Trong đầu Thạch Kiên lướt qua một suy nghĩ, hắn lập tức phán đoán, thiếu nữ này không phải là xuyên không qua đây. Nếu nàng là người xuyên không, sao lại có thể đem bí mật này nói cho một tiểu nha hoàn, tiết lộ ra ngoài sẽ rất phiền phức, không chừng sẽ bị người đời coi là yêu quái. Hắn vội thi lễ nói:
- Vị cô nương này thật biết nói đùa, chẳng qua đó là tại hạ tuỳ tiện viết mà thôi. Trước đây, hạ quan viết đều là viết bừa, viết ẩu, không theo phương thức nào cả.
Hắn nói những lời này là có nguyên nhân. Tuy rằng thơ của hắn làm ra phổ biến toàn thiên hạ, nhưng còn có người nói những bài từ hắn viết không phải là chính văn, quá hoang dã. Việc này và sự thật lịch sử dưới cái nhìn thiển cận của một số người công kích Tô Đông Pha cũng gần như nhau.
Tiểu nha đầu kia lại hỏi:
- Còn bản “Hồng Lâu Mộng” kia của ngươi, quận chúa nhà ta cũng có nói, không có sự từng trải xoay vần thế sự, không phải người gặp phải sự thay đổi hoàn cảnh gia đình rất nhanh, thật là không thể viết ra được. Đoạn trước và đoạn sau cứ như là được hai người viết gộp chung lại vậy.
Cô nương này cũng thật sắc sảo. Không ngờ lại biết bài từ của Tô Đông Pha, còn có thể nói những chuyện uyên bác đến vậy, quả thật là kinh thế hãi tục. Ngay cả Uyển Dung trong nhà hắn cũng không phải là đối thủ của nàng. Thạch Kiên vừa nghĩ vừa cẩn trọng đáp:
- Vị cô nương này, trước kia cha ta tuy rằng làm quan nhưng lại ốm mà qua đời, gia cảnh ngày càng khó khăn, đó cũng có thể coi là hoàn cảnh thay đổi. Hơn nữa về sau bà nội lại bị ngã gãy chân, ta vô cùng thương tâm liền kể cho bà nghe vài câu chuyện xưa, không hề có ý khác. Ví dụ như hạ quan ở trong cung cũng kể cho công chúa nghe không ít truyện xưa, có thăng trầm, hỉ nộ ái ố, không nhất thiết là hạ quan phải từng trải qua. Chuyện xưa và tiểu thuyết cũng giống nhau, chỉ như trà dư tửu hậu để giải trí, có thể có hư cấu, chuyện này hạ quan cũng đã nói qua. Chỉ có điều bộ tiểu thuyết tốt nhất là làm cho người đọc vui vẻ nhưng cũng có tác dụng giáo dục về sau nữa. Về việc nội dung phần sau kém hơn là bởi vì hạ quan còn suy nghĩ về việc chế tạo thuyền mới cho bệ hạ nên không có nhiều thời gian suy nghĩ đến nó.
Tiểu cô nương hỏi rất sắc sảo, nhưng Thạch Kiên đáp cũng vô cùng khôn ngoan, cho dù hoàn cảnh như thế nào, hắn cũng đối đáp được. Tiểu nha đầu không còn cách nào, nàng nhìn sang quận chúa, nói:
- Hay là quận chúa người tới đi.
Quận chúa ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, ngươi đi lấy một chiếc thang để hắn xuống dưới. Ta có đôi lời nói với hắn.
Tiểu nha hoàn nói:
- Quận chúa, cứ như vậy thì là tha cho hắn rồi.
Thạch Kiên bấy giờ mới hiểu, hoá ra lúc đầu đều là do ý định của tiểu nha đầu này. Hắn theo thang đi xuống, đứng trước quận chúa, hành lễ rồi nói:
- Hạ quan đã quấy rầy.
Cô quận chúa kia liền cất tiếng nói:
- Thạch học sĩ, đừng vội đi, ta có điều muốn nói với ngươi.
