Chương 233: Dẫn sói vào nhà
Lúc này, lão phu nhân nhà họ Vương tỏa ra một khí thế hùng hồn bức người.
Trần Lan nhìn lão phu nhân mà mặt mũi tái mét.
Bà ta bị khí thế mạnh mẽ của lão phu nhân nghiền ép.
“Giới thiệu chút về nhà mẹ đẻ của cô đi”, lão phu nhân nhìn bác gái cả.
“Ông nội con là cựu lãnh đạo cấp cao của tỉnh Tây Bắc, hiện tại hai người anh trai trong gia đình cũng đang làm việc cho các bộ ngành quan trọng”, bác gái cả nói.
“Con dâu hai?”, lão phu nhân nhìn về phía bác gái hai.
“Con là người nhà họ Khổng, một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Minh Châu”, bác gái hai mỉm cười nói.
“Con dâu ba?”, lão phu nhân hỏi.
“Tập đoàn tài chính hải ngoại nhà họ Từ, anh cả là cựu chủ tịch IMF khu vực châu Á- Thái Bình Dương, anh hai là quản lý cấp cao của Nasdaq, những người thân còn lại không cần phải nói”, Từ Đệ đáp.
“Khả Hân?”, lão phu nhân nhìn qua.
“Nhà họ Lâm, một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô”, Lâm Khả Hân hờ hững đáp.
“Không nói nhà họ Vương chúng tôi là một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô nữa, nhưng những gia tộc thông gia này có nhà nào không giàu sang chứ? Trần Lan, cô là cái thá gì?”, lão phu nhân hỏi.
Trần Lan không khỏi run rẩy.
“Mẹ vợ của cháu là gia chủ nhà họ Diệp giàu nhất phía Bắc Hoa Hạ”, Vương Hi châm một điếu thuốc, nói.
Người nhà họ Vương đều ngây ra.
Sắc mặt của Trần Lan lúc này mới dịu đi một chút.
Cũng đúng.
Bây giờ bà là mẹ của người giàu nhất phía Bắc Hoa Hạ kiêm gia chủ nhà họ Diệp, bà ta có gì thấp kém hơn nhà họ Vương chứ?
“Vương Hi, lại đùa rồi!”, bác cả chỉ tay về phía Vương Hi, lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.
“Bà ấy xứng với nhà họ Vương chúng ta, không phải sao?”, Vương Hi mỉm cười hỏi.
“Trời lạnh rồi, đừng để Diệp Khinh Tuyết bị lạnh. Khả Hân, Vị Ương, hai đứa dẫn Khinh Tuyết tìm chỗ khác uống trà đi”, lão phu nhân từ từ đứng dậy.
Rất nhanh, đám người nhà họ Vương đều đứng lên hết, đi vào phòng sách với lão gia và lão phu nhân, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết cũng đứng dậy. Ánh mắt Trần Lan vẫn hơi mờ mịt.
“Đừng có trút giận lên vợ tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho chị”, Vương Hi lạnh lùng liếc xéo Vương Vị Ương.
“Sẽ không đâu”, Vương Vị Ương nói.
Bây giờ Vương Vị Ương ủ rũ lắm rồi, vệ sĩ của cô ta bị Tuyết Lang giết chết, Tuyết Lang còn xử lý một tên thủ hạ quan trọng của Long Minh ngay trước mặt cô. Vương Hi không chỉ có tiền mà còn có thế lực. Theo như cô ta thấy thì quyền lực hiện tại của Vương Hi không hề thua kém nhà họ Vương, cô ta không dám gây sự với anh nữa.
Lâm Khả Hân thấy ánh mắt của hai vợ chồng Vương Hi không vui, cũng không nói gì.
“Bà thông gia, phòng sách nhà họ Vương là nơi đàn ông trong gia đình bàn chuyện, chúng ta không được vào, đến chỗ của tôi đi, tôi mời bà uống trà”, bác gái hai mỉm cười nói với Trần Lan.
“Ừm”, tâm trạng Trần Lan liên tục lên xuống.
“Chị dâu cả, em dâu ba, hai người cũng đến đi”, bác gái hai cũng mời gọi bác gái cả và Từ Đệ
Diệp Khinh Tuyết, Trần Lan và Vương Hi tách nhau ra, Vương Hi theo các trưởng bối trong gia đình đi vào phòng sách.
