Đạt được sự bảo đảm chăm sóc cửa hàng tạm thời của Kỷ Dương, Trần Tiến cũng tranh thủ thời gian tu luyện để gia tăng tu vi bản thân mình. Dù mới tiến cấp lên Trúc Cơ trung kỳ chưa bao lâu nhưng hắn đã rất sốt ruột và mong muốn nhanh chóng tăng cường tu vi. Hiện nay có thể thấy so với những người xung quanh hắn thì tu vi hắn thuộc loại kém nhất.
Cố Tiểu Trầm sau khi nhận được Ẩn Kim Đan của Trần Tiến cuối cùng cũng quyết định bế quan trùng kích Kết Đan kỳ. So với dự định ban đầu để ổn định căn cơ và thấu hiểu nhân sinh rồi mới quyết định đột phá nhưng cô cũng không nỡ từ chối thành ý của Trần Tiến cũng như sau vài chuyện xảy ra cô cũng có khát khao đột phá của chính mình.
Lúc này Kỷ Dương cũng đã dành thời gian bế quan để đột phá đến Kết Đan. Trong vòng ba ngày Lâm Hoa thành một lúc đã đón nhận thêm hai tu sĩ Kết Đan và đều có liên quan tới Dược Phẩm Đại Việt. Tin tức này khiến rất nhiều tu sĩ cấp thấp càng khao khát đan dược của Dược Phẩm Đại Việt hơn, khiến việc buôn bán trở nên tấp nập đan dược Trần Tiến chuẩn bị sẵn cũng hết sạch, nếu không có Chi Dung hỗ trợ thì có lẽ Cố Tiểu Trầm cũng không ứng phó nổi.
Suốt một tháng thời gian, Trần Tiến chìm vào tu luyện khắc khổ. Hiện tại công pháp tu luyện của hắn vẫn còn thấp nếu không phải Đại Việt Tinh Thần quyết quá nghịch thiên giúp khả năng hấp nạp của hắn hơn người khác gấp nhiều lần thì cơ hội tăng cấp gần như bằng không. Biết rõ bản thân hiện tại khó tăng trưởng tu vi nên hắn đã dùng cách kích thích bản thân. Đến bây giờ trong lòng hắn vẫn có khúc mắc về huyết mạch Phượng Hoàng mà hắn truyền thừa được từ Thí Luyện tháp, chính vì vậy dứt khoát hắn lập tức thử nghiệm để cầu may từ nguy hiểm.
Không chần chừ, hắn nuốt lập tức ba viên Bồi Chân Đan giúp gia tăng thêm tỷ lệ trùng kích tu vi kết hợp với việc mở thần thức tiến sâu vào thức hải truy tìm cảm giác huyết mạch Phương Hoàng tồn tại trong cơ thể hắn.
Hắn vận chuyển toàn bộ khí huyết bản thân dồn về đan điền khiến trong cơ thể hắn trở nên nóng như lửa đốt. Trên người hắn phát ra một ánh sáng đỏ mờ nhạt, từng nguồn chân nguyên trong cơ thể hắn cũng bị kích phát như đang thiêu đốt chính hắn. Cảm giác bản thân bắt đầu không thể khống chế nổi sự bạo phát từ luồng chân nguyên này nhưng hắn quyết định không từ bỏ tiếp tục dồn nén bản thân. Dần dần ánh sáng đỏ bao quanh cơ thể hắn trở nên chói loá hơn, khắp người hắn cũng trở nên run rẩy từng đường gân trên cơ thể cũng hiện rõ ra.
Những sợi gân trên cơ thể hắn va chạm khẽ vào nhau gây ra không ít chấn động tinh thần. Đôi mắt Trần Tiến cũng trở nên đỏ ngầu, đan dược gia tăng sức mạnh kết hợp với huyết mạch kích phát tiềm năng quả thật đáng sợ. Cảm nhận tu vi đã có chút biến chuyển từ Trúc Cơ tầng bốn lên đến tầng năm, trong lòng dù đau rát như vạn tiễn xuyên tâm nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc từ bỏ.
Hô hấp của Trần Tiến không chỉ trở nên khó khăn mà ngay cả miệng hắn cũng trở nên khô không thể nào nuốt xuống được. Cảm giác này như đang dần lấy đi sức sống của hắn.
Trải qua giai đoạn cực kỳ thống khổ này tưởng chừng hắn sắp không thể nào chống cự nổi. Thì lại có một ánh lửa màu hồng từ mi tâm của hắn bắn ra đem lại cho hắn một cái cảm giác khí huyết hắn dần phục hồi. Cảm nhận được chân nguyên bắt đầu tụ lại một cảm giác sôi sục lại tuôn chảy khắp đan điền.
Không thể lý giải nổi sự kỳ lạ vừa diễn ra nhưng cảm nhận được tu vi quả thật đã đạt đến viên mãn tầng năm của Trúc Cơ khiến hắn hết sức hưng phấn. Vậy là chỉ còn một chút nữa thôi là hắn có thể đạt tới ngưỡng Trúc Cơ hậu kỳ.
Chỉ hơn một tầng nhưng Trần Tiến biết rõ nó khó khăn như thế nào. Mặc dù hắn vừa trải nghiệm cảm giác kích phát huyết mạch truyền thừa hắn đạt được ở Thí Luyện Tháp giúp hắn tăng cấp nhưng không có nghĩa là thử lại sẽ thành công. Chưa kể cảm giác đó quả thật quá đáng sợ, so với cái chết còn thống khổ hơn rất nhiều nếu không phải trong cơ thể hắn có một thứ gì đó giúp hắn loại trừ những đau đớn như vậy thì có lẽ hắn phải gục ngã rồi.
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra ngổn ngang nhưng Trần Tiến cũng rõ ràng hắn vẫn còn quá nhiều thứ không hiểu được. Chính vì không hiểu nên hắn quy mọi chuyện ra do cái tàn hồn mà hắn hấp thụ được của vị Hỗn Độn Đại Năng tạo ra vì điều đó mới khiến hắn yên tâm.
Cố gắng tranh thủ củng cố thêm kỹ năng giao tranh và chiến đấu để bù đắp việc tu vi gia tăng mà công pháp thì vẫn dậm chân. Nghiền ngẫm sự ảo diệu từ Lục Huyễn Kiếm Thuật, bây giờ hắn chỉ mới luyện được ba thức nhưng sự đáng sợ trong đó không phải ai cũng có thể thấu hiểu.
Chính vì đây là bộ công pháp duy nhất mà Trần Tiến sở hữu nên hắn dành ra rất nhiều tâm huyết để có thể thi triển thuần thục nhất, bên cạnh đó THIÊN THƯ quả nhiên là Hỗn Độn bảo vật. Sau mỗi thức thi triển thì hắn lại khám phá ra điểm yếu của công pháp, chính vì vậy thời gian này hắn đã dần đưa Ba thức của Lục Huyễn Kiếm Thuật trở thành hoàn hảo điều mà có lẽ người sáng tạo ra nó cũng không thể ngờ được.
Sau một thời gian dài bế quan, Trần Tiến khá hài lòng với kết quả này vì rõ ràng hắn cũng thu được kết quả tương đối khả quan. Kết thúc đợt bế quan sau hơn một tháng này, thực lực của Trần Tiến tăng lên không ít.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc này ở Thiết Phiến Học Viện, trong một lầu bích có hai thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ ngắm trăng. Một người thì dáng vẻ thướt tha khoác trên mình một lam y bào,giọng nói ngọt ngào trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc rất tinh xảo còn một cô bé thiếu nữ ngũ quan xinh xắn, da trắng như tuyết dù chưa đến tuổi trưởng thành nhưng cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu phát triển. Hai người đó chính là Tiểu Tiêu và Đặng Ngọc Nhi.
- Tiểu thư cô lại đang suy nghĩ gì đó?
- Không biết giờ này Trần ca ca đang làm gì, có nhớ ta không?
Tiểu Tiêu đành thở dài, đã mấy tháng trôi qua ở Thiết Phiến Học Viện nhưng không đêm nào Đặng Ngọc Nhi không nhớ đến Trần Tiến khiến cô cũng bị ảnh hưởng tâm trạng không ít.
- Huynh ấy chắc sẽ nhớ tiểu thư mà tiểu thư yên tâm đi.
- Ta biết điều đó chứ, một cô nương thông minh xinh đẹp như ta ai lại không yêu quý. Mà Tiêu tỷ tỷ giờ cũng Trúc Cơ thành công rồi, tương lai sẽ có cơ hội thành đệ tử hạch tâm.
- Tôi không cần điều đó, chỉ mong muốn ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư đó mới là mong muốn của tôi.
- Tại sao tỷ luôn tốt với ta như vậy chứ, giá mà Trần ca ca cũng bên ta như tỷ vậy thì tốt biết mấy.
- Là vì Trần sư huynh phải thực hiện việc mà Tông chủ giao phó nếu không tôi nghĩ nhất định huynh ấy sẽ bên cạnh tiểu thư như tôi.
- Tiêu tỷ tỷ lại xem ta là con nít gạt ta rồi, huynh ấy bỏ đi chắc chắn là do cha ta muốn đổi lấy một danh ngạch để ta gia nhập Thiết Phiến Học Viện này.
Tiểu Tiêu hết sức bất ngờ không ngờ Đặng Ngọc Nhi đã có thể suy nghĩ như vậy, rõ ràng từ ngày ở Thiết Phiến cô nàng đã trưởng thành lên rất nhanh chóng. Hỏi sao càng ngày cô ấy càng nhận được sự yêu thích của không ít trưởng lão của Học Viện mà có thể tự do và được cưng chiều hơn cả các học viên hạch tâm.
- Dù cho điều tiểu thư nghĩ là thật thì tiểu thư càng phải cho xứng đáng với danh ngạch này vì đó là tâm huyết của Trần sư huynh.
- Rồi, ta hiểu mà, đừng có mãi xem ta không hiểu chuyện như vậy chứ. Ta sẽ nhanh chóng Trúc Cơ rồi Kim Đan để đi tìm huynh ấy sớm.
- Tôi tin nhất định sẽ sớm thôi, chỉ mới vài tháng tiểu thư từ một người tầng thứ nhất chưa tới nay đã Luyện Khí trung kỳ thì Trúc Cơ cũng không còn bao xa nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở trên ngọn núi Biên cao phía Đông của Lâm Quốc. Từ xa nhìn lên ngọn núi người ta sẽ cảm thấy đỉnh nó như chạm tới ánh trăng đem lại cho người ta một cảm giác hùng vĩ và huyền ảo. Đó là nơi tọa lạc của Vọng Nguyệt Tông, một tông môn chỉ ba sao nhưng tồn tại nhất đại thiên tài của Hạ Vực Sở Huy.
Một thiếu niên mặc bạch y đang ngồi thưởng nguyệt tại hoa viên. Từ lần trở về ở Mỹ Sơn Cốc tu vi của y không chỉ gia tăng một cách nhanh chóng mà tâm cảnh cũng trở nên hoàn mỹ hơn. Y đại diện cho Thiên Đạo, là người ở trên đỉnh cao tĩnh mịch và cô độc. Nhưng y cảm nhận được rõ ràng có một người tồn tại để khiến y phải nỗ lực hơn trước.
Trong thâm tâm y cái tên Trần Tiến xếp ngang hàng ở Mỹ Sơn Cốc là một đối tượng, y vẫn tin vào trực giác của mình. Chính vì vậy sau khi đạt được Kim Đan trung kỳ từ ba hôm trước, Sở Huy sẽ chính thức rời tông môn để thỏa mãn một lần vì bản thân cái cảm giác đối mặt một người tồn tại uy hiếp y.
Chỉ còn hai năm nữa y phải lên Thượng Vực, đó chính là thời gian để y đi tìm Trần Tiến. Vì Sở Huy biết rằng, nếu khi y đã chính thức đặt chân lên Thượng Vực thì khoảng cách của y so với cái tên Trần Tiến kia sẽ càng lớn hơn rất nhiều.
Lúc này, có một người bước tới bên cạnh Sở Huy nhìn với ánh mắt tràn đầy yêu thương rùi nói:
- Con tin rằng Trần Tiến chính là kẻ có thể sánh ngang với con sao?
Nghe tiếng cha mình nói, Sở Huy khẽ gật đầu với cha y rồi nói:
- Trực giác của con không sai được, nếu trước khi đi Nam Thiên Thượng Vực không tìm thấy hắn con sẽ rất khó chịu.
- Từ nhỏ đến lớn cha luôn tin tưởng con nhưng không hiểu sao lần này cha có linh cảm bất an.
- Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Đã bước đi trên con đường nghịch thiên này, mỗi giây mỗi phút đều phải biết tiến lên. Nếu lùi bước thì chúng ta cũng không thể đạt được thành tựu được.
