Ba vị giám khảo vẫn luôn dùng thần thức quan sát lò luyện đan của Trần Tiến. Ngay khi hắn vừa kết thúc bài thi của mình có một lốc xoáy thoát ra từ Lò Luyện Đan dấu hiệu thường thấy của việc thành đan đã hình thành. Điều này khiến cho ba vị giám khảo hết sức vui mừng trông đợi sự thành công của phương pháp mới này.
Vẫn một hình ảnh trái ngược với tất cả thí sinh khác khi vừa kết thúc vòng thi, cơ thể hắn đổ mồ hôi ướt cả áo, chân nguyên cạn kiệt, cơ thể rệu rã do việc vận dụng thần thức kết hợp với chân nguyên để luyện đan khiến hắn lâm vào kiệt sức.
Đến khi vị tiểu đồng đến thu thập đan dược, hắn mới gắng sức tranh thủ liếc qua lò luyện đan của mình. Ánh mắt hắn trùng xuống khi nhìn thấy những viên đan dược của mình.
- Thất bại!!!
Hắn thở dài một hơi, bây giờ chính hắn cũng không còn sức lực để mà ủ rũ việc thất bại này.
Nhận được đan dược của ba mươi hai thí sinh, ba vị giám khảo để cho sư điệt của mình kiểm tra đan dược của ba mươi mốt thí sinh kia. Riêng của Trần Tiến cả ba quyết định cùng nhau kiểm chứng. Bọn họ gấp đến nỗi không thể nào chờ đợi được vị tiểu đồng mang đến mà cả ba cùng bay tới lấy khay đựng đan dược của Trần Tiến.
Khi nhìn thấy hình dáng của đan dược cả ba có chút thất vọng.
- Thất bại rồi, quả nhiên từ lý thuyết đến thực hành là như trời với đất.
Nguyễn Thái Hòa chán nản với kết quả trước mắt.
- Có lẽ chúng ta đã kỳ vọng quá nhiều vì dù sao cậu ta vẫn là một thanh niên trẻ mà.
Lê Mạnh cũng lên tiếng tự an ủi bản thân.
Thế nhưng vị Lục Phẩm Đan Sư Lương Minh Nhật dường như có phát hiện khác. Ông ta lấy tay cầm viên đan dược lên. Khi nhìn thấy viên đan dược này ông ta lập tức kinh hỉ.
- Hai vị sư đệ nhìn xem, không phải thất bại chỉ là phẩm cấp quá thấp thôi.
Nghe lời vị sư huynh của mình, hai vị sư đệ tranh nhau cầm lên những viên đan dược của Trần Tiến để khám phá.
- Thật quá tốt, tốt rồi. Thì ra không phải thất bại hoàn toàn.
Lê Mạnh quên mất việc giữ hình tượng, nhảy cẫng lên trong sự trố mắt của mấy vị tiểu đồng.
- Thiên tài, không ngờ sống mấy trăm năm rồi ta vẫn không giữ được bình tĩnh như vậy nữa.
- Thật không ngờ Dẫn Đan Đơn phiên bản cải tiến hắn đã làm được. Đại Hội này hắn chắc chắn là đệ nhất rồi.
Nguyễn Thái Hòa tâm tình cũng kích động nói với vị sư đệ của mình.
Lương Minh Nhật cũng không thể trách hai vị sư đệ mình được. Ông cũng không thể hài lòng hơn với những điều đang xảy ra. Điều này quá đỗi kỳ tích đi, không một ai làm được cho dù là sư phụ của bọn họ một Đan Vương cũng không thể vậy mà ở nơi đây một cái quốc gia Ngũ cấp lại có thể xuất hiện một thanh niên kỳ tài như vậy.
Nội tâm ông ta càng thêm kiên định.
- Nhất định phải bảo vệ và giúp đỡ hắn phát triển. Chỉ khi hắn phát triển đầy đủ thì mới là phần phước của cả Tu Chân Giới.
Hóa ra lò đan của Trần Tiến xuất ra được tất cả chín viên, tỷ lệ thành công là ba viên. Ba viên thành công cũng chỉ là loại ba nhưng như vậy cũng hình thành cơ sở để tạo thành một lối đi mới cho các Đan Sư trong tương lai.
