Đài này là dựng tạm thời nên cũng không cao bao nhiêu, chỉ có tầm ba thước. Cậu ta nhảy lên đài động tác dứt khoát uyển chuyển khiến người xem dưới khán đài không khỏi trầm trồ khen ngợi. Đương nhiên bọn họ không biết thiếu niên này lên để quấy rối, còn tưởng cậu ta cùng đi với Sa Giới đạo trưởng, đi lên để hỗ trợ cho y. Chỉ có Sa Giới nhìn thiếu niên không mời mà đến này thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó y cũng nhanh chóng phản ứng lại. Thiếu niên này là từ chỗ đám người Lưu thái thú đi tới, tuy rằng không hài lòng nhưng y vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngươi lên đây có chuyện gì?
Thôi Diệt Lang nói:
- Đại nhân nhà ta nói, đạo trưởng cũng giống như thần tiên. Tiểu nhân nghĩ việc đi trên than nóng, mò tiền trong nồi nước sôi, người không làm được. Chẳng lẽ đạo trưởng đúng là thần tiên hạ phàm?
Sa Giới nghe cậu ta nói là đại nhân nhà ta thì càng nghĩ đó là Lưu Diệp, y liền nói:
- Nhận được lời khen ngợi của đại nhân nhà ngươi, bần đạo chỉ là hiểu sơ một chút về đạo pháp, về phần là thần tiên hạ phàm thì bần đạo không dám nhận.
- A! Hóa ra ngươi không phải thần tiên hạ phàm, cố ý ở đây giả thần giả quỷ lừa gạt dân chúng, khiến bọn họ lầm tưởng ngươi là thần tiên?
Thôi Diệt Lang ở trên đài làm vẻ mặt bừng tỉnh mà nói. Sau đó cậu ta gãi gãi tai lại nói:
- Nhưng hiện giờ đại nhân của ta nói ngươi là thần tiên sống còn muốn thưởng cho ngươi mười hai lượng vàng. Nhưng ngươi lại nói ngươi không phải là thần tiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ. Ngươi lừa gạt đại nhân nhà ta cũng là chuyện nhỏ, đại nhân nhà ta tốt lắm, ông ta sẽ không giận dữ với ngươi. Ngươi lừa gạt nhiều dân chúng như vậy cũng là chuyện nhỏ, ai bảo họ không nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi, thời tiết lạnh như vậy vẫn còn đến đây xem ngươi giả thần giả quỷ. Nhưng ngươi không nên tiến cung lừa gạt cả Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu. Đây là tội khi quân, phải bị chém đầu đấy.
Hiện tại mọi người cũng đã hiểu rõ, thiếu niên này tới để quấy rối. Cái gì mà mười hai lượng vàng cũng đều là cái cớ.
Sắc mặt Sa Giới liền sầm xuống. Nếu không phải là Lưu thái thú ở đây y đã sớm đem thiếu niên này ném xuống dưới. Cho dù như vậy, y cũng gằn giọng nói:
- Bần đạo không biết đại nhân nhà ngươi là ai nhưng bần đạo tiến cung, ngay cả Thánh Hoàng Thái hậu cũng còn khen thưởng bần đạo. Về phần ngươi nói bần đạo giả thần giả quỷ, tốt, vậy ngươi có bản lĩnh thì thử làm một lần như bần đạo xem.
Nói tới đây y cười thầm.
Tiểu Thôi cũng đang chờ câu nói này của y, nhưng cậu ta vẫn làm ra vẻngây thơ vô tội, gãi gãi tai nói:
- Nhưng ta không biết đạo pháp gì, than cùng nước này lại là thật.
Nói tới đây cậu ta bẻ một nhánh cây trên một cây già cạnh đài cao ném lênđống than, chỉ một lát nhánh cây kia bốc cháy, cậu ta lè lưỡi nói:
- Oa, thật là nguy hiểm!
Lúc này dưới đài mọi người liền nói:
- Thiếu niên này, mau xuống dưới đi. Sa đại sư là thần tiên chuyển thế, ngươi đừng quấy nhiễu người làm phép nếu không thần tiên sẽ trách tội ngươi.
Tiểu Thôi chắp tay hướng xuống đài nói:
- Đa tạ các vị hương thân quan tâm tới tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân cảm thấy mấy chuyện này cùng đạo pháp không có liên quan, vừa nãy Sa Giới đạo trưởng cũng nói ông ta không phải thần tiên chuyển thế. Nhưng hiện tại các ngươi đều nói ông ta là thần tiên. Vì sao ông ta không phải thần tiên mà các ngươi lại cứ nói như vậy? Ta đã hiểu rồi, ngươi là kẻ lừa đảo.
Nhìn cậu ta ở trên đài khua môi múa mép, Triệu Dung và Lưu Diệp đều buồn cười, thật không ngờ Thạch Kiên có thể phái người này lên diễn vở hài kịch như vậy. Tuy nhiên Triệu Dung cũng biết tính Thạch Kiên vốn hoạt bát lanh lợi, ví như khi hắn cùng sứ giả Liêu quốc đọ trí cũng khiến người ta bật cười. Nhưng hắn bị lão thái thái giáo dục nghiêm khắc, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã phải gánh gánh nặng chấn hưng thiên hạ mới khiến hắn trở nên lạnh lùng nhiều tâm sự như vậy.
Sa Giới rốt cuộc tức giận nói:
- Ngươi nói ta lừa đảo, được. Chỉ cần ngươi có thể làm giống bần đạo, bần đạo có thể thừa nhận là lừa đảo. Nếu không mặc kệ đại nhân nhà ngươi là ai, ta cũng sẽ kiện ngươi tội vu cáo. Cho dù Tây Kinh không xử thì ta sẽ gửi cáo trạng lên tận kinh thành.
Y nói những lời này là nhằm vào Lưu Diệp, hơn nữa còn không coi Lưu Diệp vào đâu. Lưu Diệp nghe xong thì không vui, hừ lạnh một tiếng, nhìn sang bên Thạch Kiên thấy hắn còn đang trầm ngâm, thầm nghĩ “Ta xem ngươi còn càn rỡ được tới khi nào?”
Tiểu Thôi còn cố giả vờ gãi đầu nói:
- Ồ! Nếu đạo trưởng đã nhất nhất không muốn làm thần tiên sống mà muốn tiểu nhân vạch trần ngươi, khiến cho mọi người đều biết ngươi là kẻ lừa đảo, vậy thì thử luôn đi.
