Sau khi vào thành rồi thuộc hạ của Hòa Minh cũng nhanh chóng sắp xếp một phòng khách sạn để mọi người nghỉ ngơi. Sau khi sắp xếp phòng cho mọi người thì gã Hòa Minh cũng biến mất giữa đám người. Trần Tiến cũng không quan tâm gã Hòa Minh làm gì liền cũng Cố Tiểu Trầm cùng về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sự biến mất của Hòa Minh chính là vì gã phải tham gia tiếp nhận thông tin và đăng ký tham gia Đan Sư Đại Hội. Tâm trạng của gã cũng khá lo lắng dù biết Trần Tiến đích thực là một Luyện Đan Sư cấp ba nhưng để đạt được thành tích vào nhóm ba mươi hai người đứng đầu cũng không đơn giản.
Địa điểm đăng kí thông tin là một tòa nhà ngay trung tâm của Long Thành bề ngoài có thể nói là nguy nga tráng lệ. Hòa Minh vừa bước vào cửa để chuẩn bị đăng ký thì ngay lập tức có một gã râu ria lõm chõm dáng người thì lùn gương mặt vô cùng xấu xí nhảy vào đứng chen hàng.
- Haha, xin lỗi người nhé Hòa Minh ta sẽ đăng ký trước người đây.
Sự xuất hiện của gã lùn kia lập tức khiến gương mặt của Hòa Minh có phần khó chịu.
- Tưởng là ai, hóa ra là người!! Lâm Viễn lão già lùn nhà người vẫn không biết xấu hổ.
- Ta không biết xấu hổ thì sao chứ, vẫn hơn cái tên chỉ giỏi nịnh bợ nhà người. Nếu không phải năm đó người chơi lén sau lưng ta thì ta có phải bị đưa đến một nơi khỉ ho cò gáy như Lĩnh Sơn để làm thành chủ không.
- Haha, ra là lão già nhà người vẫn còn canh cánh chuyện đó. Làm người thực lực không chưa đủ mà còn phải có chỗ dựa nữa.
- Ta tự nhận bản thân không vô sỉ được như người.
- Giờ lão già người có nói gì cũng vô ích. Ở thời đại thực lực vi tôn này nếu không có trong người một ít thủ đoạn thì làm sao mà tồn tại.
Gã lùn ném ánh mắt đầy vẻ khinh thường lên người tên Hòa Minh rồi hằn học nói:
- Giỏi cho câu thực lực vi tôn, lần này ở Đại Hội Đan Sư nếu không cho Lâm Hoa thành các người mất mặt đi về thì ta không tên là Lâm Viễn nữa.
Đối với Hòa Minh thì gã ta luôn tự tin vào thực lực và quyền lực của những người che chở cho mình nên đó giờ cũng không tận lực hết mình vào các cuộc thi như vậy mà chỉ đăng ký cố gắng hoàn thành cho đúng thủ tục. Lúc này, bị cái nhìn khinh thường của tên lùn Lâm Viễn này gã ta bỗng hiện lên chiến ý.
- Xem ai sợ ai. Ta đây cũng không tin một nơi như Lĩnh Sơn có thể xuất ra loại cao nhân nào.
Trên mặt của gã Lâm Viễn có chút xuân phong đắc ý lại bồi tiếp:
- Người tự tin như vậy thì có ngại cược cùng ta một phen không.
Hòa Minh cũng là một con cáo già cảm thấy tên Lâm Viễn bỗng nhiên lại tự tin như vậy nên thầm cảnh giác nhưng cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong liền nói:
- Được thôi nhưng ta có một điều kiện, nếu người không đáp ứng được thì ta sẽ không đánh cược với nhà người.
- Người yêu cầu điều kiện gì?
- Bởi vì người ta mang đến là một anh tài xuất thiếu niên lại chỉ mới hai mươi tuổi. Nên nếu người dự thi của người không được quá hai mươi lăm tuổi.
