- Vi thần muốn hỏi người nổi tiếng nhất .
Lưu Nga không biết hắn có ý gì, tuy nhiên cũng biết hắn nói vậy là có mục đích. Đối với tài nói năng của thiếu niên này bà cũng đã biết đến. Hắn nói chuyện vô cùng linh hoạt, chẳng những làm người nghe đồng ý với mình mà còn khiến họ thấy thoải mái. Bà khẽ mỉm cười nói:
- Tài đức sáng suốt nhất phải kể đến Lã Thánh Công, Lã Dịch Trực, Vương Tử Minh ba vị đó.
Thạch Kiên biết bà chắc chắn sẽ nói như vậy. Lã Mông cùng Vương Đán thì không cần nói, Lã Đoan thì giúp Chân Tông đăng cơ, lập công lớn, cho nên bà nói ra ba người này cũng không có gì là lạ.
Thạch Kiên nói:
- Vi thần cũng cho là vậy. Họ có thể làm tể tướng tốt vì họ có tài, hơn nữa lại rất độ lượng. Có sống cùng với dân gian thì mới biết lòng tể tướng, huống hồ Thái hậu lại là mẫu nhi một nước?
Một câu nói này khiến Lưu Nga xua tan mọi hoài nghi. Bà cười nói:
- Ta sớm đã nói sẽ đưa ông ta trở về rồi, ngươi khỏi không phải nhiễu loạn nữa.
Thạch Kiên nghĩ thầm rằng ta cũng không muốn nhiễu loạn, không khéo lại khiến bà sinh ra ngờ vực vô căn cứ với ta. Hắn lại nói thêm:
- Hơn nữa Khấu đại nhân tuổi đã cao, cũng đã trải qua nhiều nắng gió phương nam, không chừng…
Hắn không nói tiếp, nhưng trong phòng cả Triệu Trinh cũng đều hiểu ý hắn đang muốn nói, ý là cũng không sống được bao lâu nữa.
Rốt cục điều này cũng khiến Lưu Nga động tâm, dù sao so với Võ Tắc Thiên thì bà cũng nhu thuận hơn rất nhiều. Theo như lịch sử, chuyện của Khấu Chuẩn đến tận khi Nhân Tông cầm quyền mới sửa lại án sai, cũng là công trạng của Lã Di Giản. Khấu Chuẩn cũng vì dân chúng làm không ít chuyện tốt, không như Đinh Vị, ác tích loang lổ.
Bà thở dài một hơi nói:
- Được rồi, cho ông ta trở về dưỡng lão vậy.
Đến lúc này chỉ dụ mới phát ra từ nội tâm bà.
Điều này khiến cho Nguyên Nghiễm âm thầm giơ ngón tay cái hướng đến Thạch Kiên. Khiến Lưu Nga bổ nhiệm Khấu Chuẩn, cũng chỉ có Thạch Kiên mới làm được. Ngay cả Triệu Dung cũng nhìn Thạch Kiên với ánh mắt khen ngợi.
Nhưng Thạch Kiên lại quỳ xuống nói:
- Thái hậu, hãy khoan hạ chỉ.
Lưu Nga xem như đã trải nghiệm cảm giác của Lý Bồi. Thiếu niên này nói chuyện quanh co, một câu mà lòng vòng không ít. Không đợi hắn nói xong thì không thể biết cuối cùng là hắn muốn nói gì.
Thạch Kiên nói:
- Thái hậu hãy khoan hạ chỉ. Hiện trong triều thế cục không ổn định. Thái hậu ra chỉ dụ này giống như đổ nước lạnh vào dầu sôi, biến thành không tốt, ngược lại còn khiến “chó cùng rứt giậu”, không hề tốt.
Nguyên Nghiễm vừa nghe xong lại vỗ đùi nói:
- Thạch thị lang thật biết nhìn nhận.
Lưu Nga lại thở dài:
- Theo ta thấy thì văn võ bá quan trong triều cũng chỉ có mình Thạch thị lang thật sự nghĩ cho giang sơn xã tắc.
