Chỉ có Triệu Dung và Thân Nghĩa Bân nhìn hắn, trong ánh mắt đều lóe sáng. Ban đầu khi nghe được Thân Nghĩa Bân nói câu kia, Thạch Kiên còn có chút lo lắng, lúc này cười to, vẻ mặt của hắn rất thoải mái. Điều này chứng tỏ hắn đã nghĩ thông suốt, đây chính là chuyện tốt. So với Triệu Cận chỉ chú ý tới vận mệnh của 3 người trong sân, thì bọn họ quan tâm đến Thạch Kiên hơn. Chuyện tên ăn chơi trác táng này là xằng làm bậy chỉ là chuyện nhỏ, thiên hạ mỗi ngày đều xảy ra không ít, chỉ có việc Thạch Kiên giải toả tâm lý mới đúng là chuyện đại sự.
Lúc Thạch Kiên cười to cũng là lúc đám thủ hạ của Tề đại thiếu thấy chủ tử liên tục chịu nhục, liền không để ý việc Trương Đoàn Luyện là mệnh quan triều đình nữa. Một gia đinh cầm chân đèn đập về phía Trương Đoàn Luyện, một tên khác thì đá vào phần eo y, tên nữa thì xông lên từ phía sau. Trương Đoàn Luyện đá vào chân của tên gia đinh bên cạnh, dùng thân thể gã làm lá chắn, bản đăng đập tới nện trúng đầu của gã. Tên gia đinh này kêu lên một tiếng đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng y chỉ là một võ quan, không phải là cao thủ giang hồ như Vương Triều, có lẽ ở chiến trường y chém giết không kém, nhưng ở nơi nhỏ hẹp như trên lầu này, còn có nhiều bàn ghế che chắn, khiến y không thể thi triển thân thủ được. Lúc này gia đinh phía sau đã áp sát tới, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một con dao găm, đâm vào phía sau ngực Trương Đoàn Luyện. Biến hóa lần này xảy ra quá nhanh, khiến các thực khách khác không kịp nhắc nhở.
Chỉ có thể nhìn tên gia đinh này giống như độc xà, bổ nhào vào phía sau Trương đoàn luyện
Đúng lúc này, một đồ vật đánh vào con dao găm, làm tên gia đinh này cảm thấy tay bị chấn động mạnh. Hắn cúi đầu nhìn, hóa ra là bị một cái đùi gà cách đó không xa đập vào, hơn nữa lực nén khá mạnh. Đùi gà này không chỉ khiến dao găm của gã bị đâm lệch, mà do lực va đập lớn, khiến nước thịt gà văng ra, làm mặt và quần áo hắn loang lổ nước và dầu mỡ.
Đùi gà này là Vương Triều ném. Vừa rồi cả Thạch Kiên, Triệu Dung và Thân Nghĩa Bân đều cho rằng Tề đại thiếu nhiều nhất chỉ sử dụng võ lực, để Trương Đoàn Luyện và thanh niên hắc diện chịu đau khổ chút, nào ngờ đám gia đinh thủ hạ của gã lại dám dùng cả hung khí. Tuy pháp luật Tống triều không đầy đủ như thời hiện đại, nhưng ẩu đả và có ý hành hung tuy giống nhau lại là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Phạm Hộ Nhạc là hảo thủ cũng không kịp cứu giúp, chỉ có Vương Triều là vua ám khí, y thuận tay dùng sức phi đùi gà trên bàn ăn bên cạnh qua đó, đây cũng là nhờ y có thân thủ hơn người, bằng không hôm nay Trương Đoàn Luyện đã gặp nguy hiểm rồi. Không chỉ như vậy, mà Tề gia phụ tử cũng gặp xui xẻo, vì ngay cả Thạch Kiên cũng sẽ không ngồi yên mà mặc kệ họ thoát chịu tội.
Thạch Kiên vô cùng tức giận, chuyện vừa rồi cũng khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Không phải hắn sợ có đại thần buộc tội hắn, ngược lại hắn còn hi vọng bọn họ tìm được lý do để buộc tội mình. Hắn tức giận là chuyện chỉ là một đứa con của tri châu nho nhỏ mà lại càn rỡ như vậy. Đương nhiên với thân phận của hắn thì địa vị của tri châu Lư Châu là rất thấp, nhưng đối với thường dân có thể nói là cao không thể với tới. Hắn gầm nhẹ một tiếng, nói:
- Đem bọn phiền phức này giải quyết hết đi.
Nhóm hộ vệ này chỉ có 6, 70 người. Tuy tối nay dẫn tiểu công chúa và quận chúa đi chơi, Thạch Kiên không mang theo nhiều người, nhưng cũng dẫn theo gần 20 hộ vệ. Đám hộ vệ này ngoại trừ Phạm Hộ Nhạc là lão nhân, còn lại cũng toàn là tinh binh, do triều đình muốn bảo hộ Thạch Kiên, đám người được Vương Triều đề cử tới hộ vệ cũng không ai là không phải cao thủ. Triều đình lần này vì bảo vệ sự an toàn cho Triệu Cận và Triệu Dung, đặc biệt là Triệu Cận, hiện là công chúa duy nhất trong triều, là hòn ngọc qúy trên tay Triệu Trinh, do không muốn kinh động nhiều người nên nhân số cũng không nhiều, nhưng đều là kẻ dũng mãnh hiếm có. Thạch Kiên tận mắt thấy bọn họ và nhóm Phạm Hộ Nhạc giao đấu thử, hộ vệ của mình so với bọn họ phần lớn đều ở thế hạ phong. Hai mươi người này với hơn 60 cao thủ, đặc biệt là đám nhân sĩ giang hồ mà Vương Triều đề cử, bình thường chỉ ẩu đả ngoài giang hồ, giờ cũng tiến vào Thạch gia, cũng không dám làm mất mặt Thạch Kiên, sống khuôn phép hơn, nhưng cũng vì thế mà thấy gò bó. Nhận được mệnh lệnh của Thạch Kiên, những người này vui vẻ kêu gào.