Nói xong, nàng đưa hắn vào trong phòng. Thạch Kiên biết như vậy là không tốt. Tuy nhiên nhìn nàng và Linh có đến bảy phần là giống nhau, cũng giống cả vẻ đẹp an tường, chỉ có điều dung mạo nàng hơn thập phần, thân phận cũng tôn quí hơn, cuối cùng dù cũng có chút không muốn, hắn vẫn đi theo nàng vào khuê phòng.
Thạch Kiên thấy nàng thân phận rất cao quí nhưng trong phòng bày biện thật sự mộc mạc, đơn giản. Trong phòng bày toàn những sách, trên tường còn có treo một cây đàn cổ cùng vài bức tranh chữ, trong đó còn có một bức do hắn viết tặng Duẫn Sơ .
Hắn kinh ngạc, nhớ tới lời nói của Duẫn Sơ, hỏi:
- Nàng chính là muội muội mà Duẫn Sơ vẫn nhắc đến?
Thiếu nữ cười dịu dàng, nói:
- Không sai, đúng là bản quận chúa, cũng chính là yêu nữ theo như lời thái tử điện hạ nói.
Thạch Kiên cười to, hắn cũng không thể nói rằng Triệu Trinh nói sai.
Tiểu nha hoàn kia lại đến, mang cho hắn chén trà, rồi đứng bên cạnh tò mò nhìn hắn. Bình thường nghe về Thạch Kiên qua vô số lời đồn đại, hôm nay hắn lại đứng ngay trước mắt, lẽ nào lại không nhìn cẩn thận chứ?
Thạch Kiên uống một ngụm, hỏi:
- Không biết quận chúa tìm hạ quan có điều gì chỉ giáo?
Không biết nguyên nhân tại sao ở cùng một chỗ với thiếu nữ này hắn có cảm giác rất an tâm tuy nàng còn quái hơn so với Uyển Dung. Mà lần đầu tiên hắn thấy Uyển Dung cũng đã có một cảm giác không tốt. Hắn tự giễu nghĩ có lẽ nàng và Linh có vẻ ngoài khá giống nhau. Tuy nhiên hắn vẫn phải rời khỏi thôi, dù sao nàng cũng là nữ nhi được sủng ái nhất của Vương gia, chính mình bây giờ lại đứng trong khuê phòng nàng, nếu có tin đồn không hay truyền ra ngoài thì thật là không tốt.
Nàng chỉ vào bức tranh chữ trên tường, nói:
- Thạch học sĩ, đây là bức tự mùa thu năm ngoái ngươi viết tặng ca ca ta, nhưng tại sao lại viết về hoa mùa xuân?
Thạch Kiên có chút sửng sốt, lúc đó hắn chỉ nghĩ muốn đuổi hai người này đi cho nên đã không nghĩ nhiều như vậy.
Thạch Kiên nửa thực nửa giả nói:
- Quận chúa, bài từ này là do hạ quan làm từ mùa xuân năm trước, ngày đó lệnh huynh ở nhà của ta có nói một số lời trêu chọc. Hạ quan sợ sau khi rời khỏi sẽ truyền ra ngoài những điều không hay, cho nên đã làm ra để bảo hắn đi cho sớm.
Thiếu nữ chợt đỏ mặt. Nàng hiểu theo như ý Thạch Kiên thì chuyện giỡn là chuyện gì. Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác, hỏi:
- Thạch học sĩ, theo lời ngươi nói thì Linh là ai vậy?
Theo như nàng biết thì thiếu niên này tuy danh chấn thiên hạ nhưng phẩm hạnh lại rất nghiêm chỉnh. Nghe nói bên người hắn có mấy nha hoàn rất xinh đẹp nhưng đến giờ vẫn là xử nữ, điều này cũng khiến các thiếu nữ trong kinh thành thêm yêu mến hắn. Còn một người nữa đó là Lý Tuệ nhưng chính hắn đã cự tuyệt hôn ước với nàng. Nếu không với thân phận của hắn, tới Lý gia cầu hôn quả là đã đem lợi thế lớn cho Lý Hằng rồi. Nhưng ngoại trừ những cô nương này, hình như chưa từng thấy hắn xuất hiện cùng cô nương nào khác bao giờ.
