Trần Tiến thấy sự gấp gáp của Chi Dung cũng đoán được gã thật sự cần thiết đan dược nên hỏi:
- Không biết ông cần đan dược để làm gì?
Nghe câu này, không hiểu sao từ khóe mắt của gã lại chảy ra hai hàng nước mắt. Lúc này so với khi còn ở sảnh của Liên Dược Các quả thật khác nhau một trời một vực. Chi Dung miễn cưỡng nói:
- Con gái tôi đã bị người khác hạ độc thủ khiến cho thần thức bị tổn thương nghiêm trọng, hơn mười năm nay tôi không ngừng đi tìm các tài liệu cần thiết để luyện chế Huyết Hồn Đơn, nhưng dù tài liệu đủ cả nhưng vẫn không tìm ra được Luyện Đan Sư tứ phẩm trở lên có Chân Hỏa Thuần Khiết.
Dứt lời, gã Chi Dung cũng thở một hơi dài mang đầy vẻ khốn khổ, rõ ràng gã tốn không ít tâm tư vào những loại vật liệu này rồi. Qua đó cũng thấy được tình cảm gã dành cho con gái lớn như thế nào. Điều đó khiến hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng bị cảm động theo.
Một người đàn ông ít phút trước còn thái độ ngạo nghễ, mặt mày kiêu căng thì giờ lại một khuôn mặt rầu rĩ, như hai người hoàn toàn khác nhau. Không ngờ, ông lại quỳ xuống trước Trần Tiến:
- Hy vọng cậu có thể nhờ sư phụ cậu giúp tôi, đã hơn mười năm nay tôi luôn tìm kiếm người có thể luyện chế đan dược cho con gái mình, tôi có thể trả bất cứ giá nào.
Trần Tiến thấy vậy vội nâng đỡ ông dậy rồi nói:
- Ông đứng lên đi, chắc chắn tôi sẽ giúp ông.
Ông ta thấy vậy cũng bớt đi sự run rẩy lấy lại được chút bình tĩnh.
- Cậu đã hứa rồi đấy nhé, tôi đã đợi điều này suốt mười năm rồi.
- Tôi đã hứa nhận định sẽ giữ lời, hai năm sau nếu gặp sư phụ mình tôi sẽ nhờ ông ấy luyện đan cho ông.
Nghe được điều này Chi Dung rất vui mừng, gã đã có một liều thuốc an thần cho vấn đề khúc mắt bao năm nay của mình. Liền mới nhớ ra nãy giờ mình đã thất thố, liền chỉnh lại y phục lau gạt đi nước mắt.
Cố Tiểu Trầm tò mò không hiểu tại sao con gái của ông ta bị hạ độc thủ liền hỏi:
- Tại sao chị ấy lại bị người khác hạ độc thủ như vậy.
Chi Dung cũng trầm lặng một hồi rồi dường như nhớ lại quá khứ xa xưa:
- Năm xưa con gái tôi lúc đó vừa tiến cấp Kim Đan khi chưa đầy bốn mươi tuổi, nó đã trở thành niềm tự hào của tôi. Sau đó tôi đã để nó ra ngoài lịch lãm, để rèn luyện thì nó đã quen được với một tên tán tu khi đó cũng là Kim Đan sơ kỳ. Nhưng thì ra tên đó tiếp cận con gái tôi chỉ vì gã phát hiện ra tôi có một bảo vật được truyền thừa từ tổ tiên.
- Qua một thời gian tiếp xúc gã đó đã nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của cha con tôi. Cho nên trong một lần sơ ý tôi đã vô tình tiết lộ gã đó biết nơi cất giấu bảo vật. Nhưng do tôi đã để chìa khóa nơi mật thất cho con gái mình, nên trong đêm đó gã đã tìm cách đoạt được nó từ con gái tôi.
- Tuy vậy, gã dùng mọi cách vẫn không cách nào lừa được con gái tôi để chiếm đoạt chìa khóa nên trong khi con gái tôi bế quan đã bị hắn tập kích đánh lén, cũng may con gái tôi có pháp bảo phòng ngự nên chặn được một chiêu chí mạng, thế nhưng khi xuất kích toàn lực thì mới phát hiện ra bản thân đã trúng độc nên bị hắn đánh trọng thương nặng đến nỗi thần thức cũng bị hủy.
Cố Tiểu Trầm ghét nhất trên đời chính là lũ đàn ông bạc bẽo liền mắng một câu:
- Vô sỉ.
Trần Tiến cũng hỏi:
- Tiếp theo câu chuyện thế nào?
Chi Dung liền thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Sau khi hắn đánh lén con gái tôi trọng thương ảnh hưởng thần thức, hắn liền xóa bỏ thần thức của con gái tôi trên nhẫn trữ vật rồi lấy chìa khóa. Sau đó hắn đến nơi cất giấu báu vật và lấy nó bỏ đi. Suốt mười năm nay, ngoại trừ việc tìm kiếm thảo dược vì con gái tôi, tôi cũng không ngừng truy tìm dấu vết của hắn.
