ĐẠI TIỂU THƯ TUYỆT SẮC CỦA TÔI - Full

Chương 215

/316


Chương 215: Đàm phán với Long Minh

Vân Tiếu nhìn Trần Lan một cái, lại bụm miệng sắc mặt khó coi chạy vào nhà vệ sinh nôn.

“Dùng xong nhà vệ sinh nhớ dọn sạch”, Trần Lan vẻ mặt chán ghét.

Trừ Tuyết Lang, bà ta không thích bất cứ người bạn nào của Vương Hi, thái độ đối với Vương Hi cũng không được tốt bằng Tuyết Lang.

Sau khi thấy Tuyết Lang và các thủ hạ của anh ta đều có súng, bà ta càng khách sáo với anh ta hơn.

Chuyện này nhanh chóng trôi qua.

Liên tiếp mấy ngày, ngoài việc thỉnh thoảng mơ thấy Sở Kiếm Tâm, bên Vương Hi không xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng bên Long Minh thì không ngồi yên được nữa.

“Mọi người nói xem liệu có phải Sở Kiếm Tâm đã bị Vương Hi xử lý rồi không?”, Long Minh triệu tập mọi người đến bàn bạc.

“Chắc không đâu, Sở Kiếm Tâm từng làm lính đánh thuê hai năm, anh ta lợi hại lắm”, Vương Vị Ương nói.

“Từng làm lính đánh thuê hai năm thì là cái thá gì, bên Vương Hi có một con át chủ bài tên Tuyết Lang, anh ta là vua của lính đánh thuê nhé”, Long Minh nói.

“Tuyết Lang?”, một người trung niên bên cạnh Long Minh khẽ nheo mắt lại.

Người trung niên này tên là Long Minh, từng phục vụ trong lực lượng đặc biệt Hoa Hạ, là một vua lính, sau khi xuất ngũ được Long Minh mời về với giá cao.

Ông ta rất hứng thú với Tuyết Lang.

“Bàn về thân phận, tôi cao hơn Vương Hi, tôi là hoàng thái tử của thành phố Minh Châu, đại thiếu gia đứng đầu cả phía nam. Trước kia tôi chịu kết nghĩa anh em với Vương Hi, nhận anh ta làm đại ca, là vì sau lưng anh ta có không ít con át chủ bài. Nhà mẹ đẻ Vương Hi là tập đoàn tài chính nước ngoài, anh ta lại có ơn cứu mạng Tuyết Lang. Nếu anh ta mời Tuyết Lang đến, tôi thấy chúng ta cũng không cần phái sát thủ đến chỗ anh ta đâu, cứ lau sạch cổ chờ chết đi”, Long Minh nói.

“Tôi từng nghe danh của Tuyết Lang, thế lực của anh ta ở nước ngoài rất lớn, nếu Vương Hi mời Tuyết Lang đến thì đúng là không dễ xử”, một người trung niên cau mày.

Hắn tên Tần Thiếu Du, là đại ca thế lực ngầm phía nam, thế lực đứng đầu Hoa Hạ.

“Sở Kiếm Tâm đến thành phố Minh Hải đã được mấy ngày mà không nghe tin Vương Hi bị xử lý, cũng mất liên lạc với chúng ta. Nếu tôi đoán không sai, Sở Kiếm Tâm đúng là đã bị Vương Hi giải quyết. Hắn ta chết chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là chúng ta còn phải làm ăn. Hiện giờ Vương Hi khống chế thị trường dược liệu ở phía bắc, cảng khẩu thành phố Minh Hải cũng nằm trong tay anh ta. Chỉ cần anh ta nắm số dược liệu này, không đến hai tháng công ty dược phẩm dưới tay chúng ta sẽ phải phá sản, thậm chí còn liên lụy đến các công ty của nhà chúng ta”, đại thiếu gia nhà họ Khổng thành phố Minh Châu nói.

