Lâm Nhã Phi nóng lòng thử ngay Trú Nhan Đan ngay tại đại hội, khi cô đem viên đan dược bỏ vào trong miệng vô số ánh mắt tập trung quan sát cô.
Một lúc rất nhanh, có vô số luồng linh khí tập trung lên người Lâm Nhã Phi. Trên cơ thể của cô bắt đầu có sự biến đổi lớn, làn da trước đây vô cùng đẹp của Lâm Nhã Phi dường như đang trở nên căng mịn hơn trước. Khuôn mặt quyến rũ cũng thêm nét xinh tươi và đầy sinh khí.
Sờ vào khuôn mặt, cô có thể nhận thấy một chút sự khác biệt lúc trước, toàn thân cô cũng như đang trải qua một chút ít sự biến đổi.
Trước đây có thể nói Lâm Nhã Phi đã là một người đẹp vạn người mê, thì nay càng không có gì để diễn tả thêm sự quyến rũ pha lẫn tươi tắn của cô sau khi phục dụng Trú Nhan Đan. Nhất thời dù là các tiền bối lõi đời cũng phải không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt.
Lúc này đây nếu không nhận ra viên Trú Nhan Đan này là thật thì quả nhiên là kẻ ngu ngốc. Cả hiện trường tức thì trở nên ồn ào, vô số người còn đang tiếc hận vì mình không quyết đoán trong việc này để nữ nhân này nhanh tay đoạt mức.
Có vài người dùng ánh mắt khát vọng hướng về phía Trần Tiến như đang mong chờ hắn sẽ xuất ra thêm một viên nữa. Cuối cùng một người không nhịn được đứng lên hỏi.
- Không biết vị tiểu huynh đệ chẳng hay còn viên Trú Nhan Đan nào hay không?
Lời của một người vừa nói ra, lập tức vô số người nhìn theo ánh mắt mong chờ.
Trần Tiến trước mọi ánh mắt soi xét nhưng cũng đã gạt bỏ được sự căng thẳng như lúc trước mà bình tĩnh đáp.
- Rất tiếc, gia sư trước khi đi ngao du chỉ trao cho tại hạ một viên này mà thôi. Để phòng khi lúc cần thiết có thể sử dụng.
Nhiều người nghi hoặc, gia sư của tên này là ai. Sao lại có được đan dược nghịch thiên đến bực này. Trần Tiến trước khi đã được ba vị tiền bối cho biết Hải Thượng Lãng đã mất tích một vạn năm trước, cho nên khi dùng cái chiêu bài gia sư này ra hắn hoàn toàn tin tưởng sẽ không ai kiểm chứng được.
Từ trong phòng Thiên Giai của vị ngũ trưởng lão Độc Cô Bá Nhật truyền ra âm thành hỏi.
- Chẳng hay lệnh sư của người là ai?
Trong âm thanh có mang theo chút kình lực truyền tới Trần Tiến, nếu không phải Trần Tiến tu luyện công pháp Đại Việt Tinh Thần là loại gia tăng tinh thần, thần thức thì đã bị kình lực này ảnh hưởng. Tuy vậy sắc mặt của Trần Tiến cũng tái đi trong một nhịp thở, nhưng rất nhanh khi ổn định lại vẫn cung kính đáp.
- Thưa tiền bối, gia sư của vãn bối tên là Hải Thượng Lãng.
Cái tên này vô cùng xa lạ với rất nhiều người, nhưng khi Độc Cô Bá Nhật nghe thấy khuôn mặt cũng khẽ biến sắc. Ngoại trừ Độc Cô Bá Nhật ra, thì vẫn còn có một vài người đã từng nghe qua danh xưng của Đan Vương Hải Thượng Lãng nên cũng có một thoáng giật mình.
Độc Cô Bá Nhật không nhịn được hỏi tới.
- Có thật gia sư của người tên Hải Thượng Lãng.
Trần Tiến dĩ nhiên không nói thẳng trực tiếp sư phụ của mình là cái tên đó rồi, bèn đem cố sự khi mình gặp ba vị tiền bối Đan Sư Hội để kể.
