Chương 244: Lão Lực ra tay
Việc Lão Lực bắt cóc Diệp Khinh Tuyết xảy ra vào ba ngày sau đó.
Vào buổi sáng, Diệp Khinh Tuyết giúp Vương Hi thắt cà vạt và mặc áo vest. Lúc Vương Hi cài cúc áo, cô nói với anh: “Thoáng cái đã tới tháng năm, thời tiết ngày càng nóng hơn, hay là từ ngày mai anh đừng mặc vest nữa”.
“Cả công ty đều mặc, anh là ông chủ nên làm tấm gương tốt cho mọi người, làm sao có thể trở thành trường hợp đặc biệt được?”, Vương Hi mỉm cười nói.
“Anh có thể tham khảo các công ty ở Bắc Mỹ, quản lý rất thoải mái, ông chủ còn mặc quần đi biển và đi dép lê để đi làm nữa”, Diệp Khinh Tuyết đáp.
“Bắc Mỹ là Bắc Mỹ, Hoa Hạ là Hoa Hạ, người Bắc Mỹ thích nói đùa và pha trò, người Hoa Hạ lại trang trọng nghiêm túc, lối việc làm ở Bắc Mỹ đó không phù hợp với Hoa Hạ”, Vương Hi nói.
“Mở rộng công ty tới Bắc Mỹ, anh sẽ không phải vất vả như bây giờ nữa nhỉ?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Ở đó cạnh tranh rất khốc liệt”, Vương Hi bĩu môi nói.
Đúng là bây giờ anh có ý định mở rộng hoạt động kinh doanh ra nước ngoài, việc kinh doanh của anh tại Hoa Hạ đang chững lại, trong thương giới có rất nhiều cao thủ, rất khó để tranh mối làm ăn với họ.
Ở Bắc Mỹ lại khác, mọi thứ đều là khởi đầu mới, anh có thể kiếm được một khoản kha khá bên đó.
“Chăm sóc tốt cho chị dâu”, trước khi ra ngoài Vương Hi bắt gặp Tôn Tinh Tinh, dặn dò cô kỹ càng.
Đôi mắt Tôn Tinh Tinh tĩnh lặng, không đáp lại anh.
Trong số những thủ hạ của anh, Tôn Tinh Tinh và Diệp Phàm là lạnh lùng nhất, hai người họ đều không thích nói chuyện, nhận ra Tôn Tinh Tinh không hề nể mặt mình, anh lại có chút nhớ Phàm Gian.
Diệp Khinh Tuyết cách ngày lâm bồn chỉ còn hơn hai tháng nữa, bụng cô ngày một to lên, hai má cũng đầy đặn hơn không ít so với lúc Vương Hi mới gặp.
Cô mập hơn, nhưng không hề xuống sắc, làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn đầy, xem ra còn có chút đáng yêu.
Bây giờ cô đã nghỉ việc ở công ty, được Vương Hi cho nghỉ phép nhàn rỗi ở nhà. Người nhà họ Diệp bình thường đều tới công ty của Vương Hi để làm việc, trong nhà chỉ có hai vị lớn tuổi bên cạnh cô. Vương Hi gần đây lại dẫn cô làm quen được không ít bạn bè, vì tính cách cô ấm áp yên tĩnh, đối xử với người khác rộng lượng khiêm nhường, bởi vậy mọi người đều rất thích cô. Những người bạn cô làm quen này đều có ích đối với công việc của Vương Hi, đồng thời cũng có thể giúp cô vui vẻ hơn.
Bạn thân của cô hiện giờ là Triệu Tuyết Kỳ, Triệu Tuyết Kỳ năm nay đã 25 tuổi, chưa có bạn trai, nhưng lại đặc biệt thích trẻ con. Cô ấy biết Vương Hi, nghe nói Diệp Khinh Tuyết là vợ của anh, lại thấy cô sắp sinh con, liền vô cùng có hứng thú với Diệp Khinh Tuyết. Cô ấy muốn chăm sóc cho Diệp Khinh Tuyết tới khi cô lâm bồn, thấy được sự ra đời của đứa bé, cũng trải nghiệm một chút cảm giác được làm mẹ.