Sau khi thất vọng vì mình thành đan thất bại, Trần Tiến cũng di chuyển về nơi của nhóm người Lâm Hoa thành. Cố Tiểu Trầm thấy vẻ mệt mỏi của hắn liền quan tâm.
- Huynh không sao chứ, muội phát hiện huynh phải dùng đan dược phục hồi chân nguyên. Dù quyết tâm như thế nào nhưng huynh vẫn phải gìn giữ sức khỏe chứ.
Trần Tiến cảm thấy thật sự ấm áp, từ lúc ở cùng Cố Tiểu Trầm không cần biết hắn làm gì, chỉ cần hắn có mệt mỏi hay phiền muộn thì cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng quan tâm hắn. Trần Tiến nở nụ cười cảm động đáp.
- Huynh không sao, dụng lực quá độ thôi. Nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn nhiều.
Lê Công Trí khi trở về vị trí của mình thật sự khiến bao nhiêu người hâm mộ và kêu gào như một thần tượng mới. Với khán giả khi y lấy ra Dị Hỏa của mình luyện đan thì y chính là đối tượng được quan tâm nhất của Đại Hội này. Một Luyện Đan Sư tứ phẩm trẻ tuổi, sở hữu Dị Hỏa trong tay thì khắp cái Lâm Quốc này có được người thứ hai sao? Câu trả lời là Không.
Lúc này tất cả mỹ từ dùng để diễn tả sự hoành tráng của y cũng không đủ. Ngay cả cái tên biểu đệ Lê Công Minh cũng nở mày nở mũi. Chỉ có cô nàng nữ tử Lý Thu Thủy của Thiên Tà Học Viện càng ngày càng nhìn càng chướng mắt với gã này. Với cô vị sư muội mình thật hoàn hảo không ngờ ở Đại Hội này liên tiếp thất bại trước gã này.
Lý Thu Phương lại không quan tâm cả quãng trường đang chú ý đến Lê Công Trí mà cô đi thẳng về phía Trần Tiến.
Ánh mắt hiên ngang, khí thế bất tục của cô quả nhiên là lực sát thương với bao nhiêu nam nhân ngay cả một thiếu niên anh tuấn như Thi Sách cũng không ngoại lệ
- Có phải người đã nhận ra từ đầu rồi phải không?
Cố Tiểu Trầm thật sự khó chịu với cô nàng này. Không biết cô đối với cô gái Thu Phương này không có thiện cảm không biết là do cô ấy cứ liên tục làm phiền Trần Tiến hay do cô ấy kiêu ngạo xem thường người khác.
- Ban nãy tôi đã nói là nơi này không hoan nghênh cô mà.
- Tôi không nói chuyện với cô. Nếu còn cứ xen vào việc của tôi đừng trách tôi.
Lý Thu Phương cũng có tâm tư ghen ghét với Cố Tiểu Trầm. Dù rằng xét về dung nhan cô gái này không bằng mình thế nhưng tại sao mình lại bị khí chất của cô ấy lấn át. Có chút gì đó mình cảm giác tự ti khi đối mặt.
Dĩ nhiên Cố Tiểu Trầm cũng đâu chịu nhường bước.
- Việc của cô không liên quan tôi, nhưng chuyện của Trần huynh thì không đến lượt cô.
- Cô… cô… có tư cách gì chứ.
Lý Thu Phương chịu hết nổi, đành lắp bắp nói.
Cố Tiểu Trầm nhất thời cũng bối rối. Cô cũng không biết mình là gì đối với Trần Tiến, chỉ biết từ ngày đầu tiên gặp nhau cô đã nguyện ý đồng hành cùng hắn. Cô có ba năm tu luyện bên ngoài, không ngờ cô vì người con trai này mà chấp nhận cùng hắn đi khắp nơi. Đúng lúc này, Trần Tiến đứng dậy đỡ lấy một bên vai của Cố Tiểu Trầm lạnh lùng nhìn Lý Thu Phương nói:
- Cô ấy là đạo lữ của tôi, cô nghĩ cô ấy có đủ tư cách không.
Cố Tiểu Trầm run rẩy, trong lòng cô có sự kích động. Người con trai này không ngờ trước mặt mọi người nói rằng mình là đạo lữ của y. Những lời này là dành cho cô, cho Cố Tiểu Trầm hiện tại không phải là Cố Tiểu Trầm của Thanh Vân môn. Đôi mắt của cô không giấu được vẻ vui sướng, có lẽ đôi lúc tình cảm chỉ thật đơn giản đó là sự thừa nhận từ đối phương.
