Hai vị sư đệ của Lương Minh Nhật hết sức tò mò khi nghe những lời của vị sư huynh mình vừa nói.
- Còn có chuyện như vậy sao, càng ngày đệ càng hứng thú với chàng trai này rồi. Không chỉ phương diện luyện đan là thiên tài mà còn có thân thể nghịch thiên như vậy sao.
- Ta lúc đầu cũng không tin, còn tưởng mình nhìn lầm, nên ta liền lập tức kiểm tra lại mới dám xác định chuyện này là thật.
Lê Mạnh tiếp tục tán thưởng:
- Thì ra Lâm Quốc này trừ Sở Huy là thiên tài sở hữu Vô Dục Chi Thể còn có một thiên tài khác sở hữu Song Mạch Chi Thể. Tương lai của La Thành đại lục quả nhiên có thể quật khởi rồi.
Nguyễn Thái Hòa trầm ngâm một hồi rồi đáp.
- Chúng ta cần phải tìm cách che giấu cho hắn, nếu lộ ra tin tức này chưa hẳn đã tốt cho hắn. Nhất là ở Lâm Quốc này mọi người đều biết Hoàng Triều rất đố kỵ người tài. Một khi họ phát hiện ra một là chiêu mộ hai là sẽ tiêu diệt. Nhưng chúng ta đều biết Hoàng Triều bây giờ thối nát đến thế nào mà dù gia nhập vẫn không đảm bảo hắn sẽ phát triển tốt.
Lương Minh Nhật tán thành với những lời nói của sư đệ mình.
- Đệ có nhớ năm xưa sư phụ đã cho ta một viên Hư Mạch Đan không?
- Đệ nhớ chứ… chẳng lẽ huynh tính…?
- Không sai, thật sự huynh càng ngày càng vừa mắt hắn. Dù đan dược này rất quý hiếm và là kỷ vật của sư phụ nhưng huynh lại cảm thấy cái giá này xứng đáng.
- Nếu huynh đã quyết định như vậy rồi đệ không có gì ngăn cản.
Vị Đan Sư Lương Minh Nhật cũng nhìn về phía Lê Mạnh trưng cầu ý kiến của ông ta. Lê Mạnh cũng nói ra ý kiến của mình.
- Thật ra dù huynh không nói đệ cũng có ý định đó. Viên Hư Mạch Đan là đan dược lục phẩm nhưng với chúng ta lại vô giá trị. Nhưng những người sở hữu Hệ Thống Chi Thể lại khác, sư phụ giao cho chúng ta ngoài việc nó quý giá còn có hàm ý chúng ta cần bảo vệ người sở hữu Hệ Thống Chi Thể đừng như đại sư huynh chúng ta.
- Quả nhiên sinh thời, đệ đúng là người được sư phụ thương yêu nhất. Có thể nhìn ra dụng ý của sư phụ.
- Hệ Thống Chi Thể cũng như thuần linh căn thuộc tính. Phải vạn vạn người may ra có một. Điểm khác biệt với linh căn là linh căn có thể kiểm tra và ai cũng sở hữu dù là thuần hay tạp chất, còn Hệ Thống Chi Thể rất khó nhận biết và chỉ những người có huyết mạch đặc biệt, thiên đạo ưu ái hoặc cơ duyên ăn được thiên tài địa bảo mới hình thành được.
- Đệ nói đúng năm xưa đại sư huynh của chúng ta cũng vô tình nuốt được “Huyết Yểm Cáp” linh dược tiên thiên mà hình thành “Yểm Nguyệt Chi Thể” đó thôi. Nếu không vì như vậy đâu phải bị sự truy sát của bọn Quảng Đường đại lục sao.
