Chương 38: Quần áo cậu có chút quê mùa
Vương Hi vừa nói, vừa nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm nhận cơn gió mát lành trên sân thượng. Lúc này anh như đang đứng trong nhà hát kịch nổi tiếng nào đó, trước mắt anh là người xem ngồi đông như kiến. Đằng sau anh, là đoàn nhạc giao hưởng tầm cỡ lớn. Anh bắt đầu giống như một nhà chỉ huy, múa máy đôi tay một cách say sưa, dường như đang chỉ huy nhịp điệu của bài nhạc nào đó, biểu diễn cho tất cả mọi người thành phố Minh Hải.
Hàn Thiếu Kiệt đã bị anh chọc tức đến nỗi không nói lên lời, đôi mắt hắn nhìn anh đỏ au, trên trán toàn là gân xanh nổi lên.
Lâm Hổ nhìn sắc mặt Vương Hi trắng bệch, hắn và tay chân của hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi một cách kì lạ, nhìn Vương Hi trên sân thượng, lùi từng bước từng bước.
“Khúc nhạc này, là nhạc hài hước của Dvořák.”
Tư thế tay của Vương Hi nho nhã, tiếp tục múa máy đôi tay.
Anh giống như một nhà chỉ huy xuất sắc, nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, trên mặt dần lộ ra nụ cười!
Thằng điên!
“Mày đúng là thằng điên!” Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên hét lớn, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Hắn luôn là con chó điên có tiếng của thành phố Minh Hải, nhưng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Vương Hi này còn điên hơn cả hắn. Sự điên cuồng của hắn, căn bản không phải đối thủ của Vương Hi, hắn đã bị Vương Hi qua mặt dễ dàng, làm thế nào đây?
Trong lòng Hàn Thiếu Kiệt nảy sinh sự ưu phiền trước giờ chưa từng có, hắn bắt đầu nôn nóng không yên, trong lòng cũng đột nhiên sợ hãi như Lâm Hổ.
“Hóa ra từ ngày đầu tiên gặp mày, mày đã luôn chơi tao, có phải không? Tao đối xử tốt với mày như vậy, hóa ra trước giờ mày chưa từng tin tưởng tao!” Hàn Thiếu Kiệt phẫn nộ nói.
“Cậu đối xử tốt với tôi sao?” Vương Hi cười nhạt, hỏi.
“Có một câu nói, là ba tuổi nhìn thấy già. Cậu là người thế nào, trong lòng tôi luôn biết rõ. Chỉ là đánh cậu một trận mà thôi, người kiêu ngạo như cậu, sao có thể phục tôi? Trong lớp đào tạo các nhà doanh nghiệp, cậu và Lâm Hổ nói gì sau lưng tôi, cậu cho rằng tôi không nghe thấy sao? Tôi đã biết từ lâu rồi, cho dù cậu đối xử với tôi tốt thế nào, thực ra đều là giả hết, cậu không phải là người có thể tùy tiện khuất phục trước người khác, cùng với việc chúng ta kết giao càng ngày càng lâu, cậu sớm muộn cũng sẽ lừa tôi.”
“Mà Vương Hi tôi từ trước đến giờ không phải là người tốt đẹp gì, điều tôi thích làm nhất, chính là đối phó với loại người xấu như cậu, hưởng thụ cảm giác vần vò người xấu trong lòng bàn tay. Cậu rất xấu tính, cũng rất thông minh, nhưng cậu so với đồ đệ của tôi, so với những người thân của tôi, còn kém xa lắm.” Vương Hi tiếp tục mỉm cười vẫy múa đôi tay.
“Mẹ nhà mày, hôm nay tao phải giết mày!” Hàn Thiếu Kiệt nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Hi, hắn giơ tay ra, muốn đẩy Vương Hi xuống dưới sân thượng.
“Đẩy tôi, đúng, chính là đẩy tôi thế này, đẩy tôi xuống dưới, để tôi ngã chết tươi. Sau đó cậu vì tội giết người nên phải ngồi tù, tập đoàn nhà họ Hàn các cậu phá sản. Từ nay về sau, tên của nhà họ Hàn các cậu bị gạch khỏi giới thương gia, dường như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.” Vương Hi ngừng động tác trong tay, quay lưng lại với Hàn Thiếu Kiệt, lấy ra một điếu thuốc từ trên người rồi châm lửa.”
“Mày cho là tao không dám giết người? Mày đừng có ép tao!” Tay của Hàn Thiếu Kiệt đang run rẩy.
“Giết tôi đi, cầu xin cậu!” Vương Hi mỉm cười.
“Mày cho rằng tao không dám giết mày!?” Hàn Thiếu Kiệt hét lên.
“Mau giết tôi đi, cầu xin cậu đấy!” Vương Hi vẫn mỉm cười.
“Mẹ kiếp, bây giờ tao sẽ giết mày luôn!”Hàn Thiếu Kiệt đẩy mạnh về phía Vương Hi.
Thấy Hàn Thiếu Kiệt đẩy Vương Hi xuống sân thượng, Lâm Hổ và bọn tay chân của hắn nhắm chặt mắt, thậm chí có người sợ Hàn Thiếu Kiệt gây chuyện phiền phức, sợ đến nỗi bỏ chạy khỏi sân thượng.
Tuy nhiên Vương Hi mỉm cười đợi mấy giây, anh không hề bị Hàn Thiếu Kiệt đẩy xuống, quay người lại,anh nhìn thấy Hàn Thiếu Kiệt đã quỳ trên mặt đất, hai tay ôm mặt, khóc tu tu như một đứa trẻ.
