Sau khi hai người rời khỏi, tên nhân viên mới quay qua hỏi bà lão:
- Chúng ta không phải còn một bước khảo nghiệm nữa sao?
- Không cần đâu, hai người bọn họ hoàn toàn đủ khả năng vượt qua. Chưa kể ta có thể nhận thấy lực lượng bảo vệ cô ấy cũng khiến ta muốn kết giao với loại nhân vật như vậy.
Hai người đi ra khỏi Dược Phẩm Phường, bắt đầu tiến về Hoàng Triều Dược Phẩm. Trên đường đi vẫn tấp nập người qua lại, nhịp sống ở Long Thành dường như bất tận, những người thường hay tu sĩ đi lẫn vào nhau như đã trở nên quen thuộc với tất cả.
Hai người đến trước một cửa hàng, khác với tưởng tượng ban đầu của họ không ngờ trước cửa hàng Hoàng Triều Dược Phẩm lại vắng lặng như vậy. Phía trước cửa hàng chỉ có một biển hiệu nhỏ không thu hút người qua lại. Điều này làm Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng cả hai không nghĩ nó thiếu quy mô như vậy.
Thế nhưng, cả hai đều rõ chắc bên trong có nội tình nên cũng không ngần ngại bước vào. Khi vào trong hai người đều gặp một đàn ông trung niên để râu khá dài, thấy hai người bước vào trong chớp mắt một luồng thần thức lướt qua đánh giá. Sau giây đó, gã đàn ông liền mỉm cười nói:
- Tôi có thể giúp gì hai vị.
Trần Tiến liền thắc mắc:
- Xin chào tiền bối, có thể cho vãn bối hỏi Hoàng Triều Dược Phẩm là nơi đây.
Gã đàn ông không nói gì chỉ nhìn vào đôi nam nữ rồi nói:
- Ngọc giản?
Thái độ hoàn toàn không quan tâm gì đến hai người đang tồn tại trước mặt. Trần Tiến khó mà tiếp thu nổi thái độ kiêu ngạo đó, quay qua nói với Cố Tiểu Trầm.
- Huynh và muội không cần phải vào.
Cố Tiểu Trầm không phản đối trong mắt nàng sự kiêu ngạo của lão già này khiến nàng khó chịu. Phải biết nàng xuất thân từ Thanh Vân môn so ra không biết mạnh gấp bao nhiêu làn Hoàng Triều. Thế mà một tên trông coi cửa hàng lại có thái độ như vậy.
Hai người quay ra cũng không thèm nói câu nào. Gã đàn ông trung niên thấy vậy liền “ hừ” một tiếng rồi đưa tay ra tung một chưởng về phía hai người.
Phản ứng của hai người không tệ, liền lập tức nhẹ nhàng né tránh. Trần Tiến không nhịn được lớn tiếng mắng:
- Trên đời này có loại người vô lý như người sao, hai chúng ta muốn vào thì kiêu ngạo, chúng ta không muốn vào thì đánh giết?
- Người tưởng có thể qua mặt ta sao? Bằng vào tu vi một tiểu cô nương Kim Đan tầng một và Trúc Cơ tầng sáu như người có thể có thẻ bài từ Dược Phẩm Phường, chắc chắn là các người dùng thủ đoạn nào đó cướp của người khác.
- Vô lý, người chỉ nhìn vào tu vi mà xem là chúng ta không thể sao. Được vậy thì ta cũng không ngại cho lão già như mi biết tại sao ta có được ngọc giản.
Không nhiều lời Trần Tiến liền vận chân nguyên dùng Lôi kỹ của mình tấn công. Chỉ là một loại pháp kỹ Hoàng Cấp lão già không để vào mắt liền cương ngạnh dùng chân nguyên Kim Đan trung kỳ của mình để chống đỡ.