Nói xong cậu ta cũng học bộ dạng của Sa Giới ở trên đài. Chỉ có điều Sa Giới làm ra vẻ đạo mạo thần thánh trang trọng còn cậu ta thì diễn vở hài kịch nhảy tới nhảy lui trên đài như con khỉ. Miệng cũng lẩm bẩm như Sa Giới nhưng kinh văn thì không giống.
Cậu ta nói:
- Chư vị thần linh trên trời chứng giám,tiểu nhân biểu diễn bây giờ nếu có thể thành công thì chứng tỏ ông ta là kẻ lừa đảo, cũng giúp đại nhân nhà ta lấy lại mười hai lượng vàng. Tuy rằng đại nhân nhà ta không phải keo kiệt, ngài còn thường xuyên giúp đỡ dân chúng nhưng nếu đem mười hai lượng vàng này cho kẻ lừa đảo thì không bằng đem cấp cho tiểu nhân. Tiểu nhân còn nhỏ, còn muốn kết hôn, có mười hai lượng này tiểu nhân không lo không cưới được vợ nữa.
Nghe cậu ta ở trên đài nói xằng nói bậy, Lưu Diệp và Triệu Dung không kìm nổi bật cười. Dưới đài dân chúng cũng đều cười vui vẻ.
Nghe tiếng cười tiểu Thôi càng đắc ý, cậu ta lại thì thầm:
- Xin chư vị thần linh phù hộ cho tiểu nhân. Thập yêu tam thanh lão tổ, Vương mẫu nương nương, Thái thượng lão quân, Hồng Quân lão tổ, Nguyên Thủy thiên tôn. Còn có Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, Quan Âm bồ tát, còn thần tiên nào nữa?
Cậu ta nói xong đột nhiên quay xuống dưới đài hỏi, càng làm cho phía dưới cười vang.
Cậu ta lại gãi đầu nói thêm:
- Tiểu nhân nghĩ tới còn có Nhị Lang thần, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa hòa thượng. Sa hòa thượng ở trên cùng Sa Giới đạo trưởng này tuy là người một nhà nhưng người là một thần tiên tốt còn ông ta là kẻ lừa đảo. Hy vọng người phù hộ ta, không phù hộ ông ta. Nếu không tiểu nhân cũng không sợ người, ta ở nhân gian tìm chỗ kiện người. Kiện tới đại sư huynh của người, không được thì đến chỗ Đường Tăng, nếu không được nữa thì tới chỗ Như Lai phật tổ.
Cậu ta nói những lời này là cố ý nhằm vào việc Sa Giới nói sẽ kiện tới kinh thành. Những lời này vừa nói xong dưới đài tiếng cười ồ, tiếng châm biếm chửi rủa lại càng lớn hơn.
Ngay cả Tĩnh vương phi đi cùng tiểu nha đầu của Triệu Dung cũng cười to.
Có lẽ cảm thấy làm loạn đủ rồi, cậu ta mới dừng lại, đi đến trước chậu than, cởi giày ra. Tuy nhiên động tác của cậu ta so với Sa Giới đạo trưởng không giống nhau mà có chút bối rối hơn.
Triệu Dung có chút lo lắng hỏi:
- Ta không rõ nguyên lý nhưng Thạch thị lang, thiếu niên này sẽ không sao chứ?
Thạch Kiên cười cười nói:
- Nếu là người khác ta không dám nói nhưng cậu ta làm thì sẽ rất an toàn.
Nói xong bọn họ đã thấy tiểu Thôi chạy trên chậu than rồi.
Cậu ta đi trên một đường giống với Sa Giới, một đường dưới lòng bàn chân còn có hơi nước bốc lên. Chỉ có điều Sa Giới bước đi tỏ vẻ thần thánh còn cậu ta thì vò đầu bứt tai. Rốt cuộc cũng đi hết chậu, nhìn xuống bàn chân không hề bị làm sao, cậu ta cũng ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới hướng lên bầu trời nói:
- Sa hòa thượng, thật là đa tạ người. Người chủ trì công đạo, không giúp kẻ lừa đảo kia. Nhưng người ở trên trời, tiểu nhân lại ở trần gian, tiểu nhân nghĩ muốn báo đáp người chỉ có cách mời người ăn chay. Hay như vậy đi, không bằng người hạ phàm ta mời người đi ăn vụng chân chó.
Sa hòa thượng ăn chân chó? Điều này lại khiến mọi người cười nhặt nghẽo.
Lưu Diệp hạ thấp giọng hỏi Thạch Kiên:
- Hạ quan không hiểu, đây là do nguyên nhân gì, chẳng lẽ mọi người đều có thể đi trên chậu than?
Thạch Kiên lắc đầu nói:
- Không phải như vậy, đợi lát nữa bản quan nói cho ngài nguyên nhân. Tuy nhiên để tránh Sa Giới ngượng quá hóa giận, Lưu đại nhân nên phái binh lính đến bảo hộ thuộc hạ này của ta đi.
Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần Thạch Kiên vạch trần được Sa Giới, Lưu Diệp sẽ ra tay bắt người. Dù sao vụ đại án này còn có nhiều thế lực tham gia, phải phá xong sớm, không thể mất quá nhiều thời gian với Sa Giới được.
Quả nhiên mặt Sa Giới sầm lại, y nhìn tiểu Thôi nói:
- Tốt, coi như ngươi qua được một cửa, như vậy xin mời ngươi qua đây mò đồng tiền ra đi.
Nói xong y đem một đồng tiền ném vào trong nồi.
Tiểu Thôi lúc này đã thành công khiến lòng tin tăng lên rất nhiều. Cậu ta tin thiếu gia cũng như thần tồn tại, không gì không làm được. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng trên đời nếu có thần thì chỉ có thiếu gia mới là thần, chẳng những có bản lĩnh mà tấm lòng lại rất tốt, chỉ có nhân tài như thiếu gia mới đủ tư cách là thần.
Cậu ta cười nói:
- Khó trách người nhà cũng không giúp ngươi, lại đến giúp ta. Trên đời lại có kẻ tâm địa xấu xa như vậy. Đây là nồi nước sôi, bỏ trứng gà vào một lúc thì chín, ngươi có đạo pháp đương nhiên sẽ không sao, ta một chút đạo pháp cũng không biết, có thể cho tay vào sao? Ngươi tâm địa ác độc như vậy sao có thể xứng đáng là thần tiên được?
