Chương 271: Tần Thư Hào ra tay
Tần Thư Hào là thân tín của Vương Hi, hắn biết rất nhiều bí mật của Vương Hi, càng hiểu anh, hắn càng thấy anh đáng sợ như thế nào.
Trước đây hắn từng đắc tội với Vương Hi, bị Vương Hi gian trá hại cho bị đánh hai lần.
Nếu bây giờ hắn lại đắc tội với Vương Hi thì sẽ không chỉ là hai trận đòn, mà còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn biết Vương Hi hoàn toàn có thể đào hố chôn hắn.
Ông chủ lớn đang ở ngay trước mặt, sao hắn dám làm càn chứ?
Lúc hắn ngã phịch xuống đất, đám nam nữ bên cạnh hắn cuống cuồng đỡ hắn dậy, Hầu Đình Uy trông thấy Tần Thư Hào ngã, thoắt cái thay đổi sắc mặt, nhanh chóng dìu Tần Thư Hào đứng lên.
“Anh Tần, nhân viên phục vụ dọn dẹp nhà hàng có mắt như mù, làm anh không cẩn thận bị trượt ngã, tên ngu ngốc nào lau nhà vậy? Lôi nó ra đây dạy cho một trận”, Hầu Đình Uy dìu đỡ Tần Thư Hào, nói.
Tần Thư Hào ngã không phải vì sàn trơn, mà vì đột nhiên trông thấy Vương Hi nên sợ hết hồn, tứ chi đông cứng lại, hai chân mềm nhũn ra.
Tứ đại gia tộc thủ đô đều bị Vương Hi thâu tóm rồi.
Nếu Vương Hi quở trách hắn, hắn sẽ quỳ xuống đất cầu xin Vương Hi tha thứ ngay lập tức.
“Hầu Đình Uy, sao cậu hống hách vậy?”, Đường Ninh khó chịu với thái độ lồi lõm của Hầu Đình Uy.
“Sếp Tần là nhân vật lớn đấy, địa vị của anh ấy ngay cả người giàu nhất thành phố Minh Hải cũng không thể sánh bằng”, Hầu Đình Uy nói.
“Giàu rồi, địa vị cao rồi thì thượng đẳng hơn người khác à?”, Đường Ninh lạnh lùng hỏi.
“Anh Tần, anh không sao chứ?”, Hầu Đình Uy mặc kệ Đường Ninh, nhìn Tần Thư Hào bên cạnh khẽ hỏi.
“Không sao”, Tần Thư Hào vội đẩy Hầu Đình Uy ra, ánh mắt sợ sệt liếc trộm Vương Hi, sợ bị tên ngốc có mắt như mù này làm liên lụy.
“Anh Tần, sàn trơn quá làm anh bị ngã, kẻ thù trông thấy chế giễu anh mất”, Hầu Đình Uy lạnh lùng nhìn Vương Hi nói.
Tần Thư Hào không nói gì, nhíu mày lau mồ hôi trên trán.
Khí thế hăng hái vừa nãy của hắn bay đi đâu mất, đầu tóc hắn hơi lộn xộn, ngoan ngoãn, không dám ngẩng đầu trước mặt Vương Hi.
“Chuyện là thế này, lúc em tham gia hoạt động từ thiện, vừa mắt thư ký của anh ta nên muốn theo đuổi, không ngờ con thư ký đó rất đê tiện, đã nói chuyện hẳn hoi rồi còn trở mặt bơ em, khiến em mất mặt. Em tức giận muốn bắt cô ta đi, nào ngờ bên cạnh cô ta có một tên bạn đánh đấm ghê phết, đánh em và các anh em của em tơi tả, còn cứa chai thủy tinh vào cổ em một nhát”, Hầu Đình Uy hất cằm huênh hoang nói.
“Thế không phải đáng đời cậu sao?”, Tần Thư Hào nói.
“…”, Hầu Đình Uy sững sờ nhìn Tần Thư Hào.
Đường Ninh không nhịn nổi trò cười của Tần Thư Hào nữa.
Vương Hi lặng lẽ quan sát Tần Thư Hào rồi nở nụ cười, châm một điếu thuốc lá.
Thấy Vương Hi cười, trong lòng Tần Thư Hào như nắm chắc phần nào.
Hắn biết Vương Hi bao dung rộng lượng, trừ vấn đề trên nguyên tắc ra thì chưa bao giờ so đo chuyện tầm phào với cấp dưới. Hắn cũng không cần phải sợ Vương Hi, chỉ là vừa nãy nói chuyện với Hầu Đình Uy không ít, Hầu Đình Uy đột nhiên nói muốn đánh Vương Hi mà làm anh sợ hết hồn.
“Anh Tần, không phải như vậy đâu”, Hầu Đình Uy vội giải thích.
“Anh là đại ca của em, hiện tại là tổng giám đốc của công ty vốn đầu tư Quang Phục, một nhân vật lớn. Mà em là em của anh, cho dù em làm sai chuyện gì, anh ta đánh em thì chính là đánh anh, cũng tức là làm anh mất mặt”.
“Loại phế vật như cậu mà cũng nói chuyện thể diện à?”, Tần Thư Hào lấy khăn tay từ trong người ra, lại lau mồ hôi trên trán.
“…”, Hầu Đình Uy lại sững sờ nhìn Tần Thư Hào.
Đám thủ hạ bên cạnh Tần Thư Hào đều bị hắn chọc cười hết rồi.
Người đẹp gợi cảm vừa nãy muốn học tập theo Tần Thư Hào nhìn Hầu Đình Uy bằng ánh mắt như nhìn một sinh vật hài hước.
