Chương 71: Thành tích của nhà họ Diệp
Mấy năm nay địa vị của người nhà họ Diệp ở thành phố Minh Hải khá tốt, những người trẻ tuổi nhà họ Diệp đã trở nên kiêu ngạo và thô lỗ. Họ đối xử với một cô gái họ ngoại đã như thế này, càng đừng nhắc đến việc tương lai sau khi nắm đại quyền nhà họ Diệp trong tay thì sẽ còn hống hách ngạo mạn đến mức nào nữa. Giao nhà họ Diệp vào tay họ chắc chắn sẽ bị huỷ hoại không phải bàn thêm.
Vương Hi thầm nghĩ, không những cần phải giúp Diệp Khinh Tuyết trở thành gia chủ, mà còn phải chỉnh đốn cẩn thận lề lối của nhà họ Diệp một phen mới được.
Anh không thể chịu được khi thấy con gái khóc.
Thẩm Giai Giao đột nhiên bị nhà họ Diệp ức hiếp tới phát khóc làm trong lòng anh cảm thấy có chút khó chịu.
Đến buổi chiều, Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh đã ký xong hợp đồng với tập đoàn Giai Mỹ, trước lúc rời đi lại đến chào hỏi Vương Hi: “Chúng tôi về nhà họ Diệp đây.”
“Tôi cũng về.” Vương Hi đang ở văn phòng liền đứng lên.
Lúc anh cùng Diệp Dục Hàn, Diệp Ninh xuống dưới tầng, ánh mắt Vương Hi chợt loé lên một tia ranh mãnh. Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh tuy rằng không nhìn thấy biểu cảm của Vương Hi, nhưng khi Vương Hi đi phía sau lưng họ, trong lòng họ cứ cảm thấy có chút bất an.
Ba người gần như đều chân trước chân sau bước vào công ty nhà họ Diệp. Sau khi họ đến công ty nhà họ Diệp, lão gia cùng với đám đông họ hàng nhà họ Diệp đang chờ ở đại sảnh.
Toà văn phòng của nhà họ Diệp không quá lớn, có năm tầng, mỗi tầng khoảng hơn hai mươi phòng. Nó không phải là một toà nhà chọc trời như tập đoàn Giai Mỹ, nhưng được cái vẻ vang, không cần phải chia sẻ toà nhà với các công ty khác. Toàn bộ toà nhà chỉ thuộc quyền sở hữu của nhà họ Diệp mà thôi.
Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ hình như vẫn chưa quay lại, họ lại bị Vương Hi cướp mối làm ăn, trong lòng cảm thấy mất mặt.
Thấy ba người họ bàn hợp đồng xong xuôi rồi, lão gia vội vàng dẫn đầu đi đến hỏi: “Đàm phán thành công rồi chứ?”
“Thành công rồi ạ.” Diệp Dục Hàn mặt mày biến sắc, sau đó từ từ nở ra một nụ cười.
“Thành công rồi!?” Ánh mắt lão gia đầy kinh ngạc.
“Đàm phán được hai dự án, tổng cộng hai mươi ba triệu.” Diệp Dục Hàn nói.
“Dục Hàn, con cừ lắm!” Nghe thấy Diệp Dục Hàn nói, bác hai gái đột nhiên vỗ tay, ánh mắt vô cùng mừng rỡ.
Bác hai trai cũng không kiềm chế được liền nở ra một nụ cười.
“Thiên Tứ đâu? Thiên Tứ nhà ta đâu? Nó lấy được hợp đồng chưa?” Thấy Diệp Dục Hàn vừa ra tay là đã mang về hai hợp đồng, phía bác cả liền cuống lên.
Diệp Thiên Tứ không mang hợp đồng về được, sợ mất mặt nên vẫn chưa thấy cùng Tạ Tư Kỳ quay lại.
“Chắc là mệt lắm phải không?” Diệp Khinh Tuyết trước giờ chưa từng nghĩ Vương Hi có thể làm được việc gì, cô đi đến bên cạnh Vương Hi và quan tâm hỏi han.
“Cậu đàm phán hợp đồng thành công rồi chứ?” Trần Lan hỏi.