Buổi chiều, Diệp Khinh Tuyết có hẹn với Triệu Tuyết Kỳ cùng nhau đi dạo phố, hai người đều mang theo vệ sĩ, Diệp Khinh Tuyết dẫn theo Tôn Tinh Tinh còn vệ sĩ của Triệu Tuyết Kỳ lại là một anh chàng đẹp trai.
Triệu Tuyết Kỳ không chỉ giàu có mà còn có khí chất hiên ngang mạnh mẽ. Cô dìu Diệp Khinh Tuyết bước chậm rãi tiến vào quảng trường mua sắm, cười nói với Diệp Khinh Tuyết: “Tôi thật sự ghen tị với cô, tìm được một người chồng tốt như vậy, luôn quan tâm chu đáo, anh ấy nổi tiếng là người yêu vợ ở thủ đô này”.
“Cô xinh đẹp như vậy, muốn kiếm bạn trai cũng rất dễ dàng. Tôi cảm thấy cho dù là người con trai như thế nào, chỉ cần ở cùng cô chắc chắn sẽ rất yêu chiều cô”, Diệp Khinh Tuyết mỉm cười nói.
“Tại sao?”, Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Bởi vì cô dễ thương, lại có khí chất”, Diệp Khinh Tuyết tiếp tục.
“Khí chất thì có tác dụng gì, gia đình không cho phép tôi tìm bạn trai, kiểu con gái như tôi, căn bản không thể làm chủ cuộc đời mình”, Triệu Tuyết Kỳ khẽ thở dài.
“Có lẽ sẽ có một chàng trai đột nhiên trở nên rất nỗ lực, được gia đình cô coi trọng”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Phải rồi, Tinh Tinh cũng rất xinh đẹp, cô ấy chưa có người theo đuổi sao?”, Triệu Tuyết Kỳ nhìn về phía Tôn Tinh Tinh.
“Tôi không có”, biểu cảm của Tôn Tinh Tinh liền trở nên lúng túng.
“Cô thấy Hổ Tử nhà tôi thế nào? Anh ấy là người được ông cụ nhà tôi tán thưởng nhất, tôi có thể giúp cô”, Triệu Tuyết Kỳ nở một nụ cười trêu trọc.
“Đại tiểu thư, cô đừng trêu tôi nữa, tôi không được tìm bạn gái”, khuôn mặt Hổ Tử lập tức đỏ bừng.
Anh ta là người mà lão gia nhà họ Triệu tin tưởng nhất, 16 tuổi bắt đầu đi theo bên cạnh ông, thoáng cái đã 28 tuổi, với địa vị của anh ta cho dù là đại thiếu gia đứng đầu phương nam như Long Minh cũng không dám mạo phạm tới.
“Rời khỏi nhà họ Triệu chúng tôi, tôi giúp anh nói với lão gia. Anh cũng đã 28 tuổi rồi, cũng nên có gia đình và sự nghiệp của riêng mình”, Triệu Tuyết Kỳ cười.
“Không, lão gia có ân tri ngộ với tôi, tôi nguyện ý mãi mãi ở lại nhà họ Triệu”, Hổ Tử nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cô có thích anh ta không?”, Triệu Tuyết Kỳ lại dò hỏi Tôn Tinh Tinh.
Tôn Tinh Tinh khẽ lắc đầu.
“Anh ấy đánh nhau giỏi, trước kia lúc còn ở Thần Long, anh ấy đã một mình bắt cả một đám cướp biển của một con tàu ở Caribe và cứu hơn 300 người. Anh ấy là một đại anh hùng, nếu không phải chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi coi anh ấy như anh trai thì thật sự rất muốn gả cho anh ấy”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ chị Diệp”, Tôn Tinh Tinh nói.
“Cũng đúng, cô có một người anh rể ưu tú như vậy, người bình thường rất khó lọt được vào mắt của cô”, Triệu Tuyết Kỳ thông minh tuyệt đỉnh, một câu nói đã chỉ ra tâm tư của Tôn Tinh Tinh.
