Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 151: Thiên Long.

/540


Vương Triều bất đắc dĩ, đành phải nói:

- Được, tại hạ sẽ đem chuyện này nói cho người, nhưng người nhất định phải cẩn thận.

Sau đó nói:

- Kỳ thật tại hạ không biết quá rõ về tổ chức thần bí này, cũng chỉ là nghe Đinh tướng nói.

Xem ra Đinh Vị bình thường đối với gã vô cùng thoải mái. Bằng không y biết rõ Đinh Vị là người xấu, đồng thời y cũng đang âm thầm trợ giúp Thạch Kiên, nhưng vẫn gọi Đinh Vị là Đinh tướng.Thạch Kiên cũng không bóc trần mà lẳng lặng nghe y nói. Kỳ thực hắn đối với kiểu người này không những không tức giận màcòn rất kính trọng. Những liệt sĩ xả thân vì nghĩa lớn thường cũng là kiểu người này.

- Đêm qua Đinh tướng và một tâm phúc của ông ấy nói về chuyện Thạch đại nhân phá vụ án này. Tên tâm phúc kia nói Thạch đại nhân là một người rất có bản lĩnh, sẽ nhanh chóng tìm ra một tổ chức hung thủ thật sự. Đinh tướng lại cười lạnh, ông ấy nói Thạch đại nhân người cứ việc tiếp tục điều tra, tra được càng nhiều thì chết sẽ càng nhanh.. Chỉ cần Thạch đại nhân để ý đến chuyện của Thiên Long Bát Bộ thì cũng là lúc cái chết sắp tới với ngài, như thế ông ấy đỡ phải tự mình ra tay..

- Thiên Long Bát Bộ?

Thạch Kiên thiếu chút nữa la lên. Phản ứng đầu tiên của hắn vẫn như khi lạc vào cuốn sách kia của Kim đại hiệp xuyên qua đây vậy.

- Không sai. Tổ chức này được biết dưới danh Thiên long bát bộ, tên gọi tắt là Thiên long. Lúc ấy tại hạ nhìn thấy Đinh tướng nói với bộ mặt vô cùng chắc chắn, liền cố ý hỏi một câu bâng quơ: “ Thiên Long Bát Bộ gì vậy?” Thì ông ấy cũng nói ngay cho tại hạ. Ông ấy nói đây là một tổ chức thần bí. Cái tên này bắt nguồn từ trong truyền thuyết Bát bộ Thiên long của phật giáo mà ra, Phân thành Minh tứ bộ, Ám tứ bộ. Minh tứ bộ gồm có đạo sĩ, hòa thượng, kỹ nữ, thậm chí còn có một vài bộ phận quan lại. Ám tứ bộ thì gồm có các Chủ quản ăn hối lộ, ám hại, ngiên cứu về xuân dược, mê dược và một số bang môn tà đạo khác. Nhìn chung thì tổ chức này cùng không nhiều hội viên cho lắm nhưng thế lực lại không hề nhỏ. Chúng đãi ngộ với các hội viên rất tử tế. Đặc biệt là Minh tứ bộ, chỉ cần gia nhập, thông qua một cuộc huấn luyện, thì có thể làm cho người ta nổi tiếng rất nhanh.. Cũng như tên Sa Giới đạo trưởng mà Thạch đại nhân bắt được, những kĩ xảo giả thần giả quỷ của lão ta chính là do hội Thiên long này huấn luyện. Nhưng hành tung của tổ chức này rất thần bí, ngoại trừ số ít những hội viên nòng cốt biết bí mật của bọn họ, những người còn lại đều không hay biết, ngay cả Đinh tướng cũng không biết.

- Ồ!

Thạch Kiên hơi trầm ngâm. Hắn cũng không hoài nghi lời Vương Triều nói. Với bản lĩnh của Vương Triều để trở thành tâm phúc của Đinh vị cũng không phải là điều khó, đối với Vương Triều, Đinh Vị cũng sẽ không giấu giếm quá nhiều. Nhưng cần phải biết ngoài tài hoa, nếu luận mưu trí thì e rằng Đinh Vị còn cao siêu hơn mình. Năm xưa cũng chính lão đã làm hỏng việc mình có ý đem 《 cách vật sai tưởng 》 và 《 cách vật thiên vấn 》 viết tối nghĩa khó hiểu. Cũng chính lão đã hất ngã từng đại thần một. Mặt khác trong tay lão lại nắm giữ quyền lực lớn nhất của quốc gia, nếu lão muốn tra một sự việc nào đó thì quá dễ dàng. Hắn nói:

- Làm sao có thể như thế được.

