Chương 293: Phùng Uyển lúng túng
Lúc này, trong lòng Phùng Uyển dâng trào một cảm giác kỳ lạ, cô nhìn Vương Hi với ánh mắt khác thường.
Ánh mắt của Vương Hi vẫn rất chính trực, trong mắt không có bất kỳ sự trêu ghẹo hay khinh nhờn Phùng Uyển. Anh khẽ nhíu mày, nâng bàn chân nhỏ của cô lên, nhẹ nhàng hút.
Da thịt dưới chân và chiếc tất mỏng nhanh chóng bị Vương Hi ngâm ướt, đau nhức ban đầu trở nên dịu nhẹ hơn.
Trông gương mặt điển trai của Vương Hi dưới ánh đèn khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Phùng Uyển dần dần đỏ lên.
“Sắp được rồi, cô kiên nhẫn một chút”, Vương Hi đến nhà vệ sinh bên cạnh nhổ máu ra, anh cảm thấy đầu lưỡi hơi đau rát, lấy một mảnh vụn thủy tinh từ trong miệng ra.
“Xin lỗi”, Phùng Uyển dè dặt nhìn Vương Hi.
“Không sao”, Vương Hi lại cầm bàn chân của Phùng Uyển lên, nhẹ nhàng hút.
Bàn tay Phùng Uyển túm lấy Vương Hi chặt hơn, cả trái tim và thân thể đều dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Sau khi Vương Hi xử lý vết thương trên chân của Phùng Uyển, mặt của cô đỏ hết cả lên rồi, cơ thể cô nóng hừng hực khôn tả.
Vương Hi giúp Phùng Uyển cởi tất ra, xé vải trên người mình để băng bó cho cô. Phùng Uyển suy nghĩ một lúc rồi đem khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dán sát vào Vương Hi, cô nhìn bờ môi mỏng của anh, trong lòng bỗng trỗi dậy một ý định can đảm.
“Mấy kẻ đó lần theo vết máu cô để lại để tìm ra cô, vừa nãy thấy tôi thấy cô bị ngã, bế cô lên cho khỏi phải đi bộ, nên bọn chúng mới không tìm được cô nữa”, Vương Hi nói.
Phùng Uyển đang định chạm đôi môi mềm mại của mình với môi của Vương Hi, nhưng thấy anh ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô bắt đầu hoảng loạn trốn tránh.
“Cô làm sao vậy?”, Vương Hi yên lặng nhìn cô.
“Môi của anh rất đỏ”, Phùng Uyển nói.
“Có thể là do hôn máu từ chân cô đấy, môi tôi cũng hơi sưng rồi này”, Vương Hi cười nói.
Lúc này chân của Phùng Uyển đã được Vương Hi sơ cứu và băng bó xong, bàn chân nhỏ nhắn của cô trở lại sạch sẽ, trắng ngần như cũ.
“Ừ”, Phùng Uyển đáp lại bâng quơ, giờ tâm trí cô hơi hỗn loạn.
“Đám sát thủ đó muốn tìm chúng ta thì sẽ tìm được ngay lập tức. Nhưng bọn họ không vội tìm chúng ta, chỉ là đang tận hưởng thú vui giết người, trêu đùa chúng ta như mèo vờn chuột”, Vương Hi nói.
“Trên mặt anh có gì này”, Phùng Uyển đột nhiên mở miệng.
“Thứ gì?”, Vương Hi cúi đầu xuống.
Phùng Uyển nhân cơ hội này nhanh chóng hôn trộm Vương Hi, nhưng vừa nãy anh cúi đầu xuống nên môi của cô chỉ chạm vào trán của anh.
“Cô làm gì vậy?”, Vương Hi giật mình nhìn Phùng Uyển.
“Không làm gì hết”, Phùng Uyển ngày càng hoảng loạn hơn, trái tim cô đập thình thịch.
“Cô hôn tôi đấy à?”, hai mắt Vương Hi sáng lên.
“Đâu có”, Phùng Uyển cúi thấp đầu.
“Có phải cô thích tôi không?”, trên mặt Vương Hi nở nụ cười xấu xa.
“Tôi không”, Phùng Uyển cúi đầu, nắm chặt góc áo.
“Thật ra tôi cũng hơi thích cô”, Vương Hi nhẹ nhàng nâng cằm của Phùng Uyển lên, hôn lên cái miệng xinh xắn của cô.
