Chương 85: Diệp Khinh Tuyết bị bệnh
“Có thể là do dạo này hơi mệt nên tao cũng không có tâm trạng để dạy dỗ người khác nữa, còn mày thì cứ luôn đuổi theo đòi đánh, vậy thì đừng có trách tao.”
Vương Hi bước đến trước mặt Lý Tư Minh, Lý Tư Minh mới nhấc tay lên đòi đánh anh, anh đã tung một cú móc trúng xương sườn của Lý Tư Minh, rồi cú thứ hai, thứ ba, thứ tư quất mạnh lên mặt hắn.
“Rầm” một tiếng, Lý Tư Minh nặng nề đổ xuống sàn, lần này không còn đứng lên được nữa.
“Không đánh nữa, cho dù hắn vẫn còn có thể đứng lên thì tôi cũng không đánh nữa. Trong mắt hắn căn bản không coi quy tắc của trận đấu ra gì, hắn không thích hợp đánh quyền.” Vương Hi cởi găng tay ra, anh bị Lý Tư Minh làm cho vô cùng mệt mỏi.
Từ ngày hôm đó, công ty W-1 của Vương Hi chính thức thành lập. Tần Thư Hào nhanh chóng công bố dữ liệu các võ sĩ trên màn hình W-1.
Từ nay về sau, trận đấu W-1 áp dụng cơ chế đánh giá cấp độ và nâng hạng. Thành tích của toàn bộ các võ sĩ đều từ cấp B xếp đến S. Vì sự thể hiện xuất sắc nên Vương Hi được tính cấp S, Tần Thư Hào tự mình quyết định đánh giá biểu hiện của Lý Tư Minh ở cấp độ D.
Cấp độ thấp nhất của W-1 là B-. Trong mắt Tần Thư Hào, hắn đã không còn tư cách để tham gia trận đấu W-1 nữa rồi.
Sau khi Vương Hi tắm xong liền thay bộ vest tham gia cuộc phỏng vấn của phóng viên.
Giữa anh và Lý Tư Minh đã có một trận đấu hết sức ngột ngạt, nhưng bởi vì anh cố tình nhường Lý Tư Minh, đã kéo trận đấu miễn cưỡng đến tận hiệp bốn, khiến cho nhiều khán giả có thể hiểu rõ trận đấu quyền anh là như thế nào, để mọi người có thể nhận ra được anh là một cao thủ đích thực, và cũng cho mọi người biết được rằng hoá ra trong khi đấu quyền anh cũng có thể giở trò được.
Thông qua trận đấu lần này, sự hứng thú của mọi người đối với quyền anh lại càng sâu đậm hơn trước, anh cũng vì vậy đã thu hoạch thêm được một làn sóng lớn người hâm mộ.
Cứ thế bận rộn đến tận khi trời tối, anh mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, anh nghe thấy trong phòng của Diệp Khinh Tuyết hình như có tiếng ho vọng ra, liền đẩy cửa phòng Diệp Khinh Tuyết ra, anh nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết với khuôn mặt nhợt nhạt đang ngồi trước bàn viết lách cái gì đó.
“Em bị ốm rồi à?” Vương Hi khẽ cau mày hỏi.
“Hôm nay tôi cảm thấy không khoẻ lắm, mẹ kêu tôi về nhà nghỉ trước, có điều không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Đã ốm đến mức này rồi mà còn bảo không sao, em đã đi bệnh viện khám chưa?” Vương Hi hỏi.
“Thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết khẽ lắc đầu.
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Vương Hi sải bước dài về phía Diệp Khinh Tuyết, nhấc tay cô lên định đưa cô đi.
“Tôi thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết cố gắng giãy giụa.
Vương Hi không thích dài dòng, ba năm anh mất đi ánh sáng, không có mấy người quan tâm đến anh, Diệp Khinh Tuyết chưa từng quan tâm anh, nhưng cũng chưa từng tìm anh đòi ly hôn, chỉ âm thầm bên cạnh anh. Cô gái này không hiểu cách thể hiện tình cảm, thấy tâm trạng anh không tốt liền luôn biết ý tránh anh ra. Anh bị rất nhiều người sỉ nhục, thực ra những gì cô phải chịu đựng còn nhiều hơn cả anh. Cho dù trước đây cô thực sự đã làm rất nhiều chuyện không hay, nhưng dù sao cũng là vợ của anh, anh phải luôn đối xử tốt với cô.
Vương Hi không quan tâm đến sự chống cự của Diệp Khinh Tuyết, cứ thế bế luôn cơ thể mảnh khảnh của cô lên, định cứ thế ôm cô đến bệnh viện.
“Tôi chỉ là đến tháng thôi, thực sự không sao mà.” Diệp Khinh Tuyết đỏ bừng mặt, nói nhỏ với Vương Hi.
“Em đến tháng à?” Vương Hi ngạc nhiên nhìn cô.
“Ừ.” Gương mặt thanh tú của Diệp Khinh Tuyết đỏ lựng, đưa mắt nhìn xuống.
Đến tận lúc này, Vương Hi mới cảm giác được Diệp Khinh Tuyết cũng hơi nặng. Cô gái này trông ra thì có vẻ rất gầy, nhưng bế lên lại cảm giác cơ thể toàn là thịt mềm mềm.