Cả ba người lại chợt nhớ lại những ký ức năm xưa của họ và sư phụ. Sư phụ họ là Đan Sư Lục Phẩm Lê Hựu Trác là đệ nhất đan sư của La Thành đại lục, ông thu nhận bốn người họ làm đệ tử lần lượt là Võ Thế Trung, Lương Minh Nhật, Nguyễn Thái Hòa và Lê Mạnh. Cả bốn người đều là nhân tài về đan đạo, đặc biệt là tiểu sư đệ Lê Mạnh. Ông ta chưa đầy hai trăm tuổi đã là Ngũ Phẩm Đan Sư bằng với ba vị sư huynh. Còn vị đại sư huynh do cơ duyên mà có “Yểm Nguyệt Chi Thể”- khi có ánh trăng thì khả năng chiến đấu tăng gấp bội, mà tu luyện cũng nhanh gấp bội.
Bốn người đều thân thiết như tay và chân, cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau luyện đan, cùng nhau bế quan... nên được người dân La Thành đặt biệt hiệu là Tứ Dược Thần, và là niềm tự hào và mục tiêu của bao nhiêu Luyện Đan Sư ở La Thành đại lục.
Thành tựu của họ vô cùng huy hoàng thế nhưng điều đó đã dẫn đến thảm kịch cho chính bọn họ. Sư đệ Lê Mạnh bị ám toán trúng Vạn Độc Tằm không thể nào tăng trưởng chân hỏa, thọ nguyên bị hút dần nếu không có Đan Dược Bát Phẩm “Giải Hoàn Đơn” thì chỉ sống không quá sáu trăm năm còn tu vi đình trệ. Mà Đan Dược Bát Phẩm là thứ thuộc về truyền thuyết rồi tìm được như mò trăng trên sông, có thể nói mạng sống của ông ta không còn bao lâu.
Sau đó, lần lượt là Sư Phụ và Đại Sư Huynh của họ gặp nạn. Bị rơi vào cạm bẫy của Quảng Đường đại lục cho rằng sư huynh họ đánh cắp “Huyết Yểm Cáp” của họ mà vĩnh bất siêu sinh. Cuối cùng, họ đành gia nhập Đan Sư hội để bảo toàn mạng sống để chờ ngày phục thù và hoàn thành di ngôn của sư phụ họ trước khi mất.
-”Ba người các con nhất định phải sống, như vậy mới có ngày trả thù được cho ta và sư huynh các con. Phải tìm được một người có thể quật khởi La Thành, đại lục này có thể phụ chúng ta, nhưng chúng ta không thể phụ đại lục này. Ta biết bọn họ cũng chỉ thân bất do kỷ mà thôi.”
Mặc dù vậy họ vẫn rất hận La Thành đại lục, nhưng cũng càng yêu quý nơi đây. Hận vì khi sư phụ họ chết không một tiền bối nào hiện thân giải vậy, không một ai vì sư phụ họ mà nguyện ý đối đấu với Quảng Đường đại lục hùng mạnh. Yêu quý vì nơi đây là quê hương bọn họ, là nơi sư phụ họ gìn giữ, dùng mạng sống của mình vẫn quyết không từ bỏ.
- “Thà chết làm ma đất La Thành, còn hơn làm vua nơi Quảng Đường”.
Những lời vi sư họ nói năm xưa đã trở thành kim chỉ nam cho sự tồn tại của họ.
Trầm tư một lúc, Lương Minh Nhật liền an ủi:
- Chuyện cũng đã trôi qua hai trăm năm rồi, chúng ta cần phải thực hiện di ngôn đó. Hư Mạch Đan này năm xưa sư phụ kiếm cho đại sư huynh, chưa kịp dùng đã bị đám người Quảng Đường đại lục truy sát. Mà nó có lẽ có duyên với hắn, ta tin Trần Tiến sẽ là người thực hiện ước vọng của vi sư chúng ta.
Hai người sư đệ họ cũng thoát khỏi những ký ức xưa cũ. Lại mỉm cười ấm áp nhìn về vị trí Trần Tiến đang đứng, ánh mắt chất chứa nhiều niềm tin và khát vọng.