Vừa rồi nàng nói, đúng lúc Thạch Kiên nhìn mình, không chỉ ngẩn người một lúc, trong mắt hắn còn có chút thương tiếc, quả thật có gì đó rất đau xót. Điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ. Nàng cũng đoán ra cô gái kia và nàng có vài phần giống nhau, nếu không thì dung mạo của Uyển Dung cũng không kém so với mình ít nhiều, nếu Thạch Kiên đã không động tâm trước Uyển Dung thì sao lại có thể động tâm trước mình được?
Thạch Kiên nghĩ thầm rằng chuyện này tưởng đơn giản mà lại rất khó trả lời. Hiện tại mà nói, hắn từ nhỏ đến lớn làm gì cũng luôn bị người ta để ý biết đến rồi, căn bản là không thể lừa được cô nương thông minh này. Vì thế hắn nói:
- Đây là chuyện riêng của hạ quan, có thể để hạ quan giữ bí mật đó cho mình được không?
Quận chúa bỗng nhiên nói:
- Kì thật nếu ta đoán không sai, trong ngươi còn tồn tại nhiều bí mật lắm?
Thạch Kiên nghe nói xong da đầu tê rần nói:
- Cũng có nhưng chỉ là một hai việc. Không biết quận chúa có gì chỉ giáo, có lẽ hạ quan phải rời khỏi đây thôi.
Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, muốn chạy mau.
Nàng nói:
- Hãy khoan, ta chỉ muốn nói mấy câu, thứ nhất là mặc kệ ngươi có điều gì bí mật, nhưng bản quận chúa biết ngươi là vì muốn tốt cho Đại Tống. Ngày đó ngươi đưa ra huyết thề, ta đã tận mắt nhìn thấy. Ngay cả phụ vương rất ít khen người, ngày đó lại khen ngươi hết lời. Hai là như bản “Tam Quốc” kia, nếu thật là do ngươi viết, trí tuệ của ngươi hẳn là vượt xa người bình thường.
- Cũng không nhất định.
Thạch Kiên nói. Hắn biết rõ, khi triều Thanh vào chiếm Trung Quốc là dựa vào một nửa bản Tam Quốc để thống nhất thiên hạ. Nhưng vì sao La Quán Trung viết ra tác phẩm này lại cả đời vẫn không được nổi tiếng? Việc này cũng giống như cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lộ ra. Hắn từng đem vấn đề này thảo luận trên mạng, tham khảo qua ý kiến của rất nhiều người nhưng chưa có đáp án.
Quận chúa cũng không có bắt bẻ gì nữa, nàng dịu dàng cười nói:
- Ta cũng không có ý gì khác, cứ cho là lời ta nói để làm nền, Thạch học sĩ, ngươi phải chú ý hơn nữa đến những người bên cạnh ngươi.
- Sao nàng lại nói vậy?
Thạch Kiên sửng sốt, hiện tại nhà hắn đã tăng thêm bốn hộ vệ. Như vậy là vượt hơn bình thường nhưng nhân khẩu trong nhà lại rất ít. Không như những nhà giàu khác có đến cả trăm nhân khẩu. Hay là bốn hộ vệ mới có vấn đề gì? Cũng không đúng. Hay là Uyển Dung có vấn đề, như vậy thì còn có thể. Nhưng hơn nửa năm nay nàng vẫn tận tâm hầu hạ mình, hơn nữa lúc trước Tiểu Như còn cứu mình nữa.
- Một người quyên tặng số tiền mà mình phải tự bán rẻ tiếng cười mới có, có thể nói là nhân nghĩa tới cực điểm, nhưng phụ thân mất tích lại không hề có chút nóng nảy. Còn nữa, một tiểu thương bình thường không ngờ lại có thể nuôi dạy ra một thiếu nữ có khí chất như vậy. Nghe nói nàng tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, lại còn có một nha hoàn bảo hộ lợi hại hơn cả những binh lính cường tráng. Hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ.
Thạch Kiên vẻ sợ hãi, lúc này hắn mới nghĩ đến ngày đó từng dạy Tằng Công Lượng làm hỏa dược có cả Uyển Dung đứng bên cạnh. May mắn lúc đó chỉ nói đến loại hỏa dược nguyên thủy nhất, nếu lúc đó mà hắn dạy loại TNT kia thì chắc chắn sẽ gặp nguy. Còn có lần trước Tiểu Như có nói một câu:
- Không phải ta cứu ngươi mà chúng ta hiện tại còn chưa muốn ngươi chết.
