Cũng là vào buổi đêm, cũng là một đại vương, nhưng mà Ngô vương hoan lạc Chu vương buồn.
Lạc Ấp, Chu thiên tử trong vương cung, thiên tử trẻ tuổi đêm khuya không ngủ, trong điện vắt tay đi đi lại lại, ánh nến chiếu hình bóng của hắn in vào tường, theo góc đi của hắn lúc dài lúc ngắn, lúc mảnh lúc thô, không ngừng biến ảo.
Cung điện lâu năm thiếu tu sửa, vừa vào thu nhưng đã cảm giác lạnh lẽo cô tịch bao trùm khắp nơi. Đường đường Chu thiên tử, do ngân khố vương thất có hạn, hắn chỉ đốt hai ngọn nến trong đại điện, trên người hắn là nội y bạch sắc, mặc dù không có thêm vài miếng vá, nhưng trên khuỷu ta cũng đã có dấu vết sờn sước do mài mòn.
Ánh mắt của hắn chuyển về ngăn tủ, trầm ngâm nửa ngày, rồi đi lại. Phía trên ngăn tủ bày mười mấy khay hộp lớn nhỏ, được phủ lên bằng vải đỏ, Chu thiên tử thò tay với, cầm lấy một dải lụa đỏ, đột nhiên kéo xuống, lập tức cả căn phòng sáng rực lên, tràn ngập sắc màu của những trân châu, mỹ ngọc, hoàng kim và ngân khí.
Thiên tử Cơ thiếu niên khẽ nhếch môi cười khẩy, đã bao lâu... những chư hầu phân phong kia không triều cống cho thiên hạ cung chủ này rồi? Hắn đã không nhớ nổi nữa, tựa hồ, từ khi hắn đăng cơ tới nay, chỉ có vương tử Triều đi tới đế đô, Tấn Quốc Triệu Giản Tử soái binh cần vương, được hắn sắc phong làm thế khanh, lấy danh nghĩa thế khanh đại phu triều kiến hắn, và dâng lên lễ vật tấn cống. còn có thêm cả một lần trước đây không lâu Trung Hành Thị bỗng nhiên tới thăm hỏi một lần.
Đến nay, Triệu Giản Tử đã chết. Thế sự khó lường, hắn dường như vẫn còn nhớ như in bộ dạng của vị Tấn quốc thế khanh hăng hái nhiệt tình ngày nào, chớp mắt, hắn đã biến thành một đám cát vụn... Không, là một nhóm than tàn. Còn đám người giết chết hắn, bỗng nhiên lại nhớ tới hắn là thiên tử, ân cần đi tới tiến cống cho hắn.
Lần trước Phạm Thị và Trung Hành Thị bỗng nhiên triều kiến thiên tử, hắn còn không biết dụng ý của chúng là gì, hiện tại chỉ biết là nguyên nhân chỉ là cái ngày này. Mục đích chính là xin cho được từ thiên tử một cái danh hiệu.
Hắn hiện tại chỉ nắm giữ vùng đất dài mấy trăm dặm, lão binh già nua yếu ớt chưa tới nghìn người, làm gì đủ tư cách chia chác đất đai, phân phong chư hầu? Đám chư hầu đều là dùng vũ lực của mình để cướp đoạt đất đai và con người, sau khi mọi thứ trở thành hiện thực, thì đến chỗ của hắn xin một cái danh phận hợp pháp cho xong chuyện.
Giá trị lợi dụng duy nhất của hắn giờ chỉ là như vậy, cũng chỉ có duy nhất cái quyền lực đó thôi: cấp phong danh hiệu cho đám loạn thần tặc tử kia!
Thiên tử đưa môi run lẩy bẩy, sự nhục nhã khiến hắn xấu hổ vô cùng, tay hắn nắm chặt cái bình bên cạnh, chỉ muốn lật tung nó xuống đất, dùng gót giầy dậm nát thành từng mảnh nhỏ, thế nhưng vùng vẫy thật lâu, hắn rốt cục chán nản thở dài một tiếng, buông thõng tay áo, chậm rãi đi trở về chỗ cũ ngồi xuống.
Có cách nào không đây? Chu thất đã suy đồi đến mức này, bây giờ đến cả một chư hầu cỏn con hắn cũng chẳng đánh nổi, làm gì còn đủ uy danh để trùng chấn thiên tử chứ? Điều duy nhất có thể làm được là kéo dài thêm sự tồn tại của Tông Chu thiên tử suốt sáu trăm năm qua, gắng sức tăng thêm chút ảnh hưởng của mình trong đám chư hầu, chí ít... chí ít không để cho người ta quên béng đi là được, ở Lạc Ấp còn có một thiên hạ công chủ, một thiên tử phân phong thiên hạ cho đám chư hầu.
Cơ hít vào một hơi thật dài, thầm nghĩ: lần trước kế hoạch ám sát Sở vương đã thất bại, có lẽ đó là thiên ý, nghĩ kỹ lại, ám sát Sở vương, khiến thế lực phương Bắc vùng lên Nam hạ, chưa chắc có lợi cho hắn. Hắn càng lúc càng cảm thấy, cho dù là vẽ lên khẩu hiệu "Tôn vương nhương di" của Tề và Tấn, cho dù là đám chư hầu được phong lần đầu kia, những trung thần hậu đại của Chu vương triều thời kiến quốc, những vương công vương đệ có quan hệ huyết thống với mình, cũng chỉ coi hắn như một công cụ lợi dụng mà thôi.