Tuy nhiên Thạch Kiên nghe xong thì toát mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Thái hậu, người sao có thể nói ra lời này. Ta mà nghĩ cho giang sơn xã tắc ư? Chẳng lẽ ta lại muốn đoạt vị ?”. Hắn vội vàng nói:
- Thái hậu, bất kể là tiên đế hay là Thánh Thượng hiện tại, cùng với Thái hậu, vi thần đều không biết báo đáp thế nào. Hiện tại là thời điểm quốc sự trọng yếu, vi thần không dám chậm trễ, càng muốn phò trợ Thái hậu và Thánh thượng làm cho xã tắc được yên ổn phồn vinh.
Cứ như vậy chẳng những biểu lộ được lòng trung thành của mình mà còn sửa chữa được lỗi trong lời nói cao hứng của Lưu Nga vừa rồi. Nguyên Nghiễm nghe xong mắt lại sáng ngời. Hiện tại ông ta thấy thiếu niên này nhìn thế nào cũng rất thuận mắt.
Lưu Nga cũng không phản ứng lại, cười nói:
- Đứa nhỏ này, rất có ý tứ. May mắn có ngươi thay ta giải quyết không ít phiền não.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Thay chủ nhân san sẻ là trách nhiệm của vi thần.
Lưu Nga nói:
- Nếu những đại thần khác đều nghĩ như vậy thì thật tốt quá.
Thạch Kiên nghĩ: “ có đấy, nhưng đều bị bà đuổi đi hết rồi. Ví dụ như Phạm Trọng Yêm, Lỗ Tông Đạo…”Tuy nhiên hắn không dám nói. Triệu hồi Khấu Chuẩn về Lạc Dương chứ không phải về kinh thành mà hắn đã phải dùng không ít tâm tư, những người khác thì không nói được nữa.
Lưu Nga nói:
- Ta hiểu ý của ngươi, ta sẽ chờ Tào đại nhân quay về kinh, ổn định thế cục rồi sẽ xuống thánh chỉ này.
Nói xong bà mới bảo Tiết Khuê vào, còn muốn tra tiếp Tử án của Thạch Kiên. Tuy nhiên mọi người đều không tin những lời Đồng Sử nói trước khi tự sát, bởi vì bà ta đã tính toán muốn chết, vì sao còn muốn cắn ngược lại chủ nhân của mình. Nếu như vậy không bằng nói hết ra còn có cơ hội lập công chuộc tội. Thạch Kiên lại càng mơ hồ, hắn vốn tưởng rằng Đinh Vị sai khiến, bởi vì điều này cũng giống tin tình báo mà Hạ Tủng đã nói với hắn. Nhưng theo như Tiết Khuê phân tích, Đồng Sử rất có khả năng khai cung giả.
Tuy nhiên còn có một chuyện, người gọi Thạch Kiên đến phòng Công chúa là một cung nữ già. Hiện tại Lưu Nga vẫn còn rất giận, chỉ vài ngày mà chết liền ba người, còn muốn lập mưu đồ quỷ kế với mình. Bà lập tức gọi tất cả cung nữ có tuổi đến. Nhưng làm cho bọn họ thất vọng lại là ngay cả Thạch Kiên cũng không nhận ra được cung nữ đó. Chẳng lẽ là cung nữ này bay vào?
Lúc này Triệu Dung ở bên cạnh mới nhắc:
- Thạch thị lang, ngươi xem có khả năng là công công hóa trang không?
Điều này cũng có thể. Dù sao công công cũng là tiến cung từ nhỏ. Mất đi của quý thì đến cả râu cũng không mọc được, thêm nữa trời lại lạnh mặc nhiều quần áo nên nhìn không ra yết hầu, vì thế sẽ không làm cho người ta hoài nghi.
Thạch Kiên cũng lắc đầu, hắn suy nghĩ một hồi, vỗ đùi nói:
- Đúng rồi, vi thần vừa nghĩ ra một chuyện, khó trách vi thần cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
- Làm sao vậy?
Tiết Khuê khẩn trương hỏi. Hiện vụ án càng ngày càng lớn, nếu không sớm phá án và bắt giam hung thủ thì sẽ dẫn tới nhiều chuyện. Ông ta đối với Thạch Kiên vô cùng tin tưởng, nếu hắn đã nói nghĩ ra được điều gì đó thì tốt rồi.
Thạch Kiên nói:
- Vi thần đi theo đằng sau cung nữ đó, giờ cảm thấy có gì đó không đúng mới nhớ ra là trên người bà ta có một mùi gì đó khó chịu.
Triệu Trinh khó hiểu nói:
- Có thể bà ta vài ngày rồi không tắm rửa.