Như có một sự hiểu ăn ý ngầm nào đó, Cố Tiểu Trầm chỉ đứng lược trận, ngày xưa khi hai người tu vi chưa đến hiện tại đã đánh bại được tên Mã Nguyên thì lần này nàng càng tự tin Trần Tiến sẽ không nguy hiểm, nếu có gì nàng hoàn toàn có thể can thiệp. Chỉ là nơi đây là Lâm Quốc nơi mà Hoàng Triều là tổ chức độc tôn nếu có gì sai sót hậu quả cũng có thể khá lớn.
Gã trung niên râu dài cũng lướt qua trong chớp mắt vị trí của Cố Tiểu Trầm, gã không ngờ cô nàng này dám đứng yên lược trận mà không tham chiến như là tin tưởng rõ ràng vào tên nhóc này. Gã không phải là đầu óc chỉ để trang trí, cảm thấy có điều không ổn liền nhanh chóng thu hồi chân nguyên lại, nói:
- Đến đây đủ rồi, ta có nhiệm vụ phải trông coi cửa hàng, tránh cho các thành phần gian trá hay lừa đảo xâm nhập. Nay qua một chiêu giao đấu ta có thể xác nhận hai người đủ thực lực.
Trần Tiến không phải ngốc, tuy hắn không sợ tên râu dài này nhưng nơi đây vẫn là địa bàn của người ta. Dù bên mình chắc chắn có tiền bối cao thủ nào đó bảo vệ Cố Tiểu Trầm nhưng không đảm bảo mình sẽ an toàn. Bây giờ có một bậc thang để xuống nên hắn cũng không quá háo thắng.
- Ta không muốn vào nữa, có thể đi chứ?
Gã râu dài liếc qua vị trí của Cố Tiểu Trầm vẫn là thái độ như không có gì xảy ra, cũng không muốn tự nhiên có phiền phức nên gã khá thức thời.
- Cứ tự nhiên.
Cố Tiểu Trầm khá khó hiểu nguyên nhân nhưng nếu tránh được tránh được cũng không phải là xấu.
Hai người cũng không còn hứng thú đi đâu, đành trở về khách sạn. Tên đàn ông râu dài sau khi thấy hai người đi cũng nhanh chóng gọi một gã tùy tùng đến kêu tên đó đi đến Dược Phẩm Phường xác nhận.
Quay về khách sạn, Trần Tiến nhận được lời mời của Hòa Minh. Thấy dáng vẻ có phần gấp gáp của tên thuộc hạ, Trần Tiến dường như thấy có chuyện xảy ra.
Vừa vào phòng thấy dáng vẻ có phần gấp gáp của Hòa Minh, hắn liền hỏi:
- Không biết ngài mời tôi tới đây gấp như vậy có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra không?
Lúc này Hòa Minh mới chú ý dường như bản thân có hơi chút khẩn trương:
- Lần trước khi ta có mời cậu tham gia cuộc thi có nói thứ hạng không quan trọng nhưng bây giờ có một chút thay đổi.
Trần Tiến nghe xong hơi nhíu mày, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì trong lúc gã thành chủ này đi đăng ký và báo danh nhưng có lẽ không phải chuyện gì tốt lành.
- Chẳng hay có chuyện gì, xin thành chủ cứ nói thẳng để tôi có thể hay biết.
- Cậu nắm chắc bao nhiêu khả năng luyện chế được đan dược cấp bốn.
Đan dược cấp bốn? Trần Tiến dù biết chính mình có sự trợ lực cực lớn từ Hỗn Độn Thiên Thư thế nhưng hắn không phải kẻ ảo tưởng mình có thể vạn năng.
- Chuyện này thứ cho tôi xin nói thật, tôi chưa từng luyện chế đan dược cấp bốn. Dù cho có luyện chế được thì tôi cũng không đủ chân nguyên để khống chế hỏa lực để luyện chế thành công.
Hòa Minh có chút thất vọng, tuy nhiên gã biết mình đòi hỏi quá cao rồi. Trên Lâm Quốc này tìm một Luyện Đan Sư cấp ba cũng ít rồi chứ đừng nói thêm dưới hai mươi lăm nên cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Với những loại đan dược khó như Dẫn Thần Đan thì sao?
