Trong phi thuyền Hi Vọng, Vương Quang Chính dẫn mọi người đi tới nơi chứa máy tính chủ, dọc đường triệu tập tất cả binh lính gặp phải. Đồng thời phái 100 binh lính đi trấn an các tầng dưới, phòng ngừa bạo loạn xảy ra.
Nhưng hết thảy đều không quan trọng bằng chuyện trước mắt, là tới máy tính chủ để lấy mật mã kích hoạt bom khinh khí, sau đó thực hiện kế hoạch giải cứu. Điểm mấu chốt ở đây là mật mã kích hoạt, liệu robot ngoài hành tinh này có thể khởi động máy tính chủ hay không? Hoặc là xâm nhập vào hệ thống dữ liệu, trộm lấy mật mã không?
Lúc này, Nhâm Trừu Nguyệt bỗng giật mình, nàng chần chờ một lát rồi nói nhỏ với Nhâm Đào:
-Không biết tui có nhầm hay không nữa. Tui cảm thấy nguy hiểm, vị trí từ ba tầng dưới đang tiến về đây.
Nhâm Đào cảnh giác, vội vàng hỏi kỹ:
-Nguy hiểm? Dạng nguy hiểm gì? Nguy hiểm do tự nhiên hay nhân tạo? Tốc độ của nguy hiểm?
Nhâm Trừu Nguyệt lắc đầu đáp:
-Cảm giác không rõ ràng lắm. Bọn chúng còn cách chúng ta một khoảng. Nhưng quả thật có nguy hiểm, hơn nữa không chỉ một nơi, vài chỗ còn có tốc độ di chuyển rất nhanh…
-Robot!
Nhâm Đào vội vàng nói với Vương Quang Chính:
-Nguy rồi! Trí tuệ nhân tạo bắt đầu phái robot ra, hơn nữa còn là một lượng lớn robot nữa. Các con robot kia có thể đã bắt đầu xâm nhập vào phi thuyền Hi Vọng, chúng ta phải mau lên!
Vương Quang Chính cũng giật mình, hắn từng tận mắt thấy được năng lực của đám robot này, như bay lượng, di chuyển tốc độ cao, đươc trang bị nhiều loại vũ khí khác nhau, trong đó có vũ khí Gauss đáng sợ có thể dễ dàng phá hủy phi thuyền Hi Vọng!
Nhâm Đào thấy sắc mặt Vương Quang Chính biến đổi, lập tức trấn an:
-Đừng lo lắng, các con robot kia hẳn không có ý định phá hủy phi thuyền Hi Vọng. Nếu không bọn chúng căn bản không cần xâm nhập, chỉ cần dùng súng Gauss tấn công từ xa đã đủ hủy diệt chúng ta rồi. Nếu bọn chúng không có ý định phá hủy phi thuyền Hi Vọng, như vậy còn chưa muộn…Ít nhất, chúng ta còn chưa chết!
Sắc mặt Vương Quang Chính trắng xanh lẫn lộn, cắn răng ra lệnh:
-Tăng tốc lên, nhanh hơn nữa!
Vừa hét, tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, xung quanh ai cũng thế.
Vương Quang Chính sợ rằng, ba tầng dưới đã máu chảy thành sông. Hầu như tất cả người bình thường đều sống ở ba tầng dưới, bọn họ có thể đã…Nhưng còn thế nào nữa? Trông đợi bọn họ kháng cự lại đám robot hung hãn kia sao? Đó là nhiệm vụ bất khả thi!
Không nói đến phi thuyền Hi Vọng chỉ có hơn một trăm bộ trang phục chiến đấu thử nghiệm số 2, cùng hơn 100 khẩu súng lục Gauss. Nhưng trừ tân nhân loại ra, người bình thường căn bản không hề có kinh nghiệm chiến đấu trong môi trường không trọng lực. Hơn nữa, đây là phi thuyền Hi Vọng a, không phải là quần thể chiến hạm hư hỏng kia, bọn họ không thể dùng súng lục Gauss tấn công bọn robot được. Nhưng đám robot thì không cố kỵ như thế, hoàn toàn thoải mái dùng súng Gauss…
Đến tột cùng, sẽ còn bao nhiêu người sống sót đây?
