Chương 41: Thương vụ kinh doanh ba trăm triệu
Tính khí Trần Lan không tốt, dễ lo lắng, giọng điệu nói chuyện rất nặng, Vương Hi lại liếc nhìn Trần Lan, liền cau mày đi xuống tầng.
“Nếu anh thấy trong người khó chịu thì không cần đi nữa, tập đoàn Lam Thiên là tập đoàn lớn thứ hai của thành phố Minh Hải, tài lực chỉ đứng sau nhà họ Hàn, dự án lần này của bọn họ rất lớn, rất nhiều doanh nghiệp muốn chia miếng bánh này, thực lực của nhà họ Diệp chúng ta yếu hơn so với rất nhiều doanh nghiệp, phỏng chừng không giành được dự án này của tập đoàn Lam Thiên.” Diệp Khinh Tuyết thấy Vương Hi lên xe có chút kinh ngạc, sau đó đơn giản thuật lại cho anh bối cảnh của tập đoàn Lam Thiên.
Ý của cô là, lần đấu thầu này của tập đoàn Lam Thiên, chín mươi phần trăm sẽ không giao dự án cho nhà họ Diệp, bọn họ đi cũng là vô ích, còn không bằng để Vương Hi ở nhà nghỉ ngơi.
“Hoạt động kinh doanh chính của tập đoàn Lam Thiên là về mảng thực phẩm, tổng bộ của họ đều nằm tại thành phố Minh Châu, là một trong hai mươi công ty hàng đầu trong nước, tập đoàn Lam Thiên tại thành phố Minh Hải này thuộc chi nhánh bên ngoài, dự án đấu thầu lần này của họ có liên quan đến ngành thực phẩm không?” Vương Hi nghĩ nghĩ rồi hỏi.
“Phố ẩm thực Thiên Lam.” Diệp Khinh Tuyết đáp.
“Phố ẩm thực Thiên Lam.” Vương Hi hỏi.
“Không sai, dự án đấu thầu lần này của tập đoàn Lam Thiên gọi là Thành phố ẩm thực Thiên Lam, Minh Hải chúng ta mặc dù là thành phố phồn hoa nhất của phía bắc nhưng nhưng phố ẩm thực so với các thành phố khác không nổi trội lắm, ví dụ như thủ đô có Vương Phủ Tỉnh cùng phố Âu, thành phố Minh Châu có đường Nam Kinh cùng miếu Thành Hoàng, Thành Đô có đường Xuân Hi cùng Khoan Trách, nhưng thành phố Minh Hải chúng ta chỉ có một con phố mà lại có quy mô rất nhỏ, không xứng với thành phố du lịch, chủ tịch của tập đoàn Lam Thiên rất có năng lực, cô ấy đã cùng với thành phố đàm phán nhận thầu cả một con phố, tương lai muốn cải tạo thành một thành phố ẩm thực không có ban đêm. Vì nhà họ Diệp chúng ta làm về vật liệu xây dựng, chúng ta không chỉ sản xuất mà còn phụ trách lắp đặt, tập đoàn Lam Thiên bao thầu một con phố cần phải trang trí, nếu như chúng ta có thể giành được dự án này, doanh số tổng thể của năm nay sẽ tăng lên 20%, không phải là vụ làm ăn nhỏ.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Cô ấy ra tay sớm hơn so với tôi.” Vương Hi hơi hí mắt.
“Cái gì?” Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Không có gì.” Vương Hi cười cười đáp.
Lúc anh còn ở thủ đô đã biết tất cả các doanh nghiệp vừa và lớn ở Hoa Hạ, hai năm này ở nhà họ Diệp mặc dù không màng tới việc kinh doanh, nhưng cũng đã bí mật tìm hiểu về nhiều doanh nghiệp ở thành phố Minh Hải.
Anh muốn xây dựng một đế quốc kinh doanh của riêng mình, chỉ làm một dự án quyền anh kia chắc chắn là không được. Anh chỉ là nhìn trúng dự án quyền anh, biết được dự án này trong tương lai nhất định sẽ rất được yêu thích tại Hoa Hạ.
Mà mảng thực phẩm này, anh cũng vô cùng hứng thú.
Trong thời gian anh mất thị lực trước đây đã từng suy nghĩ, phố ẩm thực của thành phố Minh Hải không phải là rất nổi trội, nếu anh muốn làm dự án phố ẩm thực của thành phố Minh Hải, thành phố nhất định sẽ dành cho rất nhiều sự ưu tiên, mà anh cũng có thể lợi dụng dự án này để vực dậy sản nghiệp ngành thực phẩm, lại có thể kiếm thêm một khoản lớn tại mảng này, gia cố đế quốc kinh doanh của anh.