Nghe được đại biểu của Lâm Hoa thành chỉ mới hai mươi tên Lâm Viễn có hơi chút ngẩn ra. Không ngờ gã Hòa Minh này lại dám đem một thiếu niên đi dự thi, nhưng hắn nhìn lại chính mình chẳng phải cũng đích xác đáp ứng đúng yêu cầu đó sao. Trong lòng liền thầm sảng khoải nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra hơi kinh ngạc và có chút do dự. Hòa Minh thấy vẻ mặt cũng xác định điều kiện này khó mà tên lùn này có thể đáp ứng không phải lúc nào cũng có sẵn một Luyện Đan Sư cao cấp mà tuổi đời còn trẻ.
- Thật trùng hợp, ta đích thực mang theo một Luyện Đan Sư chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi.
Hòa Minh nghe thấy bỗng dự cảm có điều không ổn tuy nhiên lời nói đã nói ra thì làm sao có thể thay được.
- Vậy người muốn đánh cược gì? Linh thạch, mật tịch hay thiên tài địa bảo?
- Người nghĩ ta cần những thứ đó sao? Nếu ta thắng thì người phải làm cho ta một việc còn nếu ta thua sẽ chấp nhận phục vụ người trong vòng một trăm năm.
- Người cũng ít có tính toán quá nhỉ, nếu người bắt ta đi chết hoặc tự tán đi tu vi thì chẳng phải quá hời sao.
- Hừ!! Lão già nhà người nghĩ ta đê tiện như người sao. Việc đó hoàn toàn nằm trong khả năng thực hiện và không tổn hại đến sinh mệnh cũng như tu vi của người.
Hòa Minh cảm thấy nếu điều kiện như vậy hoàn toàn không có gì không ổn coi như cũng cần kết cái nhân quả câu chuyện năm xưa.
- Được thôi ta và người cứ thế mà làm.
Nói xong hai gã chập tay chưởng vào nhau như chứng nhận lời cá cược này.
Trong thành phải nói linh khí dày đặc gấp nhiều lần nhưng Trần Tiến biết mấy ngày cũng không tiến bộ gì nhiều với tu vi Trúc Cơ tầng sáu của mình. Tranh thủ sau khi sắp xếp phòng mình xong hắn rủ Cố Tiểu Trầm đi tham quan Long Thành.
Chỉ còn cách ba ngày nữa là đến Đan Sư Đại Hội nên không khí thành vô cùng tấp nập và sầm uất. Nơi mọi người tập trung đông nhất chính là các Bảo Lâu tập trung các kỳ vật hay thiên tài địa bảo hoặc các đại hội đấu giá thu hút mọi thành phần từ Luyện Khí tu sĩ đến Nguyên Anh tu sĩ.
Quy mô và tầm vóc ở đây lại một lần nữa khiến Trần Tiến phải hâm mộ không thôi.
-”Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà”.
Cố Tiểu Trầm nghe Trần Tiến nói vậy cũng khẽ cười mỉm rồi đáp:
-Huynh đi càng nhiều sẽ càng thấy Tu Chân giới này to lớn như thế nào. Có những nơi mà Long Thành so với nó cũng chỉ như nông thôn và thành thị thôi.
- Huynh sẽ đi đến những nơi đó, không chỉ có vậy. Dù là Thượng Vực hay xa hơn nữa là Tiên Giới chắc chắn huynh cũng đều sẽ có ngày đi qua.
Hai mắt của Trần Tiến toát lên vẻ kiên định đầy chắc chắn.
“Tiên Giới” hai chữ này thật sự khiến Cố Tiểu Trầm có sự rung động mạnh mẽ từ trong tâm thần. Cô xuất thân từ Thanh Vân Môn, cô hiểu rõ Tiên Giới là một thế giới nào. Đã hơn mười vạn năm qua bao nhiêu nhân tài kiệt xuất đã xuất thế nhưng chân chính phá toái hư không phi thăng Tiên Giới thì lại không có một ai.
Vậy mà hôm nay từ miệng một thiếu niên chỉ mới Trúc Cơ nhưng lại khiến cô thấy trong đó có một sự tin tưởng tuyệt đối. Cố Tiểu Trầm dường như cảm thấy lời nói này không phải là “Điếc không sợ súng” mà đích thực là một dạng niềm tin kiên định.
- Huynh có biết không, đã mười vạn năm rồi vẫn chưa có một ai có thể phi thăng Tiên Giới. Theo ngọc giản truyền lại thì cặp đôi đạo lữ Lạc Long Quân Âu Cơ chính là người cuối cùng thành công tiến đến Tiên Giới.