Khi thiên hạ còn nằm trong tay của Chu thiên tử, thiên hạ thật ổn định. Càng có thể nổi bật được giá trị của hắn. Khi Chu thiên tử suy bại dần trở thành một công cụ, vậy thì chỉ có thiên hạ hỗn chiến, càng hỗn chiến nhiều thì mới càng nổi bật được vai trò của hắn. Vậy nên, chỉ có thiên hạ không ngừng xuất hiện những thế lực mới, tăng thêm sự bất ổn giữa đám chư hầu, thì Chu thiên tử mới có thể thường xuyên được người ta nhắc tới, được mang ra giống như thần tượng tôn thờ, mỗi dịp đại lễ long trọng thì lại nhận được một chút phần tế tự mang về.
Nghĩ tới đây, thiên tử thiếu niên giãn đôi lông mày, hạ quyết tâm:
- Tấn quốc tự lập thành năm vị quốc quân trong đám chư hầu, hắn sẽ ban thưởng ngọc khuê, cho chúng một cái danh hiệu. Có được một danh phận chính thống, bọn chúng có thể thuận lý mà đi tranh, đi cướp...
Nay đã đến lễ hội Hoàng Trì vụ cuối đông đầu xuân, hắn cũng đồng ý cử sứ tiết thiên tử tới tham gia, về việc chức vị phương bá (bá chủ thiên hạ - TG) thay thiên tử trị chư hầu liệu có phong Tề quốc hay không, thì cứ chờ đợi xem thế cục thiên hạ thay đổi thế nào rồi quyết.
Nghĩ tới đây, trên mặt Chu thiên tử hiện ra một nụ cười gượng gạo. Thiên hạ này vốn do tổ tiên của hắn một tay gây dựng nên, giờ đã là vị vua của Chu thiên hạ, hắn lại đang tìm mọi cách để phá hoại, để tạo ra biến cố, chỉ để kéo dài sự tồn tại của Chu vương thất, chuyện thật nực cười làm sao!
- Hahahaha....
Cơ bỗng nhiên bật cười thật lớn, cười mà như khóc...
- Tướng quốc đại nhân, tình hình thương vong của quân ta thế nào rồi?
Lại một trận công hạ thành trì quyết liệt nữa vừa kết thúc, Tôn Vũ đang bận bịu lo việc trên thành, chở những thương binh, điều chỉnh bố trí lực lượng, chuẩn bị vạc nước sôi, cây cối gỗ đá để đối phó với những đợt tấn công tiếp theo của địch, phía sau bỗng truyền tới giọng nói của một phụ nữ. Tôn Vũ vội vàng nhìn lại, thì ra là vương hậu cùng ba vị vương phi đang đi tới, Tôn Vũ không khỏi có chút kinh ngạc, hấp tấp quay người đi tới nghênh đón.
Từ khi bách tính những vùng lân cận dời vào trong thành Cô Tô, vương hậu cùng các vương phi thường xuất cung thăm thính lê dân, đi phát cháo miễn phí, rồi tiện thể lên thành quan sát binh tình. Nhưng đúng vào lúc ác chiến, vương hậu và các vương phi lại vẫn chưa về cung, không biết là do tình cờ gặp lúc đi ngang qua, hay là ở trong cung nghe nói có chuyện liên quân Sở Việt tấn công ác liệt, nên mới không yên lòng mà tới đây.
- Thần Tôn Vũ, bái kiến vương hậu, ba vị vương phi.
- Tướng quốc đại nhân miễn lễ
Vương hậu Quý Doanh đáp lễ lại, bước dài chầm chậm khoan thai đi tới. Nàng và Nhược Tích, Diêu Quang, Tiểu Man ba vị vương phi, ai nấy mũ mão chỉnh tề, bội kiếm bên hông, ăn mặc không khác gì võ tướng. Chỉ là bốn thiếu nữ tuy rằng chỉ trưng mặt mộc không trang điểm, nhưng vẫn hiện ra dung nhân diễm lệ như hoa, trong vũ mị lộ ra vẻ oai hùng, làm cho mắt người sáng ngời ngời.
Đám thương binh có người được người khác dìu, có người dìu cho nhau, có người khập khiễng tay chống trường mâu rút lui khỏi trận địa, đám lính bổ sung đang ồ ạt tiến vào thay thế, phụ nữ và người già yếu làm chân lâu la hỗ trợ, còn có người đi lên trên thành đưa tên, có người thì không ngừng chất củi nhóm lửa. Những vạc dầu bốc mùi nghi ngút khó chịu cộng thêm hơi nóng hầm hập tỏa ra không ngừng.
- Đại chiến vừa mới kết thúc, nghe nói lần này quân địch tấn công vô cùng quyết liệt, bản hậu và ba vị vương phi không yên lòng, đến đây thăm hỏi tình hình tướng quốc đại nhân cùng anh em tướng sĩ.
Quý Doanh vừa nói, vừa đi đến trên ụ cao của thành, hít một hơi dài đón gió thu tràn về, rồi mới quay người mỉm cười nhìn Tôn Vũ. Đôi mắt ti hí khẽ mở rộng ra, cặp môi cũng khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng muốt:
- Quả là cừ khôi, Cô Tô thành dưới sự chỉ đạo của tướng quốc đại nhân cố thủ vững như bàn thạch, địch quân không tiến vào được nửa bước.
Tôn Vũ trầm ngâm lo lắng nói:
- Dạ, xin vương hậu và các vị vương phi yên tâm, binh lính thủ thành anh dũng thiện chiến, lại thêm thành Cô Tô tường cao hào sâu, liên quân Sở Việt rất khó áp sát được. Chỉ là... bọn chúng sắp phát động đợt công kích tiếp theo rồi, đao kiếm vô tình, mưa tên đạn lạc, quả thực vô cùng nguy hiểm, xin vương hậu cùng các vương phi tạm thời xuống thành cho an toàn, nếu không thần chẳng thể an tâm cho được.