Lý Thu Phương ngơ ngác không kịp phản ứng. Cô không ngờ những lời của chàng trai này nói ra rất bình thương nhưng ánh mắt hạnh phúc lóe lên của cô gái này khiến cô ganh tỵ. Trong lòng cô có một câu hỏi.
-”Đây là hạnh phúc của yêu sao”.
Không thể chịu đựng nổi nữa, liên tiếp bị lời nói của tên này lạnh lùng đánh thẳng vào kiêu ngạo của cô. Cô không biết tại sao lại vô tình hạ giọng nói.
- Tôi chỉ muốn biết đáp án mà thôi.
Trần Tiến cũng không muốn làm khó cô gái này.
- Đúng là tôi cảm thấy đề thi có điểm huyền bí. Chính vì vậy đã tự tạo ra đan phương khác.
Lý Thu Phương gật đầu.
- Cám ơn.
Nói xong cô nhanh chóng bỏ đi dường như cô rất sợ thấy hai người trước mặt cô biết rằng cô đang có cảm giác hâm mộ Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm lúc này cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay đầu mỉm cười nói.
- Đóng kịch thế đủ rồi, cô ấy đi rồi chắc tạm thời không phiền huynh đâu.
Thế nhưng Trần Tiến vẫn đang dùng ánh mắt đấy nhìn cô, có ấm áp có yêu thương.
- Đó là lời thật lòng của huynh.
Âm thanh không lớn chỉ vừa đủ để Cố Tiểu Trầm nghe thấy. Cô đỏ mặt trái tim lại đập mạnh liên hồi phải nói lúc này cô không còn chút dáng vẻ thông minh nào nữa mà chỉ đích thực là một cô gái tuổi thanh xuân. Cô quay người bỏ đi rồi giọng vang vọng lại.
- Muội có chút việc ra ngoài chút.
Nói xong cô ấy cũng nhanh chóng biến mất trong đám đông người mặc cho Trần Tiến chưa kịp đáp gì.
Trong nhóm người ở Lâm Hoa thành dường như không ai kinh ngạc với việc này. Dường như theo họ nghĩ hai người này quả thực là đạo lữ của nhau. Chỉ có Thi Sách dường như vẫn nghi hoặc.
- Không ngờ Trần huynh xa cách vài tháng không gặp đã có đạo lữ. Cố Tiểu Trầm không chỉ là cô nương tốt mà còn hết sức tài giỏi.
Trần Tiến cũng đành cười trừ, cũng không biết giải thích sao. Càng giải thích sẽ càng rắc rối.
Hòa Minh cũng không phải người quản cuộc sống riêng tư của người khác. Cái gã ta quan tâm là lợi ích mà Trần Tiến mang lại, mà bây giờ Trần Tiến ít nhất đang thể hiện được giá trị của mình nên khiến gã rất hài lòng. Chưa tính đến, thân thế của hai người này hình như cũng không hề nhỏ nên gã cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác. Các thành viên khác của Lâm Hoa thành cực kỳ phấn kích. Cơ hội để vinh danh thành trì nơi họ sống quả là ngàn năm có một. Từ khi lịch sử Lâm Hoa thành thành lập đến nây giờ cũng chưa từng một ai đưa vị trí của nó lên đệ nhất ở bất kỳ lĩnh vực gì.
Tuy nhiên, gã cũng đang rất phiền lòng với vụ cá cược với tên Lâm Viễn. Không ngờ cái tên Trần Mạnh Đức nhìn vẻ ngoài tầm thường nhưng lại lợi hại như vậy, không chỉ liên tiếp qua vòng mà còn đạt thứ hạng tương đương đại diện của gã.
Tâm trạng giống y hệt Hòa Minh chính là gã Lâm Viễn, khi bắt đầu vụ đánh cuộc này gã rất tự tin vì gã nắm được thông tin đại diện của Lâm hoa thành chỉ là một tên thiếu niên. Mà từ khi gã gặp được Trần Mạnh Đức thì với gã không thể có kẻ nào sánh ngang được với tên nhóc này ở việc luyện đan. Không ngờ tên Trần Tiến lợi hại như vậy, từ đầu tới giờ tỏ ra không thua gì đại diện của Lĩnh Sơn của gã.