Khép lại cánh cửa chạm trổ hoa văn phong cách cổ xưa, Vương Di Nhiên thêm lửa cho lò sưởi trong phòng sách, bác cả đi về phía bếp lò tự mình đun trà cho mọi người. Vương Hi, Vương Hoài Phong, bác hai, lão gia và lão phu nhân cùng ngồi với nhau.
“Trời lạnh, lấy cho bao tay giữ nhiệt cho Vương Hi, đừng để cháu của tôi bị lạnh”, lão phu nhân dặn dò.
“Vâng”, cô gái khẽ gật đầu.
“Vương Hi, cháu về thủ đô rồi, nghe nói quy mô làm ăn của công ty vốn đầu tư Quang Phục của cháu lớn lắm. Đến hoàng thái tử của thành phố Minh Châu_Long Minh và Phùng Uyển đều gia nhập cổ đông, còn có hai mươi mấy doanh nghiệp có cổ phần nữa. Vốn hoạt động của công ty cháu vào khoảng 20 tỷ nhỉ?”, bác hai châm một điếu thuốc, nói.
“300 tỷ”, Vương Hi rủ mắt xuống nói.
Mọi người đều cười, họ không tin Vương Hi có nhiều tiền như vậy.
Người làm buôn bán thích thích chém gió và nổ mạnh, bọn họ đều biết Vương Hi là một trong số cao thủ đó, đặc biệt là khoản nói dối không chớp mắt.
Có cô gái đưa bao tay giữ nhiệt cho Vương Hi, anh nhét hai tay vào trong, bàn tay đông cứng vì thời tiết giá lạnh trở nên dễ chịu hơn.
“Giờ cháu về thủ đô rồi, có dự định gì chưa?”, bác cả hỏi.
“Nghe dự định của mọi người”, Vương Hi nói.
“Dự định của mọi người? Mọi người định để cháu quay lại làm việc ở nhà họ Vương, tiếp quản vị trí tổng giám đốc của nhà họ Vương, còn về công ty vốn đầu tư Quang Phục, có thể sáp nhập vào nhà họ Vương cũng được. Sau này anh cả cháu lui về sau, cháu ở ngoài “xông pha chiến đấu”. Kiếm tiền rồi mọi người chia nhau, chắc chắn cháu sẽ không bị thiệt. Ở chốn quan chức hay thế giới ngầm, hễ cháu có yêu cầu gì cứ việc nói ra, nhà họ Vương sẽ dốc hết sức giúp đỡ cháu”, bác cả nói.
“Vậy vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Vương ai làm?”, Vương Hi lại châm một điếu thuốc.
“Tất nhiên là tôi rồi, chẳng lẽ là cậu?”, Vương Hoài An cười lạnh một tiếng.
“Anh có tư cách gì?”, Vương Hi hỏi.
“Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy?”, Vương Hoài An giật mình hỏi.
“Mẹ vợ cháu ít học, không có kiến thức, mấy người chèn ép bà ấy được nhưng không làm vậy với cháu được đâu. Mấy người đối xử tốt với cháu trước mặt mọi người và cho cháu đầy đủ thể diện nên cháu rất cảm ơn. Vừa rồi còn bắt nạt mẹ vợ cháu, cháu cũng chẳng lên tiếng, chuyện này chúng ta huề nhau. Nhưng điều nên nói thì phải nói, chuyện của Lâm Khả Hân mấy người xử lý như thế nào?”, Vương Hi hỏi.
“Cháu nghĩ là xử lý thế nào?”, sắc mặt lão phu nhân hơi thay đổi một chút.
“Mắt cháu bị mù, mấy người chẳng hỏi cháu lấy một tiếng mà đã gả cô ta cho Vương Hoài An, mấy người làm người như thế này hả?”, trong mắt Vương Hi nhen nhóm lửa giận.
“Vương Hi, Lâm Khả Hân là đứa cháu gái lão gia nhà họ Lâm cưng yêu nhất, ba năm trước cháu bị mù, cô ta không muốn cưới một kẻ mù lòa. Chúng ta không cưới cô ta về nhà thì cô ta sẽ gả cho người khác mất. Hôn sự tốt đẹp như vậy, cháu bằng lòng để cho người khác sao?”, bác hai nói.