- Chẳng có gì là ghê gớm cả.
Quý Doanh coi như không có chuyện gì đứng trên lầu thành, nheo nheo đôi mắt, lạnh lùng nhìn quân địch dưới thành đang điều động nói:
- Tướng sĩ toàn thành đang liều mình huyết chiến bảo vệ thành trì, vì sự tồn vong của quốc gia, thân là một vị chúa hậu lại ẩn mình trong cung, đến cả gặp mặt tướng sĩ cũng không làm ư? Đại vương không ở trong thành, bổn hậu theo lý sẽ thay đại vương tuần sát toàn thành, đây là chức trách và bổn phận cả ta.
Quý Doanh dứt lời đi lên trên tường thành, sóng vai cùng hai vương phi Diêu Quang và Nhược Tích tay nắm tay nhìn xuống phía dưới. Diêu Quang và Nhược Tích đứng hai bên của nàng, tay cầm chuôi kiếm chú ý đề phòng, lo ngại dưới thành bắn lên một mũi tên sắc bén, các nàng đã được chứng kiến cảnh chém giết ở chiến trường, trong nội tâm cũng không sợ hãi, chỉ sợ cho Quý Doanh bị thương. Nếu như Ngô vương hậu chết trên thành, thì đó sẽ là một chuyện tày đình không gì gánh vác nổi.
Không biết được rằng Quý Doanh đâu chỉ từng được chứng kiến chiến trường đẫm máu. Hồi ở Tần quốc, trong cung có một đội nữ binh nằm dưới sự huấn luyện của nàng, nàng thậm chí còn tự mình dẫn binh đánh trận với tộc người Khuyển Nhung, há có thể sợ tình hình này được.
Quý Doanh hiếu kỳ nhìn xuống đám liên quân Sở Việt ở phía dưới. Chỉ thấy xa gần có mấy chục phao xa, mỗi phao xa lại có người vận chuyển liên tiếp gỗ đá bùn đất, đôi mi thanh tú của Quý Doanh khẽ nhíu lại, chỉ vào đám binh lính địch đang tất bật đằng kia nói:
- Tướng quốc đại nhân, quân địch vận chuyển số lượng lớn gỗ và đất thế kia là định mưu đồ gì thế?
Tôn Vũ nhìn xuống dưới, mỉm cười khinh miệt, chắp tay đáp:
- Quân địch đây là muốn đắp núi đất để phá thành, vương hậu không cần phải lo, quân ta ban ngày phóng tên, ban đêm tập kích, với sự chọc phá như vậy, bọn chúng muốn xây dựng một ngọn núi đất để tạo uy hiếp cho Cô Tô thành thì ít nhất cũng phải mất hơn bốn tháng, trước đó thì đại quân của ta đã thong dong lui quân về đoạn tuyệt đường lui của chúng rồi.
- Xem có vẻ liên quân Sở Việt cũng không quá gấp gáp trong việc đắp núi phá thành, chắc hẳn bọn chúng đang định trước tiên phục kích đại vương, cắt đứt tiếp viện tới thành Cô Tô, rồi quay về đây ung dung công thành.
Diêu Quang quan sát tình hình ngoài thành thuận miệng nói ra.
- Vương hậu nói rất chí lý, vì vậy chúng ta càng không cần phải lo liên quân Sở Việt sẽ không tiếc mọi giá, cưỡng công đánh thành. Quân địch sắp phát động đợt tấn công tiếp theo rồi, vương hậu chi bằng.... cứ tạm xuống dưới thành trú tạm trong hầm đi.
- Tướng quốc đại nhân không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bọn ta.
Tiểu Man bước tới nói:
- Chúng ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng không phải loại người bù nhìn. Thân phận của chúng ta trước là chủ tòa thành, sau đó mới là nữ nhân. Đại vương không ở trong thành, tướng sĩ đang vất vả chiến đấu và hy sinh, chúng ta lại không dám ló mặt ra thăm thú tình hình, như vậy chẳng phải là khiến cho binh sĩ Ngô quốc phải thất vọng tràn trề sao? Thêm nữa, phao xa (máy bắn đá) của chúng dù lợi hại, cũng có thể so sánh được với phao xa của đại vương chúng ta thiết kế ra không? Để phao xa của chúng ta lên đầu thành, từ trên thành câu xuống dưới, chúng ắt sẽ bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Tiểu Man thò đầu ra nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy phía dưới có vài chục chiếc phao xa, đằng sau mỗi chiếc đều có trên dưới trăm người, đang đặt đá sẵn chuẩn bị phóng bắn.
Tiểu Man khẽ nhếch môi cười khẩy, khinh thường nói:
- Phao xa của chúng ta chỉ cần mười mấy người là đã đủ rồi, sao bọn chúng dùng gì mà lắm người thế? Uy lực phao xa của ta chắc chắn hơn hẳn Sở quân, làm sao có thể để cho chúng áp sát được cổng thành đây?
Tôn Vũ cười khổ giải thích:
- Man vương phi, điều này cũng không phải không có khả năng. Trung tâm thành Cô Tô có gian tế người Việt, để tránh cho chúng nảy sinh nghi ngờ, thần không dám cho vận chuyển số lượng lớn đá tảng để sử dụng, cho nên... phao xa của chúng ta đã chẳng còn bao nhiêu đá tảng mà dùng nữa. Có điều vương hậu cứ yên tâm, với sự kiên cố của thành Cô Tô, không cần dùng tới phao xa, liên quân Sở Việt cũng đừng mong bước lên đây nửa bước.
