Chương 9: Sự đe dọa của Thẩm Giai Dao
Đã ở với Diệp Khinh Tuyết hai năm, thêm sự tiếp xúc sau khi mắt lấy lại ánh sáng, Vương Hi đã biết tính cách của Diệp Khinh Tuyết. Tính cách của cô gái này kiên cường lạnh lùng, là một người cuồng công việc, không thích nói chuyện, tuy không thích anh, nhưng chung thủy với hôn nhân, là người vợ tốt có đức hạnh.
Mà Diệp Khinh Tuyết bỗng nhiên nói giúp anh, lại khiến trong lòng anh có một chút xíu cảm động.
Anh quen bị người khác bắt nạt rồi, bản thân cũng là người có thể làm việc lớn, chịu được cô đơn, cũng coi nhẹ được sự chế nhạo của người khác, tuy anh không phục sự châm biếm của Trần Lan và Diệp Sơn, nhưng anh lười phải so đo với Trần Lan và Diệp Sơn.
Anh đánh giá lại Diệp Khinh Tuyết.
“Mẹ đối xử với nó thế nào chứ?” Trần Lan lập tức thay đổi sắc mặt.
Diệp Khinh Tuyết đã nâng hàng mi lên, đôi mắt trong veo, nhìn chăm chú vào Trần Lan không nói gì.
“Con nhóc chết tiệt, mẹ nuôi con khôn lớn thành người có dễ không? Cuối cùng lại nói đỡ cho người ngoài. Không phải mẹ nói chuyện khó nghe, vốn Vương Hi đã mất chỗ đứng ở nhà họ Vương rồi. Mắt của nó lại không nhìn thấy gì, đã định trước cả đời này không cách nào ngóc đầu dậy được nữa đúng không? Dẫn nó ra ngoài chính là mất thể diện, chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Vì nó, hai năm nay số lần chúng ta bị những gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Minh Hải châm biếm còn ít sao?” Trần Lan giống như người đàn bà chanh chua bắt đầu ầm ĩ.
“Đúng vậy, mẹ con nói không sai, hiệp hội thương gia của nhà họ Trần là một nơi lớn, người ta có sức ảnh hưởng nhất định. Ngày tổ chức hoạt động người có máu mặt đều sẽ đến. Mắt của Vương Hi không tốt, ở nhà cũng được rồi, chúng ta cũng đâu có nói đuổi nó ra khỏi nhà họ Diệp.” Diệp Sơn tiếp lời.
“Mắt của nó còn không tốt, tôi thấy ngày bị đuổi khỏi nhà họ Diệp cũng nhanh thôi. Tháng trước bố gọi điện cho lão gia nhà họ Vương, lão gia nhà họ Vương còn chẳng buồn nghe, tùy tiện cử một thư ký ra cho có lệ với chúng ta.” Trần Lan lạnh lùng nói.
“Mắt của anh ấy sẽ chữa khỏi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Được, nó sẽ chữa khỏi, con trông coi nó đi, mẹ chờ ngày con phú quý giàu sang, làm bà chủ giàu có của nhà họ Vương.” Trần Lan cởi áo sườn xám soạt một cái, đứng dậy khỏi ghế sô pha rời đi.
Vương Hi nhanh chóng xoay đầu, thân hình mập mạp này quá là cay mắt…
“Cho dù đôi mắt Vương Hi chữa khỏi rồi, cũng không trở về như trước nữa…” Diệp Sơn đầy thâm ý nhìn Diệp Khinh Tuyết một cái, lắc lắc đầu rồi đi.
Diệp Khinh Tuyết ngồi im lặng trên ghế sô pha không nói, dường như đang suy nghĩ gì.
Bệnh ốm lâu ngày không có con thiếu thảo, nhà nghèo túng lâu ngày chẳng có vợ hiền.
Hai năm này anh vẫn không để ý đến Diệp Khinh Tuyết, Diệp Khinh Tuyết cũng không tìm anh, nhưng Diệp Khinh Tuyết cũng không ghét bỏ anh, luôn sẵn lòng bảo vệ anh đã không hề dễ dàng rồi.
Lại lần nữa tiếp xúc với Diệp Khinh Tuyết, thiện cảm của anh đối với Diệp Khinh Tuyết càng nhiều lên, anh nghĩ nghĩ rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Khinh Tuyết, cười nói: “Năm nay cô bao nhiều tuổi rồi?”
“Làm gì?” Ánh mắt Diệp Khinh Tuyết lộ ra sự cảnh giác.