Trở lại với cuộc thi, các thí sinh khác cũng đã lần lượt hoàn tất bài thi của mình. Lần này người thứ hai hoàn thành là Lý Thu Phương, lần lượt tiếp theo ba người Trần Mạnh Đức, Dương Thiên Yết, Lê Công Trí gần như cùng một lúc hoàn tất bài thi.
Đi qua vị trí của Trần Tiến, Lý Thu Phương nhìn hắn với một ánh mắt nhiều nghi hoặc. Trong lòng cô rất nhiều tò mò với hắn.
- “Hắn thật sự hoàn thành nhanh như vậy hay là hắn chỉ ra vẻ thôi?”.
Nhanh chóng cô trấn an bản thân lấy lại bình tĩnh của mình.
- “Tại sao mình phải bận tâm hắn, hắn chỉ là kẻ đứng sau mình thôi không cần quan tâm. Cái mình cần quan tâm là gã Lê Công Trí và Dương Thiên Yết mới đúng chứ.
Trần Mạnh Đức cũng dùng ánh mắt căm ghét nhìn qua vị trí của Trần Tiến. Hắn biết sư huynh của mình có thù oán với thành chủ của Lâm Hoa thành nên hắn cũng không có thiện cảm với Trần Tiến. Vô hình chung, thâm tâm gã tên Trần Tiến đã trở thành kẻ địch chính.
Còn tên Lê Công Trí lại chẳng quan tâm mấy đến việc Trần Tiến hoàn thành đầu tiên, hắn chỉ nhìn qua bên Lý Thu Phương rồi chào hỏi.
- Lý cô nương quả nhiên xứng danh Tam Tài của Thiên Tà Học Viện, Lý mỗ bội phục.
Lý Thu Phương cũng không để tâm đến lời xã giao này của gã Lê công tử này.
- Không dám nhận, Lê công tử cũng không phải hư danh.
- Lý cô nương quá khen, danh xưng chỉ là hư ảo thôi. Không biết bài thi của Lý công nương như thế nào.
- Cũng may mắn làm không tệ.
Thấy Lý Thu Phương thái độ quá lạnh lùng, gã cũng rất khôn khéo nhanh chóng rời đi. Đi về vị trí của mình chờ đợi kết quả.
Dương Thiên Yết cũng rất quy củ hắn cũng chẳng thèm quan tâm ai, đi đến đúng vị trí của mình. Sau đó các thí sinh khác cũng hoàn thành bài thi của mình rồi đến vị trí chờ đợi công bố kết quả.
Khi tất cả mười sáu thí sinh hoàn thành bài thi, khán giả bắt đầu tiên đoán kết quả chung cuộc. Nhiều người, nhiều dự đoán và tranh cãi gây xôn xao khắp quảng trường.
- Chắc chắn là Lê Công Trí sẽ đạt ngôi đệ nhất rồi. Một Luyện Đan Sư tứ phẩm sở hữu Dị Hỏa nếu không chiến thắng sẽ là tội ác đó.
- Hừ!! Lý Thu Phương vòng hai vô cùng xuất sắc leo lên vị trí thứ ba kìa. Chưa kể cô còn hoàn tất sớm hơn Lê công tử.
- Lý Thu Phương là đệ nhất Tam Tài của Thiên Tà Học Viện, đứng trên Lê Công Trí cũng không lạ. Nhưng các người quên gã dẫn đầu là Dương Thiên Yết sao?
- Hắn ta hoàn thành sau hai người kia mà, nên nhớ nếu đáp án như nhau ai nộp sớm hơn sẽ cao hơn.
- Nói như vậy thì Trần Tiến hắn mới là thứ nhất vì nộp đầu sao?
….
Quá nhiều tranh cãi, ai cũng có lý lẽ cho riêng mình. Dù vậy, dễ dàng nhận ra vị trí đệ nhất chỉ xoay quanh ba cái tên Lê Công Trí, Lý Thu Phương và Dương Thiên Yết.