“Cứ cúi đầu với cậu ta trước đi, xem tình hình bên đó thế nào”, Tần Thiếu Du nói.

“Ngoài cúi đầu, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác”, Long Minh đập tay lên bàn.

Long Minh là một đại trượng phu co được duỗi được, lúc đắc ý có thể ưỡn ngực kiêu ngạo, lúc thất thế cũng có thể khom lưng khuỵu gối.

Hiện giờ Vương Hi đủ lông đủ cánh, thế lực ngày càng lớn mạnh, Long Minh nhìn mà sốt ruột, nằm mơ cũng muốn xử lý anh.

Sở Kiếm Tâm sau khi đến thành phố Minh Hải liền mất tích, hắn ta ý thức được Sở Kiếm Tâm có lẽ đã bị Vương Hi giết.

Hắn ta có thể tiếp tục phái sát thủ đến chỗ Vương Hi, nhưng hắn ta không thuê nổi nữa. Dự án dược phẩm trong tay hắn ta ngày nào cũng đốt cả đống tiền, hắn ta là người làm ăn, tất cả đều phải đặt lợi ích lên đầu. Hắn ta nhất định phải tìm Vương Hi dẹp bỏ ân oán.

Long Minh nhanh chóng dẫn các thủ hạ từ thành phố Minh Châu đến.

Vừa xuống máy bay, bọn họ lập tức đến công ty Vương Hi, bàn chuyện với anh.

“Đại ca, đã lâu không gặp, em nhớ anh quá”, Long Minh cười một tiếng sang sảng, ôm chầm lấy Vương Hi, dùng bàn tay đeo hai chiếc nhẫn đá quý vỗ lưng anh.

“Em trai, hình như chúng ta mới gặp nhau không lâu trước đó”, Vương Hi cũng mỉm cười, giả dối ôm Long Minh một cái.

“Đây chính là Tuyết Lang nổi danh như cồn sao? Anh Tuyết Lang, chào anh”, Long Minh là kẻ tinh mắt, nhìn một cái đã nhận ra Tuyết Lang bên cạnh Vương Hi.

Tuyết Lang bơ hắn ta, kiêu ngạo quay đầu sang một bên.

“Cậu chính là Tuyết Lang?”, Lưu Mãnh ở bên cạnh Long Minh rất có hứng thú với Tuyết Lang.

Tuyết Lang vẫn vẻ mặt kiêu ngạo.

“Anh Tuyết Lang là nhân vật lớn, coi thường hạng tôm tép như chúng ta cũng là chuyện thường”, Long Minh cười lớn, tùy tiện ngồi trong văn phòng của Vương Hi.

Lần này Long Minh dẫn theo không ít thủ hạ từ thành phố Minh Châu đến, Hàn Lâm Nhi nhà họ Hàn của thành phố Minh Hải, Vương Vị Ương nhà họ Vương của thủ đô, vua lính Lưu Mãnh, nhà vô địch quyền anh cấp năm sao Tô Mộ Vũ.

Hắn ta còn dẫn theo cao thủ kinh doanh Trần Bân, cao thủ kiếm đạo Kawada Kuchinashi, lực vương Hắc Hùng, sát thủ chuyên nghiệp Hứa Tinh, cao thủ hình ý quyền Đường Long.

Đội hình của hắn ta vô cùng hoành tráng.

Phía Vương Hi có Phàm Gian, Vân Tiếu và Tuyết Lang, cùng với một nhóm lính đánh thuê thủ hạ của Tuyết Lang.

“Đại ca, anh cho em một con đường sống đi”, Long Minh vào thẳng vấn đề, ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc.

“Em trai, cậu sao vậy?”, Vương Hi giả bộ kinh ngạc.

“Dược liệu ấy, anh đưa em số dược liệu trong tay anh đi. Anh đã mua đứt cả thị trường dược liệu phía bắc, công ty dược phẩm bên em mở làm ăn cũng được, nhưng không có dược liệu thì anh bảo em sống sao?”, Long Minh vẻ mặt đau khổ.

