Đại Tranh Chi Thế

Chương 127: Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai (Hạ)

/374


Bóng đêm luôn dễ dàng khiến cho người ta yếu đuối, biểu tình của Khánh Kỵ, thật sự có chút cảm động:

- Thân nhân của ta muốn dồn ta vào chỗ chết, mà nàng một người lạ bất ngờ tương ngộ lại lo lắng cho ta, cảm tình của nhân loại thực sự rất kỳ quái, có phải không?

- Ngươi...

Thân thể mềm mại của Thành Bích phu nhân chấn động, thân mình lập tức trở nên căng cứng, giống như một sợi dây cung căng ra, hóa ra, Khánh Kỵ bỗng nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một bàn tay dán lên vòng bụng bằng phẳng mềm mại của nàng, một bàn tay, cố định xương hông gầy gò của nàng, mà thân thể của hắn, lại dán sát vào kiều đồn dồi dào co giãn vểnh lên của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:

- Phu nhân, phong cảnh đêm nay, ngày tốt cảnh đẹp, chính là thiên thượng nhân gian, nàng, lại chính là một tiên tử trong đó.

Thành Bích mười mấy năm nay chưa từng được một nam nhân ôm như vậy, mà nam nhân này lại cao lớn hơn nàng rất nhiều. Nam tử duy nhất mà nàng động tâm, chỉ cần được hắn ôm một cái thân thiết, liền đã xương nhuyễn gân mềm không thể động đậy, một loại tư vị khó tả theo huyết mạch nhanh chóng truyền tới toàn thân, lại nghe thấy lời tỏ tình chưa từng nghe qua như vậy, hai mắt bất giác liền lộ ra tia sáng mê ly say đắm.

Một vầng trăng sáng trên bầu trời lẳng lặng chiếu xuống mặt đất rộng lớn, dưới đình mặt nước sóng sánh, tỏa sáng lấp lánh. Thành Bích phu nhân nhanh chóng nắm chặt đôi bàn tay phấn hồng, tinh tế thở gấp, âm thầm động tình. Khánh Kỵ nhẹ nhàng đẩy hông của nàng, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại, xoay người nàng lại, đối mặt với chính mình.

Mặc dù là dưới ánh trăng, nhưng nhìn sắc mặt của nàng là có thể biết, khuôn mặt của nàng hiện tại nhất định đã đỏ rực như một bông hoa lựu nở rộ. Thân thể mềm mại của Thành Bích trở nên run rẩy, nàng tựa hồ như ý thức được sắp sửa phát sinh ra chuyện gì, một đôi mắt sao né tránh, lóe ra tia sáng khác thường, cũng không dám đón nhận ánh mắt của Khánh Kỵ.

Người phụ nữ này quả thực giống như một trái chín mọng, mặc một bộ áo bào dài, trên bờ eo thon nhỏ buộc một chiếc dây lưng tinh tế, giống như một đóa hoa tươi lúc nào cũng có thể vịn cành hái xuống, thân thể thành thục động lòng người kia hiển lộ ra một loại phong thái đáng yêu biếng nhác chỉ có ở thiếu phụ. Khánh Kỵ cúi đầu nhìn nữ tử vẻ mặt bối rối kề sát trước ngực mình, khóe miệng chợt mỉm cười, hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay của Thành Bích, lui lại một bước, ôn nhu nói:

- Tới đây, để ta đưa nàng đi ngao du nhân gian thiên thượng, được không?

Khánh Kỵ nói xong, đưa tay rút ngọc trâm của nàng ra, mái tóc đen mượt của Thành Bích lập tức như thác nước chảy xuống dưới, dài quá kiều đồn, ở giữa mái tóc là một đôi mắt sao mông lung, xinh đẹp giống như một tinh linh giữa đêm đen.

Khánh Kỵ nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Thành Bích phu nhân "Ưm" lên một tiếng, nụ hôn nồng nhiệt của Khánh Kỵ đã như cơn mưa tới mái tóc, khuôn mặt thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn, lỗ tai cùng cái gáy ngọc ngà của nàng. Thành Bích rốt cục cũng đã bỏ đi tia rụt rè cuối cùng, say sưa ôm lại hắn, thấp giọng nỉ non:

- Công tử...