Hắn nói:
- Ý quận chúa nói các nàng là gián điệp của Liêu Quốc?
Hiện tại Tây Hạ còn chưa lập quốc, mười mấy năm nữa vẫn còn thuộc Tống triều cai quản. Đương nhiên nếu là gian tế thì chỉ có là gian tế của Liêu quốc.
Nàng nói:
- Giờ vẫn chưa có chứng cứ, bản quận chúa cũng không dám nói bừa. Nhưng Thạch học sĩ cũng nên coi chừng tìm chứng cứ. Kì thật thì cũng không khó để chứng thực việc này. Vị vô nương Uyển Dung kia ta cũng từng để ý, cử chỉ của nàng không giống với người xuất thân bình thường. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, nói về phẩm hạnh thì không một ai có thể so sánh với Thạch học sĩ nhưng từ xưa đến nay có bao nhiêu người được như Thạch học sĩ?
Thạch Kiên hiện tại không biết là nàng đang khen hay giễu mình nữa. Hắn hỏi:
- Quận chúa, làm thế nào để chứng thực được?
Nàng đáp:
- Thông minh lại có tướng mạo như nàng thì Liêu quốc cũng không có mấy người. Nếu hỏi những người thương nhân Liêu quốc có mấy người như vậy rồi điều tra các nàng ấy thì trong một thời gian là có thể biết được.
Thạch Kiên trịnh trọng nói:
- Đa tạ đã chỉ giáo.
Hắn lúc này lại nhớ lại lời Tiểu Như nói:
- Không phải là ta muốn cứu ngươi mà hiện tại chúng ta vẫn chưa muốn ngươi chết.
Cũng chính là nói nếu muốn ngươi chết không cần thổ dân ra tay thì chúng ta cũng có thể giết ngươi. Hắn lại nghĩ đến công phu của Tiểu Như, cả người toát mồ hôi lạnh.
Quận chúa lại nói:
- Không cần cảm tạ, với trí tuệ của Thạch học sĩ sớm muộn cũng phát hiện ra. Chỉ có điều người trong cuộc thường mê muội, ngoài cuộc thì tỉnh táo. Chỉ là điều trong một sớm một chiều thôi.
Thạch Kiên lại hổ thẹn, hắn biết nàng che giấu giúp hắn, hắn suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Nhưng nàng ở Dương Châu đã mấy tháng, có thể nào lại biết hạ quan theo đường thủy về kinh, còn dừng thuyền ở Dương Châu nữa.
Nói xong hắn lại vỗ đầu nói:
- Đúng rồi, thân thể bà nội hạ quan không tốt, chỉ có thể đi theo đường thủy, hơn nữa Dương Châu là chốn phồn hoa, chúng ta cũng muốn dừng lại, nhân tiện sẽ lên bờ ngắm phong cảnh Dương Châu. Khi đó hạ quan cũng đã có một chút danh tiếng, sẽ khiến chấn động làm cho tri phủ cũng theo tới. Nàng nhân cơ hội đó để gặp chúng ta. Kì thật cũng không khó để tính ra.
Quận chúa lại cười nói:
- Ta nói vừa rồi Thạch học sĩ có thể viết ra bản “Tam Quốc”, tâm tư chắc chắn cũng linh hoạt. Chỉ có điều Thạch học sĩ trước sau như một đối xử chân thành với người khác nên chưa có nghĩ ra được thôi.
Thạch Kiên đã có hảo cảm với nàng, thiếu nữ này tuy trí tuệ như yêu nhân nhưng cũng biết thể diện cho người khác, luôn tìm cách che giấu cho người khác. Nếu không phải bí mật của mình quá lớn, thiếu nữ này cũng có thể coi như tri kỷ. Nhưng hắn đã ở đây quá lâu, Hoàng đế vẫn còn ở trên trời, hắn liền chắp tay nói:
- Hạ quan biết nên làm thế nào.
Hắn đang muốn cáo từ, bên ngoài lại có âm thanh truyền tới ầm ầm như động đất, nói:
- Thạch học sĩ, ngươi thật không tốt, ta từng nói sẽ giới thiệu muội muội cho ngươi, ngươi còn vờ vịt không đồng ý. Hiện tại lại chạy đến đây, còn vào trong phòng của muội muội ta mà vụng trộm hẹn hò nữa.