- Đúng vậy. Taị hạ lúc ấy cũng hỏi Đinh tướng câu này. Đinh tướng nói ông ấy cũng do một lần vô tình mà biết đến sự tồn tại của tổ chức này. Sau đó ông ấy phái mấy nhóm người đi điều tra nhưng toàn bộ đều bị sát hại, chỉ thu được một chút tin tức. Lúc đó mới khiến cho ông ấy bỏ cuộc. Tuy nhiên ông ấy vẫn luôn chú ý tới việc này. Ông ấy còn dặn tại hạ về sau nếu gặp tổ chức này thì nhất định phải cẩn thận. Lần này có rất nhiều đạo sĩ tham gia vào vụ án này, Đinh tướng nói những đạo sĩ này chính là thành viên của Thiên long. Những người đó tuy rằng không đối phó được với quan phủ nhưng bọn chúng ở trong bóng tối, lại xuất quỷ nhập thần. Thạch đại nhân hiện tại không có nhiều thế lực trong tay, nếu mạo muội nhúng tay vào thì sẽ phải chịu tai bay vạ gió.

- Ta hiểu.

Thạch Kiên tuy nói như vậy nhưng lại nhíu mày đăm chiêu. Vụ án này dường như sắp được tuyên bố, nhưng lại bị đám Thiên Long Bát Bộ này làm xáo trộn, giờ lại trở nên khó bề phân biệt.

Hắn đã nhạy bén nhận ra được sự việc lần này do hội Thiên long nhúng tay vào, cũng có liên quan đến kẻ có máu mặt hơn đứng sau hoặc có thể nói đám Thiên long bát bộ này là một tổ chức cực đoan do một kẻ hoặc một thế lực nào đó nuôi dưỡng. Đương nhiên Đinh Vị cũng đã đoán ra việc này, lão ta cũng sẽ không mang chuyện này nói với Vương Triều.

Bàn xong chuyện về Thiên Long, Thạch Kiên lúc này mới hỏi y cái châm đồng lần trước y đưa cho hắn là do ai làm ra.

Vương triều ngập ngừng cười nói:

- Đây là do tài nghệ của tổ tiên tại hạ truyền lại, châm đồng này là do tại hạ làm. Tuy nhiên để làm nó cũng rất khó khăn.

Thạch Kiên biết điều gã nói là sự thật. Nhìn vào công nghệ này, muốn làm ra độ chính xác của châm đồng cao như vậy, thực chất cũng không phải là điều dễ dàng. Đương nhiên tổ tiên lưu truyền lại công nghệ là một bộ phận, nhận thức của chính y cũng là một bộ phận. Nếu không có thiên phú mà chỉ dựa vào bản vẽ của tô tiên truyền lại thì cũng không có khả năng để làm ra.

Hắn nói với Vương Triều về lời mời của mình.

Vương triều lại trịnh trọng nói:

- Thạch đại nhân, có câu “chó không thể có hai chủ”, hiện giờ tại hạ đã phản bội Đinh tướng, lại đến nương nhờ ngài, thật sự tại hạ không thể làm được.

Thạch Kiên mỉm cười lắc đầu nói:

- Vương huynh, ta không phải muốn huynh làm một con chó cho ta, hơn nữa đối với bản quan, mọi người đều bình đẳng, không phân chia thứ bậc cao thấp. Chỉ có điều giờ bản quan đang nghiên cứu một loại vũ khí, nếu có loại vũ khí này thì đại Tống chúng ta có thể vô địch thiên hạ. Cho nên nhất định phải có tay chân linh hoạt giúp đỡ.

Chuyện này chỉ có rất ít người biết. Hiện tại Thạch Kiên nói với y, một là hi vọng y trợ giúp mình, hai là cũng tin vào nhân phẩm của gã.

Dù sao Vương Triều cũng là một người học võ, y nghe xong ánh mắt lập tức sáng rực, hỏi:

- Như vậy có thể thu phục U Vân không?

- Có.

Thạch Kiên gật gật đầu.

Vương Triều lập tức xúc động đứng lên, khoát mạnh tay nói:

- Thế có thể cho tại hạ nhập ngũ được không?

- Có thể. Thạch Kiên lại gật gật đầu.

