Lương Minh Nhật ở một bên quan sát thấy Trần Tiến đang nghiên cứu trận pháp cấm chế trước mặt.
- Cậu cũng có hứng thú với trận pháp sao.
Nghe Lương tiền bối nói như vậy, Trần Tiến gãi đầu nói.
- Cũng có một chút, hiện nay cấp bậc Trận Pháp Sư có lẽ cũng tam phẩm rồi.
- Sao!!!
Lương Minh Nhật có chút thất thố, ông ta không thể tin được lại có người không chỉ tinh thông trận pháp mà còn có thể luyện chế đan dược. Chỉ cần tốn thời gian vào một trong hai chức nghiệp này cũng đã tiêu hao rất nhiều thời gian cho nên không ai lựa chọn đa nghệ.
- Cậu nói thật chứ?
- Vãn bối sao lại phải nói dối với tiền bối chứ.
Lương Minh Nhật lại có chút trầm ngâm, rồi nói.
- Làm một tu sĩ không nên để bản thân mình quá phân tâm. Muốn thành đại đạo thì chỉ có thể dùng “ngộ” để chứng đạo, muốn thành một Đan Vương thì cũng phải “ngộ”, mà trở thành một Tông Sư trận pháp cũng là một chữ “ngộ”. Không biết cậu có hiểu ý của ta không?
Trần Tiến đương nhiên hiểu, nhưng hắn đúng là không thể giải thích được tình huống này với Lương Minh Nhật được. Đành phải cười khổ nói.
- Cám ơn tiền bối chỉ điểm, sau này vãn bối sẽ không tham lam như vậy nữa.
Nghe được Trần Tiến nói, Lương Minh Nhật có chút an tâm, dù sao ông ta đối với Trần Tiến có một sự coi trọng rất lớn dĩ nhiên hắn càng có thành tựu ông càng vui mừng.
Chỉ có Cố Tiểu Trầm dường như biết chàng trai này vốn dĩ rất tham rồi, từ lúc mới quen đã thấy hắn quyết tâm cả từ luyện đan đến tu luyện. Cho nên bắt hắn từ bỏ một chức nghiệp nào là chuyện không thể xảy ra rồi.
Sau một hồi quan sát, Trần Tiến cuối cùng cũng có thể đưa ra kết luận.
- Đây rõ ràng là một trận pháp phòng ngự, cho nên nếu có thể có cùng lúc bảy vị Hóa Thần tu sĩ cùng lúc công kích thì may ra mới có thể phá vỡ được nó. Còn nếu không đúng là hiện tại chỉ có thể dưới Nguyên Anh mới có thể đi qua mà thôi.
Lương Minh Nhật gật đầu tán thành, ông ta cũng từng suy xét vấn đề này. Nhưng ở đâu ra tìm được bảy vị tiền bối Hóa Thần để phá vỡ phong ấn chứ, cho nên đành bỏ qua di tích này gần trăm năm. Đúng là Lương Minh Nhật không có tìm hiểu về trận pháp nhưng đã đạt đến cấp bậc như Hư Thần kỳ rồi thì dĩ nhiên một chút kiến thức liên quan không thể nào không biết.
Trần Tiến sau một hồi dùng thần thức quan sát, khẳng định mình và Cố Tiểu Trầm hoàn toàn có thể đi qua được trận pháp hạn chế này nên cũng quay qua cáo biệt với Lương Minh Nhật tiền bối.
- Vãn bối đã xem qua một lượt trận pháp, quả nhiên rất xảo diệu. Tuy nhiên do không có sự hạn chế đối với hai người vãn bối nên bây giờ thỉnh tiền bối để hai người vãn bối tiến vào di tích.
- Được, ta sẽ ở đây chờ các cậu.
- Không cần đâu tiền bối, điều này sẽ trễ nãi thời gian vàng bạc của tiền bối. Hai năm sau vãn bối nhất định xuất hiện để đến tham gia Đan Sư Đại Hội mười ba Hạ Vực.
- Quả thực đúng là ta có công chuyện cần phải xử lý không thể ở lâu. Như vậy đi, hai năm sau chúng ta sẽ gặp lại. Ở đây có một ngọc giản bản đồ Hoa Quốc cậu cầm lấy đi.