Mấy gia đình nhà nào nói chuyện nhà nấy, có người nghe thấy Diệp Dục Hàn lấy được hợp đồng liền bắt đầu khen ngợi Diệp Dục Hàn. Họ nghĩ rằng mấy năm nay thành tích của Diệp Dục Hàn khá tốt, doanh thu ở nhà họ Diệp luôn dẫn đầu, cho dù hắn là cháu thứ hai của nhà họ Diệp, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì tương lai có khả năng sẽ trở thành gia chủ, nên vội vàng tâng bốc Diệp Dục Hàn.
Còn bác gái cả quan tâm đến chuyện làm ăn của con trai mình nên cứ cứ ra sức truy hỏi Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh.
“Chuyện làm ăn các cháu đàm phán thành công rồi chứ?” Lão gia hỏi.
Bên phía lão đã kiếm được một mối làm ăn hai trăm triệu, nay thấy cháu thứ hai lại lấy được hợp đồng hai mươi ba triệu nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Lão không biết nền tảng của tập đoàn Giai Mỹ, nghĩ rằng nhà họ Diệp có thể đàm phán thành công được hai chuyện làm ăn từ phía tập đoàn họ đã là rất tốt rồi, không dám yêu cầu thêm gì nhiều nữa.
“Anh cả à, anh ấy đàm phán không thành, anh ấy thấy chủ của tập đoàn Giai Mỹ thì rất kiêu ngạo. Những người như chúng con phải bỏ ra bao nhiêu công sức vì nhà họ Diệp, vừa cầu xin vừa quỳ lạy. Anh ấy thì hay rồi, vừa nhìn thấy chủ của tập đoàn Giai Mỹ là người quen thì khịt mũi một cái rồi vác mặt đi thẳng!” Diệp Ninh đột nhiên nở một nụ cười hèn hạ nói trước mặt mọi người.
“Cậu nói cái gì? Diệp Thiên Tứ nhà ta đàm phán không thành? Không những không thành mà còn nhìn thấy ông chủ tập đoàn Giai Mỹ thì bỏ đi?” Bác cả gái kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, anh cả lần này có hơi ngạo mạn. Vì để lấy được mối làm ăn cho nhà họ Diệp, chúng con thực sự đã quỳ mọp xuống. Anh ấy thì hay lắm, làm đại thiếu gia nhà họ Diệp quen rồi, cứ thế là đi thôi.” Diệp Dục Hàn nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lão gia hỏi.
“Chủ của tập đoàn Giai Mỹ là người quen.” Diệp Dục Hàn lén liếc nhìn Trần Lan.
Trong lòng nghĩ thầm không nói ra Thẩm Giai Dao vội, có thể giấu được lúc nào hay lúc ấy. Bởi vì Thẩm Giai Dao là cháu ngoại của Trần Lan. Lần trước Vương Hi lấy được mối làm ăn cho nhà họ Diệp, địa vị của cả nhà Trần Lan ở nhà họ Diệp đã rất cao rồi. Nếu như để lão gia biết người chủ lớn lần này là Thẩm Giai Dao thì địa vị của Trần Lan sau này ở nhà họ Diệp sẽ như thế nào nữa đây?
Hắn úp úp mở mở về thân phận chủ tập đoàn Giai Mỹ, tiếp đó lại úp mở nói: “Tất cả chúng ta đều không biết là cô ta, tưởng rằng cô ta vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, liền cố tình trêu chọc cô ta, nói một vài điều chọc cười hơi quá, kết quả làm cho cô ta tức giận. Vì nhà họ Diệp, toàn bộ chúng con đều quỳ xuống xin lỗi cô ta, vậy nên cô ta mới tha thứ cho chúng con, giao mối làm ăn cho chúng con. Chỉ có anh cả không xin lỗi, ngược lại càng đắc tội với cô ta sâu sắc hơn.”
“Con có một linh cảm không được tốt là bầu trời ở thành phố Minh Hải sắp thay đổi rồi, rất nhiều người trước đây chúng ta coi thường, bây giờ đều đã phất lên. Cách làm việc kiểu đó của anh cả đã hết thời rồi, tương lai khó mà gánh vác được ngọn cờ lớn của nhà họ Diệp.” Diệp Dục Hàn khẽ thở dài.