Vẫn một hình ảnh trái ngược với tất cả thí sinh khác khi vừa kết thúc vòng thi, cơ thể hắn đổ mồ hôi ướt cả áo, chân nguyên cạn kiệt, cơ thể rệu rã do việc vận dụng thần thức kết hợp với chân nguyên để luyện đan khiến hắn lâm vào kiệt sức.
Đến khi vị tiểu đồng đến thu thập đan dược, hắn mới gắng sức tranh thủ liếc qua lò luyện đan của mình. Ánh mắt hắn trùng xuống khi nhìn thấy những viên đan dược của mình.
- Thất bại!!!
Hắn thở dài một hơi, bây giờ chính hắn cũng không còn sức lực để mà ủ rũ việc thất bại này.
Nhận được đan dược của ba mươi hai thí sinh, ba vị giám khảo để cho sư điệt của mình kiểm tra đan dược của ba mươi mốt thí sinh kia. Riêng của Trần Tiến cả ba quyết định cùng nhau kiểm chứng. Bọn họ gấp đến nỗi không thể nào chờ đợi được vị tiểu đồng mang đến mà cả ba cùng bay tới lấy khay đựng đan dược của Trần Tiến.
Khi nhìn thấy hình dáng của đan dược cả ba có chút thất vọng.
- Thất bại rồi, quả nhiên từ lý thuyết đến thực hành là như trời với đất.
Nguyễn Thái Hòa chán nản với kết quả trước mắt.
- Có lẽ chúng ta đã kỳ vọng quá nhiều vì dù sao cậu ta vẫn là một thanh niên trẻ mà.
Lê Mạnh cũng lên tiếng tự an ủi bản thân.
Thế nhưng vị Lục Phẩm Đan Sư Lương Minh Nhật dường như có phát hiện khác. Ông ta lấy tay cầm viên đan dược lên. Khi nhìn thấy viên đan dược này ông ta lập tức kinh hỉ.
- Hai vị sư đệ nhìn xem, không phải thất bại chỉ là phẩm cấp quá thấp thôi.
Nghe lời vị sư huynh của mình, hai vị sư đệ tranh nhau cầm lên những viên đan dược của Trần Tiến để khám phá.
- Thật quá tốt, tốt rồi. Thì ra không phải thất bại hoàn toàn.
Lê Mạnh quên mất việc giữ hình tượng, nhảy cẫng lên trong sự trố mắt của mấy vị tiểu đồng.
- Thiên tài, không ngờ sống mấy trăm năm rồi ta vẫn không giữ được bình tĩnh như vậy nữa.
- Thật không ngờ Dẫn Đan Đơn phiên bản cải tiến hắn đã làm được. Đại Hội này hắn chắc chắn là đệ nhất rồi.
Nguyễn Thái Hòa tâm tình cũng kích động nói với vị sư đệ của mình.
Lương Minh Nhật cũng không thể trách hai vị sư đệ mình được. Ông cũng không thể hài lòng hơn với những điều đang xảy ra. Điều này quá đỗi kỳ tích đi, không một ai làm được cho dù là sư phụ của bọn họ một Đan Vương cũng không thể vậy mà ở nơi đây một cái quốc gia Ngũ cấp lại có thể xuất hiện một thanh niên kỳ tài như vậy.
Nội tâm ông ta càng thêm kiên định.
- Nhất định phải bảo vệ và giúp đỡ hắn phát triển. Chỉ khi hắn phát triển đầy đủ thì mới là phần phước của cả Tu Chân Giới.
Hóa ra lò đan của Trần Tiến xuất ra được tất cả chín viên, tỷ lệ thành công là ba viên. Ba viên thành công cũng chỉ là loại ba nhưng như vậy cũng hình thành cơ sở để tạo thành một lối đi mới cho các Đan Sư trong tương lai.
Sau khi thất vọng vì mình thành đan thất bại, Trần Tiến cũng di chuyển về nơi của nhóm người Lâm Hoa thành. Cố Tiểu Trầm thấy vẻ mệt mỏi của hắn liền quan tâm.
