Chương 95: Vương Hi vs Phàm Gian 2
Giống với trước đây, Vương Hi và Phàm Gian ra trận là đi từ phòng thay quần áo thẳng đến võ đài, vì thể hiện sự khác biệt giữa trận đấu bình thường và trận đấu tâm điểm, trước khi hai bên Vương Hi và Phàm Gian ra trận, hai bên tự cho đội biểu diễn sân khấu xuất hiện, lần lượt là múa đường phố và múa hiện đại.
Mà trong lúc Vương Hi sắp thi đấu với Phàm Gian, Tô Mộ Vũ và đối thủ bên kia cũng giương lên hai lá cờ của hai quốc gia, là Hoa Hạ và Bắc Mỹ.
Hai bên phát quốc ca của hai nước vang dội.
“Tuyển thủ của trận đấu lần này, Vương Hi là quyển thủ hạng nhất của thành phố Minh Hải chúng ta, anh vừa mới xuất đạo, liền đã có hai trận thắng liên tiếp, cơ bản đều là đánh bại đối thủ với thế áp đảo, đối thủ anh đánh bại trong đó có quyền thủ ngôi sao của Thành phố Minh Hải Tiền Phong và danh hiệu thần thoại bất bại Lý Tư Minh.”
“Phàm Gian cũng là một cao thủ, tuy cậu ta chưa từng tham gia thi đấu, nhưng lại là võ sư mục tiêu đứng đầu của Hoa Hạ, nghe nói trước kia cậu ta vì chút chuyện riêng bị giới tán thủ gạch tên, nhưng mà chúng ta tổ chức là thi đấu quyền anh, sau đó cậu ta không còn cách nào làm việc trong giới tán thủ nữa, bây giờ có thể làm việc trong giới quyền anh.”
Người thuyết minh trần thuật với khán giả về tình hình của Vương Hi và Phàm Gian.
“Trước đây Phàm Gian là võ sư mục tiêu của tán thủ, anh ta có thuần thục quyền anh không?” Một người thuyết minh nói.
“Là mộ võt sư mục tiêu giỏi, lại còn là cao thủ toàn năng, cậu ta không chỉ hướng dẫn mục tiêu cho tán thủ, cũng hướng dẫn mục tiêu cho quyền anh, võ sư mục tiêu cao cấp như cậu ta, bước sang giới quyền anh vốn không có áp lực gì.” Một người thuyết minh khác nói.
“Xoay trận đấu của Tô Mộ Vũ đối diện với tôi, tôi muốn nhìn thấy tình hình trận đấu của Tô Mộ Vũ bất cứ lúc nào.” Vương Hi nói xuống dưới sân.
“Vâng.” Diệp Hằng nói.
Trận thi đấu lần này, trong lòng Vương Hi cũng rất áp lực, anh phải đối diện với Phàm Gian là cao thủ có tiếng trong nước, anh và Phàm Gian có lời hứa, chỉ cần anh đánh bại Phàm Gian, sau này Phàm Gian liền làm việc cho anh, trước mắt anh đang trong thời kỳ dùng người, cần cao thủ hạng nhất như Phàm Gian phục vụ anh.
Tần Thư Hào trước kia không tồi nhưng cấp bậc chênh lệch quá nhiều so với Phàm Gian, chỉ có Phàm Gian mới có thể là cao thủ xứng đôi với Doãn Tâm, nếu như có được sự gia nhập của Phàm Gian, đội của anh lập tức được thăng hoa.
Anh buộc phải đánh bại Phàm Gian, có được Phàm Gian.
Cái gọi là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, giá trị của Phàm Gian đối với anh là cho dù có tiêu một trăm triệu thậm chí một tỷ đều không mua được.
Mặt khác, anh cần phải kịp thời biết được chiều hướng trận đấu quyền anh của Tô Mộ Vũ ở nước ngoài, Bởi vì thắng thua của Tô Mộ Vũ, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh đã lãng phí mất ba năm thời gian, thời gian đẹp nhất chẳng còn nữa rồi, anh không thể lãng phí được nữa, còn có mấy tháng nữa anh liền bước vào tuổi hai mươi bảy rồi, đã cách người trung niên không bao nhiêu nữa rồi.
Anh phải thành công, phải đưa công ty của anh mạnh mẽ tiến nhập về thủ đô, khiến cho những người vứt bỏ anh lúc đó hối hận, Diệp Khinh Tuyết đã lặng lẽ ở bên anh hai năm, anh phải cho người con gái này hạnh phúc.
“Hình như cơ thể Tô Mộ Vũ đã vượt quá thể trọng, anh bị phán quyết phải đeo bao tay quyền anh tăng trọng lượng.” Vương Hi mơ hồ nghe thấy lời nói cứng nhắc trong máy tính.
Nghe lời nói bên đó, sắc mặt Vương Hi thay đổi.
Các quyền thủ chuyên nghiệp đều biết, ý nghĩa của việc bị phạt đeo bao tay tăng trọng lượng là gì, bao tay của quyển thủ càng lớn, diện thích chịu lực khi đánh lên người đối phương càng lớn, không như bao tay nhỏ dánh lên người càng có lực xuyên thấu, Tô Mộ Vũ dùng tố chất cơ thể người châu Á đối chiến với người Âu Mỹ đã vô cùng thiệt thòi rồi, bây giờ cậu ta còn phải đeo bao tay quyền anh cỡ lớn, càng thêm thiệt.
Đây là tín hiệu không tốt.
“Đã mua lượng lớn cổ phiếu rồi à? Nếu trận đánh quyền anh của Tô Mộ Vũ thắng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phiên giao dịch của doanh nghiệp quyền anh trên thị trường chứng khoán ngày mai phải không?” Phàm Gian nhìn thấy sắc mặt Vương Hi thay đổi, không biểu cảm nói.
