Chương 257: Triệu Tuyết Kỳ xin tha
Tối hôm đó, Vương Hi thâu được sản nghiệp nhà họ Lâm, cộng thêm nhà họ Lý trong tay, anh gần như chẳng tốn nhiều công sức mà dễ dàng thâu tóm được sản nghiệp của hai gia tộc trong tứ đại gia tộc ở thủ đô.
Còn thiếu nhà họ Vương và nhà họ Dương nữa là anh có thể thống nhất giới kinh doanh thủ đô.
Anh có thể dễ dàng thâu tóm nhà họ Lý và nhà họ Lâm như vậy là nhờ công lao không nhỏ của Long Minh, còn có nhân tố vàng của làng tự tạo nghiệp_Lâm Hạo nữa.
Ngày hôm sau, anh và Doãn Tâm cùng ở trong phòng làm việc nghiên cứu làm thế nào để tiêu hóa sản nghiệp của nhà họ Lâm.
Điện thoại di động anh để bên cạnh bỗng vang lên.
Mở máy ra, anh thấy nhóm doanh nhân đầu tiên mình tham gia khi ở thành phố Minh Hải đang náo nhiệt tưng bừng.
Tần Thư Hào và một người tên Hầu Đình Uy liên tục phát tiền lì xì.
Đường Ninh cũng phát vài bao lì xì ở trong nhóm.
Đây là nhóm wechat lớp đào tạo doanh nhân mà Hàn Thiếu Kiệt sắp xếp cho anh vào lúc hai mắt của anh vừa được chữa khỏi. Kể từ khi lớp đào tạo doanh nhân kết thúc, cái nhóm này vẫn luôn yên tĩnh, không ai nói chuyện gì nữa.
Hôm nay cũng không biết có chuyện gì mà tự dưng sôi nổi thế này.
Vương Hi tiện tay giật vài bao lì xì, vận may của anh không tồi, mỗi bao lì xì đều giật được mấy chục tệ.
Anh thấy rất thú vị, tiếp tục cầm điện thoại dán mắt vào nhóm wechat để chuẩn bị giật vài bao lì xì nữa.
“Có đại thần đang ẩn náu quanh đây, không ra ngoài nói một câu à?”, Đường Ninh nhắn tin trong nhóm wechat.
Vương Hi nhớ mang máng Đường Ninh là người của chính phủ, có vài lần liên lạc với cô, nhưng về sau không còn liên lạc nữa.
Vương Hi xem nhóm wechat thêm một lúc mà không nói gì, chuẩn bị tắt điện thoại tiếp tục công việc.
“Giám đốc Vương, cậu có nhầm không vậy? Bây giờ công ty vốn đầu tư Quang Phục của chúng ta đang rất giàu mạnh, mua lại hơn một trăm doanh nghiệp và hai gia tộc trong tứ đại gia tộc thủ đô. Tiền kiếm được mỗi phút không chỉ là con số mấy trăm nghìn, vậy mà cậu còn lãng phí thời gian quý báu của chúng ta để giật lì xì sao?”, Doãn Tâm nhìn trộm màn hình điện thoại của Vương Hi, vẻ mặt trở nên bất lực.
“Họ không phát lì xì nữa rồi”, Vương Hi nói.
“Ngay cả lì xì của Tần Thư Hào cậu cũng cướp, đúng là táng tận lương tâm”, Doãn Tâm nói.
“Tiền anh ta kiếm được cũng đâu ít”, Vương Hi cười nói.
“Đừng quan tâm lì xì nữa, mau xem mấy cái sản nghiệp của nhà họ Lâm đi. Đúng là một đống hổ lốn, có rất nhiều dự án trông có vẻ không đáng một xu nhưng thấy cũng không tệ lắm, không biết có nên cắt hay không. Cậu bỏ mặc một tập đoàn trị giá hàng chục tỷ để đi giật dăm ba cái bao lì xì, tôi đến phục cậu đấy”, Doãn Tâm vò đầu, nhìn đống tài liệu trước mặt mà trong lòng buồn bực.
“Sản nghiệp nhà họ Lâm đúng là rất lớn, chỉ dựa vào hai chúng ta thì không làm xong trong nửa tháng được đâu. Để tôi gọi Đồng Thiến và Diệp Dục Hàn tới”, Vương Hi nhấc điện thoại lên muốn gọi điện.
“Đại thần à, bây giờ anh đã là người giàu nhất Hoa Hạ với tài sản hàng trăm tỷ rồi, không muốn nói vài ba câu trong nhóm à?”, Đường Ninh nhắn tin riêng cho Vương Hi.
“Tôi không quen họ lắm”, Vương Hi trả lời Đường Ninh.
“Tình hình phát triển kinh tế của thành phố Minh Hải trong năm qua rất tốt, Tần Thư Hào, Hầu Đình Uy và Lý Quang đều đã trở thành doanh nhân thần tượng ở nơi đây rồi. Sắp tới, thành phố Minh Hải sẽ phát triển một nhóm đại biểu nhân dân, bởi vì anh rất nổi tiếng nên tôi muốn mời anh làm thầy của lớp đào tạo”, Đường Ninh nói.
“Tôi không có thời gian”, Vương Hi nói.
“Anh bắt đầu làm giàu ở thành phố Minh Hải, nơi này còn có rất nhiều lợi ích căn bản cho anh. Thành phố Minh Hải giúp anh nhiều như vậy, nên anh cũng nên làm chút gì đó cho nó chứ?”, Đường Ninh nói.
“Khi nào bắt đầu đào tạo?”, Vương Hi hỏi.
“Nửa tháng sau”, Đường Ninh trả lời.
“Được, tôi sẽ cố gắng đến”, Vương Hi nói.