Nhược Tích xoa cằm nói:
- Trong thành có tướng quốc đại nhân và Kinh Lâm đại tướng quân, lại cả Phạm đại phu, Văn đại phu đều là những trung thần nghĩa sỹ, Cô Tô thành đương nhiên không thể phá vỡ. Chỉ là..., chúng ta thiếu phao xa, cũng tức là thiếu đi vũ khí phòng ngự từ xa. Để tránh cho việc quân địch dùng xe bắn đá áp chế gây sức ép để tấn công xâm nhập, trên thành ắt phải sắp xếp một số lượng quân canh phòng thật lớn. Thương vong không thể tránh được, ban đêm xuất binh tập kích phá hoại, thương vong cũng không hề nhỏ.
- Đúng vậy.
Tôn Vũ quay đầu nhìn về những thương binh đứng chúm chụm đằng xa, thở dài một tiếng, lại nói:
- Chỉ cần là có chiến tranh, chuyện thương vong là điều khó tránh khỏi.
Nhược Tích mỉm cười ý tứ, nói:
- Tướng quốc đại nhân, sau mỗi trận chiến đều sẽ tăng thêm rất nhiều thương binh tàn tật vĩnh viễn, bọn họ sau này không thể cày cuốc, lại không thể đi lính phục dịch, tăng thêm rất nhiều gánh nặng cho triều đình, có một số kẻ không kiếm sống cầm hơi được, lại nẩy ra ý nghĩ làm trộm cướp bá đạo. Nếu như thương vong là điều khó tránh khỏi trong các cuộc chiến thì cũng đành vậy, có điều chỉ vì không thể tập kết được số lượng đá đủ dùng mà phải hy sinh biết bao người như vậy thì quả thực đáng tiếc. Số đá trong thành không đủ dùng, lẽ nào không thể nghĩ ra cách khác sao?
Quý Doanh nghe tới đó, khẽ nhíu mày trong chốc lát rồi nói:
- Lăng Yên Các đã xây dựng được phân nửa tiến độ, còn dư ra rất nhiều đá tảng không phải dùng đến, tướng quốc đại nhân có thể cử người đi vào trong cung ra làm đạn cho những chiếc phao xa kia.
Tôn Vũ cả kinh nói:
- Điều này... đó là những vật liệu dùng để trù bị xây dựng lầu các trong cung, nguyên vật liệu đều nằm trong tay Tôn Bá đại nhân nắm giữ, nếu không có lệnh của đại vương thì thần không dám manh động.
Quý Doanh mỉm cười nói:
- Đại vương giờ không có ở Cô Tô, làm sao đòi được chiếu chỉ đây? Tích vương phi nói rất có lý, những vật liệu đá bị mất chỉ là mất nhất thời, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể đi lên núi khai thác tiếp. Hao phí cũng chỉ là tiền tài nhất thời. Nếu cứ không ngừng tăng thêm danh sách những binh sĩ tàn tật, thì đó là chuyện của cả đời người. Không những họ trở thành gánh nặng cho triều đình, nhiều người không có kế sinh nhai, tương lai khó tránh khỏi việc trở thành phường đầu trộm đuôi cướp. Nếu chúng ta có cách giảm bớt thương vong thì tại sao không cố gắng mà thực hiện chứ?
Tôn Vũ nghe xong cũng không khỏi lay động tâm ý, chỉ là tài vật quốc gia thuộc về kho quỹ của Ngô vương, tuy nói rằng việc đốc tạo Lăng Yên Các là do hắn toàn quyền đảm nhận, nhưng tự tiện sử dụng vật liệu ở Lăng Yên Các thì lại không nằm trong phạm vi chức trách của hắn.
Ngô vương Khánh Kỵ là người trọng nghĩa, hắn đối xử rất tốt với những thân tín bộ hạ của mình. Nhưng Tôn Vũ không dám ngạo mạn, lạm hưởng vinh sủng. Lại là người rất tiết kiệm, không chịu hoang phí chuyên quyền độc đoán theo ý mình. Hôm nay tự tiện trích rút tài vật trong cung, khi đại vương vinh sủng, là vì coi trọng tài trí, trung thành với triều đình của mình. Sau này một khi Ngô vương có chút không hài lòng với hắn, lại thêm bọn gian thần gièm pha này nọ, thì sẽ lại trở thành có trong mắt không có quân thượng, chuyên quyền độc đoán. Những chuyện đó xưa nay không biết bao nhiêu vị quyền thần đã từng được nếm trải qua rồi, Tôn Vũ làm sao dám đứng ra đây?
Quý Doanh mỉm cười nói:
- Đại vương có lệnh, bổn hậu cùng ba vị vương phi giám quốc. Đã là giám quốc, đương nhiên có quyền quyết định việc này. Đại địch trước mặt, đương nhiên phải coi việc chống địch là trên hết. Gặp lúc nguy cấp thì mọi chuyện đều phải gác lại hết, đem toàn bộ tài lực vật lực vào việc phòng ngự của thành trì. Tướng quốc đại nhân cho dù quản lý, chuyện này ta vẫn có thể gánh vác thay ngài được.
Tôn Vũ hơi chút đắn đo, rồi chắp tay nói:
- Thần tuân lệnh!
- Khoan đã!
Quý Doanh lưỡng lự suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Còn nữa, nếu như lượng đá đó vẫn không đủ, có thể dỡ cả những bức tường đá của khu dân cư, phòng xá, mở cửa những đám phòng ốc ngoài cung để cho dân mất nhà tạm thời trú ngụ. Khi dỡ phòng ốc của họ xuống thì sẽ phải giao tiền đền bù tận tay cho họ.
