Đại Tranh Chi Thế

Chương 84: Đùa giỡn chân tình (Hạ)

/374


Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn, hai mắt si mê, nhất thời có chút không nỡ rời xa. Vốn đang định nói mấy câu cay nghiệt, lúc này đến một câu cũng không thốt ra nổi.

Một cơn gió mát lành thổi tới, Khánh Kỵ nhắm mắt lại. Tâm hồn phảng phất như đang phiêu du trên chín tầng mây.

Cơn gió dài không dứt tung bay những sợi tóc của Khánh Kỵ. Rất lâu sau, Khánh Kỵ mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn Thúc Tôn Diêu Quang mỉm cười, gật đầu nói:

- Lại đây!

Thúc Tôn Diêu Quang rất muốn xị cằm biểu lộ sự coi thường với hắn, thế nhưng hai chân lại không nghe theo lệnh đi tới chỗ Khánh Kỵ.

- Ngồi đi!

Khánh Kỵ mỉm cười nói, quay đầu nhìn về phía hồ lặng núi non tươi đẹp:

- Nàng xem, đẹp không?

Thúc Tôn Diêu Quang rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn về hồ nước trong sáng như gương dưới núi, trên mặt hồ gió thổi sóng gợn, gợn từng đợt sóng lăn tăn, thật khiến cho người ta phải say mê.

Thúc Tôn Diêu Quang không kiềm được lòng mình gật đầu, đồng ý nói:

- Rất đẹp.

- Ài! Nếu như ta không phải là Khánh Kỵ thì tốt biết bao, cũng không cần phải dẫn theo đám người kia đi chém giết, không cần phải nghĩ gì hết, chính tại nơi này xây dựng một dãy phòng ốc, dong thuyền câu cá, nhàn nhã tự tại, lấy sơn thủy làm bạn…

- Còn phải có thêm dăm ba mỹ nhân bầu bạn nữa!

Thúc Tôn Diêu Quang không nhịn được cướp lời nói.

Khánh Kỵ cười:

- Đương nhiên, điều đó đương nhiên rồi.

Thúc Tôn ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía Khánh Kỵ: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

- Nam nhân, hừ, đều cùng một giuộc với nhau cả.

Khánh Kỵ cười nói:

- Bản sắc nam nhân mà. - Sau đó đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, Thúc Tôn Diêu Quang không giấu nổi vẻ thẹn thùng, hơi co mình lại một chút, nói:

- Ngươi…ngươi nhìn ta thế làm gì?

Nàng nhăn trán lại, cong cong hai hàng lông mày, đôi mắt tươi sáng, vểnh vểnh lên. Cặp môi căng mọng, bột phấn trang điểm sáng sáng, còn hồng mịn hơn cả quả anh đào, một chút lông tơ trên môi, càng làm tôn lên môi châu xinh xắn của nàng.

Kỳ thật khi nhìn kỹ, những đường cong trên khuôn mặt của Thúc Tôn Diêu Quang có chút gì đó "trong nhu có cương", mơ hồ mang theo sự ngang bướng không chịu thuần phục, tuy nhiên nước da của nàng vô cùng trắng trẻo hồng hào, nhất là đôi môi tuyệt đẹp, nước da trong sáng thuần khiết, đường cong nhu mỹ của đôi môi hồng mận, khiến cho sự cứng rắn trên ngũ quan của nàng như dịu bớt đi phần nào.

- Nàng… rất đẹp…, - Khánh Kỵ không hề có ý đồ xấu nào, hoàn toàn khen ngợi xuất phát từ bản năng của mình.

Thúc Tôn Diêu Quang mở to miệng, không nói được lời nào. Nàng có thể cảm thấy những lời của Khánh Kỵ là thật lòng.

Thật sự, trong thâm tâm trước tiên cảm thấy xấu hổ, sau đó là vui mừng, nghĩ tới ngày đó trong khuê phòng của mình bị hắn đè sát xuống giường, nghĩ tới ngày đó mệt mỏi ngồi trên đôi vai rộng và vạm vỡ của hắn, để hắn nâng xuống núi, trong lòng lại khẽ rung động lần nữa, đột nhiên mặt mũi đỏ ửng cúi gằm mặt xuống, thẹn thùng nhận lấy lời khen ngợi của hắn.

Vẻ đẹp của cái cúi đầu e thẹn đó mang theo sự thùy mị vô bờ bến, sự thú vị mà Diêu Quang biểu hiện ra lúc này mới đúng là trạng thái thuần khiết như nước của nữ nhi , gió thổi qua mái tóc nàng, từng sợi tóc như tơ như lụa tung bay đưa đẩy trên mặt nàng, tạo ra một vẻ đẹp mê ly.

Tâm hồn của Khánh Kỵ hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp mỹ lệ và mê người của thiếu nữ, hắn bất thần vươn tay, chuyển mình sờ lên cái cằm non nớt nhẵn bóng của Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang giật nẩy mình, định đưa tay ra ngăn lại, nhưng toàn thân chỉ còn lại chút sức lực để run rẩy, cánh tay muốn giơ lên cũng không thể giơ nổi.

Khánh Kỵ xoay người nâng khuôn mặt của nàng, đôi mắt long lanh mê ly như ánh sao sáng, phát ra tia sáng mông lung pha chút ngượng ngùng. Khánh Kỵ không kìm được khẽ thở dài:

- Giả sử, ta không phải là Khánh Kỵ, nàng không phải là Diêu Quang, vậy thì tốt biết mấy…

- Cái gì?

Thúc Tôn Diêu Quang cảm giác giọng nói của mình như đang run rẩy, toàn thân như nhũn ra, trực giác cảm thấy cần phải phát sinh cái gì đó, nhưng nàng lại chỉ có chút căm tức vì mình không hề chống cự gì cả. Dưới cái tư thế bỉ ổi trêu đùa của Khánh Kỵ kiểu ta-thích-ta-cứ-làm, nàng lại chẳng nghĩ ra nổi cái gì, chỉ cúi gằm mặt nhìn đầu gối.

Khánh Kỵ trong mắt nhấp nháy ánh mắt nguy hiểm, đột nhiên hỏi:

- Nàng có phải là thị tỳ của ta hay không?

- Hả? Tại sao lại hỏi vậy?

Thúc Tôn Diêu Quang cố hết sức mở to đôi mắt mông lung.

- Phải-hay-không?

Khánh Kỵ dồn dập hỏi.

- Phải… ớ…

Chưa nói hết câu, cặp môi anh đào căng mọng và mềm mại đã bị Khánh Kỵ hôn chặt, Thúc Tôn Diêu Quang thất thần hoảng sợ trợn to hai mắt,đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như mình đang bay bổng lên vậy. Từ hồ lên trời, từ trời xuống hồ….

Khánh Kỵ từ từ thưởng thức hương vị của đôi môi tuyệt đẹp mỹ miều của nàng, cảm nhận đôi môi mát lạnh của giai nhân, Thúc Tôn Diêu Quang hơi thở hổn hển gấp gáp, chưa bao giờ nếm trải hương vị ngọt ngào khiến nàng đê mê ngây ngất mà quên đi mọi thứ, lúc trước còn thấy xấu hổ, sau đó thì dường như đã quét sạch mọi thứ trong đầu. Cơ thể căng thẳng và cứng nhắc trở nên mềm nhũn, hai cánh tay mềm mại đặt lên vai Khánh Kỵ.

Thế nhưng, khi đầu lưỡi của Khánh Kỵ thò ra toan định tiến vào trong miệng nàng, Thúc Tôn Diêu Quang chợt tỉnh ngộ, theo bản năng đẩy hắn ra. Hốt hoảng lùi lại vài bước, mặt đỏ như gấc, một cảm giác mất mặt bao trùm lấy cơ thể nàng, muốn mắng chửi cũng không nói nên lời, không mắng chửi thì không biết thể hiện sự tôn nghiêm của thiếu nữ ra như thế nào, cuối cùng đành chỉ nhún chân, rảo bước chạy trốn.

Khánh Kỵ cố quệt quệt lưỡi, dường như như vậy có thể khiến xúc cảm đẹp đẽ trên đôi môi giữ lại lâu hơn một chút.

Được một lúc, hắn phát giác, hình như mình có chút đùa giả làm thật, rõ ràng đã hôn một cách rất chân thực.

- Thật đúng là…tiểu yêu tinh có sức quyến rũ mê người…, - Khánh Kỵ lẩm bẩm bằng giọng nói khàn khàn.

- Không thể đùa với lửa, ngươi và nàng…không thể…, mục đích của ngươi…không phải là nàng ta…

Khi Khánh Kỵ đi xuống ngọn núi, Anh Đào trông thấy từ xa, tiến tới gần nói:

- Công tử!