Nhưng thế giới này không chỉ có mình anh thông minh, anh biết CEO của tập đoàn Lam Thiên tại thành phố Minh Hải, đây là một cô gái hơn hai mươi tuổi, tên là Phùng Uyển, gia thế so với anh không hề thua kém, mà thân phận so với anh càng thêm phần hiển hách, bố cô ta là chủ của nhà họ Phùng, cô là con gái duy nhất của nhà họ Phùng, lần này đến thành phố Minh Hải chỉ là rèn luyện, tương lai nhất định sẽ là người đứng đầu của tập đoàn Lam Thiên.
Phố ẩm thực là một cái đĩa lớn, không kém gì dự án quyền anh mà anh muốn làm, bàn về thương mại, Phùng Uyển nhất định là kẻ địch mạnh của anh, mà Phùng Uyển hiện giờ đã đi trước anh một bước ra tay với dự án phố ẩm thực rồi.
Trong lòng Vương Hi thầm nghĩ, cũng muốn nhanh chóng tiến hành dự án ẩm thực này.
Chỉ là quyền anh bên kia anh có Tần Thư Hào giúp việc, làm dự án phố ẩm thực này ai đến giúp anh đây?
Vương Hi nhìn Diệp Khinh Tuyết bên cạnh mình, trong lòng loại trừ cô.
Không phải là anh không tin tưởng năng lực của cô, mà là làm dự án này quá vất vả, anh không đành lòng để cô phải chịu khổ.
“Buổi đấu thầu của nhà họ Phùng mấy giờ bắt đầu?” Vương Hi hỏi.
“Bốn giờ chiều.” Diệp Khinh Tuyết đáp.
Nghe được lời của cô, Vương Hi không nhịn được hít sâu một hơi.
Bây giờ còn chưa tới 12 giờ trưa.
Quả nhiên, người mẹ vợ này của anh đúng là một kẻ biết gây chuyện.
Sau khi đến tập đoàn Lam Thiên, do buổi đấu thầu bốn giờ chiều mới bắt đầu, dự án lần này quan trọng, có tới hai mươi mấy doanh nghiệp trong thành phố đến, tính riêng nhà họ Diệp bên này đã tới ba tốp, anh, Diệp Khinh Tuyết, Diệp Dục Hàn, anh cả của nhà họ Diệp Diệp Thiên Tứ, mọi người đều không muốn bỏ qua buổi đấu thầu của tập đoàn Lam Thiên, trên hành lang người đi lại tấp nập, chỉ đợi bốn giờ chiều bắt đầu, liền lập tức tiến vào phòng họp
Lúc này, Diệp Dục Hàn đang ngồi xổm trên hành lang ăn cơm hộp, nhìn thấy Vương Hi cùng Diệp Khinh Tuyết tới, coi thường phát ra một tiếng hừ lạnh, lại thấy một nữ sinh đang tiến tới trước mặt, vỗ vỗ đôi chân đẹp của nữ sinh: “Sao cứ đi đi lại lại vậy, phiền chết được, bụi rơi hết vào hộp cơm của tôi rồi, Thẩm Giai Dao, lần này là buổi đấu thầu dự án phố ẩm thực của tập đoàn Lam Thiên, người đến đều là làm vật liệu xây dựng trang trí, người bán gia vị như cô đến đây làm gì?”
“Làm phố ẩm thực không làm cơm sao? Nhà tôi bán gia vị, tôi chào hỏi tổng giám đốc Phùng một tiếng trước không được sao?” Thẩm Giai Dao đáp.
“Trong nhà gần đây kiếm được tiền không? Nói chuyện có khí thế như vậy, lại dám đụng chạm tới tôi?” Diệp Dục Hàn kinh ngạc.
“Tôi lười chấp nhặt với người kém hiểu biết như anh.” Thẩm Giai Dao thấy Vương Hi cùng Diệp Khinh Tuyết tiến tới, lập tức vui sướng chạy về phía bọn họ: “Chị, anh rể!”
Vừa thấy Thẩm Giai Dao, trái tim Vương Hi liền thắt chặt, khoảng thời gian này Thẩm Giai Dao không ít lần đe dọa anh đòi tiền, hôm nay lại đụng phải cô ta tại tập đoàn Lam Thiên, lại bị cô ta bám lấy rồi.
Quả nhiên, Thẩm Giai Dao mới cùng bọn họ nói được hai câu, liền chớp mắt với Diệp Khinh Tuyết: “Chị, cho em mượn anh rể một lúc được không?”