Tiết Khuê lại nói:
- Không đúng, hạ quan nhớ tới một nguyên nhân, theo ý Thạch đại nhân thì bà ta theo đường cống thoát nước đi vào.
Thạch Kiên nói:
- Bản quan đúng là có ý này.
Lưu Nga nghe vậy thì hết hồn. Hoàng cung này là Thái Tổ ở Thạch Kính Đường xây dựng, sau Thái Tông Chân Tông lại tu sửa lại, chỉ sợ bây giờ mở ra cũng không tìm được người hoàn toàn có thể chui vào cống thoát nước đó. Vì thế bà lại cho gọi Hàn Thủ Anh tới.
Hiện tại có đến ba người chết, Hàn Thủ Anh xem như xong rồi.
Tuy nhiên Lưu Nga bây giờ cũng không trách cứ y, chỉ gọi y lại tiến hành điều tra hệ thống thoát nước trong Hoàng cung, và về sau phải chú ý tăng cường tuần tra. Vì sợ binh lực không đủ còn tăng thêm cho y ba nghìn tinh binh nữa. Hàn Thủ Anh thấy Lưu Nga không trách tội mình, ngược lại còn tín nhiệm, chỉ còn biết quỳ sụp trên mặt đất mà khóc.
Nhưng cũng chỉ có như vậy, tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Tiết Khuê không khỏi phát sầu. Thạch Kiên nói:
- Tiết đại nhân, không vội, hung thủ càng nóng lòng giết người diệt khẩu càng lưu lại nhiều sơ hở. Ngươi xem, cứ như Đồng thị kia nhất quyết không nhận tội là vì sợ người nhà bị liên lụy, chúng ta có thể lén theo dõi xem ai khống chế người nhà của bà ta là có thể theo đường đó tìm ra một trong những kẻ gây rối.
Hắn nói một trong những kẻ đó cũng là dựa trên thực tế. Trong một buổi tối đó mà bên cửa sổ Lưu Nga có đến ba thế lực, ngẫm lại thấy sởn tóc gáy. Hiện tại kẻ hãm hại hắn cùng với Đinh Vị và ba thế lực kia liệu có liên quan không vẫn chưa biết được.
Sau đó Thạch Kiên còn nói thêm:
- Còn có Vô Trần kia nữa, chúng ta có thể điều tra xem trong khoảng thời gian này y đã tiếp xúc với những ai. Đây là chuyện thứ hai.
Tiết Khuê nói:
- Thạch đại nhân nói rất hợp ý hạ quan. Hạ quan cũng đang tra xét việc này.
Thạch Kiên còn nói;
- Thêm nữa là bản quan có thể vẽ lại bức tranh về cung nữ giả mạo kia. Đây là chuyện thứ ba.
Nói xong hắn lấy màu vẽ, dùng phương pháp vẽ tranh phương Tây vẽ lại hình cung nữ kia. Loại phương pháp vẽ tranh này Thạch Kiên ở nhà Tôn viên ngoại đã biểu diễn một lần ,nhưng với mấy người Lưu Nga thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, tất cả đều cảm thấy bức họa vẽ ở trình độ thật đến kinh ngạc.
Triệu Trinh xoa xoa tay nói:
- Không ngờ Thạch thị lang vẽ tranh lại đẹp như thế này.
Thạch Kiên nói:
- Đây cũng là một loại họa pháp vi thần tự ngộ ra được, có lẽ về độ thật thì rất tốt nhưng so với những bức họa truyền thống thì vẫn kém xa.
Đương nhiên mọi người đều biết là hắn khiêm tốn. Thạch Kiên còn nói:
- Chỉ là chuyện này phải giữ bí mật, Tiết đại nhân có thể phái người điều tra, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị diệt khẩu.
Sau đó Thạch Kiên mới rời khỏi Hoàng cung.
Nhưng hắn cũng không nghĩ về nhà lại đến gặp một người mà hắn cũng muốn gặp sớm, đó là Tằng Công Lượng. Lão Nhị đến rồi
Thạch Kiên cũng không tức giận, mở miệng oán trách một chút. Tằng Công Lượng chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe. Hiện tại địa vị hai người ngày càng cách xa nhau. Y bây giờ còn là một thường dân nhưng Thạch Kiên trong nháy mắt đã thành nhất phẩm đại thần, cách Tể tướng chỉ có gang tấc.
