Nhưng hắn còn chưa ngồi lâu trong thư phòng thì Đinh Phố tiến vào bẩm bảo có Hạ Tủng cầu kiến.
Thạch Kiên lập tức cho mời vào. Hiện nay, hắn đang điều tra vụ án này, theo dõi hướng đi của Đinh Vị. Hơn nữa, chính hắn và Đinh Vị còn có mối thâm thù đại hận. Hạ Tủng phản bội Đinh Vị sẽ cung cấp rất nhiều thông tin cho hắn. Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đáng tiếc, tên tiểu nhân này từ sau lần cầu kiến trước, đến tận bây giờ cũng chưa thèm đến thăm hỏi gì.
Hạ Tủng bước vào, đi thẳng vào vấn đề:
- Thạch đại nhân, hiện nay cơ hội đã đến, chỉ xem Thạch đại nhân sẽ lợi dụng thế nào thôi.
Thạch Kiên hỏi:
- Cơ hội gì?
Hạ Tủng nói:
- Thạch đại nhân đã biết rõ việc hạ quan nói lần trước về lăng mộ.
Thạch Kiên sửng sốt. Đúng là hắn rất quan tâm đến việc này. Lịch sử thường giống nhau.Tại một huyện ban đầu chỉ chọn một lăng mộ. Hình Trung Hòa nói với Lôi Duẫn Cung:
- Tại đây cách một trăm bước là một nơi rất tốt để xây mộ có phong thủy giống như của Tần Vương.
Tần Vương chính là Triệu Đình Mỹ em của Tống Thái Tông, Tống Thái Tông từng hỏi Triệu Phổ chuyện truyền ngôi. Triệu Phổ nói:
- Thái tổ đã lầm, bệ hạ há lại mắc sai lầm nữa sao? Hóa ra mẹ Triệu Khuông Dẫn sợ sự tái xuất hiện việc vua nhỏ tuổi thần lộng quyền, sẽ làm cho hoàng gia vì việc truyển ngôi phát sinh nhiều chuyện nên ra sức tác động để Triệu Khuông Dẫn truyền ngôi cho Triệu Khuông Nghĩa. Triệu Khuông Nghĩa lại truyền ngôi cho Triệu Đình Mỹ. Sau đó lại tái truyền ngôi cho con trai của Triệu Khuông Dẫn là Triệu Đức Chiêu. Suy nghĩ của Lão thái thái đúng là không tồi, đúng là bậc trưởng bối, coi việc củng cố giang san Đại Tống là chính. Nhưng hiện tại Triệu Khuông Nghĩa còn tại vị, hai con trai của Triệu Khuông Dẫn lần lượt chết yểu. Đình Mỹ biết Triệu Khuông Nghĩa còn có âm mưu khác nên thấp thỏm lo âu. Do đó khi nghe Triệu Phổ nhắc lại điều này, Triệu Khuông Nghĩa liền hiểu ngay cần phải định rõ danh phận nhưng nếu làm không tốt thì chẳng khác nào chuốc họa vào thân. Vì thế ông này đã liên tục đày ải Triệu Đình Mỹ và chụp cho ông này rất nhiều tội danh, dẫn đến Triệu Đình Mỹ ngày đêm thấp thỏm lo âu dẫn đến mắc tâm bệnh mà chết. Triệu Khuông Nghĩa đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đứa con trai út, dọn sạch tất cả mọi chướng ngại. Tuy nhiên con cháu Triệu Đình Mỹ đều thịnh vượng.
Lôi Duẫn Cung nghe đến việc Chân tông tuy yếu ớt nhưng lại sở hữu cái lăng tẩm mang lại sự phồn thịnh. Đương nhiên đây là chuyện tốt. Liền hỏi Hình Trung Hòa vì sao không cần. Hình trung hòa đáp:
- Hạ quan lo lắng trong núi sẽ có nước.
Lôi Duẫn Cung không tin, đá làm sao có nước được? Nhưng như thế nào có thể nhìn ra được điều đó? Vì thế Hình Trung hòa liền nói:
- Tiên đế ít con, giống như Tần vương vậy, có thể lập tức hữu dụng.
Hình Trung Hòa lúc này ruột gan rối bời. Có người lo lắng hỏi gã làm sao tìm ra được phần mộ tốt cho Chân Tông. Dù sao không phải chỉ có gã mới là đại sư phong thủy. Nếu làm không tốt, nhẹ thì tước hết chức quan, nặng thì khép vào tội chết. Bởi vậy gã mới kéo Lôi Duẫn Cung vào thảo luận nhưng lại không ngờ Lôi Duẫn Cung lại như vậy. Gã còn nói thêm:
- Lăng mộ không phải là chuyện nhỏ. Tìm được chứng cứ sẽ mất thời gian rất lâu. Hạ quan sợ không qua nổi kỳ hạn bảy tháng.
Lôi Duẫn Cung lúc này rất ngang ngược. Gã nghe Hình Trung Hòa nói:
- Ngươi lập tức đem lăng chuyển đến nơi này trước, ta sẽ về bẩm báo lại Thái hậu.
Hiện nay hắn có thể một tay che trời. Viên quan kia dám nghịch ý gã sao?
Lôi Duẫn Cung đem việc này nói với Thái hậu. Lưu Nga nghe gã nói cũng rất nóng giận nhưng Lôi Duẫn Cung lại đề cập đến con cháu Chân Tông, Lưu Nga cũng khó mà nói lại được. Vì thế đã nói với gã:
- Ngươi đi đi. Ta sẽ thảo luận lại việc này một chút.
Đinh Vị cũng cho rằng Lôi Duẫn Cung quá hấp tấp và nhiều chuyện. Nhưng lúc này Lôi Duẫn Cung sợ tội nên chỉ biết vâng vâng dạ dạ mà thôi.
Trong cung lúc này còn chưa xảy ra hung án. Khi đó Đinh Vị cũng không yên tâm, gã phái các tay chân thân tín đi thăm dò, trong đó có Hạ Tủng. Nhưng lúc này cũng không tìm ra điểm nghi ngờ nào. Chỉ có điều dựa vào việc dò xét bốn phía để phán đoán phía dưới có nước hay không. Các viên quan đó cũng khám phá được điều gì, chỉ có Hạ Tủng là khẳng định bên bên dưới có nước nhưng hắn không nói ra. Sau khi Hạ Tủng nhìn thấy Thạch Kiên được Lưu Nga sủng ái nên quyết cải tà quy chánh, đi vào Thạch phủ bẩm báo việc này với Thạch Kiên.