“Không liên quan đến cậu.” Vương Hi nói.
“Mắt anh đã không nhìn thấy ba năm, tôi nghe nói anh cam chịu ba năm nay, mỗi ngày dựa vào khói thuốc và rượu để qua ngày, cơ thể gần như hỏng rồi. Bây giờ anh mới tập luyện lại được một tháng, thực lực không thể so sánh với lúc còn đỉnh cao, lại mua một lượng lớn cổ phiếu, chịu đựng áp lực tâm lý cực lớn, tình hình này của anh sao có thể là đối thủ của tôi?” Phàm Gian nói.
“Không liên quan đến cậu.” Vương Hi nói.
“Nếu trận đấu hôm nay của Tô Mộ Vũ thua, cổ phiếu mà anh mua sẽ giảm với biên độ lớn phải không? Cậu ta là hy vọng của sản nghiệp quyền anh của Hoa Hạ, cậu ta thua rồi, trận đấu này của anh sẽ mất giá vì cậu ta. Trận đấu này anh lại thua tôi, đoán chừng anh phải bán cả Doãn Tâm mới có được mấy trăm triệu tiền còn lại. Tôi còn nghe ngóng một chút về chuyện kinh doanh của nhà họ Diệp.trước mắt xem ra cực kỳ thịnh vượng, nhưng thật ra mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động. Anh cố ý kiến người nhà họ Diệp mở rộng quy mô, anh muốn để bọn họ làm kinh doanh với dao động quá lớn. Anh muốn bọn họ làm đến mức doanh nghiệp gia tộc sụp đổ sau đó mạnh mẽ thu mua phải không? Không có tiền, đoán chừng anh chỉ có thể nhìn tập đoàn Diệp gia bị Vương Vị Ương lấy đi.” Phàm Gian nói.
Mấy người Vương Vị Ương, Hàn Lâm Nhi, Hàn Thiếu Kiệt, Thẩm Giai Dao, Diệp Thiên Tứ đều ngồi ghế VIP, ngồi ngay bên dưới sàn thi đấu, câu chuyện giữa Phàm Gian và Vương Hi bọn họ đều nghe rõ ràng.
Lúc này thấy Phàm Gian mặt không biểu cảm, nói thẳng ra toàn bộ kế hoạch tính toán của Vương Hi, sắc mặt Hàn Thiếu Kiệt tái mét, cuối cùng ngồi không yên nữa, đứng lên kêu to: “Mày đứng đó nói năng bậy bạ cái gì? Chuyện làm ăn kinh doanh, thằng nhóc bụi đời mày lấy đâu ra tư cách nói? Mau câm mồm cho tao, đánh cho tốt trận của mày đi!”
“Tôi là kẻ bụi đời.” Phàm Gian xoay người, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Thiếu Kiệt.
Dựa vào địa vị như của Phàm Gian, muốn tiếp xúc với nhân vật lớn không phải là chuyện khó, trước kia cậu ta làm việc cho Long MInh, cậu ta nói cậu ta giúp Long Minh đánh gãy chân một tên ác bá, đoán chừng cậu ta tuyệt đối không phải đánh một tên ác bá bình thường. Đây là một người lương thiện, bằng không Long Minh tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ Phàm Gian.
Mặc kệ Phàm Gian nghèo túng tự sinh tự diệt ở thành phố Minh Hải.
“Đã nghe thấy chưa? Nó muốn phá hoại nhà họ Diệp các người. Các người nhìn nó lương thiện, thực ra nó xấu từ trong xương đó. Trước kia rất nhiều người đã từng đắc tội nó, bị nó nhai đến không còn lại mảnh xương.” Vương Vị Ương khẽ giương khóe miệng, nói với vợ chồng Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ ở bên cạnh.
“Thằng chết tiệt này, muốn phá hoại bọn tao? Trước tiên để nó bị đánh chết trên võ đài đã.” Diệp Thiên Tứ nói.
“Bố của Lý Tư Minh chỉ cho tôi một triệu, tôi sẽ chỉ khiến anh ta nằm viện một tháng. Muốn tôi đánh chết anh ta, phải thêm tiền, ít nhất hai mươi triệu.” Phàm Gian nói mặt không biểu cảm.
“Kết thúc trận đấu đến chỗ tôi nhận tiền.” Vương Vị Ương cười cười nói.
“Cô là chị ruột của anh ấy sao lại nhẫn tâm như vậy?” Thẩm Giai Dao ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Nó không chết được, xương cốt cứng lắm.” Vương Vị Ương cười nói.
Nhà họ Vương đến đời Vương Hi, lão gia chủ phải về hưu, từ đời chú bác của Vương Hi đến thế hệ trẻ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tài sản hàng tỉ của nhà họ Vương, vì tiền, đã mất đi tình thân ấm lạnh, như Vương Vị Ương và Vương Hi, thích tìm chiến thắng trong nguy hiểm, sự việc làm càng lớn càng dễ dàng đạt được lợi ích.
“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài nói.
Vương Hi thu lại ánh mắt từ phát sóng trực tiếp dưới lôi đài, nhìn Phàm Gian phía đối diện.
Phàm Gian không biểu cảm, đã bỏ kính xuống, vẫn rẽ ngôi giữa cẩn thận, hai bên mái tóc được xử lý vô cùng chỉnh tề, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vương Hi.
Hai người đeo bao tay quyền anh lần lượt là ôn hòa và thịnh hành, nhẹ nhàng chạm đầu bao tay vào nhau, tỏ ra tính thể thao của trận đấu.
Bỗng nhiên, một quyền của Phàm Gian đánh đến Vương Hi như tia chớp, trực tiếp đánh cho Vương Hi ngã ngửa ra.