Cố Tiểu Trầm rất căm phẫn loại người như vậy, thề rằng có ngày gặp tên đó ở đâu nhất định sẽ tận lực ra tay giết chết hắn.
Trần Tiến cũng cảm thấy xấu mặt vì những kẻ bại hoại như vậy, không chỉ lừa gạt tình cảm mà còn nhẫn tâm ra tay liền hỏi:
- Không biết tôi có thể tò mò hỏi bảo vật bị đánh cắp là gì không? Và hắn ta tên là chi?
- Bảo vật của tổ tiên tôi để lại là một bản đồ dẫn đến nơi của một vị cường giả đã phi thăng nhưng thất bại. Nhưng dù thất bại thì tu vi ít nhất cũng đã đạt đến Đại Thừa đại viên mãn, suốt mười vạn năm qua Tu Chân giới chúng ta có bao nhiêu người có thể đạt đến cấp bậc đó. Chính vì vậy đó có thể xem là kho báu cực lớn đối với đa phần các tu sĩ. Còn tên của hắn thì ta làm sao có thể quên hắn chính là Thoát Hoan nhưng suốt mười năm nay ta vẫn không tìm ra tung tích của hắn.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm không hẹn mà cả hai cùng đồng loạt ghi nhớ cái tên này, đối với cả hai người thì loại đàn ông vô sỉ bạc tình như vậy chính là những kẻ đáng hận nhất.
Sau khi cả ba nói chuyện một lúc, Chi Dung cũng bình tĩnh hơn bắt đầu tìm hiểu về sư phụ của Trần Tiến.
- Không biết tên gọi của vị sư phụ của cậu tên gọi là gì? Nếu là một Luyện Đan Sư tứ phẩm ở Lâm Quốc chắc ít nhiều tôi cũng đã từng nghe qua.
Trần Tiến nhất thời không tìm được cách nào giải thích vì hắn làm gì có sư phụ đành trả lời đại:
- Sư phụ của tại hạ thật ra là một Đan Sư mai danh ẩn tích đã lâu, chỉ là nhờ cơ duyên xảo hợp nên vô tình được sư phụ thu nhận thôi, còn tên của sư phụ tại hạ là Hải Thượng Lãng không biết ông đã từng nghe qua.
Chi Dung lắc đầu:
- Thứ cho tôi nông cạn, quả thật chưa từng nghe qua cái tên này.
- Không sao, tôi đã nói rồi mà, sư phụ của tôi là người không thích phô trương nên tên tuổi của ông ấy rất ít người biết đến.
Chi Dung cũng không nghi ngờ, dù sao Tu Chân giới cũng cực kỳ rộng lớn, loại người nào cũng có, nhiều người gã ta không biết cũng không phải là lạ. Dù sao thì đan dược của Trần Tiến vẫn là hàng thật giá thật do chính là Chân Hỏa Thuần Khiết luyện thành.
Sau đó, Chi Dung không nói thêm gì nữa mà đưa ra cái giá cho Đan dược Trần Tiến đưa đến:
- Cậu Trần này, số Đan dược của cậu đều là loại khá hút hàng ở Liên Đan Các chúng tôi, chưa kể là phẩm chất loại một nữa nên tôi ra giá mỗi lọ một ngàn trung phẩm linh thạch, cậu thấy cái giá thế nào.
- Một ngàn trung phẩm linh thạch!
Trần Tiến liền nghĩ trong đầu, không ngờ lại giá trị như vậy, cả gia tài của hắn từ trước tới nay cũng không đạt đến con số đó nữa. Có số linh thạch này hắn có thể sống khỏe được một đoạn thời gian rồi. Tuy vậy, Trần Tiến cũng không biết, Chi Dung thật ra vẫn đưa ra giá mua bán đúng với số đan dược đó, con người gã tuy béo ú nhưng rất rõ ràng chuyện riêng và chuyện tư.
- Sao cái giá đó cậu không hài lòng sao?
Trần Tiến cảm thấy cái giá này tương đối hậu hĩnh rồi, vì số dược liệu này hắn rõ ràng thu thập khá dễ dàng nên làm gì có cái không hài lòng, lập tức nói:
- Không, tôi đã hài lòng với cái giá này rồi.
Chi Dung thấy Trần Tiến cũng không làm cao, nên cũng tăng thêm vài phần cảm tình.
- Được, đây là ba ngàn trung phẩm linh thạch, cậu kiểm tra đi.
Đưa nhẫn trữ vật chứa ba ngàn trung phẩm linh thạch cho Trần Tiến, hắn cũng không do dư làm kiêu vì đây là giao dịch công bằng liền cầm lấy cho vào nhẫn của mình.