Đầu lưỡi của Khánh Kỵ đang ở trong miệng truy đuổi cái lưỡi của nàng, loại tư vị kích tình này khiến cho thân thể mềm mại run rẩy, hô hấp càng ngày càng dồn dập, theo sát sau đó, hai tay Khánh Kỵ từ eo nàng trượt xuống kiều đồn co dãn kinh người, không ngừng mà vuốt ve vỗ về nghịch ngợm, khiến cho Thành Bích cả người khô nóng, lồng ngực nín thở cơ hồ muốn nổ tung. Khi tay của Khánh Kỵ thâm nhập vào trong váy nàng, Thành Bích nhất thời kinh hô, rốt cục dùng sức lui lại, nhanh chóng lui lại hai bước khỏi cái ôm của hắn, tay vịn vào cột đình, nhìn hắn thở dốc. Nàng muốn chạy trốn, bởi vì không chịu nổi sự khiêu khích như vậy của Khánh Kỵ, nhưng nàng lại không dám trốn, bởi vì nàng sợ nếu đi sẽ làm lạnh tâm tư của Khánh Kỵ, từ nay về sau sẽ không để nàng ở trong lòng nữa.

- Đêm... Đêm đã khuya, công tử... Công tử nên trở về nghỉ ngơi đi.

Thành Bích cũng không biết sao mình lại nói ra những lời này, lời vừa nói ra, liền cắn chặt đầu lưỡi, hận không thể nuốt ngược nó trở lại.

Nhìn bộ dáng kích động lúng túng của nàng, loại tình diễm dấy lên trong lòng Khánh Kỵ đã hơi hơi được gỡ nút, thần trí khôi phục lại thanh tỉnh. Nữ nhân này... quá lợi hại, không nói tâm kế của nàng, chỉ cần dung nhan của nàng đã là một thứ vũ khí vô địch. Chính mình bởi vì cảm động sự quan tâm của nàng, vừa áp sát lại, ngửi thấy hương thơm yếu ớt của nàng, thoáng nhìn thân thể mê người của nàng, là đã động tình trở thành bộ dáng dơ dáy thế này.

- A... được, phu nhân cũng nghỉ ngơi sớm đi.

Khánh Kỵ khi nói những lời này vẻ mặt vô cùng cổ quái, hai người vừa mới còn... Trên đôi môi anh đào lúng túng của nàng còn lóe ra ánh sáng kìa, mà sao lúc này đã nhã nhặn thủ lễ như khách thế này.

- Ừm...

Thành Bích phu nhân hơi hơi liếc nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, phất tay áo xoay người, hoang mang lúng túng vội vàng từ một chiếc cầu cong khác của đình nhỏ tránh đi.

Một bộ váy dài, mái tóc đen bóng của nàng dùng một cây bạch ngọc trâm tùy ý búi lại, hai bờ vai gầy nghiêng nghiêng, vạt áo nhẹ bay theo gió, thân mình đáng yêu giống như bộ dáng một người đi trong bức tranh. Dưới ánh trăng sáng mông lung, vẽ ra bên cạnh người nàng một bóng dáng lồi lõm sáng tối. Mê người đến như vậy, mặc dù đang kích động lúng túng, nhưng có bao nhiêu mỹ nữ có thể làm bộ được tác phong như nước chảy mây trôi, thong dong tự tại của nàng.

Khánh Kỵ nhìn bóng dáng của nàng, bỗng nhiên nhịn không được kêu lên:

- Phu nhân!

Thành Bích phu nhân lập tức dừng chân, cũng không dám quay đầu lại, chỉ thấp giọng hỏi:

- Chuyện... chuyện gì?

Thanh âm kia nhưng lại không kìm được run rẩy, nếu Khánh Kỵ lại tiến lên, ôm lấy vòng eo nàng, thỉnh cầu một đêm quyến luyến, nàng thật sự không biết liệu mình có đủ dũng khí để cự tuyệt hay không.

- Phu nhân còn thiếu ta một lời hứa hẹn, có còn nhớ không?

- Hứa... hứa hẹn gì? Người ta đáp ứng với chàng cái gì?

Thành Bích phu nhân kích động hỏi.

- Phu nhân từng nói, nếu Khánh Kỵ đoạt được quán quân đua thuyền rồng, thì sẽ nướng cá chúc mừng Khánh Kỵ, có còn nhớ rõ hay không?