- Quả thực vãn bối cũng không rõ ràng lắm tên của gia sư nhưng khi kể qua một vài chuyện cho ba vị tiền bối thì ba vị tiền bối đã cho vãn bối biết tên của gia sư tại hạ.
Độc Cô Bá Nhật khi nghe qua chuyện này thì tiêu tan phần lớn sự nghi ngờ, dù sao danh vọng của ba người Đan Sư Lương Minh Nhật ở La Thành đại lục này hết sức phi thường. Dù sao cũng chỉ có Đan Vương trong truyền thuyết thì mới tùy tiện cấp cho một ký danh đệ tử của mình một viên Trú Nhan Đan như vậy chứ.
Nhiều người trước đó có lòng tham muốn tìm cơ hội ra tay để xem coi có cơ hội nào tìm kiếm thêm một viên đan dược trong túi trữ vật của Trần Tiến hay không cũng đành nhịn xuống.
Đường Chủ Phạm Phú Thịnh ánh mắt có chút ý cười nghĩ trong bụng:
- “Lần này có lẽ mình đã bắt được quý nhân rồi, không chỉ một đệ tử đến từ Thiên Lam Môn mà còn có một người là đệ tử của Đan Vương trong truyền thuyết nữa. “
Lâm Nhã Phi lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tâm tình của cô thật tốt. Nhìn về phía của Trần Tiến, không ngờ cô lập mở miệng nói.
- Viên đan dược này quả nhiên là thật, món ân tình này của công tử tiểu nữ xin nhận.
Trần Tiến cũng chỉ gật đầu, có chút không dám trực tiếp đối diện với ánh mắt của Lâm Nhã Phi. Vốn dĩ cô không chỉ có vẻ xinh đẹp quyến rũ thành thục so với Đặng Ngọc Nhi ở kiếp trước còn nhỉn hơn đôi chút, vậy nên sau khi phục dụng Trú Nhan Đan thì quả thực bây giờ mị lực trên người cô gia tăng bội phần.
Trời sinh ra quả nhiên nữ nhân luôn có sự đố kỵ với nhau, thấy ánh mắt có chút tình tứ của Lâm Nhã Phi dành cho Trần Tiến làm cho Cố Tiểu Trâm có chút khó chịu trong lòng. Nên không nhịn được nhéo vào bên hông Trần Tiến một cái.
Trần Tiến bị một đòn đau, quay mặt qua thấy gương mặt có phần uất ức của Cố Tiểu Trầm liền minh bạch chuyện gì, cho nên đâu dám phản kháng gì chỉ im lặng mà chịu đựng.
Bên trong một căn phòng Địa Cấp khác, cũng có bốn người tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ đang ngồi nói chuyện với nhau đôi lúc lại quay qua quan sát căn phòng của Trần Tiến.
- Lão Tống người nghĩ hắn có thật là đệ tử của Đan Vương tiền bối trong truyền thuyết không.
Một lão già áo xám đang hỏi.
Người được hỏi cũng là một lão già tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ chuẩn bị tiến cấp đến Kim Đan đại viên mãn. Ông ta khi nghe người đàn ông áo xám hỏi như vậy liền trầm ngâm một xíu rồi ánh mắt vô cùng thâm độc nói.
- Cho dù là thật thì sao, nếu chúng ta lựa chọn một địa phương kín đáo mà ra tay thì sẽ không ai biết chúng ta làm.
Một lão già khác không xác định được tuổi cũng gật đầu dường như tán đồng với lời của ông lão tên Tống này.
- Bốn người chúng ta đều là Kim Đan hậu kỳ nếu giết hai tên nhóc đó là việc hết sức đơn giản. Chỉ cần làm sao cho triệt để mọi chứng cứ có liên quan đến chúng ta thì sẽ không lo sợ bị Đan Sư Hội hay Đan Vương gì đó trả thù.
Bà lão duy nhất trong bốn người hơi nhíu mày một cái rồi nói.
- Chúng ta cũng phải cẩn thận, hắn dù sao cũng đến từ căn phòng Địa Cấp có lẽ lai lịch cũng không đơn giản.
- Hừ, hắn ở phòng Địa Cấp chúng ta cũng ở phòng Địa Cấp chẳng lẽ so với hai tên nhóc đó lai lịch của Tứ Phương Sát Tinh của chúng ta còn thấp hơn chúng sao. Tám phần ta đoán được do dựa hơi của ba vị tiền bối Đan Sư Hội mà thôi.
Ông lão áo xám không đồng tình nói.
Lão Tống cũng không muốn bốn người xảy ra xung đột lúc này liền nói xen vão.
- Dù sao chúng ta cũng phải thử, chỉ cần nếu hắn rời khỏi thành thì chúng ta sẽ lập tức ra tay. Dù sao đối với chúng ta Mai Hoa Cấm Chế không thể bỏ qua được. Chỉ cần bốn người chúng ta dùng thời gian mười năm chia nhau học trận pháp của Mai Hoa Cấm Chế sẽ giải được trận pháp che giấu bản đồ trên bức tượng để biết được địa điểm cất giấu Hoàng Tinh Thạch.
Không ngờ cả bốn người âm mưu tìm cách sát hại Trần Tiến lại vì muốn có bản đồ dẫn đến di tích của Hoàng Tinh Thạch. Nếu bọn chúng biết Trần Tiến biết rõ vị trí của di tích đó thì không biết biểu tình lúc này sẽ ra sao.
Lúc này ở Đại Hội đã đi đến hồi kết, Lâm Nhã Phi một lần nữa cất cái giọng ngọt ngào của mình lên.
- Cám ơn tất cả mọi người đã đến tham gia buổi đấu giá hôm nay.
Trần Tiến cùng Cố Tiểu Trầm đang chuẩn bị rời khỏi phòng đấu giá thì bất ngờ cùng lúc nhận lời mời của ba người thành chủ Nam Lân Thành Chủ Phan Thế Danh, Ngũ trưởng lão của Thiết Ảnh Môn Độc Cô Bá Nhật và Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Kim.
Trần Tiến có chút được yêu quý quá mà hoảng sợ, cùng một lúc cả ba thế lực đều gửi lời mời rất rõ ràng chỉ cần Trần Tiến đi đến một trong ba nơi sẽ trở thành kẻ thù của hai thế lực còn lại. Trong lòng của hắn có chút thầm kêu khổ.
- “Đúng là bản thân vừa phong quang một chút, tai họa liền ập đến mà.”
Nhìn ngọc giản chứa Mai Hoa Cấm Chế đang nằm im trong túi trữ vật, Trần Tiến có chút cảm giác đỡ thiệt thòi. Dù sao có được thứ này tương lai không còn phải đau đầu trước các loại cấm chế, trận pháp nữa.
Cố Tiểu Trầm biết rằng tình huống của hai người lúc này vô cùng xấu, cho nên cô tâm tư vô cùng linh hoạt. Không chỉ từ chối lời mời, mà còn nói một câu khiến cả ba gia đinh vô cùng sợ hãi.
- Hai chúng tôi từ Thiên Lam Môn một tông môn cấp bảy đến từ Hải Vân đại lục đến đây để thí luyện và lịch lãm đã chọn nơi của Đường Chủ Thiết Ảnh Đường làm nơi tá túc. Nếu cả ba vị có lòng thì xin mời thông tri đến Đường Chủ Phạm Phú Thịnh để tránh cho chúng tôi thất lễ.
Một câu nói vô cùng thông minh, không chỉ chuyển áp lực lên vị Đường Chủ Phạm Phú Thịnh mà còn thể hiện lai lịch vô cùng mạnh mẽ của họ. Cả cái Hoa Quốc này chỉ có một Tông Môn sáu sao duy nhất, thì làm sao có ai đủ tư cách để chèn ép người đến từ Tông Môn bảy sao. Đạo lý từ xưa đến nay vô cùng đơn giản, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi.
Cho nên ba tên gia đinh vô cùng sợ hãi trước thông tin này lập tức quay trở về để báo cho chủ nhân của họ. Cả ba không hẹn mà cùng có chút bất ngờ trước lai lịch của hai người họ, dĩ nhiên dù bất ngờ nhưng cả ba đều có biểu tình khác nhau. Vui mừng nhất là Mộ Dung Kim vì Đường Chủ Thiết Ảnh Đường chính là đồng minh của gã, có chút âm trầm là Nam Lân Thành Chủ, còn ngũ trưởng lão Độc Cô Bá Nhật thì có hơi chút lo lắng.