- Không biết ông cần đan dược để làm gì?
Nghe câu này, không hiểu sao từ khóe mắt của gã lại chảy ra hai hàng nước mắt. Lúc này so với khi còn ở sảnh của Liên Dược Các quả thật khác nhau một trời một vực. Chi Dung miễn cưỡng nói:
- Con gái tôi đã bị người khác hạ độc thủ khiến cho thần thức bị tổn thương nghiêm trọng, hơn mười năm nay tôi không ngừng đi tìm các tài liệu cần thiết để luyện chế Huyết Hồn Đơn, nhưng dù tài liệu đủ cả nhưng vẫn không tìm ra được Luyện Đan Sư tứ phẩm trở lên có Chân Hỏa Thuần Khiết.
Dứt lời, gã Chi Dung cũng thở một hơi dài mang đầy vẻ khốn khổ, rõ ràng gã tốn không ít tâm tư vào những loại vật liệu này rồi. Qua đó cũng thấy được tình cảm gã dành cho con gái lớn như thế nào. Điều đó khiến hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng bị cảm động theo.
Một người đàn ông ít phút trước còn thái độ ngạo nghễ, mặt mày kiêu căng thì giờ lại một khuôn mặt rầu rĩ, như hai người hoàn toàn khác nhau. Không ngờ, ông lại quỳ xuống trước Trần Tiến:
- Hy vọng cậu có thể nhờ sư phụ cậu giúp tôi, đã hơn mười năm nay tôi luôn tìm kiếm người có thể luyện chế đan dược cho con gái mình, tôi có thể trả bất cứ giá nào.
Trần Tiến thấy vậy vội nâng đỡ ông dậy rồi nói:
- Ông đứng lên đi, chắc chắn tôi sẽ giúp ông.
Ông ta thấy vậy cũng bớt đi sự run rẩy lấy lại được chút bình tĩnh.
- Cậu đã hứa rồi đấy nhé, tôi đã đợi điều này suốt mười năm rồi.
- Tôi đã hứa nhận định sẽ giữ lời, hai năm sau nếu gặp sư phụ mình tôi sẽ nhờ ông ấy luyện đan cho ông.
Nghe được điều này Chi Dung rất vui mừng, gã đã có một liều thuốc an thần cho vấn đề khúc mắt bao năm nay của mình. Liền mới nhớ ra nãy giờ mình đã thất thố, liền chỉnh lại y phục lau gạt đi nước mắt.
Cố Tiểu Trầm tò mò không hiểu tại sao con gái của ông ta bị hạ độc thủ liền hỏi:
- Tại sao chị ấy lại bị người khác hạ độc thủ như vậy.
Chi Dung cũng trầm lặng một hồi rồi dường như nhớ lại quá khứ xa xưa:
- Năm xưa con gái tôi lúc đó vừa tiến cấp Kim Đan khi chưa đầy bốn mươi tuổi, nó đã trở thành niềm tự hào của tôi. Sau đó tôi đã để nó ra ngoài lịch lãm, để rèn luyện thì nó đã quen được với một tên tán tu khi đó cũng là Kim Đan sơ kỳ. Nhưng thì ra tên đó tiếp cận con gái tôi chỉ vì gã phát hiện ra tôi có một bảo vật được truyền thừa từ tổ tiên.
- Qua một thời gian tiếp xúc gã đó đã nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của cha con tôi. Cho nên trong một lần sơ ý tôi đã vô tình tiết lộ gã đó biết nơi cất giấu bảo vật. Nhưng do tôi đã để chìa khóa nơi mật thất cho con gái mình, nên trong đêm đó gã đã tìm cách đoạt được nó từ con gái tôi.
- Tuy vậy, gã dùng mọi cách vẫn không cách nào lừa được con gái tôi để chiếm đoạt chìa khóa nên trong khi con gái tôi bế quan đã bị hắn tập kích đánh lén, cũng may con gái tôi có pháp bảo phòng ngự nên chặn được một chiêu chí mạng, thế nhưng khi xuất kích toàn lực thì mới phát hiện ra bản thân đã trúng độc nên bị hắn đánh trọng thương nặng đến nỗi thần thức cũng bị hủy.
Cố Tiểu Trầm ghét nhất trên đời chính là lũ đàn ông bạc bẽo liền mắng một câu:
- Vô sỉ.
Trần Tiến cũng hỏi:
- Tiếp theo câu chuyện thế nào?
Chi Dung liền thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Sau khi hắn đánh lén con gái tôi trọng thương ảnh hưởng thần thức, hắn liền xóa bỏ thần thức của con gái tôi trên nhẫn trữ vật rồi lấy chìa khóa. Sau đó hắn đến nơi cất giấu báu vật và lấy nó bỏ đi. Suốt mười năm nay, ngoại trừ việc tìm kiếm thảo dược vì con gái tôi, tôi cũng không ngừng truy tìm dấu vết của hắn.