Thấy những người đứng xung quanh mình khá nhiều người trẻ tuổi, Trần Tiến cũng có chút cảm thán:
- “Lâm Quốc chỉ là một nước nhỏ mà tồn tại bao nhiêu đây là nhân tài kiệt xuất, vậy những nước, những đại lục lớn mạnh hơn thì sẽ còn khủng khiếp như thế nào.”
Bất giác hắn suy nghĩ đến Sở Huy, kẻ mà năm xưa là thần tượng của hắn.
- “Không biết so với các kẻ ở đây y bây giờ ra sao? Kiếp trước khi y đến với Thượng Vực cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ tu sĩ, bây giờ chắc hắn cũng đã Kim Đan trung kỳ rồi. Ôi, vẫn còn khoảng cách xa quá.”
Nếu ở kiếp trước nếu phải gặp những người như vậy. Hắn chỉ có thể tự ti và hết sức hâm mộ, nhưng ở kiếp này thì khác hắn không hề có cảm giác đó, mà còn có chút tin tưởng sẽ có một ngày hắn vượt lên trên tất cả. Bây giờ, hắn cũng đang xếp vị trí dẫn đầu nên không còn cảm giác họ quá xa tầm với nữa.
Những vòng trước hắn không chút quan tâm gì đến các thí sinh khác. Vì mục đích thi đấu của hắn chỉ là cơ hội tiến đến bí cảnh thần bí “Phong Nha Động”. Một trong những bí cảnh mà hắn đã nghe Cố Tiểu Trầm kể lại.
Phong Nha Động một hang động của tiên nhân từng làm động phủ. Mà ở Tu Chân giới này, chỉ cần một dụng cụ bình thường của tiên nhân thôi cũng đủ làm náo động. Hắn rất muốn đến nơi ấy, dựa vào HỖN ĐỘN THIÊN THƯ hắn tin mình hoàn toàn đạt được những thứ người thường không nhận biết được nếu có cơ hội tiến vào.
- Còn có chuyện như vậy sao, càng ngày đệ càng hứng thú với chàng trai này rồi. Không chỉ phương diện luyện đan là thiên tài mà còn có thân thể nghịch thiên như vậy sao.
- Ta lúc đầu cũng không tin, còn tưởng mình nhìn lầm, nên ta liền lập tức kiểm tra lại mới dám xác định chuyện này là thật.
Lê Mạnh tiếp tục tán thưởng:
- Thì ra Lâm Quốc này trừ Sở Huy là thiên tài sở hữu Vô Dục Chi Thể còn có một thiên tài khác sở hữu Song Mạch Chi Thể. Tương lai của La Thành đại lục quả nhiên có thể quật khởi rồi.
Nguyễn Thái Hòa trầm ngâm một hồi rồi đáp.
- Chúng ta cần phải tìm cách che giấu cho hắn, nếu lộ ra tin tức này chưa hẳn đã tốt cho hắn. Nhất là ở Lâm Quốc này mọi người đều biết Hoàng Triều rất đố kỵ người tài. Một khi họ phát hiện ra một là chiêu mộ hai là sẽ tiêu diệt. Nhưng chúng ta đều biết Hoàng Triều bây giờ thối nát đến thế nào mà dù gia nhập vẫn không đảm bảo hắn sẽ phát triển tốt.
Lương Minh Nhật tán thành với những lời nói của sư đệ mình.
- Đệ có nhớ năm xưa sư phụ đã cho ta một viên Hư Mạch Đan không?
- Đệ nhớ chứ… chẳng lẽ huynh tính…?
- Không sai, thật sự huynh càng ngày càng vừa mắt hắn. Dù đan dược này rất quý hiếm và là kỷ vật của sư phụ nhưng huynh lại cảm thấy cái giá này xứng đáng.
- Nếu huynh đã quyết định như vậy rồi đệ không có gì ngăn cản.
Vị Đan Sư Lương Minh Nhật cũng nhìn về phía Lê Mạnh trưng cầu ý kiến của ông ta. Lê Mạnh cũng nói ra ý kiến của mình.
- Thật ra dù huynh không nói đệ cũng có ý định đó. Viên Hư Mạch Đan là đan dược lục phẩm nhưng với chúng ta lại vô giá trị. Nhưng những người sở hữu Hệ Thống Chi Thể lại khác, sư phụ giao cho chúng ta ngoài việc nó quý giá còn có hàm ý chúng ta cần bảo vệ người sở hữu Hệ Thống Chi Thể đừng như đại sư huynh chúng ta.
- Quả nhiên sinh thời, đệ đúng là người được sư phụ thương yêu nhất. Có thể nhìn ra dụng ý của sư phụ.
- Hệ Thống Chi Thể cũng như thuần linh căn thuộc tính. Phải vạn vạn người may ra có một. Điểm khác biệt với linh căn là linh căn có thể kiểm tra và ai cũng sở hữu dù là thuần hay tạp chất, còn Hệ Thống Chi Thể rất khó nhận biết và chỉ những người có huyết mạch đặc biệt, thiên đạo ưu ái hoặc cơ duyên ăn được thiên tài địa bảo mới hình thành được.
- Đệ nói đúng năm xưa đại sư huynh của chúng ta cũng vô tình nuốt được “Huyết Yểm Cáp” linh dược tiên thiên mà hình thành “Yểm Nguyệt Chi Thể” đó thôi. Nếu không vì như vậy đâu phải bị sự truy sát của bọn Quảng Đường đại lục sao.
Cả ba người lại chợt nhớ lại những ký ức năm xưa của họ và sư phụ. Sư phụ họ là Đan Sư Lục Phẩm Lê Hựu Trác là đệ nhất đan sư của La Thành đại lục, ông thu nhận bốn người họ làm đệ tử lần lượt là Võ Thế Trung, Lương Minh Nhật, Nguyễn Thái Hòa và Lê Mạnh. Cả bốn người đều là nhân tài về đan đạo, đặc biệt là tiểu sư đệ Lê Mạnh. Ông ta chưa đầy hai trăm tuổi đã là Ngũ Phẩm Đan Sư bằng với ba vị sư huynh. Còn vị đại sư huynh do cơ duyên mà có “Yểm Nguyệt Chi Thể”- khi có ánh trăng thì khả năng chiến đấu tăng gấp bội, mà tu luyện cũng nhanh gấp bội.
Bốn người đều thân thiết như tay và chân, cùng nhau nghiên cứu, cùng nhau luyện đan, cùng nhau bế quan... nên được người dân La Thành đặt biệt hiệu là Tứ Dược Thần, và là niềm tự hào và mục tiêu của bao nhiêu Luyện Đan Sư ở La Thành đại lục.
Thành tựu của họ vô cùng huy hoàng thế nhưng điều đó đã dẫn đến thảm kịch cho chính bọn họ. Sư đệ Lê Mạnh bị ám toán trúng Vạn Độc Tằm không thể nào tăng trưởng chân hỏa, thọ nguyên bị hút dần nếu không có Đan Dược Bát Phẩm “Giải Hoàn Đơn” thì chỉ sống không quá sáu trăm năm còn tu vi đình trệ. Mà Đan Dược Bát Phẩm là thứ thuộc về truyền thuyết rồi tìm được như mò trăng trên sông, có thể nói mạng sống của ông ta không còn bao lâu.
Sau đó, lần lượt là Sư Phụ và Đại Sư Huynh của họ gặp nạn. Bị rơi vào cạm bẫy của Quảng Đường đại lục cho rằng sư huynh họ đánh cắp “Huyết Yểm Cáp” của họ mà vĩnh bất siêu sinh. Cuối cùng, họ đành gia nhập Đan Sư hội để bảo toàn mạng sống để chờ ngày phục thù và hoàn thành di ngôn của sư phụ họ trước khi mất.
