Càng nhận được những lời khen ngợi của ba vị tiền bối, Trần Tiến trong lòng có chút linh tính dường như họ đang kỳ vọng vào bản thân mình điều gì đó. Khiến vô tình hắn cũng có chút áp lực.
- Bây giờ cuộc thi đã kết thúc cậu dự tính làm gì?
Lương Đan Sư tò mò hỏi.
- Hiện vãn bối cũng chưa có dự tính gì, có lẽ là trở lại Lâm Hoa thành để xem tình hình kinh doanh của Dược Phẩm Đại Việt.
- Dược Phẩm Đại Việt?
- Không giấu gì tiền bối, đó là một cửa hàng đan dược mà vãn bối đã mở ra.
- Nếu chúng tôi muốn giữ cậu lại đây một thời gian không biết có ảnh hưởng gì đến cửa hàng không?
Trần Tiến không rõ mục đích của vị Lương tiền bối là gì nhưng hắn biết họ chắc chắn không có ác ý.
- Hiện tại tình hình kinh doanh của Dược Phẩm Đại Việt cũng đã đi vào ổn định, cùng với việc vãn bối có chút may mắn đem về thành tích cao cho Lâm Hoa thành chắc chắn sẽ được thành chủ chú ý và quan tâm hơn. Vì vậy, có lẽ tại hạ có thể dành chút thời gian cho các vị tiền bối.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn về phía Cố Tiểu Trầm một cái, rồi lại tiếp tục nói với vị Lương Đan Sư.
- Chẳng hay ngoài trừ vãn bối ra, người bạn này của vãn bối cũng ở lại được chứ.
Ba vị tiền bối nhìn qua hai người một lượt cũng hài lòng nói.
- Dĩ nhiên là được, chúng ta rất hoan nghênh.
- Chẳng hay ba vị tiền bối giữ vãn bối ở lại có điều gì chỉ bảo không?
Trần Tiến đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi.
Lương Đan Sư cũng nói thẳng vấn đề mà ông muốn giữ hắn ở lại.
- Cậu ở Thần Nhật Tông đã học được những gì về công pháp, cách tu luyện, hay vận dụng chân nguyên rồi?
Trần Tiến trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu, từ kiếp trước cho đến kiếp này khi hắn ở Thần Nhật Tông cũng không được tính là đệ tử nòng cốt. Những thứ vận hành chân nguyên hay công pháp sử dụng đều dựa theo suy nghĩ của hắn và những kiến thức cơ bản hắn học lõm được.
- Thật sự thì vãn bối đối với những thứ này hoàn toàn xem như con số không.
- Vậy cậu sẽ không từ chối nếu chúng tôi muốn dạy cậu những thứ đó chứ.
- Tiền bối, ngài nói thật sao. Chuyện này vốn dĩ vãn bối cầu còn không được sao lại chối từ.
Nghe Lương tiền bối muốn dạy hắn, hắn lập tức mừng rỡ. Dù sở hữu Đại Việt Tinh Thần Quyết hay Kinh Dương Vương quyết đều là những công pháp độc nhất vô nhị nhưng nếu không có đất để thi triển toàn bộ những thứ này đều chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.
Thấy thái độ mừng rỡ của Trần Tiến, Lương tiền bối cũng mỉm cười nói.
- Cậu quá thật thà, cậu phải biết ở Tu Chân giới này không gì nguy hiểm hơn việc để đối phương nắm rõ được thực lực của mình. Lúc nào cũng phải luôn khiến kẻ địch nghĩ rằng mình còn lá bài tẩy nếu không thì khi chiến đấu với người khác cậu sẽ nhanh chóng mà đi vào tử lộ.
Hắn lập tức trùng xuống, việc dễ dàng để lộ cảm xúc của bản thân đúng như lời Lương tiền bối nói chính là điểm yếu chí mạng. Bản thân đã quá tin tưởng vào cảm giác thân thiện của ba vị tiền bối mà dễ dàng nói ra khả năng yếu kém của mình. Nếu gặp những kẻ nham hiểm thì chắc chắn mình không thể nào thoát được.
Lương tiền bối ôn hòa nhìn hai người rồi nói.
- Hôm nay cũng trễ rồi, ta sẽ cho thư đồng sắp xếp phòng cho cậu và vị tiểu cô nương này. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hướng dẫn câu.
- Cám ơn ba vị tiền bối.
Cả hai đồng thanh nói. Rồi theo sự sắp xếp của Lương tiền bối mà về phòng.
Cùng lúc này, Lâm Hoa thành sau khi ăn mừng thì cũng rời khỏi hội trường quay về khách sạn.
- Các người có thấy Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đâu không?
Hòa Minh sốt ruột hỏi.
- Tôi thấy hai người họ sau cuộc thi đã cùng nhau đi ra ngoài, có lẽ họ muốn tìm nơi yên tĩnh để tâm sự thôi, hahaha.
- Hừ, mau đi tìm họ về đây nhanh lên.
Hòa Minh có chút lo lắng.
- “Bây giờ hắn là con gà đẻ trứng vàng của mình, cần phải nhanh chóng tìm cách giữ hắn bên cạnh, tốt hơn hết là trói buộc được bản thân hắn với vận mệnh của mình mới được.”
Đang suy nghĩ phương pháp như thế nào để giữ lại Trần Tiến thì có hai vị khách không mời mà tới tìm gã.
- Sư điệt, có thể cho ta chút thời gian để trò chuyện không?
Giọng nói phát ra từ một gã mặc đồ đạo sĩ là sư thúc của gã Hòa Minh, đi cùng chính là gã Hồ Nhật Long.
Thấy sự xuất hiện của gã đạo sĩ này, Hòa Minh mới chợt nhớ đến rắc rối này của mình. Chỉ vì quá tận hưởng cảm giác thắng lợi từ Đan Sư Đại Hội mà gã vô tình quên mất.
Cái tên Hồ Nhật Long dường như không quan tâm đến gã sư huynh hờ của mình, dùng thần thức quét một vòng khách sạn rồi lớn tiếng nói.
- Cái gã Trần Tiến và con nhóc đi cùng hắn ta đâu rồi.
Thấy thái độ hung hăng càn quấy của tên Hồ Nhật Long này, nếu không phải bản thân cân nhắc không phải đối thủ của vị sư thúc mình thì gã Hòa Minh đã ra tay trừng trị ngay lập tức rồi.
- Hai người đó hiện không có ở đây, sư đệ có chuyện muốn gặp họ sao? - Hòa Minh cười nói
- Nói thừa nếu không ta đến đây làm gì.
Hồ Nhật Long vốn là trọng điểm bồi dưỡng của Lung Linh Môn nên tính tình ngang tàng hống hách, lại được vị sư phụ Lưu Hà của mình cưng chiều nên vốn dĩ cũng không để vị sư huynh này vào trong mắt.
Lưu Hà không những không trách mắng thái độ của đệ tử mình mà còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn đến gã Hòa Minh.
- Ở đây cũng không tiện nói chuyện, sáng mai ở ngoại vi phía bắc của Long Thành người hãy đến gặp ta. Yên tâm nếu người nhắm có thể chạy trốn thoát khỏi thì cứ việc chạy.
Sau đó quay qua nhìn vị đồ đệ của mình rồi nói.
- Chúng ta trở về nghỉ ngơi nào, hôm nay con cũng thi đấu mệt rồi. Nếu đã không có hai tên nhóc kia thì chúng ta không cần ở đây.
- Chúng ta ra về vậy sao sư phụ? - Gã Hồ Nhật Long khó hiểu nhìn sư phụ mình.
Gã Lưu Hà không nói gì mà gật đầu đi ra khỏi khách sạn, tên Hồ Nhật Long thấy sư phụ không trả lời cũng không nói gì tiếp mà chạy đi theo.
Gã Hòa Minh vẫn đang trong tình trạng căng thẳng, hai tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nếu phải làm căng bây giờ thì gã không nhắm chắc được sẽ đánh lại vị sư thúc mình. Đúng lúc này gã nhớ đến vụ cá cược với tên Lâm Viễn.
- “Đúng rồi, phải tìm tên Lâm Viễn hắn còn nợ mình một vụ đánh cược. Một mình ta không thể nhưng nếu hai người liên thủ hoàn toàn có thể.”
Sau khi ra khỏi khách sạn, gã Hồ Nhật Long vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên hỏi sư phụ gã.