“Đại tiểu thư, không phải đâu”, khuôn mặt Tôn Tinh Tinh đỏ bừng nói.
“Còn hơn hai tháng nữa là gặp được bé cưng rồi, hồi hộp quá đi”, Triệu Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn phía bụng của Diệp Khinh Tuyết, không hiểu sao lại trở nên phấn khích.
Cô khoác trên mình một bộ đồ thiết kế sạch sẽ, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Khinh Tuyết, nhẹ nhàng áp tai lắng nghe âm thanh trong bụng cô.
“Bé cưng, còn hai tháng nữa là ra đời rồi, con có vui không?”, Triệu Tuyết Kỳ như một đứa trẻ, nói chuyện với chiếc bụng của Diệp Khinh Tuyết.
“Nó sẽ rất vui”, Diệp Khinh Tuyết mỉm cười.
“Chỉ tiếc rằng lại là một bé gái, không biết nó có giống chúng ta hay không, hôn sự không thể do mình tự quyết”, Triệu Tuyết Kỳ xoa nhẹ bụng Diệp Khinh Tuyết, phát ra một tiếng cảm thán.
“Với điều kiện của cô, rất khó để tìm được người xứng với cô”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Cũng không hẳn vậy, nếu như Vương Hi còn chưa kết hôn, chúng tôi hẳn sẽ có cơ hội. Nhân phẩm và năng lực của anh ấy không tồi, bố tôi và lão gia đều rất thích anh ấy. Phùng Uyển của thành phố Minh Châu cũng rất tốt, đáng tiếc cũng giống như tôi là phận con gái.
Những người khác thì thôi đi, Long Minh nổi tiếng xấu xa, mấy tên thiếu gia thuộc bốn gia tộc lớn của thủ đô không có lấy một người tài giỏi. Thật sự không biết bạch mã hoàng tử của tôi lúc nào mới xuất hiện đây”, Triệu Tuyết Kỳ đứng dậy, mặt tràn ngập nét ưu sầu.
“Sẽ có thôi”, Diệp Khinh Tuyết an ủi cô.
“Chúng ta cùng nhau ăn cơm, buổi chiều học cắm hoa nhé”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Được”, Diệp Khinh Tuyết đáp.
Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, Triệu Tuyết Kỳ nhẹ nhàng kéo lại áo cho Hổ Tử, giúp anh ta che lại phần tay cầm súng bị lộ ra.
Hổ Tử khẽ ho một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ.
Diệp Khinh Tuyết và Tôn Tinh Tinh trong lòng hiểu rõ họ là ai, chỉ có họ mới thật sự là nhân vật lớn.
Bốn người đi về hướng một nhà hàng đang hot trên mạng ở phía đối diện.
Một chiếc xe nghiệp vụ cũ nát bỗng nhiên đi về phía họ, Lão Lực vừa mở cửa xe, liếc mắt nhìn tướng mạo của Diệp Khinh Tuyết, lại nhìn xuống bức ảnh trong tay, khuôn mặt mang theo nét khẩn trương nói với cô: “Cô là Diệp Khinh Tuyết vợ của Vương Hi phải không?”
“Đúng vậy, sao thế?” Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Nhanh lên xe đi, chồng của cô bị tai nạn phải nhập viện rồi”, Lão Lực hoang mang nói.
“Làm sao có thể như vậy?”, đôi mắt Diệp Khinh Tuyết lộ ra tia giật mình kinh hãi.
“Nhanh chóng lên xe đi, lên xe rồi cô sẽ biết là xảy ra chuyện gì”, bên cạnh Lão Lực lại nhảy ra hai người trung niên, dìu Diệp Khinh Tuyết lên xe, nhân tiện dẫn luôn Tôn Tinh Tinh, Triệu Tuyết Kỳ và Hổ Tử lên cùng.
“Chồng tôi hiện giờ thế nào rồi?”, Diệp Khinh Tuyết ngồi trong xe liền hỏi.
“Rất thảm, máu chảy lênh láng, cô đến đó sẽ biết”, vẻ mặt Lão Lực có vẻ rất sốt ruột, kỹ thuật diễn vô cùng chân thật.