Trần Tiến nhận lấy ngọc giản rồi cảm tạ Lương Minh Nhật, dù sao những vật như là bản đồ tương đối trân quý và quan trọng nên hắn cũng cẩn thận giữ lấy.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm quyết định đi vào bên trong di tích cổ. Lương Minh Nhật cũng đứng một bên chờ hai người tiến vào rồi mới rời đi còn vẳng vẳng lại thanh âm.
- Hãy nhớ mạng sống quan trọng, nếu có nguy hiểm lập tức rút lui.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm sau khi đi qua trận pháp một cách dễ dàng liền thấy phía bên trong là một con đường dài tuy nhiên lại tối đen như mực. Dù dùng thần thức quan sát phạm vi cũng không quá mười mét.
- Để huynh đi trước, muội đi phía sau huynh. - Trần Tiến có chút quan tâm nói.
Cố Tiểu Trầm cảm thấy thật ấm áp, lúc này dù cho tu vi của cô có cao hơn hắn. Nhưng cảm giác được chàng trai của mình bảo vệ đối với bất cứ cô gái nào cũng hết sức hạnh phúc.
Cứ thế Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đi một quãng đường khá dài bên trong di tích cổ. Con đường không chỉ dài và ngoằng ngèo mà còn tương đối hẹp chỉ có thể một người chui lọt.
Cuối cùng sau một thời gian nửa nén nhang, hai người cũng đi khỏi con đường dài đó tiến đến một mật thất bên trong. Bên trong mật thất lại không có gì chỉ có hai thi thể là những bộ xương khô không có một chút sức sống nào, cũng như đã mục rữa xem ra đã chết từ rất lâu rồi.
Trần Tiến cảm thấy kỳ lạ,
- “Con đường dài đó chỉ dẫn đến mật thất này nếu vậy tại sao hai người này không rời khỏi đây. Chẳng lẽ… bọn họ tu vi trên Nguyên Anh nên không thể nào xông qua trận pháp kia.”
- Muội có cảm thấy mật thất này khá kỳ lạ không? - Trần Tiến quay qua để tham khảo ý của Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm tâm tư tương đối nhanh nhạy, cô cũng đã phát hiện sự bất thường của việc có hai thi thể ở đây.
- Huynh nhìn xem hai thi thể tuy quần áo đã mục nát nhưng bên trong cả hai đều có pháp bảo hộ giáp bên trong chứng tỏ tu vi khi hai người này còn sống không hề tầm thường.
Lúc này Trần Tiến mới dùng thần thức nhìn kỹ qua thi thể nằm bên dưới.
- Quả nhiên là pháp bảo hộ giáp, có vẻ phẩm chất cũng tương đối cao.
Giá trị của bộ giáp tương đối cao nên Trần Tiến cũng lập tức cởi ra khỏi người bộ xương, tiện tay hắn cũng lấy trong túi trữ vật một cái áo dự phòng mặc cho bộ thi thể. Cầm lấy bộ giáp trong tay, hắn lập tức nhét vào túi trữ vật mà không nhìn qua thêm.
Thấy hành động của Trần Tiến đem cất hộ giáp vào túi trữ vật, cô hỏi.
- Sao huynh không sử dụng, hộ giáp này sẽ giúp đỡ huynh rất nhiều.
- Thôi tha cho huynh, vốn dĩ tính huynh đã không thích dùng chung đồ với người khác. Bây giờ lại mặc hộ giáp của người đã chết đến mức thối rửa thì huynh chịu không nổi. Nhưng nếu bỏ đi thì quá tiếc, sau này cứ đem nó đi bán đấu giá kiếm thêm ít tinh thạch còn có lý hơn.
Cố Tiểu Trầm nhìn thấy bộ dạng tính toán của Trần Tiến liền tủm tỉm cười rồi nói.
- Trên thi thể cũng còn nhẫn trữ vật, cả hai chúng ta cùng mở ra xem thử bên trong có gì?
- Huynh không có ý kiến về chuyện này.
Nhẫn trữ vật của thi thể đầu tiên không ngờ bên trong lại có rất nhiều linh thạch ước chừng cũng phải năm chục ngàn linh thạch hạ phẩm hơn mười ngàn trung phẩm linh thạch, một viên đá và một vài quyển công pháp Huyền cấp.