Sở Hoàng im lặng không nói gì nữa, đã hơn hai mươi năm nay lão ta vẫn luôn tự hào nhất về đứa con này. Tuy nhiên, Sở Hoàng lần này dự cảm quả nhiên không sai vì chính quyết định của Sở Huy lần này đã chính thức đưa y và Trần Tiến vào vòng xoáy của định mệnh
Cố Tiểu Trầm sau khi nhận được Ẩn Kim Đan của Trần Tiến cuối cùng cũng quyết định bế quan trùng kích Kết Đan kỳ. So với dự định ban đầu để ổn định căn cơ và thấu hiểu nhân sinh rồi mới quyết định đột phá nhưng cô cũng không nỡ từ chối thành ý của Trần Tiến cũng như sau vài chuyện xảy ra cô cũng có khát khao đột phá của chính mình.
Lúc này Kỷ Dương cũng đã dành thời gian bế quan để đột phá đến Kết Đan. Trong vòng ba ngày Lâm Hoa thành một lúc đã đón nhận thêm hai tu sĩ Kết Đan và đều có liên quan tới Dược Phẩm Đại Việt. Tin tức này khiến rất nhiều tu sĩ cấp thấp càng khao khát đan dược của Dược Phẩm Đại Việt hơn, khiến việc buôn bán trở nên tấp nập đan dược Trần Tiến chuẩn bị sẵn cũng hết sạch, nếu không có Chi Dung hỗ trợ thì có lẽ Cố Tiểu Trầm cũng không ứng phó nổi.
Suốt một tháng thời gian, Trần Tiến chìm vào tu luyện khắc khổ. Hiện tại công pháp tu luyện của hắn vẫn còn thấp nếu không phải Đại Việt Tinh Thần quyết quá nghịch thiên giúp khả năng hấp nạp của hắn hơn người khác gấp nhiều lần thì cơ hội tăng cấp gần như bằng không. Biết rõ bản thân hiện tại khó tăng trưởng tu vi nên hắn đã dùng cách kích thích bản thân. Đến bây giờ trong lòng hắn vẫn có khúc mắc về huyết mạch Phượng Hoàng mà hắn truyền thừa được từ Thí Luyện tháp, chính vì vậy dứt khoát hắn lập tức thử nghiệm để cầu may từ nguy hiểm.
Không chần chừ, hắn nuốt lập tức ba viên Bồi Chân Đan giúp gia tăng thêm tỷ lệ trùng kích tu vi kết hợp với việc mở thần thức tiến sâu vào thức hải truy tìm cảm giác huyết mạch Phương Hoàng tồn tại trong cơ thể hắn.
Hắn vận chuyển toàn bộ khí huyết bản thân dồn về đan điền khiến trong cơ thể hắn trở nên nóng như lửa đốt. Trên người hắn phát ra một ánh sáng đỏ mờ nhạt, từng nguồn chân nguyên trong cơ thể hắn cũng bị kích phát như đang thiêu đốt chính hắn. Cảm giác bản thân bắt đầu không thể khống chế nổi sự bạo phát từ luồng chân nguyên này nhưng hắn quyết định không từ bỏ tiếp tục dồn nén bản thân. Dần dần ánh sáng đỏ bao quanh cơ thể hắn trở nên chói loá hơn, khắp người hắn cũng trở nên run rẩy từng đường gân trên cơ thể cũng hiện rõ ra.
Những sợi gân trên cơ thể hắn va chạm khẽ vào nhau gây ra không ít chấn động tinh thần. Đôi mắt Trần Tiến cũng trở nên đỏ ngầu, đan dược gia tăng sức mạnh kết hợp với huyết mạch kích phát tiềm năng quả thật đáng sợ. Cảm nhận tu vi đã có chút biến chuyển từ Trúc Cơ tầng bốn lên đến tầng năm, trong lòng dù đau rát như vạn tiễn xuyên tâm nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc từ bỏ.
Hô hấp của Trần Tiến không chỉ trở nên khó khăn mà ngay cả miệng hắn cũng trở nên khô không thể nào nuốt xuống được. Cảm giác này như đang dần lấy đi sức sống của hắn.
Trải qua giai đoạn cực kỳ thống khổ này tưởng chừng hắn sắp không thể nào chống cự nổi. Thì lại có một ánh lửa màu hồng từ mi tâm của hắn bắn ra đem lại cho hắn một cái cảm giác khí huyết hắn dần phục hồi. Cảm nhận được chân nguyên bắt đầu tụ lại một cảm giác sôi sục lại tuôn chảy khắp đan điền.