Phùng Uyển giật mình nhìn Vương Hi.
“Rất thích, vẫn luôn rất thích cô”, Vương Hi lại hôn nhẹ lên mặt của Phùng Uyển.
“…”, Phùng Uyển kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Cô đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ rất thích cô, hình như tôi thích mẫu người lạnh lùng, cô chính là gu của tôi”, Vương Hi mỉm cười nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Uyển lên, lại dành một nụ hôn lên cái trán của cô.
“…”, Phùng Uyển cảm giác bản thân sắp bị Vương Hi chiếm đóng.
“Cô thích tôi không?”, Vương Hi nâng bàn tay nhỏ nhắn của Phùng Uyển lên, nhẹ nhàng hôn một cái rồi hỏi.
“Thích”, Phùng Uyển cúi gằm mặt xuống, cảm giác bản thân đang sa vào lưới của Vương Hi.
Vương Hi im lặng nhìn Phùng Uyển, trong lòng dần dần hình thành ý định muốn chiếm lấy cô.
Anh thật sự đã động lòng với cô gái lolita lạnh lùng này mất rồi.
Phùng Uyển giàu sang, khí chất lạnh lùng, lương thiện đáng yêu, anh cũng đã có nhiều trải nghiệm với Phùng Uyển như thế nên khó mà không rung động với cô được.
Anh nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nâng bàn chân nhỏ xinh đẹp trắng ngần của Phùng Uyển lên, ngửi thấy hương sữa thơm nhàn nhạt còn sót lại trên chân của cô, xúc động hôn nhẹ một cái lên đó.
Phùng Uyển hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, trái tim và thân thể như có một dòng điện xẹt qua.
“Đi thôi, ở lại nữa chúng ta sẽ bị tiêu diệt mất”, Vương Hi nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Uyển rồi mỉm cười đứng lên.
“Phải đi rồi sao?”, Phùng Uyển vừa mới chấp nhận và tận hưởng sự dịu dàng anh dành cho cô, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Vương Hi.
“Phải đi thôi, không đi là bị xử thật đấy”, Vương Hi nói.
“…”, trong lòng Phùng Uyển có chút hụt hẫng.
“Cô ở đây đợi tôi”.
Vương Hi mở cửa nhà vệ sinh, đi đến trước cửa sổ mở cửa ra, nhìn lên nhìn xuống. Ngoài cửa sổ có một đường ống thoát nước dài từ lầu trên cùng cho đến lầu dưới cùng. Bây giờ hai người họ chắc đang ở tầng 30, xe cộ dưới lầu như những đốm lửa nhỏ bé di động, nhìn lâu hơi chóng mặt.
“Cô có dám mạo hiểm cùng tôi không?”, Vương Hi quay lại hỏi.
“Mạo hiểm thế nào?”, Phùng Uyển hỏi.
“Bây giờ chúng ta có hai sự lựa chọn, tiếp tục lẩn trốn ở nơi này và bị bọn chúng tìm thấy, hoặc là bọn chúng giết chúng ta, hoặc là chúng ta giết bọn chúng. Những kẻ này là sát thủ chuyên nghiệp, tôi không chắc có thể giết được bọn chúng, khả năng chết là rất cao. Lựa chọn thứ hai, chúng ta cùng nhau men theo đường ống thoát nước để xuống dưới lầu, tôi vừa kiểm tra xong, đường ống không quá chắc chắn. Nếu lúc trèo xuống chúng ta sẩy tay, hoặc là đường ống bị gẫy, hai tỷ phú chúng ta sẽ rơi chết toi”, Vương Hi nói.
“Tôi dám”, Phùng Uyển nói.
“Cô giỏi nhu thuật, lúc tôi đánh nhau với cô phát hiện lực cổ tay và cánh tay của cô rất khá, chân cô bị thương, không thích hợp leo trèo, tôi sẽ cõng cô cùng xuống dưới”, Vương Hi nói.
“Thế này khổ anh lắm, sẽ rất mệt. Chân của tôi tuy bị thương nhưng có thể nhịn đau để trèo xuống”, Phùng Uyển nói.
“Tôi biết cảm giác bị hàng ngàn mảnh thủy tinh đâm cắt, đau đớn vì bị va đập mạnh rất khó chịu. Sức chịu đựng của cô không tồi, nhưng tự mình trèo xuống rất nguy hiểm. Đi nào, chúng ta cùng đi xuống”, Vương Hi cõng Phùng Uyển lên.