Kỳ thật Thạch Kiên sớm biết được chuyện lăng mộ xảy ra vấn đề. Hắn căn cứ lịch sử ghi lại. Nhưng hiện tại, cho dù được Hạ Tùng mật báo hắn cũng không dám xác định.Thứ nhất lịch sử đã có sự thay đổi không nhỏ, lăng kia có phải cái lăng được ghi trong lịch sử hay không hắn cũng không dám chắc. Thứ hai là không có dụng cụ, chỉ dựa vào sự quan sát bốn phía mà kết luận có nước hay không, điều này cũng không chuẩn xác. Hơn nữa lại ở trên núi chôn thật sâu việc bị nổi trở lại mặt nước là rất nhỏ. Không chỉ riêng mình hắn mà cả Lôi Duẫn Cung và Đinh Vị đều biết điểm này. Nếu bọn chúng biết được thật sự ở dưới có dòng nước khiến cho đời sau của Chân Tông thịnh vượng thì bọn họ cũng sẽ không di dời lăng mộ.
Thạch Kiên sau khi nghe Hạ Tủng nói xong liền biến đổi sắc mặt. Nếu như vậy thì chính là lăng mộ nổi trên mặt nước. Chẳng những Lôi Cung Duẫn bị xử tử mà Đinh Vị cũng sẽ bị liên lụy.Hắn nói:
- Lăng mộ nổi trên mặt nước?
Giọng hắn thì thầm chứng tỏ đây là một chuyện đại sự. Tuyệt nhiên không thể qua loa, càng không thể để tôi tớ trong nhà biết được.
Hạ Tủng lắc đầu nói:
- Thạch đại nhân, không phải.
Thạch Kiên trở mặt khinh thường, nghĩ thầm nếu như không phải thì người tìm ta vì cái gì.
Hạ Tủng hiểu được suy nghĩ của Thạch Kiên liền nói thêm:
- Nhưng hôm nay ta nhìn thấy Hình Trung Hòa đến Đinh phủ chúc tết, sắc mặt không được tốt lắm, miệng thì ấp a ấp úng, định bụng hỏi hắn muốn nói cái gì nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa nói. Hạ quan phỏng chừng, chỉ sợ ngày càng xuất hiện nhiều dấu hiệu về lăng mộ có khả năng nổi trên mặt nước. Chỉ có điều bây giờ còn không có chứng cớ, cho nên Hình đại nhân không dám nói.
Thạch Kiên nhíu mày. Tuy nhiên đây chỉ là phán đoán thiếu khoa học của viên quan đó. Điểm này giống như Đông dược. Bên trong có rất nhiều thuốc giả thật sự có hại đến con người, đặc biệt là đạo gia đan dược. Nhưng thật sự cũng có nhiều loại thuốc có thể sử dụng được mà các nhà khoa học đều không có cách nào giải thích. Nhưng có khi nó thật sự hữu dụng.
Kỳ thực sau này Thạch Kiên mới biết được suy nghĩ của mình là sai bởi vì hắn biết lăng mộ sẽ xảy ra chuyện cho nên không muốn dính dáng đến điều gì, càng không đi thăm dò nó để xác định vị trí. Hiện tại vị trí mà Lôi Duẫn Cung và Hình Trung Hòa lựa chọn là ở trên núi nhưng địa thế của núi chính là do đá vôi tạo thành, thân núi tương đối xốp, hơn nữa lại có cây, dễ dàng hút nước. Bởi vậy trên núi đều là sơn động và động sơn khê. Lăng mộ nằm trên địa hình trũng xuống so với xung quanh nên càng dễ dàng đọngnước. Nhưng trong mắt của thầy phong thủy thì đây chính là nơi có long mạch. Tuy nhiên chỉ có cây cối mới hút nước, tảng đá làm sao làm được. Hạ Tủng không thể giải thích đạo lý này nên Thạch Kiên nghĩ gã dùng phương pháp mê tín để phân tích kết quả.
Hiện tại, chỉ sợ Hình Trung Hòa cũng nhìn ra dấu hiệu nào đó nên mới lo lắng. Giả dụ như khi đào núi đá, bọt nước từ từ thấm ra. Đương nhiên kiến tạo lăng mộ này khiến tiêu phí không ít nhân lực và tiền bạc.Hơn nữa đây là nơi Hoàng đế an táng cho nên hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Có lẽ hắn còn may mắn.
Hạ Tủng còn nói thêm:
- Thạch đại nhân, bởi vậy hạ quan cho rằng trong vài ngày tới, lăng mộ sẽ xuất hiện chỗ hở.
Nói đến đây, hắn hớp một ngụm trà và nói:
- Hạ quan nghĩ đến sẽ có ba loại tình huống phát sinh. Thứ nhất là nổi hoàn toàn lên mặt nước, bọn họ muốn che dấu cũng khó. Thứ hai là nổi vừa trên mặt nước, bọn họ sẽ thiết kế di dời một lần nữa. Như vậy tốn thêm thời gian nhưng che đậy được sự việc. Thứ ba là chỉ nổi một ít trên mặt nước.như vậy rất tốt để xử lý, chỉ có điều phải len lén đào một cái ao, hướng nước của lăng mộ về phía cái ao, mặt trên dung đá cẩm thạch. Như vậy thì kín mít không chút kẽ hở. Một khi phong lăng xong mặc cho ai nhìn cũng không ra
Thạch Kiên không tỏ thái độ, thản nhiên nói:
- Nếu Lôi đại nhân thực dám làm như vậy, hắn nhất định phải chết.
Hạ Tủng nói:
- Lôi đại nhân là quan bề trên.
Thạch Kiên biết rõ hắn nói Đinh Vị dã tâm làm vậy. Lúc này đây, nếu lăng mộ gặp chuyện rủi ro, hắn cũng không thoát khỏi liên lụy. Tuy nhiên hắn chỉ nhìn Đinh Vị với con mắt xem thường.
Hạ Tủng còn nói:
- Hơn nữa đến bây giờ vẫn không phát giác. Hôm nay Đinh phủ mở cửa nghênh đón thủ hạ tâm phúc của Lôi Duẫn Cung. Hạ quan nhìn thấy thủ hạ của Lôi Duẫn Cung nói chuyện với Đinh tướng gia cũng không có gì bất thường.
Thạch Kiên cũng sớm biết được việc này. Hôm qua vì muốn đẩy nhanh tốc độ, Lôi Duẫn Cung đã tự mình đến nhà hắn lấy thuốc nổ. Chỉ có điều Thạch Kiên dùng loại thuốc nổ mới nghiên cứu, còn chưa đến nơi đến chốn. Xây dựng lăng mộ không phải là chuyện giỡn chơi. Mỗi một căn phòng lớn nhỏ đều phải tính toán tỉ mỉ. Nếu lượng thuốc nổ quá lớn, quá phạm vi cho phép thì lấy gì để tu bổ. Đây không phải chuyện đùa. Bởi vậy Lôi Duẫn Cung mới giận dữ bỏ đi. Nếu hắn biết lăng mộ có nước thì hắn chẳng dám đẩy nhanh tốc độ. Đương nhiên hắn càng không biết không phải Thạch Kiên không đem thuốc nổ cho hắn, mà là Thạch Kiên lo lắng về sau lăng mộ gặp chuyện không may thì cũng sẽ liên lụy chính mình.
