Chương 193: Hồi chuông cứu mạng
Vương Hi lặng lẽ theo dõi màn biểu diễn của Mạnh Hổ, khi màn biểu diễn của hắn kết thúc, họ mới chính thức bắt đầu trận đấu.
“Lượng người xem nền tảng của chúng ta hiện tại đang là bao nhiêu?”, Vương Hi đứng trên sàn đấu hỏi Tần Thư Hào.
“Một triệu hai trăm ngàn người”, Tần Thư Hào nói.
“Không tồi”, Vương Hi gật đầu.
Anh khá hài lòng với lượng truy cập nền tảng livestream thể thao của mình, một triệu hai trăm ngàn người theo dõi một trận đấu trực tuyến, điều này vô cùng hiếm gặp ở trong nước.
Anh đã mang lại sự náo nhiệt cho nền quyền anh nước nhà.
Lúc này Mạnh Hổ đã thay bộ áo giáp tướng quân và để ngực trần, mặc quần đùi, đi giày đấm bốc như Vương Hi. Hắn ta biết Vương Hi là ông chủ của W-1, lạnh lùng nhìn Vương Hi nói: “Sắp bị tôi đánh chết rồi, anh vẫn còn tâm trạng quan tâm đến việc kinh doanh của mình sao?”
“Ha ha”, Vương Hi bật cười chế nhạo.
Trong cuộc thi này, tất cả nhân viên phục vụ anh đều dùng người mình, Tôn Uy Phong, Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh, Kim Phong, Vân Tiếu và những người khác. Ngoại trừ Vân Tiếu, tất cả mọi người đều biết thân phận của Vương Hi.
Mọi người đều cho rằng Vương Hi đánh quyền anh kiếm được nhiều tiền nên mới gọi anh là ông chủ Vương, Vân Tiếu thấy mọi người gọi như vậy thì cũng gọi theo. Cậu ta nghĩ mọi người gọi ông chủ Vương vì Vương Hi là đại ca của W-1, chứ không biết anh là ông chủ lớn của W-1.
“Trận đấu chính thức bắt đầu!”, trọng tài nói.
Nghe thấy hiệu lệnh của trọng tài, Mạnh Hổ nhanh chóng lao về phía Vương Hi.
Nắm đấm của hắn ta nhắm thẳng vào hốc mắt của Vương Hi, Vương Hi cũng nhanh chóng lắc người, tung ra cú đấm móc vào cằm Mạnh Hổ. Mạnh Hổ ngay lập tức nghiêng đầu về phía sau để tránh. Vương Hi nhân cơ hội này vung một nắm đấm khác về phía Mạnh Hổ, hắn ta nhanh chóng lùi lại, cách Vương Hi một khoảng cách an toàn.
“Thân thủ không tồi”, Vương Hi cắn niềng răng nói với Mạnh Hổ.
“Cũng bình thường thôi, sau khi giảm cân, người nhẹ như én”, Mạnh Hổ cười lạnh nói.
Hai người nhìn nhau, bắt đầu đi xung quanh sàn đấu, tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Trong khoảng ba giây, Mạnh Hổ đấm thử một quyền thăm dò về phía Vương Hi.
Vương Hi tránh được, đấm lại một quyền, Mạnh Hổ nhanh chóng lùi lại, tránh đòn tấn công của anh.
“Hai vận động viên Mạnh Hổ và Vương Hi đánh rất ổn định, hai người đang không ngừng thăm dò đối phương”, bình luận viên nói vào micro.
“Theo bảng xếp hạng của W-1, Vương Hi là quyền thủ cấp SS, còn Mạnh Hổ là quyền thủ cấp S+, anh ta chỉ kém Vương Hi nửa cấp, nhưng sức mạnh của anh ta dường như không kém hơn Vương Hi là bao”, một vị bình luận viên khác nói.
“Mạnh Hổ năm nay ba mươi ba tuổi, anh ta bắt đầu chơi quyền anh từ năm mười sáu tuổi. Sức bùng nổ và kinh nghiệm đấm bốc của một người đàn ông trung niên là điều mà Vương Hi không thể so sánh được. Ngay cả khi cấp độ của Vương Hi có cao hơn nhưng cũng chưa chắc có thể đánh được anh ta, đối với Vương Hi mà nói đây chính là một trận chiến khốc liệt”, bình luận viên nhận định.
