Phát hiện được Thần Quân dị hỏa, Trần Tiến nhìn chằm chằm vào nó đang nằm giữa căn phòng đá. Có lẽ đã trải qua năm tháng quá lâu rồi nên màu sắc hết sức ảm đạm chỉ còn một màu vàng nhạt hết sức thiếu sức sống.
Trong thức hải của Trần Tiến, THIÊN THƯ liền truyền đến hắn thông tin về dị hỏa trước mặt hắn lúc này.
- Thần Quân Dị Hỏa cấp độ thấp nhất do không được hấp thu linh khí trong một thời gian quá dài. Chính vì vậy có thể dễ dàng thu thập tuy nhiên nếu trong vòng trăm năm không có sự bổ sung yêu đan của yêu thú hỏa hệ cấp ba trở lên thì sẽ hoàn toàn tan biến.
Trong lòng Trần Tiến thầm kêu may mắn:
- May mà trước đây chưa kịp đem Hỏa Viêm Phôi của Hắc Sùng Báo đi hầm nếu không bây giờ phải cực khổ đi kiếm yêu đan hỏa hệ rồi.
Nhanh chóng hắn liền thu thập Thần Quân Dị Hỏa đang trong tình trạng hấp hối. Tuy nhiên, đang thu lấy dị hỏa hắn phát hiện ra nơi này còn có một trận pháp công kích được ẩn giấu. May cho hắn thời gian tồn tại trận pháp đã quá lâu rồi nên không còn tính sát thương cao nên hắn chỉ bị bật ra do tàn lực của trận pháp còn sót lại.
Trần Tiến lại một lần nữa thầm cảm thấy cơ duyên của chính mình quá tốt ba lần bảy lượt tránh được tai kiếp nếu không thì với trình độ hiện nay của hắn đã chết không ít lần trong chuyến hành trình này rồi.
Sau khi trận pháp công kích phát động xong, hắn không còn gặp trở ngại gì trong việc thu thập Thần Quân dị hỏa. Tuy nhiên, bây giờ hắn lại đau đầu vì không biết cho dị hỏa cắn nuốt Hỏa Viêm Phôi như thế nào để phục hồi lại sức sống.
Hắn liên tục trông đợi THIÊN THƯ sẽ nhắc nhở hắn cách sử dụng nhưng một hai canh giờ trôi qua vẫn không có động tĩnh gì. Hắn liền từ bỏ tự tìm cách để bổ sung yêu đan cho Thần Quân Dị Hỏa cắn nuốt.
Thử mọi cách, đem Hỏa Viêm Phôi cho Thần Quân Dị Hỏa đốt hay đem Hỏa Viêm Phôi cùng Thần Quân Dị Hỏa kết hợp lại đều không thành công. Rất bực bội nhưng không thể làm được gì, hắn liền cất lại Hỏa Viêm Phôi vào nhẫn trữ vật để khi trở lại Lâm Hoa Thành rồi hỏi thăm.
Món đồ quan trọng nhất trong chuyến đi cũng đã đạt được, tâm trạng của Trần Tiến trở nên vô cùng mãn nguyện cũng như hài lòng. Hắn trở lại hang động để xem các tài liệu của tên lão quái nào đó cất giấu có khi sẽ tìm được đồ tốt.
Quả nhiên hắn cũng không quá thất vọng, hắn không chỉ may mắn tìm được tài liệu luyện chế Ẩn Kim Đan mà ngay cả những nguyên liệu quý hiếm để dùng chế Hóa Anh Đan hay Hư Thần Đan cũng đầy đủ. Bên cạnh đó các loại nguyên liệu để thiết lập trận pháp cũng khá nhiều, với số này hắn tự tin mình cũng có thể tiến cấp trở thành Tông Sư trận pháp.
Sự kinh hỉ này đem đến cho hắn một cảm giác như mình vừa chiếm được một kho báu khổng lồ. Nhìn đống tài liệu này hắn làm sao không biết người đã cất giấu đồ trong này không phải loại người hắn có thể chống đối. Tuy nhiên, hắn vẫn nghĩ rằng chủ nhân của nơi này có lẽ không còn tồn tại nữa nên cũng giảm bớt được đôi chút lo lắng.
Có được một Dị Hỏa trong tay lại thêm nhiều tài liệu để luyện chế các loại đan dược trên tam phẩm đến ngũ phẩm hay tài liệu thiết kế trận pháp. Có thể nói với Trần Tiến chuyến đi này là một chuyến đi mang lại thành công cho hắn quá nhiều.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng nôn nóng chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức để có thời gian nghiên cứu đống nguyên vật liệu này. Hắn biết rõ tu vi mình quá yếu rất cần những lá bài hậu thuẫn đầy mê hoặc này.
Trở ra khỏi hang động lập tức, hắn liền kinh hãi vì phát hiện ra nơi đây có không ít sự biến đổi. Có vẻ như việc hắn phá giải trận pháp đã khiến cho những con yêu thú tồn tại ở đây đã lâu được giải thoát.
Trước mặt hắn lúc này có không dưới chục yêu thú cấp năm, và hàng trăm đến vài ngàn yêu thú từ cấp bốn trở xuống. Tất cả đều đang vây quanh xung quanh hang động, cảnh tượng này khiến Trần Tiến biết mình lành ít dữ nhiều rồi. Chỉ cần một vài yêu thú cấp bốn thôi đã đủ gây ra cho hắn sống dở chết dở rồi, đằng này số lượng lại lên đến hàng ngàn thì làm sao hắn chống trả nổi.
Trần Tiến trăm cay nghìn đắng mới nắm được trong tay số bảo vật này nên hắn không thể nào chết nơi này một cách tức tưởi như vậy. Trong lòng hắn tuy hoảng hốt vô cùng nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh để tìm cách sau khi bước ra khỏi hang động này sẽ trốn chạy như thế nào.
Số lượng yêu thú tuy nhiều nhưng đại đa số đều chưa khai mở linh trí chính vì vậy bọn chúng vẫn mang trong mình dã tính và giác quan của thú vật nên vẫn e dè chưa dám xông lên dù cho trận pháp đã bị Trần Tiến phá đi.
Sau vài khắc, Trần Tiến lại rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng. Bọn yêu thú này hầu như tạo thành một thế thập diện mai phục rồi, ngay cả một con muỗi cũng khó mà thoát được. Sự căng thẳng đã đạt đến tột đỉnh, hắn chỉ còn có thể lùi lại vào trong hang động mà thôi. Bọn yêu thú thấy hắn lùi lại vào trong hang động cũng liền phát ra những âm thanh gào rú hỗn tạp khác nhau.
Lúc này, một con yêu thú cấp năm trông bên ngoài là một con sư tử vàng nhưng có sừng như tê giác như ra hiệu cho vài con yêu thú cấp thấp lao vào trận pháp. Trần Tiến dùng thần thức thấy tình huống này liền kêu không ổn, nếu bọn yêu thú biết trận pháp này không còn ngăn chặn bọn chúng thì với số lượng này hắn không cách nào chống trả.
Ngay khi vài chục con yêu thú cấp thấp lao vào, Trần Tiến với tu vi Trúc Cơ trung kì của mình không dám chậm trễ cũng lao ra chắn trước cửa trận pháp thiêu đốt chân nguyên của mình tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ thiêu trụi đám yêu thú cấp thấp lao vào.
Một đòn tuy đơn giản nhưng tiêu hao rất nhiều chân nguyên của hắn, tình thế bây giờ khiến hắn không thể lo nghĩ đến quá nhiều mà chỉ có thể từng bước tính từng bước. Hắn chưa bao giờ cam tâm phải bó tay chịu chết, dù chỉ còn một chút hy vọng cũng phải cố vớt vát.
Chỉ với một quả cầu lửa đã thiêu trụi một đám yêu thú lao vào khiến đám yêu thú xung quanh có chút kiêng dè, dù sao với bọn chúng thì “thực lực vi vương”. Tuy nhiên, vẫn có vài con yêu thú phát hiện ra điều gì đó liền gào rú lên, tiếp tục đợt truy kích.
Đúng lúc này một âm thanh đáng sợ xuất hiện từ xa đang lao tới gần, phát hiện điều này đám yêu thú xung quanh từ cái nhìn về hang động hết sức hung hãn liền chuyển qua trạng thái run sợ.
Trần Tiến thấy sự thay đổi tâm trạng quá chóng vánh của bọn chúng liền dùng thần thức tỏa ra xa để quan sát thì hiểu lập tức tại sao bọn chúng lại sợ như vậy. Hóa ra Đại Hắc Ngô Công đang tiến về hướng này, nhanh chóng sự chú ý của bọn yêu thú không còn đặt về phía mình.
Trần Tiến cũng không cần biết mục đích của Đại Hắc Ngô Công là gì khi tiến về hướng này nhưng với một đối thủ quá tầm như vậy hắn cũng không dám giành sự quan tâm thêm giây phút nào mà lập tức tìm đường thoát thân. Còn bọn yêu thú cũng trở nên hoảng loạn, có rất nhiều yêu thú cũng nhanh chân bỏ trốn cũng có nhiều con run sợ đến nỗi không dám chuyển động.
Dùng hết tốc lực hắn bay nhanh khỏi phạm vi mà Đại Hắc Ngô Công đang tiến đến, có lẽ phát hiện sự khủng bố của con rết đen này đã áp bức khủng khiếp đến tinh thần của đám yêu thú nên hắn có thể tự tin mà tỏa thần thức ra để quan sát tìm đường thoát thân.
Khu vực Táo Quân Sơn này vừa hoang vu không ngờ lại có nhiều yêu thú tồn tại như vậy, nhưng có lẽ Đại Hắc Ngô Công chính là chúa tể của khu vực này nên mới khiến nhiều yêu thú hoảng sợ như vậy khi nhìn thấy. Hiểu đạo lý này, Trần Tiến không cần nghĩ nhiều, phát huy hết toàn bộ sức lực của mình, ngoài ra hắn còn nuốt vào miệng viên Đại Bồi Nguyên Đan để có thể thêm sức lực bỏ chạy.
Trần Tiến biết rõ việc mình lạm dụng đan dược liên tục như vậy sẽ có vài hậu quả để lại nhưng bây giờ hắn một giây thời gian cũng không dám trì hoãn, chỉ có thể cắm đầu mà chạy. Ở cái thế giới Tu Chân cá lớn nuốt cá bé này, mạng sống lúc nào cũng dễ dàng bị tước đoạt thì chỉ cần lơ lỏng một khắc cũng đã không còn mạng mà hưởng rồi.
Duy trì liên tục hơn nửa ngày cuối cùng hắn cũng ra khỏi phạm vi của Táo Quân Sơn và chân nguyên hắn cũng đã cạn. Hắn may mắn phát hiện xung quanh mình không có bất cứ thứ gì bám theo, lúc này có thể thả lỏng tinh thần rồi. Hạ xuống một tảng đá lớn để nghỉ ngơi.
Lúc này nghĩ kĩ lại hắn mới cảm thấy Đại Hắc Ngô Công như một yêu thú mang lại phúc lợi cho hắn, lúc đầu vì bỏ chạy mà tìm thấy nơi cất giấu Thần Quân Dị Hỏa. Bây giờ lại nhờ nó mà giải vây khỏi đám yêu thú bao quanh.
Trần Tiến càng nghĩ càng cảm thấy may mắn, không còn giữ trong lòng sự sợ hãi nữa mà chuyển qua cảm kích con rết đen khổng lồ này. Thầm hứa trong lòng mình coi như hắn nợ Đại Hắc Ngô Công này một món nợ ân tình.
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phục hồi ít nhiều nguyên khí. Trần Tiến kích đột hét lớn lên một tiếng để giải tỏa những ngày qua chỉ biết lâm vào hiểm cảnh bỏ chạy. Có rất nhiều tài liệu tốt trong tay lại có thêm một dị hỏa trong truyền thuyết thì bất cứ ai cũng sẽ kích động mà thôi.
Bây giờ việc đầu tiên sau khi trở về chính là tìm cách để cứu vãn Thần Quân Dị Hỏa đang trong tình trạng hấp hối. Tuy THIÊN THƯ không chỉ cho hắn cách để Thần Quân Dị Hỏa cắn nuốt Hỏa Viêm Phôi nhưng hắn tin tưởng Cố Tiểu Trầm với lợi thế xuất thân danh môn chắc chắn cũng biết ít nhiều nếu không thì tên Chi Dung với kinh nghiệm bán thuốc nhiều năm chắc cũng biết đôi chút.
Trong thức hải của Trần Tiến, THIÊN THƯ liền truyền đến hắn thông tin về dị hỏa trước mặt hắn lúc này.
- Thần Quân Dị Hỏa cấp độ thấp nhất do không được hấp thu linh khí trong một thời gian quá dài. Chính vì vậy có thể dễ dàng thu thập tuy nhiên nếu trong vòng trăm năm không có sự bổ sung yêu đan của yêu thú hỏa hệ cấp ba trở lên thì sẽ hoàn toàn tan biến.
Trong lòng Trần Tiến thầm kêu may mắn:
- May mà trước đây chưa kịp đem Hỏa Viêm Phôi của Hắc Sùng Báo đi hầm nếu không bây giờ phải cực khổ đi kiếm yêu đan hỏa hệ rồi.
Nhanh chóng hắn liền thu thập Thần Quân Dị Hỏa đang trong tình trạng hấp hối. Tuy nhiên, đang thu lấy dị hỏa hắn phát hiện ra nơi này còn có một trận pháp công kích được ẩn giấu. May cho hắn thời gian tồn tại trận pháp đã quá lâu rồi nên không còn tính sát thương cao nên hắn chỉ bị bật ra do tàn lực của trận pháp còn sót lại.
Trần Tiến lại một lần nữa thầm cảm thấy cơ duyên của chính mình quá tốt ba lần bảy lượt tránh được tai kiếp nếu không thì với trình độ hiện nay của hắn đã chết không ít lần trong chuyến hành trình này rồi.
Sau khi trận pháp công kích phát động xong, hắn không còn gặp trở ngại gì trong việc thu thập Thần Quân dị hỏa. Tuy nhiên, bây giờ hắn lại đau đầu vì không biết cho dị hỏa cắn nuốt Hỏa Viêm Phôi như thế nào để phục hồi lại sức sống.
Hắn liên tục trông đợi THIÊN THƯ sẽ nhắc nhở hắn cách sử dụng nhưng một hai canh giờ trôi qua vẫn không có động tĩnh gì. Hắn liền từ bỏ tự tìm cách để bổ sung yêu đan cho Thần Quân Dị Hỏa cắn nuốt.
Thử mọi cách, đem Hỏa Viêm Phôi cho Thần Quân Dị Hỏa đốt hay đem Hỏa Viêm Phôi cùng Thần Quân Dị Hỏa kết hợp lại đều không thành công. Rất bực bội nhưng không thể làm được gì, hắn liền cất lại Hỏa Viêm Phôi vào nhẫn trữ vật để khi trở lại Lâm Hoa Thành rồi hỏi thăm.
Món đồ quan trọng nhất trong chuyến đi cũng đã đạt được, tâm trạng của Trần Tiến trở nên vô cùng mãn nguyện cũng như hài lòng. Hắn trở lại hang động để xem các tài liệu của tên lão quái nào đó cất giấu có khi sẽ tìm được đồ tốt.
Quả nhiên hắn cũng không quá thất vọng, hắn không chỉ may mắn tìm được tài liệu luyện chế Ẩn Kim Đan mà ngay cả những nguyên liệu quý hiếm để dùng chế Hóa Anh Đan hay Hư Thần Đan cũng đầy đủ. Bên cạnh đó các loại nguyên liệu để thiết lập trận pháp cũng khá nhiều, với số này hắn tự tin mình cũng có thể tiến cấp trở thành Tông Sư trận pháp.
Sự kinh hỉ này đem đến cho hắn một cảm giác như mình vừa chiếm được một kho báu khổng lồ. Nhìn đống tài liệu này hắn làm sao không biết người đã cất giấu đồ trong này không phải loại người hắn có thể chống đối. Tuy nhiên, hắn vẫn nghĩ rằng chủ nhân của nơi này có lẽ không còn tồn tại nữa nên cũng giảm bớt được đôi chút lo lắng.