Hạ Tủng tiếp lời:
- Cho nên hạ quan cho rằng Hình đại nhân cũng đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, nếu gặp chuyện không may hắn sẽ không rút tay lại đâu. Thạch đại nhân, cơ hội tiêu diệt gian thần đã đến rồi.
Thạch Kiên nghe gã gọi Đinh Vị là gian thần thì cảm thấy buồn cười, trong bụng nghĩ thầm chẳng phải trước kia ngươi cũng là đại gian thần sao.
Đột nhiên Hạ Tủng đứng dậy, sắc mặt trịnh trọng chắp tay nói:
- Thạch đại nhân cũng phải chú ý an toàn của bản thân.
Nói xong gã đem những gì nghe được ở Đinh gia nói với Thạch Kiên.
Thạch Kiên hiểu được tâm ý của gã. Hiện nay gã đã bị Đinh Vị để ý. Một khi Đinh Vị rơi đài thì gã cũng chằng còn chỗ nào để đi. Cho nên gã đã rắp tâm phản bội, đến nhờ cậy Thạch Kiên. Nhưng gã cũng có nỗi khổ tâm. Khi Thạch Kiên xảy ra chuyện, chẳng lẽ tự mình lại đi nói mình bán đứng Đinh Vị. Bởi vậy gã hy vọng Thạch Kiên sẽ không gặp chuyện rủi ro.
Thạch Kiên nhìn hắn cười nói:
- Hạ đại nhân, người cứ yên tâm. Bản quan sẽ không gặp việc gì đâu. Lần này chỉ là một mồi nhử, bằng không bản quan sao để cho chúng có cơ hội? Cái này chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi. Đinh tướng gia của các người cũng thật nhát chết. Trong phủ của lão toàn một đám bất tài.
Hạ Tủng lúc này mới cáo từ. Đợi cho hắn rời khỏi, Hồng Diên đi tới sợ hãi hỏi:
- Thiếu gia, nô tì làm gì với cái đống thuốc kia bây giờ. Những mười mấy lạng bạc.
Đầu óc Thạch Kiên cảm thấy tê dại. Chỉ vì tiếc mười mấy lạng bạc mà nàng bỏ cái thứ đó vào trong thuốc. Nếu như uống xong, đêm nay chẳng thể ngủ nổi mà chỉ muốn giấc mộng xuân mà thôi. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Người đem cho Cấp Đế hộ vệ uống đi.
Hóa ra là Cấp Đế hộ vệ vừa mới kết hôn không lâu. Thạch Kiên nảy ra ý tưởng đem cho hắn để đại bổ khí dương.
Hồng Diên đành phải tuân lệnh mang đi. Trong chốc lát, nàng mang cái chén không trở về, đỏ mặt hỏi Thạch Kiên:
- Thiếu gia, nô tì còn phải chờ bao lâu nữa. Một năm hay là hai năm?
Thạch Kiên nhìn nàng nghĩ thầm trong bụng nàng quả thật là nôn nóng. Nhưng cũng khó trách, trong niên đại này, nam nữ đều kết hôn sớm. Thế nhưng nàng đã hai mươi hai tuổi. Cái tiểu nha đầu mà mình đã mua nói vậy chẳng lẽ lại làm khổ nàng. Vì thế Thạch Kiên vỗ nhẹ vai nàng mà nói:
- Không lâu đâu. Không phải là ta không thích các nàng. Là sức khỏe của ta không tốt. Tuy nhiên trong thời gian ngắn ta sẽ làm cho các nàng thỏa nguyện.
Hồng Diên ửng hồng nét mặt:
- Thiếu gia, người ta mười lăm tuổi vẫn có thể thành thân mà.
Thạch Kiên cố ý giữ nét mặt biểu cảm nói:
- Người ta là người ta. Nàng không biết thiếu gia ta từ nhỏ sức khỏe không được tốt sao?
Hắn không thể giải thích cho nha đầu kia hiểu rõ những sinh lý bình thường được.
- Phải.
Hồng Diên lên tiếng nhưng trong đôi mắt nàng vẫn còn sự lo lắng.Đối với Thạch Kiên này, thời gian ngắn là bao lâu? Một năm hay là hai năm?
Thạch Kiên biết bây giờ mình có thể làm điều đó, không cần phải kềm chế. Chỉ có điều hắn vẫn chưa đoạn tang. Nếu có chẳng may có con, Công chúa thì không cưới, Lưu Nga tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng sẽ không vui.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tóm lại sẽ không lâu đâu. Có lẽ là một năm, có thể vài năm.
Hồng Diên nghe từ “có lẽ” liền xịu nét mặt, giận dỗi nói:
- Ta cũng là không vội mà.
- Được, nếu nàng không vội thì đợi ta trên ba năm nha.
Hồng Diên nghe vậy liền biến sắc. Nhưng nàng thấy Thạch Kiên cười hì hì thì biết hắn đang đùa mình.Vì thế liền nhéo hắn một cái:
- Thiếu gia xấu lắm.
Sau đó nàng lấy thuốc cho Thạch Kiên uống. Sau khi uống thuốc xong, Thạch Kiên không nghỉ ngơi mà còn suy nghĩ về vụ án. Nguyên Hạo đại thắng, chiến tranh sẽ không còn xa nữa. Hắn nghĩ đến màu vàng của hỏa dược và các loại vũ khí cận đại. Vừa rồi nghe các đệ tử nói chuyện với nhau, hắn muốn phác thảo một chương trình để chấm dứt mọi chuyện.
Cũng không còn bao lâu. Có thái giám trong cung đến hạ chỉ, sớm mai các quan lại phải đến hoàng cung. Không cần thái giám nói, Thạch Kiên cũng biết là về việc Tây Hạ xuất binh xâm phạm biên giới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Kiên mang theo hộ vệ vào thiết triều. Hắn phải làm vậy vì hiện nay một tổ chức đang theo dõi hắn. Nếu không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hắn nhìn thấy Đế hộ vệ tinh thần uể oải, tay chân rũ rượi, lấy làm lạ hỏi
- Đế hộ vệ, ngươi làm sao vậy?