“Phải đó, anh cả không làm nổi gia chủ nhà họ Diệp được.” Diệp Ninh nói.
“Ranh con, anh cả cậu không làm được gia chủ nhà họ Diệp, lẽ nào cậu thì làm được? Lần này đến tập đoàn Giai Mỹ đàm phán chuyện làm ăn, nó không đàm phán thành công, lẽ nào cậu thì thành công rồi?” Bác cả gái lập tức nổi giận, nói với Diệp Ninh.
Thật đúng là tường đổ thì cả đống người cùng xông vào đẩy.
Có thể thấy gia đình nhà bác cả đang dần dần mất đi quyền lực, ngay đến cả người họ hàng xa của nhà họ Diệp cũng dám giẫm đạp lên họ.
“Kẻ bất tài này cũng đã mang lại một mối làm ăn cho nhà họ Diệp. Chuyện kinh doanh cửa sổ và cửa ra vào thép nhựa mà họ Diệp chúng ta giỏi nhất đều đến tay tôi hết rồi.” Diệp Ninh đắc ý nói.
“Ngay đến cả Diệp Ninh cũng đã đàm phán được một mối làm ăn.” Đám họ hàng nhà họ Diệp kinh ngạc.
Thấy Diệp Ninh cũng có thể kiếm được mối làm ăn từ tập đoàn Giai Mỹ, ngay đến lão gia cũng không thể không đánh giá cao hắn ta, trong lòng thầm nghĩ cháu trai bên phía nhà con trai thứ hai của mình cũng rất có tài năng.
Tiếp nối theo Diệp Dục Hàn, Diệp Ninh cũng lần lượt nêu ra thành tích của mình. Bác cả gái dần dần ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Diệp Dục Hàn khéo ăn khéo nói, để đàm phán thành công mối làm ăn đã không từ thủ đoạn, hơn nữa rất không có nguyên tắc. Hắn có thể lấy được mối làm ăn từ tập đoàn Giai Mỹ, bà ta không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào.
Nhưng địa vị của Diệp Ninh ở nhà họ Diệp thì rất bình thường, thực lực cũng luôn không được người khác đánh giá cao. Bây giờ ngay đến cả hắn cũng đã đàm phán thành công chuyện làm ăn trong khi Diệp Thiên Tứ thì không.
Khi sắc mặt của bác gái cả dần dần trở nên khó coi, Vương Hi đứng ở một bên không nhịn được cười.
Kẻ địch lớn còn đang ở ngay trước mắt nhà họ Diệp, thế mà những người này còn có tâm trạng đấu đá nội bộ. Nhất là Diệp Dục Hàn khiến anh cảm thấy thật nực cười. Vì không muốn để lão gia đánh giá cao nhà Diệp Khinh Tuyết, hắn lại cố tình giấu nhẹm thân phận của chủ tập đoàn Giai Mỹ. Thẩm Giai Dao là người thân của Diệp Khinh Tuyết, cũng có chút quan hệ với nhà họ Diệp, cô ta có thể tuỳ ý ra vào nhà họ Diệp. Thân phận boss của tập đoàn Giai Mỹ của cô ta sớm muộn cũng không thể giấu được, hắn tưởng mình có thể giấu được tới khi nào?
“Xem ra, lần này bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Giai Mỹ, Diệp Ninh và Dục Hàn đều đã thành công, chỉ có Vương Hi và Thiên Tứ nhà tôi đàm phán không thành?” Trần Lan đứng một bên nghe cũng hiểu một chút, sắc mặt dần ủ rũ. Sau đó nhìn Vương Hi lạnh lùng nói: “Còn trông mong cậu làm tôi nở mày nở mặt kia, không ngờ hai đứa vô dụng không bằng cậu đều đàm phán việc làm ăn thành công, còn cậu lại chẳng có tí thành tích nào sất.”
“Lại còn có mặt mũi mà cười, cậu có mặt mũi gì mà cười? Mau cút xéo về văn phòng mình mà tự suy ngẫm, cả ngày hôm nay đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”
Khi Trần Lan lạnh lùng mắng nhiếc, Vương Hi, Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh…