Đại Tranh Chi Thế

Chương 168: Cực kỳ nguy hiểm (Trung)

/374


Công Tử Triều nhe răng cười nói:

- Trong hiểm nguy cầu phú quý, huống hồ cái mạo hiểm này ta đã không thể không mạo phạm được? Ta biết rõ tâm tính của ả, ả hiện tại tuy không chịu, đến hoàn cảnh đó, nếu ả không muốn hành động cũng sẽ phải chịu liên lụy, còn lo gì về ả nữa?

Khánh Kỵ không nói gì, hắn nhìn thấy được tâm ý của Nam Tử với Công Từ Triều, tuy nhiên trong ý nghĩ của Công Tử Triều, công danh lợi lộc vượt xa một tấm phương tâm, đứng ở lập trường của hắn thì chẳng tiện mà nói thêm điều gì cả.

Trong bụng Công Tử Triều đã lập sẵn kế hoạch, khuôn mặt cũng bắt đầu rạng rỡ, hắn nhìn khuôn mặt của Khánh Kỵ, khẽ chau mày nói:

- Ta định mời công tử đi thương nghị với đám Tề Báo, Bắc Cung, chỉ có điều... công tử mặc một bộ đồ thái giám, ra khỏi cung bằng cách nào đây?

Khánh Kỵ cười nói:

- Điều này không khó, ta phụng sự ủy thác theo Di Tử Hạ vào cung, đợi lát nữa ta đổi một bộ đồ kẻ hầu, rồi đi theo hắn xuất cung là được rồi.

Lúc này Công Tử Triều mới biết hắn không có tài năng thông thiên triệt địa, giữa ban ngày ban mặt vượt tường vào cung. Công Tử Triều vui vẻ nói:

- Nếu vậy thì tốt quá, ta đứng ở ngoài chính môn cung thành đợi công tử, sau khi công tử ra ngoài sẽ lập tức gặp lại ta, cùng nhau đi tới phủ Tề Báo, rồi chúng ta lại tiếp tục đàm đạo bàn bạc trên xe.

Khánh Kỵ giả trang làm thái giám trong cung, đi tìm Di Tử Hạ là điều quá dễ dàng. Cung thành này tuy không lớn, những thái giám trong cung không phải ai cũng quen biết nhau, lại cộng thêm việc thường xuyên có thái giám mới nhập cung, cho nên chẳng có ai nghi ngờ tra hỏi. Trên đường gặp một số thị nữ trong cung, trông thấy một thái giám anh hùng phi phàm trẻ tuổi, ngoài việc thầm tiếc trong lòng ra, còn khẽ liếc những con mắt đầy ý dâm về phía hắn.

Trong phủ Tề Báo, mọi người lại lần nữa tụ hội, lần này ngồi cùng với Công Tử Triều còn có thêm một người ngọc thụ lâm phong (chỉ người có khí độ phóng khoáng, dáng vẻ oai vũ) như vậy, nhưng còn có thêm vài phần khí chất kiên cường nữa, đó chính là Khánh Kỵ.

- Chư vị, Quân phu nhân đã đồng ý với kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó Quân phu nhân sẽ đoạt được binh phù, điều khiển cung vệ và thành vệ, chúng ta có thể phóng tay đại sát một phen rồi!

Công Tử Triều cười đắc ý nói.

Mọi người nghe xong như vậy thì xì xầm bàn tán, ai nấy vẻ mặt khác thường, Công Tử Triều không có thời gian để ý phản ứng của mọi người, lập tức nói luôn:

- Chư vị, hôm nay chúng ta tụ họp, là để vạch kế hoạch chi tiết tường tận từng bước một...

Công Tử Triều đem phương án hành động của hắn cùng Khánh Kỵ bàn thảo lúc nãy trên xe ra cho mọi người xem một lượt, sau đó hỏi ngược lại:

- Chư vị, có ý kiến bổ sung gì không?

Bắc Cung Hỉ nói:

- Nhân mã của Khánh Kỵ công tử lúc nào có thể đến được đây? Có thể điều động được bao nhiêu người?

Khánh Kỵ đáp:

- Công Mạnh Trập từ cửa sông Hoàng Hà điều năm nghìn binh lính tới Đế Khâu, số nhân mã ta mang tới không ít hơn con số đó, Khánh Kỵ nói rồi, sẽ không để một binh một tốt vào thành, chư vị có thể yên tâm, còn về thời gian...

Hắn tính toán sơ sơ trong chốc lát rồi nói:

- Dự tính nhân mã của Công Mạnh Trập nội trong vòng bốn năm ngày nữa sẽ tới Đế Khâu, ta đã phái người dùng khoái mã trở về Ngải thành triệu tập binh lính tới đây, nội trong ba ngày nữa là có thể đến chốt chặn ở các cửa ải hiểm yếu phía Đông của Đế Khâu chống cự với bọn chúng được rồi.