Có được một Dị Hỏa trong tay lại thêm nhiều tài liệu để luyện chế các loại đan dược trên tam phẩm đến ngũ phẩm hay tài liệu thiết kế trận pháp. Có thể nói với Trần Tiến chuyến đi này là một chuyến đi mang lại thành công cho hắn quá nhiều.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng nôn nóng chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức để có thời gian nghiên cứu đống nguyên vật liệu này. Hắn biết rõ tu vi mình quá yếu rất cần những lá bài hậu thuẫn đầy mê hoặc này.
Trở ra khỏi hang động lập tức, hắn liền kinh hãi vì phát hiện ra nơi đây có không ít sự biến đổi. Có vẻ như việc hắn phá giải trận pháp đã khiến cho những con yêu thú tồn tại ở đây đã lâu được giải thoát.
Trước mặt hắn lúc này có không dưới chục yêu thú cấp năm, và hàng trăm đến vài ngàn yêu thú từ cấp bốn trở xuống. Tất cả đều đang vây quanh xung quanh hang động, cảnh tượng này khiến Trần Tiến biết mình lành ít dữ nhiều rồi. Chỉ cần một vài yêu thú cấp bốn thôi đã đủ gây ra cho hắn sống dở chết dở rồi, đằng này số lượng lại lên đến hàng ngàn thì làm sao hắn chống trả nổi.
Trần Tiến trăm cay nghìn đắng mới nắm được trong tay số bảo vật này nên hắn không thể nào chết nơi này một cách tức tưởi như vậy. Trong lòng hắn tuy hoảng hốt vô cùng nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh để tìm cách sau khi bước ra khỏi hang động này sẽ trốn chạy như thế nào.
Số lượng yêu thú tuy nhiều nhưng đại đa số đều chưa khai mở linh trí chính vì vậy bọn chúng vẫn mang trong mình dã tính và giác quan của thú vật nên vẫn e dè chưa dám xông lên dù cho trận pháp đã bị Trần Tiến phá đi.
Sau vài khắc, Trần Tiến lại rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng. Bọn yêu thú này hầu như tạo thành một thế thập diện mai phục rồi, ngay cả một con muỗi cũng khó mà thoát được. Sự căng thẳng đã đạt đến tột đỉnh, hắn chỉ còn có thể lùi lại vào trong hang động mà thôi. Bọn yêu thú thấy hắn lùi lại vào trong hang động cũng liền phát ra những âm thanh gào rú hỗn tạp khác nhau.
Lúc này, một con yêu thú cấp năm trông bên ngoài là một con sư tử vàng nhưng có sừng như tê giác như ra hiệu cho vài con yêu thú cấp thấp lao vào trận pháp. Trần Tiến dùng thần thức thấy tình huống này liền kêu không ổn, nếu bọn yêu thú biết trận pháp này không còn ngăn chặn bọn chúng thì với số lượng này hắn không cách nào chống trả.
Ngay khi vài chục con yêu thú cấp thấp lao vào, Trần Tiến với tu vi Trúc Cơ trung kì của mình không dám chậm trễ cũng lao ra chắn trước cửa trận pháp thiêu đốt chân nguyên của mình tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ thiêu trụi đám yêu thú cấp thấp lao vào.
Một đòn tuy đơn giản nhưng tiêu hao rất nhiều chân nguyên của hắn, tình thế bây giờ khiến hắn không thể lo nghĩ đến quá nhiều mà chỉ có thể từng bước tính từng bước. Hắn chưa bao giờ cam tâm phải bó tay chịu chết, dù chỉ còn một chút hy vọng cũng phải cố vớt vát.
Chỉ với một quả cầu lửa đã thiêu trụi một đám yêu thú lao vào khiến đám yêu thú xung quanh có chút kiêng dè, dù sao với bọn chúng thì “thực lực vi vương”. Tuy nhiên, vẫn có vài con yêu thú phát hiện ra điều gì đó liền gào rú lên, tiếp tục đợt truy kích.
Đúng lúc này một âm thanh đáng sợ xuất hiện từ xa đang lao tới gần, phát hiện điều này đám yêu thú xung quanh từ cái nhìn về hang động hết sức hung hãn liền chuyển qua trạng thái run sợ.