Dẫn Thần Đan là một đan dược cấp ba, tuy nhiên độ khó của nó phải đạt trên mức cấp bốn vì ở khả năng khống chế độ lửa cũng như thời gian luyện chế. Chỉ cần không chính xác một phần triệu cũng khiến đan dược trở nên mất đi hoàn toàn công hiệu.
Trần Tiến trầm ngâm một chút, hắn chưa từng thử luyện chế Dẫn Thần Đan nhưng hắn đích xác bản thân có thể mười thành điều chế thành công nó do sự kiến giải của hắn với đan dược với sự trợ giúp của Hỗn Độn Thiên Thư giúp hắn đạt sự tự tin cực lớn.
- Nếu trong phạm trù đan dược cấp ba tôi rất tự tin vào khả năng của mình.
Câu trả lời khiến Hòa Minh rất thỏa mãn, cười lớn rồi nói:
- Trước đây ta nói với người anh em cuộc thi này chỉ cần cố gắng vào nhóm ba mươi hai người đầu là đủ rồi. Nhưng giờ ta hy vọng cậu có thể đạt thành tích cao hơn, càng xuất sâc càng tốt. Ta sẽ dành cho Dược Phẩm Đại Việt của cậu rất nhiều ưu đãi. Ngoài ra, ta sẽ tiến cử cậu đến Hoàng Triều, mỗi Luyện Đan Sư thuộc Hoàng Triều đều có địa vị cực cao ở Lâm Quốc này.
Nghe qua điều kiện hết sức hấp dẫn này quả thực Trần Tiến có chút động lòng. Nhưng chợt nhớ tới thái độ của tên ở Hoàng Triều Dược Phẩm, hắn cũng nguội lạnh ý định này. Chính sự độc quyền, tập trung quyền lực về một mối vô tình khiến những kẻ chỉ biết cậy quyền hiếp đáp kẻ khác có chỗ dựa để làm bậy.
- Tham gia cuộc thi này tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ Thành chủ, còn lợi ích mà thành chủ hứa với tôi cứ để sau đi.
Hòa Minh cũng hiểu ý tứ, lấy trong túi ra một tấm thẻ bài chứng nhận tham gia cuộc thi, một ngọc giản chứa quy tắc thi đấu. Trần Tiến cũng tranh thủ cáo từ để nghiên cứu ngọc giản.
Trong ngọc giản nói rõ cuộc thi chia làm bốn giai đoạn, vòng một là vòng loại lấy ra từ danh sách sáu mươi bốn thí sinh đứng đầu. Vòng hai là vòng thực lực lấy ba mươi hai người và đến vòng đối đầu loại trực tiếp với nhau. Cuối cùng con tám ngưòi cùng thực hiện một đề bài luyện chế. Chọn ra người đứng đầu quốc gia dưới trăm tuổi tham gia cuộc thi Đan Sư Đại Hội cấp Hạ Vực.
Trần Tiến rất quyết tâm với Thập Đại Bí Cảnh vì theo hắn suy đoán, chỉ có đến những nơi bí ản và hiểm địa mới có thể tìm thấy được tàn hồn bị phân tách của Hỗn Độn Đại Năng.
Sau khi xem xong quy tắc cũng như điều lệ cuộc thi hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Rất rõ ràng hắn chỉ cần có thứ hạng nhóm đầu thì sẽ được Đan Sư Nhất Phẩm Đường chú ý. So với Hoàng Triều ở Lâm Quốc thì không bằng nhưng nếu về quy mô trên toàn bộ La Thành đại lục thì vượt trội.
Điều kiện tham gia Đan Sư Đại Hội không ngờ ngoại trừ con đường do các thành chủ tiến cử còn có đăng ký thi cá nhân. Trần Tiến giờ mới hiểu tại sao còn có vòng loại, nếu số lượng thi đấu quá đông nếu không có vòng loại hạn chế thì không biết thi đấu đến bao giờ
- Chúng ta không phải còn một bước khảo nghiệm nữa sao?