Đây là cậu ta lấy gậy ông đập lưng ông. Vừa rồi Sa Giới nói y dùng đạo pháp mới làm được như vậy, nhưng tiểu Thôi là một thiếu niên còn chưa trưởng thành, y vì để che giấu không phải là lừa đảo mà tàn nhẫn bắt thiếu niên này biểu diễn. Đương nhiên trong lòng mọi người, thần ở vị trí cao cao tại thượng nhưng cũng có lòng từ thiện, không thể làm ra chuyện như vậy. Một câu này nói ra khiến mọi người bắt đầu hoài nghi Sa Giới.
Triệu Dung ở dưới cười nói:
- Không ngờ tiểu tử kia cũng giống ngươi, học được thói chanh chua như vậy.
Vị tiểu Quận chúa này nói Thạch đại nhân chanh chua, Lưu Diệp làm bộ như không nghe thấy, y cũng biết vị Quận chúa này cùng Thạch Kiên hình như có quan hệ mờ ám không minh bạch.
Thạch Kiên cũng cười, hiển nhiên là màn biểu diễn của Tiểu Thôi vừa rồi khiến hắn vô cùng hài lòng. Hắn nói:
- Thế này không gọi là “chanh chua”, mà phải gọi là “thông minh nhanh trí”.
Lúc này Tiểu Thôi ở trên đài tiếp tục đùa giỡn nói:
- Có lẽ cái này không cần đạo pháp gì cả, chỉ cần có một chút tiểu xảo là có thể làm được? Như vậy thì ngươi vẫn là kẻ lừa đảo. Tuy nhiên tiểu nhân cũng là lần đầu biểu diễn, vì sự an toàn, xin các vị thần linh phù hộ. Sa hòa thượng ở trên, Trư Bát Giới ở trên, Hầu ca ở trên, đặc biệt là Trư đại ca, chỉ cần tiểu nhân biểu diễn thành công, người vụng trộm gạt Hầu ca cùng Đường Tăng hòa thượng, hạ phàm tiểu nhân mời người đi ăn một đầu trâu, được không?
Mọi người lại cười to. Thiếu niên này đúng là rất khôi hài. Sau đó cậu ta không mò đồng tiền của Sa Giới mà hướng cho mọi người nhìn một đồng tiền rồi ném vào trong nồi, sau đó rửa tay rồi nhanh chóng đưa tay vào nồi.
Có rất nhiều người nhìn thấy thế không kìm được nhắm mắt lại. Cậu ta không giống Sa Giới, vẫn còn quá nhỏ, lại chưa từng biểu diễn qua, việc này thật là quá nguy hiểm.
Đương nhiên cậu ta cũng không bình tĩnh như Sa Giới mà nhanh chóng cuống quít đưa tay vào trong nồi mò được đồng tiền đem ra, sau đó xòe tay hướng đến mọi người nói:
- Các người xem, tay ta có việc gì không?
Lúc này tất cả mọi người đều bắt đầu bàn luận, đồng thời cũng có nhiều người nghi ngờ Sa Giới hơn.
Sa Giới cũng nóng nảy, y nói:
- Xin hỏi vị tiểu hữu này xuất thân từ đạo thượng nào vậy, tại hạ có nhiều chỗ đắc tội, xin được lượng thứ.
Y nghĩ tiểu Thôi là người cùng nghề, Tuy nhiên y nháy mắt với đạo sĩ bên cạnh, tên này hiểu ý lập tức vây lấy Tiểu Thôi.
Tiểu Thôi không chút lo lắng nói:
- Ồ! Đạo thượng à?
Đạo thượng? Thạch Kiên cũng kinh ngạc, chẳng lẽ hắc đạo này cũng có thuật ngữ?
Tiểu Thôi tiếp tục nói:
- Ta không phải đạo thượng, chỉ là một tôi tớ. Hóa ra kiểu lừa đảo của các ngươi cũng có tổ chức à, lần đầu tiên ta nghe nói đấy..
Sa Giới sắc mặt lại trầm xuống, con ngươi không động, y nói:
- Thế thì tiểu thí chủ, xin mời bắt chước lại động tác này của bần đạo một lần đi.
Nói xong y gọi người đem tới một cây đao sắc, lại lấy một tờ giấy điệp, dùng đao nhẹ nhàng cắt đôi tờ giấy.
Sau đó y cởi quần áo ra, lộ ra cơ ngực to lớn mạnh mẽ, có tiếng thét lên sợ hãi của những người đứng xem, rồi một đạo sĩ khác chém cây đao vào bụng y. Khi đạo sĩ đó nhấc đao ra, trên bụng Sa Giới chỉ có một vệt màu trắng, nhưng người thì vẫn bình yên vô sự.
Sa Giới âm trầm nói với Tiểu Thôi:
- Vị tiểu thí chủ này nếu đã đến đây nói bần đạo không có đạo pháp, vậy xin mời ngươi biểu diễn một chút.
Thạch Kiên nghe vậy thì cau mày, hắn nói với Lưu Diệp:
- Chuẩn bị bắt người. Loại kĩ xảo này phải qua thời gian dài phối hợp huấn luyện, phải có cả tài năng, tiểu Thôi không thể làm được.
Nói xong chính hắn cũng đi lên đài.
Lưu Diệp thấy Thạch Kiên đi lên trên đài, lập tức dùng tay ra hiệu, binh lính mai phục sẵn cũng xông lên đài bảo vệ Thạch Kiên ở giữa.
Lúc này tiểu Thôi đang rầu rĩ, cậu ta hóa giải được việc đi trên than cùng mò tiền trong nước sôi là do Thạch Kiên dạy. Nhưng Thạch Kiên không hề dạy cậu cách làm cho đao thương bất nhập. Lưỡi dao này sắc bén không chỉ chém vào thân người mà chạm vào cũng phải bị thương. Giờ thấy Thạch Kiên đi lên, cậu ta mới hỏi:
- Thiếu gia, chuyện này là thế nào?
Thạch Kiên cười cười nói:
- Ngươi tạm thời chưa làm được. Cho dù làm được rồi thì cũng phải có một người nữa phối hợp mới được.
Sa Giới còn chưa từng gặp Thạch Kiên, cũng không nghĩ đến thiếu niên địa vị cao quý này lại im hơi lặng tiếng mà tới Lạc Dương, nhưng nhìn cử chỉ ung dung tao nhã của Thạch Kiên, y thi lễ rồi hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này từ nơi nào đến?