Vương Triều lại một lần nữa bị kích động, y đi đi lại lại ở trong phòng. Một hồi sau khi tỉnh táo lại, y nói:

- Vậy thì Thạch đại nhân, ngài càng phải chú ý an toàn cho chính mình.

Nhưng y nhìn thấy vẻ mặt của Thạch Kiên, biết rằng lời nói của mình cũng chẳng khác gì không nói, y lại nói thêm:

- Không được, Thạch đại nhân, ngài luôn vô tâm với chính mình, tuy rằng trong nhà Thạch đại nhân cũng có mấy người hộ vệ, bọn họ thân thủ cũng tốt nhưng với những những mánh khóe giang hồ họ lại không hiểu. Tại hạ cần phải mời vài bằng hữu của tại hạ đến để bảo vệ cho Thạch đại nhân mới được.

- Như vậy thì đa tạ Vương huynh, nhưng Vương huynh còn chưa nhận lời việc của bản quan.

Vương triều lộ vẻ mặt khó xử nói:

- Điều này e không tốt.

Thạch Kiên cũng trịnh trọng nói:

- Bản quan cần phải nói lại một lân nữa, bản quan không phải muốn huynh làm việc cho bản quan mà bản quan muốn huynh vì giang sơn đại Tống, vì ngàn vạn dân chúng đại Tống.

Cuối cùng những lời này cũng làm y cảm động, Vương triều nói:

- Như vậy đi, chuyện này để sau hãy nói.

Thạch Kiên hiểu ý của y, chờ y hoàn toàn lật đổ Đinh Vị thì y mới có thể toàn tâm giúp chính mình, nếu không, bị kẹp giữa hai phe thì sẽ rất khó cư xử. Đối với những người như thế thì đó cũng là điểm mấu chốt lớn nhất.

Thạch Kiên vỗ vỗ bả vai y mà nói:

- Yên tâm đi, hành động không chính nghĩa tự khắc sẽ bị tiêu diệt, huynh sẽ không phải chờ lâu nữa đâu.

Đồng thời để tỏ lòng cảm tạ, Thạch Kiên còn dùng bút lông viết một bài “ Hiệp khách hành” của Lý Bạch tặng cho y. Đối với người có khí phách mà đưa vàng bạc cho họ thì có nghĩa là làm nhục họ.

Quả nhiên đường nét sắc sảo, bay bổng. Thạch Kiên vốn tiếc mực như vàng, , địa vị lại cao, hơn nữa lại rất bận rộn, nên bút tích của hắn càng ít lưu truyền ra ngoài.. Ở đâu đi chăng nữa, bút tích của hắn cũng là vô giá. Bởi không có chữ lưu truyền ra ngoài, không thể nào biết được giá trị thực của nó nhưng có thể thấy một bức tự của hắn đã đạt đến mức không thể nào mua nổi. Hiện giờ y có được chữ của Thạch Kiên, đó là một đãi ngộ mà ngay cả đại thần trong triều cũng không được hưởng.

Vương triều cảm tạ rơi nước mắt rồi cáo từ.

Tuy nhiên Thạch Kiên cũng không ngờ vì hành động này mà hóa giải được bao nhiêu nguy hiểm sau này. Tiễn Vương Triều ra khỏi cửa, Hồng Diên mang chút ghen tị tiến vào bẩm báo có chính quy phu nhân của hắn đến.

Chính quy phu nhân?

Thạch Kiên sửng sốt, đi theo Hồng Diên vào thư phòng, hóa ra là Triệu Dung đến. Nàng thấy Thạch Kiên và Vương Triều nói chuyện nên không tiện vào phòng khách mà trực tiếp đi thẳng vào thư phòng. Thạch Kiên bước vào, nàng liền đóng cửa thư phòng lại.

Thạch Kiên bị động tác mập mờ này của nàng làm cho đổ mồ hôi, trong bụng nghĩ lẽ nào cô ấy không đợi được nữa, bây giờ đã muốn XXOO rồi?

Triệu Dung đến bên hắn nói:

- Thạch thị lang, ngươi đã có ta và Công chúa,lại có hai nha đầu xinh đẹp còn chưa đủ sao, lẽ nào lại muốn cả cô bé ngoại quốc kia nữa?

Thạch Kiên biết chuyện buổi sáng với Lolita ở cung điện đã đến tai nàng. Hắn liền kêu oan uổng. Cho dù hắn có biến thái hơn nữa thì cũng không thể nào có hứng thú với một cô bé mười tuổi được.

