Chương 197: Giới thiệu đối tượng
Tối hôm đó, Vương Hi mở họp báo xong đưa mọi người đi ăn mừng, ăn mừng ở thủ đô đến khi rất muộn. Công ty W-1 và diễn đàn thể thao trực tuyến dưới quyền anh quản lý ngày càng nổi tiếng, cổ phiếu đầu tư của Quang Phục tăng 15%. Vì trận đấu lần này mà anh được giới quyền anh Hoa Hạ đánh giá là quyền thủ có giá trị nhất và sự nghiệp đã đạt tới đỉnh cao trong năm nay.
Ba năm nhẫn nhịn chịu nhục, anh đã bùng nổ trong năm nay.
Chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, anh đã kiếm lại gấp bội bù cho những tổn thất trong ba năm.
Mấy ngày tiếp theo Vương Hi vẫn không dám về nhà, mỗi ngày đều ở quyền quán, mặt của anh bị Mạnh Hổ đánh thương nặng, anh sợ Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy vết thương trên mặt anh mà đau lòng.
Ngày ngày ở trong quyền quán, anh và nhóm người Vân Tiếu, Trần Chí, Dương Phàm, Từ Tiểu Lượng và Đinh Hân ngày càng thân hơn.
Mấy người này ghen tỵ với thu nhập của anh lắm, nên đã hỏi anh.
“Trận đấu này W-1 đã cho anh bao nhiêu tiền thưởng, tám mươi triệu thật sao?”
“Đúng vậy”, Vương Hi đáp.
“Không trừ thuế à?”, lúc Trần Chí hỏi, Dương Phàm, Từ Tiểu Lượng và Đinh Hân đều nhìn anh bằng con mắt ghen ăn tức ở.
Có vẻ như chỉ cần anh trốn thuế, lậu thuế thì mấy người này sẽ lập tức báo cáo với cục thuế luôn.
“Trừ rồi, tiền vào tay khoảng bảy mươi triệu”, Vương Hi nói.
“Tốt quá nhỉ”, Dương Phàm ngưỡng mộ nói.
Vương Hi hoàn toàn không quan tâm số tiền nhỏ này, trong giải đấu quyền anh lần này, lợi nhuận lớn nhất mà anh thu được trong tay vẫn là vốn đầu tư Quang Phục. Cho dù chia tiền cho Phùng Uyển, Long Minh và nhiều cổ đông khác, tài sản cá nhân của anh cũng sắp đạt tới ngưỡng một trăm tỷ.
Bây giờ tài sản của anh còn nhiều hơn họ nhà Vương ở thủ đô gấp đôi.
Số tiền anh dẫn dắt mọi người kiếm được ngày càng nhiều, mấy người này cũng được cùng hưởng lợi không ít.
Hàn Thiếu Kiệt mua một căn biệt thự và du thuyền ở phía Nam, một mình đầu tư một công ty vận chuyển. Phàm Gian chính thức trở thành ông trùm thế giới ngầm ở thành phố Minh Hải, thế lực ngày càng được mở rộng khắp tỉnh. Thẩm Giai Dao mua cho mình một chiếc xe Lamborrghini màu hồng, Tần Thư Hào thì lái con xe Ferrari thể thao. Ba người Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ, Diệp Dục Hàn nhà họ Diệp cũng đều sở hữu xe thể thao của riêng mình.
Chỉ cần Vương Hi quản lý tốt W-1, công ty Giai Mỹ và Tuyết Bảo trong tay, anh sẽ mở rộng làm ăn ra bên nước ngoài.
Bây giờ rất nhiều ngành hàng đã bị các công ty lớn trong nước thâu tóm, anh tự nhủ còn rất nhiều người thông minh hơn mình, muốn tranh giành cơm ăn với nhiều công ty lớn khác, anh phải đấu trí đấu dũng với họ. Quá mệt mỏi, anh cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại ở nước ngoài có rất nhiều quốc gia chưa phát triển, các ngành nghề đều đang trong trạng thái bỏ trống.