- Huynh không sao chứ, muội phát hiện huynh phải dùng đan dược phục hồi chân nguyên. Dù quyết tâm như thế nào nhưng huynh vẫn phải gìn giữ sức khỏe chứ.
Trần Tiến cảm thấy thật sự ấm áp, từ lúc ở cùng Cố Tiểu Trầm không cần biết hắn làm gì, chỉ cần hắn có mệt mỏi hay phiền muộn thì cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng quan tâm hắn. Trần Tiến nở nụ cười cảm động đáp.
- Huynh không sao, dụng lực quá độ thôi. Nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn nhiều.
Lê Công Trí khi trở về vị trí của mình thật sự khiến bao nhiêu người hâm mộ và kêu gào như một thần tượng mới. Với khán giả khi y lấy ra Dị Hỏa của mình luyện đan thì y chính là đối tượng được quan tâm nhất của Đại Hội này. Một Luyện Đan Sư tứ phẩm trẻ tuổi, sở hữu Dị Hỏa trong tay thì khắp cái Lâm Quốc này có được người thứ hai sao? Câu trả lời là Không.
Lúc này tất cả mỹ từ dùng để diễn tả sự hoành tráng của y cũng không đủ. Ngay cả cái tên biểu đệ Lê Công Minh cũng nở mày nở mũi. Chỉ có cô nàng nữ tử Lý Thu Thủy của Thiên Tà Học Viện càng ngày càng nhìn càng chướng mắt với gã này. Với cô vị sư muội mình thật hoàn hảo không ngờ ở Đại Hội này liên tiếp thất bại trước gã này.
Lý Thu Phương lại không quan tâm cả quãng trường đang chú ý đến Lê Công Trí mà cô đi thẳng về phía Trần Tiến.
Ánh mắt hiên ngang, khí thế bất tục của cô quả nhiên là lực sát thương với bao nhiêu nam nhân ngay cả một thiếu niên anh tuấn như Thi Sách cũng không ngoại lệ
- Có phải người đã nhận ra từ đầu rồi phải không?
Cố Tiểu Trầm thật sự khó chịu với cô nàng này. Không biết cô đối với cô gái Thu Phương này không có thiện cảm không biết là do cô ấy cứ liên tục làm phiền Trần Tiến hay do cô ấy kiêu ngạo xem thường người khác.
- Ban nãy tôi đã nói là nơi này không hoan nghênh cô mà.
- Tôi không nói chuyện với cô. Nếu còn cứ xen vào việc của tôi đừng trách tôi.
Lý Thu Phương cũng có tâm tư ghen ghét với Cố Tiểu Trầm. Dù rằng xét về dung nhan cô gái này không bằng mình thế nhưng tại sao mình lại bị khí chất của cô ấy lấn át. Có chút gì đó mình cảm giác tự ti khi đối mặt.
Dĩ nhiên Cố Tiểu Trầm cũng đâu chịu nhường bước.
- Việc của cô không liên quan tôi, nhưng chuyện của Trần huynh thì không đến lượt cô.
- Cô… cô… có tư cách gì chứ.
Lý Thu Phương chịu hết nổi, đành lắp bắp nói.
Cố Tiểu Trầm nhất thời cũng bối rối. Cô cũng không biết mình là gì đối với Trần Tiến, chỉ biết từ ngày đầu tiên gặp nhau cô đã nguyện ý đồng hành cùng hắn. Cô có ba năm tu luyện bên ngoài, không ngờ cô vì người con trai này mà chấp nhận cùng hắn đi khắp nơi. Đúng lúc này, Trần Tiến đứng dậy đỡ lấy một bên vai của Cố Tiểu Trầm lạnh lùng nhìn Lý Thu Phương nói:
- Cô ấy là đạo lữ của tôi, cô nghĩ cô ấy có đủ tư cách không.
Cố Tiểu Trầm run rẩy, trong lòng cô có sự kích động. Người con trai này không ngờ trước mặt mọi người nói rằng mình là đạo lữ của y. Những lời này là dành cho cô, cho Cố Tiểu Trầm hiện tại không phải là Cố Tiểu Trầm của Thanh Vân môn. Đôi mắt của cô không giấu được vẻ vui sướng, có lẽ đôi lúc tình cảm chỉ thật đơn giản đó là sự thừa nhận từ đối phương.
