Nhận lấy Phi Linh Câu từ tay Lâm Nhã Phi, không ai có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt của Độc Cô Bá Nhật lúc này. Tuy vậy lúc này trong lòng của Độc Cô Bá Nhật đang hết sức tàn độc.
- “Được lắm, hay cho một tên Trịnh Quy Nhân, nếu có cơ hội đừng trách sao ta ra tay độc ác”.
Trong khi đó trên gương mặt của Trịnh Quy Nhân có đôi chút hả hê, không có chút gì gọi là buồn phiền vì không mua được thứ mình muốn. Lão ta không hề có chút cố kỵ gì trước thân phận trưởng lão của Thiết Ảnh Môn, từ đó dễ dàng nhận ra sự phân hóa của tông môn đã đến mức báo động.
Lâm Nhã Phi vẫn tiếp tục vai trò của mình, thản nhiên cười và nói.
- Tiếp tục buổi đấu giá, chính là một trong ba món bảo vật chủ chốt của lần này.
Trần Tiến hiển nhiên chưa xem qua giới thiệu về danh sách các loại bảo vật nên thái độ cũng tương đối bình thường, nhưng ở bên cạnh hai người Cố Tiểu Trầm và Trương Tiểu Xuân có chút hồi hộp chờ mong.
- Món kế tiếp là gì vậy? Tại sao muội có vẻ kích động như vậy.
Trần Tiến nghi hoặc hỏi.
- Trong kỳ đấu giá lần này, ngoại trừ những món mà nãy giờ mà huynh thấy thì có ba kiện bảo vật cực kỳ trân quý được mang ra đấu giá. Kiện bảo vật đầu tiên mà cô Lâm Nhã Phi kia chuẩn bị giới thiệu chính là Hư Thần Đan.
- Hư Thần Đan. - Trần Tiến giật mình
- Đúng vậy, với tuyệt đại đa số người tu luyện tại La Thành đại lục này, đan dược đó chính là bảo vật trân quý nhất. Chỉ có đột phá Nguyên Anh đạt đến Hư Thần thì mới xem như chân chính bước đi trên con đường tu tiên này. Rất nhiều người đứng trước ngưỡng cửa đó và thất bại cho nên một viên Hư Thần Đan mang thêm hai thành cơ hội cho họ có thể xem như bảo vật vô giá.
Quả thật những điều Cố Tiểu Trầm nói không hề khoa trương, ở cả cái Lâm Quốc được bao nhiêu Hư Thần tu sĩ chứ. Những người đó ai mà không đỉnh đỉnh đại danh khiến hàng vạn người sùng bái.
Lúc này, Lâm Nhã Phi đã đặt lọ đan dược Hư Thần Đan lên bàn đấu giá. Ánh mắt chớp động khiến người đối diện không thể nào tránh khỏi vài suy nghĩ xấu xa.
- Hư Thần Đan, có lẽ rất nhiều người ở đây đã biến đến công dụng của nó. Cho nên tiểu nữ cũng không cần phải giới thiệu quá nhiều. Giá khởi điểm của nó là hai trăm ngàn linh thạch trung phẩm. Mỗi lần tăng giá phải ít nhất hai mươi ngàn linh thạch trung phẩm.
Không khí cả hội trường từ xôn xao chuyển sang ngưng trọng. Có mặt ở đây có rất nhiều lão quái chuẩn bị đột phá Nguyên Anh nên có thể xem như Hư Thần Đan này chính là thứ khiến họ thèm khát nhất lúc này.
Bất ngờ nhất, người đầu tiên báo giá lại đến từ vị trí Hoàng Cấp. Một người đàn ông trung niên báo giá.
- Hai trăm năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch.
Vừa dứt lời vô số thần thức liền quét qua vị trí đó. Không ngờ ở ghế Hoàng Cấp lại tồn tại một cao thủ cũng đã Nguyên Anh hậu kỳ, điều đó nhất thời khiến nhiều người suy đoán lai lịch của ông ta.
Độc Cô Bá Nhật giọng có chút cao ngạo báo giá.
- Ba trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Rất nhiều người ở đây biết, Độc Cô Bá Nhật đang chuẩn bị trùng kích đánh sâu vào Hư Thần để thăng cấp nên Hư Thần Đan này có thể nói không ai ở hội đấu giá này mong muốn có hơn ông ta. Nhưng cũng ngược lại, có không ít người không muốn ông ta đạt được điều đó, nên lập tức cạnh tranh nổ ra.
