Chương 302: Gia đình Vương Quân
Sau khi bị tai nạn xe, Vương Hi phải nằm trong bệnh viện tận một tuần, đến ngày thứ tám mới xuống đất đi lại nhẹ nhàng được. Tiền viện phí của anh đều do người đàn ông kia chi trả, hắn ta tên là Vương Quân, mở một siêu thị nhỏ trong làng, vợ của hắn tên là Lý Cầm, con gái tên là Vương Hân Di, nhỏ hơn Vương Hi 11 tuổi. Vương Hi nói dối rằng anh là con nhà giàu, gia đình có gia sản lên tới hàng chục triệu. Tiền trên người đã bị Vương Quân cướp mất khi anh hôn mê, chỉ khi anh nói vậy thì hắn mới chăm sóc anh. Vương Quân rất tham lam, hắn còn muốn đợi anh khỏe lại và nhận tiền cảm ơn từ anh.
Ở trong phòng khám đến ngày thứ ba thì Vương Quân đưa anh về nhà hắn. Nháy mắt anh đã ở đó được mấy ngày, đã làm quen với cả gia đình Vương Quân.
Anh mượn điện thoại của Vương Quân liên lạc với Tôn Uy Phong. Tôn Uy Phong nói với anh rằng Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh và Doãn Tâm đều bị đội điều tra đặc biệt truy đuổi quá gắt gao nên tất cả phải trốn rất kĩ, lần này bị Long Minh truy sát, mọi người đều bị thương, cần thời gian để hồi phục. Chờ anh khỏe hơn một chút rồi bọn họ mới đến tìm anh.
Những người trong đội điều tra đặc biệt rất thông minh, luôn có thể tìm được tung tích của họ thông qua những manh mối rất nhỏ. Chỉ cần bốn người bọn họ gặp được nhau, lập tức sẽ trốn ra nước ngoài, không thể tiếp tục ở lại cái thôn nhỏ này thêm một ngày nào nữa.
Vương Hi bị gãy hai xương sườn, vết thương rất nặng, cần ở lại đây thêm vài ngày, bây giờ mọi người đang kéo dài thời gian để anh dưỡng thương, sau đó sẽ đến đón anh khi vết thương của anh đã lành. Nếu họ tập trung lại trong thôn nhỏ này, đội điều tra đặc biệt sẽ lập tức đuổi tới, đến lúc ấy sẽ không còn thời gian cho anh phục hồi nữa.
Đã đến thì cứ an tâm ở lại, Vương Hi cũng không vội vã rời khỏi làng. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe cảnh sát chạy qua làng là lòng anh đã lo sợ căng thẳng không thể nào tả nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vài ngày sau xương sườn của anh đã ổn hơn rất nhiều, anh cũng đã có thể đi lại bình thường.
Tối hôm đó, anh lấy một bao thuốc trong siêu thị, đứng trước cửa châm lửa. Nhìn thấy Vương Hi lấy thuốc, Vương Quân lập tức bước ra ngoài và nói: “Người anh em, cậu nợ tôi 4250 tệ rồi nhé, người nhà cậu bao giờ mới đến đón cậu vậy, nhanh đến đưa tôi hai triệu nào”.
Vương Hi đã đồng ý với Vương Quân từ trước, nếu Vương Quân sẵn sàng chăm sóc và giúp đỡ anh, anh sẽ cho hắn ta hai triệu.
Tiền trên người anh đã bị hắn cướp mất, bây giờ trong người không còn một xu, Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh và Doãn Tâm cũng không có tiền. Phí đi đường tất cả đều ở chỗ anh, anh cũng không thể bảo người ở thủ đô đem tiền đến nữa. Anh muốn có tiền thì cách duy nhất là lấy được thẻ ngân hàng, nhưng Vương Quân trộm của anh không ít tiền, một cọc tiền đô cũng đã gần một triệu, lại còn mấy thỏi vàng, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã ăn cắp và trả lại cho anh.
Anh phải tự nghĩ cách thôi.
“Sắp rồi”, Vương Hi nói.
“Người anh em, cậu đừng lừa tôi nhé, cậu rốt cuộc có phải con nhà giàu không? Tôi vừa giúp cậu trả tiền chữa bệnh, còn nuôi cậu ăn uống, cậu sắp thành tổ tiên của tôi đến nơi rồi. Nếu cậu không có tiền thì tôi đúng là một thằng ngốc”, Vương Quân nói.
“Đương nhiên là có tiền rồi, nhà giàu sao có thể không có tiền chứ? Khi bị cướp đuổi theo, trên người tôi có hơn hai triệu. Thật tiếc là số tiền đó của tôi mất hết rồi, không thì tôi sẽ đưa hết cho anh. Haiz, trong thẻ ngân hàng cũng có 5 triệu, nếu không bị mất thì tôi có thể đi rút tiền rồi đưa luôn cho anh”, Vương Hi nói.
“Mật mã ngân hàng là bao nhiêu?”, Vương Quân đảo mắt hỏi.
“Sao tôi có thể nói cho anh biết được chứ”, Vương Hi cười nói.