Khánh Kỵ nhịn không được buồn cười, bộ dáng của Thành Bích phu nhân xác thực là khiến cho người ta tâm động, nhưng mà đêm nay hắn lại không muốn "ăn" nàng luôn. Mỹ nhân như vậy, vận thái như vậy, kỳ thật hưởng thụ chỉ trong một khắc cái loại tư vị tình cảm ám muội khôn tả này, càng khiến cho người ta tâm đãng thần trì (tâm thần rong ruổi lên mây), không phải sao?

Thành Bích phu nhân chậm rãi xoay người lại, sóng mắt dập dờn, giống như sóng nước dưới ao chợt lóe chợt lóe, cũng không nhìn ra được nàng đang nghĩ cái gì. Khánh Kỵ mỉm cười nhìn nàng, nhìn khuôn mặt như hoa ngọc của nàng, nhìn phong tình từ khóe mắt hàng mi của nàng, ngực cao eo nhỏ, chân dài mông cong, thử hỏi ai có thể không bừng bừng động tâm?

- Được..., chờ công tử từ Mông Sơn trở về, Thành Bích... nhất định thực hiện lời hứa, tự tay nướng cá, mời công tử ăn.

Khánh Kỵ cười rộ lên, giống như thấy được một con cá mùi vị tươi ngon cũng đã chui vào mồm hắn rồi:

- Tốt, đến lúc đó Khánh Kỵ sẽ dạo chơi cùng với phu nhân, tự tay câu một con cá tươi, sau đó trải bạt ngồi xuống đất, nhóm lửa nướng cá, cùng hưởng thụ với phu nhân. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Thành Bích phu nhân hít vào một hơi thật sâu, mới trụ vững được tâm thần của mình, cánh tay áo như nước của nàng xòe ra, vội vàng nói ra một câu:

- Được, Thành Bích... liền theo... liền theo ý công tử...

Nói xong vội vàng xoay người rời đi, cánh tay áo mềm mại kia tung bay lên, dường như là ánh sao ánh trăng, tất cả ánh sáng đều tập trung lên thân thể của nàng.

Tâm hồn đóng chặt của nàng, kẽ nứt ngẫu nhiên bị phá ra càng lúc càng lớn, Khánh Kỵ giống như một con hồng nhạn, nhanh nhẹn nhảy vào trong lòng của nàng. Ở trong biển lòng giãy giụa hết lực, nàng liền giống như một con cá rơi vào trong miệng Khánh Kỵ, kết cục cho dù thế nào cũng là để cho hắn cắn ăn, nàng một con cá, còn có thể giãy được hay sao?

Mông Sơn, dãy Thương Hà.

Triển Chích vừa mới luyện binh trở về, đi vào đại sảnh đơn sơ thô kệch, quay đầu tháo đồng khôi (mũ đồng) xuống, ném "keng" một cái, kéo một cái khăn nhăn nhúm lại lau qua mặt, sau đó cầm một bầu rượu "Ừng ực" ra sức uống một hớp dài, cởi y phục ra kêu lên:

- Xắt hai cân thịt hươu kho ra đây, bố mày đói lắm rồi.

Bên cạnh có người đáp lại một tiếng, lập tức lại có một người từ bên ngoài chạy vào, chắp tay bẩm:

- Chủ thượng, dưới chân núi có người cầu kiến.

Triển Chích sửng sốt, trừng đôi mắt ngưu nói:

- Ai lại tới nơi này tìm ta? Lại là đại ca của ta sao? Không gặp không gặp, nhanh đóng sơn môn, không được để hắn tiến vào.

Tiểu tốt kia nói:

- Hồi bẩm chủ thượng, lần này tới không phải là đại ca của ngài, mà là một kẻ sĩ họ Khổng danh Khâu tự Trọng Ni, hắn còn dẫn theo tám võ sĩ đeo kiếm, nói là... nói là có chuyện muốn đàm luận với chủ thượng.

- Khổng Khâu?

Triển Chích sửng sốt, chắp tay sau lưng bước đi vài bước trong phòng, y bào của hắn vừa mới cởi một nửa, bộ ngực đầy lông trần trụi ra cũng không thèm để ý, qua lại hai vòng, Triển Chích nhíu mày lại, trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ là đại ca sai hắn tới? Tên phế vật chỉ biết nói bốc nói phét này tới gặp ta làm cái gì?

Hắn giơ cánh tay lên, nói:

- Đi, cho hắn tiến vào, ta muốn xem hắn định phóng ra cái rắm thối gì!


/374

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status