Phòng ngủ được chiếu sáng bởi ánh đèn lờ mờ, cơ thể của Diệp Khinh Tuyết toả ra một mùi hương nhàn nhạt, Vương Hi nhìn hàng mi dài của cô, trái tim anh dần dần có chút hơi lay động.
Nhưng hình như bây giờ không phải lúc để làm chuyện đó?
Nghĩ rồi, anh đặt Diệp Khinh Tuyết xuống giường, đắp cho cô chiếc chăn mỏng và ra lệnh cho cô: “Nằm ngoan trên giường đợi anh.”
“Anh định làm gì?” Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
“Cứ đợi anh là được.” Vương Hi ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, Vương Hi đã mang đến một ít nước nóng, giặt chiếc khăn mặt cho Diệp Khinh Tuyết rồi ngồi xuống bên cạnh cô, anh sờ trán cô: “Lúc nãy khi anh ôm em, cảm giác cơ thể em hơi nóng, chắc là hơi cảm rồi. Hai công trường thành phố ẩm thực Thiên Lam và Giai Mỹ đều có rất nhiều bụi bặm, một cô gái như em không thích hợp ở những chỗ như thế.”
Vương Hi vừa nói, vừa dùng chiếc khăn tay ấm nhẹ nhàng lau tay, lau mặt cho cô, rồi anh lại dùng bàn tay to lớn ấn nhẹ lên chiếc bụng nhỏ nhắn của cô, dùng nhiệt độ của lòng bàn tay sưởi ấm chiếc bụng bé nhỏ cho Diệp Khinh Tuyết.
“Cảm giác dễ chịu hơn chút nào không?” Vương Hi hỏi.
“Ừ.” Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt.
Vương Hi không nói gì nữa, chỉ dùng lòng bàn tay ấn nhẹ lên cái bụng nhỏ nhắn của Diệp Khinh Tuyết, đôi mắt ngẩn ngơ.
Cái bụng nhỏ nhắn của Diệp Khinh Tuyết rất mịn, rất mềm mại.
“Sao anh lại biết những cái này?” Vương Hi nhìn đôi mắt ngây ra của Vương Hi hỏi.
“Mẹ anh là một người cực tốt của nhà họ Vương, lúc nhỏ anh cả và chị hai của anh rất thích mẹ anh, lúc nào cũng đến chơi với anh. Mẹ anh làm bên pháp y, nhưng cũng hiểu một chút về y thuật. Lần đầu tiên chị hai đau bụng kinh, mẹ anh liền xoa bụng cho chị ấy như thế này.” Vương Hi nói.
“Tình cảm của cả gia đình anh chắc là rất tốt nhỉ, sao lại thành ra nông nỗi như bây giờ.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Không có tiền, tình cảm của cả gia đình đương nhiên tốt, cái gì cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ nghĩ làm sao vui vẻ bên cạnh người thân của mình là được rồi. Lúc đó mỗi lần gia tộc sum họp đều là những khoảnh khắc vui vẻ nhất của những đứa trẻ như bọn anh. Dần dần, mọi người đều cảm thấy tiền quan trọng thì liền coi nhau như kẻ thù. Tiền thực sự rất quan trọng, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Họ hàng nhà họ Vương ở thủ đô cả mấy trăm người, nhưng bốn mươi tỷ chỉ có một phần, có thể có được bốn mươi tỷ thì ai lại chỉ muốn có một trăm thôi kia chứ.” Khuôn mặt của Vương Hi dần dần hiện ra một nụ cười thê lương.
“Nhà tôi còn chẳng bằng nhà anh, vì mấy chục triệu, mấy gia đình sắp đánh nhau đến nơi rồi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Vậy nên vị trí gia chủ phải nằm trong tay chúng ta. Chỉ có bản thân chúng ta mới biết được chính mình, chúng ta trở thành gia chủ, không làm hại đến người khác. Với trạng thái này của họ, anh thực không tin họ sẽ đối tốt với chúng ta.” Vương Hi cười nói.
“Ừm.” Diệp Khinh Tuyết dần dần nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Vì tương lai của nhà họ Diệp, cô không biết là đã phải bận rộn biết bao nhiêu ngày đêm rồi.
Vương Hi lại ấn thêm chút nữa cho Diệp Khinh Tuyết rồi mới ngồi xuống trước bàn của cô, giúp cô viết hồ sơ dự án. Anh cứ thế bận rộn đến quá nửa đêm mới quay về phòng của mình.
Anh cảm giác vai của mình đau âm ỉ, liền đứng trước gương cởi áo ra. Chỗ lúc ban ngày bị Lý Tư Minh đạp trúng lúc này đã sưng lên rồi.
Phần bụng cũng có một chỗ bị bầm tím, anh bị Lý Tư Minh đạp khi đi giày đấm bốc.
Cho dù trước mặt anh, Lý Tư Minh không chịu nổi cả một đấm, nhưng hắn ta vẫn có sức mạnh. Nếu như anh cứ đứng thẳng và bị Lý Tư Minh đánh thì hắn cũng có thể cứ thế đánh anh đến chết.
Anh thử tìm một chút rượu thuốc trị vết thương trong phòng, nhưng nhà họ Diệp là những người kinh doanh, trước giờ chưa từng tham gia vào những chuyện đánh đấm chém giết nên trong nhà không có dự phòng những loại thuốc như vậy.
Anh liền nằm lên giường, dùng gối giữ chặt phần vai bị thương, cố tình để chỗ khớp không đau đớn nữa rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.