Nếu anh có thể mở rộng mối làm ăn của mình đến những quốc gia đang phát triển thì anh rất nhanh có thể sẽ lại kiếm được một khoản tiền lớn nữa.
Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là dưỡng thương, phát triển ổn định ba công ty và một tổng công ty dưới quyền.
Mạnh Hổ là một cao thủ, trận đấu này khiến anh bị thương không hề nhẹ.
Mặt của anh bị Mạnh Hổ đánh rách một vết, hai bên khóe miệng và khóe mắt cũng bị bầm tím, trên người cũng có vài vết thương. Diệp Khinh Tuyết đang mang bầu, anh không muốn Diệp Khinh Tuyết lo lắng mà ảnh hưởng đến thai nhi.
May mà dạo này Diệp Khinh Tuyết bận việc công ty, cũng không có thời gian để ý đến anh. Chỉ cần anh gọi điện cho Diệp Khinh Tuyết mỗi ngày thì sẽ không sao hết.
Tối hôm nay, anh và Vân Tiếu cùng đi quán nướng uống rượu.
“Tối nay đến lượt tôi mời anh, tôi gọi thêm vài người bạn nữa, anh không phiền chứ?”, Vân Tiếu mở nắp một chai bia, cười nói với Vương Hi.
“Không sao”, Vương Hi mỉm cười nói.
Vương Hi uống trước một chai với Vân Tiếu, khi đến chai thứ hai thì vài người bạn của Vân Tiếu đến.
Là một cô gái và hai chàng trai, đều là bạn cùng học đại học vừa tốt nghiệp của Vân Tiếu.
Cô gái tên là Lâm Kha, tướng mạo trông cũng không tệ, hai chàng trai kia một người tên Hồ Binh, người còn lại tên Chu Thụy.
“Lâu rồi không gặp, nghe nói bây giờ cậu đánh quyền, đánh thế nào rồi?”, Hồ Binh hỏi Vân Tiếu.
“Cũng tạm được, kiếm cơm ăn thôi”, Vân Tiếu cười đểu.
“Thì ra đánh quyền cũng có thể kiếm tiền, cậu xem thể trạng tôi có được không, có gì kéo tôi theo với”, Hồ Binh nói.
“Được thôi, cậu đến quyền quán của chúng tôi phỏng vấn, chỉ cần huấn luyện viên trưởng nói qua thì chúng tôi có thể dùng cậu”, Vân Tiếu nói.
“Đánh quyền thì có gì thú vị chứ, còn chẳng kiếm được nhiều bằng khuân vác”, Chu Thụy cười khinh bỉ.
“Ai nói không kiếm được nhiều bằng khuân vác? Trước đây đánh quyền không kiếm được nhiều bằng khuân vác, nhưng giờ thì kiếm được rất nhiều tiền”, Vân Tiếu nói.
Vân Tiếu là bạn của Hồ Binh và Chu Thụy, mấy người nói chuyện không cần khách sáo, muốn nói gì thì nói.
“Bây giờ tốt nghiệp rồi, cũng chẳng có việc gì tốt để làm. Vân Tiếu, Hồ Binh, Chu Thụy, các cậu có việc làm tốt thì đừng quên tôi đấy nhé”, Lâm Kha nói.
“Sẽ không đâu”, Vân Tiếu cười hi hi đáp.
“Chủ quán, cho thêm năm mươi xiên gân thịt, năm xiên cật!”
“Vừa vừa thôi là được, đừng gọi nhiều thế, ăn không hết”, Hồ Binh nói.
“Đúng vậy, gọi nhiều cật thế làm gì, tôi cũng có ăn được đâu”, Lâm Kha giận dỗi nói.
“Vương Hi, tôi muốn vào nhà vệ sinh, anh đi cùng đi”, Vân Tiếu đứng lên.
“Được”, Vương Hi cũng đứng dậy.
Vương Hi đi vệ sinh với Vân Tiếu, lúc hai người rửa tay, Vân Tiếu cười nói với anh: “Vương Hi, đừng tưởng anh đánh quyền kiếm được nhiều tiền hơn tôi thì tôi sẽ phục anh”.