- Không cần đâu, hai người bọn họ hoàn toàn đủ khả năng vượt qua. Chưa kể ta có thể nhận thấy lực lượng bảo vệ cô ấy cũng khiến ta muốn kết giao với loại nhân vật như vậy.
Hai người đi ra khỏi Dược Phẩm Phường, bắt đầu tiến về Hoàng Triều Dược Phẩm. Trên đường đi vẫn tấp nập người qua lại, nhịp sống ở Long Thành dường như bất tận, những người thường hay tu sĩ đi lẫn vào nhau như đã trở nên quen thuộc với tất cả.
Hai người đến trước một cửa hàng, khác với tưởng tượng ban đầu của họ không ngờ trước cửa hàng Hoàng Triều Dược Phẩm lại vắng lặng như vậy. Phía trước cửa hàng chỉ có một biển hiệu nhỏ không thu hút người qua lại. Điều này làm Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng cả hai không nghĩ nó thiếu quy mô như vậy.
Thế nhưng, cả hai đều rõ chắc bên trong có nội tình nên cũng không ngần ngại bước vào. Khi vào trong hai người đều gặp một đàn ông trung niên để râu khá dài, thấy hai người bước vào trong chớp mắt một luồng thần thức lướt qua đánh giá. Sau giây đó, gã đàn ông liền mỉm cười nói:
- Tôi có thể giúp gì hai vị.
Trần Tiến liền thắc mắc:
- Xin chào tiền bối, có thể cho vãn bối hỏi Hoàng Triều Dược Phẩm là nơi đây.
Gã đàn ông không nói gì chỉ nhìn vào đôi nam nữ rồi nói:
- Ngọc giản?
Thái độ hoàn toàn không quan tâm gì đến hai người đang tồn tại trước mặt. Trần Tiến khó mà tiếp thu nổi thái độ kiêu ngạo đó, quay qua nói với Cố Tiểu Trầm.
- Huynh và muội không cần phải vào.
Cố Tiểu Trầm không phản đối trong mắt nàng sự kiêu ngạo của lão già này khiến nàng khó chịu. Phải biết nàng xuất thân từ Thanh Vân môn so ra không biết mạnh gấp bao nhiêu làn Hoàng Triều. Thế mà một tên trông coi cửa hàng lại có thái độ như vậy.
Hai người quay ra cũng không thèm nói câu nào. Gã đàn ông trung niên thấy vậy liền “ hừ” một tiếng rồi đưa tay ra tung một chưởng về phía hai người.
Phản ứng của hai người không tệ, liền lập tức nhẹ nhàng né tránh. Trần Tiến không nhịn được lớn tiếng mắng:
- Trên đời này có loại người vô lý như người sao, hai chúng ta muốn vào thì kiêu ngạo, chúng ta không muốn vào thì đánh giết?
- Người tưởng có thể qua mặt ta sao? Bằng vào tu vi một tiểu cô nương Kim Đan tầng một và Trúc Cơ tầng sáu như người có thể có thẻ bài từ Dược Phẩm Phường, chắc chắn là các người dùng thủ đoạn nào đó cướp của người khác.
- Vô lý, người chỉ nhìn vào tu vi mà xem là chúng ta không thể sao. Được vậy thì ta cũng không ngại cho lão già như mi biết tại sao ta có được ngọc giản.
Không nhiều lời Trần Tiến liền vận chân nguyên dùng Lôi kỹ của mình tấn công. Chỉ là một loại pháp kỹ Hoàng Cấp lão già không để vào mắt liền cương ngạnh dùng chân nguyên Kim Đan trung kỳ của mình để chống đỡ.