Lưu Nga không biết hắn có ý gì, tuy nhiên cũng biết hắn nói vậy là có mục đích. Đối với tài nói năng của thiếu niên này bà cũng đã biết đến. Hắn nói chuyện vô cùng linh hoạt, chẳng những làm người nghe đồng ý với mình mà còn khiến họ thấy thoải mái. Bà khẽ mỉm cười nói:
- Tài đức sáng suốt nhất phải kể đến Lã Thánh Công, Lã Dịch Trực, Vương Tử Minh ba vị đó.
Thạch Kiên biết bà chắc chắn sẽ nói như vậy. Lã Mông cùng Vương Đán thì không cần nói, Lã Đoan thì giúp Chân Tông đăng cơ, lập công lớn, cho nên bà nói ra ba người này cũng không có gì là lạ.
Thạch Kiên nói:
- Vi thần cũng cho là vậy. Họ có thể làm tể tướng tốt vì họ có tài, hơn nữa lại rất độ lượng. Có sống cùng với dân gian thì mới biết lòng tể tướng, huống hồ Thái hậu lại là mẫu nhi một nước?
Một câu nói này khiến Lưu Nga xua tan mọi hoài nghi. Bà cười nói:
- Ta sớm đã nói sẽ đưa ông ta trở về rồi, ngươi khỏi không phải nhiễu loạn nữa.
Thạch Kiên nghĩ thầm rằng ta cũng không muốn nhiễu loạn, không khéo lại khiến bà sinh ra ngờ vực vô căn cứ với ta. Hắn lại nói thêm:
- Hơn nữa Khấu đại nhân tuổi đã cao, cũng đã trải qua nhiều nắng gió phương nam, không chừng…
Hắn không nói tiếp, nhưng trong phòng cả Triệu Trinh cũng đều hiểu ý hắn đang muốn nói, ý là cũng không sống được bao lâu nữa.
Rốt cục điều này cũng khiến Lưu Nga động tâm, dù sao so với Võ Tắc Thiên thì bà cũng nhu thuận hơn rất nhiều. Theo như lịch sử, chuyện của Khấu Chuẩn đến tận khi Nhân Tông cầm quyền mới sửa lại án sai, cũng là công trạng của Lã Di Giản. Khấu Chuẩn cũng vì dân chúng làm không ít chuyện tốt, không như Đinh Vị, ác tích loang lổ.
Bà thở dài một hơi nói:
- Được rồi, cho ông ta trở về dưỡng lão vậy.
Đến lúc này chỉ dụ mới phát ra từ nội tâm bà.
Điều này khiến cho Nguyên Nghiễm âm thầm giơ ngón tay cái hướng đến Thạch Kiên. Khiến Lưu Nga bổ nhiệm Khấu Chuẩn, cũng chỉ có Thạch Kiên mới làm được. Ngay cả Triệu Dung cũng nhìn Thạch Kiên với ánh mắt khen ngợi.
Nhưng Thạch Kiên lại quỳ xuống nói:
- Thái hậu, hãy khoan hạ chỉ.
Lưu Nga xem như đã trải nghiệm cảm giác của Lý Bồi. Thiếu niên này nói chuyện quanh co, một câu mà lòng vòng không ít. Không đợi hắn nói xong thì không thể biết cuối cùng là hắn muốn nói gì.
Thạch Kiên nói:
- Thái hậu hãy khoan hạ chỉ. Hiện trong triều thế cục không ổn định. Thái hậu ra chỉ dụ này giống như đổ nước lạnh vào dầu sôi, biến thành không tốt, ngược lại còn khiến “chó cùng rứt giậu”, không hề tốt.
Nguyên Nghiễm vừa nghe xong lại vỗ đùi nói:
- Thạch thị lang thật biết nhìn nhận.
Lưu Nga lại thở dài:
- Theo ta thấy thì văn võ bá quan trong triều cũng chỉ có mình Thạch thị lang thật sự nghĩ cho giang sơn xã tắc.
Tuy nhiên Thạch Kiên nghe xong thì toát mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Thái hậu, người sao có thể nói ra lời này. Ta mà nghĩ cho giang sơn xã tắc ư? Chẳng lẽ ta lại muốn đoạt vị ?”. Hắn vội vàng nói:
- Thái hậu, bất kể là tiên đế hay là Thánh Thượng hiện tại, cùng với Thái hậu, vi thần đều không biết báo đáp thế nào. Hiện tại là thời điểm quốc sự trọng yếu, vi thần không dám chậm trễ, càng muốn phò trợ Thái hậu và Thánh thượng làm cho xã tắc được yên ổn phồn vinh.