Công Tử Triều cười nói:

- Ngô quốc Khánh Kỵ có cái dũng vạn người khó địch, cầm quân đi đánh trận, e là chẳng có ai trong số chúng ta là đối thủ của công tử. Mọi người có thể tin tưởng tuyệt đối vào những phương thức và kế sách của Khánh Kỵ.

Nhớ tới uy danh của Khánh Kỵ, mọi người thi nhau gật đầu.

Công Tử Triều nói:

- Khi Tử Triều tới Vệ, bên mình chỉ mang theo hơn mười viên gia tướng thân tín, đều là những dũng sĩ sống chết theo mình. Đến giờ hành động, Quân phu nhân lấy được ấn tín binh phù, ta sẽ bảo những dũng sĩ đó hộ tống phu nhân tiếp quản cung cấm, thành vệ, diệt trừ những kẻ thân tín của Công Mạnh Trập dám cả gan trái lời.

Tề đại phu, Bắc Cung đại phu thì tập trung gia tướng, thực khách, hợp binh tại một chỗ, tiến đánh phủ đệ Công Mạnh Trập. Chư vị nhớ kỹ, bất luận là ai bắt được Công Mạnh Trập, thì đều không được để cho kẻ nào sống sót. Nếu như ngộ nhỡ hắn chạy thoát được ra ngoài, lúc đó ngoài thành đã được Khánh Kỵ công tử khống chế, nơi duy nhất hắn có thể chạy tới đó chính là cung thành của tâm phúc Nhâm chủ tướng của hắn. Ta sẽ đợi sẵn ở đó bắt hắn chui đầu vào lưới. Như thế có thể giữ được bí mật tuyệt đối.

Khuôn mặt căng thẳng của Chử Sư Phố toát đầy mồ hôi, hắn móc từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa để lau mồ hôi, lắp ba lắp bắp rụt rè hỏi:

- Vậy thì... vậy thì chỗ quốc quân các vị định tính thế nào? Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Công Tử Triều và Khánh Kỵ đưa mắt nhìn nhau, Khánh Kỵ nói:

- Chử đại phu, chỗ của Vệ hầu đành phải trông chờ vào ngài rồi. Đến lúc đó chỉ cần ngài dụ Vệ hầu vào trong phủ, hết sức khách khí và cung kính mời hắn đợi ở đó, đợi khi đại cục đã định, thì lại cung thỉnh hắn ra ngoài, ngài xem thế nào?

Chử Sư Phố vừa nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nói thất thanh:

- Vậy sao được? À... ý ta là, Chử mỗ làm sao có thể làm được đây? Ta... ta làm gì có cách gì có thể lừa phỉnh được quốc quân đến phủ đây?

Công Tử Triều cười híp mắt nói:

- Điều này đơn giản thôi, Tử Triều đã nghĩ giúp ngài rồi, mùa này gió thu hiu quạnh, trăm hoa điêu linh, ngài đi nói với quốc quân rằng, có một cây đào trong hoa viên nhà ngài bỗng nhiên hoa tươi nở rộ, giống như không khí tiết xuân, với tính cách của quốc quân chắc chắn sẽ tò mò mà đến thưởng ngoạn, chỉ dùng kế nhỏ, không động đến binh đao. Đó chẳng phải là đã mời được quốc quân tới phủ của ngài rồi sao?

Công Tử Triều biết rằng trong đám người này thì có Chử Sư Phố là ý chí không kiên định nhất, sợ hắn hai lòng, gặp lúc hoạn nạn thì sinh biến. Cho nên mới không giao cho hắn việc đi bắt Công Mạnh Trập, ngược lại đem cái việc nhìn bề ngoài thì nhẹ nhàng vô cùng, nhưng một khi động thủ, nó sẽ là một con bài trói buộc hắn không thể trốn tránh khỏi liên lụy: giam lỏng Vệ hầu.

Tề Báo và Bắc Cung Hỉ lúc này đều đã rõ dụng ý của Công Tử Triều, ai nấy cũng gật đầu khen ngợi. Chử Sư Phố giống như nuốt phải mật đắng, đắng từ ngoài miệng đến tận trong tâm can. Nhưng đến nước này thì hắn làm sao có thể thoái thác được? Chỉ biết cắn răng mà gật đầu nhận việc được giao mà thôi. Cơn mưa tầm tã, đây có lẽ là trận mưa to nhất kể từ khi vào thu đến giờ.