Rất nhanh, hai người họ đã chui ra ngoài cửa sổ, men theo đường ống thoát nước để trèo xuống.
Trong quá trình đi xuống, lòng bàn tay của Vương Hi ra đầy mồ hôi, cõng theo Phùng Uyển trèo xuống tốn rất nhiều sức, cộng thêm hai tay anh hơi trơn, dường như tất cả đang thử thách lực ngón tay, cổ tay, cánh tay và sức chịu đựng tâm lý của anh.
Điều đáng sợ nhất là, cửa sổ dưới lầu vậy mà lại bị khóa, lúc họ trèo xuống không mở được cửa sổ.
“Càng xuống dưới càng an toàn”, Vương Hi cắn răng, tiếp tục đưa Phùng Uyển trèo xuống một tầng nữa.
Lúc vào nhà vệ sinh của tầng thứ 28, hai người trông thấy xác chết của một bảo vệ bị treo ở trong đó.
Người bảo vệ này bị bọn sát thủ giết chết, dùng dây thừng treo ở giữa khung cửa ra vào, trạng thái chết vô cùng thê thảm.
Sau khi nhìn thấy người bảo vệ, trong lòng Vương Hi rất đau xót, anh ôm lấy Phùng Uyển, tựa đầu vào vai cô như muốn khóc: “Những người này đều vì tôi mà chết. Để giết được tôi, rốt cuộc Long Minh phải nhuốm máu bao nhiêu người vô tội mới hả dạ?”.
“Tôi nhất định sẽ giúp anh đối phó với Long Minh”, Phùng Uyển kiên định nói.
“Không được, tôi nhất định phải giết chết bọn chúng”, mặt Vương Hi trở nên u ám.
Anh dẫn theo Phùng Uyển né tránh xác chết của người bảo vệ rồi chạy khỏi nhà vệ sinh. Đi đến phòng chứa đồ tìm được vài cái ống sắt và mấy con dao, rồi lại xé rất nhiều quần áo để buộc dao và ống sắt lại với nhau. Đưa Phùng Uyển quay trở lại nhà vệ sinh, xoắn các dải vải trong mỗi phòng tắm rồi thắt chặt chúng lại, sau đó kẹp ống sắt và dao ở giữa, cuối cùng nối với tay nắm cửa bằng một sợi dây.
Anh làm một cái bẫy đơn giản, chỉ cần bọn chúng đến mở cửa nhà vệ sinh thì sợi dây mỏng manh sẽ bị kéo đứt, tiếp theo dải vải được thắt chặt kẹp với ống sắt và dao sẽ bật ra giống như lò xo, có thể trực tiếp giết chết sát thủ.
Làm xong những thứ này, anh và Phùng Uyển trốn trong nhà vệ sinh cuối cùng, hai người yên lặng chờ đợi sát thủ chủ động tìm đến.
Dần dần ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của bọn sát thủ.
Phùng Uyển vẫn luôn nắm chặt cánh tay của Vương Hi.
Vương Hi thấy Phùng Uyển ra sức nắm chặt tay anh, móng tay trong trẻo sạch sẽ như sắp khảm vào trong da thịt của anh rồi. Anh vỗ nhè nhẹ lên tay của Phùng Uyển, nói: “Đừng sợ, bọn chúng không phải đối thủ của tôi đâu. Cho dù tìm thấy tôi thật thì tôi hoàn toàn có thể giết chết mấy người bọn nó rồi bỏ chạy. Người Long Minh muốn giết là tôi, cũng không phải cô. Nếu chẳng may tôi chết, bọn chúng sẽ tha cho cô”.
“Tôi không lo bọn chúng, tôi thấy hơi khó chịu”, Phùng Uyển đỏ mặt, không tự nhiên nói.
“Cô làm sao vậy?”, Vương Hi hỏi.
“Từ nãy giờ chưa đi vệ sinh, tôi tưởng rằng có thể nhịn đến sáng. Kết quả càng ngày càng khó chịu, sắp không nhịn nổi nữa rồi”, Phùng Uyển nhăn nhó mặt mày, bấu chặt cánh tay của Vương Hi.
“Cô muốn làm gì chứ?”, Vương Hi hỏi.
“Muốn đi vệ sinh…”, Phùng Uyển khó chịu nói.
“…”, Vương Hi sửng sốt nhìn cô.