Chương 175: Sự chối bỏ của người trong nghề
“Mũi anh chảy máu rồi”, Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy mũi Vương Hi chảy ra máu tươi, vội vàng bước đến bên cạnh anh, quỳ xuống, lấy khăn giấy trên người ra lau máu cho anh.
Vương Hi ngồi ngây người dưới đất.
Vừa nãy đánh với Tôn Uy Phong, tuy anh không bị Tôn Uy Phong chạm vào mũi, nhưng bị nội công của ông làm chấn thương khoang mũi, dẫn đến chảy máu mũi.
“Còn tưởng anh lợi hại đến đâu, đến ông lão hơn 70 tuổi cũng không đánh lại được”, Hàn Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng, dẫn Lâm Hổ và mọi người rời khỏi phòng huấn luyện.
Hàn Thiếu Kiệt là cấp dưới của Vương Hi, cũng là anh em của anh, hắn ta có thể mỉa mai anh thoải mái.
Vương Hi không hận hắn ta.
Anh chỉ cảm thấy Tôn Uy Phong gọi anh là Nhị Thế Tổ ăn chơi đàng điếm, rất chói tai.
Anh quả thực là công tử nhà giàu, nhưng giang sơn anh giành được không có bất cứ công lao gì của gia tộc. Trừ sự bồi dưỡng từ nhỏ của gia tộc, mọi thứ của anh hiện giờ đều do anh tay trắng làm nên thông qua sự nỗ lực của bản thân.
Trong quá trình này, anh phải chịu quá nhiều rủi ro, mấy lần suýt trở mặt thành thù với Hàn Thiếu Kiệt.
“Anh bị sư phụ đánh trước mặt em, có phải mất mặt lắm không?”, Vương Hi nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Không mất mặt”, Diệp Khinh Tuyết đáp.
“Anh xin lỗi, ảnh hưởng hình tượng trước mặt em”, Vương Hi nói.
“Em trước giờ chưa từng coi thường anh”, Diệp Khinh Tuyết cười.
“Vẫn là em tốt nhất”, Vương Hi cũng cười, ôm chầm lấy Diệp Khinh Tuyết.
Chuyện Tôn Uy Phong dạy dỗ anh không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng giữa anh và Diệp Khinh Tuyết. Trước khi ngủ anh vẫn vui đùa với Diệp Khinh Tuyết một lúc, làm chuyện vợ chồng một lần, nhưng trong lòng anh đã ghi nhớ lời của Tôn Uy Phong.
Buổi sáng hôm sau, anh xuất hiện ở quyền quán.
Trong quyền quán có không ít quyền thủ đang luyện tập, Tôn Uy Phong đang nói gì đó với mười mấy huấn luyện viên, Tôn Tinh Tinh tết bím tóc dài, mặc bộ đồ luyện tập mỏng, thấy Vương Hi bước vào thì nhìn qua loa.
“Hình như đã hơn một tháng tôi không đến quyền quán, dạo này quyền quán sao rồi?”, Vương Hi hỏi Tần Thư Hào.
“Theo sắp xếp của anh, bọn em đã đưa không ít quyền thủ đến các thành phố lớn như thủ đô, Minh Châu và Quảng Thành tham gia thi đấu. Long Minh làm thị trường quyền quán ở phía nam rất tốt, rất nhiều quyền thủ có tiềm năng tốt đã được huấn luyện viên Tôn bán đi. Lúc đầu tổng cộng có hơn trăm quyền thủ, ông ấy đã bán được hơn sáu mươi người rồi. Có mười mấy quyền thủ vừa tham gia thi đấu, đang ở nhà dưỡng thương. Diệp Hằng và hơn hai mươi quyền thủ nữa đang thi đấu ở tỉnh ngoài”, Tần Thư Hào nói.
“Lợi nhuận thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Lợi nhuận rất tốt, hơn sáu mươi quyền thủ huấn luyện viên Tôn bán giúp chúng ta kiếm được hơn 50 triệu. Gần đây ông ấy lại tuyển thêm hơn trăm quyền thủ, chuẩn bị bồi dưỡng cẩn thận, cũng bán các quyền thủ này cho các câu lạc bộ”, Tần Thư Hào đáp.