- Lần này phát tài rồi, không ngờ lại nhiều linh thạch như vậy.
Trần Tiến hết sức mừng rỡ, dù sao đến giờ hắn là chủ một cửa hàng đan dược nhưng so với số lượng ở trong túi trữ vật này quả là hơn xa. Những công pháp này tuy Huyền cấp từ trung giai đến thượng giai đủ cả nhưng không đủ khiến hắn để tâm hắn cầm qua đưa cho Cố Tiểu Trầm xem có cái nào hữu dụng thì giữ lại còn không đem cất sau này bán đấu giá hết.
Còn viên đá hắn chạm vào lập tức từ trong thức hải hắn truyền ra thanh âm quen thuộc của Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư.
- “Hoàng Tinh Thạch, tài liệu luyện khí cấp chín. Cực phẩm trong cực phẩm một trong các tài liệu để luyện chế vũ khí cấp độ Thiên Cấp.”
Sự rung động của Trần Tiến khi nghe những lời này làm cho hắn nhất thời run rẩy. Cố Tiểu Trầm cũng nhận ra phản ứng lạ của hắn khi vừa cầm vào viên đá.
- Huynh làm sao vậy, viên đá này có gì đặc biệt sao? Muội nhìn cũng có chút quen mắt.
Trần Tiến cố gắng hít thở thật mạnh áp chế sự kích động của mình, quay qua hỏi.
- Muội nhận ra viên đá này?
- Nhất thời thì muội không nhớ ra, nhưng hình dáng của nó thì quả nhiên có chút quen thuộc. Là một loại tài liệu cao cấp.
- Đúng là cao cấp mà không phải cao cấp bình thường nữa, lần này chúng ta mèo mù vớ cá rán rồi, đây là Hoàng Tinh Thạch.
- Hoàng Tinh Thạch? Hả…. Hoàng Tinh Thạch tài liệu luyền khí cấp chín, muội nhớ ra rồi.
Cố Tiểu Trầm bình thường hằng ngày dáng vẻ luôn thanh lịch không ngờ đến khi gặp chuyện cũng có dáng vẻ thất thố như vậy nhất thời Trần Tiến cũng quên mình cũng vừa thất thố mà phì cười.
- Muội nhìn xem, sao lại ngạc nhiên như vậy chứ. Đã nói đây là di tích cổ có được bảo vật là hiển nhiên. Chỉ là không ngờ lại có bảo vật như vậy.
- Huynh nói xem, có phải hai người này bị giam cầm ở đây vì viên đá này không?
- Theo huynh nghĩ dường như là không phải, nếu đã vì viên đá này tại sao sau khi lập trận pháp hạn chế xong không tìm cách vào đây đoạt bảo. Dường như còn nguyên nhân sâu xa khác.
- Huynh nói cũng có lý, lần này huynh quả thực may mắn nhưng thật đáng tiếc.
- Tại sao?
- Vì nếu chỉ có Hoàng Tinh Thạch không vẫn không đủ để luyện chế vũ khí Thiên cấp, nhưng nếu lộ ra tin tức huynh có Hoàng Tinh Thạch thì sẽ lành ít dữ nhiều.
- Muội yên tâm, huynh biết đạo lý người thì không có tội, bảo vật mới có tội mà. Cái này chúng ta sẽ xử lý sau, giờ xem nhẫn trữ vật của thi thể thứ hai xem có gì nào.
Nhẫn trữ vật thi thể thứ hai lại cực kỳ nghèo nàn, linh thạch hạ phẩm chưa đến mười ngàn. Trần Tiến có chút thất vọng khi trông thấy số linh thạch ít ỏi như vậy. Ngoài ra một vài tài liệu luyện khí và công pháp không có giá trị.
Xem xong nhẫn trữ vật của hai người này Trần Tiến có thể kết luận:
- Hai thi thể này đều có tài liệu luyện khí trong người, có lẽ khi còn sống là một Luyện Khí Sư, linh thạch không nhiều và công pháp đều ở mức Huyền Cấp, tu vi có lẽ từ Nguyên Anh kỳ đến Hư Thần Kỳ. Nhưng nếu chỉ là như vậy thì tại sao lại có người lập trận pháp đến cấp bảy để giam cầm họ, huynh nghĩ có lẽ còn có bí mật gì đó.