Triệu Dung nhìn thấy thái độ thành khẩn của hắn, lúc này mới chịu buông tha, nói:

- Bộ dạng ngươi có khí phách, lại có tài học hơn người, khó tránh khỏi có không ít thiếu nữ phải lòng ngươi. Không phải là ta ghen nhưng bây giờ ngươi cùng lúc lấy ta và Cận công chúa cũng đã rất khó khăn rồi, nếu thêm một phu nhân nữa, thì ngươi sẽ càng có thêm nhiều vấn đề.

Nói tới đây, mặt nàng tự dưng đỏ lên, nói:

- Ta cho ngươi xem cái này.

- Ồ, cái gì vậy?

Triệu Dung đột nhiên cởi bỏ áo khoác da cừu màu trắng trên người nàng. Thạch Kiên nhìn thấy nàng mặc chiếc váy kép có thêu bông sen rất tinh tế, nhưng chất vải làm chiếc váy này rất mỏng manh lại trong suốt.. Khiến hắn kinh sợ nhất là bên trong nàng không hề mặc cái gì trừ cái váy mỏng này, ngay cả một cái yếm cũng không. Hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng đôi gòđầy đặn và cao ngất của nàng, cùng với hai đầu đỏ tươi, phía dưới còn có một đống cỏ ảm đạm.

Mặc dù từ khi hắn xuyên việt cho đến hiện tại, dưới ảnh hưởng của lão thái thái, cùng với áp lực của danh tiếng trên mình, hành vi cư xử của hắn luôn đúng quy tắc, tương đương với một hòa thượng thực sự tu hành bẩy tám năm. Nhưng nhìn thấy cảnh này, cũng phải há hốc miệng, trợn tròn mắt, máu mũi cũng phải chảy ra.

Nhìn thấy phản ứng của Thạch Kiên, Triệu Dung hiển nhiên rất hài lòng khi thấy hắn vì chính thân thể của nàng mà mê muội. Nhưng dù gì nàng cũng là một thiếu nữ nên lập tức khoác áo vào, đỏ mặt và nhào vào trong lòng của Thạch Kiên thẹn thùng nói:

- Danh phận tương lai ta không thể tranh giành với Cận công chúa, nhưng bản Quận chúa muốn lần đầu tiên của ngươi.

Thạch Kiên đổ mồ hôi, chẳng lẽ nam nhân cũng quan trọng chuyện trinh tiết?

Triệu Dung nói:

- Chỉ cần ngươi hết hạn báo hiếu, chúng ta sẽ nói đến chuyện kia, được không? Bản quận chúa đã đọc rất nhiều sách vở vì thế cũng biết loại phương pháp nào có thể tránh thai.

Dũng mãnh, quả nhiên là người đẹp, đích thị là vậy. Thạch Kiên càng đổ mồ hôi.

Nhưng khi nghĩ đến chiếc váy mỏng còn gợi cảm hơn cả nội y bên trong áo choàng của nàng, Thạch Kiên sớm đã có phản ứng. Điều này Triệu Dung cũng biết. Nói ra thì Triệu Dung còn lớn hơn so với Thạch Kiên, nàng đang độ tuổi tình yêu dồi dào, dù chưa trải qua chuyện đờinhưng không có nghĩa là nàng không hiểu. Lúc này nàng giống như một mùa xuân màu mỡ làm hắn không thể không xiêu lòng.

Thạch Kiên không kìm nổi nữa, đem bàn tay to lớn của hắn luồn vào trong áo choàng của nàng, vuốt ve một bên vú của nàng.

Việc này làm cho Triệu Dung phải rên rỉ lên vài tiếng, đồng thời nàng cũng hạ giọng nói:

- Chỉ được chạm vào một bên.

Thạch Kiên lại đổ mồ hôi, dù sao đã chạm rồi thì một bên hay hai bên còn có gì khác nhau nữa?

Tuy nhiên dù sao hai người cũng là những người biết tự kiểm soát, chỉ sau chốc lát suy nghĩ đã bị dẹp bỏ. Triệu Dung rúc vào ngực hắn hỏi:

- Tướng công, thê tử mà chàng muốn có nhất là như thế nào?

Nhanh như cắt đã thành tướng công rồi. Tuy nhiên đối với người đẹp này, Thạch Kiên cũng không có gì giấu diếm, hắn nói:

- Kỳ thật ta yêu cầu thực sự không cao, nàng ấy cũng không nhất định phải có địa vị cao, cũng không cần phải xinh đẹp, cũng không phải tài hoa hơn người, nhưng nàng ấy phải thích ta, thật lòng thật dạ yêu thương ta, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau trải qua hoạn nạn, phú quý, mãi không thay lòng đổi dạ, cho đến khi chết.