Như có một sự hiểu ăn ý ngầm nào đó, Cố Tiểu Trầm chỉ đứng lược trận, ngày xưa khi hai người tu vi chưa đến hiện tại đã đánh bại được tên Mã Nguyên thì lần này nàng càng tự tin Trần Tiến sẽ không nguy hiểm, nếu có gì nàng hoàn toàn có thể can thiệp. Chỉ là nơi đây là Lâm Quốc nơi mà Hoàng Triều là tổ chức độc tôn nếu có gì sai sót hậu quả cũng có thể khá lớn.
Gã trung niên râu dài cũng lướt qua trong chớp mắt vị trí của Cố Tiểu Trầm, gã không ngờ cô nàng này dám đứng yên lược trận mà không tham chiến như là tin tưởng rõ ràng vào tên nhóc này. Gã không phải là đầu óc chỉ để trang trí, cảm thấy có điều không ổn liền nhanh chóng thu hồi chân nguyên lại, nói:
- Đến đây đủ rồi, ta có nhiệm vụ phải trông coi cửa hàng, tránh cho các thành phần gian trá hay lừa đảo xâm nhập. Nay qua một chiêu giao đấu ta có thể xác nhận hai người đủ thực lực.
Trần Tiến không phải ngốc, tuy hắn không sợ tên râu dài này nhưng nơi đây vẫn là địa bàn của người ta. Dù bên mình chắc chắn có tiền bối cao thủ nào đó bảo vệ Cố Tiểu Trầm nhưng không đảm bảo mình sẽ an toàn. Bây giờ có một bậc thang để xuống nên hắn cũng không quá háo thắng.
- Ta không muốn vào nữa, có thể đi chứ?
Gã râu dài liếc qua vị trí của Cố Tiểu Trầm vẫn là thái độ như không có gì xảy ra, cũng không muốn tự nhiên có phiền phức nên gã khá thức thời.
- Cứ tự nhiên.
Cố Tiểu Trầm khá khó hiểu nguyên nhân nhưng nếu tránh được tránh được cũng không phải là xấu.
Hai người cũng không còn hứng thú đi đâu, đành trở về khách sạn. Tên đàn ông râu dài sau khi thấy hai người đi cũng nhanh chóng gọi một gã tùy tùng đến kêu tên đó đi đến Dược Phẩm Phường xác nhận.
Quay về khách sạn, Trần Tiến nhận được lời mời của Hòa Minh. Thấy dáng vẻ có phần gấp gáp của tên thuộc hạ, Trần Tiến dường như thấy có chuyện xảy ra.
Vừa vào phòng thấy dáng vẻ có phần gấp gáp của Hòa Minh, hắn liền hỏi:
- Không biết ngài mời tôi tới đây gấp như vậy có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra không?
Lúc này Hòa Minh mới chú ý dường như bản thân có hơi chút khẩn trương:
- Lần trước khi ta có mời cậu tham gia cuộc thi có nói thứ hạng không quan trọng nhưng bây giờ có một chút thay đổi.
Trần Tiến nghe xong hơi nhíu mày, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì trong lúc gã thành chủ này đi đăng ký và báo danh nhưng có lẽ không phải chuyện gì tốt lành.
- Chẳng hay có chuyện gì, xin thành chủ cứ nói thẳng để tôi có thể hay biết.
- Cậu nắm chắc bao nhiêu khả năng luyện chế được đan dược cấp bốn.
Đan dược cấp bốn? Trần Tiến dù biết chính mình có sự trợ lực cực lớn từ Hỗn Độn Thiên Thư thế nhưng hắn không phải kẻ ảo tưởng mình có thể vạn năng.
- Chuyện này thứ cho tôi xin nói thật, tôi chưa từng luyện chế đan dược cấp bốn. Dù cho có luyện chế được thì tôi cũng không đủ chân nguyên để khống chế hỏa lực để luyện chế thành công.
Hòa Minh có chút thất vọng, tuy nhiên gã biết mình đòi hỏi quá cao rồi. Trên Lâm Quốc này tìm một Luyện Đan Sư cấp ba cũng ít rồi chứ đừng nói thêm dưới hai mươi lăm nên cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Với những loại đan dược khó như Dẫn Thần Đan thì sao?