“Mẹ kiếp, cậu còn tưởng mình là Vương Hi của 3 năm trước thật sao? Cậu sớm đã chẳng còn thế lực gì nữa, cậu tưởng rằng có thể ngồi lên đầu tôi hả?”, Vương Hoài An lạnh lùng chửi một câu.
“Súc sinh, anh câm miệng!”, Vương Hi “choang” một tiếng đánh rơi vỡ một chén trà.
Anh đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt lạnh thấu xương, toàn thân toả ra khí thế ngang tàng bá đạo.
“Mẹ nó, mày dám chửi tao?”, Vương Hoài An sửng sốt, cũng đứng phắt dậy.
Vương Hi lấy tay đập bàn trà bên cạnh, “cờ rắc” một tiếng, bàn trà bắt đầu xuất hiện một vết nứt.
Lúc đó, Vương Hoài An giống như bị điện giật, sợ đến nỗi đứng hình.
Nói về đánh đấm, con cháu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô đều biết chút ít. Có nhà ai không nuôi vài võ sĩ nổi tiếng chứ? Nhưng đánh đấm giỏi chỉ có mình Vương Hi mà thôi.
Anh không sợ khổ, nói về bản lĩnh, có thể sánh ngang với Tuyết Lang trong binh đoàn lính đánh thuê.
Vương Hoài An biết đánh nhau với anh chính là tìm cái chết.
“Tôi vốn không muốn về nhà họ Vương, tôi chẳng còn lưu luyến bất cứ thứ gì ở cái gia tộc vô tình bạc bẽo này nữa. Là mấy người tìm tôi về để giúp đỡ mấy người, vậy thì đừng trách tôi”, Vương Hi cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn đám họ hàng đang hết sức kinh ngạc.
“Tôi khinh vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế đấy, bây giờ Vương Hi tôi là ông chủ đằng sau công ty vốn đầu tư Quang Phục, gánh vác nhà họ Diệp ở phía Bắc, và ông trùm thế giới ngầm phía Bắc – Hàn Thiếu Kiệt. Tôi đã biết bí mật của nhà họ Vương mấy người rồi, nghèo đến nỗi không còn một xu dính túi, còn muốn phô trương cái gì nữa? Làm bộ giàu sang gì chứ?”
“Nói trắng ra, giờ tôi về nhà họ Vương là để cho mấy người lợi dụng. Nếu tôi cho Quang Phục sáp nhập vào tập đoàn Thịnh Thế của mấy người, thì phải là tôi nuốt trọn tập đoàn Thịnh Thế chứ không phải mấy người thâu tóm Quang Phục của tôi. Tôi muốn toàn bộ cổ phần của nhà họ Vương. Chia cho mấy người thế nào còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi. Còn về vị trí gia chủ của nhà họ Vương, tôi cũng lười quan tâm. Vương Hoài An thích cái thân phận gia tộc hữu danh vô thực đấy thì để cho anh ta”.
“Nhưng hãy nhớ rằng, bắt đầu từ ngày hôm nay mấy người ăn của tôi, uống của tôi. Tôi bảo ai quỳ thì người đó không được ngồi, tôi bảo ai nằm thì không được đứng. Mấy người nghĩ tôi không có khả năng nói ra những lời ngông cuồng như thế này à? Tôi ở Quang Phục đợi xem mấy người đối phó với tôi như thế nào đấy!”
“Còn về con xe Bugatti Veyron này, Vương Hi tôi cũng không ham. Có tiền để nịnh bợ tôi không bằng nghĩ cách cứu sống công ty của mấy người đi”, Vương Hi đập chiếc chìa khóa xe mà lão gia tặng lên bàn, rồi sải bước ra khỏi phòng sách.
Đám người nhà họ Vương đều ngây ra nhìn bóng lưng của Vương Hi.
Bây giờ bọn họ chỉ có một lựa chọn, hoặc là bị Vương Hi thâu tóm, hoặc là tự sinh tự diệt.
Sắc mặt của Vương Hoài An có một sự khó coi không nói nên lời.
Thì ra Vương Hi chưa từng thay đổi, anh vẫn là Vương Hi của 3 năm trước, chỉ là chịu nhiều cực khổ rồi mới giấu sự cố chấp vào trong lòng mà thôi.
Anh vẫn luôn là một con sói, bọn họ mời anh quay về thủ đô chính là đang dẫn sói vào nhà.