“Nhà họ Hàn vì cậu mà bị hủy hoại, trong lòng cậu buồn lắm nhỉ?” Vương Hi từ trên bờ tường nhảy về sân thượng, tay đặt lên vai của Hàn Thiếu Kiệt, mỉm cười nhìn hắn.
Hàn Thiếu Kiệt vẫn khóc, không thèm để ý Vương Hi.
“Thâm tâm cậu vẫn là người lương thiện, tôi biết cậu nghĩ gì. Khi tôi lấy một trăm triệu tiền đầu tư, tôi biết nếu một trăm triệu này bị tôi lừa mất, nhà họ Hàn các cậu sẽ bị hủy hoại vì cậu. Nhưng lúc đó cậu không có năng lực tranh giành chức gia chủ, cậu biết mình không phải là đối thủ của Hàn Lâm Nhi. Trong lòng cậu liền nghĩ, cùng lắm mọi người đều chết, hủy hoại nhà họ Hàn đi cho xong. Nhưng sau khi về nhà, nhìn thấy mẹ cậu quan tâm cậu, bố cậu mặc dù gọi điện trách mắng cậu, nhưng trong lòng vẫn có cậu. Còn thỉnh thoảng khi cãi cọ với Hàn Lâm Nhi, cậu phát hiện nhà họ Hàn vẫn còn sự ấm áp của tình thân, cậu bắt đầu không nỡ đối phó với nhà họ Hàn, có đúng không?” Vương Hi hỏi.
Trạng thái của Hàn Thiếu Kiệt hôm nay rất tệ, mái tóc hắn rối bời, nước mắt chảy ướt đôi bàn tay, mặc dù mặc bộ vest lộng lẫy, nhưng vẫn có vẻ ảm đạm u ám.
“Nhưng tôi là thiên tài kinh doanh, lúc tôi còn ở thủ đô, đã quản lí nhà họ Vương rất tốt, cậu chắc là biết chứ nhỉ? Nếu không phải người nhà họ Vương nhân lúc mắt tôi mù, cướp tất cả tài nguyên của tôi đi, sao tôi có thể sa vào tình cảnh như bây giờ, làm bạn với mấy tên bụi đời như cậu?” Vương Hi gỡ hai tay của Hàn Thiếu Kiệt ra, hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Thiếu Kiệt, dùng tay vỗ nhẹ lên gò má của hắn.
“Còn đám các người, dân xã hội, giỏi lắm sao? Lúc tôi còn huy hoàng, những nơi ra vào đều là nơi cao cấp nhất, ngồi máy bay riêng, ăn cơm cùng các ông lớn cấp tỉnh. Nếu như không phải bây giờ sa sút, các người có cơ hội gặp được tôi? Còn dám bắt tôi, đánh tôi, vừa nãy thằng nhóc nào đánh tôi, cút ra đây quỳ xuống!” Vương Hi đột nhiên đẩy Hàn Thiếu Kiệt ra.
Lâm Hổ sợ đến nỗi quỳ thụp xuống đất.
“Vay ngân hàng đi.” Biểu cảm của Vương Hi dần dần khôi phục bình tĩnh, vẻ mạt hờ hững nhìn Vương Thiếu Kiệt, nói.
“Muốn kéo theo cả ngành nào đó của thành phố, một trăm triệu căn bản không đủ, tôi còn cần ít nhất ba trăm triệu nữa. Chỉ cần cậu đưa cho tôi ba trăm triệu nữa, tôi sẽ vực nhà họ Hàn các cậu sống lại, còn có thể tiện giúp cậu trở thành gia chủ nhà họ Hàn. Bây giờ hoàn cảnh của tôi thế nào cậu chắc biết, là tên vô dụng giống như cậu, tôi cần sự giúp đỡ của cậu, lừa cậu chẳng có lợi lộc gì cho tôi cả.”
“Mày vẫn còn muốn lừa tao!” Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên ngước mắt giận dữ.
“Vương Hi tôi muốn quay về thủ đô, đoạt lại tất cả những gì thuộc về tôi, tôi hủy hoại một cánh tay đắc lực như cậu có ích lợi gì cho tôi?” Vương Hi cười khinh khỉnh.
“Mày là thằng mù, thằng vô dụng, mày căn bản chẳng làm được gì cả, mày chỉ đang lợi dụng tao.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Cho dù tôi là thằng mù, tôi lợi dụng cậu thì đã làm sao? Não cậu không tốt, bị tôi lợi dụng là phải rồi. Nhưng mắt tôi đã chữa khỏi rồi, bây giờ tôi nhìn gì cũng rõ ràng, hơn nữa còn rõ ràng hơn ngày trước.” Vương Hi cười, dìu Hàn Thiếu Kiệt từ dưới đất đứng dậy.
“Mắt của mày đã chữa khỏi rồi?” Hàn Thiếu Kiệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
“Cà vạt và bộ vest của cậu hôm nay không hợp, rõ ràng là thiếu gia giàu có tài sản mấy tỉ, lại mặc như một tên nhà giàu mới nổi vậy. Thật không hiểu nổi, chị gái cậu thời thượng như vậy, còn người em trai là cậu đây sao lại quê mùa đến mức này?” Vương Hi mỉm cười, vuốt phẳng nếp nhắn trên cổ áo vest của Hàn Thiếu Kiệt, tiếp đó chỉnh cà vạt của hắn cho thẳng thắn.
Ánh mắt Hàn Thiếu Kiệt nhìn Vương Hi dần trở nên kinh ngạc…