Trịnh Quy Nhân tiếp tục giọng điệu trầm ổn của mình báo giá.
- Ba trăm năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch.
Không ngờ cả ba người đầu tiên tăng giá mỗi bước đều là năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch, có thể nói đó là con số khiến rất nhiều người ở đây phải thèm khát.
Mộ Dung thế gia cũng không đứng ngoài, gia chủ Mộ Dung Kim cũng báo giá.
- Bốm trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Chỉ nháy mắt đã tăng giá lên gấp đôi, quả nhiên đan dược thăng cấp độ luôn là loại đan dược khiến người ta phải hao tài tốn của.
Trần Tiến cũng đang ngồi tính toán, một viên Hư Thần Đan giá trị sơ bộ ít nhất giá trị cũng gấp năm trăm lần Trúc Cơ Đan. Ánh mắt hắn có chút tham lam khi nhìn lọ đan dược Hư Thần Đan đó. Tham gia lần đấu giá này, hắn mới chân chính biết được bản thân hắn nghèo như thế nào, điều này thúc đẩy bản thân hắn nghĩ cách kiếm tiền. Luyện Đan, Luyện Khí thứ nào hắn cũng đã có cơ sở và sự trợ giúp từ Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư, cho nên hắn đã ra một quyết định.
- “Linh thạch trong thiên hạ nhiều vô số, nếu mình không kiếm một ít thì thật có lỗi với tài năng của bản thân.”
Dĩ nhiên Cố Tiểu Trầm không hề biết được một chút chuyển biến nhỏ trong tâm lý của hắn, mà cũng chỉ đang hết sức hâm mộ nhìn các lão quái tranh giành. Dù cô ở Thiên Lam Môn, một tông môn cấp bảy nhưng Hư Thần Đan cũng không phải nói có là có mà phải mười năm mới phát ra một viên cho đệ tử Nguyên Anh xuất sắc nhất.
Ở dưới tràng đấu, những bên đấu giá đang giương cung bạt kiếm với nhau nhưng chẳng ai có ý định hăm dọa người khác. Ở Nam Lân thành hay lớn hơn là Thiết Ảnh Môn mối quan hệ của những thế lực đều có chút quỷ dị. Nếu muốn không chế một thế lực khác thì lại sợ sẽ để đối thủ khác ngư ông đắc lợi, nhưng nếu liên thủ thì lại mang lòng nghi kỵ lẫn nhau. Cho nên từ xưa đến nay luôn hình thành thế đối chọi hòa bình một cách vi diệu như vậy.
Thành chủ Nam Lân thành là một người căn bản luôn mong muốn cục diện hòa bình như vậy diễn ra, nhưng sự mê hoặc của Hư Thần Đan quá lớn. Cũng dễ hiểu, chỉ cần tiến cấp đến Hư Thần thì rõ ràng ông ta cũng không cần quá lo sợ những thế lực khác. Cuối cùng ông cũng đã chính thức tham gia tràng đấu giá.
- Năm trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Mọi người đều ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía gian phòng Thiên Cấp nơi mà thành chủ Nam Lân Thành Phan Thế Danh đang ngồi.
Lúc này dường như cả bốn thế lực đều đã lao vào cuộc tranh đấu, thế cục trước mắt thì người được hưởng lợi chân chính là Thiết Ảnh Đường.
Mộ Dung thế gia là đồng minh của Thiết Ảnh Đường, cũng đang góp một tay vào cuộc chiến tranh giành này.
- Quả nhiên xưa nay nghe nói thành chủ Phan Thế Danh làm việc cần kiệm, lúc này chỉ một câu đã vung tay năm trăm ngàn trung phẩm linh thạch. Mộ Dung Kim ta quả nhiên bội phục, thế nhưng dù Mộ Dung thế gia gia sản có hạn nhưng Hư Thần Đan không thể không có, cho nên đành cắn răng đưa cái giá. Sáu trăm ngàn trung phẩm linh thạch vậy.
Hít một hơi sâu, đồng loạt tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở. Cái giá này có thể nói đã vượt qua giá trị thực tế của viên đan dược này rồi.