“Thật là cmn khó chịu, gặp phải thần tài như cậu, lại không thể kiếm được chút tiền nào”, Vương Quân nói.
“Đúng vậy, tôi cũng muốn cho anh rất nhiều tiền, nhưng đáng tiếc là chiếc thẻ đó bị rơi mất rồi. Nếu tôi tìm lại được thì tốt, tôi sẽ cho anh thêm hai triệu nữa”, Vương Hi nói.
“Cậu tìm được thì tốt”, Vương Quân cố tình giả ngơ.
Trong lòng Vương Hi như có lửa đốt.
Anh cảm thấy Vương Quân ngu kinh khủng, anh căn bản không thiếu tiền, lúc anh bị thương Vương Quân đã lấy trộm của anh hơn 2 triệu, đối với anh mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ. Hắn ta cứu anh một mạng, bình thường anh sẽ cho hắn mười triệu coi như tiền thưởng. Nhưng cho dù anh có nói bóng nói gió thế nào, Vương Quân cũng không chịu thừa nhận việc hắn ăn trộm tiền. Bây giờ anh đang ngầm ám chỉ cho Vương Quân biết, đừng vứt thẻ ngân hàng của anh đi, có thể lén lút đưa thẻ ngân hàng ra. Chỉ cần anh nhìn thấy thẻ ngân hàng anh sẽ cho hắn 2 triệu tiền thưởng, hắn có thể bí mật đặt thẻ ở đâu đó để anh nhìn thấy.
Nhưng Vương Quân vẫn không nhận ra, cũng không biết Vương Quân là ngu thật hay không biết động não, hay là hắn ta quá tham lam, muốn nuốt tất cả số tiền trong thẻ.
Vương Quân không có mật mã, làm sao có thể rút tiền được chứ? Trả lại cho anh vẫn hơn.
Vương Hi cảm thấy bản thân sắp mất hết kiên nhẫn rồi, trước đây anh không muốn tính toán với loại người như Vương Quân, chỉ coi hắn như một nhân vật nhỏ, không muốn bắt nạt một kẻ như vậy. Mặc dù Vương Quân cứu anh không phải vì lòng tốt, nhưng cứu cũng đã cứu rồi, hắn chính là ân nhân của anh, anh không muốn đối xử với hắn quá khắc nghiệt.
Lúc ấy anh đang bị thương, đến đi lại cũng khó khăn, không thể đánh được Vương Quân. Giờ đây thương tích của anh đã hồi phục không ít, anh dùng sức mạnh để dạy dỗ hắn cũng không thành vấn đề nữa. Nếu hắn còn không giao ra thẻ ngân hàng, anh sẽ dẫn hắn đến một nơi vắng vẻ để tra tấn.
“Dù sao thì cậu cũng nhanh lên, tôi đang thiếu tiền”, Vương Quân thúc giục một câu rồi rời đi.
Khi Vương Quân đi ngang qua anh, anh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người hắn, mùi nước hoa này không phải của Lý Cầm, anh biết Vương Quân không phải là loại tốt đẹp gì, mấy hôm nay ngày nào hắn cũng đi vào thành phố, có lẽ cầm tiền của anh đi tiêu xài rồi.
Vương Quân bình thường rất hay mắng chửi Lý Cầm, thỉnh thoảng còn ra tay với vợ, Lý Cầm không phải là một người phụ nữ xinh đẹp, thái độ của hắn với chị ta rất kém.
Đây là một người đàn ông tồi tệ.
Con gái của Vương Quân là Vương Hân Di không tồi, 16 tuổi, là học sinh trung học, đang ở độ tuổi dậy thì. Gia đình không phải quá giàu có, cô bé thường mặc đồng phục học sinh, lộ ra chiếc áo hai dây màu hồng nhạt bên trong. Mặc dù thân hình hơi gầy nhưng vẫn rất dễ thương, nếu bồi dưỡng tốt thì sau này có lẽ sẽ trở thành một mỹ nhân.
Khi Vương Hân Di đang làm bài tập, Vương Hi đứng một bên và nhìn theo cô bé.
“Câu này làm sai rồi”, Vương Hi dùng ngón tay chỉ vào vở bài tập của Vương Hân Di.
“Dạ?”, Vương Hân Di ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn vào Vương Hi.
“Kết quả bài giải là đúng, nhưng sai quy trình. Thầy giáo chẳng phải đã cho em công thức rồi sao? Dùng công thức để giải. Em phải ghi nhớ và học thuộc lòng từng công thức ở trên lớp. Nếu em không dùng công thức, khi kiểm tra em sẽ không đạt được bất kỳ điểm số nào cả”, Vương Hi nói.
“Thì ra là như vậy”, Vương Hân Di cuối cùng cũng biết nguyên nhân khiến cô bé không thể nâng cao điểm số của mình.
“Làm bài tập đi, anh sẽ nói cho em biết nếu em làm sai”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn chú”, Vương Hân Di lộ ra hai má lúm đồng tiền.
“…”, Vương Hi kinh ngạc nhìn cô bé.