Thạch Kiên cười cười nói:
- Ngươi đừng hỏi ta từ đâu tới. Vừa rồi ngươi biểu diễn cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc bản lĩnh này lại dùng để giả thần giả quỷ, ở trong Hoàng cung mà cũng dám làm điều xằng bậy.
Nghe Thạch Kiên nhắc tới hai chữ Hoàng cung, ánh mắt Sa Giới đã hoang mang, y ngoài mạnh trong yếu hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Thạch Kiên thản nhiên nói:
- Ngươi cũng đừng hỏi ta là ai. Lát nữa ta sẽ nói cho ngươi rõ.
Nói tới đây hắn nhìn xuống những người xem dưới đài nói:
- Các vị hương thân, hôm nay thuộc hạ của ta cùng vị đạo trưởng này biểu diễn có phải rất phấn khích không?
- Đúng vậy, nhưng ngươi cũng không thể nói ông ta giả thần giả quỷ. Đại sư rất có bản lĩnh.
Dưới đài nhiều người nói. Bọn họ cũng nhìn ra thiếu niên này lai lịch không tầm thường, tuy nhiên cũng không nghĩ hắn là Thạch Kiên. Có rất nhiều người bình thường đối với Sa Giới đã sinh ra lòng sùng bái, hiện tại thấy thiếu niên này đem theo nha dịch lên đài vây quanh Sa Giới thì liền bênh vực y.
Thạch Kiên nói:
- Có phải các ngươi cho rằng ông ta rất có bản lĩnh, làm phép khiến các ngươi không thể tin nổi? Tuy nhiên không sao. Hôm nay bản quan sẽ giải thích cho các ngươi rõ từng điều một.
Đầu tiên Thạch Kiên chỉ vào chậu than nói:
- Không sai, ở đây đúng là than đang cháy, không có lừa gạt. Nếu mạo muội đi lên không có chuẩn bị, bản quan tin rằng nhẹ thì chân bị bỏng, nặng thì hỏng luôn. Nhưng vì sao đạo trưởng này và thuộc hạ của ta đi lên lại không việc gì? Các ngươi có chú ý hay không, bất kể là đạo trưởng hay thuộc hạ của ta khi đi thì đều là đi nhanh không ngừng. Đây làdo có nguyên nhân cả, vì như thế sẽ làm lòng bàn chân tiết ra rất nhiều mồ hôi. Khi một vài phần dưới lòng bàn chân tiếp xúc với than nóng, do mồ hôi bay hơi rất nhanh sẽ dẫn đến tác dụng bảo hộ trong một thời gian ngắn. Như vậyngười biễu diễn cần chú ý mấy điểm: thứ nhất tốc độ phải nhanh, nếu không mồ hôi dưới chân khô đi sẽ rất nguy hiểm. Thứ hai mỗi bước chạm vào lử than phải ở những điểm khác nhau của lòng bàn chân. Còn một điểm mấu chốt là phải là người luyện võ hoặc những người phu khuân vác, bởi vì chân họ đều có một tầng chai cứng rắn hơn người thường.
Nói tới đây hắn lại chỉ vào nồi nước nói:
- Màn biểu diễn này xem có vẻ nguy hiểm nhưng kì thật so với màn biểu diễn trước càng đơn giản hơn. Cùng là nguyên lý về sự bay hơi của chất khí nhưng tay phải khéo hơn rất nhiều. Đó là lý do tại sao Sa đạo trưởng và thuộc hạ của ta đều phải hơ tay. Hơ tay là giả, khiến tay dính nước là thật. Kỳ thật nhiệt độ của nước này so với lửa than thì thấp hơn nhiều.
Nói xong hắn rửa tay rồi cho tay vào trong nồi nước, lại nhanh chóng đưa tay ra. Quả nhiên hai tay hắn vẫn bình an vô sự. Hắn còn nói thêm:
- Bản quan thân thể cũng chỉ bình thường, tin rằng các vị đứng xem đây, chỉ cần là người trưởng thành đánh bản quan thì bản quan cũng địch không lại. Hơn nữa bản quan cũng chưa từng học qua đạo pháp. Màn biểu diễn này còn một điểm nữa làthị lực. Bởi vì da tay mềm mại, lại có diện tích tiếp xúc lớn cho nên nước trên tay rất nhanh khô, thời gian biểu diễn phải thật nhanh. Khi biểu diễn phải nhớ kỹ vị trí đồng tiền ở đâu, lập tức lấy nó ra, nếu không sẽ nguy hiểm. Đây cũng là lý do vì sao Sa đạo trưởng khi biểu diễn phải ném đồng tiền của mình. Khi thuộc hạ của ta thử biểu diễn, ông ta đã ném một đồng tiền vào nhưng thuộc hạ của ta cũng không mắc mưu. Nếu không, với kĩ xảo của cậu ta sẽ không thể tìm được đồng tiền, tay ở trong nước lâu sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe Thạch Kiên bóc trần bí mật của mình, Sa Giới ngượng quá hóa giận nói:
- Đây là ngươi nói hươu nói vượn.
Thạch Kiên khẽ mỉm cười nói:
- Ồ, Bản quan chưa từng nói hươu nói vượn. Nếu bản quan nói không đúng, hiện tại có thể cho người lau khô tay ngươi rồi để ngươi lại thử mò đồng tiền. Hoặc cho ngươi chạy thử lại trên chậu than. Nếu ngươi làm được bản quan sẽ để ngươi vô tội, cũng sẽ bồi lễ xin lỗi ngươi. Nếu ngươi không làm được, người đâu tới đây.
Nha dịch ở đây không ít người là thân tín của Lưu Diệp. Bọn họ cũng biết thân phận của Thạch Kiên, liền nghe lệnh của hắn, lập tức đi tới.
Thạch Kiên nói:
- Các ngươi lau khô tay cho đạo trưởng rồi nhúng vào nồi nước chì.
Sau đó Thạch Kiên nói với Sa Giới:
- Vừa rồi ngươi biểu diễn đao thương bất nhập. Điều đó cho thấy ngươi cũng luyện được công phu. Bây giờ mời ngươi chuẩn bị làm lại đạo pháp đi.
Thạch Kiên không phải tàn nhẫn, mà là hắn biết đối phó với người như thế không thể mềm mỏng. Nếu không sẽ không giải quyết được việc gì.