Trương Tiểu Xuân nghe các lão tiền bối báo giá mà tim đã nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu vì cái giá như vậy. Trần Tiến thì dường như trong cuộc đấu giá này phát hiện hướng đi trong tương lai của bản thân mình.
Độc Cô Bá Nhật vừa phải đổ ra không ít tài sản cho Phi Linh Câu nếu bây giờ phải tiếp tục tranh giành thì đối với ông tương đối nhiều khó khăn. Thế nhưng mê hoặc vẫn là mê hoặc, ông ta cắn răng đưa ra cái giá có thể xem như tiêu hao hai phần ba tài sản của chính mình.
- Sáu trăm năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch.
Cái giá lại càng được đẩy lên cao, cả Phan Thế Danh hay Mộ Dung Kim đều có chút do dự và tính toán trong lòng. Trịnh Quy Nhân là người ra tay để phá đám Độc Cô Bá Nhật cho nên khi nhìn thấy giá của lão ta đưa ra, cũng nhanh chóng báo giá.
- Bảy trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Độc Cô Bá Nhật lúc này không còn giữ được bình tĩnh, thấy thái độ hơi do dự của hai người Phan Thế Danh và Mộ Dung Kim. Ông ta trong lòng đang có chút đắc ý, không ngờ cái tên Trịnh Quy Nhân này năm lần bảy lượt phá đám. Ông ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm về phía Trịnh Quy Nhân nói.
- Đừng tưởng có nhị sư huynh bảo vệ thì có thể làm càn, chỉ cần ta muốn thì Khúc Linh Môn người sẽ tan biến trong một đêm.
Trịnh Quy Nhân cũng không hề thua kém khí thế, nói.
- Giàu không bằng người lại tính giở trò uy hiếp, như vậy mà dám xưng là ngũ trưởng lão của Thiết Ảnh Môn sao.
- Được, hay lắm!! Ta ra giá tám trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Trịnh Quy Nhân ho khan một tiếng, rồi đưa ngón tay cái lên tán thưởng Độc Cô Bá Nhật.
- Hay, hay lắm. Quả nhiên xứng danh ngũ trưởng lão của Thiết Ảnh Môn.
Cả sàn đầu giá dường như minh bạch, chỉ sợ là Độc Cô Bá Nhật lần này lại phải ăn quả đắng từ Trịnh Quy Nhân rồi.
Ngay cả Trịnh Quy Nhân cũng buông tay, thì dĩ nhiên Mộ Dung Kim hay Phan Thế Danh cũng không muốn nhảy vào mà cầm lấy cực lửa nóng hiện tại. Giờ chỉ cần một ai đấu giá thêm vào thì hết chín phần là trở thành kẻ thù không đội trời chung với Độc Cô Bá Nhật như tên Trịnh Quy Nhân rồi.
Lần lượt Tám trăm ngàn trung phẩm linh thạch được hô vang ba lần, Lâm Nhã Phi gõ búa thông báo đấu giá thành công.
Chỉ có hai món đồ đã lấy mất của Độc Cô Bá Nhật hơn một triệu trung phẩm linh thạch. Có thể nói đến tình trạng hiện giờ có lẽ khó có ai mà tiêu hao số lượng lớn linh thạch như ông ta trong buổi đấu già lần này.
Bảo vật quý giá tiếp theo là Thái Dương Kiếm, pháp khí Địa Cấp hạ giai. Có thể nói là một trong các bảo vật cấp cao nhất ở Hoa Quốc này. Chính bản thân của Trần Tiến cũng có chút thưởng thức nó, chỉ nhìn từ xa đã thấy luồng sáng tỏa ra từ thanh kiếm. Khí thế phát ra thể hiện mình là một tuyệt thế bảo kiếm. So ra từ trước tới nay chỉ có Viêm Long Kiếm của Cố Tiểu Trầm là có thể sánh bằng.
Sau một hồi tranh giành thì cuối cùng, Mộ Dung Kim đã chiến thắng trong cuộc đấu giá. Thái Dương Kiếm này đã tiêu hao của lão ta hơn năm trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Bảo vật cuối cùng là một ngọc giản ghi chép Mai Hoa Thập Bát Cấm. Ghi chép mười tám loại cấm chế khởi nguồn. Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi từ trong thức hải của Trần Tiến phát ra một thanh âm vô cùng quen thuộc.
- “Mai Hoa Thập Bát Cấm, cội nguồn của cấm chế.”
- “Được lắm, hay cho một tên Trịnh Quy Nhân, nếu có cơ hội đừng trách sao ta ra tay độc ác”.
Trong khi đó trên gương mặt của Trịnh Quy Nhân có đôi chút hả hê, không có chút gì gọi là buồn phiền vì không mua được thứ mình muốn. Lão ta không hề có chút cố kỵ gì trước thân phận trưởng lão của Thiết Ảnh Môn, từ đó dễ dàng nhận ra sự phân hóa của tông môn đã đến mức báo động.
Lâm Nhã Phi vẫn tiếp tục vai trò của mình, thản nhiên cười và nói.
- Tiếp tục buổi đấu giá, chính là một trong ba món bảo vật chủ chốt của lần này.
Trần Tiến hiển nhiên chưa xem qua giới thiệu về danh sách các loại bảo vật nên thái độ cũng tương đối bình thường, nhưng ở bên cạnh hai người Cố Tiểu Trầm và Trương Tiểu Xuân có chút hồi hộp chờ mong.
- Món kế tiếp là gì vậy? Tại sao muội có vẻ kích động như vậy.
Trần Tiến nghi hoặc hỏi.
- Trong kỳ đấu giá lần này, ngoại trừ những món mà nãy giờ mà huynh thấy thì có ba kiện bảo vật cực kỳ trân quý được mang ra đấu giá. Kiện bảo vật đầu tiên mà cô Lâm Nhã Phi kia chuẩn bị giới thiệu chính là Hư Thần Đan.
- Hư Thần Đan. - Trần Tiến giật mình
- Đúng vậy, với tuyệt đại đa số người tu luyện tại La Thành đại lục này, đan dược đó chính là bảo vật trân quý nhất. Chỉ có đột phá Nguyên Anh đạt đến Hư Thần thì mới xem như chân chính bước đi trên con đường tu tiên này. Rất nhiều người đứng trước ngưỡng cửa đó và thất bại cho nên một viên Hư Thần Đan mang thêm hai thành cơ hội cho họ có thể xem như bảo vật vô giá.
Quả thật những điều Cố Tiểu Trầm nói không hề khoa trương, ở cả cái Lâm Quốc được bao nhiêu Hư Thần tu sĩ chứ. Những người đó ai mà không đỉnh đỉnh đại danh khiến hàng vạn người sùng bái.
Lúc này, Lâm Nhã Phi đã đặt lọ đan dược Hư Thần Đan lên bàn đấu giá. Ánh mắt chớp động khiến người đối diện không thể nào tránh khỏi vài suy nghĩ xấu xa.
- Hư Thần Đan, có lẽ rất nhiều người ở đây đã biến đến công dụng của nó. Cho nên tiểu nữ cũng không cần phải giới thiệu quá nhiều. Giá khởi điểm của nó là hai trăm ngàn linh thạch trung phẩm. Mỗi lần tăng giá phải ít nhất hai mươi ngàn linh thạch trung phẩm.
Không khí cả hội trường từ xôn xao chuyển sang ngưng trọng. Có mặt ở đây có rất nhiều lão quái chuẩn bị đột phá Nguyên Anh nên có thể xem như Hư Thần Đan này chính là thứ khiến họ thèm khát nhất lúc này.
Bất ngờ nhất, người đầu tiên báo giá lại đến từ vị trí Hoàng Cấp. Một người đàn ông trung niên báo giá.
- Hai trăm năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch.
Vừa dứt lời vô số thần thức liền quét qua vị trí đó. Không ngờ ở ghế Hoàng Cấp lại tồn tại một cao thủ cũng đã Nguyên Anh hậu kỳ, điều đó nhất thời khiến nhiều người suy đoán lai lịch của ông ta.
Độc Cô Bá Nhật giọng có chút cao ngạo báo giá.
- Ba trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Rất nhiều người ở đây biết, Độc Cô Bá Nhật đang chuẩn bị trùng kích đánh sâu vào Hư Thần để thăng cấp nên Hư Thần Đan này có thể nói không ai ở hội đấu giá này mong muốn có hơn ông ta. Nhưng cũng ngược lại, có không ít người không muốn ông ta đạt được điều đó, nên lập tức cạnh tranh nổ ra.
Trịnh Quy Nhân tiếp tục giọng điệu trầm ổn của mình báo giá.
- Ba trăm năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch.
Không ngờ cả ba người đầu tiên tăng giá mỗi bước đều là năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch, có thể nói đó là con số khiến rất nhiều người ở đây phải thèm khát.
Mộ Dung thế gia cũng không đứng ngoài, gia chủ Mộ Dung Kim cũng báo giá.
- Bốm trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Chỉ nháy mắt đã tăng giá lên gấp đôi, quả nhiên đan dược thăng cấp độ luôn là loại đan dược khiến người ta phải hao tài tốn của.
Trần Tiến cũng đang ngồi tính toán, một viên Hư Thần Đan giá trị sơ bộ ít nhất giá trị cũng gấp năm trăm lần Trúc Cơ Đan. Ánh mắt hắn có chút tham lam khi nhìn lọ đan dược Hư Thần Đan đó. Tham gia lần đấu giá này, hắn mới chân chính biết được bản thân hắn nghèo như thế nào, điều này thúc đẩy bản thân hắn nghĩ cách kiếm tiền. Luyện Đan, Luyện Khí thứ nào hắn cũng đã có cơ sở và sự trợ giúp từ Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư, cho nên hắn đã ra một quyết định.
- “Linh thạch trong thiên hạ nhiều vô số, nếu mình không kiếm một ít thì thật có lỗi với tài năng của bản thân.”
Dĩ nhiên Cố Tiểu Trầm không hề biết được một chút chuyển biến nhỏ trong tâm lý của hắn, mà cũng chỉ đang hết sức hâm mộ nhìn các lão quái tranh giành. Dù cô ở Thiên Lam Môn, một tông môn cấp bảy nhưng Hư Thần Đan cũng không phải nói có là có mà phải mười năm mới phát ra một viên cho đệ tử Nguyên Anh xuất sắc nhất.
Ở dưới tràng đấu, những bên đấu giá đang giương cung bạt kiếm với nhau nhưng chẳng ai có ý định hăm dọa người khác. Ở Nam Lân thành hay lớn hơn là Thiết Ảnh Môn mối quan hệ của những thế lực đều có chút quỷ dị. Nếu muốn không chế một thế lực khác thì lại sợ sẽ để đối thủ khác ngư ông đắc lợi, nhưng nếu liên thủ thì lại mang lòng nghi kỵ lẫn nhau. Cho nên từ xưa đến nay luôn hình thành thế đối chọi hòa bình một cách vi diệu như vậy.
Thành chủ Nam Lân thành là một người căn bản luôn mong muốn cục diện hòa bình như vậy diễn ra, nhưng sự mê hoặc của Hư Thần Đan quá lớn. Cũng dễ hiểu, chỉ cần tiến cấp đến Hư Thần thì rõ ràng ông ta cũng không cần quá lo sợ những thế lực khác. Cuối cùng ông cũng đã chính thức tham gia tràng đấu giá.
- Năm trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Mọi người đều ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía gian phòng Thiên Cấp nơi mà thành chủ Nam Lân Thành Phan Thế Danh đang ngồi.
Lúc này dường như cả bốn thế lực đều đã lao vào cuộc tranh đấu, thế cục trước mắt thì người được hưởng lợi chân chính là Thiết Ảnh Đường.
Mộ Dung thế gia là đồng minh của Thiết Ảnh Đường, cũng đang góp một tay vào cuộc chiến tranh giành này.
- Quả nhiên xưa nay nghe nói thành chủ Phan Thế Danh làm việc cần kiệm, lúc này chỉ một câu đã vung tay năm trăm ngàn trung phẩm linh thạch. Mộ Dung Kim ta quả nhiên bội phục, thế nhưng dù Mộ Dung thế gia gia sản có hạn nhưng Hư Thần Đan không thể không có, cho nên đành cắn răng đưa cái giá. Sáu trăm ngàn trung phẩm linh thạch vậy.
Hít một hơi sâu, đồng loạt tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở. Cái giá này có thể nói đã vượt qua giá trị thực tế của viên đan dược này rồi.
Trương Tiểu Xuân nghe các lão tiền bối báo giá mà tim đã nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu vì cái giá như vậy. Trần Tiến thì dường như trong cuộc đấu giá này phát hiện hướng đi trong tương lai của bản thân mình.
