Đại Tranh Chi Thế

Chương 216: Bốn vị cô nương (Hạ)

/374


Với quan điểm truyền thống "thắng làm vua, thua làm giặc", mà Câu Tiễn được nhiều tác phẩm ca tụng công đức. Trước khi chinh phạt nước Ngô, vì để thử lòng trung thành của quân lính, hắn đã tự mình đốt cháy Việt Vương cung, gây ra hỏa hoạn, mắt hướng về đám sĩ binh từng đoàn gấp rút chữa cháy cứu đồ đạc, nhiều người đã hy sinh trong đám cháy đó, hắn không những không đau buồn cho họ, mà ngược lại còn vui mừng vì quân tâm dùng được.

Con người này, còn bắt bớ vợ của những binh sĩ đã hy sinh trong chiến trận lại, nói là vì quốc gia nuôi dưỡng họ, nhưng thực ra lại đem họ đi làm cung nữ, nô tì, lại lấy việc đó mà khuyến khích đám binh sĩ lập chiến công cống hiến cho tổ quốc, khiến cho đám binh lính vì thế mà không tiếc mình bán mạng sống vì hắn.

Con người Câu Tiễn, chim hết mới cất cung tên, lúc đầu quỳ xuống trước mặt Phù Sai mà xin hắn tha mạng, ha đầu gối đều mơ hồ dính đầy máu thịt, sau đó lại ban kiếm bức tử Văn Chủng đại phu, người đã hết long hết sức giúp hắn báo được đại thù. Con người này, sau khi tiêu diệt được nước Ngô, đã ra lệnh sát hại vương hậu cùng với những người đã đồng cam cộng khổ. Vì mạng sống mà hắn đã nếm phân của Phù Sai, vì mạng sống mà nhường luôn phi tần của mình để ngủ với Phù Sai. Hắn không giết vương hậu, nhưng vĩnh viễn cũng không cho vị nữ nhân của mình đứng thẳng dậy làm người được. Nếm mật nằm gai? Hừ! hắn đã từng nếm qua phân, khó khăn gian khổ cũng đã trải qua, không quản thứ gì để đạt được mục tiêu thành công của hắn, hắn thích dùng những lời hoa mĩ "thắng làm vua, thua làm giặc" mà phán đoán một người là anh hùng hay tiểu nhân để che giấu sự vô liêm sỉ của mình. Trong lòng Khánh Kỵ, lúc đã hiểu rõ những thủ đoạn đê hèn của hắn, đều không kềm được tỏ vẻ xem thường và căm ghét con người này.

"Việt Vương Câu Tiễn, tên ác nhân có một không hai, có thật là vô địch không? Nếu hôm nay ngươi và ta đáu với nhau, sớm muộn gì ngươi cũng chết dưới kiếm của ta thôi! Nhưng…,tên tiểu nhân này đang ẩn núp ở đâu? Hắn mang theo gần một vạn lính, tuyệt không phải là ít, nhưng bặt tăm ở đâu không lộ diện."

Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn đề cập đến Việt Vương Câu Tiễn, trong long cũng có vẻ trầm tư, cuối cùng không kiềm chế được, nàng hỏi:

-Sau khi chàng về Ngô quốc, đối với động tĩnh các nơi rõ như lòng bàn tay, sao hôm nay lại không biết được tin tức gì của con rắn độc Câu Tiễn kia?

Khánh Kỵ cười khổ đáp lại:

-Câu Tiễn từ đầu đã không đi vào thành lớn, đường lớn, chỉ chọn đi ở nơi núi cao đường hẹp, ẩn nấp trong rừng, hơn nữa đám binh lính của hắn đều giống như dân du mục, quen sống ở nơi đầm lầy, rừng sâu, hoa rừng rau củ quả, chim bay thú chạy gì cũng có thể ăn được, ngay cả lương thực cũng không vào thành trấn mua, tai mắt của ta, cũng không có mặt khắp tại Ngô quốc được. Hơn nữa đám tai mắt này có được từ trong đám thương nhân, trao đổi truyền đi, vì vậy những tin tức có được không phải là ở đại đại thành lũy, mà kiếm được trong những nơi sầm uất, những đường giao thông huyết mạch, thực không dễ biết được tin tức của đám người hoang dã này.

Quý Tôn Tiểu Man nhăn đôi mày liễu nói:

-Tên Câu Tiễn này thế mà lại lấy chiêu bài vì Hạp Lư báo thù, nhất định sẽ gây bất lợi cho chàng, chàng phải cẩn thận mới được.

-Ừm… Ta biết, tên Câu Tiễn này tính tình hiểm độc, nhiều mưu ma chước quỷ, chỉ cần đạt được mục tiêu, mà không cần từ thủ đoạn nào cat, ta phải chú ý đề phòng hắn. Nhưng Câu Tiễn đối với toàn Ngô quốc cho dù không có thiện ý gì, nhưng với lực lượng hiện nay của nước Việt, ngay cả ta và Phù Sai lực lượng hai bên có tiêu hao nhiều phần, thì bọn họ cũng không dám to gan mà đánh chiếm Ngô quốc. Vì vậy, hắn hiện tại dám địch với ta, chỉ là bởi vì hiện tại lực lượng của ta mạnh hơn so với Phù Sai và phù Khái, hắn muốn cân bằng lực lượng các bên, mục đích khác, đương nhiên là thừa nước đục thả câu, từ bên trong mà có lợi cho mình.

Tiểu Man ngạc nhiên nói:

-Hắn không đủ lực lượng để thôn tính Ngô quốc, vậy hắn muốn thu được lợi ích gì? Chẳng lẽ lại là những tài nguyên từ nước Sở trong thành Cô Tô?

Khánh Kỵ cười đáp:

-Câu Tiễn, hiện tại e rằng hắn không có cái ý nghĩ điên rồ đó đâu, chỉ cần đợi đến khi ta, Phù Sai, Phù Khái tương quan lực lượng giữa các bên song phương khởi binh tiêu hao sinh lực, lúc đó Ngô quốc nguyên khí đại thương vong, điều này đối với nước Việt mà nói, thì là lợi ích cực lớn đó.

Tiểu Man nghe vậy cũng mơ mơ hồ hồ, Khánh Kỵ cười đáp:

-Được rồi, những chuyện này ta nam nhân giải quyết được rồi, còn các nàng, yên ổn ở trong doanh trại là được rồi.

Khánh Kỵ thở một hơi dài, vươn thẳng người dậy, trong lòng cảm thấy sung mãn nói:

-Lúc mới quay về Ngô quốc, ta cũng chưa nghĩ đến cục diện hôm nay, hôm nay chỉ khó khăn ở Cô Tô thành, chỉ cần đánh hạ được Kiền Toại thành của Phù Khái, lúc đó thì đại thế đã định. Việt quốc… Hừm… Nước Việt từ địa lý đã yếu kém, tiểu quốc quả dân, không đủ để gây họa. Trừ khi Khánh Kỵ ta mờ mắt, tự hủy tường thành, thì Việt quốc vĩnh viễn không đủ thực lực để uy hiếp nước Ngô được.

-Được rồi, hai nàng lui đi, Tôn tướng quân đang dẫn binh tấn công vào Kiền Toại thành, mỗi ba ngày đều báo tin về cho ta, ta tạm thời về phòng đợi tin tức mới nhất từ chiến trận đã.

Hai vị cô nương lần lượt đứng dậy, Thúc Tôn Diêu Quang liếc nhìn hắn một lát rồi nói:

-Chàng… chàng không đến doanh trại của Nhâm gia sao?

Khánh Kỵ trong lòng ngạc nhiên, không biết ý của nàng là sao, vội hỏi lại:

-Đến doanh trại Nhâm gia làm gì?

Thúc Tôn Diêu Quang chớp chớp mắt đáp lại:

-Thì đi thăm Nhâm gia quân tướng, chẳng lẽ lại đi thăm Nhâm gia đại mỹ nhân hau sao chứ?

Quý Tôn Tiểu Man cười một hồi lớn nói lại:

-Nếu là đi xem mỹ nhân, thì có thể không chỉ là một Nhâm đại mỹ nhân đâu, em gái của nàng ấy hôm nay vừa từ Nhâm gia thành phủ đến, ta nghe nói Nhâm Băng Nguyệt cũng là một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương đó.

Khánh Kỵ trong lòng trống rỗng, vội đáp:

-Chuyện này… hôm nay quân vụ đang rất bận, dường như không cần phải… Không cần phải lại đến doanh trại Nhâm gia thăm viếng đâu?