Anh Đào bước nhanh tới, ánh mắt quét qua một lượt, khẽ gật đầu về phía hắn:

- Người đã chuẩn bị xong rồi, tổng cộng chọn ra 10 người, tối nay sẽ khởi hành.

- Ừ…, - Khánh Kỵ dường như không màng tới điều đó, đưa mắt nhìn ra bốn phía, một căn nhà đơn sơ bằng gỗ đã sắp được xây dựng xong. Những căn phòng gỗ đó được kiến tạo cho hai trăm người, từng gian thấp thoáng ló ra trong đám cây rừng, hắn cười cười, thản nhiên nói:

- Chuyến đi lần này của Ngô sứ, là vừa đấm vừa xoa, đội quân thị vệ được bố trí bên người Ngô sứ chắc chắn là không ít hơn các ngươi, nhân lực của các ngươi có hạn, hơn nữa tuyệt đối không được để lộ mặt, cho nên, tùy cơ ứng biến, gắng sức lấy trí lực để kiểm soát tình hình, tuyệt đối không được dùng vũ lực…

Anh Đào trịnh trọng nói:

- Công tử yên tâm, Anh Đào hiểu rõ, ra ngoài nhất định sẽ không phụ sự giao phó của công tử, nhất định sẽ đích thân chém lấy thủ cấp Ngô sứ.

Khánh Kỵ gật đầu, bỗng phát hiện ra điều gì đó nhìn ra hai bên, ngạc nhiên hỏi:

- À, đúng rồi, thị tỳ… thị tỳ Thúc Tôn Diêu Quang đi đâu rồi, coi chừng nàng một chút, không được để nàng chạy lung tung.

Anh Đào nhếch miệng cười, chỉ tay vào một dải đất bằng mà các thị vệ vừa mới sửa sang xong rồi nói:

- Công tử yên tâm, thuộc hạ luôn để mắt đến nàng, nàng rất biết điều, chỉ ngồi ở đó, không đi đâu linh tinh cả.

Khánh Kỵ nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đang ngồi trên một hòn đá lớn, quay lưng về phía mình cúi đầu, liền lặng lẽ đi tới bên nàng. Đi sát tới gần, thấy nàng vẫn đang cúi đầu, không hề phát hiện ra sự có mặt của mình. Trong lòng Khánh Kỵ bất giác lo lắng: "Nàng ta… không phải đang ở đó khóc nhè đó chứ?"

Khánh Kỵ duỗi tay duỗi chân đi tới sau lưng nàng, ló đầu về phía trước thăm dò, bỗng nhiên mắt bỗng ngây dại cả ra, trước mặt Thúc Tôn Diêu Quang là một khối đá màu xanh, phía trên là rất nhiều chuồn chuồn, châu chấu, dế, rắn, chuột con, tất cả được sắp xếp chỉnh tề, phía trước còn có một con cóc đang phập phồng bụng thật to đứng đó.

Trong tay Thúc Tôn Diêu Quang cầm một ngọn cỏ đuôi chó, nhẹ nhàng vuốt lên lưng con cóc, con cóc ngồi chồm hỗm một chỗ. Thúc Tôn Diêu Quang học âm điệu của Khánh Kỵ, phối hợp với động tác của con cóc, ngồi đó nói:

- Ài, nếu ta không phải Khánh Kỵ thì tốt biết bao, như vậy thì ta sẽ không phải dẫn đám các người chém chém giết giết, không phải nghĩ gì hết, ở bên hồ này xây một dãy nhà ở, dong thuyền câu cá, nhàn nhã tự tại, làm bạn với sơn thủy…"

Khánh Kỵ lau trán, khẽ vuốt mồ hôi, vốn chỉ nghĩ định sử dụng mấy thủ đoạn này để ép nàng phải rời bỏ nơi này, lúc này nhìn những hành động như trẻ con của nàng, bỗng chốc cảm thấy như phạm phải tội ác với đóa hoa của tổ quốc

Càng tai hại hơn là, một cảm giác bất an đã bập bềnh trong lòng, loại trực giác này rất lâu rồi không xuất hiện, còn nhớ lần đầu tiên xuất hiện cái cảm giác này đó là vào lúc hắn giương mắt nhìn cổ phiếu của mình đầu tư vào trượt giá liên tục, đưa các cổ đông vào trong vòng lao lý…


/374

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status