Nghe Thạch Kiên hỏi, các hộ vệ khác liền bật cười. Hóa ra Đế hộ vệ và Phạm Hộ Nhạc ở cùng một chỗ nên biết rõ nguyên nhân. Đế hộ vệ tối hôm qua trở về nhà với cảm giác phấn chấn. Gần như gã hoạt động suốt một đêm không nghỉ khiến cho người phụ nữ phải cầu xin dừng lại. Cứ thế suốt một đêm. Phạm Hộ Nhạc ở cách đó một vách cũng không thể ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau hắn gặp Đế hộ vệ để góp ý.
Nghe bọn họ nói vậy, Thạch Kiên toát mồ hôi hột, Hồng Diên không biết hôm qua cô nàng bỏ bao nhiêu thứ đó vào chén thuốc?
Đế hộ vệ cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn biết hôm qua Thạch Kiên ban cho hắn chén thuốc là có vấn đề. Hắn nhìn Thạch Kiên với ánh mắt u oán khiến Thạch Kiên nổi da gà.
Ở thời Chân Tông, khi năm mới đến còn cử hành một chút nghi thức chúc mừng, tỷ như đăng đàn cầu an hoặc những thứ khác. Nhân Tông đăng cơ cũng tiến hành những nghi thức đó. Tuy nhiên Lưu Nga là một người cần kiệm. Bình thường không tổ chức yến hội quần thần gì cả. Hàng ngày cũng chỉ mặc quần áo bằng vải bố. Hiện tại đang chịu tang Chân Tông, cái gì nàng cũng đều miễn.Thói quen này ảnh hưởng đến Nhân Tông. Lịch sử ghi lại Nhân Tông là vị hoàng đế giản dị nhất nhưng mặt khác cũng nói hắn là hoàng đế keo kiệt nhất.
Sau khi quần thần tề tựu đông đủ, Lưu Nga sau bức rèm cất tiếng hỏi Thạch Kiên:
- Thạch thị lang, hôm qua có bị kinh sợ không?
Thạch Kiên thi lễ. Ở Tống triểu ngoại trừ dập đầu trước hoàng đế, còn lại không cần. Hắn nói:
- Cám ơn Thái hậu đã quan tâm. Ngày hôm qua vi thần đã sớm có chuẩn bị nên không bị kinh sợ gì.
Lưu Nga biết hôm qua Thạch Kiên cố ý làm vậy. Nhưng nàng vẫn nói:
- Quân tử không đề phòng được kẻ gian. Thạch thị lang lần sau không nên làm như vậy nữa.
Thạch Kiên nói lời cảm tạ.
Lúc này Lưu Nga mới gọi các quần thần thảo luận thông báo ngày hôm qua.
Lúc này Tào Vĩ đứng ra nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, người Tây Hạ chỉ phô trương thanh thế. Tuy rằng họ đã thắng lợi ở Cam Châu nhưng vi thần biết được bọn họ cũng hao tổn nhân lực rất lớn. Họ đang cố ý tỏ ra hùng mạnh. Việc này càng tốt, chúng ta coi đây là lý do lý do đế xuất binh, tiêu diệt gọn họ một mẻ, để sau này khỏi phải lo nghĩ gì.
Hắn còn chưa dứt lời, lập tức nhiều tiếng phản đối vang lên.
Lưu Nga lại ở phía sau rèm hỏi Thạch Kiên:
- Thạch thị lang, ngươi có ý kiến gì không?
Thạch Kiên đáp:
- Vi thần cũng không cho rằng có thể xuất binh.
Những lời này lập tức khiến Tào Vĩ tức giận. Người khác phản đối cũng được nhưng ngươi không phải đã biết bên trong có nguyên nhân khác sao. Hắn giận dữ nhìn Thạch Kiên nói:
- Thạch đại nhân cũng sợ chết sao?
Hai người bọn họ đều căng thẳng. Đinh Vị vui mừng đứng yên một chỗ xem vở kịch vui.
Lưu Nga nghe xong cũng không vui vẻ gì. Nghĩ thầm ngươi có thể quay về kinh đều do một tay Thạch Kiên tiến cử với nàng. Nàng kêu thái giám đưa cho Tào Vĩ một tấm giấy nói:
- Tào đại nhân, đây là do Thạch thị lang viết. Người xem Thạch đại nhân có phải là kẻ sợ chết hay không?
Tào Vĩ mở tấm giấy ra đọc, trầm ngâm một lúc lâu nhưng mọi người đều nhìn thấy nét mặt của gã thay đổi không ngừng. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kích động rồi xúc động thậm chí khóe mắt còn có hạt lệ chảy ra. Bỗng nhiên gã quỳ xuống khóc không ngừng.
Các chúng thần đều giật mình. Tào Vĩ là người bình tĩnh. Thạch Kiên viết cái gì mà khiến cho gã trở nên như vậy?
Lúc này Triệu Trinh đã mở miệng, nói:
- Các vị khanh gia, về phần Thạch thị lang là một người như thế nào, các ngươi có thể xem mảnh giấy trong tay Tào đại nhân.
Tào Vĩ nghe xong lập tức đem tờ giấy giao cho thái giám. Các đại thần sau khi xem xong mảnh giấy đều trở nên ngây dại.
Chu Lịch vĩnh viễn không thể quên mùa xuân cách đây hai mươi hai năm . Mùa xuân năm ấy, tại vùng ngoại ô mênh mông bát ngát những cánh đồng cỏ màu xanh kèm theo vô số loài hoa dại bảy màu. Những đàn trâu ngựa thong dong trên các cánh đồng mang đến cảm giác thư thái trong cõi long . Nhưng mà hôm ấy lại không giống như mọi hôm . Những đoàn kỵ binh xuất hiện từ phía cuối chân trời. Chu Lịch chỉ là tân binh nhưng hắn từng nghe lão binh (chiến binh dày dạn kinh nghiệm) nói qua về việc phản tặc Lý Kế Thiên đã hơn hai lần tấn công Linh Châu . Nhưng lần này, hắn tin tưởng Phỉ đại nhân sẽ mang theo bọn họ đánh bại lượt tấn công lần này của bọn người Đảng Hạng.
Nhưng mà lần này không giống những gì gã đã nghĩ. Là một hộ vệ của Phỉ đại nhân, gã chưa từng nhìn thấy Phỉ đại nhân có sắc mặt khó coi như vậy . Sau này gã mới biết không phải Lý Kế Thiên chỉ mang đến nhân mã tấn công như mọi lần này mà là đông gấp mấy lần hai lần trước. Hắn cũng không tấn công Linh Châu mà chặn đường vận lương đến Linh Châu . Nếu dựa vào lương thực trong thành cũng chỉ đủ cho quan binh và dân chúng duy trì trong vòng một tháng .
Thạch Kiên lập tức cho mời vào. Hiện nay, hắn đang điều tra vụ án này, theo dõi hướng đi của Đinh Vị. Hơn nữa, chính hắn và Đinh Vị còn có mối thâm thù đại hận. Hạ Tủng phản bội Đinh Vị sẽ cung cấp rất nhiều thông tin cho hắn. Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đáng tiếc, tên tiểu nhân này từ sau lần cầu kiến trước, đến tận bây giờ cũng chưa thèm đến thăm hỏi gì.
Hạ Tủng bước vào, đi thẳng vào vấn đề:
- Thạch đại nhân, hiện nay cơ hội đã đến, chỉ xem Thạch đại nhân sẽ lợi dụng thế nào thôi.
Thạch Kiên hỏi:
- Cơ hội gì?
Hạ Tủng nói:
- Thạch đại nhân đã biết rõ việc hạ quan nói lần trước về lăng mộ.
Thạch Kiên sửng sốt. Đúng là hắn rất quan tâm đến việc này. Lịch sử thường giống nhau.Tại một huyện ban đầu chỉ chọn một lăng mộ. Hình Trung Hòa nói với Lôi Duẫn Cung:
- Tại đây cách một trăm bước là một nơi rất tốt để xây mộ có phong thủy giống như của Tần Vương.
Tần Vương chính là Triệu Đình Mỹ em của Tống Thái Tông, Tống Thái Tông từng hỏi Triệu Phổ chuyện truyền ngôi. Triệu Phổ nói:
- Thái tổ đã lầm, bệ hạ há lại mắc sai lầm nữa sao? Hóa ra mẹ Triệu Khuông Dẫn sợ sự tái xuất hiện việc vua nhỏ tuổi thần lộng quyền, sẽ làm cho hoàng gia vì việc truyển ngôi phát sinh nhiều chuyện nên ra sức tác động để Triệu Khuông Dẫn truyền ngôi cho Triệu Khuông Nghĩa. Triệu Khuông Nghĩa lại truyền ngôi cho Triệu Đình Mỹ. Sau đó lại tái truyền ngôi cho con trai của Triệu Khuông Dẫn là Triệu Đức Chiêu. Suy nghĩ của Lão thái thái đúng là không tồi, đúng là bậc trưởng bối, coi việc củng cố giang san Đại Tống là chính. Nhưng hiện tại Triệu Khuông Nghĩa còn tại vị, hai con trai của Triệu Khuông Dẫn lần lượt chết yểu. Đình Mỹ biết Triệu Khuông Nghĩa còn có âm mưu khác nên thấp thỏm lo âu. Do đó khi nghe Triệu Phổ nhắc lại điều này, Triệu Khuông Nghĩa liền hiểu ngay cần phải định rõ danh phận nhưng nếu làm không tốt thì chẳng khác nào chuốc họa vào thân. Vì thế ông này đã liên tục đày ải Triệu Đình Mỹ và chụp cho ông này rất nhiều tội danh, dẫn đến Triệu Đình Mỹ ngày đêm thấp thỏm lo âu dẫn đến mắc tâm bệnh mà chết. Triệu Khuông Nghĩa đem ngôi vị hoàng đế truyền cho đứa con trai út, dọn sạch tất cả mọi chướng ngại. Tuy nhiên con cháu Triệu Đình Mỹ đều thịnh vượng.
Lôi Duẫn Cung nghe đến việc Chân tông tuy yếu ớt nhưng lại sở hữu cái lăng tẩm mang lại sự phồn thịnh. Đương nhiên đây là chuyện tốt. Liền hỏi Hình Trung Hòa vì sao không cần. Hình trung hòa đáp:
- Hạ quan lo lắng trong núi sẽ có nước.
Lôi Duẫn Cung không tin, đá làm sao có nước được? Nhưng như thế nào có thể nhìn ra được điều đó? Vì thế Hình Trung hòa liền nói:
- Tiên đế ít con, giống như Tần vương vậy, có thể lập tức hữu dụng.
Hình Trung Hòa lúc này ruột gan rối bời. Có người lo lắng hỏi gã làm sao tìm ra được phần mộ tốt cho Chân Tông. Dù sao không phải chỉ có gã mới là đại sư phong thủy. Nếu làm không tốt, nhẹ thì tước hết chức quan, nặng thì khép vào tội chết. Bởi vậy gã mới kéo Lôi Duẫn Cung vào thảo luận nhưng lại không ngờ Lôi Duẫn Cung lại như vậy. Gã còn nói thêm:
- Lăng mộ không phải là chuyện nhỏ. Tìm được chứng cứ sẽ mất thời gian rất lâu. Hạ quan sợ không qua nổi kỳ hạn bảy tháng.
Lôi Duẫn Cung lúc này rất ngang ngược. Gã nghe Hình Trung Hòa nói:
- Ngươi lập tức đem lăng chuyển đến nơi này trước, ta sẽ về bẩm báo lại Thái hậu.
Hiện nay hắn có thể một tay che trời. Viên quan kia dám nghịch ý gã sao?
Lôi Duẫn Cung đem việc này nói với Thái hậu. Lưu Nga nghe gã nói cũng rất nóng giận nhưng Lôi Duẫn Cung lại đề cập đến con cháu Chân Tông, Lưu Nga cũng khó mà nói lại được. Vì thế đã nói với gã:
- Ngươi đi đi. Ta sẽ thảo luận lại việc này một chút.
Đinh Vị cũng cho rằng Lôi Duẫn Cung quá hấp tấp và nhiều chuyện. Nhưng lúc này Lôi Duẫn Cung sợ tội nên chỉ biết vâng vâng dạ dạ mà thôi.
Trong cung lúc này còn chưa xảy ra hung án. Khi đó Đinh Vị cũng không yên tâm, gã phái các tay chân thân tín đi thăm dò, trong đó có Hạ Tủng. Nhưng lúc này cũng không tìm ra điểm nghi ngờ nào. Chỉ có điều dựa vào việc dò xét bốn phía để phán đoán phía dưới có nước hay không. Các viên quan đó cũng khám phá được điều gì, chỉ có Hạ Tủng là khẳng định bên bên dưới có nước nhưng hắn không nói ra. Sau khi Hạ Tủng nhìn thấy Thạch Kiên được Lưu Nga sủng ái nên quyết cải tà quy chánh, đi vào Thạch phủ bẩm báo việc này với Thạch Kiên.