- Tại sao sư phụ lại tha cho tên ấy dễ dàng như vậy. Không phải sư phụ muốn tìm phần công pháp còn sót lại của sư bá sao?
- Hừ, ta cảm nhận đươc có ánh mắt theo dõi từ xa. Tu vi chắc chắn không dưới ta, mà người này còn để lộ cho ta biết rằng hắn đang quan sát. Vì vẫn khi không rõ mục đích người này là gì nên ta không dám manh động.
- Lợi hại vậy sao?
- Dù sao ở đây cũng là Long Thành, nơi ngọa hổ tàng long cẩn thận thì vẫn hơn. Nhất là người tính tình lúc nào cũng vội vàng hấp tấp không biết kiềm chế.
- Đệ tử biết.
Thấy sư phụ luôn yêu thương mình buông lời trách móc, Hồ Nhật Long không dám cãi lời nhưng trong lòng đổ lỗi hết tất cả cho đám người Hòa Minh.
Ngay khi thấy gã Lưu Hà và tên sư đệ đáng ghét bỏ đi, Hòa Minh nhanh chóng căn dặn thuộc hạ nếu gặp hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm thì đưa họ về khách sạn còn bản thân mình thì lập tức đi tìm tên Lâm Viễn.
Lúc này, gã Lâm Viễn đang hết sức u oán vì phải thực hiện điều cá cược thì không ngờ tên oan gia Hòa Minh lại đến nhanh như thế. Biết tên này rất hám lợi sẽ tìm mình nhưng theo suy nghĩ của gã lúc này là thời gian mà tên Hòa Minh này đang đi tìm kiếm lợi ích từ việc kiếm được thứ hạng tốt của cuộc thi.
- Cái lão già người, không ngờ lại nhanh đến đòi nợ vậy sao.
Thấy thái độ của gã Lâm Viễn đối với mình có phần mỉa mai, nhưng Hòa Minh cũng không câu nệ, dù sao bây giờ gã mang trong lòng việc quan trọng.
- Thiếu nợ trả tiền, việc hết sức tự nhiên. Chẳng lẽ người muốn trốn, nếu không muốn nhiễm nhân quả thì người cứ việc không tuân theo đánh cược.
- Ai nói sẽ trốn, đừng mang bụng tiểu nhân ra đo lòng quân tử.
- Nói hay lắm, không ngờ lão già lùn như người có khí phách đó. Vậy từ bây giờ coi như người là chân chính hầu cận của ta.
Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng nghe hai chữ “hầu cận” cũng khiến gã Lâm Viễn máu dồn lên mặt, suýt nữa thổ huyết. Nếu luận về thực lực, cả hai có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân vậy mà hôm nay vì một sai lầm mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh nhục nhã.
- Ta chỉ nói là phục vụ cho người trong trăm năm không có nói sẽ làm người hầu cận cho lão già nhà người.
- Cứ cho không phải hầu cận đi, phục vụ có nghĩa là làm việc cho ta đúng không. Nếu ta có việc cần thì người có nghĩa vụ phải thực hiện nó.
- Cũng có thể cho là như vậy.
- Vậy được rồi, sáng mai người hãy đến khách sạn nơi ta đang ở. Ta có việc muốn người thực hiện.
- Đó là việc gì?
- Chuyện gì tới ngày mai sẽ biết. Nhưng người cứ yên tâm, ta không để người phục vụ không công đâu sẽ có thứ bồi hoàn xứng đáng.
- Hừ, có quỷ mới tin người. Nếu tin được người thì heo nái cũng biết leo cây.
- Lão già lùn nhà người vẫn là mồm miệng chua chát như vậy. Ta phải về chuẩn bị cho ngày mai, nhớ đấy nếu người không đến xem như chính người phản ước sẽ nhiễm lấy nhân quả đấy.
Thấy gã Hòa Minh nói xong liền lăng không rời đi nhanh chóng, gã Lâm Viễn biết rõ tính cách của tên này liền biết chuyện lần này hết sức nghiêm trọng trong lòng cũng một phen cảnh giác.
- “Có lẽ ngày mai có thể có nhiều nguy hiểm, mình có lẽ cũng nên an bài một chút. Lần này không thắng được cá cược, không thể lợi dụng tên này đến phá vỡ hoàn toàn cấm chế còn sót lại của động phủ Hoàng Nhan Liệt mà còn phải bán mạng cho gã. Thật là không bắt được gà còn mất nắm thóc.”