- Vị cô nương này thật biết nói đùa, chẳng qua đó là tại hạ tuỳ tiện viết mà thôi. Trước đây, hạ quan viết đều là viết bừa, viết ẩu, không theo phương thức nào cả.
Hắn nói những lời này là có nguyên nhân. Tuy rằng thơ của hắn làm ra phổ biến toàn thiên hạ, nhưng còn có người nói những bài từ hắn viết không phải là chính văn, quá hoang dã. Việc này và sự thật lịch sử dưới cái nhìn thiển cận của một số người công kích Tô Đông Pha cũng gần như nhau.
Tiểu nha đầu kia lại hỏi:
- Còn bản “Hồng Lâu Mộng” kia của ngươi, quận chúa nhà ta cũng có nói, không có sự từng trải xoay vần thế sự, không phải người gặp phải sự thay đổi hoàn cảnh gia đình rất nhanh, thật là không thể viết ra được. Đoạn trước và đoạn sau cứ như là được hai người viết gộp chung lại vậy.
Cô nương này cũng thật sắc sảo. Không ngờ lại biết bài từ của Tô Đông Pha, còn có thể nói những chuyện uyên bác đến vậy, quả thật là kinh thế hãi tục. Ngay cả Uyển Dung trong nhà hắn cũng không phải là đối thủ của nàng. Thạch Kiên vừa nghĩ vừa cẩn trọng đáp:
- Vị cô nương này, trước kia cha ta tuy rằng làm quan nhưng lại ốm mà qua đời, gia cảnh ngày càng khó khăn, đó cũng có thể coi là hoàn cảnh thay đổi. Hơn nữa về sau bà nội lại bị ngã gãy chân, ta vô cùng thương tâm liền kể cho bà nghe vài câu chuyện xưa, không hề có ý khác. Ví dụ như hạ quan ở trong cung cũng kể cho công chúa nghe không ít truyện xưa, có thăng trầm, hỉ nộ ái ố, không nhất thiết là hạ quan phải từng trải qua. Chuyện xưa và tiểu thuyết cũng giống nhau, chỉ như trà dư tửu hậu để giải trí, có thể có hư cấu, chuyện này hạ quan cũng đã nói qua. Chỉ có điều bộ tiểu thuyết tốt nhất là làm cho người đọc vui vẻ nhưng cũng có tác dụng giáo dục về sau nữa. Về việc nội dung phần sau kém hơn là bởi vì hạ quan còn suy nghĩ về việc chế tạo thuyền mới cho bệ hạ nên không có nhiều thời gian suy nghĩ đến nó.
Tiểu cô nương hỏi rất sắc sảo, nhưng Thạch Kiên đáp cũng vô cùng khôn ngoan, cho dù hoàn cảnh như thế nào, hắn cũng đối đáp được. Tiểu nha đầu không còn cách nào, nàng nhìn sang quận chúa, nói:
- Hay là quận chúa người tới đi.
Quận chúa ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, ngươi đi lấy một chiếc thang để hắn xuống dưới. Ta có đôi lời nói với hắn.
Tiểu nha hoàn nói:
- Quận chúa, cứ như vậy thì là tha cho hắn rồi.
Thạch Kiên bấy giờ mới hiểu, hoá ra lúc đầu đều là do ý định của tiểu nha đầu này. Hắn theo thang đi xuống, đứng trước quận chúa, hành lễ rồi nói:
- Hạ quan đã quấy rầy.
Cô quận chúa kia liền cất tiếng nói:
- Thạch học sĩ, đừng vội đi, ta có điều muốn nói với ngươi.
Nói xong, nàng đưa hắn vào trong phòng. Thạch Kiên biết như vậy là không tốt. Tuy nhiên nhìn nàng và Linh có đến bảy phần là giống nhau, cũng giống cả vẻ đẹp an tường, chỉ có điều dung mạo nàng hơn thập phần, thân phận cũng tôn quí hơn, cuối cùng dù cũng có chút không muốn, hắn vẫn đi theo nàng vào khuê phòng.