Lần này Sa Giới không thần bí như lần trước. Y thấy hai tay sắp bị nhúng vào nồi nước, không ngừng giãy dụa. Nhưng lần này nha dịch Lưu Diệp mang tới có thể nói là những người tinh nhuệ nhất Tây Kinh. Cuối cùng hai tay y vẫn phải nhúng vào nước, khiến cho y kêu to như giết heo. Nha dịch lôi tay y lên, hai bàn tay đã nổi đầy bọt, da cháy, máu tươi cũng chảy ra.
- Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngươi lên đây có chuyện gì?
Thôi Diệt Lang nói:
- Đại nhân nhà ta nói, đạo trưởng cũng giống như thần tiên. Tiểu nhân nghĩ việc đi trên than nóng, mò tiền trong nồi nước sôi, người không làm được. Chẳng lẽ đạo trưởng đúng là thần tiên hạ phàm?
Sa Giới nghe cậu ta nói là đại nhân nhà ta thì càng nghĩ đó là Lưu Diệp, y liền nói:
- Nhận được lời khen ngợi của đại nhân nhà ngươi, bần đạo chỉ là hiểu sơ một chút về đạo pháp, về phần là thần tiên hạ phàm thì bần đạo không dám nhận.
- A! Hóa ra ngươi không phải thần tiên hạ phàm, cố ý ở đây giả thần giả quỷ lừa gạt dân chúng, khiến bọn họ lầm tưởng ngươi là thần tiên?
Thôi Diệt Lang ở trên đài làm vẻ mặt bừng tỉnh mà nói. Sau đó cậu ta gãi gãi tai lại nói:
- Nhưng hiện giờ đại nhân của ta nói ngươi là thần tiên sống còn muốn thưởng cho ngươi mười hai lượng vàng. Nhưng ngươi lại nói ngươi không phải là thần tiên, đây chỉ là một chuyện nhỏ. Ngươi lừa gạt đại nhân nhà ta cũng là chuyện nhỏ, đại nhân nhà ta tốt lắm, ông ta sẽ không giận dữ với ngươi. Ngươi lừa gạt nhiều dân chúng như vậy cũng là chuyện nhỏ, ai bảo họ không nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi, thời tiết lạnh như vậy vẫn còn đến đây xem ngươi giả thần giả quỷ. Nhưng ngươi không nên tiến cung lừa gạt cả Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu. Đây là tội khi quân, phải bị chém đầu đấy.
Hiện tại mọi người cũng đã hiểu rõ, thiếu niên này tới để quấy rối. Cái gì mà mười hai lượng vàng cũng đều là cái cớ.
Sắc mặt Sa Giới liền sầm xuống. Nếu không phải là Lưu thái thú ở đây y đã sớm đem thiếu niên này ném xuống dưới. Cho dù như vậy, y cũng gằn giọng nói:
- Bần đạo không biết đại nhân nhà ngươi là ai nhưng bần đạo tiến cung, ngay cả Thánh Hoàng Thái hậu cũng còn khen thưởng bần đạo. Về phần ngươi nói bần đạo giả thần giả quỷ, tốt, vậy ngươi có bản lĩnh thì thử làm một lần như bần đạo xem.
Nói tới đây y cười thầm.
Tiểu Thôi cũng đang chờ câu nói này của y, nhưng cậu ta vẫn làm ra vẻngây thơ vô tội, gãi gãi tai nói:
- Nhưng ta không biết đạo pháp gì, than cùng nước này lại là thật.
Nói tới đây cậu ta bẻ một nhánh cây trên một cây già cạnh đài cao ném lênđống than, chỉ một lát nhánh cây kia bốc cháy, cậu ta lè lưỡi nói:
- Oa, thật là nguy hiểm!
Lúc này dưới đài mọi người liền nói:
- Thiếu niên này, mau xuống dưới đi. Sa đại sư là thần tiên chuyển thế, ngươi đừng quấy nhiễu người làm phép nếu không thần tiên sẽ trách tội ngươi.
Tiểu Thôi chắp tay hướng xuống đài nói:
- Đa tạ các vị hương thân quan tâm tới tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân cảm thấy mấy chuyện này cùng đạo pháp không có liên quan, vừa nãy Sa Giới đạo trưởng cũng nói ông ta không phải thần tiên chuyển thế. Nhưng hiện tại các ngươi đều nói ông ta là thần tiên. Vì sao ông ta không phải thần tiên mà các ngươi lại cứ nói như vậy? Ta đã hiểu rồi, ngươi là kẻ lừa đảo.
Nhìn cậu ta ở trên đài khua môi múa mép, Triệu Dung và Lưu Diệp đều buồn cười, thật không ngờ Thạch Kiên có thể phái người này lên diễn vở hài kịch như vậy. Tuy nhiên Triệu Dung cũng biết tính Thạch Kiên vốn hoạt bát lanh lợi, ví như khi hắn cùng sứ giả Liêu quốc đọ trí cũng khiến người ta bật cười. Nhưng hắn bị lão thái thái giáo dục nghiêm khắc, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã phải gánh gánh nặng chấn hưng thiên hạ mới khiến hắn trở nên lạnh lùng nhiều tâm sự như vậy.
Sa Giới rốt cuộc tức giận nói:
- Ngươi nói ta lừa đảo, được. Chỉ cần ngươi có thể làm giống bần đạo, bần đạo có thể thừa nhận là lừa đảo. Nếu không mặc kệ đại nhân nhà ngươi là ai, ta cũng sẽ kiện ngươi tội vu cáo. Cho dù Tây Kinh không xử thì ta sẽ gửi cáo trạng lên tận kinh thành.
Y nói những lời này là nhằm vào Lưu Diệp, hơn nữa còn không coi Lưu Diệp vào đâu. Lưu Diệp nghe xong thì không vui, hừ lạnh một tiếng, nhìn sang bên Thạch Kiên thấy hắn còn đang trầm ngâm, thầm nghĩ “Ta xem ngươi còn càn rỡ được tới khi nào?”
Tiểu Thôi còn cố giả vờ gãi đầu nói:
- Ồ! Nếu đạo trưởng đã nhất nhất không muốn làm thần tiên sống mà muốn tiểu nhân vạch trần ngươi, khiến cho mọi người đều biết ngươi là kẻ lừa đảo, vậy thì thử luôn đi.
Nói xong cậu ta cũng học bộ dạng của Sa Giới ở trên đài. Chỉ có điều Sa Giới làm ra vẻ đạo mạo thần thánh trang trọng còn cậu ta thì diễn vở hài kịch nhảy tới nhảy lui trên đài như con khỉ. Miệng cũng lẩm bẩm như Sa Giới nhưng kinh văn thì không giống.