- Cậu cũng có hứng thú với trận pháp sao.
Nghe Lương tiền bối nói như vậy, Trần Tiến gãi đầu nói.
- Cũng có một chút, hiện nay cấp bậc Trận Pháp Sư có lẽ cũng tam phẩm rồi.
- Sao!!!
Lương Minh Nhật có chút thất thố, ông ta không thể tin được lại có người không chỉ tinh thông trận pháp mà còn có thể luyện chế đan dược. Chỉ cần tốn thời gian vào một trong hai chức nghiệp này cũng đã tiêu hao rất nhiều thời gian cho nên không ai lựa chọn đa nghệ.
- Cậu nói thật chứ?
- Vãn bối sao lại phải nói dối với tiền bối chứ.
Lương Minh Nhật lại có chút trầm ngâm, rồi nói.
- Làm một tu sĩ không nên để bản thân mình quá phân tâm. Muốn thành đại đạo thì chỉ có thể dùng “ngộ” để chứng đạo, muốn thành một Đan Vương thì cũng phải “ngộ”, mà trở thành một Tông Sư trận pháp cũng là một chữ “ngộ”. Không biết cậu có hiểu ý của ta không?
Trần Tiến đương nhiên hiểu, nhưng hắn đúng là không thể giải thích được tình huống này với Lương Minh Nhật được. Đành phải cười khổ nói.
- Cám ơn tiền bối chỉ điểm, sau này vãn bối sẽ không tham lam như vậy nữa.
Nghe được Trần Tiến nói, Lương Minh Nhật có chút an tâm, dù sao ông ta đối với Trần Tiến có một sự coi trọng rất lớn dĩ nhiên hắn càng có thành tựu ông càng vui mừng.
Chỉ có Cố Tiểu Trầm dường như biết chàng trai này vốn dĩ rất tham rồi, từ lúc mới quen đã thấy hắn quyết tâm cả từ luyện đan đến tu luyện. Cho nên bắt hắn từ bỏ một chức nghiệp nào là chuyện không thể xảy ra rồi.
Sau một hồi quan sát, Trần Tiến cuối cùng cũng có thể đưa ra kết luận.
- Đây rõ ràng là một trận pháp phòng ngự, cho nên nếu có thể có cùng lúc bảy vị Hóa Thần tu sĩ cùng lúc công kích thì may ra mới có thể phá vỡ được nó. Còn nếu không đúng là hiện tại chỉ có thể dưới Nguyên Anh mới có thể đi qua mà thôi.
Lương Minh Nhật gật đầu tán thành, ông ta cũng từng suy xét vấn đề này. Nhưng ở đâu ra tìm được bảy vị tiền bối Hóa Thần để phá vỡ phong ấn chứ, cho nên đành bỏ qua di tích này gần trăm năm. Đúng là Lương Minh Nhật không có tìm hiểu về trận pháp nhưng đã đạt đến cấp bậc như Hư Thần kỳ rồi thì dĩ nhiên một chút kiến thức liên quan không thể nào không biết.
Trần Tiến sau một hồi dùng thần thức quan sát, khẳng định mình và Cố Tiểu Trầm hoàn toàn có thể đi qua được trận pháp hạn chế này nên cũng quay qua cáo biệt với Lương Minh Nhật tiền bối.
- Vãn bối đã xem qua một lượt trận pháp, quả nhiên rất xảo diệu. Tuy nhiên do không có sự hạn chế đối với hai người vãn bối nên bây giờ thỉnh tiền bối để hai người vãn bối tiến vào di tích.
- Được, ta sẽ ở đây chờ các cậu.
- Không cần đâu tiền bối, điều này sẽ trễ nãi thời gian vàng bạc của tiền bối. Hai năm sau vãn bối nhất định xuất hiện để đến tham gia Đan Sư Đại Hội mười ba Hạ Vực.
- Quả thực đúng là ta có công chuyện cần phải xử lý không thể ở lâu. Như vậy đi, hai năm sau chúng ta sẽ gặp lại. Ở đây có một ngọc giản bản đồ Hoa Quốc cậu cầm lấy đi.