Thạch Kiên thấy nàng thân phận rất cao quí nhưng trong phòng bày biện thật sự mộc mạc, đơn giản. Trong phòng bày toàn những sách, trên tường còn có treo một cây đàn cổ cùng vài bức tranh chữ, trong đó còn có một bức do hắn viết tặng Duẫn Sơ .
Hắn kinh ngạc, nhớ tới lời nói của Duẫn Sơ, hỏi:
- Nàng chính là muội muội mà Duẫn Sơ vẫn nhắc đến?
Thiếu nữ cười dịu dàng, nói:
- Không sai, đúng là bản quận chúa, cũng chính là yêu nữ theo như lời thái tử điện hạ nói.
Thạch Kiên cười to, hắn cũng không thể nói rằng Triệu Trinh nói sai.
Tiểu nha hoàn kia lại đến, mang cho hắn chén trà, rồi đứng bên cạnh tò mò nhìn hắn. Bình thường nghe về Thạch Kiên qua vô số lời đồn đại, hôm nay hắn lại đứng ngay trước mắt, lẽ nào lại không nhìn cẩn thận chứ?
Thạch Kiên uống một ngụm, hỏi:
- Không biết quận chúa tìm hạ quan có điều gì chỉ giáo?
Không biết nguyên nhân tại sao ở cùng một chỗ với thiếu nữ này hắn có cảm giác rất an tâm tuy nàng còn quái hơn so với Uyển Dung. Mà lần đầu tiên hắn thấy Uyển Dung cũng đã có một cảm giác không tốt. Hắn tự giễu nghĩ có lẽ nàng và Linh có vẻ ngoài khá giống nhau. Tuy nhiên hắn vẫn phải rời khỏi thôi, dù sao nàng cũng là nữ nhi được sủng ái nhất của Vương gia, chính mình bây giờ lại đứng trong khuê phòng nàng, nếu có tin đồn không hay truyền ra ngoài thì thật là không tốt.
Nàng chỉ vào bức tranh chữ trên tường, nói:
- Thạch học sĩ, đây là bức tự mùa thu năm ngoái ngươi viết tặng ca ca ta, nhưng tại sao lại viết về hoa mùa xuân?
Thạch Kiên có chút sửng sốt, lúc đó hắn chỉ nghĩ muốn đuổi hai người này đi cho nên đã không nghĩ nhiều như vậy.
Thạch Kiên nửa thực nửa giả nói:
- Quận chúa, bài từ này là do hạ quan làm từ mùa xuân năm trước, ngày đó lệnh huynh ở nhà của ta có nói một số lời trêu chọc. Hạ quan sợ sau khi rời khỏi sẽ truyền ra ngoài những điều không hay, cho nên đã làm ra để bảo hắn đi cho sớm.
Thiếu nữ chợt đỏ mặt. Nàng hiểu theo như ý Thạch Kiên thì chuyện giỡn là chuyện gì. Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác, hỏi:
- Thạch học sĩ, theo lời ngươi nói thì Linh là ai vậy?
Theo như nàng biết thì thiếu niên này tuy danh chấn thiên hạ nhưng phẩm hạnh lại rất nghiêm chỉnh. Nghe nói bên người hắn có mấy nha hoàn rất xinh đẹp nhưng đến giờ vẫn là xử nữ, điều này cũng khiến các thiếu nữ trong kinh thành thêm yêu mến hắn. Còn một người nữa đó là Lý Tuệ nhưng chính hắn đã cự tuyệt hôn ước với nàng. Nếu không với thân phận của hắn, tới Lý gia cầu hôn quả là đã đem lợi thế lớn cho Lý Hằng rồi. Nhưng ngoại trừ những cô nương này, hình như chưa từng thấy hắn xuất hiện cùng cô nương nào khác bao giờ.
Vừa rồi nàng nói, đúng lúc Thạch Kiên nhìn mình, không chỉ ngẩn người một lúc, trong mắt hắn còn có chút thương tiếc, quả thật có gì đó rất đau xót. Điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ. Nàng cũng đoán ra cô gái kia và nàng có vài phần giống nhau, nếu không thì dung mạo của Uyển Dung cũng không kém so với mình ít nhiều, nếu Thạch Kiên đã không động tâm trước Uyển Dung thì sao lại có thể động tâm trước mình được?