Đáng thương cho tên gia đinh kia còn đang tìm xem ai là người ném xương gà đến đây, người chưa tìm được, ngực đã bị trúng “Hắc hổ đào tâm”, thấy trời đất xoay chuyển. Chiêu này là do một hộ vệ hoàng gia xuất ra, tên kia còn chưa kịp kêu đau, hai vai đã bị trúng chiêu “Lực phách hoa sơn”, thân thể lập tức bị bay đi. Chiêu này là của Trương Thang, có thể Trương Thang đánh không lại tiểu nha hoàn của Uyển Dung, nhưng những tên gia đinh cũng không thể so với y. Tên gia đinh chưa kịp phản ứng lại, đầu đã trúng chiêu song lôi quán đỉnh. Đây là do hộ vệ trong triều ra tay, y phản ứng chậm một chút, thấy mình chưa ra tay tên gia đinh đã bị ngã nên nôn nóng, lần này sử dụng lực lượng rất lớn, khiến tên gia đinh trực tiếp bị choáng, thân thể ngã xuống. Nhưng thân thể của gã chưa kịp ngã xuống, một hộ viện của Thạch Kiên đã đánh úp lại bằng chiêu “Liêu âm thối”, cơn đau khôn cùng khiến gã hú lên một tiếng, tỉnh lại, sau đó ôm lấy hạ bộ rồi “Phịch” một tiếng, ngã xuống đất, lần này mới thật sự ngất đi.
Từ lúc Thạch Kiên phát ra mệnh lệnh còn chưa đến 2 phút, mấy gia đinh bên cạnh Tề đại thiếu đều đã ngã, hơn nữa đại đa số đều bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, không ai đứng lên được. Thực khách 4 phía đã sớm biết nhóm người Thạch Kiên xuất thân không tầm thường, nhìn thấy bọn họ sử dụng vũ lực như vậy, đều như nín thở. Ngay cả Thạch Kiên thấy bộ dáng hung hãn của bọn họ cũng trợn mắt há mồm.
Vị Tề công tử kia cũng sững sờ ở giữa sân, một lúc lâu mới phát ra tiếng rống như heo bị chọc tiết:
- Ngươi có biết bản công từ là ai không mà dám tấn công thủ hạ của ta.
Thạch Kiên tìm một ghế ngồi xuống. Hắn cũng lười so đo với người cặn bã như thế
Nhưng tiểu công chúa lại rất vui, nàng lớn như này mà đây mới là lần thứ 2 thấy cảnh ẩu đả hoành tráng vậy. Lần đầu là ở trong cung, nhưng đó là chém giết bằng đao thương thật, tràng cảnh đầy máu tanh, hơn nữa khoảng cách lại rất xa, không giống như cảnh đánh nhau ngay trước mặt như bây giờ, Thạch Kiên còn cười gian hai cái rồi mới cho kết thúc cuộc chiến. Chỉ có lần này chẳng những không có nguy hiểm mà người bên mình lại chiếm ưu thế hơn, quan trọng hơn lại là vì dân trừ hại, điều này khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ, nàng vỗ tay nói:
- Đánh hay, đánh hay. Ta không cần biết ngươi là ai, dù sao ngươi cũng là người xấu.
Lúc này Tề đại thiếu muốn phát hỏa, nhìn thấy cô bé yểu điệu, ánh mắt gã lại trở nên dâm đãng. A, bên cạnh còn có một mỹ nhân nữa. Gã nói với Thạch Kiên:
- Bổn thiếu gia hôm nay bỏ qua cho ngươi, nhưng hai mỹ nhân này thì phải lưu lại.
Thạch Kiên nghe xong không nhịn được mỉm cười, lưu lại hai tiểu mỹ nhân này, ngươi không nghẹn chết, thì lão tử ngươi cũng đã nghẹn chết.
Hắn còn chưa nói gì, lần này 2 hộ vệ đã xông ra, tát cho gã kia vài cái, những người này đều là hộ vệ trong hoàng cung, dù chính cha gã là Tề Cảnh đứng ở đây, bọn họ cũng không để vào mắt. Mấy cái bạt tai này đánh trực tiếp vào mặt, nên tại chỗ đó của Tề đại thiếu liền sưng lên, gã phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả mấy chiếc răng hàm cũng bị gẫy sạch, lẫn vào đám máu loãng vừa phun trên mặt đất.
Điều này khiến gã gần hôn mê, lão tử gã là tri châu Lư Châu, ở Lư Châu này chính là thiên hạ của gã, có khi nào hắn nếm qua tình cảnh này, gã hung hăng nhìn chằm chằm vào Thạch Kiên nói:
- Được. Các ngươi nhiều người. Có giỏi thì chờ ta.
Lúc này Thạch Kiên mới nói:
- Yên tâm. Ta ở đây chờ viện binh của ngươi tới.
Sau đó cũng không nhìn hắn một cái, mà đến trước mặt thanh niên hắc diên kia, vẻ mặt tươi cười.
Thần tượng đấy. Ở thế giới này người khiến hắn tôn kính không nhiều, Tiểu Phạm là một, lão Khấu là một, đáng tiếc ông này đã bệnh chết, còn có tiểu hắc than này nữa.
Thấy thiếu niên diện mạo anh tuấn đi tới, thanh niên hắc diện và Trương đoàn luyện không phải tên ngốc, bên người có mang theo tùy tùng, còn có 4 thiếu nữ xinh đẹp như hoa, khẳng định không phú thì quý, nhưng thấy ánh mắt thiếu niên nhìn mình như thấy bảo bối hay như nhìn mỹ nữ khiến tiểu hắc than hoảng sợ. Y liên tục lui lại sau 2 bước. Nhưng vừa rồi người này đã cứu mình, y liền khách khí nói:
- Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.
Thạch Kiên đáp:
- Không có gì. Ta chỉ nhấc tay thôi, hơn nữa đây cũng là chức trách của ta.
Nghe được lời hắn nói, thanh niên hắc diện và vị Trương đoàn luyện kia liền đoán hắn là quan viên. Nhỏ như vậy đã làm quan, hơn nữa thanh thế lại lớn như thế, vẻ mặt bọn họ lập tức thay đổi.
Nhưng thiếu nữ quỳ trên mặt đất kia nghe lại không hiểu, nàng đứng dậy thi lễ với bọn họ, nói:
- Đa tạ các vị ân công đã cứu giúp, nhưng các vị nên đi nhanh đi, vị Tề công tử kia là con của Tề đại nhân, hơn nữa Tề đại nhân chỉ có duy nhất đứa con tra này, tiểu nữ không muốn gây phiền hà cho các vị.
Nàng tuy ở thanh lâu hát rong, nhưng cũng vì để nuôi ca ca ăn học, nuôi dưỡng mẹ già, nên khi nghe xong những lời này, Thạch Kiên liền bị nhân phẩm của nàng cảm động.
Thiếu nữ kia hình như cũng choáng đến hồ đồ, bây giờ mới nhớ ra tới bái kiến, nàng đi tới trước mặt Thạch Kiên, duyên dáng quỳ gối.
Thạch Kiên liền chặn lại, bảo nàng đứng lên hói:
- Ca ca của ngươi xảy ra chuyện gì? Hắn tham gia vài kỳ thi khoa phải không?