- Bây giờ cuộc thi đã kết thúc cậu dự tính làm gì?
Lương Đan Sư tò mò hỏi.
- Hiện vãn bối cũng chưa có dự tính gì, có lẽ là trở lại Lâm Hoa thành để xem tình hình kinh doanh của Dược Phẩm Đại Việt.
- Dược Phẩm Đại Việt?
- Không giấu gì tiền bối, đó là một cửa hàng đan dược mà vãn bối đã mở ra.
- Nếu chúng tôi muốn giữ cậu lại đây một thời gian không biết có ảnh hưởng gì đến cửa hàng không?
Trần Tiến không rõ mục đích của vị Lương tiền bối là gì nhưng hắn biết họ chắc chắn không có ác ý.
- Hiện tại tình hình kinh doanh của Dược Phẩm Đại Việt cũng đã đi vào ổn định, cùng với việc vãn bối có chút may mắn đem về thành tích cao cho Lâm Hoa thành chắc chắn sẽ được thành chủ chú ý và quan tâm hơn. Vì vậy, có lẽ tại hạ có thể dành chút thời gian cho các vị tiền bối.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn về phía Cố Tiểu Trầm một cái, rồi lại tiếp tục nói với vị Lương Đan Sư.
- Chẳng hay ngoài trừ vãn bối ra, người bạn này của vãn bối cũng ở lại được chứ.
Ba vị tiền bối nhìn qua hai người một lượt cũng hài lòng nói.
- Dĩ nhiên là được, chúng ta rất hoan nghênh.
- Chẳng hay ba vị tiền bối giữ vãn bối ở lại có điều gì chỉ bảo không?
Trần Tiến đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi.
Lương Đan Sư cũng nói thẳng vấn đề mà ông muốn giữ hắn ở lại.
- Cậu ở Thần Nhật Tông đã học được những gì về công pháp, cách tu luyện, hay vận dụng chân nguyên rồi?
Trần Tiến trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu, từ kiếp trước cho đến kiếp này khi hắn ở Thần Nhật Tông cũng không được tính là đệ tử nòng cốt. Những thứ vận hành chân nguyên hay công pháp sử dụng đều dựa theo suy nghĩ của hắn và những kiến thức cơ bản hắn học lõm được.
- Thật sự thì vãn bối đối với những thứ này hoàn toàn xem như con số không.
- Vậy cậu sẽ không từ chối nếu chúng tôi muốn dạy cậu những thứ đó chứ.
- Tiền bối, ngài nói thật sao. Chuyện này vốn dĩ vãn bối cầu còn không được sao lại chối từ.
Nghe Lương tiền bối muốn dạy hắn, hắn lập tức mừng rỡ. Dù sở hữu Đại Việt Tinh Thần Quyết hay Kinh Dương Vương quyết đều là những công pháp độc nhất vô nhị nhưng nếu không có đất để thi triển toàn bộ những thứ này đều chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.
Thấy thái độ mừng rỡ của Trần Tiến, Lương tiền bối cũng mỉm cười nói.
- Cậu quá thật thà, cậu phải biết ở Tu Chân giới này không gì nguy hiểm hơn việc để đối phương nắm rõ được thực lực của mình. Lúc nào cũng phải luôn khiến kẻ địch nghĩ rằng mình còn lá bài tẩy nếu không thì khi chiến đấu với người khác cậu sẽ nhanh chóng mà đi vào tử lộ.
Hắn lập tức trùng xuống, việc dễ dàng để lộ cảm xúc của bản thân đúng như lời Lương tiền bối nói chính là điểm yếu chí mạng. Bản thân đã quá tin tưởng vào cảm giác thân thiện của ba vị tiền bối mà dễ dàng nói ra khả năng yếu kém của mình. Nếu gặp những kẻ nham hiểm thì chắc chắn mình không thể nào thoát được.
Lương tiền bối ôn hòa nhìn hai người rồi nói.
- Hôm nay cũng trễ rồi, ta sẽ cho thư đồng sắp xếp phòng cho cậu và vị tiểu cô nương này. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu hướng dẫn câu.
- Cám ơn ba vị tiền bối.