Trông thấy vẻ mặt khó coi của Tôn Vũ, Quý Doanh mỉm cười nói:
- Nếu như không đủ chi phí thì hãy dùng đồ cưới của bổn hậu.
Tôn Vũ nhìn Quý Doanh thật lâu rồi chắp tay cúi đầu một tràng dài:
- Dạ, thần... tuân chỉ.
Ba người Nhược Tích đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Man lặng lẳng dựng đứng ngón cái, ba người nhìn nhau mỉm cười.
Nha đầu này quả thật là gan to tày trời, làm việc hành sự không hề kiêng kỵ, nếu như không phải vừa đến Cô Tô đã bị Khánh Kỵ trừng trị lên mặt cho một trận, khiến nàng hao hụt đi không ít nhuệ khí, thì thật không biết nàng còn định làm ra những chuyện gì nữa.
Với ba người họ mà nói, Nhược Tích đã từng là gia chủ thực sự của Nhâm gia, đảm trách rất nhiều chuyện trong ngoài của gia tộc, Diêu Quang cũng quản lý nội vụ trong gia tộc Thúc Tôn, Tiểu Man thì càng không kiêng nể gì cả, nhưng kể từ khi được gả cho người, đều bớt đi vài phần nhuệ khí, tăng thêm vài phần trầm tĩnh của phu nhân, trong khi nữ tử Tần quốc kia...
Tần nữ đều là những người như vậy sao? Cũng chỉ có những nha đầu đến từ Tần quốc đó, làm việc không hề nhìn trước ngó sau, mới dám đưa ra những quyết định táo bạo như vậy. Vị vương hậu này tuy nói là tính tình ngay thẳng không có lòng khác, nhưng cũng rất có tính quyết đoán của một vị vương hậu một nước, ba người Nhược Tích đối với nàng càng thêm khâm phục.
- "Vút, vút, vút!"
Đám địch quân dưới thành trông thấy trên đầu thành có áo giáp phản quang lấp lánh, biết được rằng mấy người bọn họ chắc hẳn phải là tướng lĩnh quân Ngô, lập tức tập trung mấy xạ thủ, bắn vài nhát tên bắn lén lên đây, Những binh sĩ phụ trách quan sát binh tình động thái vừa gõ lên mấy tiếng kẻng, một mũi tên sắc nhẹm lập tức vụt tới sau lưng vọt qua lưng Tiểu Man "keng" một tiếng, bắn trúng tảng đá lớn đang đặt trên mặt đất, tóe ra mấy tia lửa lóe mắt.
Tiểu Man bị bất ngờ, trông thấy như vậy không khỏi thét lên một tiếng.
- Vương hậu, vương phi cẩn thận!
Tôn Vũ giật mình kinh hãi, thất hồn bạt vía, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, chạy một bước dài đứng chặn trước người bọn họ. Vung trường kiếm gạt phăng ra mấy mũi tên đang lao tới từ bên dưới, quát lớn:
- Mau bảo vệ vương hậu, vương phi!
Đám thị vệ đồng loạt xông lên, "rầm rầm rầm" một tràng tiếng cất lên, hơn mười chiếc thuẫn cực lớn xếp thành hàng chụm lại như lớp mây đen dày đặc, che chắn cho bốn người Quý Doanh. Chỉ là dù sao các nàng cũng đều là nữ nhi, đám thị vệ kia không dám lỗ mãng giống như Khánh Kỵ đè lên người các nàng che chắn!
- Mau tránh ra cho ta! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Quý Doanh căm tức đẩy ra hai cái thuẫn, nhanh tay nắm chặt lấy cánh tay của Tiểu Man hỏi:
- Tiểu Man, muội có sao không?
Tiểu Man lúc này vẫn chưa hết khiếp sợ thở hắt hơi ra ngoài:
- Hú hồn, suýt chút nữa thôi thì đã bắn trúng vào cổ muội rồi. Muội không sao, chỉ là bị hoảng hồn một phen thôi.
Quý Doanh bỗng nhiên vụt đứng dậy, giận dữ nhìn đám tả hữu hai bên, quát lớn:
- Cung đâu, mang ra đây!
Đám võ sĩ xung quanh sững sờ nhìn về phía nàng, Quý Doanh tiến lên giật lấy trường cung trên vai một binh sĩ, rồi lại lấy thêm ba mũi tên từ trong hộp đựng tên của hắn, vọt người về phía trước, Tôn Vũ chỉ cảm thấy một cơn gió rít nhẹ, Quý Doanh đã nhảy một bước lên đầu tường thành.
Tôn Vũ bị giật mình đứng tim tại chỗ, phía xa thượng tướng quân Kinh Lâm vừa nghe tin vội vã chạy đến. Trông thấy vương hậu nhảy lên đầu tường thành, một chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã chúi về phía trước, Tôn Vũ thầm nghĩ: "Trời ơi là trời, nếu vương hậu bị sứt xát tí da nào từ việc quân địch bắn lén xảy ra ngay trước mặt ta thì những chiến công ta đã lập được dù lớn thế nào chăng nữa cũng khó thoát khỏi tội không bảo vệ được chủ rồi."
Trông thấy Quý Doanh đứng trên đầu thành, tay phải giơ lên, hai mũi tên kẹp vào trong miệng, giương căng trường cung. Đầu gối hơi khuỵu lại, lồng ngực căng phồng. Trường cung được kéo căng hết cỡ, động tác của nàng mềm mại uyển chuyển, cặp đùi chắc khỏe thon dài đẹp đẽ.
Trong lúc đám người còn đang trợn mắt há mồm, một mũi tên đã được phóng xuống, một tên cung tiễn thủ của Sở đứng dưới thành bị trúng tên ngã lăn đùng ra đất.