Hắn không hỏi tính danh thiếu nữ này, dù sao đây cũng là một cô nương, hỏi tính danh người ta có chút vô lễ.
Thiếu nữ kia đáp:
- Dân nữ hổ thẹn. Ca ca dân nữ tham gia 3 lần thi đều không đỗ, tuy nhiên huynh ấy rất chăm chỉ.
Chăm chỉ? Thạch Kiên cười lạnh trong lòng. Hắn dù không tham gia kỳ thi khoa, nhưng có xem qua khảo đề, khá hóc búa, yêu cầu thí sinh phải tinh thông toàn bộ kinh nghĩa mới lý giải được. Còn nếu muốn hoàn hảo, ngoại trừ người anh em kết nghĩa Tống Dương của hắn có chỉ số thông minh cao nắm chắc được, thì chính là Phú Bật trong lịch sưử, còn có Bao Chửng như kỳ nhân trước mặt này. Đương nhiên cũng còn có một ngoại lệ, chính là trạng nguyên Hồ Đán thời Tống Thái Tông. Tục truyền vào thời Tống Thái Tông, Danh tướng Lữ Mông Chính còn không thi qua kỳ thi tiến sĩ, đến huyện Sơn Đông du học. Tri huyện đại nhân biết Lữ Mông Chính có tài văn chương, liền thiết yến khoản đãi. Nhưng công tử nhà tri huyện lại coi khinh Lữ Mông Chính, hỏi y giỏi gì nhất, Lữ Mông Chính nói là làm thơ, vị công tử muốn y đọc một bài thơ, Lữ Mông Chính liền đọc một bài, câu cuối cùng là: “Thiên tẫn hàn đăng mộng bất thành. ” (Đốt hết đèn khuya mộng chưa thành). Vị công tử kia nghe xong cười to nói:
- Thử nãi nhất khạp thụy hán (Còn đây là đại hán ngủ gật).
Lữ Mông Chính vô cùng tức giận. Năm sau, Lữ Mông Chính thi được giải nhất, y liền viết thư cho vị công tử kia: “Khạp thụy hán giờ còn đỗ Trạng Nguyên nữa. ” Vị công tử đọc thư hắn xong, cười lạnh một tiếng:
- Đợi sang năm tới ta sẽ là người thứ 2 thi đố. Thua ngươi một bước.
Năm sau, tân khoa Trạng nguyên đúng là vị công tử này – Hồ Đán. Tổng quát lại kỳ thi, dường như chỉ có Hồ Đán là người tự tin như vậy.
Lúc Thạch Kiên nghe được chuyện xưa của Hồ Đán cũng không nói được gì, nghĩ thầm vị Hồ trạng nguyên này thật quá xuất sắc. Thiên hạ có ngàn vạn người đọc sách, có bao nhiêu người giống ca ca thiếu nữ này ngay cả kỳ thi tú tài cũng không qua, có thể đỗ tiến sĩ đã không tồi, đây lại còn là Trạng nguyên. Ngay cả Thạch Kiên bây giờ có tự tin qua tam quan, nhưng bảo hắn hô to: ta nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên thì hắn cũng không dám. Và hắn đối với việc đọc theo kiểu mọt sáchcũng không thán thành lắm. Kiếp trước trí nhớ của hắn tốt như vậy, từ nhỏ tới đại học thành tích đều đứng đầu, nhưng sau khi học xong, hắn không phải người có tiền đồ lớn nhất. Có một bạn học mở xí nghiệp, sau thành tỉ phú, nhưng thành tích học tập trên lớp lại rất bình thường. Còn có một bạn học là nhà khoa học nổi tiếng, nhưng vì lệch khoa nên thiếu chút nữa đã không thi đỗ đại học, đến năm thứ 2 mới thi đỗ.
Đợi cho anh thiếu nữ này thi đỗ tú tài thì không biết đến năm nào. Mà thi đỗ tú tài cũng không có tiền đồ lắm, trừ phi là đạt cử nhân. Nhưng thi tú tài đã khó thế nữa là cử nhân. Chẳng lẽ cho đến già đều dựa vào thiếu nữ hát rong này? May hôm nay gặp được mình, nếu không đã xảy ra chuyện lớn.
Hắn nói:
- Như vậy đi. Đợi sau khi xong chuyện này, ngươi bảo y theo bản quan học ít truy nguyên học.
Thiếu nữ kia nghe được ânhnhnàng có thể học truy nguyên học, mắt sáng lên. Phải biết rằng được theo họcThạch Kiên đều do triều đình lựa chọn họ đều phải đỗ cử nhân rồi. Bây giờ anh nàng đi theo Thạch Kiên, tiền đồ về sau là vô hạn, nàng lại vội nói lời tạ ơn.
Tuy nhiên Thạch Kiên lại không nghĩ như thế, hắn muốn dạy cho ca ca thiếu nữ này ít kiến thức về truy nguyên học, chỉ là kiến thức về việc sửa chữa máy hơi nước, cũng chính là một công việc để kiếm sống. Nếu hắn hơi kém thì chắc vẫn có thể học được ít nguyên lý đơn giản.
Lúc này Hồng Diên nói:
- Thiếu gia. Bây giờ trong nhà đang thiếu người, hay là để nàng đến nhà ta làm việc nữ công đi.
Ý của nàng là để thiếu nữ này đến nhà Thạch Kiên làm nha hoàn, như vậy chuyện cơm áo huynh muôi này cũng không cần phải lo nữa.
Thiếu nữ kia lại vui mừng, có thể vào Thạch gia làm tỳ nữ, đó là điều mà nhiều các tiểu thư nhà giàu mong muốn, nàng vội nói lời tạ ơn.
Lúc này Triệu Dung ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng vội cảm tạ.
Nói xong nàng nói với Hồng Diên:
- Chẳng lẽ những điều xảy ra trước đây, ngươi đã quên rồi sao?
Mặt Hồng Diên đỏ lên, tuy nàng không vui trước cách nói chuyện của Triệu Dung với mình, Nhưng bài học về Uyển Dung quá đau đớn, nếu không cũng không có chuyện Đinh Vị nắm được nhược điểm dọa chết lão thái thái. Đương nhiên Đinh Vị muốn đối phó với Thạch Kiên, cũng không phải chỉ một lần, nhưng nếu không đẩy thì không ngã, mà không ngã thì không chết.
Thạch Kiên cũng không nói gì, hắn đã bị trường hợp của Da Luật Đảo Dung khiến cho sợ hãi, do trước đây nàng cũng khổ sở đáng thương, hơn nữa bất kể là so về diện mạo hay tài hoa đều hơn xa thiếu nữ này. Bây giờ trong nhà cũng đông người, cần nữ tì, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đem người ngoài vào.