Lúc này chỉ nghe một giọng hờn dỗi vang lên:

-Khánh Ky, ngươi bước ra cho ta.

Khánh Kỵ hoảng nhiên hướng về phía phát ra âm thanh, thì chỉ nghe tiếng của Nhâm Nhược Tích nói:

-Muội muội, không được vô lễ với Đại Vương.

-Đại Vương gì…

Cùng với âm thanh phát ra, chỉ nhìn thấy một vị tiểu cô nương đang vội bước đến, nàng toàn than trắng toát, giống như một giọt sương ngưng tụ trên đóa hoa lê, thì ra là người em gái đã xa cách từ lâu Nhâm Băng Nguyệt. Mắt vừa nhìn thấy Khánh Kỵ, nàng lập tức bước dài về phía trước, cặp mày liễu dương lên. Nàng nói:

-Khánh Kỵ, Nhâm gia ta toàn tâm toàn ý giúp đỡ ngươi, cần người ta đưa người tới, cần tiền có tiền, cần binh khí, mũ giáp, tất cả ta đều cung ứng. Phụ mẫu tan gay cả tính mạng cũng đều giao cho ngươi rồi, thế mà, ngươi chỉ quan tâm đến hai con hồ ly tinh này, mà không dấy binh vào Cô Tô thành, báo thù cho phụ thân ta? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nàng nói tới đây, hai mắt đã ngấn lệ, rồi khóc sướt mướt.

Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man hướng cặp mắt trắng dã nhìn nàng, đồng thời tay chạm vào bao kiếm bên hông, quát lớn:

-Ngươi nói ai là hai con hồ ly tinh?

Nhâm Nhược Tích từ phía sau Nhâm Băng Nguyệt vội vàng bước tới, mắt nàng hướng về phía Khánh Kỵ, thấy hắn cùng với Quý Tôn Tiểu Man và Thúc Tôn Diêu Quang ở hai bên, không kiềm được nỗi oán hận trong lòng, trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi mới bái kiến:

-Nhâm nữ Nhược Tích bái kiến Đại Vương. Tiểu muội tuổi nhỏ không biết gì, đã mạo phạm đến Đại Vương, khẩn cầu Đại Vương tha tộị.

-Hừm…Quả nhân…

-Quả nhân gì ngươi, ngươi hôm nay nếu không giải thích rõ cho ta, thì cho dù ngươi có đại vương cỉa nước Ngô đi chăng nữa, ta quyết không nương tay cho ngươi đâu.

Thúc Tôn Diêu Quang đùng đùng giận dữ, quát:

-To gan ngươi dám nói với Đại Vương như thế sao? Nhâm Băng Nguyệt, ngươi đừng ỷ có công lao mà kiêu ngạo như vậy.

Quý Tôn Tiểu Man không giận dữ, trái lại cười nói:

-Ha ha,… rất đúng, tính khí này, rất giống ta. Ta lúc Lỗ quân Cơ Tống vừa mới đăng cơ cũng chửi mắng hắn như vậy, đúng cái khẩu khí này rồi.

Nhâm Băng Nguyệt đột nhiên nói:

-Khánh Kỵ hắn không phải tên ngốc, rõ rang là một con sói mắt trắng dã. Thật đáng thương cho Nhâm gia ta.. đáng thương cho phụ mẫu ta.

Nói đến đây, Nhâm Băng Nguyệt trong lòng đau đớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Nàng nói ra những lời kiềm nén trong lòng, vừa nhớ cha mẹ ở bên kia thế giới, không biết đại thù khi nào mới trả được, vậy mà người mà mình mong sẽ thay mình báo thù rửa mối hận này lại đang ở đây mà tán gái, một cơn tức giận đùng đùng nổi lên. Mà sau khi nói ra những điều kiềm nén trong lòng, nàng dù sao cũng là một cô bé chưa tới mười lăm tuổi, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ biết trong lòng có nỗi oan ức, lúc này cũng không để ý đến mọi người, nàng khóc òa lên như thể là hoa lê sau mưa vậy.

-Muội muội, muội muội.

Nhâm Nhược tích lúng túng không biết làm cách nào, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.

Khánh Kỵ thấy vậy, không kiềm được, thầm kêu khổ: "Hai người thôi đã khó rồi, ngay lập tức phati thu phục cả bốn vị cô nương, hình như là có chút khó khăn rồi."


/374

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status