Thạch Kiên nghĩ thầm rằng chuyện này tưởng đơn giản mà lại rất khó trả lời. Hiện tại mà nói, hắn từ nhỏ đến lớn làm gì cũng luôn bị người ta để ý biết đến rồi, căn bản là không thể lừa được cô nương thông minh này. Vì thế hắn nói:
- Đây là chuyện riêng của hạ quan, có thể để hạ quan giữ bí mật đó cho mình được không?
Quận chúa bỗng nhiên nói:
- Kì thật nếu ta đoán không sai, trong ngươi còn tồn tại nhiều bí mật lắm?
Thạch Kiên nghe nói xong da đầu tê rần nói:
- Cũng có nhưng chỉ là một hai việc. Không biết quận chúa có gì chỉ giáo, có lẽ hạ quan phải rời khỏi đây thôi.
Hiện tại, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, muốn chạy mau.
Nàng nói:
- Hãy khoan, ta chỉ muốn nói mấy câu, thứ nhất là mặc kệ ngươi có điều gì bí mật, nhưng bản quận chúa biết ngươi là vì muốn tốt cho Đại Tống. Ngày đó ngươi đưa ra huyết thề, ta đã tận mắt nhìn thấy. Ngay cả phụ vương rất ít khen người, ngày đó lại khen ngươi hết lời. Hai là như bản “Tam Quốc” kia, nếu thật là do ngươi viết, trí tuệ của ngươi hẳn là vượt xa người bình thường.
- Cũng không nhất định.
Thạch Kiên nói. Hắn biết rõ, khi triều Thanh vào chiếm Trung Quốc là dựa vào một nửa bản Tam Quốc để thống nhất thiên hạ. Nhưng vì sao La Quán Trung viết ra tác phẩm này lại cả đời vẫn không được nổi tiếng? Việc này cũng giống như cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lộ ra. Hắn từng đem vấn đề này thảo luận trên mạng, tham khảo qua ý kiến của rất nhiều người nhưng chưa có đáp án.
Quận chúa cũng không có bắt bẻ gì nữa, nàng dịu dàng cười nói:
- Ta cũng không có ý gì khác, cứ cho là lời ta nói để làm nền, Thạch học sĩ, ngươi phải chú ý hơn nữa đến những người bên cạnh ngươi.
- Sao nàng lại nói vậy?
Thạch Kiên sửng sốt, hiện tại nhà hắn đã tăng thêm bốn hộ vệ. Như vậy là vượt hơn bình thường nhưng nhân khẩu trong nhà lại rất ít. Không như những nhà giàu khác có đến cả trăm nhân khẩu. Hay là bốn hộ vệ mới có vấn đề gì? Cũng không đúng. Hay là Uyển Dung có vấn đề, như vậy thì còn có thể. Nhưng hơn nửa năm nay nàng vẫn tận tâm hầu hạ mình, hơn nữa lúc trước Tiểu Như còn cứu mình nữa.
- Một người quyên tặng số tiền mà mình phải tự bán rẻ tiếng cười mới có, có thể nói là nhân nghĩa tới cực điểm, nhưng phụ thân mất tích lại không hề có chút nóng nảy. Còn nữa, một tiểu thương bình thường không ngờ lại có thể nuôi dạy ra một thiếu nữ có khí chất như vậy. Nghe nói nàng tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, lại còn có một nha hoàn bảo hộ lợi hại hơn cả những binh lính cường tráng. Hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ.
Thạch Kiên vẻ sợ hãi, lúc này hắn mới nghĩ đến ngày đó từng dạy Tằng Công Lượng làm hỏa dược có cả Uyển Dung đứng bên cạnh. May mắn lúc đó chỉ nói đến loại hỏa dược nguyên thủy nhất, nếu lúc đó mà hắn dạy loại TNT kia thì chắc chắn sẽ gặp nguy. Còn có lần trước Tiểu Như có nói một câu:
- Không phải ta cứu ngươi mà chúng ta hiện tại còn chưa muốn ngươi chết.
Hắn nói:
- Ý quận chúa nói các nàng là gián điệp của Liêu Quốc?