Triệu Dung sau khi nói xong bảo một lão nô trong nhà cầm tới một thỏi vàng, đưa cho thiếu nữ nói:
- Bây giờ anh ngươi đã có chỗ trông cậy, ngươi cầm lấy ít tiền này làm vốn buôn bán, để ngươi với mẫu thân ngươi sống tạm thì không phải vấn đề gì lớn.
Thiếu nữ kia không biết Triệu Dung là gì của Thạch Kiên, nhưng thấy Thạch Kiên không có phản ứng gì, biết là không thể tiến vào Thạch gia được, nàng hơi thất vọng. Nhưng hôm nay Thạch Kiên có thể ra tay tương trợ, lại thêm đĩnh vàng của Triệu Dung, không cần nói cũng có thể nhìn ra là hơn 2 lượng, để làm vốn kinh doanh nhỏ thì không thành vấn đề, nàng lại nói lời cảm tạ.
Nhưng vận may của nàng lại khiến các thực khách khác đỏ mắt. Chỉ cần có thể theo Thạch Kiên học truy nguyên, các thực khách có chút tiền bạc đều nguyện ý bỏ ra mấy ngàn lượng bạc, thậm chí mấy vạn lượng. Cái này hoàn toàn phúc từ trên trời rơi xuống.
Mọi người ở đây đang cảm thán vận may của thiếu nữ thì Tề đại thiếu đã mang người đến. Thực khách trên lầu nhìn thấy liền vui vẻ. Hóa ra người cầm đầu chính là thông phán Lư Châu, y mang theo mấy chục nha dịch đi theo Tề đại thiếu. Tên thông phán này bình thường vì nịnh bợ Tề Cảnh, nên cũng trợ giúp Tề đại thiếu gia làm vài chuyện xấu. Điều này khiến cho thực khách trên lầu rất ngứa mắt, giờ thì tốt rồi, đã có thể giải quyết toàn bộ.
Thạch Kiên cũng rất vui mừng, hắn biết tên thông phán này, là một phán quan ở Hòa Châu, họ Giang, không biết thế nào lại được điều đến Lư Châu.
Đáng thương cho vị Tề đại thiếu còn không biết thân phận thực của Thạch Kiên, gã nói với Giang thông phán:
- Chính là bọn họ. Bọn họ là người của tà giáo. Giang đại nhân. Ngươi nhất định phải bắt lấy bọn họ.
Giang thông phán nghe xong câu này đã đổ mồ hôi. Y sợ vị đại thiếu gia nên đến bắt người này, nhưng đụng tới thiếu niên chính trực đệ nhất thiên hạ này thì chỉ sợ tiền đồ của y và lão tử của tên đại thiếu gia đều xong đời. Thạch Kiên là người tà giáo? Không phải hắn là khắc tinh của tà giáo sao?
Nhưng lúc này Tề đại thiếu còn đang làm loạn, gã nói:
- Ngoài ta hãy giúp ta bắt 2 cô nương này lại.
Giang thông phán có biết Triệu Dung và Triệu Cận, khi Thạch Kiên về nhà thủ hiếu, hai chủ tử tôn quý từng ở lại Hòa Châu một thời gian dài, bọn họ đều đoán ra thân pụân của 2 chủ nhân này, chỉ có điều không ai dám nói. Giờ lại nghe Tề đại thiếu muốn lưu lại 2 vị chủ nhân này, còn muốn mình hỗ trợ nữa, y liền trợn măt, ngã xuống.
Trời dần tối, từ trên tầng hai nhìn xuống thấy rất nhiều nhà đã châm chèn, còn có vài cửa hàng và trước cổng nhà giàu có treo đèn lồng màu đỏ lớn, đương nhiên các cửa hàng đó đều nơi phóng túng như tửu lâu hoặc thanh lâu. Tuy thành Lư Châu không ít người, nhưng so với kiếp trước của Thạch Kiên, thành phố ban đêm có đủ các loại đèn neon, đèn sợi đốt, đèn tử ngoại, khiến thành phố được chiếu sang như ban ngày thì nơi đây có vẻ u buồn hơn. Thạch Kiên lúc mới đến thời đại này, điều không thích ứng nhất chính là sự khác biệt giữa ban đêm nơi đây và kiếp trước, nên mỗi khi đêm đến, hắn lại nhớ da diết những thứ ở kiếp trước, bây giờ đã quen thì thấy không sao nữa.
Thạch Kiên nhìn Giang thông phán, trên mặt có ý cười sâu xa, nói:
- Giang đại nhân, đã lâu không gặp, giờ đã thăng quan phát tài rồi sao?
Vốn đây là một câu khen tặng, thăng quan là chuyện tốt, thăng quan thì bổng lộc cũng tăng cao, dĩ nhiên là sẽ phát tài rồi, nhưng Thạch Kiên lại nhấn mạnh hai chữ phát tài, khiến nó có ý nghĩa khác hẳn.
Giang thông phán trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi, y vội nói:
- Không dám, không dám.
Thạch Kiên nói:
- Nhưng mà Giang đại nhân tự mình mang theo nhiều người tới vây bắt bản quan, không biết có chứng cứ gì không. Nếu không có chứng cứ gì, vì nịnh bợ cấp trên mà bắt giữ mệnh quan nhất phẩm của triều đình, thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Giang thông phán trên đầu mồ hôi đã to như hạt đậu. Tư pháp Tống triều cũng có một bộ, chế độ cũng khá đầy đủ. Tổng cộng có ba cấp: Huyện, châu, Đại Lý Tự. Đương nhiên châu phủ là có thể tuyên án tử hình. Để luận tội cũng chia làm ba giai đoạn: Thôi cúc, kiểm đoạn, khám kết. Thôi cúc chính là kiểm tra, truy bắt phạm nhân, áp giải phạm nhân từ nha huyện lên chaaurooif để Ty lí tham quân thẩm vấn, triệu tập nhân chứng, thu thập chứng cớ. Kiểm đoạn chính là điều tra luận tội, việc này do Ti pháp tham quân thực hiện dựa vào các chứng cứ để tìm hiểu và luận tội. Kiểm tra và tìm các hình phạt theo luật, bàn bạc và định tội danh và hình phạt. Khám kết chính là một viên quan được triều đình cử xuống tức là phán quan. Căn cứ vào việc thẩm tra xử lý các tình tiết của vụ án kiểm tra các vấn đề lien quan đến pháp lý, phân tích vụ án thêm một lần nữa hoặc thẩm vấn kỹ phạm nhân thêm một lần nữa rồi tiến hành định tội và mức hình phạt. Lập thành bản hồ sơ gửi đến cho chi châu ký … Trong TV nhóm Bao Công sử lý nhiều tội phạm như vậy thật không thể tin nổi. Nếu quả thật Bao đại nhân làm như vậy thì ông ấy ngay thời gian ngủ cũng không có. Nói lại thì như vậy Giang thong phán có chức trách gì? Thông phán tương đương với chức quan giám sát, như là phó tri châu. Toàn bộ việc hành chính đều qua thông phán đồng ý mới được thi hành
Lúc Thạch Kiên cười to cũng là lúc đám thủ hạ của Tề đại thiếu thấy chủ tử liên tục chịu nhục, liền không để ý việc Trương Đoàn Luyện là mệnh quan triều đình nữa. Một gia đinh cầm chân đèn đập về phía Trương Đoàn Luyện, một tên khác thì đá vào phần eo y, tên nữa thì xông lên từ phía sau. Trương Đoàn Luyện đá vào chân của tên gia đinh bên cạnh, dùng thân thể gã làm lá chắn, bản đăng đập tới nện trúng đầu của gã. Tên gia đinh này kêu lên một tiếng đau đớn rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng y chỉ là một võ quan, không phải là cao thủ giang hồ như Vương Triều, có lẽ ở chiến trường y chém giết không kém, nhưng ở nơi nhỏ hẹp như trên lầu này, còn có nhiều bàn ghế che chắn, khiến y không thể thi triển thân thủ được. Lúc này gia đinh phía sau đã áp sát tới, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một con dao găm, đâm vào phía sau ngực Trương Đoàn Luyện. Biến hóa lần này xảy ra quá nhanh, khiến các thực khách khác không kịp nhắc nhở.