Triệu Dung ngạc nhiên, ngẩng đầu nói:

- Không thể được, điều kiện như vậy không phải có vô số thiếu nữ đạt tới sao. Tướng công ạ, chàng nhất định không được nói ta ngoài, nếu không những người đàn bà điên kia sẽ tới chặn trước cửa nhà chàng đấy.

Thạch Kiên nghĩ thầm “ không phải cô cũng là một người đàn bà điên sao?”, tuy nhiên từ sâu trong lòng hắn cũng đã bắt đầu thích cô gái dám yêu dám hận như nàng, tuy trí tuệ của nàng luôn làm hắn không thích. Hắn nói:

- Yêu cầu này thoạt nghe có vẻ rất dễ dàng nhưng thật sự lại rất khó, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, muốn thật tâm đến già, cũng không phải có nhiều.

Nhưng mà nói tới đây Thạch Kiên ngừng lại. Lúc này mặc dù còn cách thời lí học thịnh hành hơn 100 năm nữa nhưng các thiểu nữ cực kỳ coi trọng hôn nhân, không mấy người phản bội nam nhân.

Triệu Dung cũng không thể biết rằng hắn có chuyện cũ rất khó để quên. Vì phản bội mà bị vợ mưu sát. Còn tưởng rằng hắn yêu cầu về hôn nhân cũng chỉ đơn giản như yêu cầu về cuộc sống của hắn. Ban đầu nàng luôn hoài nghi về Thạch Kiên, cho rằng những thứ hắn viết ra không phù hợp với những gì hắn trải qua. Nhưng tiếp xúc với thiếu niên này lâu ngày thì cũng bị thu phục bởi phẩm đức ưu tú của hắn. Hiện tại, nàng vẫn còn hoài nghi về lai lịch của Thạch Kiên, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự ái mộ của nàng dành cho Thạch Kiên. Nếu Thạch Kiên đã không nói, nàng cũng không muốn truy hỏi. Tóm lại, nàng cảm nhận Thạch Kiên đúng là một người hết mình vì Đại Tống, vì muôn dân. Cho dù bây giờ có người nào đó nói với nàng Thạch Kiên là một lão yêu tu luyện ngàn năm thì nàng cũng vẫn sẽ yêu hắn.

Nàng nhìn người thiếu niên anh tuấn này lại nhớ tới câu thơ của Lý Thương Ấn: “Con tằm đến chết vẫn nhả tơ vô tận, ngọn nến thành tro sáp vẫn chảy thành dòng.” Hắn luôn yêu cầu rất ít nhưng lại cống hiến rất nhiều, nàng không kìm được, trân trọng vuốt nhẹ hai má Thạch Kiên nói:

- Tướng công, yêu cầu của chàng là rất thấp. Cho dù là thiếu nữ nào đi chăng nữa, trừ những cô gái có tâm địa độc ác ra, còn lại tất cả sẽ đều quý trọng chàng và cùng chàng sống đến già.”

Nàng lại cười khanh khách nói:

- Ngay cả cô Da Luật Đảo Dung của Liêu quốc kia cũng còn bị chàng hớp hồn nữa là.

Thạch Kiên nghe xong đổ mồ hôi, từ ngữ này đúng là để hình dung các thiếu nữ.

Triệu Dung còn nói thêm:

- Còn khi mãn kỳ giữ hiếu rồi thì đừng để hai a hoàn xinh đẹp kia giữ “phòng không gối chiếc” nữa. Hiện giờ ánh mắt của bọn họ nhìn ta u oán còn hơn cả những oan phụ giữ khuê phòng mười mấy năm đấy.

Thạch Kiên cũng không nói gì. Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Đúng vậy, các nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, khó tránh có ý nghĩ đó. Nói thật ta vẫn cho rằng một vợ một chồng là tốt nhất, như thế sẽ không có cãi vã tranh giành. Nhưng hiện tại muốn không làm ngựa giống cũng khó khăn rồi.

- Ngựa giống?

Triệu Dung đầu tiên là sửng sốt sau đó nàng nhanh chóng phản ứng lại, phì một tiếng, nàng nói:

- Bản quận chúa cho phép chàng làm một con ngựa giống nhỏ, nhưng không cho phép chàng làm một con ngựa giống lớn.