Cậu ta nói:
- Chư vị thần linh trên trời chứng giám,tiểu nhân biểu diễn bây giờ nếu có thể thành công thì chứng tỏ ông ta là kẻ lừa đảo, cũng giúp đại nhân nhà ta lấy lại mười hai lượng vàng. Tuy rằng đại nhân nhà ta không phải keo kiệt, ngài còn thường xuyên giúp đỡ dân chúng nhưng nếu đem mười hai lượng vàng này cho kẻ lừa đảo thì không bằng đem cấp cho tiểu nhân. Tiểu nhân còn nhỏ, còn muốn kết hôn, có mười hai lượng này tiểu nhân không lo không cưới được vợ nữa.
Nghe cậu ta ở trên đài nói xằng nói bậy, Lưu Diệp và Triệu Dung không kìm nổi bật cười. Dưới đài dân chúng cũng đều cười vui vẻ.
Nghe tiếng cười tiểu Thôi càng đắc ý, cậu ta lại thì thầm:
- Xin chư vị thần linh phù hộ cho tiểu nhân. Thập yêu tam thanh lão tổ, Vương mẫu nương nương, Thái thượng lão quân, Hồng Quân lão tổ, Nguyên Thủy thiên tôn. Còn có Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, Quan Âm bồ tát, còn thần tiên nào nữa?
Cậu ta nói xong đột nhiên quay xuống dưới đài hỏi, càng làm cho phía dưới cười vang.
Cậu ta lại gãi đầu nói thêm:
- Tiểu nhân nghĩ tới còn có Nhị Lang thần, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa hòa thượng. Sa hòa thượng ở trên cùng Sa Giới đạo trưởng này tuy là người một nhà nhưng người là một thần tiên tốt còn ông ta là kẻ lừa đảo. Hy vọng người phù hộ ta, không phù hộ ông ta. Nếu không tiểu nhân cũng không sợ người, ta ở nhân gian tìm chỗ kiện người. Kiện tới đại sư huynh của người, không được thì đến chỗ Đường Tăng, nếu không được nữa thì tới chỗ Như Lai phật tổ.
Cậu ta nói những lời này là cố ý nhằm vào việc Sa Giới nói sẽ kiện tới kinh thành. Những lời này vừa nói xong dưới đài tiếng cười ồ, tiếng châm biếm chửi rủa lại càng lớn hơn.
Ngay cả Tĩnh vương phi đi cùng tiểu nha đầu của Triệu Dung cũng cười to.
Có lẽ cảm thấy làm loạn đủ rồi, cậu ta mới dừng lại, đi đến trước chậu than, cởi giày ra. Tuy nhiên động tác của cậu ta so với Sa Giới đạo trưởng không giống nhau mà có chút bối rối hơn.
Triệu Dung có chút lo lắng hỏi:
- Ta không rõ nguyên lý nhưng Thạch thị lang, thiếu niên này sẽ không sao chứ?
Thạch Kiên cười cười nói:
- Nếu là người khác ta không dám nói nhưng cậu ta làm thì sẽ rất an toàn.
Nói xong bọn họ đã thấy tiểu Thôi chạy trên chậu than rồi.
Cậu ta đi trên một đường giống với Sa Giới, một đường dưới lòng bàn chân còn có hơi nước bốc lên. Chỉ có điều Sa Giới bước đi tỏ vẻ thần thánh còn cậu ta thì vò đầu bứt tai. Rốt cuộc cũng đi hết chậu, nhìn xuống bàn chân không hề bị làm sao, cậu ta cũng ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới hướng lên bầu trời nói:
- Sa hòa thượng, thật là đa tạ người. Người chủ trì công đạo, không giúp kẻ lừa đảo kia. Nhưng người ở trên trời, tiểu nhân lại ở trần gian, tiểu nhân nghĩ muốn báo đáp người chỉ có cách mời người ăn chay. Hay như vậy đi, không bằng người hạ phàm ta mời người đi ăn vụng chân chó.
Sa hòa thượng ăn chân chó? Điều này lại khiến mọi người cười nhặt nghẽo.
Lưu Diệp hạ thấp giọng hỏi Thạch Kiên:
- Hạ quan không hiểu, đây là do nguyên nhân gì, chẳng lẽ mọi người đều có thể đi trên chậu than?
Thạch Kiên lắc đầu nói:
- Không phải như vậy, đợi lát nữa bản quan nói cho ngài nguyên nhân. Tuy nhiên để tránh Sa Giới ngượng quá hóa giận, Lưu đại nhân nên phái binh lính đến bảo hộ thuộc hạ này của ta đi.
Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần Thạch Kiên vạch trần được Sa Giới, Lưu Diệp sẽ ra tay bắt người. Dù sao vụ đại án này còn có nhiều thế lực tham gia, phải phá xong sớm, không thể mất quá nhiều thời gian với Sa Giới được.
Quả nhiên mặt Sa Giới sầm lại, y nhìn tiểu Thôi nói:
- Tốt, coi như ngươi qua được một cửa, như vậy xin mời ngươi qua đây mò đồng tiền ra đi.
Nói xong y đem một đồng tiền ném vào trong nồi.
Tiểu Thôi lúc này đã thành công khiến lòng tin tăng lên rất nhiều. Cậu ta tin thiếu gia cũng như thần tồn tại, không gì không làm được. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng trên đời nếu có thần thì chỉ có thiếu gia mới là thần, chẳng những có bản lĩnh mà tấm lòng lại rất tốt, chỉ có nhân tài như thiếu gia mới đủ tư cách là thần.
Cậu ta cười nói:
- Khó trách người nhà cũng không giúp ngươi, lại đến giúp ta. Trên đời lại có kẻ tâm địa xấu xa như vậy. Đây là nồi nước sôi, bỏ trứng gà vào một lúc thì chín, ngươi có đạo pháp đương nhiên sẽ không sao, ta một chút đạo pháp cũng không biết, có thể cho tay vào sao? Ngươi tâm địa ác độc như vậy sao có thể xứng đáng là thần tiên được?
Đây là cậu ta lấy gậy ông đập lưng ông. Vừa rồi Sa Giới nói y dùng đạo pháp mới làm được như vậy, nhưng tiểu Thôi là một thiếu niên còn chưa trưởng thành, y vì để che giấu không phải là lừa đảo mà tàn nhẫn bắt thiếu niên này biểu diễn. Đương nhiên trong lòng mọi người, thần ở vị trí cao cao tại thượng nhưng cũng có lòng từ thiện, không thể làm ra chuyện như vậy. Một câu này nói ra khiến mọi người bắt đầu hoài nghi Sa Giới.