Chỉ có thể nhìn tên gia đinh này giống như độc xà, bổ nhào vào phía sau Trương đoàn luyện
Đúng lúc này, một đồ vật đánh vào con dao găm, làm tên gia đinh này cảm thấy tay bị chấn động mạnh. Hắn cúi đầu nhìn, hóa ra là bị một cái đùi gà cách đó không xa đập vào, hơn nữa lực nén khá mạnh. Đùi gà này không chỉ khiến dao găm của gã bị đâm lệch, mà do lực va đập lớn, khiến nước thịt gà văng ra, làm mặt và quần áo hắn loang lổ nước và dầu mỡ.
Đùi gà này là Vương Triều ném. Vừa rồi cả Thạch Kiên, Triệu Dung và Thân Nghĩa Bân đều cho rằng Tề đại thiếu nhiều nhất chỉ sử dụng võ lực, để Trương Đoàn Luyện và thanh niên hắc diện chịu đau khổ chút, nào ngờ đám gia đinh thủ hạ của gã lại dám dùng cả hung khí. Tuy pháp luật Tống triều không đầy đủ như thời hiện đại, nhưng ẩu đả và có ý hành hung tuy giống nhau lại là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Phạm Hộ Nhạc là hảo thủ cũng không kịp cứu giúp, chỉ có Vương Triều là vua ám khí, y thuận tay dùng sức phi đùi gà trên bàn ăn bên cạnh qua đó, đây cũng là nhờ y có thân thủ hơn người, bằng không hôm nay Trương Đoàn Luyện đã gặp nguy hiểm rồi. Không chỉ như vậy, mà Tề gia phụ tử cũng gặp xui xẻo, vì ngay cả Thạch Kiên cũng sẽ không ngồi yên mà mặc kệ họ thoát chịu tội.
Thạch Kiên vô cùng tức giận, chuyện vừa rồi cũng khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Không phải hắn sợ có đại thần buộc tội hắn, ngược lại hắn còn hi vọng bọn họ tìm được lý do để buộc tội mình. Hắn tức giận là chuyện chỉ là một đứa con của tri châu nho nhỏ mà lại càn rỡ như vậy. Đương nhiên với thân phận của hắn thì địa vị của tri châu Lư Châu là rất thấp, nhưng đối với thường dân có thể nói là cao không thể với tới. Hắn gầm nhẹ một tiếng, nói:
- Đem bọn phiền phức này giải quyết hết đi.
Nhóm hộ vệ này chỉ có 6, 70 người. Tuy tối nay dẫn tiểu công chúa và quận chúa đi chơi, Thạch Kiên không mang theo nhiều người, nhưng cũng dẫn theo gần 20 hộ vệ. Đám hộ vệ này ngoại trừ Phạm Hộ Nhạc là lão nhân, còn lại cũng toàn là tinh binh, do triều đình muốn bảo hộ Thạch Kiên, đám người được Vương Triều đề cử tới hộ vệ cũng không ai là không phải cao thủ. Triều đình lần này vì bảo vệ sự an toàn cho Triệu Cận và Triệu Dung, đặc biệt là Triệu Cận, hiện là công chúa duy nhất trong triều, là hòn ngọc qúy trên tay Triệu Trinh, do không muốn kinh động nhiều người nên nhân số cũng không nhiều, nhưng đều là kẻ dũng mãnh hiếm có. Thạch Kiên tận mắt thấy bọn họ và nhóm Phạm Hộ Nhạc giao đấu thử, hộ vệ của mình so với bọn họ phần lớn đều ở thế hạ phong. Hai mươi người này với hơn 60 cao thủ, đặc biệt là đám nhân sĩ giang hồ mà Vương Triều đề cử, bình thường chỉ ẩu đả ngoài giang hồ, giờ cũng tiến vào Thạch gia, cũng không dám làm mất mặt Thạch Kiên, sống khuôn phép hơn, nhưng cũng vì thế mà thấy gò bó. Nhận được mệnh lệnh của Thạch Kiên, những người này vui vẻ kêu gào.
Đáng thương cho tên gia đinh kia còn đang tìm xem ai là người ném xương gà đến đây, người chưa tìm được, ngực đã bị trúng “Hắc hổ đào tâm”, thấy trời đất xoay chuyển. Chiêu này là do một hộ vệ hoàng gia xuất ra, tên kia còn chưa kịp kêu đau, hai vai đã bị trúng chiêu “Lực phách hoa sơn”, thân thể lập tức bị bay đi. Chiêu này là của Trương Thang, có thể Trương Thang đánh không lại tiểu nha hoàn của Uyển Dung, nhưng những tên gia đinh cũng không thể so với y. Tên gia đinh chưa kịp phản ứng lại, đầu đã trúng chiêu song lôi quán đỉnh. Đây là do hộ vệ trong triều ra tay, y phản ứng chậm một chút, thấy mình chưa ra tay tên gia đinh đã bị ngã nên nôn nóng, lần này sử dụng lực lượng rất lớn, khiến tên gia đinh trực tiếp bị choáng, thân thể ngã xuống. Nhưng thân thể của gã chưa kịp ngã xuống, một hộ viện của Thạch Kiên đã đánh úp lại bằng chiêu “Liêu âm thối”, cơn đau khôn cùng khiến gã hú lên một tiếng, tỉnh lại, sau đó ôm lấy hạ bộ rồi “Phịch” một tiếng, ngã xuống đất, lần này mới thật sự ngất đi.