Trần Tiến nhận lấy ngọc giản rồi cảm tạ Lương Minh Nhật, dù sao những vật như là bản đồ tương đối trân quý và quan trọng nên hắn cũng cẩn thận giữ lấy.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm quyết định đi vào bên trong di tích cổ. Lương Minh Nhật cũng đứng một bên chờ hai người tiến vào rồi mới rời đi còn vẳng vẳng lại thanh âm.
- Hãy nhớ mạng sống quan trọng, nếu có nguy hiểm lập tức rút lui.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm sau khi đi qua trận pháp một cách dễ dàng liền thấy phía bên trong là một con đường dài tuy nhiên lại tối đen như mực. Dù dùng thần thức quan sát phạm vi cũng không quá mười mét.
- Để huynh đi trước, muội đi phía sau huynh. - Trần Tiến có chút quan tâm nói.
Cố Tiểu Trầm cảm thấy thật ấm áp, lúc này dù cho tu vi của cô có cao hơn hắn. Nhưng cảm giác được chàng trai của mình bảo vệ đối với bất cứ cô gái nào cũng hết sức hạnh phúc.
Cứ thế Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đi một quãng đường khá dài bên trong di tích cổ. Con đường không chỉ dài và ngoằng ngèo mà còn tương đối hẹp chỉ có thể một người chui lọt.
Cuối cùng sau một thời gian nửa nén nhang, hai người cũng đi khỏi con đường dài đó tiến đến một mật thất bên trong. Bên trong mật thất lại không có gì chỉ có hai thi thể là những bộ xương khô không có một chút sức sống nào, cũng như đã mục rữa xem ra đã chết từ rất lâu rồi.
Trần Tiến cảm thấy kỳ lạ,
- “Con đường dài đó chỉ dẫn đến mật thất này nếu vậy tại sao hai người này không rời khỏi đây. Chẳng lẽ… bọn họ tu vi trên Nguyên Anh nên không thể nào xông qua trận pháp kia.”
- Muội có cảm thấy mật thất này khá kỳ lạ không? - Trần Tiến quay qua để tham khảo ý của Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm tâm tư tương đối nhanh nhạy, cô cũng đã phát hiện sự bất thường của việc có hai thi thể ở đây.
- Huynh nhìn xem hai thi thể tuy quần áo đã mục nát nhưng bên trong cả hai đều có pháp bảo hộ giáp bên trong chứng tỏ tu vi khi hai người này còn sống không hề tầm thường.
Lúc này Trần Tiến mới dùng thần thức nhìn kỹ qua thi thể nằm bên dưới.
- Quả nhiên là pháp bảo hộ giáp, có vẻ phẩm chất cũng tương đối cao.
Giá trị của bộ giáp tương đối cao nên Trần Tiến cũng lập tức cởi ra khỏi người bộ xương, tiện tay hắn cũng lấy trong túi trữ vật một cái áo dự phòng mặc cho bộ thi thể. Cầm lấy bộ giáp trong tay, hắn lập tức nhét vào túi trữ vật mà không nhìn qua thêm.
Thấy hành động của Trần Tiến đem cất hộ giáp vào túi trữ vật, cô hỏi.
- Sao huynh không sử dụng, hộ giáp này sẽ giúp đỡ huynh rất nhiều.
- Thôi tha cho huynh, vốn dĩ tính huynh đã không thích dùng chung đồ với người khác. Bây giờ lại mặc hộ giáp của người đã chết đến mức thối rửa thì huynh chịu không nổi. Nhưng nếu bỏ đi thì quá tiếc, sau này cứ đem nó đi bán đấu giá kiếm thêm ít tinh thạch còn có lý hơn.
Cố Tiểu Trầm nhìn thấy bộ dạng tính toán của Trần Tiến liền tủm tỉm cười rồi nói.
- Trên thi thể cũng còn nhẫn trữ vật, cả hai chúng ta cùng mở ra xem thử bên trong có gì?
- Huynh không có ý kiến về chuyện này.
Nhẫn trữ vật của thi thể đầu tiên không ngờ bên trong lại có rất nhiều linh thạch ước chừng cũng phải năm chục ngàn linh thạch hạ phẩm hơn mười ngàn trung phẩm linh thạch, một viên đá và một vài quyển công pháp Huyền cấp.
- Lần này phát tài rồi, không ngờ lại nhiều linh thạch như vậy.
