Chương 231: Lão phu nhân ra tay
“Mẹ?”, Diệp Khinh Tuyết sửng sốt nhìn Trần Lan.
Trong mắt Vương Hi cũng hiện lên sự kinh ngạc.
“Coi như tôi thấy được rồi, nhà họ Vương mấy người thật là giả tạo”, trên mặt Trần Lan là nụ cười lạnh như băng.
“…” Vương Hoài Phong và Từ Đệ nhìn Trần Lan mà hết hồn.
Vương Hoài An, Lâm Khả Hân, Vương Vị Ương và đám thanh niên nhà họ Vương cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Người đàn bà này hình như bị điên rồi.
Nhà họ Vương gây sự với bà ta sao? Mà mở miệng ra nói lời khó nghe như vậy?
“Diệp Khinh Tuyết nhà tôi đi khám đứa bé trong bụng rồi, là con gái”, Trần Lan liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống không trong đại sảnh nhà họ Vương, ngồi lên rồi lạnh lùng nói.
“Chúng tôi biết”, lão phu nhân rủ mắt xuống.
“Nói thật, tôi rất thất vọng, còn chờ mong Vương Hi sinh con trai, sau này kế thừa gia sản hàng trăm tỷ của cậu ấy. Nhưng Diệp Khinh Tuyết nhà tôi khẳng định, sẽ còn sinh nữa, không chỉ đứa con gái này”, Trần Lan nói.
“Chúng tôi không quan trọng con của Vương Hi là nam hay nữ. Chỉ là tôi hơi tò mò, lời vừa nãy cô nói là có ý gì?”, lão phu nhân ngước mắt lên cười hỏi.
“Bà không quan trọng con của Vương Hi là trai hay gái là bởi vì bà không quan tâm đến con của Vương Hi, cũng chẳng quan tâm Diệp Khinh Tuyết đang mang thai, thậm chí chẳng quan tâm đến Vương Hi nữa. Bà hoàn toàn không có tình cảm gì với Vương Hi mà luôn giả dối. Cái bà quan tâm chỉ là năng lực của Vương Hi, cậu ấy có thể giúp nhà họ Vương của bà kiếm được tiền không thôi!”, Trần Lan nói.
Trần Lan một mạch nói ra chân tướng, trên dưới nhà họ Vương ai nấy đều sốc.
“Từ nhỏ đến lớn Vương Hi luôn là người hiểu biết lễ phép, cho dù có thù hận lớn thế nào thì trong lòng vẫn luôn nhân từ, sao nó lại có bà mẹ vợ cay nghiệt hẹp hòi như bà chứ?”, một người đàn ông cau mày lại.
Người đàn ông đó là bác cả của Vương Hi, cũng là bố của Vương Hoài An.
“Đúng là Vương Hi giúp nhà họ Vương chúng tôi kiếm được tiền, 3 năm trước, Vương Hi có biệt danh là cái máy in tiền di động trong giới kinh doanh ở Hoa Hạ, cậu ta đi đến đâu thì ở đó là tiền. Đúng là chúng tôi có đối xử với cậu ta như vậy, nhưng 3 năm trước cậu ta bị mù, chẳng lẽ mắt cậu ta bị mù rồi chúng tôi còn ép cậu ta giúp mình kiếm tiền sao? Chúng tôi cũng không bạc đãi Vương Hi, còn tìm một người vợ xinh đẹp cho cậu ta nữa, để cậu ta an tâm tĩnh dưỡng ở nhà họ Diệp các người.”
“Bây giờ mắt của Vương Hi khỏi rồi, chúng tôi bảo cậu ta về nhà họ Vương làm việc, không hề tàn nhẫn như lời bà nói mà nể tình giữa người thân với nhau là nhiều. Vương Hi là dòng chính quan trọng và là trụ cột của nhà họ Vương, cậu ta giúp mọi người kiếm tiền, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, có vấn đề gì sao?”, bác cả nhíu mày hỏi.
“…”, lúc này Trần Lan ức tới nỗi cứng họng không nói gì được.
Luôn cảm thấy lời ông bác cả nói có vấn đề, nhưng lại không biết phải đáp trả thế nào.
“Người đàn bà làng chài, nói chuyện với bà ta làm gì, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi”, bác gái hai cười nói.
“Mẹ nó, bà sỉ nhục ai hả?”, Trần Lan chửi ngay.
“Sao có thể vô lễ như vậy chứ?”, bác gái hai hít một hơi.
“Xem ra chúng ta tìm nhầm thông gia cho Vương Hi rồi, vợ của Vương Hi khá xinh đẹp, mỗi tội có bà mẹ vợ thô lỗ thế này, nếu nhỡ ly hôn thì bà ta cho Vương Hi khỏi tìm vợ mới luôn”, bác gái cả mỉm cười nói.
“Tôi thấy siêu sao Triệu Phi Nhi cũng không tồi, có khí chất, có học thức và kiến thức, nghe nói nhà cô ta cũng làm nghệ sĩ, rất xứng với Vương Hi”, bác gái cả nói.
“Con nhóc Vương Di Nhiên cũng được, nó vẫn luôn thích Vương Hi như vậy mà. Năm nay nó mới 17 tuổi, kết hôn với Vương Hi trước 30 tuổi sinh bốn con không thành vấn đề”, bác gái hai nói.
“Đúng là rác rưởi”, Vương Hoài An lạnh lùng nhìn Trần Lan.