Từ lúc Thạch Kiên phát ra mệnh lệnh còn chưa đến 2 phút, mấy gia đinh bên cạnh Tề đại thiếu đều đã ngã, hơn nữa đại đa số đều bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, không ai đứng lên được. Thực khách 4 phía đã sớm biết nhóm người Thạch Kiên xuất thân không tầm thường, nhìn thấy bọn họ sử dụng vũ lực như vậy, đều như nín thở. Ngay cả Thạch Kiên thấy bộ dáng hung hãn của bọn họ cũng trợn mắt há mồm.
Vị Tề công tử kia cũng sững sờ ở giữa sân, một lúc lâu mới phát ra tiếng rống như heo bị chọc tiết:
- Ngươi có biết bản công từ là ai không mà dám tấn công thủ hạ của ta.
Thạch Kiên tìm một ghế ngồi xuống. Hắn cũng lười so đo với người cặn bã như thế
Nhưng tiểu công chúa lại rất vui, nàng lớn như này mà đây mới là lần thứ 2 thấy cảnh ẩu đả hoành tráng vậy. Lần đầu là ở trong cung, nhưng đó là chém giết bằng đao thương thật, tràng cảnh đầy máu tanh, hơn nữa khoảng cách lại rất xa, không giống như cảnh đánh nhau ngay trước mặt như bây giờ, Thạch Kiên còn cười gian hai cái rồi mới cho kết thúc cuộc chiến. Chỉ có lần này chẳng những không có nguy hiểm mà người bên mình lại chiếm ưu thế hơn, quan trọng hơn lại là vì dân trừ hại, điều này khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ, nàng vỗ tay nói:
- Đánh hay, đánh hay. Ta không cần biết ngươi là ai, dù sao ngươi cũng là người xấu.
Lúc này Tề đại thiếu muốn phát hỏa, nhìn thấy cô bé yểu điệu, ánh mắt gã lại trở nên dâm đãng. A, bên cạnh còn có một mỹ nhân nữa. Gã nói với Thạch Kiên:
- Bổn thiếu gia hôm nay bỏ qua cho ngươi, nhưng hai mỹ nhân này thì phải lưu lại.
Thạch Kiên nghe xong không nhịn được mỉm cười, lưu lại hai tiểu mỹ nhân này, ngươi không nghẹn chết, thì lão tử ngươi cũng đã nghẹn chết.
Hắn còn chưa nói gì, lần này 2 hộ vệ đã xông ra, tát cho gã kia vài cái, những người này đều là hộ vệ trong hoàng cung, dù chính cha gã là Tề Cảnh đứng ở đây, bọn họ cũng không để vào mắt. Mấy cái bạt tai này đánh trực tiếp vào mặt, nên tại chỗ đó của Tề đại thiếu liền sưng lên, gã phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả mấy chiếc răng hàm cũng bị gẫy sạch, lẫn vào đám máu loãng vừa phun trên mặt đất.
Điều này khiến gã gần hôn mê, lão tử gã là tri châu Lư Châu, ở Lư Châu này chính là thiên hạ của gã, có khi nào hắn nếm qua tình cảnh này, gã hung hăng nhìn chằm chằm vào Thạch Kiên nói:
- Được. Các ngươi nhiều người. Có giỏi thì chờ ta.
Lúc này Thạch Kiên mới nói:
- Yên tâm. Ta ở đây chờ viện binh của ngươi tới.
Sau đó cũng không nhìn hắn một cái, mà đến trước mặt thanh niên hắc diên kia, vẻ mặt tươi cười.
Thần tượng đấy. Ở thế giới này người khiến hắn tôn kính không nhiều, Tiểu Phạm là một, lão Khấu là một, đáng tiếc ông này đã bệnh chết, còn có tiểu hắc than này nữa.
Thấy thiếu niên diện mạo anh tuấn đi tới, thanh niên hắc diện và Trương đoàn luyện không phải tên ngốc, bên người có mang theo tùy tùng, còn có 4 thiếu nữ xinh đẹp như hoa, khẳng định không phú thì quý, nhưng thấy ánh mắt thiếu niên nhìn mình như thấy bảo bối hay như nhìn mỹ nữ khiến tiểu hắc than hoảng sợ. Y liên tục lui lại sau 2 bước. Nhưng vừa rồi người này đã cứu mình, y liền khách khí nói:
- Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.
Thạch Kiên đáp:
- Không có gì. Ta chỉ nhấc tay thôi, hơn nữa đây cũng là chức trách của ta.
Nghe được lời hắn nói, thanh niên hắc diện và vị Trương đoàn luyện kia liền đoán hắn là quan viên. Nhỏ như vậy đã làm quan, hơn nữa thanh thế lại lớn như thế, vẻ mặt bọn họ lập tức thay đổi.
Nhưng thiếu nữ quỳ trên mặt đất kia nghe lại không hiểu, nàng đứng dậy thi lễ với bọn họ, nói:
- Đa tạ các vị ân công đã cứu giúp, nhưng các vị nên đi nhanh đi, vị Tề công tử kia là con của Tề đại nhân, hơn nữa Tề đại nhân chỉ có duy nhất đứa con tra này, tiểu nữ không muốn gây phiền hà cho các vị.
Nàng tuy ở thanh lâu hát rong, nhưng cũng vì để nuôi ca ca ăn học, nuôi dưỡng mẹ già, nên khi nghe xong những lời này, Thạch Kiên liền bị nhân phẩm của nàng cảm động.
Thiếu nữ kia hình như cũng choáng đến hồ đồ, bây giờ mới nhớ ra tới bái kiến, nàng đi tới trước mặt Thạch Kiên, duyên dáng quỳ gối.
Thạch Kiên liền chặn lại, bảo nàng đứng lên hói:
- Ca ca của ngươi xảy ra chuyện gì? Hắn tham gia vài kỳ thi khoa phải không?
Hắn không hỏi tính danh thiếu nữ này, dù sao đây cũng là một cô nương, hỏi tính danh người ta có chút vô lễ.
Thiếu nữ kia đáp:
- Dân nữ hổ thẹn. Ca ca dân nữ tham gia 3 lần thi đều không đỗ, tuy nhiên huynh ấy rất chăm chỉ.