-”Ba người các con nhất định phải sống, như vậy mới có ngày trả thù được cho ta và sư huynh các con. Phải tìm được một người có thể quật khởi La Thành, đại lục này có thể phụ chúng ta, nhưng chúng ta không thể phụ đại lục này. Ta biết bọn họ cũng chỉ thân bất do kỷ mà thôi.”
Mặc dù vậy họ vẫn rất hận La Thành đại lục, nhưng cũng càng yêu quý nơi đây. Hận vì khi sư phụ họ chết không một tiền bối nào hiện thân giải vậy, không một ai vì sư phụ họ mà nguyện ý đối đấu với Quảng Đường đại lục hùng mạnh. Yêu quý vì nơi đây là quê hương bọn họ, là nơi sư phụ họ gìn giữ, dùng mạng sống của mình vẫn quyết không từ bỏ.
- “Thà chết làm ma đất La Thành, còn hơn làm vua nơi Quảng Đường”.
Những lời vi sư họ nói năm xưa đã trở thành kim chỉ nam cho sự tồn tại của họ.
Trầm tư một lúc, Lương Minh Nhật liền an ủi:
- Chuyện cũng đã trôi qua hai trăm năm rồi, chúng ta cần phải thực hiện di ngôn đó. Hư Mạch Đan này năm xưa sư phụ kiếm cho đại sư huynh, chưa kịp dùng đã bị đám người Quảng Đường đại lục truy sát. Mà nó có lẽ có duyên với hắn, ta tin Trần Tiến sẽ là người thực hiện ước vọng của vi sư chúng ta.
Hai người sư đệ họ cũng thoát khỏi những ký ức xưa cũ. Lại mỉm cười ấm áp nhìn về vị trí Trần Tiến đang đứng, ánh mắt chất chứa nhiều niềm tin và khát vọng.
Trở lại với cuộc thi, các thí sinh khác cũng đã lần lượt hoàn tất bài thi của mình. Lần này người thứ hai hoàn thành là Lý Thu Phương, lần lượt tiếp theo ba người Trần Mạnh Đức, Dương Thiên Yết, Lê Công Trí gần như cùng một lúc hoàn tất bài thi.
Đi qua vị trí của Trần Tiến, Lý Thu Phương nhìn hắn với một ánh mắt nhiều nghi hoặc. Trong lòng cô rất nhiều tò mò với hắn.
- “Hắn thật sự hoàn thành nhanh như vậy hay là hắn chỉ ra vẻ thôi?”.
Nhanh chóng cô trấn an bản thân lấy lại bình tĩnh của mình.
- “Tại sao mình phải bận tâm hắn, hắn chỉ là kẻ đứng sau mình thôi không cần quan tâm. Cái mình cần quan tâm là gã Lê Công Trí và Dương Thiên Yết mới đúng chứ.
Trần Mạnh Đức cũng dùng ánh mắt căm ghét nhìn qua vị trí của Trần Tiến. Hắn biết sư huynh của mình có thù oán với thành chủ của Lâm Hoa thành nên hắn cũng không có thiện cảm với Trần Tiến. Vô hình chung, thâm tâm gã tên Trần Tiến đã trở thành kẻ địch chính.
Còn tên Lê Công Trí lại chẳng quan tâm mấy đến việc Trần Tiến hoàn thành đầu tiên, hắn chỉ nhìn qua bên Lý Thu Phương rồi chào hỏi.
- Lý cô nương quả nhiên xứng danh Tam Tài của Thiên Tà Học Viện, Lý mỗ bội phục.
Lý Thu Phương cũng không để tâm đến lời xã giao này của gã Lê công tử này.
- Không dám nhận, Lê công tử cũng không phải hư danh.
- Lý cô nương quá khen, danh xưng chỉ là hư ảo thôi. Không biết bài thi của Lý công nương như thế nào.