Diệp Khinh Tuyết cảnh giác hỏi khiến anh sững sờ, đoán chừng trước đó anh cố tình lợi dụng cô, Diệp Khinh Tuyết đã cho rằng anh không phải là người tốt rồi.
“Cô là vợ tôi, tìm cô trò truyện không được sao?” Vương Hi chau chau đầu lông mày.
“Giọng điệu như là trưởng bối của tôi vậy, năm nay tôi hai mươi tư tuổi rồi, anh có điều gì chỉ bảo không?” Diệp Khinh Tuyết nghiêng cái mũi tinh tế.
Vương Hi đã biết, Diệp Khinh Tuyết là một người con gái có cá tính, tuy cô lạnh lùng không thích nói chuyện, có lúc cũng rất hoạt bát, đoán chừng quen thuộc với cô rồi sẽ càm thấy cô rất khôi hài.
“Hai mươi hai tuổi đã gả cho tôi, cô còn bé quá.” Vương Hi cười nói.
“Anh chỉ hơn tôi hai tuổi thôi.” Diệp Khinh Tuyết nói.
Lúc trước gả cho tôi, là do ông cô ép cô phải không, lúc đó trong lòng cô rất không tình nguyện phải không?” Vương Hi nói.
“Anh cảm thấy một cô gái bình thường một chút, ai sẽ tình nguyện?” Diệp Khinh Tuyết phát ra một tiếng cười lạnh, đứng dậy muốn rời đi.
“Cô muốn đi rồi à?” Vương Hi vừa định tìm hiểu Diệp Khinh Tuyết, trong lòng có chút mất mát.
“Phải đi ngủ rồi, những lời bố mẹ tôi nói về anh, anh đừng để trong lòng, tuy tôi chưa từng thích anh, nhưng sẽ không ghét bỏ anh, hiệp hội thương gia ngày kia của nhà họ Trần, anh đi cùng với tôi, tôi sẽ chăm sóc anh.” Diệp Khinh Tuyết chỉ để lại cho Vương Hi một bóng lưng.
“Ừm.” Vương Hi ngẩn người nhìn Diệp Khinh Tuyết.
Tối nay Vương Hi ngủ không ngon lắm, đầu óc mắt đầu nghĩ về bóng lưng của Diệp Khinh Tuyết, đến tuổi rồi, muốn tìm một người con gái nói chuyện yêu đương rồi, anh phát hiện bản thân mình có chút cảm giác với Diệp Khinh Tuyết rồi, đôi khi cũng sẽ nhớ đến Lâm Khả Hân ở thủ đô, trước mắt anh một mảnh đen kịt, cảnh Lâm Khả Hân tìm anh ép buộc hủy hôn. Còn nghĩ đến ngày anh cả kết hôn, cả nhà họ Vương vui sướng hân hoan, anh nghe tiếng khua chiêng gõ trống của nhà họ Vương, làm một kẻ thất bại chán nản rời khỏi nhà họ Vương, bị đưa từ thủ đô đến nhà họ Diệp.
Đến buổi trưa ngày thứ ba, quả nhiên Hàn Thiếu Kiệt rất giữ chữ tín, đã chuyển tám mươi triệu tệ còn lại vào tài khoản của anh. Nhà họ Diệp có địa vị ở thành phố Minh Hải, có quan hệ rắc rối phức tạp ở thành phố Minh Hải, không nhiều tiền lắm, chỉ có năm sáu chục triệu tệ, tiền của Vương Hi đã gấp đôi của nhà họ Diệp rồi.
Ngay sau đó, bên phía Hàn Thiếu Kiệt lại gọi điện thoại cho anh: “Người anh em, số tiền anh muốn tôi đã chuẩn bị đủ cho anh rồi, anh tuyệt đối đừng có chơi tôi đó. Dự án anh nói tôi cảm thấy cũng được, chắc hẳn sẽ không lỗ. Bây giờ tôi đã đưa tiền cho anh rồi, bỏ công sức ra làm cho tôi đi, con đàn bà Hàn Lâm Nhi kia hèn hạ muốn chết, đia vị của tôi ở nhà họ hàn nhờ cả vào anh đó.”
“Tôi sẽ không lừa anh.” Vương Hi nói.
“Đúng rồi, hình như ngày mai nhà họ Trần có hiệp hội thương gia, anh đã nhận được thiếp mời của bọn họ chưa? Lần này bố tôi không ở thành phố Minh Hải, ngày mai tôi thay ông ấy đi tham dự, ngồi vị trí chủ vị, tôi giúp anh lấy một chỗ ngồi, anh ngồi bên cạnh tôi?” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Xem tình hình đã, không muốn đi lắm, hôm qua mẹ vợ tôi nói với tôi, bà ấy không muốn tôi đi cho lắm.” Vương Hi nói.