Nhà họ Vương có nhiều họ hàng, dòng chính có mấy chục người, dòng phụ có khoảng mấy trăm người, lúc đám họ hàng này đang bàn tán việc để Vương Hi ly hôn và tiện thể chế giễu Trần Lan thì những người khác cũng bâng quơ lên tiếng.
Dường như Trần Lan đã chọc phải tổ ong vò vẽ, bị cái điệu cười vặn vẹo của đám người này mỉa mai giễu cợt, lúc này mặt bà ta đỏ bừng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Bà ta có chút tài cán trong việc ăn vạ và cãi lộn.
Nhưng bây giờ là ở nhà họ Vương, nơi đây là sân nhà của họ. Một mình bà cãi nhau với mấy trăm con người thì không phải là tự tìm đường chết sao?
“Hoài Phong, hai năm nay kinh doanh ở Hoa Hạ không khởi sắc, nhà họ Vương chúng ta làm ăn cũng không được tốt, con đừng làm giáo sư đại học đó nữa, về nhà họ Vương hỗ trợ đi”, lão gia nhìn về phía bố của Vương Hi.
Bố của Vương Hi là một học giả nổi tiếng ở thủ đô, tài hoa hơn người, ông không chỉ nghiên cứu văn học mà còn có hiểu biết nhất định về kinh tế thương mại.
Chỉ qua ông không thích công việc kinh doanh của nhà họ Vương, nếu không ông mà tiếp quản cơ nghiệp của nhà họ Vương thì tất cả mọi người đều phải nhường đường cho ông.
Hiện tại, đúng là nhà họ Vương có hơi sa sút, nếu tình hình tiếp tục xấu đi thì cả nhà họ Vương sẽ sụp đổ mất. Vương Hoài Phong là một người coi trọng đại cục, nhà họ Vương gặp khó khăn ông nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vương Hoài Phong khẽ gật đầu, nói: “Bố, con sẽ cân nhắc”.
“Ăn cơm thôi”, lão phu nhân đứng lên.
Bà chẳng thèm nhìn Trần Lan một cái, hoàn toàn không coi Trần Lan ra gì. Chỉ là một người đàn bà chua ngoa mà thôi, nếu Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết ly hôn, bà ta sẽ chẳng còn gì hết.
Khi lão gia và lão phu nhân sóng vai nhau được hai cô nhóc dìu đỡ, một đám đông người nhà họ Vương cũng đi ra ngoài theo.
Sắc mặt Trần Lan cực kỳ tồi tệ.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bà khó chịu như thế này.
“Mẹ vợ, không sao đâu, bọn họ hoàn toàn không để mắt tới mẹ, sẽ không ghim mẹ đâu. Mẹ không cần nặng lòng vì chuyện nhỏ này”, Vương Hi nói.
“…”, Trần Lan nhíu chặt mày nghĩ ngợi gì đó.
“Đi thôi”, Vương Hi kéo tay Diệp Khinh Tuyết.
Rất nhiều họ hàng ăn cơm với Vương Hi, yến tiệc Tết Nguyên Tiêu bày khắp mấy cái sân nhà. Mọi người uống rượu trò chuyện, khung cảnh rất phồn vinh.
Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết, lão gia, lão phu nhân, Vương Hoài An và Vương Vị Ương ngồi ở ghế trên, Trần Lan ngồi bàn riêng một bên, một bàn là họ hàng bên nhánh phụ của nhà họ Vương.
Bữa tiệc vô cùng sang chảnh, đủ các sơn hào hải vị như tôm hùm, bào ngư, hải sâm, cua hoàng đế, mọi người uống rượu “Phi Thiên Mao Đài” và hút thuốc loại đặc biệt.
Trần Lan đang muốn ăn một con bào ngư thì bị người phục vụ lấy đi mất, đổi thành một đĩa chim nhạn kho.
Bây giờ vừa mới kết thúc năm, thời tiết còn hơi lạnh, đồ ăn lạnh rồi không còn ngon nữa, vì vậy món ăn trên bàn thay đổi rất nhanh.
Mọi người cũng chẳng thể nào ăn, đều chỉ uống rượu tán chuyện tự do.
Mấy người họ hàng nhà họ Vương cùng bàn với Trần Lan đều lén lút chế giễu bà vô học.
“Còn nhớ lúc cháu vừa mới sinh ra, bà và ông nội cháu luôn túc trực bên ngoài phòng sản, một đêm không chợp mắt”, lão phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn cho Vương Hi.
“Cứ nói con trai út và thằng cháu cả là mạng sống của lão phu nhân, bọn họ đâu biết rằng, chúng ta cưng yêu nhất thằng cháu nhỏ này”, lão gia mỉm cười nói.
“Vương Hi, đây là món vịt quay thủ đô cháu thích nhất đó, ăn khi còn nóng đi cháu”, lão phu nhân cười nói.
“Khinh Tuyết, con cũng ăn chút gì đi, phải bồi bổ cho đứa con trong bụng”, Từ Đệ quan tâm Diệp Khinh Tuyết.
“Mẹ kiếp, một lũ rác rưởi!”, Trần Lan ở bên này khó chịu, bỗng đánh rơi ly rượu trong tay.
Người nhà họ Vương ngồi mấy bàn gần đó đều nhìn về phía Trần Lan.
“Không muốn nói chuyện với kẻ tiểu nhân như cô, tại sao luôn gây sự thế?”, lão phu nhân bất mãn, bỏ đũa xuống quyết định nghiêm túc dạy cho Trần Lan một bài học.