Vương Hi không dám xem thường Mạnh Hổ, anh biết sự lợi hại của hắn ta.
Anh và Mạnh Hổ đều là những quyền thủ giỏi, tốc độ, sức mạnh và kỹ thuật của hai người cũng không khác nhau mấy, Vương Hi luyện tập mỗi ngày thì Mạnh Hổ cũng vậy, hắn còn luyện tập nhiều hơn so với Vương Hi.
Vương Hi dám thách đấu với Mạnh Hổ và có tự tin chiến đấu với hắn, là bởi vì trước đó anh đã gặp rất nhiều cao thủ. Anh đã quen với việc thi đấu cùng cao thủ nên đương nhiên anh sẽ không coi đối thủ như Mạnh Hổ ra gì.
Thực lực của Mạnh Hổ vẫn rất mạnh, nếu không phải anh đứng bất động, Mạnh Hổ có thể đã KO anh bằng một cú đấm.
Vương Hi cũng thăm dò Mạnh Hổ bằng một vài đòn, Mạnh Hổ hoặc phòng thủ, hoặc phản công, hoặc tránh đòn của anh.
Mạnh Hổ cũng dò xét Vương Hi, Vương Hi cố gắng tìm ra sở hở của Mạnh Hổ để tấn công, nhưng hắn ta đánh rất ổn định, chỉ cần Vương Hi giơ tay ra là hắn nhất định sẽ tránh, Vương Hi vẫn không tìm được cơ hội để ghi điểm.
Kết thúc hiệp một, cả hai đều không đánh trúng đối phương được mấy quyền.
“Sư phụ, có chiến thuật nào tốt không?”, lúc nghỉ ngơi, Vương Hi hỏi Tôn Uy Phong bên cạnh.
“Tạm thời không nhìn ra, Mạnh Hổ chơi rất bảo thủ, có lẽ là sợ bị thương. Chỉ cần tiếp tục chơi như vậy, hắn ta sẽ không bị con KO, đến lúc ấy chỉ có thể dựa vào điểm số để phân thắng bại”, Tôn Uy Phong nói.
“Trọng lượng của hắn ta nhẹ hơn con, nếu kiên trì đến hiệp thứ mười hai nhất định hắn ta sẽ thắng”, Vương Hi nói.
“Chiến thuật này của hắn ta rất tốt, dùng hết vốn có của bản thân rồi”, Tôn Uy Phong nói.
Đối mặt với chiến thuật bảo thủ và giảm cân của Mạnh Hổ, Tôn Uy Phong cũng đành bất lực.
Vương Hi và Mạnh Hổ đã chơi năm hiệp liên tiếp, vẫn chưa thấy ai chiếm ưu thế hơn.
Sang đến hiệp thứ sáu, trận đấu giữa Vương Hi và Mạnh Hổ xuất hiện bước ngoặt.
Mỗi hiệp thi đấu quyền anh tương đương với một lần chạy năm kilomet, vả lại còn là kiểu chạy nước rút, tiêu hao một lượng thể lực đáng kinh ngạc.
Lúc này cả Vương Hi và Mạnh Hổ đều chưa bị thương, nhưng mồ hôi đã chảy ròng ròng, dường như mỗi lần nhảy lên lại có mồ hôi rơi trên mặt đất.
Vương Hi và Mạnh Hổ đều rất mệt, nhịp thở của họ cũng không còn đều nữa.
“Tấn công!”, trọng tài đưa ra yêu cầu với Vương Hi và Mạnh Hổ.
Theo luật quyền anh, để nâng cao tính mãn nhãn, hai quyền thủ phải liên tục tấn công nhau để tạo nên sự kích thích cho khán giả. Nếu một bên luôn không tấn công và né tránh, sẽ bị đánh giá là tấn công bị động và bị xử thua cuộc.
Vương Hi và Mạnh Hổ chơi rất bảo thủ, hai người đều dùng chiến thuật cướp biển, đi vòng quanh đối thủ, cảm thấy có cơ hội sẽ đấm một quyền thăm dò.