Độc Cô Bá Nhật vừa phải đổ ra không ít tài sản cho Phi Linh Câu nếu bây giờ phải tiếp tục tranh giành thì đối với ông tương đối nhiều khó khăn. Thế nhưng mê hoặc vẫn là mê hoặc, ông ta cắn răng đưa ra cái giá có thể xem như tiêu hao hai phần ba tài sản của chính mình.
- Sáu trăm năm mươi ngàn trung phẩm linh thạch.
Cái giá lại càng được đẩy lên cao, cả Phan Thế Danh hay Mộ Dung Kim đều có chút do dự và tính toán trong lòng. Trịnh Quy Nhân là người ra tay để phá đám Độc Cô Bá Nhật cho nên khi nhìn thấy giá của lão ta đưa ra, cũng nhanh chóng báo giá.
- Bảy trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Độc Cô Bá Nhật lúc này không còn giữ được bình tĩnh, thấy thái độ hơi do dự của hai người Phan Thế Danh và Mộ Dung Kim. Ông ta trong lòng đang có chút đắc ý, không ngờ cái tên Trịnh Quy Nhân này năm lần bảy lượt phá đám. Ông ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm về phía Trịnh Quy Nhân nói.
- Đừng tưởng có nhị sư huynh bảo vệ thì có thể làm càn, chỉ cần ta muốn thì Khúc Linh Môn người sẽ tan biến trong một đêm.
Trịnh Quy Nhân cũng không hề thua kém khí thế, nói.
- Giàu không bằng người lại tính giở trò uy hiếp, như vậy mà dám xưng là ngũ trưởng lão của Thiết Ảnh Môn sao.
- Được, hay lắm!! Ta ra giá tám trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Trịnh Quy Nhân ho khan một tiếng, rồi đưa ngón tay cái lên tán thưởng Độc Cô Bá Nhật.
- Hay, hay lắm. Quả nhiên xứng danh ngũ trưởng lão của Thiết Ảnh Môn.
Cả sàn đầu giá dường như minh bạch, chỉ sợ là Độc Cô Bá Nhật lần này lại phải ăn quả đắng từ Trịnh Quy Nhân rồi.
Ngay cả Trịnh Quy Nhân cũng buông tay, thì dĩ nhiên Mộ Dung Kim hay Phan Thế Danh cũng không muốn nhảy vào mà cầm lấy cực lửa nóng hiện tại. Giờ chỉ cần một ai đấu giá thêm vào thì hết chín phần là trở thành kẻ thù không đội trời chung với Độc Cô Bá Nhật như tên Trịnh Quy Nhân rồi.
Lần lượt Tám trăm ngàn trung phẩm linh thạch được hô vang ba lần, Lâm Nhã Phi gõ búa thông báo đấu giá thành công.
Chỉ có hai món đồ đã lấy mất của Độc Cô Bá Nhật hơn một triệu trung phẩm linh thạch. Có thể nói đến tình trạng hiện giờ có lẽ khó có ai mà tiêu hao số lượng lớn linh thạch như ông ta trong buổi đấu già lần này.
Bảo vật quý giá tiếp theo là Thái Dương Kiếm, pháp khí Địa Cấp hạ giai. Có thể nói là một trong các bảo vật cấp cao nhất ở Hoa Quốc này. Chính bản thân của Trần Tiến cũng có chút thưởng thức nó, chỉ nhìn từ xa đã thấy luồng sáng tỏa ra từ thanh kiếm. Khí thế phát ra thể hiện mình là một tuyệt thế bảo kiếm. So ra từ trước tới nay chỉ có Viêm Long Kiếm của Cố Tiểu Trầm là có thể sánh bằng.
Sau một hồi tranh giành thì cuối cùng, Mộ Dung Kim đã chiến thắng trong cuộc đấu giá. Thái Dương Kiếm này đã tiêu hao của lão ta hơn năm trăm ngàn trung phẩm linh thạch.
Bảo vật cuối cùng là một ngọc giản ghi chép Mai Hoa Thập Bát Cấm. Ghi chép mười tám loại cấm chế khởi nguồn. Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi từ trong thức hải của Trần Tiến phát ra một thanh âm vô cùng quen thuộc.
- “Mai Hoa Thập Bát Cấm, cội nguồn của cấm chế.”
/117
|