Kỳ thật Thạch Kiên sớm biết được chuyện lăng mộ xảy ra vấn đề. Hắn căn cứ lịch sử ghi lại. Nhưng hiện tại, cho dù được Hạ Tùng mật báo hắn cũng không dám xác định.Thứ nhất lịch sử đã có sự thay đổi không nhỏ, lăng kia có phải cái lăng được ghi trong lịch sử hay không hắn cũng không dám chắc. Thứ hai là không có dụng cụ, chỉ dựa vào sự quan sát bốn phía mà kết luận có nước hay không, điều này cũng không chuẩn xác. Hơn nữa lại ở trên núi chôn thật sâu việc bị nổi trở lại mặt nước là rất nhỏ. Không chỉ riêng mình hắn mà cả Lôi Duẫn Cung và Đinh Vị đều biết điểm này. Nếu bọn chúng biết được thật sự ở dưới có dòng nước khiến cho đời sau của Chân Tông thịnh vượng thì bọn họ cũng sẽ không di dời lăng mộ.
Thạch Kiên sau khi nghe Hạ Tủng nói xong liền biến đổi sắc mặt. Nếu như vậy thì chính là lăng mộ nổi trên mặt nước. Chẳng những Lôi Cung Duẫn bị xử tử mà Đinh Vị cũng sẽ bị liên lụy.Hắn nói:
- Lăng mộ nổi trên mặt nước?
Giọng hắn thì thầm chứng tỏ đây là một chuyện đại sự. Tuyệt nhiên không thể qua loa, càng không thể để tôi tớ trong nhà biết được.
Hạ Tủng lắc đầu nói:
- Thạch đại nhân, không phải.
Thạch Kiên trở mặt khinh thường, nghĩ thầm nếu như không phải thì người tìm ta vì cái gì.
Hạ Tủng hiểu được suy nghĩ của Thạch Kiên liền nói thêm:
- Nhưng hôm nay ta nhìn thấy Hình Trung Hòa đến Đinh phủ chúc tết, sắc mặt không được tốt lắm, miệng thì ấp a ấp úng, định bụng hỏi hắn muốn nói cái gì nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa nói. Hạ quan phỏng chừng, chỉ sợ ngày càng xuất hiện nhiều dấu hiệu về lăng mộ có khả năng nổi trên mặt nước. Chỉ có điều bây giờ còn không có chứng cớ, cho nên Hình đại nhân không dám nói.
Thạch Kiên nhíu mày. Tuy nhiên đây chỉ là phán đoán thiếu khoa học của viên quan đó. Điểm này giống như Đông dược. Bên trong có rất nhiều thuốc giả thật sự có hại đến con người, đặc biệt là đạo gia đan dược. Nhưng thật sự cũng có nhiều loại thuốc có thể sử dụng được mà các nhà khoa học đều không có cách nào giải thích. Nhưng có khi nó thật sự hữu dụng.
Kỳ thực sau này Thạch Kiên mới biết được suy nghĩ của mình là sai bởi vì hắn biết lăng mộ sẽ xảy ra chuyện cho nên không muốn dính dáng đến điều gì, càng không đi thăm dò nó để xác định vị trí. Hiện tại vị trí mà Lôi Duẫn Cung và Hình Trung Hòa lựa chọn là ở trên núi nhưng địa thế của núi chính là do đá vôi tạo thành, thân núi tương đối xốp, hơn nữa lại có cây, dễ dàng hút nước. Bởi vậy trên núi đều là sơn động và động sơn khê. Lăng mộ nằm trên địa hình trũng xuống so với xung quanh nên càng dễ dàng đọngnước. Nhưng trong mắt của thầy phong thủy thì đây chính là nơi có long mạch. Tuy nhiên chỉ có cây cối mới hút nước, tảng đá làm sao làm được. Hạ Tủng không thể giải thích đạo lý này nên Thạch Kiên nghĩ gã dùng phương pháp mê tín để phân tích kết quả.
Hiện tại, chỉ sợ Hình Trung Hòa cũng nhìn ra dấu hiệu nào đó nên mới lo lắng. Giả dụ như khi đào núi đá, bọt nước từ từ thấm ra. Đương nhiên kiến tạo lăng mộ này khiến tiêu phí không ít nhân lực và tiền bạc.Hơn nữa đây là nơi Hoàng đế an táng cho nên hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Có lẽ hắn còn may mắn.
Hạ Tủng còn nói thêm:
- Thạch đại nhân, bởi vậy hạ quan cho rằng trong vài ngày tới, lăng mộ sẽ xuất hiện chỗ hở.
Nói đến đây, hắn hớp một ngụm trà và nói:
- Hạ quan nghĩ đến sẽ có ba loại tình huống phát sinh. Thứ nhất là nổi hoàn toàn lên mặt nước, bọn họ muốn che dấu cũng khó. Thứ hai là nổi vừa trên mặt nước, bọn họ sẽ thiết kế di dời một lần nữa. Như vậy tốn thêm thời gian nhưng che đậy được sự việc. Thứ ba là chỉ nổi một ít trên mặt nước.như vậy rất tốt để xử lý, chỉ có điều phải len lén đào một cái ao, hướng nước của lăng mộ về phía cái ao, mặt trên dung đá cẩm thạch. Như vậy thì kín mít không chút kẽ hở. Một khi phong lăng xong mặc cho ai nhìn cũng không ra
Thạch Kiên không tỏ thái độ, thản nhiên nói:
- Nếu Lôi đại nhân thực dám làm như vậy, hắn nhất định phải chết.
Hạ Tủng nói:
- Lôi đại nhân là quan bề trên.
Thạch Kiên biết rõ hắn nói Đinh Vị dã tâm làm vậy. Lúc này đây, nếu lăng mộ gặp chuyện rủi ro, hắn cũng không thoát khỏi liên lụy. Tuy nhiên hắn chỉ nhìn Đinh Vị với con mắt xem thường.
Hạ Tủng còn nói:
- Hơn nữa đến bây giờ vẫn không phát giác. Hôm nay Đinh phủ mở cửa nghênh đón thủ hạ tâm phúc của Lôi Duẫn Cung. Hạ quan nhìn thấy thủ hạ của Lôi Duẫn Cung nói chuyện với Đinh tướng gia cũng không có gì bất thường.
Thạch Kiên cũng sớm biết được việc này. Hôm qua vì muốn đẩy nhanh tốc độ, Lôi Duẫn Cung đã tự mình đến nhà hắn lấy thuốc nổ. Chỉ có điều Thạch Kiên dùng loại thuốc nổ mới nghiên cứu, còn chưa đến nơi đến chốn. Xây dựng lăng mộ không phải là chuyện giỡn chơi. Mỗi một căn phòng lớn nhỏ đều phải tính toán tỉ mỉ. Nếu lượng thuốc nổ quá lớn, quá phạm vi cho phép thì lấy gì để tu bổ. Đây không phải chuyện đùa. Bởi vậy Lôi Duẫn Cung mới giận dữ bỏ đi. Nếu hắn biết lăng mộ có nước thì hắn chẳng dám đẩy nhanh tốc độ. Đương nhiên hắn càng không biết không phải Thạch Kiên không đem thuốc nổ cho hắn, mà là Thạch Kiên lo lắng về sau lăng mộ gặp chuyện không may thì cũng sẽ liên lụy chính mình.