Một lúc rất nhanh, có vô số luồng linh khí tập trung lên người Lâm Nhã Phi. Trên cơ thể của cô bắt đầu có sự biến đổi lớn, làn da trước đây vô cùng đẹp của Lâm Nhã Phi dường như đang trở nên căng mịn hơn trước. Khuôn mặt quyến rũ cũng thêm nét xinh tươi và đầy sinh khí.
Sờ vào khuôn mặt, cô có thể nhận thấy một chút sự khác biệt lúc trước, toàn thân cô cũng như đang trải qua một chút ít sự biến đổi.
Trước đây có thể nói Lâm Nhã Phi đã là một người đẹp vạn người mê, thì nay càng không có gì để diễn tả thêm sự quyến rũ pha lẫn tươi tắn của cô sau khi phục dụng Trú Nhan Đan. Nhất thời dù là các tiền bối lõi đời cũng phải không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt.
Lúc này đây nếu không nhận ra viên Trú Nhan Đan này là thật thì quả nhiên là kẻ ngu ngốc. Cả hiện trường tức thì trở nên ồn ào, vô số người còn đang tiếc hận vì mình không quyết đoán trong việc này để nữ nhân này nhanh tay đoạt mức.
Có vài người dùng ánh mắt khát vọng hướng về phía Trần Tiến như đang mong chờ hắn sẽ xuất ra thêm một viên nữa. Cuối cùng một người không nhịn được đứng lên hỏi.
- Không biết vị tiểu huynh đệ chẳng hay còn viên Trú Nhan Đan nào hay không?
Lời của một người vừa nói ra, lập tức vô số người nhìn theo ánh mắt mong chờ.
Trần Tiến trước mọi ánh mắt soi xét nhưng cũng đã gạt bỏ được sự căng thẳng như lúc trước mà bình tĩnh đáp.
- Rất tiếc, gia sư trước khi đi ngao du chỉ trao cho tại hạ một viên này mà thôi. Để phòng khi lúc cần thiết có thể sử dụng.
Nhiều người nghi hoặc, gia sư của tên này là ai. Sao lại có được đan dược nghịch thiên đến bực này. Trần Tiến trước khi đã được ba vị tiền bối cho biết Hải Thượng Lãng đã mất tích một vạn năm trước, cho nên khi dùng cái chiêu bài gia sư này ra hắn hoàn toàn tin tưởng sẽ không ai kiểm chứng được.
Từ trong phòng Thiên Giai của vị ngũ trưởng lão Độc Cô Bá Nhật truyền ra âm thành hỏi.
- Chẳng hay lệnh sư của người là ai?
Trong âm thanh có mang theo chút kình lực truyền tới Trần Tiến, nếu không phải Trần Tiến tu luyện công pháp Đại Việt Tinh Thần là loại gia tăng tinh thần, thần thức thì đã bị kình lực này ảnh hưởng. Tuy vậy sắc mặt của Trần Tiến cũng tái đi trong một nhịp thở, nhưng rất nhanh khi ổn định lại vẫn cung kính đáp.
- Thưa tiền bối, gia sư của vãn bối tên là Hải Thượng Lãng.
Cái tên này vô cùng xa lạ với rất nhiều người, nhưng khi Độc Cô Bá Nhật nghe thấy khuôn mặt cũng khẽ biến sắc. Ngoại trừ Độc Cô Bá Nhật ra, thì vẫn còn có một vài người đã từng nghe qua danh xưng của Đan Vương Hải Thượng Lãng nên cũng có một thoáng giật mình.
Độc Cô Bá Nhật không nhịn được hỏi tới.
- Có thật gia sư của người tên Hải Thượng Lãng.
Trần Tiến dĩ nhiên không nói thẳng trực tiếp sư phụ của mình là cái tên đó rồi, bèn đem cố sự khi mình gặp ba vị tiền bối Đan Sư Hội để kể.
- Quả thực vãn bối cũng không rõ ràng lắm tên của gia sư nhưng khi kể qua một vài chuyện cho ba vị tiền bối thì ba vị tiền bối đã cho vãn bối biết tên của gia sư tại hạ.