Triệu Dung ở dưới cười nói:
- Không ngờ tiểu tử kia cũng giống ngươi, học được thói chanh chua như vậy.
Vị tiểu Quận chúa này nói Thạch đại nhân chanh chua, Lưu Diệp làm bộ như không nghe thấy, y cũng biết vị Quận chúa này cùng Thạch Kiên hình như có quan hệ mờ ám không minh bạch.
Thạch Kiên cũng cười, hiển nhiên là màn biểu diễn của Tiểu Thôi vừa rồi khiến hắn vô cùng hài lòng. Hắn nói:
- Thế này không gọi là “chanh chua”, mà phải gọi là “thông minh nhanh trí”.
Lúc này Tiểu Thôi ở trên đài tiếp tục đùa giỡn nói:
- Có lẽ cái này không cần đạo pháp gì cả, chỉ cần có một chút tiểu xảo là có thể làm được? Như vậy thì ngươi vẫn là kẻ lừa đảo. Tuy nhiên tiểu nhân cũng là lần đầu biểu diễn, vì sự an toàn, xin các vị thần linh phù hộ. Sa hòa thượng ở trên, Trư Bát Giới ở trên, Hầu ca ở trên, đặc biệt là Trư đại ca, chỉ cần tiểu nhân biểu diễn thành công, người vụng trộm gạt Hầu ca cùng Đường Tăng hòa thượng, hạ phàm tiểu nhân mời người đi ăn một đầu trâu, được không?
Mọi người lại cười to. Thiếu niên này đúng là rất khôi hài. Sau đó cậu ta không mò đồng tiền của Sa Giới mà hướng cho mọi người nhìn một đồng tiền rồi ném vào trong nồi, sau đó rửa tay rồi nhanh chóng đưa tay vào nồi.
Có rất nhiều người nhìn thấy thế không kìm được nhắm mắt lại. Cậu ta không giống Sa Giới, vẫn còn quá nhỏ, lại chưa từng biểu diễn qua, việc này thật là quá nguy hiểm.
Đương nhiên cậu ta cũng không bình tĩnh như Sa Giới mà nhanh chóng cuống quít đưa tay vào trong nồi mò được đồng tiền đem ra, sau đó xòe tay hướng đến mọi người nói:
- Các người xem, tay ta có việc gì không?
Lúc này tất cả mọi người đều bắt đầu bàn luận, đồng thời cũng có nhiều người nghi ngờ Sa Giới hơn.
Sa Giới cũng nóng nảy, y nói:
- Xin hỏi vị tiểu hữu này xuất thân từ đạo thượng nào vậy, tại hạ có nhiều chỗ đắc tội, xin được lượng thứ.
Y nghĩ tiểu Thôi là người cùng nghề, Tuy nhiên y nháy mắt với đạo sĩ bên cạnh, tên này hiểu ý lập tức vây lấy Tiểu Thôi.
Tiểu Thôi không chút lo lắng nói:
- Ồ! Đạo thượng à?
Đạo thượng? Thạch Kiên cũng kinh ngạc, chẳng lẽ hắc đạo này cũng có thuật ngữ?
Tiểu Thôi tiếp tục nói:
- Ta không phải đạo thượng, chỉ là một tôi tớ. Hóa ra kiểu lừa đảo của các ngươi cũng có tổ chức à, lần đầu tiên ta nghe nói đấy..
Sa Giới sắc mặt lại trầm xuống, con ngươi không động, y nói:
- Thế thì tiểu thí chủ, xin mời bắt chước lại động tác này của bần đạo một lần đi.
Nói xong y gọi người đem tới một cây đao sắc, lại lấy một tờ giấy điệp, dùng đao nhẹ nhàng cắt đôi tờ giấy.
Sau đó y cởi quần áo ra, lộ ra cơ ngực to lớn mạnh mẽ, có tiếng thét lên sợ hãi của những người đứng xem, rồi một đạo sĩ khác chém cây đao vào bụng y. Khi đạo sĩ đó nhấc đao ra, trên bụng Sa Giới chỉ có một vệt màu trắng, nhưng người thì vẫn bình yên vô sự.
Sa Giới âm trầm nói với Tiểu Thôi:
- Vị tiểu thí chủ này nếu đã đến đây nói bần đạo không có đạo pháp, vậy xin mời ngươi biểu diễn một chút.
Thạch Kiên nghe vậy thì cau mày, hắn nói với Lưu Diệp:
- Chuẩn bị bắt người. Loại kĩ xảo này phải qua thời gian dài phối hợp huấn luyện, phải có cả tài năng, tiểu Thôi không thể làm được.
Nói xong chính hắn cũng đi lên đài.
Lưu Diệp thấy Thạch Kiên đi lên trên đài, lập tức dùng tay ra hiệu, binh lính mai phục sẵn cũng xông lên đài bảo vệ Thạch Kiên ở giữa.
Lúc này tiểu Thôi đang rầu rĩ, cậu ta hóa giải được việc đi trên than cùng mò tiền trong nước sôi là do Thạch Kiên dạy. Nhưng Thạch Kiên không hề dạy cậu cách làm cho đao thương bất nhập. Lưỡi dao này sắc bén không chỉ chém vào thân người mà chạm vào cũng phải bị thương. Giờ thấy Thạch Kiên đi lên, cậu ta mới hỏi:
- Thiếu gia, chuyện này là thế nào?
Thạch Kiên cười cười nói:
- Ngươi tạm thời chưa làm được. Cho dù làm được rồi thì cũng phải có một người nữa phối hợp mới được.
Sa Giới còn chưa từng gặp Thạch Kiên, cũng không nghĩ đến thiếu niên địa vị cao quý này lại im hơi lặng tiếng mà tới Lạc Dương, nhưng nhìn cử chỉ ung dung tao nhã của Thạch Kiên, y thi lễ rồi hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này từ nơi nào đến?
Thạch Kiên cười cười nói:
- Ngươi đừng hỏi ta từ đâu tới. Vừa rồi ngươi biểu diễn cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc bản lĩnh này lại dùng để giả thần giả quỷ, ở trong Hoàng cung mà cũng dám làm điều xằng bậy.