Hạ Tủng tiếp lời:
- Cho nên hạ quan cho rằng Hình đại nhân cũng đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, nếu gặp chuyện không may hắn sẽ không rút tay lại đâu. Thạch đại nhân, cơ hội tiêu diệt gian thần đã đến rồi.
Thạch Kiên nghe gã gọi Đinh Vị là gian thần thì cảm thấy buồn cười, trong bụng nghĩ thầm chẳng phải trước kia ngươi cũng là đại gian thần sao.
Đột nhiên Hạ Tủng đứng dậy, sắc mặt trịnh trọng chắp tay nói:
- Thạch đại nhân cũng phải chú ý an toàn của bản thân.
Nói xong gã đem những gì nghe được ở Đinh gia nói với Thạch Kiên.
Thạch Kiên hiểu được tâm ý của gã. Hiện nay gã đã bị Đinh Vị để ý. Một khi Đinh Vị rơi đài thì gã cũng chằng còn chỗ nào để đi. Cho nên gã đã rắp tâm phản bội, đến nhờ cậy Thạch Kiên. Nhưng gã cũng có nỗi khổ tâm. Khi Thạch Kiên xảy ra chuyện, chẳng lẽ tự mình lại đi nói mình bán đứng Đinh Vị. Bởi vậy gã hy vọng Thạch Kiên sẽ không gặp chuyện rủi ro.
Thạch Kiên nhìn hắn cười nói:
- Hạ đại nhân, người cứ yên tâm. Bản quan sẽ không gặp việc gì đâu. Lần này chỉ là một mồi nhử, bằng không bản quan sao để cho chúng có cơ hội? Cái này chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi. Đinh tướng gia của các người cũng thật nhát chết. Trong phủ của lão toàn một đám bất tài.
Hạ Tủng lúc này mới cáo từ. Đợi cho hắn rời khỏi, Hồng Diên đi tới sợ hãi hỏi:
- Thiếu gia, nô tì làm gì với cái đống thuốc kia bây giờ. Những mười mấy lạng bạc.
Đầu óc Thạch Kiên cảm thấy tê dại. Chỉ vì tiếc mười mấy lạng bạc mà nàng bỏ cái thứ đó vào trong thuốc. Nếu như uống xong, đêm nay chẳng thể ngủ nổi mà chỉ muốn giấc mộng xuân mà thôi. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Người đem cho Cấp Đế hộ vệ uống đi.
Hóa ra là Cấp Đế hộ vệ vừa mới kết hôn không lâu. Thạch Kiên nảy ra ý tưởng đem cho hắn để đại bổ khí dương.
Hồng Diên đành phải tuân lệnh mang đi. Trong chốc lát, nàng mang cái chén không trở về, đỏ mặt hỏi Thạch Kiên:
- Thiếu gia, nô tì còn phải chờ bao lâu nữa. Một năm hay là hai năm?
Thạch Kiên nhìn nàng nghĩ thầm trong bụng nàng quả thật là nôn nóng. Nhưng cũng khó trách, trong niên đại này, nam nữ đều kết hôn sớm. Thế nhưng nàng đã hai mươi hai tuổi. Cái tiểu nha đầu mà mình đã mua nói vậy chẳng lẽ lại làm khổ nàng. Vì thế Thạch Kiên vỗ nhẹ vai nàng mà nói:
- Không lâu đâu. Không phải là ta không thích các nàng. Là sức khỏe của ta không tốt. Tuy nhiên trong thời gian ngắn ta sẽ làm cho các nàng thỏa nguyện.
Hồng Diên ửng hồng nét mặt:
- Thiếu gia, người ta mười lăm tuổi vẫn có thể thành thân mà.
Thạch Kiên cố ý giữ nét mặt biểu cảm nói:
- Người ta là người ta. Nàng không biết thiếu gia ta từ nhỏ sức khỏe không được tốt sao?
Hắn không thể giải thích cho nha đầu kia hiểu rõ những sinh lý bình thường được.
- Phải.
Hồng Diên lên tiếng nhưng trong đôi mắt nàng vẫn còn sự lo lắng.Đối với Thạch Kiên này, thời gian ngắn là bao lâu? Một năm hay là hai năm?
Thạch Kiên biết bây giờ mình có thể làm điều đó, không cần phải kềm chế. Chỉ có điều hắn vẫn chưa đoạn tang. Nếu có chẳng may có con, Công chúa thì không cưới, Lưu Nga tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng sẽ không vui.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tóm lại sẽ không lâu đâu. Có lẽ là một năm, có thể vài năm.
Hồng Diên nghe từ “có lẽ” liền xịu nét mặt, giận dỗi nói:
- Ta cũng là không vội mà.
- Được, nếu nàng không vội thì đợi ta trên ba năm nha.
Hồng Diên nghe vậy liền biến sắc. Nhưng nàng thấy Thạch Kiên cười hì hì thì biết hắn đang đùa mình.Vì thế liền nhéo hắn một cái:
- Thiếu gia xấu lắm.
Sau đó nàng lấy thuốc cho Thạch Kiên uống. Sau khi uống thuốc xong, Thạch Kiên không nghỉ ngơi mà còn suy nghĩ về vụ án. Nguyên Hạo đại thắng, chiến tranh sẽ không còn xa nữa. Hắn nghĩ đến màu vàng của hỏa dược và các loại vũ khí cận đại. Vừa rồi nghe các đệ tử nói chuyện với nhau, hắn muốn phác thảo một chương trình để chấm dứt mọi chuyện.
Cũng không còn bao lâu. Có thái giám trong cung đến hạ chỉ, sớm mai các quan lại phải đến hoàng cung. Không cần thái giám nói, Thạch Kiên cũng biết là về việc Tây Hạ xuất binh xâm phạm biên giới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Kiên mang theo hộ vệ vào thiết triều. Hắn phải làm vậy vì hiện nay một tổ chức đang theo dõi hắn. Nếu không cẩn thận sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hắn nhìn thấy Đế hộ vệ tinh thần uể oải, tay chân rũ rượi, lấy làm lạ hỏi
- Đế hộ vệ, ngươi làm sao vậy?