Chẳng lẽ phải dùng tới trứng và tinh trùng đông lạnh để thụ tinh nhân tạo sao. Dùng chúng để kéo dài hơi tàn, tiếp tục truyền thừa nền văn minh ư? Làm một khởi đầu mới trong vũ trụ?
Bất kể thế nào, lát sau mọi người đã đi tới chỗ máy tính chủ. Các binh lính canh gác khu vực này cũng gia nhập vào đội ngũ. Về phần các robot trên phi thuyền Hi Vọng đảm đương nhiệm vụ bảo vệ xung quanh, giờ này tất cả chỉ là một đống sắt vụn không hơn không kém.
Vương Quang Chính cũng không có thời gian quan tâm chuyện này. Hắn dẫn mọi người đi đến phía sau bục chứa máy tính chủ, Ba Lệ bắt đầu điều khiển robot, nhập các dòng lệnh thông qua bàn phím gắn ngoài. Robot dùng vi mạch kết nối với máy tính chủ thông qua cổng kết nối, nhờ vào năng lượng có từ robot, một vài linh kiện của máy tính chủ bắt đầu chớp động. Nhưng dù sao nguồn năng lượng của nó quá ít, không thể nào khởi động được máy tính chủ…Cho dù là robot ngoài hành tinh cũng bất lực!
-Chờ một lát, lượng dữ liệu quá lớn, thời gian tìm mất chừng 5 phút!
Ba Lệ nhìn vào màn hình bên ngoài robot, lẩm bẩm.
-Năm phút sao!
Vương Quang Chính nhìn đồng hồ trên tay, hiện giờ đã trôi qua gần 20 phút. Nói cách khác, chỉ còn 10 phút ngắn ngủi trước khi đến giới hạn. Thời gian tìm mật mã đã mất 5 phút, như vậy trong 5 phút còn lại phải đặt quả bom khinh khí lên tàu, lái nó đến gần mảnh vỡ chiến hạm, kích hoạt nó...Cả một quá trình như vậy. Thời gian không đủ a!
Cùng lúc đó, bên dưới máy tính chủ, toàn thân chiếc đĩa bay tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, vô số dòng điện lưu chuyển không ngừng, thông qua các sợi cáp từ khắp nơi hội tụ về bên trong đĩa bay..
Cùng lúc đó, robot ngoài hành tinh đang tiến hành xâm nhập máy tính chủ. Ngay lập tức, một đoạn dữ liệu hiện ra bên trong đĩa bay, và một đoạn dữ liệu khác được nạp vào trong robot. Nhưng con robot này không có biểu hiện gì khác thường, chuyên tâm xâm nhập vào máy tính chủ tìm mật mã.
Cứ thế, thời gian trôi qua lặng lẽ. Mọi người đều lo lắng về tương lai, nhưng chỉ có thể bất lực chờ đợi. Cảm giác ấy thật khó chịu, mỗi giây trôi qua, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến tim mọi người giật thót. Có người bắt đầu thở dốc.
Rốt cuộc, chưa tới 5 phút đồng hồ, chỉ qua 4 phút một chút, màn hình trên ngực robot chợt lóe sáng, hiện ra mấy dòng chữ. Một nhân viên nghiên cứu bên cạnh Ba Lệ lập tức lấy giấy bút ra ghi lại. Đợi hắn ghi chép xong, Vương Quang Chính vội vàng cầm lấy tờ giấy, nói:
-Đi, lập tới chạy tới bãi phóng. Các nhân viên khác hẳn đã vận chuyển bom khinh khí tới đó, chuẩn bị xong xuôi rồi. Chỉ cần mang theo mật mã đến, chúng ta có thể khởi hành ngay!
Một đường vô sự, không có gì ngăn chặn, nhưng khi mọi người đi tới bãi phóng, tiếp đó là một sự im lặng nặng nề.
Bởi vì, thiết bị kích hoạt bom khinh khí cũng sử dụng thiết bị điện tử. Cho nên, buộc phải kích hoạt bằng tay. Nhưng như thế, khi bom nổ, trong phạm vi 10 km xung quanh sẽ tan thành tro bụi…Điều đó nghĩa tàu con thoi lúc ấy vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng, nổ tung…
Nói cách khác, người kích hoạt bom khinh khí nhất định sẽ chết!