Ầm ầm! Những lời này như sét đánh ngang tai của Trần Tiến hắn bỗng cảm thấy con đường tìm kiếm tàn hồn của vị Hỗn Độn Đại Năng như bị đóng sập lại một cách tàn nhẫn.
Đã gần mười vạn năm đã không có ai phá được hắn không nghĩ mình lại có thể làm được, mà nếu làm được thời gian chắc ít nhất cũng vài vạn năm như vậy Tà Ác Đại Năng xuất thế hủy diệt cả Tu Chân giới rồi.
Nhưng nghĩ đến thứ mình sở hữu hắn lại nhanh chóng khôi phục ý chí. Bản thân có hai hỗn độn chí bảo trong người, lại có tâm giáp gia tăng công lực chỉ Tiên Giới may ra mới có thì có lẽ chuyện người khác không thể hắn ngược lái có thể rút ngắn bớt nhiều thời gian.
Cố Tiểu Trầm dĩ nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng của Trần Tiến, tiếp tục nói:
- Hiện nay thì huynh còn kém rất xa việc đó, có ý chí kiên định là tốt nhưng để nó khống chế sẽ trở thành tâm ma.
- Huynh hiểu rồi, với tu vi hiện tại của huynh nói ra nhữnh lời vừa nãy chắc nực cười lắm nhỉ.
- Không hề, ngược lại muội cảm thấy sẽ có ngày đó. Tuy nhiên, đúng như huynh nói cứ gia tăng tu vi hằng ngày mới là việc lúc này. Thượng Vực hay Tiên Giới đều là nơi thực lực vi tôn.
Lúc này có một thanh niên cũng chỉ chạc hơn hai mươi mặc hắc bào cũng đang ở trong Long Thành đi dạo trông thấy Trần Tiến.
- Hắn ta không phải Trần Tiến của Thần Nhật Tông sao? Tại sao ở nơi đây được, chẳng lẽ hắn cũng tham gia Đan Sư Đại Hội.
Một cự hán thấy ánh mắt bất ngờ của hắc bào thanh niên liền hỏi:
- Sao thế tiểu đệ người thấy gì sao?
- Không, đệ chỉ thấy hình như vừa gặp được người quen.
- Đại Hội Đan Sư lần này diễn ra quy mô cả Lâm Quốc nếu gặp vài người quen biết cũng không phải có gì lạ như vậy chứ.
Hắc bào nhân cũng gật đầu, thầm nói:
- Có lẽ chỉ là tình cờ hắn đến đây mở rộng tầm mắt. Dù sao hắn cũng chỉ là một gã may mắn tại Thí Luyện Tháp ngày đó thôi.
Trở lại hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cả hai quyết định đến Dược Phẩm Phường để mở rộng tầm mắt và quy mô để có thể cải thiện việc làm ăn của Dược Phẩm Đại Việt.
Quả nhiên đan dược thì ở bất cứ đâu cũng thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ nhất, bên trong tấp nập các tu sĩ phần đông vẫn là Trúc Cơ kỳ. Giai đoạn nhận được sự trợ giúp mạnh nhất từ các loại đan dược cũng như đạt được hiệu quả tốt nhất.
Vì đang diễn ra Đan Sư Đại Hội nên cửa hàng còn bán thêm các công thức phối chế từ cấp một đến cấp ba.
Cố Tiểu Trầm quan sát một đoạn mới nói:
- Ở đây rất nhiều người tập hợp nhưng chủ yếu đều tu vi tương đương học thấp hơn chúng ta. Có lẽ những người Kim Đan trở lên sẽ được mời đến những nơi khác có loại đan dược tốt hơn.
Một tên trong cửa hàng nghe thấy vậy liền chen vào nói:
- Cô nương quả nhiên quan sát rất tốt, ở Long Thành này chỉ có những người tu vi dưới Kim Đan mới ghé các cửa hàng dược phẩm như chúng tôi. Còn những người cấp Kim Đan trở lên nếu muốn tìm đan dược phải đến cửa hàng do chính Hoàng Triều là chủ quản mới có thể có đan dược như ý.
- Như vậy không phải là quá độc tài sao?
