Chương 209: Tiền thưởng một trăm triệu
Vương Hi không ngờ Vân Tiếu lại có tham vọng như vậy, dám vay tiền mua mười căn nhà ở thủ đô, việc này đến anh cũng không dám nghĩ tới.
“Nếu cậu có giấy tờ chứng minh thần kinh mình có vấn đề, có lẽ cậu sẽ trả lại được số nhà này”, Vương Hi nghĩ ngợi rồi nói.
“Anh Hi, làm ơn đừng đùa nữa, giúp tôi đi mà”, Vân Tiếu nói.
“Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”, Vương Hi cười với vẻ cáu kỉnh.
“Anh là một đại thần trong giới quyền anh, quen biết rất nhiều người, anh có thể sắp xếp tôi đến quyền quán khác, tiền ký hợp đồng cao hơn một chút”, Vân Tiếu nói.
“Cậu sợ sân khấu thì làm sao đánh quyền anh được? Có quyền quán nào nhận một quyền thủ mắc chứng sợ sân khấu chứ?”, Vương Hi tức giận hỏi.
Vân Tiếu đã hết hy vọng.
“Cậu ta rất giỏi đánh nhau, có thể để cậu ta làm tiểu đệ cho anh”, Phàm Gian nói bên tai Vương Hi.
“Làm tiểu đệ cho tôi không, mức lương mười triệu một năm”, Vương Hi nói.
“Anh muốn tôi làm thủ hạ cho anh?”, Vân Tiếu lập tức đứng bật dậy.
“Không muốn thì thôi”, Vương Hi bước trở lại xe.
“Đồng ý đồng ý, chỉ cần có tiền, tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì”, Vân Tiếu cũng vội vàng lên xe của Vương Hi.
Cậu ta ngồi luôn bên cạnh Tuyết Lang, Tuyết Lang im lặng nhìn cậu ta.
“Đã lâu không gặp, bên cạnh anh lại có thêm nhiều người bạn giỏi giang rồi”, Vân Tiếu cảm thấy mình rất thân với Vương Hi, cậu ta liếc nhìn Tuyết Lang một cái, kinh ngạc nói.
Tuyết Lang là một lính đánh thuê gốc Hoa, anh ta là con lai, mang trong mình một nửa dòng máu Châu Âu, có đôi mắt màu xanh ngọc bích.
Anh ta cao khoảng 1m87, thân hình cường tráng hơn so với người thường, nước da trắng nõn, tướng mạo khôi ngô tuấn tú.
“Anh Hi, tôi tạm thời có thể làm thủ hạ của anh, nhưng tôi cũng là một người có lý tưởng, chỉ cần vượt qua giai đoạn khó khăn này, có thể tôi sẽ rời xa anh. Tôi sẽ không làm thủ hạ của anh vĩnh viễn đâu”, Vân Tiếu nghĩ ngợi rồi nói.
Vương Hi và Phàm Gian đều phớt lờ cậu ta, cảm thấy Vân Tiếu ngây thơ đến nực cười.
Anh không thể hiểu được lý tưởng của Vân Tiếu là gì.
Làm kinh doanh sao? Anh chỉ biết rằng hiện nay làm kinh doanh rất khó.
Anh rất nhanh lại rơi vào tình cảnh nút thắt cổ chai, giá trị tài sản ròng bị kẹt ở mức mười triệu. Nhiều người về cơ bản cũng giống như anh, dừng lại ở cấp độ này, thu nhập bị đình trệ.
Hiện giờ các hạng mục anh đang làm đều là miễn thuế, vẫn chưa được ba năm. Sau ba năm, anh sẽ phải nộp một nửa số thuế cho Hoa Hạ mỗi năm, tài sản ròng của anh sẽ ngay lập tức giảm đi một nửa.
Đến giai đoạn sau, anh sẽ giống như nhiều tập đoàn khác, được vinh danh có tài sản ròng lên đến hàng trăm tỷ nhưng trên thực tế trong tay anh chỉ có chưa đến một trăm triệu tiền mặt.
Làm kinh doanh giống như chèo thuyền ngược dòng vậy.
“Đúng rồi, Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thuỵ có hỏi về anh, nói anh được một người phụ nữ giàu có bao nuôi, bọn họ muốn cho người phụ nữ đó nhìn thấy bộ mặt thật của anh. Hay là tôi nói cho họ biết thu nhập hàng năm của anh là tám mươi triệu, để bọn họ bớt coi thường anh nhé”, Vân Tiếu nói.
Phụt!
Tuyết Lang cảm thấy buồn cười trước sự nhàm chán của Vân Tiếu, anh ta ngạc nhiên nhìn cậu ta một cái rồi hỏi Vương Hi: “Cậu ta còn chưa biết cậu là người như thế nào à?”
“Ừ”, Vương Hi nói.
“Thật thú vị”, Tuyết Lang đánh giá Vân Tiếu bằng ánh mắt kỳ quái.
…
Trụ sở chính của nhà họ Long tại thành phố Minh Châu.
“Công ty dược phẩm của chúng ta sắp niêm yết trên sàn chứng khoán, mỗi ngày chi phí quảng cáo lên đến một hai trăm triệu. Thuốc đặc trị của chúng ta cũng đã bán sạch sẽ trên thị trường, kho dược liệu còn sạch hơn mặt chúng ta nữa. Nếu như vẫn không tìm được dược liệu, tôi thấy cũng không cần niêm yết nữa đâu, tuyên bố phá sản luôn là được rồi. Mẹ kiếp, không ai có thể giết được Vương Hi sao?”, Long Minh tức giận nói với mọi người trong văn phòng.
Tất cả mọi người đều bị Long Minh doạ cho sợ hãi run rẩy.