Ai mà chẳng muốn sống, không tới vạn bất đắc dĩ, ai lại nguyện ý tự sát chứ? Dĩ nhiên, tình huống bây giờ cũng coi như vạn bất đắc dĩ rồi, nhưng có nhiều người như vậy, sao lại chọn ta?
Đó là suy nghĩ trong lòng nhiều người, tuy ích kỷ nhưng đó là nhân tính, là bản chất của con người…
Vương Quang Chính nhìn xung quanh, rất nhiều người chột dạ lảng tránh ánh mắt của hắn. Nhưng hắn biết, chỉ cần hắn hạ lệnh thì nhất định họ sẽ phải chấp hành nhiệm vụ…Nhưng! Nhiệm vụ này ảnh hưởng đến tính mạng của mười mấy vạn người trên phi thuyền Hi Vọng, hoặc có thể nói, nó quyết định số phận của nền văn minh nhân loại!
Chưa từng có trường hợp chỉ một cá nhân lại có thể quyết định sự truyền thừa của loài người…
Nếu người đó không cam tâm tình nguyện, hoặc có điều bất mãn, rất có thể sẽ vấp phải sai sót, có khi còn phạm phải sai lầm nghiêm trọng như phán đoán lúc nào nên nổ bom khinh khí, lúc nào không. Nếu chọn phải một người như thế chấp hành nhiệm vụ, như vậy lỡ có sai sót gì thì người ra lệnh là Vương Quang Chính, hắn sẽ thành tội nhân của loài người!
Hy sinh…cần có người tự nguyện, như vậy mới gọi là hy sinh!
-Ta sẽ đi!
Vương Quang Chính thở dài, nói bằng giọng bình thản:
-Ta sẽ lái tàu con thoi, ta cũng là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, còn là một binh lính đặc nhiệm...Để chấp hành nhiệm vụ này là thích hợp nhất. Nếu lão Diêu đã giao phi thuyền Hi Vọng cho ta, phó thác mọi người cho ta thì cũng là lúc ta nên hoàn thành trách nhiệm này. Ta sẽ thực hiện nhiệm vụ cuối cùng này. Mọi người lập tức trở lại vị trí của mình, chú ý theo dõi tình hình xung quanh, đặc biệt là đám robot đã xâm nhập…
Vương Quang Chính còn chưa nói hết, bỗng nảy sinh cảnh giác, xoay đầu né tránh. Với thân thủ của hắn, vốn có thể dễ dàng né được nhưng nơi đây là môi trường không trọng lực. Kết quả là khi xoay đầu, thân thể hắn chỉ dịch chuyển một chút. Một tiếng bốp vang lên, một vật nặng đã đánh trúng sau gáy Vương Quang Chính, khiến hắn hôn mê.
Thủ phạm là một binh lính trẻ tuổi đứng bên cạnh, hắn cầm báng súng đập vào gáy Vương Quang Chính. Biến cố xảy ra trong chớp mắt, mọi người lập tức giơ súng lên nhắm vào binh lính kia. Người lính này dứt khoát ném khẩu súng xuống, bình tĩnh nói:
-Để tôi đi, tôi là thành viên dự bị của quân đoàn vũ trụ. Đã từng trải qua mấy khóa huấn luyện cũng như sát hạch. Tôi có thể điều khiển tàu con thoi, cũng như không giữ chức vụ gì quan trọng, không người thân, không vợ con…Tôi chết cũng không có gì ảnh hưởng cả. Đưa mật mã cho tôi.
Mọi người xung quanh im lặng, Ba Lệ ngồi xuống lấy mảnh giấy từ tay Vương Quang Chính, đưa cho người binh lính trẻ tuổi kia. Nàng hỏi:
-…Anh có di ngôn gì không?
Người lính trẻ tuổi cầm lấy tờ giấy, nở nụ cười:
-Không cần thiết…Được rồi, coi như đây là di chúc đi. Tôi thích phi thuyền Hi Vọng, nó là nhà của tôi. Nơi đây, không có sự xấu xa như trên Trái Đất, người với người giúp đỡ lẫn nhau, vì loài người cống hiến. Tôi thích không khí này, thích nơi này…
Vừa nói, hắn vừa mặc bộ đồ du hành vũ tụ, đi vào khoang cách ly chân không. Robot ngoài hành tinh nối bước theo sau, cùng tiến vào khoang cách ly với hắn. Một người, một robot trải qua các trình tự như nhau, thẳng đến khi lên tàu con. Robot sẽ cung cấp lực đẩy cho tàu con thoi, bay về nơi phát ra tín hiệu duy nhất bên ngoài phi thuyền…Nơi có mảnh vỡ chiến hạm!