Cố Tiểu Trầm rất căm phẫn loại người như vậy, thề rằng có ngày gặp tên đó ở đâu nhất định sẽ tận lực ra tay giết chết hắn.
Trần Tiến cũng cảm thấy xấu mặt vì những kẻ bại hoại như vậy, không chỉ lừa gạt tình cảm mà còn nhẫn tâm ra tay liền hỏi:
- Không biết tôi có thể tò mò hỏi bảo vật bị đánh cắp là gì không? Và hắn ta tên là chi?
- Bảo vật của tổ tiên tôi để lại là một bản đồ dẫn đến nơi của một vị cường giả đã phi thăng nhưng thất bại. Nhưng dù thất bại thì tu vi ít nhất cũng đã đạt đến Đại Thừa đại viên mãn, suốt mười vạn năm qua Tu Chân giới chúng ta có bao nhiêu người có thể đạt đến cấp bậc đó. Chính vì vậy đó có thể xem là kho báu cực lớn đối với đa phần các tu sĩ. Còn tên của hắn thì ta làm sao có thể quên hắn chính là Thoát Hoan nhưng suốt mười năm nay ta vẫn không tìm ra tung tích của hắn.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm không hẹn mà cả hai cùng đồng loạt ghi nhớ cái tên này, đối với cả hai người thì loại đàn ông vô sỉ bạc tình như vậy chính là những kẻ đáng hận nhất.
Sau khi cả ba nói chuyện một lúc, Chi Dung cũng bình tĩnh hơn bắt đầu tìm hiểu về sư phụ của Trần Tiến.
- Không biết tên gọi của vị sư phụ của cậu tên gọi là gì? Nếu là một Luyện Đan Sư tứ phẩm ở Lâm Quốc chắc ít nhiều tôi cũng đã từng nghe qua.
Trần Tiến nhất thời không tìm được cách nào giải thích vì hắn làm gì có sư phụ đành trả lời đại:
- Sư phụ của tại hạ thật ra là một Đan Sư mai danh ẩn tích đã lâu, chỉ là nhờ cơ duyên xảo hợp nên vô tình được sư phụ thu nhận thôi, còn tên của sư phụ tại hạ là Hải Thượng Lãng không biết ông đã từng nghe qua.
Chi Dung lắc đầu:
- Thứ cho tôi nông cạn, quả thật chưa từng nghe qua cái tên này.
- Không sao, tôi đã nói rồi mà, sư phụ của tôi là người không thích phô trương nên tên tuổi của ông ấy rất ít người biết đến.
Chi Dung cũng không nghi ngờ, dù sao Tu Chân giới cũng cực kỳ rộng lớn, loại người nào cũng có, nhiều người gã ta không biết cũng không phải là lạ. Dù sao thì đan dược của Trần Tiến vẫn là hàng thật giá thật do chính là Chân Hỏa Thuần Khiết luyện thành.
Sau đó, Chi Dung không nói thêm gì nữa mà đưa ra cái giá cho Đan dược Trần Tiến đưa đến:
- Cậu Trần này, số Đan dược của cậu đều là loại khá hút hàng ở Liên Đan Các chúng tôi, chưa kể là phẩm chất loại một nữa nên tôi ra giá mỗi lọ một ngàn trung phẩm linh thạch, cậu thấy cái giá thế nào.
- Một ngàn trung phẩm linh thạch!
Trần Tiến liền nghĩ trong đầu, không ngờ lại giá trị như vậy, cả gia tài của hắn từ trước tới nay cũng không đạt đến con số đó nữa. Có số linh thạch này hắn có thể sống khỏe được một đoạn thời gian rồi. Tuy vậy, Trần Tiến cũng không biết, Chi Dung thật ra vẫn đưa ra giá mua bán đúng với số đan dược đó, con người gã tuy béo ú nhưng rất rõ ràng chuyện riêng và chuyện tư.
- Sao cái giá đó cậu không hài lòng sao?
Trần Tiến cảm thấy cái giá này tương đối hậu hĩnh rồi, vì số dược liệu này hắn rõ ràng thu thập khá dễ dàng nên làm gì có cái không hài lòng, lập tức nói:
- Không, tôi đã hài lòng với cái giá này rồi.
Chi Dung thấy Trần Tiến cũng không làm cao, nên cũng tăng thêm vài phần cảm tình.
- Được, đây là ba ngàn trung phẩm linh thạch, cậu kiểm tra đi.
Đưa nhẫn trữ vật chứa ba ngàn trung phẩm linh thạch cho Trần Tiến, hắn cũng không do dư làm kiêu vì đây là giao dịch công bằng liền cầm lấy cho vào nhẫn của mình.
/117
|