- Bên ngoài các Luyện Đan Sư cao cấp rất khó để tìm tài liệu hay nguyên liệu mà Hoàng Triều hoàn toàn có thể cung cấp cho họ những điều đó nên thu hút được họ
Sự biến mất của Hòa Minh chính là vì gã phải tham gia tiếp nhận thông tin và đăng ký tham gia Đan Sư Đại Hội. Tâm trạng của gã cũng khá lo lắng dù biết Trần Tiến đích thực là một Luyện Đan Sư cấp ba nhưng để đạt được thành tích vào nhóm ba mươi hai người đứng đầu cũng không đơn giản.
Địa điểm đăng kí thông tin là một tòa nhà ngay trung tâm của Long Thành bề ngoài có thể nói là nguy nga tráng lệ. Hòa Minh vừa bước vào cửa để chuẩn bị đăng ký thì ngay lập tức có một gã râu ria lõm chõm dáng người thì lùn gương mặt vô cùng xấu xí nhảy vào đứng chen hàng.
- Haha, xin lỗi người nhé Hòa Minh ta sẽ đăng ký trước người đây.
Sự xuất hiện của gã lùn kia lập tức khiến gương mặt của Hòa Minh có phần khó chịu.
- Tưởng là ai, hóa ra là người!! Lâm Viễn lão già lùn nhà người vẫn không biết xấu hổ.
- Ta không biết xấu hổ thì sao chứ, vẫn hơn cái tên chỉ giỏi nịnh bợ nhà người. Nếu không phải năm đó người chơi lén sau lưng ta thì ta có phải bị đưa đến một nơi khỉ ho cò gáy như Lĩnh Sơn để làm thành chủ không.
- Haha, ra là lão già nhà người vẫn còn canh cánh chuyện đó. Làm người thực lực không chưa đủ mà còn phải có chỗ dựa nữa.
- Ta tự nhận bản thân không vô sỉ được như người.
- Giờ lão già người có nói gì cũng vô ích. Ở thời đại thực lực vi tôn này nếu không có trong người một ít thủ đoạn thì làm sao mà tồn tại.
Gã lùn ném ánh mắt đầy vẻ khinh thường lên người tên Hòa Minh rồi hằn học nói:
- Giỏi cho câu thực lực vi tôn, lần này ở Đại Hội Đan Sư nếu không cho Lâm Hoa thành các người mất mặt đi về thì ta không tên là Lâm Viễn nữa.
Đối với Hòa Minh thì gã ta luôn tự tin vào thực lực và quyền lực của những người che chở cho mình nên đó giờ cũng không tận lực hết mình vào các cuộc thi như vậy mà chỉ đăng ký cố gắng hoàn thành cho đúng thủ tục. Lúc này, bị cái nhìn khinh thường của tên lùn Lâm Viễn này gã ta bỗng hiện lên chiến ý.
- Xem ai sợ ai. Ta đây cũng không tin một nơi như Lĩnh Sơn có thể xuất ra loại cao nhân nào.
Trên mặt của gã Lâm Viễn có chút xuân phong đắc ý lại bồi tiếp:
- Người tự tin như vậy thì có ngại cược cùng ta một phen không.
Hòa Minh cũng là một con cáo già cảm thấy tên Lâm Viễn bỗng nhiên lại tự tin như vậy nên thầm cảnh giác nhưng cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong liền nói:
- Được thôi nhưng ta có một điều kiện, nếu người không đáp ứng được thì ta sẽ không đánh cược với nhà người.
- Người yêu cầu điều kiện gì?
- Bởi vì người ta mang đến là một anh tài xuất thiếu niên lại chỉ mới hai mươi tuổi. Nên nếu người dự thi của người không được quá hai mươi lăm tuổi.
Nghe được đại biểu của Lâm Hoa thành chỉ mới hai mươi tên Lâm Viễn có hơi chút ngẩn ra. Không ngờ gã Hòa Minh này lại dám đem một thiếu niên đi dự thi, nhưng hắn nhìn lại chính mình chẳng phải cũng đích xác đáp ứng đúng yêu cầu đó sao. Trong lòng liền thầm sảng khoải nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra hơi kinh ngạc và có chút do dự. Hòa Minh thấy vẻ mặt cũng xác định điều kiện này khó mà tên lùn này có thể đáp ứng không phải lúc nào cũng có sẵn một Luyện Đan Sư cao cấp mà tuổi đời còn trẻ.