-Chúng ta còn chưa biết tên hắn.
Nhâm Trừu Nguyệt bỗng thì thầm.
Ánh mắt Nhâm Đào lộ vẻ phức tạp, hồi tưởng lại tư thái bình thản của người lính da đen trẻ tuổi kia, hắn thở dài:
-Hắn là một người vô danh…Anh hùng vô danh.
Người lính da đen kia ngồi trên tàu con thoi, nhìn về phi thuyền Hi Vọng thông qua cửa sổ. Hắn nắm lấy dây chuyền có mặt chữ thập trên cổ, thấp giọng cầu nguyện.
-Thượng đế, xin hãy cứu vớt nhân loại. Xin hãy cứu lấy phi thuyền Hi Vọng, bảo vệ cho máy nhà cuối cùng của loài người. Thiên đường còn lại không có kỳ thị chủng tộc, không có áp bức, không có tội ác…
Vĩnh viễn trường tồn! Amen!
Nhưng hết thảy đều không quan trọng bằng chuyện trước mắt, là tới máy tính chủ để lấy mật mã kích hoạt bom khinh khí, sau đó thực hiện kế hoạch giải cứu. Điểm mấu chốt ở đây là mật mã kích hoạt, liệu robot ngoài hành tinh này có thể khởi động máy tính chủ hay không? Hoặc là xâm nhập vào hệ thống dữ liệu, trộm lấy mật mã không?
Lúc này, Nhâm Trừu Nguyệt bỗng giật mình, nàng chần chờ một lát rồi nói nhỏ với Nhâm Đào:
-Không biết tui có nhầm hay không nữa. Tui cảm thấy nguy hiểm, vị trí từ ba tầng dưới đang tiến về đây.
Nhâm Đào cảnh giác, vội vàng hỏi kỹ:
-Nguy hiểm? Dạng nguy hiểm gì? Nguy hiểm do tự nhiên hay nhân tạo? Tốc độ của nguy hiểm?
Nhâm Trừu Nguyệt lắc đầu đáp:
-Cảm giác không rõ ràng lắm. Bọn chúng còn cách chúng ta một khoảng. Nhưng quả thật có nguy hiểm, hơn nữa không chỉ một nơi, vài chỗ còn có tốc độ di chuyển rất nhanh…
-Robot!
Nhâm Đào vội vàng nói với Vương Quang Chính:
-Nguy rồi! Trí tuệ nhân tạo bắt đầu phái robot ra, hơn nữa còn là một lượng lớn robot nữa. Các con robot kia có thể đã bắt đầu xâm nhập vào phi thuyền Hi Vọng, chúng ta phải mau lên!
Vương Quang Chính cũng giật mình, hắn từng tận mắt thấy được năng lực của đám robot này, như bay lượng, di chuyển tốc độ cao, đươc trang bị nhiều loại vũ khí khác nhau, trong đó có vũ khí Gauss đáng sợ có thể dễ dàng phá hủy phi thuyền Hi Vọng!
Nhâm Đào thấy sắc mặt Vương Quang Chính biến đổi, lập tức trấn an:
-Đừng lo lắng, các con robot kia hẳn không có ý định phá hủy phi thuyền Hi Vọng. Nếu không bọn chúng căn bản không cần xâm nhập, chỉ cần dùng súng Gauss tấn công từ xa đã đủ hủy diệt chúng ta rồi. Nếu bọn chúng không có ý định phá hủy phi thuyền Hi Vọng, như vậy còn chưa muộn…Ít nhất, chúng ta còn chưa chết!
Sắc mặt Vương Quang Chính trắng xanh lẫn lộn, cắn răng ra lệnh:
-Tăng tốc lên, nhanh hơn nữa!
Vừa hét, tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, xung quanh ai cũng thế.