Chăm chỉ? Thạch Kiên cười lạnh trong lòng. Hắn dù không tham gia kỳ thi khoa, nhưng có xem qua khảo đề, khá hóc búa, yêu cầu thí sinh phải tinh thông toàn bộ kinh nghĩa mới lý giải được. Còn nếu muốn hoàn hảo, ngoại trừ người anh em kết nghĩa Tống Dương của hắn có chỉ số thông minh cao nắm chắc được, thì chính là Phú Bật trong lịch sưử, còn có Bao Chửng như kỳ nhân trước mặt này. Đương nhiên cũng còn có một ngoại lệ, chính là trạng nguyên Hồ Đán thời Tống Thái Tông. Tục truyền vào thời Tống Thái Tông, Danh tướng Lữ Mông Chính còn không thi qua kỳ thi tiến sĩ, đến huyện Sơn Đông du học. Tri huyện đại nhân biết Lữ Mông Chính có tài văn chương, liền thiết yến khoản đãi. Nhưng công tử nhà tri huyện lại coi khinh Lữ Mông Chính, hỏi y giỏi gì nhất, Lữ Mông Chính nói là làm thơ, vị công tử muốn y đọc một bài thơ, Lữ Mông Chính liền đọc một bài, câu cuối cùng là: “Thiên tẫn hàn đăng mộng bất thành. ” (Đốt hết đèn khuya mộng chưa thành). Vị công tử kia nghe xong cười to nói:
- Thử nãi nhất khạp thụy hán (Còn đây là đại hán ngủ gật).
Lữ Mông Chính vô cùng tức giận. Năm sau, Lữ Mông Chính thi được giải nhất, y liền viết thư cho vị công tử kia: “Khạp thụy hán giờ còn đỗ Trạng Nguyên nữa. ” Vị công tử đọc thư hắn xong, cười lạnh một tiếng:
- Đợi sang năm tới ta sẽ là người thứ 2 thi đố. Thua ngươi một bước.
Năm sau, tân khoa Trạng nguyên đúng là vị công tử này – Hồ Đán. Tổng quát lại kỳ thi, dường như chỉ có Hồ Đán là người tự tin như vậy.
Lúc Thạch Kiên nghe được chuyện xưa của Hồ Đán cũng không nói được gì, nghĩ thầm vị Hồ trạng nguyên này thật quá xuất sắc. Thiên hạ có ngàn vạn người đọc sách, có bao nhiêu người giống ca ca thiếu nữ này ngay cả kỳ thi tú tài cũng không qua, có thể đỗ tiến sĩ đã không tồi, đây lại còn là Trạng nguyên. Ngay cả Thạch Kiên bây giờ có tự tin qua tam quan, nhưng bảo hắn hô to: ta nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên thì hắn cũng không dám. Và hắn đối với việc đọc theo kiểu mọt sáchcũng không thán thành lắm. Kiếp trước trí nhớ của hắn tốt như vậy, từ nhỏ tới đại học thành tích đều đứng đầu, nhưng sau khi học xong, hắn không phải người có tiền đồ lớn nhất. Có một bạn học mở xí nghiệp, sau thành tỉ phú, nhưng thành tích học tập trên lớp lại rất bình thường. Còn có một bạn học là nhà khoa học nổi tiếng, nhưng vì lệch khoa nên thiếu chút nữa đã không thi đỗ đại học, đến năm thứ 2 mới thi đỗ.
Đợi cho anh thiếu nữ này thi đỗ tú tài thì không biết đến năm nào. Mà thi đỗ tú tài cũng không có tiền đồ lắm, trừ phi là đạt cử nhân. Nhưng thi tú tài đã khó thế nữa là cử nhân. Chẳng lẽ cho đến già đều dựa vào thiếu nữ hát rong này? May hôm nay gặp được mình, nếu không đã xảy ra chuyện lớn.
Hắn nói:
- Như vậy đi. Đợi sau khi xong chuyện này, ngươi bảo y theo bản quan học ít truy nguyên học.
Thiếu nữ kia nghe được ânhnhnàng có thể học truy nguyên học, mắt sáng lên. Phải biết rằng được theo họcThạch Kiên đều do triều đình lựa chọn họ đều phải đỗ cử nhân rồi. Bây giờ anh nàng đi theo Thạch Kiên, tiền đồ về sau là vô hạn, nàng lại vội nói lời tạ ơn.
Tuy nhiên Thạch Kiên lại không nghĩ như thế, hắn muốn dạy cho ca ca thiếu nữ này ít kiến thức về truy nguyên học, chỉ là kiến thức về việc sửa chữa máy hơi nước, cũng chính là một công việc để kiếm sống. Nếu hắn hơi kém thì chắc vẫn có thể học được ít nguyên lý đơn giản.
Lúc này Hồng Diên nói:
- Thiếu gia. Bây giờ trong nhà đang thiếu người, hay là để nàng đến nhà ta làm việc nữ công đi.
Ý của nàng là để thiếu nữ này đến nhà Thạch Kiên làm nha hoàn, như vậy chuyện cơm áo huynh muôi này cũng không cần phải lo nữa.
Thiếu nữ kia lại vui mừng, có thể vào Thạch gia làm tỳ nữ, đó là điều mà nhiều các tiểu thư nhà giàu mong muốn, nàng vội nói lời tạ ơn.
Lúc này Triệu Dung ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng vội cảm tạ.
Nói xong nàng nói với Hồng Diên:
- Chẳng lẽ những điều xảy ra trước đây, ngươi đã quên rồi sao?
Mặt Hồng Diên đỏ lên, tuy nàng không vui trước cách nói chuyện của Triệu Dung với mình, Nhưng bài học về Uyển Dung quá đau đớn, nếu không cũng không có chuyện Đinh Vị nắm được nhược điểm dọa chết lão thái thái. Đương nhiên Đinh Vị muốn đối phó với Thạch Kiên, cũng không phải chỉ một lần, nhưng nếu không đẩy thì không ngã, mà không ngã thì không chết.
Thạch Kiên cũng không nói gì, hắn đã bị trường hợp của Da Luật Đảo Dung khiến cho sợ hãi, do trước đây nàng cũng khổ sở đáng thương, hơn nữa bất kể là so về diện mạo hay tài hoa đều hơn xa thiếu nữ này. Bây giờ trong nhà cũng đông người, cần nữ tì, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đem người ngoài vào.
Triệu Dung sau khi nói xong bảo một lão nô trong nhà cầm tới một thỏi vàng, đưa cho thiếu nữ nói:
- Bây giờ anh ngươi đã có chỗ trông cậy, ngươi cầm lấy ít tiền này làm vốn buôn bán, để ngươi với mẫu thân ngươi sống tạm thì không phải vấn đề gì lớn.