“Huấn luyện viên Tôn là một người rất có tài hoa, cũng rất có tài năng kinh doanh”, Vương Hi nói.
“Ông ấy rất lợi hại”, Tần Thư Hào đáp.
“Sao không thấy Phàm Gian?”, Vương Hi hỏi.
“Gần đây Phàm Gian và Lâm Hổ mở một công ty tài chính, công ty bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ chắc đang ở công ty, thường hơn hai giờ chiều mới đến”, Tần Thư Hào nói.
“Ừm, tôi đi thay quần áo”, Vương Hi chuẩn bị luyện tập.
Quyền anh là một môn thể thao cần sự kiên trì, mấy tháng không luyện sẽ thụt lùi rất lớn. từ sau trận đại chiến với Phàm Gian, Vương Hi không còn luyện tập, gần đây kỹ thuật đấm bốc thụt lùi nghiêm trọng.
Anh biết bản thân mình hơi quá đáng, không nên ngày nào cũng mê mẩn với Diệp Khinh Tuyết. Vốn đã hẹn với Diệp Khinh Tuyết đi Tam Á nghỉ dưỡng, nhưng anh đã hủy vé máy bay.
Anh là một người đàn ông bình thường, cũng có thất tình lục dục. Sức khoẻ anh rất tốt, làm chuyện kia với Diệp Khinh Tuyết không ảnh hưởng gì đến sức khoẻ anh cả, chỉ là gần đây anh lười, bỏ bê việc của công ty.
Anh dựa vào W-1 để khởi nghiệp, ước muốn ban đầu anh làm W-1 là mở rộng quyền anh ra toàn quốc, để người dân yêu thích quyền anh rèn luyện thân thể. Bất kể tương lai anh kiếm được bao nhiêu tiền, ước muốn ban đầu của anh tuyệt đối sẽ không biến mất.
Anh quyết định lần nữa mở rộng quy mô của W-1, thời gian này ngày nào cũng ở quyền quán ngâm cứu.
Lâu lắm không đến, quyền quán đã chẳng còn mấy vận động viên anh quen biết. Anh thay quần áo xong thì luyện tập cùng mọi người, rèn luyện thể lực, sức bền, sức mạnh, thân pháp và bộ pháp.
Đến lúc luyện tập thực chiến, anh nhẹ nhàng đánh ngã một quyền thủ.
“Đây chính là Vương Hi trước kia từng đánh bại tay đấm hàng đầu trong nước?”, một người đàn ông đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn, hắn ta tên là Trần Chí.
Trong thời gian Vương Hi phân tâm quản lý Giai Mỹ và Tuyết Bảo, Tôn Uy Phong đã mở rộng độ nổi tiếng và quy mô của quyền quán rất nhiều. Ông đi theo con đường kinh doanh vận động viên, bồi dưỡng các vận động viên rồi ký hợp đồng những người xuất sắc với các câu lạc bộ lớn. Trước kia ông là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, lại thêm có kinh nghiệm huấn luyện vận động viên, rất nhiều câu lạc bộ đồng ý mua quyền thủ ông từng bồi dưỡng.
Sau đó ông giữ lại một phần những vận động viên có tiềm năng, để họ tham gia các trận đấu lớn, giành tiền thưởng kiếm tiền cho quyền quán.
Thời gian này Tôn Uy Phong kiếm được không ít tiền giúp Vương Hi, không phụ mức lương cao ngất mà Vương Hi trả cho ông.
Ông khiến nhân viên của quyền quán có biến động rất lớn, quyền quán lớn như vậy gần như không có mấy quyền thủ và vận động viên biết Vương Hi.
Để bán các quyền thủ cho các câu lạc bộ khác với giá cao, thời gian này Tôn Uy Phong cố ý chọn ra bốn quyền thủ mạnh nhất, bốn quyền thủ này được gọi là tứ đại thiên vương của W-1.
Tứ đại thiên vương này lần lượt là Diệp Hằng, Trần Chí, Dương Phàm, Từ Tiểu Lượng.
Nếu ông quản lý bốn người này thật tốt, hẳn có thể đem lại lợi nhuận 200 triệu cho quyền quán.