Cả hai đồng thanh nói. Rồi theo sự sắp xếp của Lương tiền bối mà về phòng.
Cùng lúc này, Lâm Hoa thành sau khi ăn mừng thì cũng rời khỏi hội trường quay về khách sạn.
- Các người có thấy Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đâu không?
Hòa Minh sốt ruột hỏi.
- Tôi thấy hai người họ sau cuộc thi đã cùng nhau đi ra ngoài, có lẽ họ muốn tìm nơi yên tĩnh để tâm sự thôi, hahaha.
- Hừ, mau đi tìm họ về đây nhanh lên.
Hòa Minh có chút lo lắng.
- “Bây giờ hắn là con gà đẻ trứng vàng của mình, cần phải nhanh chóng tìm cách giữ hắn bên cạnh, tốt hơn hết là trói buộc được bản thân hắn với vận mệnh của mình mới được.”
Đang suy nghĩ phương pháp như thế nào để giữ lại Trần Tiến thì có hai vị khách không mời mà tới tìm gã.
- Sư điệt, có thể cho ta chút thời gian để trò chuyện không?
Giọng nói phát ra từ một gã mặc đồ đạo sĩ là sư thúc của gã Hòa Minh, đi cùng chính là gã Hồ Nhật Long.
Thấy sự xuất hiện của gã đạo sĩ này, Hòa Minh mới chợt nhớ đến rắc rối này của mình. Chỉ vì quá tận hưởng cảm giác thắng lợi từ Đan Sư Đại Hội mà gã vô tình quên mất.
Cái tên Hồ Nhật Long dường như không quan tâm đến gã sư huynh hờ của mình, dùng thần thức quét một vòng khách sạn rồi lớn tiếng nói.
- Cái gã Trần Tiến và con nhóc đi cùng hắn ta đâu rồi.
Thấy thái độ hung hăng càn quấy của tên Hồ Nhật Long này, nếu không phải bản thân cân nhắc không phải đối thủ của vị sư thúc mình thì gã Hòa Minh đã ra tay trừng trị ngay lập tức rồi.
- Hai người đó hiện không có ở đây, sư đệ có chuyện muốn gặp họ sao? - Hòa Minh cười nói
- Nói thừa nếu không ta đến đây làm gì.
Hồ Nhật Long vốn là trọng điểm bồi dưỡng của Lung Linh Môn nên tính tình ngang tàng hống hách, lại được vị sư phụ Lưu Hà của mình cưng chiều nên vốn dĩ cũng không để vị sư huynh này vào trong mắt.
Lưu Hà không những không trách mắng thái độ của đệ tử mình mà còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn đến gã Hòa Minh.
- Ở đây cũng không tiện nói chuyện, sáng mai ở ngoại vi phía bắc của Long Thành người hãy đến gặp ta. Yên tâm nếu người nhắm có thể chạy trốn thoát khỏi thì cứ việc chạy.
Sau đó quay qua nhìn vị đồ đệ của mình rồi nói.
- Chúng ta trở về nghỉ ngơi nào, hôm nay con cũng thi đấu mệt rồi. Nếu đã không có hai tên nhóc kia thì chúng ta không cần ở đây.
- Chúng ta ra về vậy sao sư phụ? - Gã Hồ Nhật Long khó hiểu nhìn sư phụ mình.
Gã Lưu Hà không nói gì mà gật đầu đi ra khỏi khách sạn, tên Hồ Nhật Long thấy sư phụ không trả lời cũng không nói gì tiếp mà chạy đi theo.
Gã Hòa Minh vẫn đang trong tình trạng căng thẳng, hai tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nếu phải làm căng bây giờ thì gã không nhắm chắc được sẽ đánh lại vị sư thúc mình. Đúng lúc này gã nhớ đến vụ cá cược với tên Lâm Viễn.
- “Đúng rồi, phải tìm tên Lâm Viễn hắn còn nợ mình một vụ đánh cược. Một mình ta không thể nhưng nếu hai người liên thủ hoàn toàn có thể.”
Sau khi ra khỏi khách sạn, gã Hồ Nhật Long vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên hỏi sư phụ gã.
- Tại sao sư phụ lại tha cho tên ấy dễ dàng như vậy. Không phải sư phụ muốn tìm phần công pháp còn sót lại của sư bá sao?