Tay phải đưa lên, co lại, hai chân hơi dùng lực, "Păng" một tiếng trường cung lại mở tiếp, một mũi tên nữa được phóng ra, một tên cung thủ bên địch quân đang núp sau một ụ tường đất, chỉ để lộ ra một nửa cái đầu, mũi tên xuyên từ trên đỉnh đầu xuống dưới, đâm sâu vào trong, đầu của tên đó giống như cắm thêm một chiếc mộc trâm thật dài, giật mình trở tay không kịp kêu lấy một tiếng, bật ngửa ra đằng sau chết ngay tắp lự.
Quý Doanh lại lập tức cầm lấy mũi tên thứ ba đặt sẵn trên dây, trừng mắt khắp nơi tìm kiếm con mồi, Diêu Quang và Nhược Tích vừa mới kịp phản ứng trở lại, không hẹn mà đồng loạt chạy lên trên, hai người ôm hai đùi của Quý Doanh lôi xuống dưới. Tiếp đó bảy tám cái thuẫn lại được phủ kín, chỉ nghe thấy tiếng tên va vào "keng keng keng" một hồi, vừa hay chặn kịp những mũi tên chuẩn xác của đám quân Sở lúc này đã kịp định thần lại phóng nỏ lên đáp trả.
Kinh Lâm nhìn thấy vương hậu đã được bảo vệ an toàn, thở phào nhẹ nhõm, hắn cấp tốc hét to lên:
- Mau hộ tống vương hậu hồi cung.
Kinh Lâm là một tướng luôn theo chân Khánh Kỵ, ba nàng Diêu Quang, Nhược Tích, Tiểu Man còn có phần tôn kính hắn hơn cả so với tướng quốc vài phần, vừa trông thấy vị tướng trước nay tính tính ôn hòa tức giận đến sùi bọt mép lên, mặt mày xanh lét, ba vương phi không khỏi nuốt lưỡi vào trong, kéo được Quý Doanh vào trong rồi thì vội chạy mất tiêu luôn...
Lúc này, trong cung Sở vương Dĩnh Đô, tỉ tỉ của Quý Doanh Mạnh Doanh đang ngồi sau bức rèm, trông giống như một bức tượng khắc hình người.
Nàng búi tóc sau đầu, phía trên cắm một chiếc bạch ngọc trâm không chút tỳ vết, mặt hoa da phấn, đôi mắt trong biếc như làn nước thu khẽ chớp động. Một bộ trường bào bó sát người, trên áo có mấy nét hoa văn chạm trổ tinh vi hình mấy chú chim phượng, cho thấy rõ vẻ quý phái hào hoa. Thân thể thon mảnh xinh đẹp, cộng thêm chiếc áo ngọc phượng, phục trang đẹp đẽ, sặc sỡ chói lọi, không thể nào giấu nổi khí chất đẹp đẽ thoát tục của nàng.
Trong phòng tỏa hương trầm ngào ngạt, trong điện tĩnh lặng như tờ, hai bên đứng song song tám cung nữ, đứng bất động cũng giống như bức tượng vậy.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, sau đó dừng lại trước cửa cung, một giọng nói sang sảng rõ ràng của nam nhân cất lên:
- Thần Tử Tây cầu kiến thái hậu bệ hạ!
Mạnh Doanh bất chợt mở mắt, từ trong đáy mắt bắn ra một tia sáng chớp lóe:
- Mời tướng quân vào!
Tử Tây bỏ lại bội kiếm, rảo bước đi vào, cho đến khi tới trước bức rèm che thì dừng lại, khẽ đẩy hai con hạc đang nhả hương trầm hai bên ra.
- Tướng quân, chuẩn bị ra sao rồi?
- Bẩm thái hậu, lưỡng vệ trong cung thành đều đã bố trí xong xuôi, hoàng cung đã tăng cường thêm hộ vệ, hai bên triều đình đã bí mật bố trí phục binh, ngoài phủ đệ của đám đại tướng thân tín của Phí Vô Kỵ đều đã sắp xếp người ngựa, một tiếng hiệu lệnh sẽ lập tức hành động.
Mạnh Doanh được ngăn cách bởi bức rèm, trừng mắt lên hỏi:- Vương thất quyền quý, thế khanh lão thần, đều biết cả rồi chứ?
- Vâng, đã phái người đi thông báo.
Mạnh Doanh khẽ vuốt cằm, tay áo giở ra, uyển chuyển đứng dậy nói:
- Người đâu, gọi đại vương tới.
Trong chốc lát, có người dẫn theo tiểu Sở vương mặc áo vương bào từ sau tấm bình phong hiện ra, đứng bên cạnh của nàng. Tiểu sở vương đến nay chẳng qua là một thiếu niên 12, 13 tuổi, rõ ràng là cũng biết đã nảy sinh ra chuyện gì, thần sắc có chút sợ sệt.
Trông thấy con, Mạnh Doanh mím chặt môi lộ ra một nụ cười thân thiện, nàng bước lại, nắm lấy cánh tay đứa con. Sau đó quay đầu nói:
- Khởi giá, thượng triều!
Mấy trăm võ sĩ áo giáp đầy mình, tay lăm lăm kiếm sắc đứng đợi ở cửa cung, vừa thấy Vương thái hậu cầm tay đại vương xuất hiện ngoài cửa cung, đám võ sĩ lập tức đồng loạt quỳ rạp xuống đất, Mạnh Doanh mặt lặng như nước, không nói không rằng, cầm tay Sở vương đi tới, xuyên qua đám võ sĩ, đi lên ngự liễn. Tử Tây tướng quân phất tay lên, mười sáu đại hán nhấc ngự liễn lên, rộn rạo đi về hướng triều đình. Ai nấy câm chặt miệng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập vang lên.