“Sao lại thế được?”, Vương Hi hỏi.

“Chẳng phải vì anh sao? Đại ca, đừng làm loạn nữa, mau cho em con đường sống đi. Hoa Hạ chúng ta kinh doanh thế nào đâu phải anh không biết, kinh doanh càng lớn càng khó làm. Mấy công ty bất động sản, logistics, khoa học kỹ thuật của nhà họ Long bọn em mấy năm trước còn kiếm được, bây giờ cũng chẳng được bao nhiêu. Làm dược phẩm bọn em còn có thể kiếm được món, vậy mà anh còn cắt đứt nốt. Anh muốn làm thế nào thì cứ nói thẳng đi, bảo em làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ cần anh cho em một con đường sống”, Long Minh mất kiên nhẫn nói.

“Cậu muốn đường sống?”, Vương Hi cười.

“Phải, em biết chuyện em làm lần trước là sai, anh muốn phạt em thế nào cứ nói thẳng”, Long Minh nói.

“Vụ tai nạn ba năm trước của tôi là thế nào?”, Vương Hi hỏi.

“Em thề với anh, vụ tai nạn đó em không biết gì cả”, Long Minh xoè hai tay ra nói.

“Cậu nói dối tôi”, Vương Hi nói.

“Em thực sự không biết, nếu vụ tai nạn đó liên quan đến em, em ra cửa sẽ bị chậu hoa đập chết”, Long Minh lớn tiếng thề thốt.

“Hội nhóm sau lưng cậu thì sao? Tần Thiếu Du là anh hai thì ai là đại ca?”, Vương Hi hỏi.

“Hội nhóm gì? Sau lưng em làm gì có hội nhóm nào? Đại ca, hội nhóm sau lưng em trước giờ chỉ có anh, anh mới là kim chủ lớn nhất của em”, Long Minh nói.

“Nói dối không chớp mắt”, Vương Hi nói.

“Thực sự không có hội nhóm gì, cũng không có vụ tai nạn nào cả, vụ tai nạn của anh không liên quan đến em. Lúc anh gặp tai nạn em cũng buồn lắm chứ, không tin anh hỏi các thủ hạ của em đi, lúc ấy em còn khóc nữa”, Long Minh nói.

Đám Hàn Lâm Nhi, Vương Vị Ương, Tô Mộ Vũ, Lưu Mãnh và Trần Bân vẻ mặt đau khổ, cúi đầu thật thấp không dám cười.

Thà tin thế giới có ngày tận thế còn hơn tin cái miệng này của Long Minh.

Vương Hi cũng bị Long Minh chọc cho tức quá hoá cười.

“Cũng được, lúc trước khi tôi cần tài nguyên, các cậu không ai giúp tôi, còn nắm chặt không buông số tài nguyên đó. Bây giờ thời thế thay đổi, các cậu cũng có lúc cần đến tôi. Các cậu cần tài nguyên đúng không? Được thôi!”, Vương Hi vỗ tay.

Phàm Gian khẽ đẩy Vân Tiếu một cái.

“Sao anh không chạy vặt đi?”, Vân Tiếu tức giận nhìn Phàm Gian.

Phàm Gian mặt không cảm xúc.

Vân Tiếu lại trừng mắt nhìn Phàm Gian một cái, lấy mười mấy chai XO từ văn phòng của Vương Hi, đặt lên bàn làm việc.

“Uống rượu, cậu và chị Vị Ương mỗi người bảy chai”, Vương Hi ngồi xuống ghế.

“Anh muốn bọn em uống đến chết à?”, Long Minh và Vương Vị Ương lập tức biến sắc.

“Tôi thích văn hoá trên bàn rượu”, Vương Hi mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh phối với áo vest, búng tay tách một tiếng.