Ngựa giống còn phân lớn nhỏ? Có phải cho phép ta bắt chước 《 cơ đốc sơn bá tước 》, nhưng không cho phép ta bắt chước 《 trà hoa nữ 》 không?

Sau đó Triệu Dung mới vừa lòng mà cáo từ. Hiện tại đã có “ chuôi” trong tay, chẳng những nhìn thấy thân thể mà còn đụng đến cả thân thể mình, không sợ sau này hắn chối cãi, trước khi ra về nàng nói:

- Tướng công, nhớ cho kĩ, lần đầu tiên phải giữ cho bản quận chúa, nếu không bản quận chúa sẽ vụng trộm với người đàn ông khác một lần đấy.

Nói xong lại cười duyên, sau đó bèn chạy đi. Chỉ để lại Thạch Kiên há hốc miệng, nửa ngày cũng không nói được gì.

Ngày hôm sau, Lưu Nga và Triệu Trinh lại mở tiệc cho bọn Giang Cập. Chỉ có điều tham dự yến hội lần này là những nhà thám hiểm và đại thần, còn sứ giả và những người đến thăm thì không được mời. Lưu Nga phong cho Giang cập là Tráng võ tướng quân. Đây chính là chức quan tứ phẩm, làm cho Giang Cập lúc đó mê mẩn cả người. Đồng thời cũng phong thưởng cho những nhà thám hiểm khác, thấp nhất cũng là Dực huy phó úy. Vì lần phong thưởng này mà làm cho Lưu Nga với các đại thần tranh luận rất nhiều. Rất nhiều đại thần đều nói phong thưởng quá hậu nhưng Lưu Nga lại nói hiện tại Tiên đế vừa mới mất, trong triều còn có một số kẻ xấu có mưu đồ bất chính nên cần một ít không khí vui mừng để lấy lại khí thế. Nói tới đây bà còn rơi lệ, nói đáng thương cho Tiên đế không được thấy cảnh tượng vạn quốc lên triều ngày hôm qua.

Những giọt nước mắt này cuối cùng cũng làm các đại thần không lên tiếng nữa. Tuy nhiên điều khiến Thạch Kiên nghĩ không ra chính là việc Đinh Vị đột nhiên lại đứng ra nói:

- Thái hậu, phải trọng thưởng, nếu không có những nhà thám hiểm này thì sao Đại Tống ta tới được những quốc gia kia? Hiện tại khoáng sản ở Đại lục Lưỡng Loan và đảo Đại Dương không ngừng được vận chuyển vào Trung Nguyên chúng ta, khiến quốc lực nước ta mạnh lên, đây cũng không thua gì việc mở mang bờ cõi. Chỉ là bọn họ thân phận thấp, nhưng cũng không thể phủ nhận công trạng của bọn họ.

Thạch Kiên hiểu được đó là lão ta hùa theo Lưu Nga. Tuy nhiên đây cũng là một chuyện tốt, triều đình sẽ chấp nhận thân phận của Giang Cập và một số người khác, sẽ có thêm nhiều người tham gia mạo hiểm, sẽ có càng nhiều người dũng mãnh đi khai phá ra lục địa mới.

Lúc này, Giang cập bẩm báo với Lưu Nga:

- Nhờ phúc và lòng thương của Tiên đế, đã phái binh sĩ đến bảo vệ chúng thần, còn cho chúng thần vũ khí, mới giúpchúng thần có thể an toàn trở về vì vậy chúng thần quyết định bỏ ra một phần của lần thu hoạch này, quyên góp cho công trình xây dựng lăng mộ của Tiên đế.

Nói xong y lấy ra một phần danh mục quà tặng. Lưu Nga lập tức sai thái giám đọc cho các đại thần nghe, danh mục quà tặng tổng cộng gồm tám mươi vạn lượng vàng, một trăm năm mươi bốn vạn lượng bạc, và còn rất nhiều châu báu khác, và toàn bộ đã được mang đến Kinh thành cùng chuyến thuyền kia.

Các đại thần nghe xong, lần lượt nhìn nhau, không ai nói nên lời. Đây là bao nhiêu tiền, đổi thành tiền đồng thì phải được bao nhiêu? Bọn họ cũng không dám tính ra, đây đừng nói là tu sửa lăng mộ cho Chân Tông, cho dù là tu sửa cung A Phòng thì cũng có thể.

Một lúc lâu Vương Tằng mới nói:

- Đây thật sự không coi tiền là tiền nữa rồi.


/540

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status