Trong triều Sở quốc, văn võ bá quan tề tựu đông đủ, rất nhiều người xì xào bàn tán, chắc mẩm có rất ít người dám hỏi nhặng đến mục đích của việc Vương thái hậu bỗng nhiên hôm nay lại tổ chức buổi đại triều. Có vài người vẻ mặt đỏ gay, bần thần căng thẳng đứng tụm lại, mang vẻ mặt bất an không yên.
- Đại vương giá đáo, Vương thái hậu giá đáo.
Đám võ sĩ đứng một chỗ hét lớn, chúng thần phủi phủi áo quan, đang định vái chào đại vương và Vương thái hậu, bỗng nhiên đứng sững ra đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mặt.
Chỉ trông thấy mười sáu tráng sĩ khiêng ngự liễn không hề dừng lại, mà nghênh ngang bước vào trong điện, trên ngự liễn là vương thái hậu và tiểu Sở vương, ba mươi hai võ sĩ đứng hộ vệ hai bên, ở phía ngoài, một đám võ sĩ đếm không xuể đang hừng hực bước vào trong điện, tản ra hai bên, kiếm tuốt khỏi bao, cung đã lên dây, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm bọn họ, trên đại điện bỗng chốc trở nên rối loạn.
Ngự liễn khiêng tới cuối đại điện bỗng chuyển hướng quay về đám quần thần, Mạnh Doanh cũng không hạ liễn, chỉ quét đôi mắt lạnh lùng qua đó, đám công khanh quý tộc mũ mão đạo mạo đưa mắt nhìn nhau, tiếng nghị luận râm ran dần lắng xuống, cuối cùng không còn tiếng động nào nữa.
Đại phu Thẩm Tòng Ý nhìn sang hai bên, đằng hắng một tiếng, bạo gan tiến lên trước chắp tay nói:
- Vương thái hậu, triều đình là nơi trọng địa, chính là nơi đại vương cùng quần thần nghị luận chuyện quốc sự, vô cùng tôn nghiêm, vi thần không biết, tại sao Vương thái hậu lại dẫn binh xông thẳng vào đây, hướng mũi kiếm vào bọn chúng thần?
Mạnh Doanh giương mắt lên, nhẹ nhàng quét mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng quắc mắt nhìn hắn, rồi lại từ từ hạ mắt xuống, chỉ lạnh lùng cất lên một tiếng:
- Bắt lấy hắn!
Thẩm Tòng Ý cả kinh, còn chưa kịp phản kháng, võ sĩ hai bên đã sấn sổ tiến lên, vung kiếm quét ngang gạt phăng mũ quan của hắn, ngọc trâm rơi nát tương, tóc tai lập tức xõa xuống lòa xòa, khiến cho hắn đứng chết trân không nói được gì. Hai võ sĩ tuốt nửa kiếm ra khỏi vỏ, gí cổ hắn xuống, không nể nang ghì chặt hắn xuống.
- Tử Tây tướng quân.
- Có thần!
Theo một tiếng quát to, võ sĩ bước vào trong chia làm hai lối, Tử Tây mặc giáp đầy mình, hiên ngang bước vào. Tử Tây cùng Tử Kỳ là vương tộc, nắm giữ hai đội quân cấm vệ trong cung. Từ sau khi thích khách thích sát Sở vương, Tử Kỳ đỡ kiếm thay tử vong, Tử Tây một mình độc chiếm hai đội cấm vệ, đây cũng là lực lượng quân đội duy nhất trong Sở quốc mà Sở vương có đủ quyền khống chế trực tiếp. Vừa trông thấy Tử Tây mặc giáp trụ nặng nề tiến vào, đằng đằng sát khí, cho dù người trước đó chưa biết tí gì cũng đã đoán định ra được vài phần, không khỏi ai nấy biến sắc. Còn những cựu thần này, nhất là những thế khanh quyền quý vừa được giải phóng quay về từ Ngô quốc nay chỉ còn hư danh, thì lại dương dương đắc ý, mặt mày hớn hở.
- Tử Tây tướng quân, tuyên truyền ý chỉ.
- Dạ!
Tử Tây đáp lại một tiếng, quay mặt về đám quần thần, quét mắt nhìn mọi người, giở thẻ tre trong tay ra cao giọng đọc:
- Quả nhân còn nhỏ đã phải chấp chính, chỉ dựa vào công khanh đại thần phò trợ, không ngờ rằng, nịnh thần Phí Vô Kỵ dùng tà ngôn mê hoặc người khác, giết hại trung lương, là thần mà dám khi quân, nắm giữ triều cương, hủy bỏ trụ cột Sở quốc của ta...
Tử Tây cao giọng tuyên bố, tuyên đọc 23 tội danh của Phí Vô Kỵ. Tiếp đó đọc danh sách những kẻ loạn đảng, hắn đọc đến ai, thủ hạ bắt lấy người đó, chẳng bao lâu, đám công khanh quý tộc theo Phí Vô Kỵ đều đã bị bắt gọn, cung điện bị vơi đi một nửa nhân số.
- Các vị ái khanh!
Mạnh Doanh đưa tay ngọc hạ xuống, ngự liễn từ từ hạ xuống. Nàng cầm lấy tay tiểu Sở vương chậm rãi bước tới, rưng rưng nước mắt nói:
- Đại vương tuổi nhỏ, Mạnh Doanh chỉ là một nữ tử, chuyện quốc gia đại sự đều nhờ cậy vào các vị công khanh. Vì giang sơn xã tắc của Sở quốc, hôm nay Mạnh Doanh được sự trợ giúp của Tử Tây tướng quân, nhân lúc tên gian thần kia đông chinh Ngô quốc, thanh trừ toàn bộ vây cánh của hắn. Tuy nhiên lúc này Phí Vô Kỵ giờ phút này vẫn đang cầm trọng binh bên ngoài, chưa diệt được hắn thì chưa hết họa.