Hiện tại Tây Hạ còn chưa lập quốc, mười mấy năm nữa vẫn còn thuộc Tống triều cai quản. Đương nhiên nếu là gian tế thì chỉ có là gian tế của Liêu quốc.
Nàng nói:
- Giờ vẫn chưa có chứng cứ, bản quận chúa cũng không dám nói bừa. Nhưng Thạch học sĩ cũng nên coi chừng tìm chứng cứ. Kì thật thì cũng không khó để chứng thực việc này. Vị vô nương Uyển Dung kia ta cũng từng để ý, cử chỉ của nàng không giống với người xuất thân bình thường. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, nói về phẩm hạnh thì không một ai có thể so sánh với Thạch học sĩ nhưng từ xưa đến nay có bao nhiêu người được như Thạch học sĩ?
Thạch Kiên hiện tại không biết là nàng đang khen hay giễu mình nữa. Hắn hỏi:
- Quận chúa, làm thế nào để chứng thực được?
Nàng đáp:
- Thông minh lại có tướng mạo như nàng thì Liêu quốc cũng không có mấy người. Nếu hỏi những người thương nhân Liêu quốc có mấy người như vậy rồi điều tra các nàng ấy thì trong một thời gian là có thể biết được.
Thạch Kiên trịnh trọng nói:
- Đa tạ đã chỉ giáo.
Hắn lúc này lại nhớ lại lời Tiểu Như nói:
- Không phải là ta muốn cứu ngươi mà hiện tại chúng ta vẫn chưa muốn ngươi chết.
Cũng chính là nói nếu muốn ngươi chết không cần thổ dân ra tay thì chúng ta cũng có thể giết ngươi. Hắn lại nghĩ đến công phu của Tiểu Như, cả người toát mồ hôi lạnh.
Quận chúa lại nói:
- Không cần cảm tạ, với trí tuệ của Thạch học sĩ sớm muộn cũng phát hiện ra. Chỉ có điều người trong cuộc thường mê muội, ngoài cuộc thì tỉnh táo. Chỉ là điều trong một sớm một chiều thôi.
Thạch Kiên lại hổ thẹn, hắn biết nàng che giấu giúp hắn, hắn suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Nhưng nàng ở Dương Châu đã mấy tháng, có thể nào lại biết hạ quan theo đường thủy về kinh, còn dừng thuyền ở Dương Châu nữa.
Nói xong hắn lại vỗ đầu nói:
- Đúng rồi, thân thể bà nội hạ quan không tốt, chỉ có thể đi theo đường thủy, hơn nữa Dương Châu là chốn phồn hoa, chúng ta cũng muốn dừng lại, nhân tiện sẽ lên bờ ngắm phong cảnh Dương Châu. Khi đó hạ quan cũng đã có một chút danh tiếng, sẽ khiến chấn động làm cho tri phủ cũng theo tới. Nàng nhân cơ hội đó để gặp chúng ta. Kì thật cũng không khó để tính ra.
Quận chúa lại cười nói:
- Ta nói vừa rồi Thạch học sĩ có thể viết ra bản “Tam Quốc”, tâm tư chắc chắn cũng linh hoạt. Chỉ có điều Thạch học sĩ trước sau như một đối xử chân thành với người khác nên chưa có nghĩ ra được thôi.
Thạch Kiên đã có hảo cảm với nàng, thiếu nữ này tuy trí tuệ như yêu nhân nhưng cũng biết thể diện cho người khác, luôn tìm cách che giấu cho người khác. Nếu không phải bí mật của mình quá lớn, thiếu nữ này cũng có thể coi như tri kỷ. Nhưng hắn đã ở đây quá lâu, Hoàng đế vẫn còn ở trên trời, hắn liền chắp tay nói:
- Hạ quan biết nên làm thế nào.
Hắn đang muốn cáo từ, bên ngoài lại có âm thanh truyền tới ầm ầm như động đất, nói:
- Thạch học sĩ, ngươi thật không tốt, ta từng nói sẽ giới thiệu muội muội cho ngươi, ngươi còn vờ vịt không đồng ý. Hiện tại lại chạy đến đây, còn vào trong phòng của muội muội ta mà vụng trộm hẹn hò nữa.
/540
|