- Thật trùng hợp, ta đích thực mang theo một Luyện Đan Sư chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi.
Hòa Minh nghe thấy bỗng dự cảm có điều không ổn tuy nhiên lời nói đã nói ra thì làm sao có thể thay được.
- Vậy người muốn đánh cược gì? Linh thạch, mật tịch hay thiên tài địa bảo?
- Người nghĩ ta cần những thứ đó sao? Nếu ta thắng thì người phải làm cho ta một việc còn nếu ta thua sẽ chấp nhận phục vụ người trong vòng một trăm năm.
- Người cũng ít có tính toán quá nhỉ, nếu người bắt ta đi chết hoặc tự tán đi tu vi thì chẳng phải quá hời sao.
- Hừ!! Lão già nhà người nghĩ ta đê tiện như người sao. Việc đó hoàn toàn nằm trong khả năng thực hiện và không tổn hại đến sinh mệnh cũng như tu vi của người.
Hòa Minh cảm thấy nếu điều kiện như vậy hoàn toàn không có gì không ổn coi như cũng cần kết cái nhân quả câu chuyện năm xưa.
- Được thôi ta và người cứ thế mà làm.
Nói xong hai gã chập tay chưởng vào nhau như chứng nhận lời cá cược này.
Trong thành phải nói linh khí dày đặc gấp nhiều lần nhưng Trần Tiến biết mấy ngày cũng không tiến bộ gì nhiều với tu vi Trúc Cơ tầng sáu của mình. Tranh thủ sau khi sắp xếp phòng mình xong hắn rủ Cố Tiểu Trầm đi tham quan Long Thành.
Chỉ còn cách ba ngày nữa là đến Đan Sư Đại Hội nên không khí thành vô cùng tấp nập và sầm uất. Nơi mọi người tập trung đông nhất chính là các Bảo Lâu tập trung các kỳ vật hay thiên tài địa bảo hoặc các đại hội đấu giá thu hút mọi thành phần từ Luyện Khí tu sĩ đến Nguyên Anh tu sĩ.
Quy mô và tầm vóc ở đây lại một lần nữa khiến Trần Tiến phải hâm mộ không thôi.
-”Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà”.
Cố Tiểu Trầm nghe Trần Tiến nói vậy cũng khẽ cười mỉm rồi đáp:
-Huynh đi càng nhiều sẽ càng thấy Tu Chân giới này to lớn như thế nào. Có những nơi mà Long Thành so với nó cũng chỉ như nông thôn và thành thị thôi.
- Huynh sẽ đi đến những nơi đó, không chỉ có vậy. Dù là Thượng Vực hay xa hơn nữa là Tiên Giới chắc chắn huynh cũng đều sẽ có ngày đi qua.
Hai mắt của Trần Tiến toát lên vẻ kiên định đầy chắc chắn.
“Tiên Giới” hai chữ này thật sự khiến Cố Tiểu Trầm có sự rung động mạnh mẽ từ trong tâm thần. Cô xuất thân từ Thanh Vân Môn, cô hiểu rõ Tiên Giới là một thế giới nào. Đã hơn mười vạn năm qua bao nhiêu nhân tài kiệt xuất đã xuất thế nhưng chân chính phá toái hư không phi thăng Tiên Giới thì lại không có một ai.
Vậy mà hôm nay từ miệng một thiếu niên chỉ mới Trúc Cơ nhưng lại khiến cô thấy trong đó có một sự tin tưởng tuyệt đối. Cố Tiểu Trầm dường như cảm thấy lời nói này không phải là “Điếc không sợ súng” mà đích thực là một dạng niềm tin kiên định.
- Huynh có biết không, đã mười vạn năm rồi vẫn chưa có một ai có thể phi thăng Tiên Giới. Theo ngọc giản truyền lại thì cặp đôi đạo lữ Lạc Long Quân Âu Cơ chính là người cuối cùng thành công tiến đến Tiên Giới.
Ầm ầm! Những lời này như sét đánh ngang tai của Trần Tiến hắn bỗng cảm thấy con đường tìm kiếm tàn hồn của vị Hỗn Độn Đại Năng như bị đóng sập lại một cách tàn nhẫn.