Độc Cô Bá Nhật khi nghe qua chuyện này thì tiêu tan phần lớn sự nghi ngờ, dù sao danh vọng của ba người Đan Sư Lương Minh Nhật ở La Thành đại lục này hết sức phi thường. Dù sao cũng chỉ có Đan Vương trong truyền thuyết thì mới tùy tiện cấp cho một ký danh đệ tử của mình một viên Trú Nhan Đan như vậy chứ.
Nhiều người trước đó có lòng tham muốn tìm cơ hội ra tay để xem coi có cơ hội nào tìm kiếm thêm một viên đan dược trong túi trữ vật của Trần Tiến hay không cũng đành nhịn xuống.
Đường Chủ Phạm Phú Thịnh ánh mắt có chút ý cười nghĩ trong bụng:
- “Lần này có lẽ mình đã bắt được quý nhân rồi, không chỉ một đệ tử đến từ Thiên Lam Môn mà còn có một người là đệ tử của Đan Vương trong truyền thuyết nữa. “
Lâm Nhã Phi lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tâm tình của cô thật tốt. Nhìn về phía của Trần Tiến, không ngờ cô lập mở miệng nói.
- Viên đan dược này quả nhiên là thật, món ân tình này của công tử tiểu nữ xin nhận.
Trần Tiến cũng chỉ gật đầu, có chút không dám trực tiếp đối diện với ánh mắt của Lâm Nhã Phi. Vốn dĩ cô không chỉ có vẻ xinh đẹp quyến rũ thành thục so với Đặng Ngọc Nhi ở kiếp trước còn nhỉn hơn đôi chút, vậy nên sau khi phục dụng Trú Nhan Đan thì quả thực bây giờ mị lực trên người cô gia tăng bội phần.
Trời sinh ra quả nhiên nữ nhân luôn có sự đố kỵ với nhau, thấy ánh mắt có chút tình tứ của Lâm Nhã Phi dành cho Trần Tiến làm cho Cố Tiểu Trâm có chút khó chịu trong lòng. Nên không nhịn được nhéo vào bên hông Trần Tiến một cái.
Trần Tiến bị một đòn đau, quay mặt qua thấy gương mặt có phần uất ức của Cố Tiểu Trầm liền minh bạch chuyện gì, cho nên đâu dám phản kháng gì chỉ im lặng mà chịu đựng.
Bên trong một căn phòng Địa Cấp khác, cũng có bốn người tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ đang ngồi nói chuyện với nhau đôi lúc lại quay qua quan sát căn phòng của Trần Tiến.
- Lão Tống người nghĩ hắn có thật là đệ tử của Đan Vương tiền bối trong truyền thuyết không.
Một lão già áo xám đang hỏi.
Người được hỏi cũng là một lão già tu vi đã đến Kim Đan hậu kỳ chuẩn bị tiến cấp đến Kim Đan đại viên mãn. Ông ta khi nghe người đàn ông áo xám hỏi như vậy liền trầm ngâm một xíu rồi ánh mắt vô cùng thâm độc nói.
- Cho dù là thật thì sao, nếu chúng ta lựa chọn một địa phương kín đáo mà ra tay thì sẽ không ai biết chúng ta làm.
Một lão già khác không xác định được tuổi cũng gật đầu dường như tán đồng với lời của ông lão tên Tống này.
- Bốn người chúng ta đều là Kim Đan hậu kỳ nếu giết hai tên nhóc đó là việc hết sức đơn giản. Chỉ cần làm sao cho triệt để mọi chứng cứ có liên quan đến chúng ta thì sẽ không lo sợ bị Đan Sư Hội hay Đan Vương gì đó trả thù.
Bà lão duy nhất trong bốn người hơi nhíu mày một cái rồi nói.
- Chúng ta cũng phải cẩn thận, hắn dù sao cũng đến từ căn phòng Địa Cấp có lẽ lai lịch cũng không đơn giản.
- Hừ, hắn ở phòng Địa Cấp chúng ta cũng ở phòng Địa Cấp chẳng lẽ so với hai tên nhóc đó lai lịch của Tứ Phương Sát Tinh của chúng ta còn thấp hơn chúng sao. Tám phần ta đoán được do dựa hơi của ba vị tiền bối Đan Sư Hội mà thôi.