“Vương Hi, anh quá đáng rồi đấy”, Trần Bân bước từ sau lưng Long Minh ra.

“Cậu là ai?”, Vương Hi châm một điếu thuốc.

“Mẹ kiếp, chẳng phải anh nắm được thị trường dược liệu phía bắc sao? Long đại thiếu gia của bọn tôi muối mặt đến xin anh nhả hàng, anh tưởng mình là nhân vật lớn thật đấy hả? Đừng quên hiện giờ anh có thân phận gì, nhà họ Vương thủ đô còn chưa thừa nhận thiếu gia bị vứt bỏ là anh đâu”, Trần Bân lạnh mặt nói.

“Xin lỗi, tài sản của tôi hiện giờ gấp đôi nhà họ Vương thủ đô”, Vương Hi rít sâu một hơi thuốc.

“Hơ hơ, anh tưởng một trăm tỷ của anh nhiều lắm chắc? Anh có biết bảng ngầm của Hoa Hạ không?”, Trần Bân cười lạnh.

“Bảng ngầm?”, Vương Hi liếc mắt.

Long Minh lập tức đá Trần Bân một cái thật mạnh, Trần Bân cũng ý thức mình lỡ miệng nói sai gì đó.

“Tôi nói cho anh biết, nếu chúng tôi muốn có hàng của anh, cho dù anh không đưa thì chúng tôi cũng có cách”, Trần Bân vội vàng chuyển chủ đề, lấy một điếu thuốc ra châm: “Anh biết dư luận chứ? Hiện giờ anh đã không còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty vốn đầu tư Quang Phục nữa, nếu chúng tôi dùng dư luận công kích anh không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với Quang Phục”.

“Anh biết mình nắm giữ các loại thuốc gì không? Thông đỏ, thiên ma, quan phòng phong, thoán địa long, có rất nhiều loại là thuốc phòng chống ung thư và chữa bệnh huyết khối động mạch. Hiện giờ công ty dược phẩm của chúng tôi không có dược liệu, không sản xuất được thuốc đặc hiệu. Chỉ cần chúng tôi tung scandal anh ém dược liệu, tôi đảm bảo anh sẽ thân bại danh liệt”, Trần Bân nói.

“Ai nói tôi ém dược liệu không sản xuất, tôi cũng sắp mở công ty dược phẩm, tôi cung cấp hàng cho công ty dược phẩm của mình không được sao?”, Vương Hi vẻ mặt bình tĩnh.

“Anh đừng giở trò này với tôi, chúng tôi chịu từ thành phố Minh Châu đến nói chuyện với anh là nể mặt anh. Anh muốn chèn ép Long đại thiếu gia của chúng tôi thì hãy nghĩ kĩ xem anh có đủ sức không đã”, Trần Bân nói.

“Anh bạn, bây giờ e không phải lúc mày nịnh hót đâu”, Tuyết Lang rút một khẩu súng ra chĩa vào Trần Bân.

“Trần Bân tôi có được ngày hôm nay đều nhờ Long đại thiếu gia ban cho, không có Long đại thiếu gia thì không có Trần Bân ngày hôm nay. Bây giờ các anh chèn ép Long đại thiếu gia, tôi chắc chắn phải ra mặt thay anh ấy. Đừng có lấy khẩu súng vớ vẩn của anh hù doạ tôi, tôi không tin anh dám nổ súng”, Trần Bân vẻ mặt khinh bỉ nói.

“Anh bạn, đây là Hoa Hạ, cậu dùng súng không đúng chỗ rồi. Ở nước ngoài cậu muốn nổ súng sao cũng được, nhưng ở Hoa Hạ, tôi không tin cậu dám nổ súng”, Lưu Mãnh cười lạnh một tiếng.

Vương Hi và Vân Tiếu nhanh chóng biến sắc, Phàm Gian vội vàng tránh xa Trần Bân…


/316

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status