Mặt mũi của Hầu Đình Uy hơi nhục nhã rồi.
“Anh Tần, anh là đại ca của em, tuy mặt mũi của em ở trước mặt anh không đáng giá một xu, nhưng mặt mũi của anh thì có. Anh là nhân vật lừng lẫy của Quang Phục, nếu anh ra tay đánh anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không dám đáp trả”, Hầu Đình Uy lạnh lùng nhìn về phía Vương Hi.
“Mẹ kiếp, cậu còn muốn tôi đánh anh ấy?”, Tần Thư Hào khiếp sợ.
“Chắc chắn tát hai cái không thể giải quyết vấn đề, còn phải phạt anh ta quỳ xuống. Không phải anh ta rất hống hách sao? Cho anh ta mất mặt ở chốn công cộng này. Còn ả thư ký và gã đàn ông bên cạnh anh ta nữa, đều phải dạy dỗ một trận. Con ả đó rất đê tiện, anh có thể chơi nó, còn gã đàn ông kia thì trói lại rồi quật mấy chục roi”, Hầu Đình Uy nói.
“Giám đốc Vương tuyển thư ký nữ từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?”, Tần Thư Hào nhíu mày.
Vương Hi là ông chủ lớn của Quang Phục, có hơn 10 nhân vật cấp gia chủ ở dưới trướng, còn loại cấp bậc như Tần Thư Hào thì có một đống. Nếu Vương Hi tuyển thư ký nữ thì chắc hẳn là người có địa vị tối cao ở Quang Phục, hắn phải kéo quan hệ với cô gái đó ngay.
“Là Đồng Thiến”, Vương Hi nói.
“Mẹ kiếp…”, Tần Thư Hào tiếp tục kinh hãi nhìn Hầu Đình Uy.
“Đúng rồi, tên cô ta là Đồng Thiến, rất là đê tiện nhưng mà xinh lắm, phải đưa vào phòng anh cho anh chơi mới được”, Hầu Đình Uy cười xấu xa, nói.
Nhắc tới Đồng Thiến, trong lòng Tần Thư Hào bừng lên ngọn lửa giận.
Đó là người hắn vừa sợ vừa hận, hắn biết bây giờ Đồng Thiến là tâm phúc bên cạnh Vương Hi, là người mà hắn không thể đắc tội. Nhớ lại mối thù với Đồng Thiến, hắn không khỏi trút lửa giận trong lòng lên người Hầu Đình Uy.
Nếu không phải Hầu Đình Uy tự dưng nhắc đến Đồng Thiến thì hắn sẽ không tức giận như thế này.
“Còn một người tên Doãn Tâm nữa, cậu giúp cậu ta bắt về dạy cho một trận đi”, Vương Hi nói.
“Giám đốc Vương, anh đừng đùa nữa, sao tôi dám chọc vào Doãn Tâm chứ? Hàn Thiếu Kiệt, Đồng Thiến, Doãn Tâm, Phàm Gian và Thẩm Giai Dao đều là những người tôi không dây vào được”, Tần Thư Hào lập tức trở nên nhỏ bé và hèn mọn, nở cười bẽn lẽn với Vương Hi.
“Cậu ta bảo cậu đánh tôi mà cậu không dám ra tay”, Vương Hi nói.
“Có thể não cậu ta hơi bị vấn đề”, Tần Thư Hào khom người cười.
“Cậu ta muốn cậu xử lý Đồng Thiến và Doãn Tâm”, Vương Hi nói.
“Cậu ta chán sống ấy mà”, Tần Thư Hào vẫn khom người cười.
“Anh Tần, có chuyện gì vậy?”, Hầu Đình Uy trông thấy Tần Thư Hào kính cẩn khúm núm trước mặt Vương Hi thì hơi ngỡ ngang.
“Không có chuyện gì to tát đâu, đừng lo lắng”, Tần Thư Hào cười rồi lui về phía sau, giữ khoảng cách với Hầu Đình Uy.
“Anh Tần, anh ta là bạn của anh sao?”, Hầu Đình Uy hỏi.
“Người như tôi sao có đủ tư cách làm bạn của anh ấy. Anh ấy chấp nhận giữ lại tôi đã là nhân từ lắm rồi”, Tần Thư Hào nhớ lại chuyện xảy ra trong một năm nay, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Anh ta ghê gớm lắm sao?”, Hầu Đình Uy hỏi.
“Cũng ghê đấy, chắc chắn là ghê gớm hơn chúng ta”, Tần Thư Hào cười, nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo cho Hầu Đình Uy.
“Rốt cuộc anh ta là…”, Hầu Đình Uy nghi ngờ nhìn Tần Thư Hào.
“Chát” một tiếng.
Hầu Đình Uy còn chưa nói hết câu đã bị Tần Thư Hào đột nhiên cho một cái tát vào mặt.
Tần Thư Hào cách xa Hầu Đình Uy một bước, chuẩn bị đập Hầu Đình Uy một cú chết người.
Cú tát này dường như đã dùng 120 phần sức mạnh của Tần Thư Hào.
Hầu Đình Uy bị tát đến nỗi ngã nhoài ra đất.
“Mẹ kiếp, đồ ngu xuẩn mắt mù, đó là Vương Kiêu Nam, người giàu nhất Hoa Hạ và là ông chủ lớn của tôi. Tần Thư Hào tôi có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ giám đốc Vương khen thưởng đấy, vậy mà cậu dám chọc vào ông chủ của tôi!?”, Tần Thư Hào nói xong, lại đá mạnh một cái vào mặt của Hầu Đình Uy.
Sắc mặt Hầu Đình Uy bỗng chốc trở nên phờ phạc.