- Hừ, ta cảm nhận đươc có ánh mắt theo dõi từ xa. Tu vi chắc chắn không dưới ta, mà người này còn để lộ cho ta biết rằng hắn đang quan sát. Vì vẫn khi không rõ mục đích người này là gì nên ta không dám manh động.
- Lợi hại vậy sao?
- Dù sao ở đây cũng là Long Thành, nơi ngọa hổ tàng long cẩn thận thì vẫn hơn. Nhất là người tính tình lúc nào cũng vội vàng hấp tấp không biết kiềm chế.
- Đệ tử biết.
Thấy sư phụ luôn yêu thương mình buông lời trách móc, Hồ Nhật Long không dám cãi lời nhưng trong lòng đổ lỗi hết tất cả cho đám người Hòa Minh.
Ngay khi thấy gã Lưu Hà và tên sư đệ đáng ghét bỏ đi, Hòa Minh nhanh chóng căn dặn thuộc hạ nếu gặp hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm thì đưa họ về khách sạn còn bản thân mình thì lập tức đi tìm tên Lâm Viễn.
Lúc này, gã Lâm Viễn đang hết sức u oán vì phải thực hiện điều cá cược thì không ngờ tên oan gia Hòa Minh lại đến nhanh như thế. Biết tên này rất hám lợi sẽ tìm mình nhưng theo suy nghĩ của gã lúc này là thời gian mà tên Hòa Minh này đang đi tìm kiếm lợi ích từ việc kiếm được thứ hạng tốt của cuộc thi.
- Cái lão già người, không ngờ lại nhanh đến đòi nợ vậy sao.
Thấy thái độ của gã Lâm Viễn đối với mình có phần mỉa mai, nhưng Hòa Minh cũng không câu nệ, dù sao bây giờ gã mang trong lòng việc quan trọng.
- Thiếu nợ trả tiền, việc hết sức tự nhiên. Chẳng lẽ người muốn trốn, nếu không muốn nhiễm nhân quả thì người cứ việc không tuân theo đánh cược.
- Ai nói sẽ trốn, đừng mang bụng tiểu nhân ra đo lòng quân tử.
- Nói hay lắm, không ngờ lão già lùn như người có khí phách đó. Vậy từ bây giờ coi như người là chân chính hầu cận của ta.
Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng nghe hai chữ “hầu cận” cũng khiến gã Lâm Viễn máu dồn lên mặt, suýt nữa thổ huyết. Nếu luận về thực lực, cả hai có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân vậy mà hôm nay vì một sai lầm mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh nhục nhã.
- Ta chỉ nói là phục vụ cho người trong trăm năm không có nói sẽ làm người hầu cận cho lão già nhà người.
- Cứ cho không phải hầu cận đi, phục vụ có nghĩa là làm việc cho ta đúng không. Nếu ta có việc cần thì người có nghĩa vụ phải thực hiện nó.
- Cũng có thể cho là như vậy.
- Vậy được rồi, sáng mai người hãy đến khách sạn nơi ta đang ở. Ta có việc muốn người thực hiện.
- Đó là việc gì?
- Chuyện gì tới ngày mai sẽ biết. Nhưng người cứ yên tâm, ta không để người phục vụ không công đâu sẽ có thứ bồi hoàn xứng đáng.
- Hừ, có quỷ mới tin người. Nếu tin được người thì heo nái cũng biết leo cây.
- Lão già lùn nhà người vẫn là mồm miệng chua chát như vậy. Ta phải về chuẩn bị cho ngày mai, nhớ đấy nếu người không đến xem như chính người phản ước sẽ nhiễm lấy nhân quả đấy.
Thấy gã Hòa Minh nói xong liền lăng không rời đi nhanh chóng, gã Lâm Viễn biết rõ tính cách của tên này liền biết chuyện lần này hết sức nghiêm trọng trong lòng cũng một phen cảnh giác.
- “Có lẽ ngày mai có thể có nhiều nguy hiểm, mình có lẽ cũng nên an bài một chút. Lần này không thắng được cá cược, không thể lợi dụng tên này đến phá vỡ hoàn toàn cấm chế còn sót lại của động phủ Hoàng Nhan Liệt mà còn phải bán mạng cho gã. Thật là không bắt được gà còn mất nắm thóc.”
/117
|