Trần Tiến hết sức mừng rỡ, dù sao đến giờ hắn là chủ một cửa hàng đan dược nhưng so với số lượng ở trong túi trữ vật này quả là hơn xa. Những công pháp này tuy Huyền cấp từ trung giai đến thượng giai đủ cả nhưng không đủ khiến hắn để tâm hắn cầm qua đưa cho Cố Tiểu Trầm xem có cái nào hữu dụng thì giữ lại còn không đem cất sau này bán đấu giá hết.
Còn viên đá hắn chạm vào lập tức từ trong thức hải hắn truyền ra thanh âm quen thuộc của Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư.
- “Hoàng Tinh Thạch, tài liệu luyện khí cấp chín. Cực phẩm trong cực phẩm một trong các tài liệu để luyện chế vũ khí cấp độ Thiên Cấp.”
Sự rung động của Trần Tiến khi nghe những lời này làm cho hắn nhất thời run rẩy. Cố Tiểu Trầm cũng nhận ra phản ứng lạ của hắn khi vừa cầm vào viên đá.
- Huynh làm sao vậy, viên đá này có gì đặc biệt sao? Muội nhìn cũng có chút quen mắt.
Trần Tiến cố gắng hít thở thật mạnh áp chế sự kích động của mình, quay qua hỏi.
- Muội nhận ra viên đá này?
- Nhất thời thì muội không nhớ ra, nhưng hình dáng của nó thì quả nhiên có chút quen thuộc. Là một loại tài liệu cao cấp.
- Đúng là cao cấp mà không phải cao cấp bình thường nữa, lần này chúng ta mèo mù vớ cá rán rồi, đây là Hoàng Tinh Thạch.
- Hoàng Tinh Thạch? Hả…. Hoàng Tinh Thạch tài liệu luyền khí cấp chín, muội nhớ ra rồi.
Cố Tiểu Trầm bình thường hằng ngày dáng vẻ luôn thanh lịch không ngờ đến khi gặp chuyện cũng có dáng vẻ thất thố như vậy nhất thời Trần Tiến cũng quên mình cũng vừa thất thố mà phì cười.
- Muội nhìn xem, sao lại ngạc nhiên như vậy chứ. Đã nói đây là di tích cổ có được bảo vật là hiển nhiên. Chỉ là không ngờ lại có bảo vật như vậy.
- Huynh nói xem, có phải hai người này bị giam cầm ở đây vì viên đá này không?
- Theo huynh nghĩ dường như là không phải, nếu đã vì viên đá này tại sao sau khi lập trận pháp hạn chế xong không tìm cách vào đây đoạt bảo. Dường như còn nguyên nhân sâu xa khác.
- Huynh nói cũng có lý, lần này huynh quả thực may mắn nhưng thật đáng tiếc.
- Tại sao?
- Vì nếu chỉ có Hoàng Tinh Thạch không vẫn không đủ để luyện chế vũ khí Thiên cấp, nhưng nếu lộ ra tin tức huynh có Hoàng Tinh Thạch thì sẽ lành ít dữ nhiều.
- Muội yên tâm, huynh biết đạo lý người thì không có tội, bảo vật mới có tội mà. Cái này chúng ta sẽ xử lý sau, giờ xem nhẫn trữ vật của thi thể thứ hai xem có gì nào.
Nhẫn trữ vật thi thể thứ hai lại cực kỳ nghèo nàn, linh thạch hạ phẩm chưa đến mười ngàn. Trần Tiến có chút thất vọng khi trông thấy số linh thạch ít ỏi như vậy. Ngoài ra một vài tài liệu luyện khí và công pháp không có giá trị.
Xem xong nhẫn trữ vật của hai người này Trần Tiến có thể kết luận:
- Hai thi thể này đều có tài liệu luyện khí trong người, có lẽ khi còn sống là một Luyện Khí Sư, linh thạch không nhiều và công pháp đều ở mức Huyền Cấp, tu vi có lẽ từ Nguyên Anh kỳ đến Hư Thần Kỳ. Nhưng nếu chỉ là như vậy thì tại sao lại có người lập trận pháp đến cấp bảy để giam cầm họ, huynh nghĩ có lẽ còn có bí mật gì đó.
/117
|