Nếu như đối phương phòng ngự tốt, họ sẽ lập tức lùi về phòng ngự khi đối phương phản đòn.
Thi đấu kiểu này khiến khán giả nhàm chán, xem xong năm hiệp, nhìn hai bên nhảy loạn xạ, tìm cơ hội ra tay với đối thủ, không máu me như nước ngoài, xem mới đã mắt. Khán giả Hoa Hạ không dã man như khán giả nước ngoài, họ thấy hai bên không chủ động tấn công cũng không thúc giục. Nếu như ở nước ngoài, bây giờ đã la ó ầm ĩ rồi.
“Đánh hắn, đánh chết hắn đi!”, có một người nước ngoài mất kiên nhẫn hét lên ở hàng ghế VIP.
“Kêu cái cmm, mẹ kiếp!”, Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ và đám thủ hạ lớn tiếng mắng chửi.
Phùng Uyển đang chỉ đạo cấp dưới lập kế hoạch kinh doanh cho ngày mai, nghe thấy giọng nói của Hàn Thiếu Kiệt liền liếc nhìn hắn.
“Hắn ta là Hàn Thiếu Kiệt, đối tác mới của Vương Hi đúng không?”, Long Minh mỉm cười nhìn Hàn Thiếu Kiệt.
“Đúng vậy”, thuộc hạ của Long Minh cười nói.
Long Minh âm thầm ghi nhớ tướng mạo của Hàn Thiếu Kiệt, trong lòng hắn nảy ra một vài ý tưởng thú vị.
Khi sắp kết thúc hiệp thứ sáu, Vương Hi đột nhiên giẫm phải mồ hơi trên sàn đấu, trượt chân rồi ngã về phía Mạnh Hổ.
Đây chính là một cơ hội.
Mạnh Hổ là một cao thủ, hắn ta làm sao có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy chứ?
Hắn lập tức lộ ra một nụ cười tự mãn, lao như mũi tên về phía Vương Hi.
Vương Hi cố gắng hết sức để kiểm soát sự cân bằng của cơ thể, không để mình ngã trên sàn, liên tục loạng choạng lùi về phía sau.
Không ít khán giả đứng bật dậy, trong lòng lo lắng thay cho Vương Hi.
“Hiệp đấu thứ sáu kết thúc!”, một hồi chuông vang lên.
Đây được gọi là hồi chuông giải cứu trong quyền anh, chỉ cần tiếng chuông vang lên là Mạnh Hổ không thể tấn công Vương Hi nữa.
Vừa rồi Vương Hi suýt ngã do mặt sàn đấu trơn trượt, tiếng chuông này vang lên thật đúng lúc.
Nhưng Mạnh Hổ không rút lại nắm đấm của mình.
Tiếp tục theo quán tính đánh về phía Vương Hi.
Bốp một tiếng, Mạnh Hổ hung hãn đấm Vương Hi một quyền làm anh lùi về phía sau hai bước, va vào dây thừng.
Trọng tài nhanh chóng ôm lấy Mạnh Hổ, lớn tiếng trách mắng.
“Cmm, chuông cứu mạng vang lên rồi, còn tiếp tục đánh? Lại còn là một trong bảy nhà vô địch quyền anh, có cần chơi bẩn vậy không?”, Vân Tiếu cũng là một người tính khí nóng nảy, lập tức chửi ầm lên.
“Vớ vẩn, sao tôi không nghe thấy tiếng chuông?”, Mạnh Hổ cũng vặn lại.
“Mẹ nó, đồ bỉ ổi vô liêm sỉ, hắn ta không xứng làm quyền thủ!”, Vân Tiếu tiếp tục chửi bới.
“Mặt anh bị rách rồi”, Phàm Gian mặt không cảm xúc nhìn Vương Hi.
Lúc Vương Hi ngồi trở lại khu vực nghỉ ngơi, cảm thấy một cơn đau dữ dội trên má phải, dùng găng tay đấm bốc chạm vào vết thương, anh nhìn thấy máu tươi trên găng tay.
“Găng tay quyền anh mà Mạnh Hổ dùng có vấn đề”, Vương Hi nói