Đã gần mười vạn năm đã không có ai phá được hắn không nghĩ mình lại có thể làm được, mà nếu làm được thời gian chắc ít nhất cũng vài vạn năm như vậy Tà Ác Đại Năng xuất thế hủy diệt cả Tu Chân giới rồi.
Nhưng nghĩ đến thứ mình sở hữu hắn lại nhanh chóng khôi phục ý chí. Bản thân có hai hỗn độn chí bảo trong người, lại có tâm giáp gia tăng công lực chỉ Tiên Giới may ra mới có thì có lẽ chuyện người khác không thể hắn ngược lái có thể rút ngắn bớt nhiều thời gian.
Cố Tiểu Trầm dĩ nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng của Trần Tiến, tiếp tục nói:
- Hiện nay thì huynh còn kém rất xa việc đó, có ý chí kiên định là tốt nhưng để nó khống chế sẽ trở thành tâm ma.
- Huynh hiểu rồi, với tu vi hiện tại của huynh nói ra nhữnh lời vừa nãy chắc nực cười lắm nhỉ.
- Không hề, ngược lại muội cảm thấy sẽ có ngày đó. Tuy nhiên, đúng như huynh nói cứ gia tăng tu vi hằng ngày mới là việc lúc này. Thượng Vực hay Tiên Giới đều là nơi thực lực vi tôn.
Lúc này có một thanh niên cũng chỉ chạc hơn hai mươi mặc hắc bào cũng đang ở trong Long Thành đi dạo trông thấy Trần Tiến.
- Hắn ta không phải Trần Tiến của Thần Nhật Tông sao? Tại sao ở nơi đây được, chẳng lẽ hắn cũng tham gia Đan Sư Đại Hội.
Một cự hán thấy ánh mắt bất ngờ của hắc bào thanh niên liền hỏi:
- Sao thế tiểu đệ người thấy gì sao?
- Không, đệ chỉ thấy hình như vừa gặp được người quen.
- Đại Hội Đan Sư lần này diễn ra quy mô cả Lâm Quốc nếu gặp vài người quen biết cũng không phải có gì lạ như vậy chứ.
Hắc bào nhân cũng gật đầu, thầm nói:
- Có lẽ chỉ là tình cờ hắn đến đây mở rộng tầm mắt. Dù sao hắn cũng chỉ là một gã may mắn tại Thí Luyện Tháp ngày đó thôi.
Trở lại hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cả hai quyết định đến Dược Phẩm Phường để mở rộng tầm mắt và quy mô để có thể cải thiện việc làm ăn của Dược Phẩm Đại Việt.
Quả nhiên đan dược thì ở bất cứ đâu cũng thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ nhất, bên trong tấp nập các tu sĩ phần đông vẫn là Trúc Cơ kỳ. Giai đoạn nhận được sự trợ giúp mạnh nhất từ các loại đan dược cũng như đạt được hiệu quả tốt nhất.
Vì đang diễn ra Đan Sư Đại Hội nên cửa hàng còn bán thêm các công thức phối chế từ cấp một đến cấp ba.
Cố Tiểu Trầm quan sát một đoạn mới nói:
- Ở đây rất nhiều người tập hợp nhưng chủ yếu đều tu vi tương đương học thấp hơn chúng ta. Có lẽ những người Kim Đan trở lên sẽ được mời đến những nơi khác có loại đan dược tốt hơn.
Một tên trong cửa hàng nghe thấy vậy liền chen vào nói:
- Cô nương quả nhiên quan sát rất tốt, ở Long Thành này chỉ có những người tu vi dưới Kim Đan mới ghé các cửa hàng dược phẩm như chúng tôi. Còn những người cấp Kim Đan trở lên nếu muốn tìm đan dược phải đến cửa hàng do chính Hoàng Triều là chủ quản mới có thể có đan dược như ý.
- Như vậy không phải là quá độc tài sao?
- Bên ngoài các Luyện Đan Sư cao cấp rất khó để tìm tài liệu hay nguyên liệu mà Hoàng Triều hoàn toàn có thể cung cấp cho họ những điều đó nên thu hút được họ
/117
|