“Long gia chủ, xin anh hãy nguôi giận, thật ra tình hình của chúng ta cũng không khó khăn như tưởng tượng. Không chỉ có phía Bắc mới sản xuất dược liệu, ở Lưỡng Hồ, Lưỡng Quảng, Vân Quý Xuyên cũng có rất nhiều dược liệu. Nếu Vương Hi độc chiếm thị trường dược liệu phía Bắc rồi, cùng lắm chúng ta mua dược liệu ở phía Nam”, một thanh niên mặc vest nhanh nhảu nói.
“Cậu mới tới đúng không?”, Long Minh hít sâu một hơi hỏi.
“Vâng, Long gia chủ”, người thanh niên cúi đầu nói.
Long Minh lặng lẽ nhìn người thanh niên vài giây, cầm gạt tàn trên bàn đập vào đầu người thanh niên đó.
Cậu ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, máu tươi trên đầu nhanh chóng chảy ra.
“Mẹ kiếp, nuôi loại vô dụng như cậu có ích gì? Lưỡng Hồ, Lưỡng Quảng, Vân Quý Xuyên và những nơi khác đều có dược liệu, nhưng ở đó cũng có rất nhiều người có máu mặt về đan dược độc chiếm rồi. Thứ chúng ta cần không phải là dược liệu bình thường, mà là loại thông đỏ độc nhất vô nhị của phía Bắc, có thể đặc trị bệnh ung thư. Mẹ nó, không biết gì thì đừng có nói nhảm!”, Long Minh nổi giận đùng đùng.
Người thanh niên nằm trên đất với vẻ mặt đau đớn, ôm đầu không dám nói gì.
“Không chỉ có thông đỏ bị Vương Hi nắm chặt trong tay, nhân sâm mà chúng ta cần nhất cũng đang bị Vương Hi nắm giữ. Vốn dĩ cho dù Vương Hi không từ bỏ dược liệu, chúng ta vẫn có thể nhập hàng từ Đại Hàn, Nga và những nơi khác, nhưng bây giờ hắn đã kiểm soát toàn bộ thị trường phía Bắc, dược liệu từ phía Bắc đến Đại Hàn, Nga hoàn toàn không thể nhập được”, một người đàn ông trung niên cười nói.
“Anh Đoàn, cứ như thế này chúng ta rất khó làm tiếp”, Long Minh nói với vẻ mặt đau khổ.
“Chỉ có hai cách, hoặc giết Vương Hi hoặc đầu hàng Vương Hi, mua dược liệu hắn ta đang tích trữ với giá cao”, người đàn ông trung niên nói.
“Chịu thua trước Vương Hi? Điều này không thể được. Hắn đã kiếm rất nhiều tiền từ công ty Quang Phục, bây giờ đã đủ lông đủ cánh. Nếu như chúng ta nhượng bộ hắn, mua dược liệu từ hắn với giá cao, hắn sẽ lại kiếm được một khoản béo bở, sau đó cưỡi lên đầu chúng ta. Tên khốn đó mặt mũi thiện lương nhưng trong lòng độc ác, mặc dù bình thường khá thật thà nhưng thực chất trong xương tuỷ lại là kẻ vô cùng tàn nhẫn. Hắn nhất định sẽ lật lại mối thù của ba năm trước. Nếu để hắn vùng dậy thì chúng ta không ai thoát được đâu”, Long Minh nói.
“Vậy thì chỉ có thể giết hắn”, người đàn ông trung niên nói.
“Ai trong các người giết được hắn, tôi trả một trăm triệu!”, Long Minh nói.
Không ít người muốn làm, nhưng lại sợ thực lực của Vương Hi ở phía Bắc, không dám hành động hấp tấp.
Bang Thất Tinh ở Đại Hàn thực lực khá mạnh, là một tập đoàn tội phạm quốc tế, nhưng khi đến địa bàn của Vương Hi, vẫn là một người chết một người bị thương, ba tên sát thủ đem một người bị thương vội vã trở về nước.
Lần này, các thiếu gia tiểu thư của bốn gia tộc lớn của thủ đô và đại thiếu gia của nhà họ Khổng ở thành phố Minh Hải đều hết đường xoay sở.
“Hay là để tôi đi”, Sở Kiếm Tâm nghĩ ngợi một chút rồi bước ra.
“Anh?”, Long Minh kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi là một lính đánh thuê, thực lực hơn hẳn người thường. Tôi không chỉ biết võ công mà còn có kinh nghiệm chiến đấu và kinh nghiệm ám sát phong phú. Trước kia Vương Hi dẫn người của hắn chém tôi, mối hận này tôi vẫn luôn ghi nhớ. Tôi có một vài người bạn ở nước ngoài, bọn họ đều là những lính đánh thuê rất mạnh. Nếu mấy người chúng tôi thành lập một đội, có lẽ sẽ có thể giết được Vương Hi”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Trước kia anh là lính đánh thuê của quân đoàn nào?”, Long Minh nghĩ rồi hỏi.
“Quân đoàn Skeleton, quy mô 1500 người”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Anh có địa vị thế nào trong quân đoàn? Đừng có thất bại rồi để Vương Hi bắt được, bán đứng chúng tôi đấy”, Long Minh nói.
“Yên tâm đi, tôi và đồng đội của mình đều nằm trong tốp 100 các cao thủ, chỉ cần chúng tôi ra tay, chắc chắn sẽ giết được Vương Hi”, Sở Kiếm Tâm nói.
“Vậy được, anh cẩn thận một chút”, Long Minh nói.
“Anh chuẩn bị sẵn khoản tiền thưởng một trăm triệu đi là vừa”, Sở Kiếm Tâm nở nụ cười tự mãn trên mặt.