Không thể lý giải nổi sự kỳ lạ vừa diễn ra nhưng cảm nhận được tu vi quả thật đã đạt đến viên mãn tầng năm của Trúc Cơ khiến hắn hết sức hưng phấn. Vậy là chỉ còn một chút nữa thôi là hắn có thể đạt tới ngưỡng Trúc Cơ hậu kỳ.
Chỉ hơn một tầng nhưng Trần Tiến biết rõ nó khó khăn như thế nào. Mặc dù hắn vừa trải nghiệm cảm giác kích phát huyết mạch truyền thừa hắn đạt được ở Thí Luyện Tháp giúp hắn tăng cấp nhưng không có nghĩa là thử lại sẽ thành công. Chưa kể cảm giác đó quả thật quá đáng sợ, so với cái chết còn thống khổ hơn rất nhiều nếu không phải trong cơ thể hắn có một thứ gì đó giúp hắn loại trừ những đau đớn như vậy thì có lẽ hắn phải gục ngã rồi.
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra ngổn ngang nhưng Trần Tiến cũng rõ ràng hắn vẫn còn quá nhiều thứ không hiểu được. Chính vì không hiểu nên hắn quy mọi chuyện ra do cái tàn hồn mà hắn hấp thụ được của vị Hỗn Độn Đại Năng tạo ra vì điều đó mới khiến hắn yên tâm.
Cố gắng tranh thủ củng cố thêm kỹ năng giao tranh và chiến đấu để bù đắp việc tu vi gia tăng mà công pháp thì vẫn dậm chân. Nghiền ngẫm sự ảo diệu từ Lục Huyễn Kiếm Thuật, bây giờ hắn chỉ mới luyện được ba thức nhưng sự đáng sợ trong đó không phải ai cũng có thể thấu hiểu.
Chính vì đây là bộ công pháp duy nhất mà Trần Tiến sở hữu nên hắn dành ra rất nhiều tâm huyết để có thể thi triển thuần thục nhất, bên cạnh đó THIÊN THƯ quả nhiên là Hỗn Độn bảo vật. Sau mỗi thức thi triển thì hắn lại khám phá ra điểm yếu của công pháp, chính vì vậy thời gian này hắn đã dần đưa Ba thức của Lục Huyễn Kiếm Thuật trở thành hoàn hảo điều mà có lẽ người sáng tạo ra nó cũng không thể ngờ được.
Sau một thời gian dài bế quan, Trần Tiến khá hài lòng với kết quả này vì rõ ràng hắn cũng thu được kết quả tương đối khả quan. Kết thúc đợt bế quan sau hơn một tháng này, thực lực của Trần Tiến tăng lên không ít.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc này ở Thiết Phiến Học Viện, trong một lầu bích có hai thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ ngắm trăng. Một người thì dáng vẻ thướt tha khoác trên mình một lam y bào,giọng nói ngọt ngào trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc rất tinh xảo còn một cô bé thiếu nữ ngũ quan xinh xắn, da trắng như tuyết dù chưa đến tuổi trưởng thành nhưng cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu phát triển. Hai người đó chính là Tiểu Tiêu và Đặng Ngọc Nhi.
- Tiểu thư cô lại đang suy nghĩ gì đó?
- Không biết giờ này Trần ca ca đang làm gì, có nhớ ta không?
Tiểu Tiêu đành thở dài, đã mấy tháng trôi qua ở Thiết Phiến Học Viện nhưng không đêm nào Đặng Ngọc Nhi không nhớ đến Trần Tiến khiến cô cũng bị ảnh hưởng tâm trạng không ít.
- Huynh ấy chắc sẽ nhớ tiểu thư mà tiểu thư yên tâm đi.
- Ta biết điều đó chứ, một cô nương thông minh xinh đẹp như ta ai lại không yêu quý. Mà Tiêu tỷ tỷ giờ cũng Trúc Cơ thành công rồi, tương lai sẽ có cơ hội thành đệ tử hạch tâm.
- Tôi không cần điều đó, chỉ mong muốn ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư đó mới là mong muốn của tôi.
- Tại sao tỷ luôn tốt với ta như vậy chứ, giá mà Trần ca ca cũng bên ta như tỷ vậy thì tốt biết mấy.
- Là vì Trần sư huynh phải thực hiện việc mà Tông chủ giao phó nếu không tôi nghĩ nhất định huynh ấy sẽ bên cạnh tiểu thư như tôi.