Trần Tiến thấy sự thay đổi tâm trạng quá chóng vánh của bọn chúng liền dùng thần thức tỏa ra xa để quan sát thì hiểu lập tức tại sao bọn chúng lại sợ như vậy. Hóa ra Đại Hắc Ngô Công đang tiến về hướng này, nhanh chóng sự chú ý của bọn yêu thú không còn đặt về phía mình.
Trần Tiến cũng không cần biết mục đích của Đại Hắc Ngô Công là gì khi tiến về hướng này nhưng với một đối thủ quá tầm như vậy hắn cũng không dám giành sự quan tâm thêm giây phút nào mà lập tức tìm đường thoát thân. Còn bọn yêu thú cũng trở nên hoảng loạn, có rất nhiều yêu thú cũng nhanh chân bỏ trốn cũng có nhiều con run sợ đến nỗi không dám chuyển động.
Dùng hết tốc lực hắn bay nhanh khỏi phạm vi mà Đại Hắc Ngô Công đang tiến đến, có lẽ phát hiện sự khủng bố của con rết đen này đã áp bức khủng khiếp đến tinh thần của đám yêu thú nên hắn có thể tự tin mà tỏa thần thức ra để quan sát tìm đường thoát thân.
Khu vực Táo Quân Sơn này vừa hoang vu không ngờ lại có nhiều yêu thú tồn tại như vậy, nhưng có lẽ Đại Hắc Ngô Công chính là chúa tể của khu vực này nên mới khiến nhiều yêu thú hoảng sợ như vậy khi nhìn thấy. Hiểu đạo lý này, Trần Tiến không cần nghĩ nhiều, phát huy hết toàn bộ sức lực của mình, ngoài ra hắn còn nuốt vào miệng viên Đại Bồi Nguyên Đan để có thể thêm sức lực bỏ chạy.
Trần Tiến biết rõ việc mình lạm dụng đan dược liên tục như vậy sẽ có vài hậu quả để lại nhưng bây giờ hắn một giây thời gian cũng không dám trì hoãn, chỉ có thể cắm đầu mà chạy. Ở cái thế giới Tu Chân cá lớn nuốt cá bé này, mạng sống lúc nào cũng dễ dàng bị tước đoạt thì chỉ cần lơ lỏng một khắc cũng đã không còn mạng mà hưởng rồi.
Duy trì liên tục hơn nửa ngày cuối cùng hắn cũng ra khỏi phạm vi của Táo Quân Sơn và chân nguyên hắn cũng đã cạn. Hắn may mắn phát hiện xung quanh mình không có bất cứ thứ gì bám theo, lúc này có thể thả lỏng tinh thần rồi. Hạ xuống một tảng đá lớn để nghỉ ngơi.
Lúc này nghĩ kĩ lại hắn mới cảm thấy Đại Hắc Ngô Công như một yêu thú mang lại phúc lợi cho hắn, lúc đầu vì bỏ chạy mà tìm thấy nơi cất giấu Thần Quân Dị Hỏa. Bây giờ lại nhờ nó mà giải vây khỏi đám yêu thú bao quanh.
Trần Tiến càng nghĩ càng cảm thấy may mắn, không còn giữ trong lòng sự sợ hãi nữa mà chuyển qua cảm kích con rết đen khổng lồ này. Thầm hứa trong lòng mình coi như hắn nợ Đại Hắc Ngô Công này một món nợ ân tình.
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phục hồi ít nhiều nguyên khí. Trần Tiến kích đột hét lớn lên một tiếng để giải tỏa những ngày qua chỉ biết lâm vào hiểm cảnh bỏ chạy. Có rất nhiều tài liệu tốt trong tay lại có thêm một dị hỏa trong truyền thuyết thì bất cứ ai cũng sẽ kích động mà thôi.
Bây giờ việc đầu tiên sau khi trở về chính là tìm cách để cứu vãn Thần Quân Dị Hỏa đang trong tình trạng hấp hối. Tuy THIÊN THƯ không chỉ cho hắn cách để Thần Quân Dị Hỏa cắn nuốt Hỏa Viêm Phôi nhưng hắn tin tưởng Cố Tiểu Trầm với lợi thế xuất thân danh môn chắc chắn cũng biết ít nhiều nếu không thì tên Chi Dung với kinh nghiệm bán thuốc nhiều năm chắc cũng biết đôi chút.
/117
|