“Vì sao?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi tự nhủ thực lực cũng không tồi, không hề thua kém hơn anh, bây giờ tôi chưa nhận được công việc tốt, đợi tôi có được công việc tốt rồi, thu nhập của tôi chắc chắn có thể vượt qua anh”, Vân Tiếu nói.
“Tôi hy vọng cậu vượt qua tôi”, Vương Hi cười.
“Phải rồi, bạn tôi anh thấy thế nào?”, Vân Tiếu hỏi.
“Cũng được”, Vương Hi trả lời.
“Lâm Kha thì sao?”, Vân Tiếu hỏi.
“Trước đây tôi có quen một cô gái, tên là Lâm Khả Hân, tên của cô ấy chỉ kém Lâm Khả Hân một chữ “Hân”, không xinh bằng Lâm Khả Hân, nhưng cũng tạm coi là người đẹp, dáng người rất tốt”, Vương Hi nói.
“Hai người làm đối tượng của nhau đi, tôi giới thiệu cho anh”, Vân Tiếu nói.
“Cậu muốn giới thiệu đối tượng cho tôi!?”, Vương Hi giật mình.
“Cô ấy không xứng với anh sao?”, Vân Tiếu hỏi.
“Cô ấy rất tốt, chỉ là tôi đã kết hôn rồi, sắp có con luôn”, Vương Hi nói.
“Mẹ kiếp, sao anh không nói sớm?”, Vân Tiếu tỉnh rượu ngay lập tức.
“Cậu cũng đâu hỏi tôi”, Vương Hi nói.
“Tôi không hỏi anh thì anh không nói à?”, Vân Tiếu hỏi.
“Người anh em, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi đấy, ok? Cũng phải có sự kín đáo của người trưởng thành chứ, không nhất thiết cái gì cũng phải nói với cậu chứ?”, Vương Hi bất lực nói.
“Thế này thì toang rồi, tôi khen anh với Lâm Kha không ít, tôi tưởng anh chưa có đối tượng, thấy con người anh không tệ, lần này ăn cơm cố ý gọi anh đến là muốn làm mối cho hai người”, Vân Tiếu có hơi lo lắng.
“Cậu bị bệnh gì vậy? Cũng chẳng hỏi tôi mà giới thiệu đối tượng cho tôi?”, Vương Hi hỏi với tâm trạng không vui một chút nào.
“Xử lý thế nào bây giờ, anh đã kết hôn còn sắp có con rồi, cô ấy cũng đã nhận lời tôi có thể thử với anh. Nếu bây giờ tôi nói cho cô ấy biết, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận và cho rằng tôi đang cố ý đùa giỡn cô ấy”, Vân Tiếu nói.
“Dù sao thì cậu tự mình giải thích với cô ấy đi, chuyện này không liên quan đến tôi”, Vương Hi hơi bực mình.
Nói về tuổi tác, anh lớn hơn Vân Tiếu, nói về thân phận thì Vân Tiếu càng không thể so với anh. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Vân Tiếu không tôn trọng anh, như kiểu coi anh là thuộc hạ vậy.
Sau khi trở lại phòng, Vương Hi trông thấy Lâm Kha cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh, trong lòng Vương Hi thấy hơi khó chịu. Cô gái này còn rất trẻ, trông ngoại hình cũng không tồi, chỉ là anh đã có vợ rồi, không thể có chuyện gì với Lâm Kha.
“Mặt của anh bị làm sao vậy?”, Lâm Kha nhìn chằm chằm Vương Hi hỏi.
“Đánh quyền bị đánh”, Vương Hi đáp.
“Nếu mặt anh lành lặn, chắc là đẹp trai lắm nhỉ?”, Lâm Kha hỏi.
“Cũng bình thường, haha”, Vương Hi lúng túng.
“Anh ấy cũng được, tôi đồng ý thử với anh ấy”, Lâm Kha nhìn về phía Vân Tiếu, trịnh trọng nói.
Vẻ mặt Vân Tiếu có một sự khó xử nói không nên lời…