“Mẹ vợ cậu là ai chứ? Tôi gọi điện thoại cho bà ta, bây giờ cậu là người cùng hợp tác với tôi, bà ta thế mà dám xem thường cậu?” giọng nói của Hàn Thiếu Kiệt tăng cao.
“Xem tình hình đã, chủ yếu vì tôi không biết nội dung hiệp hội thương gia của nhà họ Trần, nếu không có chỗ tốt với chúng ta không bằng nằm ở nhà.” Vương Hi nói.
“Có chỗ tốt, lão già nhà họ Trần luyện võ thuật truyền thống, có chút địa vị giang hồ, anh giúp tôi làm ăn phải kết giao mạng lưới nhiều một chút. Xa không nói làm gì, mảng thành phố Minh Hải này anh phải chơi rộng ra chứ? Anh đến đây, tôi giới thiệu lão già nhà họ Trần cho anh làm quen.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Vậy được, cậu giữ cho tôi một chỗ đi.” Vương Hi nói.
Cúp điện thoại, Vương Hi nằm trong phòng nghiên cứu làm thể nào để lợi dụng khoản tiền này của Hàn Thiếu Kiệt, có một trăm triệu tài chính khởi động, anh muốn lại quay trở về thủ đô sẽ dễ hơn nhiều.
Đến buổi chiều, Thẩm Giai Dao bỗng đẩy cửa đi vào.
“Sao cô lại đến rồi?” Ấn tượng của Vương Hi với cô ta không tốt lắm, lúc trước Thẩm Giai Dao làm nhục anh không ít ở nhà họ DIệp.
“Anh biết tôi là ai không?” Thẩm Giai Dao tưởng rằng Vương Hi không nhìn thấy, cố tình lộ ra một nụ cười ngọt ngào đùa bỡn anh.
“Người họ Thẩm.” Vương Hi nói.
“Khá thông minh đó, mắt đã không thấy thế mà còn biết tôi là ai, xem ra vợ anh chưa từng để ý đến anh, bằng không lúc tôi đi vào, phản ứng đầu tiên của anh chắn hẳn phải là họ Diệp chứ.” Thẩm Giai Dao cong đôi mắt lên, lấy tay khua khua trước mặt Vương Hi, tiếp theo không hề để ý hình tượng nằm xuống giường của anh, đặt đôi chân ngọc lên ghế anh ngồi.
Hôm nay Thẩm Giai Dao mặc rất đơn giản, một chiếc áo cộc tay, một chiếc quần đùi bò ngắn, chân cô ta rất sạch sẽ, trên cơ thể tản ra mùi hương vừa mới tắm xong.
“Không có phép tắc!” Vương Hi cau đầu lông mày nhìn thoáng qua chân cô ta, xoay người.
“Mắt tốt như người bình thường vậy, tôi làm gì anh đều biết.” Thẩm Giai Dao cảm thấy thích thú, cố ý dủng ngón chân chạm vào eo của anh.
“Đừng làm bậy.” Vương Hi đẩy chân cô ra.
“Được rồi, chúng ta có gì nói thẳng đi, tôi nghe nói hôm qua anh lấy được khoản đầu tư một trăm triệu từ chỗ Hàn Thiếu Kiệt, nhà họ Hàn có tiền có thế, anh ta đã đưa cho anh khoản tiền này rồi phải không? Nhưng mà anh ta không hề biết, cái miệng này của tôi nhanh nhảu, hơn nữa ông anh rể sỉ nhục em vợ anh ta trên tiệc rượu một đêm năm trăm tệ thực ra là một người mù. Chuyện này tôi không hề nói với nhà người nhà họ Diệp chúng tôi, càng không hề nói với Hàn Thiếu Kiệt. Nhưng mà Hàn Thiếu Kiệt không dễ chọc vào đâu, nếu để Hàn Thiếu Kiệt biết người mồi chài lừa anh ta đầu tư một trăm triệu tệ thật ra là một người mù, anh nói xem anh ta sẽ đối xử với anh thế nào?” Thẩm Giai Dao dần dần nghiêm túc, đôi mắt sáng trong.
“Cô muốn nói gì?” Vương Hi hỏi.
“Khoản tiền này, tôi muốn có được chín mươi triệu tệ, nếu không sẽ nói cho Hàn Thiếu kiệt biết thân phận của anh.” Thẩm Giai Dao nói.