Cứ như vậy chẳng những biểu lộ được lòng trung thành của mình mà còn sửa chữa được lỗi trong lời nói cao hứng của Lưu Nga vừa rồi. Nguyên Nghiễm nghe xong mắt lại sáng ngời. Hiện tại ông ta thấy thiếu niên này nhìn thế nào cũng rất thuận mắt.
Lưu Nga cũng không phản ứng lại, cười nói:
- Đứa nhỏ này, rất có ý tứ. May mắn có ngươi thay ta giải quyết không ít phiền não.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Thay chủ nhân san sẻ là trách nhiệm của vi thần.
Lưu Nga nói:
- Nếu những đại thần khác đều nghĩ như vậy thì thật tốt quá.
Thạch Kiên nghĩ: “ có đấy, nhưng đều bị bà đuổi đi hết rồi. Ví dụ như Phạm Trọng Yêm, Lỗ Tông Đạo…”Tuy nhiên hắn không dám nói. Triệu hồi Khấu Chuẩn về Lạc Dương chứ không phải về kinh thành mà hắn đã phải dùng không ít tâm tư, những người khác thì không nói được nữa.
Lưu Nga nói:
- Ta hiểu ý của ngươi, ta sẽ chờ Tào đại nhân quay về kinh, ổn định thế cục rồi sẽ xuống thánh chỉ này.
Nói xong bà mới bảo Tiết Khuê vào, còn muốn tra tiếp Tử án của Thạch Kiên. Tuy nhiên mọi người đều không tin những lời Đồng Sử nói trước khi tự sát, bởi vì bà ta đã tính toán muốn chết, vì sao còn muốn cắn ngược lại chủ nhân của mình. Nếu như vậy không bằng nói hết ra còn có cơ hội lập công chuộc tội. Thạch Kiên lại càng mơ hồ, hắn vốn tưởng rằng Đinh Vị sai khiến, bởi vì điều này cũng giống tin tình báo mà Hạ Tủng đã nói với hắn. Nhưng theo như Tiết Khuê phân tích, Đồng Sử rất có khả năng khai cung giả.
Tuy nhiên còn có một chuyện, người gọi Thạch Kiên đến phòng Công chúa là một cung nữ già. Hiện tại Lưu Nga vẫn còn rất giận, chỉ vài ngày mà chết liền ba người, còn muốn lập mưu đồ quỷ kế với mình. Bà lập tức gọi tất cả cung nữ có tuổi đến. Nhưng làm cho bọn họ thất vọng lại là ngay cả Thạch Kiên cũng không nhận ra được cung nữ đó. Chẳng lẽ là cung nữ này bay vào?
Lúc này Triệu Dung ở bên cạnh mới nhắc:
- Thạch thị lang, ngươi xem có khả năng là công công hóa trang không?
Điều này cũng có thể. Dù sao công công cũng là tiến cung từ nhỏ. Mất đi của quý thì đến cả râu cũng không mọc được, thêm nữa trời lại lạnh mặc nhiều quần áo nên nhìn không ra yết hầu, vì thế sẽ không làm cho người ta hoài nghi.
Thạch Kiên cũng lắc đầu, hắn suy nghĩ một hồi, vỗ đùi nói:
- Đúng rồi, vi thần vừa nghĩ ra một chuyện, khó trách vi thần cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
- Làm sao vậy?
Tiết Khuê khẩn trương hỏi. Hiện vụ án càng ngày càng lớn, nếu không sớm phá án và bắt giam hung thủ thì sẽ dẫn tới nhiều chuyện. Ông ta đối với Thạch Kiên vô cùng tin tưởng, nếu hắn đã nói nghĩ ra được điều gì đó thì tốt rồi.
Thạch Kiên nói:
- Vi thần đi theo đằng sau cung nữ đó, giờ cảm thấy có gì đó không đúng mới nhớ ra là trên người bà ta có một mùi gì đó khó chịu.
Triệu Trinh khó hiểu nói:
- Có thể bà ta vài ngày rồi không tắm rửa.