“Hai người đi làm gi?” Diệp Khinh Tuyết hỏi.
“Lúc nào thì đưa tôi một trăm triệu? Còn không đưa tôi, tôi thật sự sẽ nói cho Hàn Thiếu Kiệt!” Thẩm Giai Dao không quan tâm tới Diệp Khinh Tuyết, lôi kéo Vương Hi tới một bên liền ác nghiệt uy hiếp.
Hàn Thiếu Kiệt bên này đã biết được thân phận của Vương Hi, Thẩm Giai Dao còn chưa biết, vẫn dùng loại chuyện vặt vãnh này tới uy hiếp anh.
Mắt thấy cô em vợ này quấy rầy mình, Vương Hi có chút muốn nói ra chân tướng về đôi mắt của mình.
Người con gái này thật ti tiện, nếu cô ta không phải là em vợ của anh, anh thật sự muốn hung hăng dạy dỗ cô ta một trận.
“Không nói chuyện phải không? Rất tốt, bây giờ tôi liền gọi điện cho Hàn Thiếu Kiêt.” Thẩm Giai Dao rút ra điện thoại.
“Cô có muốn giàu to hay không?” Vương Hi đột nhiên nhớ tới điều gì, một phát liền tóm chặt tay ngọc của cô ta
“Giàu to cái gì?” Thẩm Giai Dao chớp mắt nhìn anh.
“Dự án phố ẩm thực này của tập đoàn Lam Thiên, cô cảm thấy thế nào?” Vương Hi hỏi.
“Đây là dự án lớn, nghe nói chỉ đầu tư thôi đã là hai trăm triệu, nếu có thể làm được thu lợi mỗi năm là 1 tỷ. Loại kinh doanh này đều là người có tiền mới làm được, những tiểu thương như chúng ta không dám nghĩ tới, anh hỏi cái này làm gì?” Thâm Giai Dao hỏi.
“Hàn Thiếu Kiệt bên kia đã kiếm được tiền cho tôi rồi, không dừng lại ở một trăm triệu, là ba trăm triệu, tôi cũng làm phố ẩm thực, tôi phân bổ tiền cho cô thế nào?” Vương Hi hỏi.
“Ba trăm triệu!” Đôi mắt đẹp của Thẩm Giai Dao lập tức trừng to.
“Ở đây la hét cái gì, cô muốn khiến cả thế giới biết kế hoạch của chúng ta à?” Vương Hi lập tức bịt chặt miệng của Thẩm Giai Dao.
“Chỉ là một khoản đầu tư hai trăm triệu nhỏ nhoi mà thôi, tập đoàn Lam Thiên có tiền, chúng ta cũng có, ôm tiền của Hàn Thiếu Kiệt chạy mất thì tính là tài cán gì? Nếu cô thực sự ôm tiền của Hàn Thiếu Kiệt trốn đi, cô sẽ bị truy nã vì tội lừa gạt, cả đời này đều không thể ngóc đầu lên, có thêm nhiều tiền, không có người ngưỡng mộ cô thì có ý nghĩa gì? Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn bị Diệp Dục Hàn ức hiếp phải không? Không lẽ cô không muốn trở thành người có tiền của thành phố Minh Hải, nhìn bộ dáng anh ta luồn cúi đối với cô?”
“Chúng ta có thể thành công không?” Thẩm Giai Dao lập tức cuống lên, lấy tay của Vương Hi ra.
“Tôi là ai, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ? Tam thiếu gia của nhà họ Vương ở thủ đô, thiên tài của giới thương gia. Có tôi giúp cô, cô sợ cái gì? Miễn là cô đồng ý làm dự án này với tôi, cô cũng có thể giống như Phùng Uyển công khai đấu thầu. Không lẽ cô không muốn ngồi lên vị trí chủ tịch, chứng kiến cảnh Diệp Dục Hàn đến cầu xin làm ăn, ánh mắt thấy cô mà kinh ngạc?” Vương Hi lại nói.
“Muốn chứ, đương nhiên là muốn, Diệp Dục Hàn từ nhỏ đã ức hiếp tôi, tôi hận chết hắn ta, nằm mơ cũng muốn có ngày này. Chỉ là mắt của anh bị mù rồi, anh thực sự có thể giúp tôi sao?” Thẩm Giai Dao có chút hoài nghi.
“Dặm lại phấn đi, mụn trên mặt cô đều lộ ra rồi.” Vương Hi cười lạnh một tiếng, dùng tay chỉ chỉ mụn dậy thì trên mặt Thẩm Giai Dao.
Mắt đẹp của cô ta lập tức trừng to……