Nghe Thạch Kiên nhắc tới hai chữ Hoàng cung, ánh mắt Sa Giới đã hoang mang, y ngoài mạnh trong yếu hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Thạch Kiên thản nhiên nói:
- Ngươi cũng đừng hỏi ta là ai. Lát nữa ta sẽ nói cho ngươi rõ.
Nói tới đây hắn nhìn xuống những người xem dưới đài nói:
- Các vị hương thân, hôm nay thuộc hạ của ta cùng vị đạo trưởng này biểu diễn có phải rất phấn khích không?
- Đúng vậy, nhưng ngươi cũng không thể nói ông ta giả thần giả quỷ. Đại sư rất có bản lĩnh.
Dưới đài nhiều người nói. Bọn họ cũng nhìn ra thiếu niên này lai lịch không tầm thường, tuy nhiên cũng không nghĩ hắn là Thạch Kiên. Có rất nhiều người bình thường đối với Sa Giới đã sinh ra lòng sùng bái, hiện tại thấy thiếu niên này đem theo nha dịch lên đài vây quanh Sa Giới thì liền bênh vực y.
Thạch Kiên nói:
- Có phải các ngươi cho rằng ông ta rất có bản lĩnh, làm phép khiến các ngươi không thể tin nổi? Tuy nhiên không sao. Hôm nay bản quan sẽ giải thích cho các ngươi rõ từng điều một.
Đầu tiên Thạch Kiên chỉ vào chậu than nói:
- Không sai, ở đây đúng là than đang cháy, không có lừa gạt. Nếu mạo muội đi lên không có chuẩn bị, bản quan tin rằng nhẹ thì chân bị bỏng, nặng thì hỏng luôn. Nhưng vì sao đạo trưởng này và thuộc hạ của ta đi lên lại không việc gì? Các ngươi có chú ý hay không, bất kể là đạo trưởng hay thuộc hạ của ta khi đi thì đều là đi nhanh không ngừng. Đây làdo có nguyên nhân cả, vì như thế sẽ làm lòng bàn chân tiết ra rất nhiều mồ hôi. Khi một vài phần dưới lòng bàn chân tiếp xúc với than nóng, do mồ hôi bay hơi rất nhanh sẽ dẫn đến tác dụng bảo hộ trong một thời gian ngắn. Như vậyngười biễu diễn cần chú ý mấy điểm: thứ nhất tốc độ phải nhanh, nếu không mồ hôi dưới chân khô đi sẽ rất nguy hiểm. Thứ hai mỗi bước chạm vào lử than phải ở những điểm khác nhau của lòng bàn chân. Còn một điểm mấu chốt là phải là người luyện võ hoặc những người phu khuân vác, bởi vì chân họ đều có một tầng chai cứng rắn hơn người thường.
Nói tới đây hắn lại chỉ vào nồi nước nói:
- Màn biểu diễn này xem có vẻ nguy hiểm nhưng kì thật so với màn biểu diễn trước càng đơn giản hơn. Cùng là nguyên lý về sự bay hơi của chất khí nhưng tay phải khéo hơn rất nhiều. Đó là lý do tại sao Sa đạo trưởng và thuộc hạ của ta đều phải hơ tay. Hơ tay là giả, khiến tay dính nước là thật. Kỳ thật nhiệt độ của nước này so với lửa than thì thấp hơn nhiều.
Nói xong hắn rửa tay rồi cho tay vào trong nồi nước, lại nhanh chóng đưa tay ra. Quả nhiên hai tay hắn vẫn bình an vô sự. Hắn còn nói thêm:
- Bản quan thân thể cũng chỉ bình thường, tin rằng các vị đứng xem đây, chỉ cần là người trưởng thành đánh bản quan thì bản quan cũng địch không lại. Hơn nữa bản quan cũng chưa từng học qua đạo pháp. Màn biểu diễn này còn một điểm nữa làthị lực. Bởi vì da tay mềm mại, lại có diện tích tiếp xúc lớn cho nên nước trên tay rất nhanh khô, thời gian biểu diễn phải thật nhanh. Khi biểu diễn phải nhớ kỹ vị trí đồng tiền ở đâu, lập tức lấy nó ra, nếu không sẽ nguy hiểm. Đây cũng là lý do vì sao Sa đạo trưởng khi biểu diễn phải ném đồng tiền của mình. Khi thuộc hạ của ta thử biểu diễn, ông ta đã ném một đồng tiền vào nhưng thuộc hạ của ta cũng không mắc mưu. Nếu không, với kĩ xảo của cậu ta sẽ không thể tìm được đồng tiền, tay ở trong nước lâu sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe Thạch Kiên bóc trần bí mật của mình, Sa Giới ngượng quá hóa giận nói:
- Đây là ngươi nói hươu nói vượn.
Thạch Kiên khẽ mỉm cười nói:
- Ồ, Bản quan chưa từng nói hươu nói vượn. Nếu bản quan nói không đúng, hiện tại có thể cho người lau khô tay ngươi rồi để ngươi lại thử mò đồng tiền. Hoặc cho ngươi chạy thử lại trên chậu than. Nếu ngươi làm được bản quan sẽ để ngươi vô tội, cũng sẽ bồi lễ xin lỗi ngươi. Nếu ngươi không làm được, người đâu tới đây.
Nha dịch ở đây không ít người là thân tín của Lưu Diệp. Bọn họ cũng biết thân phận của Thạch Kiên, liền nghe lệnh của hắn, lập tức đi tới.
Thạch Kiên nói:
- Các ngươi lau khô tay cho đạo trưởng rồi nhúng vào nồi nước chì.
Sau đó Thạch Kiên nói với Sa Giới:
- Vừa rồi ngươi biểu diễn đao thương bất nhập. Điều đó cho thấy ngươi cũng luyện được công phu. Bây giờ mời ngươi chuẩn bị làm lại đạo pháp đi.
Thạch Kiên không phải tàn nhẫn, mà là hắn biết đối phó với người như thế không thể mềm mỏng. Nếu không sẽ không giải quyết được việc gì.
Lần này Sa Giới không thần bí như lần trước. Y thấy hai tay sắp bị nhúng vào nồi nước, không ngừng giãy dụa. Nhưng lần này nha dịch Lưu Diệp mang tới có thể nói là những người tinh nhuệ nhất Tây Kinh. Cuối cùng hai tay y vẫn phải nhúng vào nước, khiến cho y kêu to như giết heo. Nha dịch lôi tay y lên, hai bàn tay đã nổi đầy bọt, da cháy, máu tươi cũng chảy ra.
/540
|