Sau khi Vương Hi đuổi khéo Đường Ninh đi, anh gọi điện thoại cho Đồng Thiến và Diệp Dục Hàn bảo họ qua đây hỗ trợ xử lý sản nghiệp của nhà họ Lâm.
Thời gian trôi qua, năng lực làm việc của Diệp Dục Hàn cũng đã được tôi luyện.
Sau khi nhận được điện thoại của Vương Hi, hai người họ rất nhanh đã đến văn phòng của anh.
Bốn người cùng ở trong phòng làm việc thu xếp sản nghiệp của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm sản nghiệp phong phú, nhưng có rất nhiều dự án thua lỗ và dự án không có điều kiện phát triển. Mấy năm nay, Lâm Hạo tưởng có thể làm giàu theo Long Minh, hoang phí rất nhiều sản nghiệp kiếm ra tiền của nhà họ Lâm. Vương Hi và ba người kia suy nghĩ xem trong những dự án này, cái nào phải cắt bỏ, cái nào có thể tiếp tục giữ lại.
Gần trưa, Triệu Tuyết Kỳ chắp tay sau lưng một mình bước vào văn phòng.
“Sao cô lại đến đây? Khinh Tuyết và Hổ Tử đâu?”, Vương Hi ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Hôm nay tôi không hẹn Khinh Tuyết, Hổ Tử và bố tôi đi tham gia đại hội đấu võ quân khu rồi. Tới xem anh có giở trò yêu đương vụng trộm sau lưng Khinh Tuyết nhà tôi không”,
Triệu Tuyết Kỳ chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười xấu xa.
“Kiểm tra đột xuất à?”, Vương Hi hỏi.
“Đúng vậy”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Như cô thấy đó, Doãn Tâm, Đồng Thiến và Dục Hàn đều là người của tôi, chúng tôi đang rất bận”, Vương Hi đã cởi áo vest ra, xắn tay áo sơ mi bận rộn trong văn phòng.
“Đại mỹ nhân chân dài”, Triệu Tuyết Kỳ híp mắt lại nhìn Đồng Thiến.
Đồng Thiến chẳng quan tâm đến Triệu Tuyết Kỳ. Cô đeo cặp kính gọng đen, mặc đồng phục công sở thiết kế và đôi vớ tơ tằm đen, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai rủ xuống lên, để lộ khuôn mặt thanh tú.
“Chỉ có cô thông minh nhất, đừng quấy rầy, mau về nhà đi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không đền bù nổi đâu”, Vương Hi nói.
“Anh rủa tôi à?”, Triệu Tuyết Kỳ bước đến bên cạnh Vương Hi, cấu nhẹ vào người anh.
“Cô đùa chưa đủ đúng không?”, Vương Hi
Giật mình nhìn cô, nhớ lại chuyện đùa của hai người họ ngày hôm qua.
Anh nhanh chóng dùng tay vồ lấy Triệu Tuyết Kỳ, cô mỉm cười né tránh.
Vương Hi nổi hứng, đứng dậy trêu đùa với Triệu Tuyết Kỳ.
Triệu Tuyết Kỳ cũng là một cao thủ đánh đấm, cô lớn lên từ trụ sở bộ đội, không chỉ thân thủ linh hoạt mà còn có kỹ thuật bắn súng chuẩn xác.
Triệu Tuyết Kỳ đùa cợt với Vương Hi trong phòng làm việc, lúc cô lùi xuống bên cạnh Doãn Tâm, Doãn Tâm cố ý đẩy cô vào lòng Vương Hi.
“Còn đùa nữa không?”, Vương Hi ôm lấy Triệu Tuyết Kỳ, tay đặt trên eo của cô.
Dáng người Triệu Tuyết Kỳ nhỏ nhắn, cánh tay Vương Hi mở ra vừa khéo ôm cô vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ của cô bỗng chốc đỏ bừng lên, đứng trong vòng tay của Vương Hi mỉm cười nhìn anh.
“Anh thay đổi rồi, không còn giống như 4 năm trước”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Cô trở nên xảo quyệt hơn rồi”, Vương Hi nói.
“Không, là trở nên bỉ ổi hơn”, Triệu Tuyết Kỳ nói.
“Còn khiêu khích tôi?”, Vương Hi dùng hai tay bắt lấy eo của cô.
“Lột cô ta ra luôn đi”, Doãn Tâm nói.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng đùa nữa mà”, Triệu Tuyết Kỳ cười nhìn Vương Hi xin tha.
Trông thấy Vương Hi đang đùa vui vẻ với Triệu Tuyết Kỳ, Doãn Tâm bỉ ổi để Vương Hi lột quần áo, Diệp Dục Hàn cười há miệng, Đồng Thiến cũng bị họ chọc cười.
Bầu không khí trong văn phòng của Vương Hi tràn đầy niềm vui.
Đột nhiên, Lâm Khả Hân đẩy cửa phòng làm việc, dẫn theo lão gia và lão phu nhân nhà họ Vương, lão phu nhân nhà họ Lâm cùng cha mẹ của Lâm Hạo bước vào.
Trông thấy Vương Hi và Triệu Tuyết Kỳ đang ôm nhau, Lâm Khả Hân giật mình thay đổi sắc mặt.
“Ông nội, bà nội, sao mọi người lại đến đây?”, Vương Hi lập tức tách Triệu Tuyết Kỳ ra, hơi nhíu mày hỏi.
“Hi à, cháu nói chuyện với Triệu đại tiểu thư, cứu giúp anh cả của cháu được không?”, giọt nước mắt của lão phu nhân chảy xuống, cùng lão gia quỳ gối trước mặt Vương Hi.