- Cũng may mắn làm không tệ.
Thấy Lý Thu Phương thái độ quá lạnh lùng, gã cũng rất khôn khéo nhanh chóng rời đi. Đi về vị trí của mình chờ đợi kết quả.
Dương Thiên Yết cũng rất quy củ hắn cũng chẳng thèm quan tâm ai, đi đến đúng vị trí của mình. Sau đó các thí sinh khác cũng hoàn thành bài thi của mình rồi đến vị trí chờ đợi công bố kết quả.
Khi tất cả mười sáu thí sinh hoàn thành bài thi, khán giả bắt đầu tiên đoán kết quả chung cuộc. Nhiều người, nhiều dự đoán và tranh cãi gây xôn xao khắp quảng trường.
- Chắc chắn là Lê Công Trí sẽ đạt ngôi đệ nhất rồi. Một Luyện Đan Sư tứ phẩm sở hữu Dị Hỏa nếu không chiến thắng sẽ là tội ác đó.
- Hừ!! Lý Thu Phương vòng hai vô cùng xuất sắc leo lên vị trí thứ ba kìa. Chưa kể cô còn hoàn tất sớm hơn Lê công tử.
- Lý Thu Phương là đệ nhất Tam Tài của Thiên Tà Học Viện, đứng trên Lê Công Trí cũng không lạ. Nhưng các người quên gã dẫn đầu là Dương Thiên Yết sao?
- Hắn ta hoàn thành sau hai người kia mà, nên nhớ nếu đáp án như nhau ai nộp sớm hơn sẽ cao hơn.
- Nói như vậy thì Trần Tiến hắn mới là thứ nhất vì nộp đầu sao?
….
Quá nhiều tranh cãi, ai cũng có lý lẽ cho riêng mình. Dù vậy, dễ dàng nhận ra vị trí đệ nhất chỉ xoay quanh ba cái tên Lê Công Trí, Lý Thu Phương và Dương Thiên Yết.
Thấy những người đứng xung quanh mình khá nhiều người trẻ tuổi, Trần Tiến cũng có chút cảm thán:
- “Lâm Quốc chỉ là một nước nhỏ mà tồn tại bao nhiêu đây là nhân tài kiệt xuất, vậy những nước, những đại lục lớn mạnh hơn thì sẽ còn khủng khiếp như thế nào.”
Bất giác hắn suy nghĩ đến Sở Huy, kẻ mà năm xưa là thần tượng của hắn.
- “Không biết so với các kẻ ở đây y bây giờ ra sao? Kiếp trước khi y đến với Thượng Vực cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ tu sĩ, bây giờ chắc hắn cũng đã Kim Đan trung kỳ rồi. Ôi, vẫn còn khoảng cách xa quá.”
Nếu ở kiếp trước nếu phải gặp những người như vậy. Hắn chỉ có thể tự ti và hết sức hâm mộ, nhưng ở kiếp này thì khác hắn không hề có cảm giác đó, mà còn có chút tin tưởng sẽ có một ngày hắn vượt lên trên tất cả. Bây giờ, hắn cũng đang xếp vị trí dẫn đầu nên không còn cảm giác họ quá xa tầm với nữa.
Những vòng trước hắn không chút quan tâm gì đến các thí sinh khác. Vì mục đích thi đấu của hắn chỉ là cơ hội tiến đến bí cảnh thần bí “Phong Nha Động”. Một trong những bí cảnh mà hắn đã nghe Cố Tiểu Trầm kể lại.
Phong Nha Động một hang động của tiên nhân từng làm động phủ. Mà ở Tu Chân giới này, chỉ cần một dụng cụ bình thường của tiên nhân thôi cũng đủ làm náo động. Hắn rất muốn đến nơi ấy, dựa vào HỖN ĐỘN THIÊN THƯ hắn tin mình hoàn toàn đạt được những thứ người thường không nhận biết được nếu có cơ hội tiến vào.
/117
|