy ngày nay anh đã làm những gì vậy?”, Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc.
“Xin lỗi, bây giờ tôi thích ở khách sạn, không muốn ở biệt thự trên núi gì đó nữa”, Trần Lan cười lạnh một tiếng.
“Bà làm cái gì vậy? Chẳng phải bà không thích ở khách sạn, thích ở nhà to sao? Bây giờ Vương Hi đã mua nhà giúp chúng ta, lại đến xin lỗi nhận sai với bà, chúng ta đều là người một nhà, một vừa hai phải thôi”, Diệp Sơn khuyên.
“Ở khách sạn tốt biết bao, ngày nào cũng có người dọn phòng, đói thì xuống dưới ăn, muốn ăn gì có nấy. Ở biệt thự có gì hay, vẫn phải ở cùng lão phu nhân, tôi không muốn nhìn thấy bà ta. Hơn nữa còn phải tiêu 200 triệu của tôi nữa, con rể tôi có mấy chục tỷ kìa, người ta không thiếu tiền nhưng tôi không có tiền, không muốn mua biệt thự trên núi gì đó”, Trần Lan lạnh lùng nói.
“Con không lấy tiền của mẹ”, Vương Hi nói vẻ không vui.
Vốn anh muốn dùng 15 triệu để lừa Trần Lan một tỷ, bây giờ 15 triệu này đã trôi theo dòng nước.
“Vương Hi, chẳng phải con bảo đã mua đất xây nhà sao? Con mua nhà sẵn cho bố mẹ thì đất phải làm sao?”, Diệp Sơn hỏi.
“Bán rồi ạ…”, Vương Hi nói dối.
“Hơ hơ, nó muốn ở bên con gái tôi mà. Lúc cần tôi thì mua nhà mua đất, lúc không cần tôi thì đuổi tôi xuống xe, bất hiếu đối đầu với tôi. Thôi bỏ đi, hay là cậu đi đi, bây giờ cậu là nhân vật lớn, chúng tôi không trèo cao nổi”, Trần Lan nói.
“Mẹ”, Diệp Khinh Tuyết sốt ruột.
“Vậy con đi nhé?”, Vương Hi quyết định cược một ván.
“Đi đi”, Trần Lan vẻ mặt không quan tâm.
“Sau này mẹ ở đây nhé, căn biệt thự trên núi kia hời cho nhà họ Diệp rồi”, Vương Hi nói.
“Tùy cậu”, Trần Lan lạnh mặt.
“Thực ra phong cảnh của căn biệt thự đó rất đẹp, có sân golf, sân quần vợt, bể bơi, đây đều là những môn thể thao của người giàu. Mùa thu có thể bày bàn trà trước biệt thự, ngắm lá rơi thưởng trà. Mùa đông có thể xây nhà kính nấu lẩu, vừa ăn lẩu vừa ngắm tuyết. Mấy cô dì nhà họ Trần mà biết chúng ta ở biệt thự trên núi, ai cũng ngưỡng mộ lắm”, Vương Hi thở dài bước ra ngoài.
“Mẹ vợ, nói câu khó nghe thì bây giờ con có tiền có thế, muốn phụ nữ thế nào chẳng được, mẹ nghĩ con quan tâm mỗi một người phụ nữ như Diệp Khinh Tuyết sao?”
“Cậu lăn lại đây cho tôi”, Trần Lan lập tức nổi giận.
“Hử?”, Vương Hi cười nhìn Trần Lan.
“Cậu có lương tâm không hả? Cậu là súc sinh à? Hai năm mắt cậu mù, Diệp Khinh Tuyết đối xử với cậu thế nào? Nó cũng là một đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn không thiếu tiền. Cho dù nó nghèo thì cũng không lấy một thằng mù chứ? Thảo nào bao nhiêu người nói cậu máu lạnh, mấy kẻ súc sinh như cậu sống quả thực khiến người ta cảm thấy mất hết niềm tin!”, Trần Lan khuôn mặt phẫn nộ, dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực Vương Hi.
Vương Hi cười không lên tiếng, để mặc Trần Lan phát tiết lên anh.
Anh biết mình đã cược thắng, hiện giờ anh là người đứng đầu thành phố Minh Hải, Trần Lan không dám để anh đi. Vì tương lai của Diệp Khinh Tuyết, Trần Lan tạm thời phục anh.
“Tôi muốn làm gia chủ nhà họ Diệp!”, Trần Lan lớn tiếng nói.
“Tùy mẹ thôi”, Vương Hi nói.
Anh đưa Trần Lan và Diệp Sơn đến biệt thự trên núi, ở biệt thự một ngày, buổi tối thì dẫn Diệp Khinh Tuyết đi. Lần này Trần Lan ở cùng lão gia, lão phu nhân, bác cả, bác hai, tính cách bà ta không tốt lắm, phỏng chừng người nhà này ở cùng bà ta cũng chịu không ít giày vò.
Nhưng những điều này không liên quan đến Vương Hi.
Cuối cùng anh cũng có thể ở bên Diệp Khinh Tuyết.
Buổi tối hôm nay, anh và Diệp Khinh Tuyết ở bên nhau, anh sẽ hạ gục cô.