Thiếu nữ kia không biết Triệu Dung là gì của Thạch Kiên, nhưng thấy Thạch Kiên không có phản ứng gì, biết là không thể tiến vào Thạch gia được, nàng hơi thất vọng. Nhưng hôm nay Thạch Kiên có thể ra tay tương trợ, lại thêm đĩnh vàng của Triệu Dung, không cần nói cũng có thể nhìn ra là hơn 2 lượng, để làm vốn kinh doanh nhỏ thì không thành vấn đề, nàng lại nói lời cảm tạ.
Nhưng vận may của nàng lại khiến các thực khách khác đỏ mắt. Chỉ cần có thể theo Thạch Kiên học truy nguyên, các thực khách có chút tiền bạc đều nguyện ý bỏ ra mấy ngàn lượng bạc, thậm chí mấy vạn lượng. Cái này hoàn toàn phúc từ trên trời rơi xuống.
Mọi người ở đây đang cảm thán vận may của thiếu nữ thì Tề đại thiếu đã mang người đến. Thực khách trên lầu nhìn thấy liền vui vẻ. Hóa ra người cầm đầu chính là thông phán Lư Châu, y mang theo mấy chục nha dịch đi theo Tề đại thiếu. Tên thông phán này bình thường vì nịnh bợ Tề Cảnh, nên cũng trợ giúp Tề đại thiếu gia làm vài chuyện xấu. Điều này khiến cho thực khách trên lầu rất ngứa mắt, giờ thì tốt rồi, đã có thể giải quyết toàn bộ.
Thạch Kiên cũng rất vui mừng, hắn biết tên thông phán này, là một phán quan ở Hòa Châu, họ Giang, không biết thế nào lại được điều đến Lư Châu.
Đáng thương cho vị Tề đại thiếu còn không biết thân phận thực của Thạch Kiên, gã nói với Giang thông phán:
- Chính là bọn họ. Bọn họ là người của tà giáo. Giang đại nhân. Ngươi nhất định phải bắt lấy bọn họ.
Giang thông phán nghe xong câu này đã đổ mồ hôi. Y sợ vị đại thiếu gia nên đến bắt người này, nhưng đụng tới thiếu niên chính trực đệ nhất thiên hạ này thì chỉ sợ tiền đồ của y và lão tử của tên đại thiếu gia đều xong đời. Thạch Kiên là người tà giáo? Không phải hắn là khắc tinh của tà giáo sao?
Nhưng lúc này Tề đại thiếu còn đang làm loạn, gã nói:
- Ngoài ta hãy giúp ta bắt 2 cô nương này lại.
Giang thông phán có biết Triệu Dung và Triệu Cận, khi Thạch Kiên về nhà thủ hiếu, hai chủ tử tôn quý từng ở lại Hòa Châu một thời gian dài, bọn họ đều đoán ra thân pụân của 2 chủ nhân này, chỉ có điều không ai dám nói. Giờ lại nghe Tề đại thiếu muốn lưu lại 2 vị chủ nhân này, còn muốn mình hỗ trợ nữa, y liền trợn măt, ngã xuống.
Trời dần tối, từ trên tầng hai nhìn xuống thấy rất nhiều nhà đã châm chèn, còn có vài cửa hàng và trước cổng nhà giàu có treo đèn lồng màu đỏ lớn, đương nhiên các cửa hàng đó đều nơi phóng túng như tửu lâu hoặc thanh lâu. Tuy thành Lư Châu không ít người, nhưng so với kiếp trước của Thạch Kiên, thành phố ban đêm có đủ các loại đèn neon, đèn sợi đốt, đèn tử ngoại, khiến thành phố được chiếu sang như ban ngày thì nơi đây có vẻ u buồn hơn. Thạch Kiên lúc mới đến thời đại này, điều không thích ứng nhất chính là sự khác biệt giữa ban đêm nơi đây và kiếp trước, nên mỗi khi đêm đến, hắn lại nhớ da diết những thứ ở kiếp trước, bây giờ đã quen thì thấy không sao nữa.
Thạch Kiên nhìn Giang thông phán, trên mặt có ý cười sâu xa, nói:
- Giang đại nhân, đã lâu không gặp, giờ đã thăng quan phát tài rồi sao?
Vốn đây là một câu khen tặng, thăng quan là chuyện tốt, thăng quan thì bổng lộc cũng tăng cao, dĩ nhiên là sẽ phát tài rồi, nhưng Thạch Kiên lại nhấn mạnh hai chữ phát tài, khiến nó có ý nghĩa khác hẳn.
Giang thông phán trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi, y vội nói:
- Không dám, không dám.
Thạch Kiên nói:
- Nhưng mà Giang đại nhân tự mình mang theo nhiều người tới vây bắt bản quan, không biết có chứng cứ gì không. Nếu không có chứng cứ gì, vì nịnh bợ cấp trên mà bắt giữ mệnh quan nhất phẩm của triều đình, thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Giang thông phán trên đầu mồ hôi đã to như hạt đậu. Tư pháp Tống triều cũng có một bộ, chế độ cũng khá đầy đủ. Tổng cộng có ba cấp: Huyện, châu, Đại Lý Tự. Đương nhiên châu phủ là có thể tuyên án tử hình. Để luận tội cũng chia làm ba giai đoạn: Thôi cúc, kiểm đoạn, khám kết. Thôi cúc chính là kiểm tra, truy bắt phạm nhân, áp giải phạm nhân từ nha huyện lên chaaurooif để Ty lí tham quân thẩm vấn, triệu tập nhân chứng, thu thập chứng cớ. Kiểm đoạn chính là điều tra luận tội, việc này do Ti pháp tham quân thực hiện dựa vào các chứng cứ để tìm hiểu và luận tội. Kiểm tra và tìm các hình phạt theo luật, bàn bạc và định tội danh và hình phạt. Khám kết chính là một viên quan được triều đình cử xuống tức là phán quan. Căn cứ vào việc thẩm tra xử lý các tình tiết của vụ án kiểm tra các vấn đề lien quan đến pháp lý, phân tích vụ án thêm một lần nữa hoặc thẩm vấn kỹ phạm nhân thêm một lần nữa rồi tiến hành định tội và mức hình phạt. Lập thành bản hồ sơ gửi đến cho chi châu ký … Trong TV nhóm Bao Công sử lý nhiều tội phạm như vậy thật không thể tin nổi. Nếu quả thật Bao đại nhân làm như vậy thì ông ấy ngay thời gian ngủ cũng không có. Nói lại thì như vậy Giang thong phán có chức trách gì? Thông phán tương đương với chức quan giám sát, như là phó tri châu. Toàn bộ việc hành chính đều qua thông phán đồng ý mới được thi hành
/540
|