Ông lão áo xám không đồng tình nói.
Lão Tống cũng không muốn bốn người xảy ra xung đột lúc này liền nói xen vão.
- Dù sao chúng ta cũng phải thử, chỉ cần nếu hắn rời khỏi thành thì chúng ta sẽ lập tức ra tay. Dù sao đối với chúng ta Mai Hoa Cấm Chế không thể bỏ qua được. Chỉ cần bốn người chúng ta dùng thời gian mười năm chia nhau học trận pháp của Mai Hoa Cấm Chế sẽ giải được trận pháp che giấu bản đồ trên bức tượng để biết được địa điểm cất giấu Hoàng Tinh Thạch.
Không ngờ cả bốn người âm mưu tìm cách sát hại Trần Tiến lại vì muốn có bản đồ dẫn đến di tích của Hoàng Tinh Thạch. Nếu bọn chúng biết Trần Tiến biết rõ vị trí của di tích đó thì không biết biểu tình lúc này sẽ ra sao.
Lúc này ở Đại Hội đã đi đến hồi kết, Lâm Nhã Phi một lần nữa cất cái giọng ngọt ngào của mình lên.
- Cám ơn tất cả mọi người đã đến tham gia buổi đấu giá hôm nay.
Trần Tiến cùng Cố Tiểu Trầm đang chuẩn bị rời khỏi phòng đấu giá thì bất ngờ cùng lúc nhận lời mời của ba người thành chủ Nam Lân Thành Chủ Phan Thế Danh, Ngũ trưởng lão của Thiết Ảnh Môn Độc Cô Bá Nhật và Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Kim.
Trần Tiến có chút được yêu quý quá mà hoảng sợ, cùng một lúc cả ba thế lực đều gửi lời mời rất rõ ràng chỉ cần Trần Tiến đi đến một trong ba nơi sẽ trở thành kẻ thù của hai thế lực còn lại. Trong lòng của hắn có chút thầm kêu khổ.
- “Đúng là bản thân vừa phong quang một chút, tai họa liền ập đến mà.”
Nhìn ngọc giản chứa Mai Hoa Cấm Chế đang nằm im trong túi trữ vật, Trần Tiến có chút cảm giác đỡ thiệt thòi. Dù sao có được thứ này tương lai không còn phải đau đầu trước các loại cấm chế, trận pháp nữa.
Cố Tiểu Trầm biết rằng tình huống của hai người lúc này vô cùng xấu, cho nên cô tâm tư vô cùng linh hoạt. Không chỉ từ chối lời mời, mà còn nói một câu khiến cả ba gia đinh vô cùng sợ hãi.
- Hai chúng tôi từ Thiên Lam Môn một tông môn cấp bảy đến từ Hải Vân đại lục đến đây để thí luyện và lịch lãm đã chọn nơi của Đường Chủ Thiết Ảnh Đường làm nơi tá túc. Nếu cả ba vị có lòng thì xin mời thông tri đến Đường Chủ Phạm Phú Thịnh để tránh cho chúng tôi thất lễ.
Một câu nói vô cùng thông minh, không chỉ chuyển áp lực lên vị Đường Chủ Phạm Phú Thịnh mà còn thể hiện lai lịch vô cùng mạnh mẽ của họ. Cả cái Hoa Quốc này chỉ có một Tông Môn sáu sao duy nhất, thì làm sao có ai đủ tư cách để chèn ép người đến từ Tông Môn bảy sao. Đạo lý từ xưa đến nay vô cùng đơn giản, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi.
Cho nên ba tên gia đinh vô cùng sợ hãi trước thông tin này lập tức quay trở về để báo cho chủ nhân của họ. Cả ba không hẹn mà cùng có chút bất ngờ trước lai lịch của hai người họ, dĩ nhiên dù bất ngờ nhưng cả ba đều có biểu tình khác nhau. Vui mừng nhất là Mộ Dung Kim vì Đường Chủ Thiết Ảnh Đường chính là đồng minh của gã, có chút âm trầm là Nam Lân Thành Chủ, còn ngũ trưởng lão Độc Cô Bá Nhật thì có hơi chút lo lắng.
/117
|