- Tiêu tỷ tỷ lại xem ta là con nít gạt ta rồi, huynh ấy bỏ đi chắc chắn là do cha ta muốn đổi lấy một danh ngạch để ta gia nhập Thiết Phiến Học Viện này.
Tiểu Tiêu hết sức bất ngờ không ngờ Đặng Ngọc Nhi đã có thể suy nghĩ như vậy, rõ ràng từ ngày ở Thiết Phiến cô nàng đã trưởng thành lên rất nhanh chóng. Hỏi sao càng ngày cô ấy càng nhận được sự yêu thích của không ít trưởng lão của Học Viện mà có thể tự do và được cưng chiều hơn cả các học viên hạch tâm.
- Dù cho điều tiểu thư nghĩ là thật thì tiểu thư càng phải cho xứng đáng với danh ngạch này vì đó là tâm huyết của Trần sư huynh.
- Rồi, ta hiểu mà, đừng có mãi xem ta không hiểu chuyện như vậy chứ. Ta sẽ nhanh chóng Trúc Cơ rồi Kim Đan để đi tìm huynh ấy sớm.
- Tôi tin nhất định sẽ sớm thôi, chỉ mới vài tháng tiểu thư từ một người tầng thứ nhất chưa tới nay đã Luyện Khí trung kỳ thì Trúc Cơ cũng không còn bao xa nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở trên ngọn núi Biên cao phía Đông của Lâm Quốc. Từ xa nhìn lên ngọn núi người ta sẽ cảm thấy đỉnh nó như chạm tới ánh trăng đem lại cho người ta một cảm giác hùng vĩ và huyền ảo. Đó là nơi tọa lạc của Vọng Nguyệt Tông, một tông môn chỉ ba sao nhưng tồn tại nhất đại thiên tài của Hạ Vực Sở Huy.
Một thiếu niên mặc bạch y đang ngồi thưởng nguyệt tại hoa viên. Từ lần trở về ở Mỹ Sơn Cốc tu vi của y không chỉ gia tăng một cách nhanh chóng mà tâm cảnh cũng trở nên hoàn mỹ hơn. Y đại diện cho Thiên Đạo, là người ở trên đỉnh cao tĩnh mịch và cô độc. Nhưng y cảm nhận được rõ ràng có một người tồn tại để khiến y phải nỗ lực hơn trước.
Trong thâm tâm y cái tên Trần Tiến xếp ngang hàng ở Mỹ Sơn Cốc là một đối tượng, y vẫn tin vào trực giác của mình. Chính vì vậy sau khi đạt được Kim Đan trung kỳ từ ba hôm trước, Sở Huy sẽ chính thức rời tông môn để thỏa mãn một lần vì bản thân cái cảm giác đối mặt một người tồn tại uy hiếp y.
Chỉ còn hai năm nữa y phải lên Thượng Vực, đó chính là thời gian để y đi tìm Trần Tiến. Vì Sở Huy biết rằng, nếu khi y đã chính thức đặt chân lên Thượng Vực thì khoảng cách của y so với cái tên Trần Tiến kia sẽ càng lớn hơn rất nhiều.
Lúc này, có một người bước tới bên cạnh Sở Huy nhìn với ánh mắt tràn đầy yêu thương rùi nói:
- Con tin rằng Trần Tiến chính là kẻ có thể sánh ngang với con sao?
Nghe tiếng cha mình nói, Sở Huy khẽ gật đầu với cha y rồi nói:
- Trực giác của con không sai được, nếu trước khi đi Nam Thiên Thượng Vực không tìm thấy hắn con sẽ rất khó chịu.
- Từ nhỏ đến lớn cha luôn tin tưởng con nhưng không hiểu sao lần này cha có linh cảm bất an.
- Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Đã bước đi trên con đường nghịch thiên này, mỗi giây mỗi phút đều phải biết tiến lên. Nếu lùi bước thì chúng ta cũng không thể đạt được thành tựu được.
Sở Hoàng im lặng không nói gì nữa, đã hơn hai mươi năm nay lão ta vẫn luôn tự hào nhất về đứa con này. Tuy nhiên, Sở Hoàng lần này dự cảm quả nhiên không sai vì chính quyết định của Sở Huy lần này đã chính thức đưa y và Trần Tiến vào vòng xoáy của định mệnh
/117
|