Mưa dày như mành, thu lạnh thấu xương. Trên thảo nguyên mênh mông, đang có một đội ngũ rồng rắn tiến về phía trước, đi qua những cánh đồng ruộng tiêu điều cũng như đã được thu hoạch. Mặt cờ của đội ngũ đi trước bị nước mưa làm ướt sũng, quấn vào cán cờ, không thể nào nhìn rõ được cờ hiệu.

Trước mặt đã sắp đến Bạch Dương quan, nhìn từ xa, chòi quan sát của Bạch Dương quan đã có thể nhìn thấy. Một vị tướng lĩnh đứng ở trên mô đất cao, cao giọng quát lớn thúc giục sĩ tốt đẩy nhanh tốc độ cuộc hành quân. Thế nhưng đám quân đội đi suốt đêm từ cửa sông Hoàng Hà đến đây đều đã người ngựa mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, dù là quân sĩ có quất mạnh roi thế nào chăng nữa, thì ở dưới là bùn đất ướt át lầy lội, ngựa cũng không thể đẩy đi nhanh được.

Vị tướng quân kia nhìn thấy vậy không khỏi chau mày, vị tướng lĩnh binh này tên Vương Bình, tuổi hai mươi bảy, hắn vốn xuất thân từ hạ khanh đại phu, vì dũng mãnh thiện chiến, anh hùng quả cảm nên được Công Mạnh Trập coi trọng, nhiều lần được đề bạt, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là tướng lĩnh thống lĩnh hàng vạn đại quân rồi. Cũng vì thế mà Vương Bình thề sống thề chết cúc cung tận tụy cho Công Mạnh Trập.

- Tướng quân, trước mặt đã là Bạch Dương quan rồi. Binh sĩ đều đã mệt mỏi quá sức rồi, hay là nghỉ tạm ở đó một đêm?

Phó tướng Phạm Trọng Thúc vội vã chạy tới, lau những hạt mưa vương đầy trên mặt, đề xuất với Vương Bình.

Vương Bình nhíu mày nói:

- Mạnh Trập đại phu muốn chúng ta hành quân ngày đêm đi tới Đế Khâu chờ lệnh, chắc chắn là việc đại sự vô cùng hệ trọng, làm sao có thể trì hoãn hành trình được?

Phạm Trọng Thúc nói:

- Tướng quân, vẫn biết là chuyện đại sự quan trọng, nhưng nếu khi đến đó dẫn theo một đám binh uể oải không còn sức chiến đấu, thì liệu làm được nên chuyện gì đây? Tướng quân xem bọn họ đã không còn sức mà đi nữa rồi. Áo giáp nặng trịch, lại thêm nước thấm vào nên sức nặng tăng lên không chỉ một lần, ai cũng phải vác theo lương thực, binh khí, đường đi trơn trượt, đám giầy kia dính bùn, trọng lượng một đôi trở thành 10 cân, đi đường thế nào được đây?

- Điều này...

Vương Bình nghe thấy vậy cũng hơi do dự, nghiêng người nhìn đám binh sĩ đang đi đứng lảo đảo trên đường, trong lòng đã có chút dao động

Một binh lính cũng mỏi mệt không chịu được nữa đứng bên cạnh thấy thế cũng khuyên nhủ:

- Tướng quân, hay là để mọi người nghỉ ngơi một lát đi. Nếu cứ đi liên tục không nghỉ thế này thì cũng nên đợi đến lúc mưa ngớt, tốc độ đương nhiên cũng được đẩy nhanh. Mưa to thế này thì để anh em nghỉ ngơi lấy sức một chút, đợi khi mưa tạnh rồi hãy lên đường. Lúc đó sức lực được hồi phục, mọi người sẽ đi nhanh hơn, chưa chắc đã đi chậm hơn đâu.

- Cũng được!

Vương Bình cuối cùng cũng bị thuyết phục, căn dặn:

- Đại quân vào trong Bạch Dương quan nghỉ ngơi, đợi khi mưa tạnh rồi đi tiếp.

- Rõ!

Viên lính kia nghe vậy thì mừng quýnh, vội vàng cao giọng phát ra mệnh lệnh, đám binh sĩ nghe xong thì tinh thần phấn chấn, vội dùng hết sức tàn còn lại rảo bước đi về phía Bạch Dương quan.

Vùi nồi nấu cơm, cọ rửa chiến mã, rất nhanh chóng khói bếp đã lượn lờ ở trên Bạch Dương quan. Chỉ có điều đám củi gỗ bị mưa thấm ướt, khói bay mù mịt, lửa không được to, khiến cho trong Bạch Dương quan người hô ngựa hí, tiếng ho khan phát ra không ngừng.


/374

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status