Phí Vô Kỵ dẫn binh xuất chinh quả là cơ hội trời cho để trùng hưng Sở quốc. Các vị công khanh, đều là hiền tài của Sở quốc, là niềm hy vọng của con dân đất Sở. Cũng chỉ có các vị, mới có thể thừa dịp Phí Vô Kỵ ở vùng Ngô quốc xa xôi, bọn vây cánh của hắn bị tóm gọn, nắm giữ quân chính Sở quốc, diệt trừ lũ gian thần xu nịnh. Trong lúc quốc gia nguy cấp, hy vọng các vị có thể đứng lên, cống hiến sức lực cho Sở quốc chúng ta.
Trên triều đình, các công khanh đại phu chăm chú lắng nghe, Mạnh Doanh thở dài một hơi nói:
- Các vị ái khanh, giang sơn Sở quốc là của đại vương, cũng là của các vị. Mất cùng mất, vinh cùng vinh. Đạo lý đó các vị chắc chắn đều hiểu được. Nếu cứ để mặc cho đám loạn thần Phí Vô Kỵ tiếp tục thao túng, vậy thì... Tấn quốc ngày nay, chính là ngày mai của Sở quốc. Để tránh giẫm vào vết xe đổ của họ, vì giang sơn xã tắc Sở quốc, Mạnh Doanh ở đây, đem Sở quốc và đại vương nhờ cậy cả vào các vị!
Mạnh Doanh dứt lời, buông tay Sở vương ra, tiến về trước ba bước, hay tay chắp trước ngực, đầu gối chùng xuống, rồi quỳ hẳn xuống.
Đám quần thần thấy Vương thái hậu bỗng nhiên hành đại lễ với mình không khỏi ngạc nhiên khôn tả, sau chốc lát, đám quần thần vội định thần lại, vội vã quỳ sụp xuống đất, vái lễ đáp lại Vương thái hậu. Trên đại điện ngoại trừ tiểu Sở vương tay chân lóng ngóng đứng chơ vơ cùng đám võ sĩ đứng bốn phía ra, không có ai đứng thẳng cả.
Yển Tương Sư uể oải nằm trên giường, bên cạnh là hai nữ tì một người đang bóp chân cho hắn, nữ tì còn lại đang bóc quýt cho hắn, dùng đôi môi ngọt ngào không kém gì nước cam mớm từng múi cho vào miệng hắn, bị hắn vừa húp nước cam vừa hôn tới tấp, vừa nhấm nháp đôi môi hình tim tuyệt đẹp của mỹ nhân, vừa thưởng thức hương vị quýt ngọt lịm, quả là không gì sung sướng bằng.
Hai nữ tì này là cặp mỹ nhân được hắn cực kỳ sủng ái, tên của họ là Thư Nhi, Phục Nhi, tên hợp lại là Thư Phục (tức là "phê" trong tiếng Việt). Yển Tương Sư đang định bụng mấy hôm nữa sẽ cho họ làm tiểu thiếp phu nhân, để cho hai nàng càng thêm ân cần ôn nhu với đại lão gia của mình, một bên hầu hạ, một bên dùng lời hàn huyên ngọt ngào khiến hắn mê tít không thôi.
Lần trước phạt Ngô cứu Trần, giữa đường trúng mai phục của Anh Đào, phía mông của Yển Tương Sư dính phải một độc tiễn của quân Ngô, khi độc tính phát tác, đầu sưng như đầu lợn, đến cả mẹ hắn cũng không nhận ra nổi.
Yển Tương Sư cùng Nang Ngõa, Phí Vô Kỵ vốn cùng một phe, hiện nay quyền thế đều kém hơn Phí Vô Kỵ, trông thấy bệnh tình của hắn như vậy, Phí Vô Kỵ giở khóc giở cười, cơn lửa giận không tiện phát tiết, cuối cùng cũng không trị tội của hắn, chỉ để hắn ở trong phủ dưỡng bệnh, lần này Phí Vô Kỵ đích thân dẫn binh đi phạt Ngô, đã giao việc ở Sở quốc giao toàn bộ cho hắn.
Có điều theo Yển Tương Sư, việc phải giải quyết xưa nay không nhiều lắm, Phí Vô Kỵ không ở đây, nhiều việc hắn không đứng ra được, Sở vương và Vương thái hậu trong cung cũng khá yên tĩnh, trong lúc rảnh rỗi, hắn vừa dưỡng thương, vừa cùng đánh đàn, câu cá với hai vị ái thê, ngày tháng trôi qua thật êm đềm.
Giờ này hắn đang hưởng phúc trong quý phủ, bên ngoài đột nhiên cất lên tiếng động xôn xao, Yển Tương Sư nhíu mày, vẻ mặt không vui nói:
- Tên nào làm ồn bên ngoài đấy? Cút cho ta!
Vừa dứt lời, "Rầm" một tiếng, cánh cửa mở toang, hai người lăn lông lốc vào trong phòng, Yển Tương Sư nhìn vào, thì ra là hai tên gia nô thân tín trong nhà, không khỏi cười mắng:
- Vội vàng làm cái gì thế? Hai đứa ngu xuẩn, làm sao mà bảo các ngươi lăn vào đây, thì các ngươi lăn thật thế hả?
/374
|