Tiết Khuê lại nói:
- Không đúng, hạ quan nhớ tới một nguyên nhân, theo ý Thạch đại nhân thì bà ta theo đường cống thoát nước đi vào.
Thạch Kiên nói:
- Bản quan đúng là có ý này.
Lưu Nga nghe vậy thì hết hồn. Hoàng cung này là Thái Tổ ở Thạch Kính Đường xây dựng, sau Thái Tông Chân Tông lại tu sửa lại, chỉ sợ bây giờ mở ra cũng không tìm được người hoàn toàn có thể chui vào cống thoát nước đó. Vì thế bà lại cho gọi Hàn Thủ Anh tới.
Hiện tại có đến ba người chết, Hàn Thủ Anh xem như xong rồi.
Tuy nhiên Lưu Nga bây giờ cũng không trách cứ y, chỉ gọi y lại tiến hành điều tra hệ thống thoát nước trong Hoàng cung, và về sau phải chú ý tăng cường tuần tra. Vì sợ binh lực không đủ còn tăng thêm cho y ba nghìn tinh binh nữa. Hàn Thủ Anh thấy Lưu Nga không trách tội mình, ngược lại còn tín nhiệm, chỉ còn biết quỳ sụp trên mặt đất mà khóc.
Nhưng cũng chỉ có như vậy, tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Tiết Khuê không khỏi phát sầu. Thạch Kiên nói:
- Tiết đại nhân, không vội, hung thủ càng nóng lòng giết người diệt khẩu càng lưu lại nhiều sơ hở. Ngươi xem, cứ như Đồng thị kia nhất quyết không nhận tội là vì sợ người nhà bị liên lụy, chúng ta có thể lén theo dõi xem ai khống chế người nhà của bà ta là có thể theo đường đó tìm ra một trong những kẻ gây rối.
Hắn nói một trong những kẻ đó cũng là dựa trên thực tế. Trong một buổi tối đó mà bên cửa sổ Lưu Nga có đến ba thế lực, ngẫm lại thấy sởn tóc gáy. Hiện tại kẻ hãm hại hắn cùng với Đinh Vị và ba thế lực kia liệu có liên quan không vẫn chưa biết được.
Sau đó Thạch Kiên còn nói thêm:
- Còn có Vô Trần kia nữa, chúng ta có thể điều tra xem trong khoảng thời gian này y đã tiếp xúc với những ai. Đây là chuyện thứ hai.
Tiết Khuê nói:
- Thạch đại nhân nói rất hợp ý hạ quan. Hạ quan cũng đang tra xét việc này.
Thạch Kiên còn nói;
- Thêm nữa là bản quan có thể vẽ lại bức tranh về cung nữ giả mạo kia. Đây là chuyện thứ ba.
Nói xong hắn lấy màu vẽ, dùng phương pháp vẽ tranh phương Tây vẽ lại hình cung nữ kia. Loại phương pháp vẽ tranh này Thạch Kiên ở nhà Tôn viên ngoại đã biểu diễn một lần ,nhưng với mấy người Lưu Nga thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, tất cả đều cảm thấy bức họa vẽ ở trình độ thật đến kinh ngạc.
Triệu Trinh xoa xoa tay nói:
- Không ngờ Thạch thị lang vẽ tranh lại đẹp như thế này.
Thạch Kiên nói:
- Đây cũng là một loại họa pháp vi thần tự ngộ ra được, có lẽ về độ thật thì rất tốt nhưng so với những bức họa truyền thống thì vẫn kém xa.
Đương nhiên mọi người đều biết là hắn khiêm tốn. Thạch Kiên còn nói:
- Chỉ là chuyện này phải giữ bí mật, Tiết đại nhân có thể phái người điều tra, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị diệt khẩu.
Sau đó Thạch Kiên mới rời khỏi Hoàng cung.
Nhưng hắn cũng không nghĩ về nhà lại đến gặp một người mà hắn cũng muốn gặp sớm, đó là Tằng Công Lượng. Lão Nhị đến rồi
Thạch Kiên cũng không tức giận, mở miệng oán trách một chút. Tằng Công Lượng chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe. Hiện tại địa vị hai người ngày càng cách xa nhau. Y bây giờ còn là một thường dân nhưng Thạch Kiên trong nháy mắt đã thành nhất phẩm đại thần, cách Tể tướng chỉ có gang tấc.
/540
|