Dẫn Thần Đan là một đan dược cấp ba, tuy nhiên độ khó của nó phải đạt trên mức cấp bốn vì ở khả năng khống chế độ lửa cũng như thời gian luyện chế. Chỉ cần không chính xác một phần triệu cũng khiến đan dược trở nên mất đi hoàn toàn công hiệu.
Trần Tiến trầm ngâm một chút, hắn chưa từng thử luyện chế Dẫn Thần Đan nhưng hắn đích xác bản thân có thể mười thành điều chế thành công nó do sự kiến giải của hắn với đan dược với sự trợ giúp của Hỗn Độn Thiên Thư giúp hắn đạt sự tự tin cực lớn.
- Nếu trong phạm trù đan dược cấp ba tôi rất tự tin vào khả năng của mình.
Câu trả lời khiến Hòa Minh rất thỏa mãn, cười lớn rồi nói:
- Trước đây ta nói với người anh em cuộc thi này chỉ cần cố gắng vào nhóm ba mươi hai người đầu là đủ rồi. Nhưng giờ ta hy vọng cậu có thể đạt thành tích cao hơn, càng xuất sâc càng tốt. Ta sẽ dành cho Dược Phẩm Đại Việt của cậu rất nhiều ưu đãi. Ngoài ra, ta sẽ tiến cử cậu đến Hoàng Triều, mỗi Luyện Đan Sư thuộc Hoàng Triều đều có địa vị cực cao ở Lâm Quốc này.
Nghe qua điều kiện hết sức hấp dẫn này quả thực Trần Tiến có chút động lòng. Nhưng chợt nhớ tới thái độ của tên ở Hoàng Triều Dược Phẩm, hắn cũng nguội lạnh ý định này. Chính sự độc quyền, tập trung quyền lực về một mối vô tình khiến những kẻ chỉ biết cậy quyền hiếp đáp kẻ khác có chỗ dựa để làm bậy.
- Tham gia cuộc thi này tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ Thành chủ, còn lợi ích mà thành chủ hứa với tôi cứ để sau đi.
Hòa Minh cũng hiểu ý tứ, lấy trong túi ra một tấm thẻ bài chứng nhận tham gia cuộc thi, một ngọc giản chứa quy tắc thi đấu. Trần Tiến cũng tranh thủ cáo từ để nghiên cứu ngọc giản.
Trong ngọc giản nói rõ cuộc thi chia làm bốn giai đoạn, vòng một là vòng loại lấy ra từ danh sách sáu mươi bốn thí sinh đứng đầu. Vòng hai là vòng thực lực lấy ba mươi hai người và đến vòng đối đầu loại trực tiếp với nhau. Cuối cùng con tám ngưòi cùng thực hiện một đề bài luyện chế. Chọn ra người đứng đầu quốc gia dưới trăm tuổi tham gia cuộc thi Đan Sư Đại Hội cấp Hạ Vực.
Trần Tiến rất quyết tâm với Thập Đại Bí Cảnh vì theo hắn suy đoán, chỉ có đến những nơi bí ản và hiểm địa mới có thể tìm thấy được tàn hồn bị phân tách của Hỗn Độn Đại Năng.
Sau khi xem xong quy tắc cũng như điều lệ cuộc thi hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Rất rõ ràng hắn chỉ cần có thứ hạng nhóm đầu thì sẽ được Đan Sư Nhất Phẩm Đường chú ý. So với Hoàng Triều ở Lâm Quốc thì không bằng nhưng nếu về quy mô trên toàn bộ La Thành đại lục thì vượt trội.
Điều kiện tham gia Đan Sư Đại Hội không ngờ ngoại trừ con đường do các thành chủ tiến cử còn có đăng ký thi cá nhân. Trần Tiến giờ mới hiểu tại sao còn có vòng loại, nếu số lượng thi đấu quá đông nếu không có vòng loại hạn chế thì không biết thi đấu đến bao giờ
/117
|