200 triệu đối với Vương Hi không nhiều lắm, nhưng ở giới quyền anh trong nước, thành tích này của Tôn Uy Phong chắc chắn xếp hàng đầu.
Trần Chí, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng chỉ biết Vương Hi là quyền thủ, không biết anh là chủ của W-1, bọn họ rất coi khinh Vương Hi.
Bọn họ chỉ biết quyền quán này móc nối với cuộc thi W-1, là quyền quán dưới trướng W-1. Trước kia bọn họ đều không ở thành phố Minh Hải, mà là quyền thủ ở thành phố khác trong tỉnh bị lợi ích của W-1 thu hút.
Bọn họ không quan tâm ông chủ phía sau là ai, chỉ quan tâm thu nhập một trận đấu của mình.
“Vóc dáng bình thường, tốc độ bình thường, lực bộc phát bình thường, tôi thấy thực lực cậu ta cũng bình thường thôi. Chắc Phàm Gian cũng chẳng phải cao thủ gì, độ nổi toàn là do được thổi phồng lên”, Dương Phàm bước đến bên cạnh Trần Chí, lạnh lùng nói.
“Các anh nói xem tôi một tay có thể đánh ngã cậu ta không? Bây giờ cậu ta là quyền thủ cấp S đúng không? Nếu có thể đánh bại cậu ta, chắc tôi có thể nâng lên thành quyền thủ cấp S nhỉ?”, Từ Tiểu Lượng cười đểu.
“Cậu ta hình như là cấp SS”, Trần Chí nói.
“Phì”, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng đồng thời nhổ một ngụm nước bọt.
Sau khi Vương Hi và Phàm Gian đại chiến một trận, Tần Thư Hào đã xếp hạng cho Vương Hi và Phàm Gian. Cấp bậc của Vương Hi và Phàm Gian hiện giờ là SS, hai SS duy nhất trong thi đấu của W-1.
Cấp bậc của Diệp Hằng, Trần Chí, Dương Phàm và Từ Tiểu Lượng là A.
“Coi như con còn hiểu, biết đến luyện tập”, Tôn Uy Phong cầm một ấm trà, cười nói với Vương Hi.
“Con vẫn luôn biết nghe lời khuyên”, Vương Hi mỉm cười đáp.
“Được đấy, lại làm mười bài luyện tập sức bộc phát nữa, thầy cho phép con đoàn tụ với vợ. Con phải rèn luyện hàng ngày thì mới có thể có sức khỏe tốt”, Tôn Uy Phong nói.
“Thầy đừng nói chuyện này ở quyền quán”, Vương Hi vẻ mặt xấu hổ.
“Huấn luyện viên Tôn, sức khỏe cậu ta sao vậy?”, Dương Phàm đột nhiên bước ra chen miệng.
“Không sao, trước kia cậu ấy bị yếu, tôi bắt cậu ấy luyện tập”, Tôn Uy Phong cười nói.
“Cậu ta bị Phàm Gian đánh sao?”, Dương Phàm cười đểu.
“Chuyện cậu ấy và Phàm Gian đánh quyền qua rồi, bây giờ vết thương của cậu ấy cũng gần khỏi”, Tôn Uy Phong nói.
“Tôi muốn chơi với cậu ta, được không?”, Dương Phàm hỏi.
“Cậu?”, Tôn Uy Phong kinh ngạc.
“Nếu tôi đánh bại cậu ta trong vòng ba hiệp, thầy nâng cấp cho tôi, tôi muốn cấp S”, Dương Phàm cười hi hi đáp.
“Cậu thì khỏi đi, cậu không phải đối thủ của cậu ấy”, Tôn Uy Phong lắc đầu.
“Ai nói vậy, mấy quyền của tôi là có thể đánh cho cậu ta gục xuống. Nếu tôi không đánh gục được cậu ta, tôi sẽ liếm sạch sàn của quyền quán!”, sắc mặt Dương Phàm lập tức thay đổi.
Thấy Dương Phàm vẻ mặt nghiêm túc thề thốt, Tôn Tinh Tinh phì cười một tiếng.