Lý Thu Phương ngơ ngác không kịp phản ứng. Cô không ngờ những lời của chàng trai này nói ra rất bình thương nhưng ánh mắt hạnh phúc lóe lên của cô gái này khiến cô ganh tỵ. Trong lòng cô có một câu hỏi.
-”Đây là hạnh phúc của yêu sao”.
Không thể chịu đựng nổi nữa, liên tiếp bị lời nói của tên này lạnh lùng đánh thẳng vào kiêu ngạo của cô. Cô không biết tại sao lại vô tình hạ giọng nói.
- Tôi chỉ muốn biết đáp án mà thôi.
Trần Tiến cũng không muốn làm khó cô gái này.
- Đúng là tôi cảm thấy đề thi có điểm huyền bí. Chính vì vậy đã tự tạo ra đan phương khác.
Lý Thu Phương gật đầu.
- Cám ơn.
Nói xong cô nhanh chóng bỏ đi dường như cô rất sợ thấy hai người trước mặt cô biết rằng cô đang có cảm giác hâm mộ Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm lúc này cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay đầu mỉm cười nói.
- Đóng kịch thế đủ rồi, cô ấy đi rồi chắc tạm thời không phiền huynh đâu.
Thế nhưng Trần Tiến vẫn đang dùng ánh mắt đấy nhìn cô, có ấm áp có yêu thương.
- Đó là lời thật lòng của huynh.
Âm thanh không lớn chỉ vừa đủ để Cố Tiểu Trầm nghe thấy. Cô đỏ mặt trái tim lại đập mạnh liên hồi phải nói lúc này cô không còn chút dáng vẻ thông minh nào nữa mà chỉ đích thực là một cô gái tuổi thanh xuân. Cô quay người bỏ đi rồi giọng vang vọng lại.
- Muội có chút việc ra ngoài chút.
Nói xong cô ấy cũng nhanh chóng biến mất trong đám đông người mặc cho Trần Tiến chưa kịp đáp gì.
Trong nhóm người ở Lâm Hoa thành dường như không ai kinh ngạc với việc này. Dường như theo họ nghĩ hai người này quả thực là đạo lữ của nhau. Chỉ có Thi Sách dường như vẫn nghi hoặc.
- Không ngờ Trần huynh xa cách vài tháng không gặp đã có đạo lữ. Cố Tiểu Trầm không chỉ là cô nương tốt mà còn hết sức tài giỏi.
Trần Tiến cũng đành cười trừ, cũng không biết giải thích sao. Càng giải thích sẽ càng rắc rối.
Hòa Minh cũng không phải người quản cuộc sống riêng tư của người khác. Cái gã ta quan tâm là lợi ích mà Trần Tiến mang lại, mà bây giờ Trần Tiến ít nhất đang thể hiện được giá trị của mình nên khiến gã rất hài lòng. Chưa tính đến, thân thế của hai người này hình như cũng không hề nhỏ nên gã cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác. Các thành viên khác của Lâm Hoa thành cực kỳ phấn kích. Cơ hội để vinh danh thành trì nơi họ sống quả là ngàn năm có một. Từ khi lịch sử Lâm Hoa thành thành lập đến nây giờ cũng chưa từng một ai đưa vị trí của nó lên đệ nhất ở bất kỳ lĩnh vực gì.
Tuy nhiên, gã cũng đang rất phiền lòng với vụ cá cược với tên Lâm Viễn. Không ngờ cái tên Trần Mạnh Đức nhìn vẻ ngoài tầm thường nhưng lại lợi hại như vậy, không chỉ liên tiếp qua vòng mà còn đạt thứ hạng tương đương đại diện của gã.
Tâm trạng giống y hệt Hòa Minh chính là gã Lâm Viễn, khi bắt đầu vụ đánh cuộc này gã rất tự tin vì gã nắm được thông tin đại diện của Lâm hoa thành chỉ là một tên thiếu niên. Mà từ khi gã gặp được Trần Mạnh Đức thì với gã không thể có kẻ nào sánh ngang được với tên nhóc này ở việc luyện đan. Không ngờ tên Trần Tiến lợi hại như vậy, từ đầu tới giờ tỏ ra không thua gì đại diện của Lĩnh Sơn của gã.
/117
|