Nghe Thạch Kiên hỏi, các hộ vệ khác liền bật cười. Hóa ra Đế hộ vệ và Phạm Hộ Nhạc ở cùng một chỗ nên biết rõ nguyên nhân. Đế hộ vệ tối hôm qua trở về nhà với cảm giác phấn chấn. Gần như gã hoạt động suốt một đêm không nghỉ khiến cho người phụ nữ phải cầu xin dừng lại. Cứ thế suốt một đêm. Phạm Hộ Nhạc ở cách đó một vách cũng không thể ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau hắn gặp Đế hộ vệ để góp ý.
Nghe bọn họ nói vậy, Thạch Kiên toát mồ hôi hột, Hồng Diên không biết hôm qua cô nàng bỏ bao nhiêu thứ đó vào chén thuốc?
Đế hộ vệ cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn biết hôm qua Thạch Kiên ban cho hắn chén thuốc là có vấn đề. Hắn nhìn Thạch Kiên với ánh mắt u oán khiến Thạch Kiên nổi da gà.
Ở thời Chân Tông, khi năm mới đến còn cử hành một chút nghi thức chúc mừng, tỷ như đăng đàn cầu an hoặc những thứ khác. Nhân Tông đăng cơ cũng tiến hành những nghi thức đó. Tuy nhiên Lưu Nga là một người cần kiệm. Bình thường không tổ chức yến hội quần thần gì cả. Hàng ngày cũng chỉ mặc quần áo bằng vải bố. Hiện tại đang chịu tang Chân Tông, cái gì nàng cũng đều miễn.Thói quen này ảnh hưởng đến Nhân Tông. Lịch sử ghi lại Nhân Tông là vị hoàng đế giản dị nhất nhưng mặt khác cũng nói hắn là hoàng đế keo kiệt nhất.
Sau khi quần thần tề tựu đông đủ, Lưu Nga sau bức rèm cất tiếng hỏi Thạch Kiên:
- Thạch thị lang, hôm qua có bị kinh sợ không?
Thạch Kiên thi lễ. Ở Tống triểu ngoại trừ dập đầu trước hoàng đế, còn lại không cần. Hắn nói:
- Cám ơn Thái hậu đã quan tâm. Ngày hôm qua vi thần đã sớm có chuẩn bị nên không bị kinh sợ gì.
Lưu Nga biết hôm qua Thạch Kiên cố ý làm vậy. Nhưng nàng vẫn nói:
- Quân tử không đề phòng được kẻ gian. Thạch thị lang lần sau không nên làm như vậy nữa.
Thạch Kiên nói lời cảm tạ.
Lúc này Lưu Nga mới gọi các quần thần thảo luận thông báo ngày hôm qua.
Lúc này Tào Vĩ đứng ra nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, người Tây Hạ chỉ phô trương thanh thế. Tuy rằng họ đã thắng lợi ở Cam Châu nhưng vi thần biết được bọn họ cũng hao tổn nhân lực rất lớn. Họ đang cố ý tỏ ra hùng mạnh. Việc này càng tốt, chúng ta coi đây là lý do lý do đế xuất binh, tiêu diệt gọn họ một mẻ, để sau này khỏi phải lo nghĩ gì.
Hắn còn chưa dứt lời, lập tức nhiều tiếng phản đối vang lên.
Lưu Nga lại ở phía sau rèm hỏi Thạch Kiên:
- Thạch thị lang, ngươi có ý kiến gì không?
Thạch Kiên đáp:
- Vi thần cũng không cho rằng có thể xuất binh.
Những lời này lập tức khiến Tào Vĩ tức giận. Người khác phản đối cũng được nhưng ngươi không phải đã biết bên trong có nguyên nhân khác sao. Hắn giận dữ nhìn Thạch Kiên nói:
- Thạch đại nhân cũng sợ chết sao?
Hai người bọn họ đều căng thẳng. Đinh Vị vui mừng đứng yên một chỗ xem vở kịch vui.
Lưu Nga nghe xong cũng không vui vẻ gì. Nghĩ thầm ngươi có thể quay về kinh đều do một tay Thạch Kiên tiến cử với nàng. Nàng kêu thái giám đưa cho Tào Vĩ một tấm giấy nói:
- Tào đại nhân, đây là do Thạch thị lang viết. Người xem Thạch đại nhân có phải là kẻ sợ chết hay không?
Tào Vĩ mở tấm giấy ra đọc, trầm ngâm một lúc lâu nhưng mọi người đều nhìn thấy nét mặt của gã thay đổi không ngừng. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kích động rồi xúc động thậm chí khóe mắt còn có hạt lệ chảy ra. Bỗng nhiên gã quỳ xuống khóc không ngừng.
Các chúng thần đều giật mình. Tào Vĩ là người bình tĩnh. Thạch Kiên viết cái gì mà khiến cho gã trở nên như vậy?
Lúc này Triệu Trinh đã mở miệng, nói:
- Các vị khanh gia, về phần Thạch thị lang là một người như thế nào, các ngươi có thể xem mảnh giấy trong tay Tào đại nhân.
Tào Vĩ nghe xong lập tức đem tờ giấy giao cho thái giám. Các đại thần sau khi xem xong mảnh giấy đều trở nên ngây dại.
Chu Lịch vĩnh viễn không thể quên mùa xuân cách đây hai mươi hai năm . Mùa xuân năm ấy, tại vùng ngoại ô mênh mông bát ngát những cánh đồng cỏ màu xanh kèm theo vô số loài hoa dại bảy màu. Những đàn trâu ngựa thong dong trên các cánh đồng mang đến cảm giác thư thái trong cõi long . Nhưng mà hôm ấy lại không giống như mọi hôm . Những đoàn kỵ binh xuất hiện từ phía cuối chân trời. Chu Lịch chỉ là tân binh nhưng hắn từng nghe lão binh (chiến binh dày dạn kinh nghiệm) nói qua về việc phản tặc Lý Kế Thiên đã hơn hai lần tấn công Linh Châu . Nhưng lần này, hắn tin tưởng Phỉ đại nhân sẽ mang theo bọn họ đánh bại lượt tấn công lần này của bọn người Đảng Hạng.
Nhưng mà lần này không giống những gì gã đã nghĩ. Là một hộ vệ của Phỉ đại nhân, gã chưa từng nhìn thấy Phỉ đại nhân có sắc mặt khó coi như vậy . Sau này gã mới biết không phải Lý Kế Thiên chỉ mang đến nhân mã tấn công như mọi lần này mà là đông gấp mấy lần hai lần trước. Hắn cũng không tấn công Linh Châu mà chặn đường vận lương đến Linh Châu . Nếu dựa vào lương thực trong thành cũng chỉ đủ cho quan binh và dân chúng duy trì trong vòng một tháng .
/540
|