Vương Quang Chính sợ rằng, ba tầng dưới đã máu chảy thành sông. Hầu như tất cả người bình thường đều sống ở ba tầng dưới, bọn họ có thể đã…Nhưng còn thế nào nữa? Trông đợi bọn họ kháng cự lại đám robot hung hãn kia sao? Đó là nhiệm vụ bất khả thi!
Không nói đến phi thuyền Hi Vọng chỉ có hơn một trăm bộ trang phục chiến đấu thử nghiệm số 2, cùng hơn 100 khẩu súng lục Gauss. Nhưng trừ tân nhân loại ra, người bình thường căn bản không hề có kinh nghiệm chiến đấu trong môi trường không trọng lực. Hơn nữa, đây là phi thuyền Hi Vọng a, không phải là quần thể chiến hạm hư hỏng kia, bọn họ không thể dùng súng lục Gauss tấn công bọn robot được. Nhưng đám robot thì không cố kỵ như thế, hoàn toàn thoải mái dùng súng Gauss…
Đến tột cùng, sẽ còn bao nhiêu người sống sót đây?
Chẳng lẽ phải dùng tới trứng và tinh trùng đông lạnh để thụ tinh nhân tạo sao. Dùng chúng để kéo dài hơi tàn, tiếp tục truyền thừa nền văn minh ư? Làm một khởi đầu mới trong vũ trụ?
Bất kể thế nào, lát sau mọi người đã đi tới chỗ máy tính chủ. Các binh lính canh gác khu vực này cũng gia nhập vào đội ngũ. Về phần các robot trên phi thuyền Hi Vọng đảm đương nhiệm vụ bảo vệ xung quanh, giờ này tất cả chỉ là một đống sắt vụn không hơn không kém.
Vương Quang Chính cũng không có thời gian quan tâm chuyện này. Hắn dẫn mọi người đi đến phía sau bục chứa máy tính chủ, Ba Lệ bắt đầu điều khiển robot, nhập các dòng lệnh thông qua bàn phím gắn ngoài. Robot dùng vi mạch kết nối với máy tính chủ thông qua cổng kết nối, nhờ vào năng lượng có từ robot, một vài linh kiện của máy tính chủ bắt đầu chớp động. Nhưng dù sao nguồn năng lượng của nó quá ít, không thể nào khởi động được máy tính chủ…Cho dù là robot ngoài hành tinh cũng bất lực!
-Chờ một lát, lượng dữ liệu quá lớn, thời gian tìm mất chừng 5 phút!
Ba Lệ nhìn vào màn hình bên ngoài robot, lẩm bẩm.
-Năm phút sao!
Vương Quang Chính nhìn đồng hồ trên tay, hiện giờ đã trôi qua gần 20 phút. Nói cách khác, chỉ còn 10 phút ngắn ngủi trước khi đến giới hạn. Thời gian tìm mật mã đã mất 5 phút, như vậy trong 5 phút còn lại phải đặt quả bom khinh khí lên tàu, lái nó đến gần mảnh vỡ chiến hạm, kích hoạt nó...Cả một quá trình như vậy. Thời gian không đủ a!
Cùng lúc đó, bên dưới máy tính chủ, toàn thân chiếc đĩa bay tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, vô số dòng điện lưu chuyển không ngừng, thông qua các sợi cáp từ khắp nơi hội tụ về bên trong đĩa bay..
Cùng lúc đó, robot ngoài hành tinh đang tiến hành xâm nhập máy tính chủ. Ngay lập tức, một đoạn dữ liệu hiện ra bên trong đĩa bay, và một đoạn dữ liệu khác được nạp vào trong robot. Nhưng con robot này không có biểu hiện gì khác thường, chuyên tâm xâm nhập vào máy tính chủ tìm mật mã.
Cứ thế, thời gian trôi qua lặng lẽ. Mọi người đều lo lắng về tương lai, nhưng chỉ có thể bất lực chờ đợi. Cảm giác ấy thật khó chịu, mỗi giây trôi qua, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến tim mọi người giật thót. Có người bắt đầu thở dốc.
Rốt cuộc, chưa tới 5 phút đồng hồ, chỉ qua 4 phút một chút, màn hình trên ngực robot chợt lóe sáng, hiện ra mấy dòng chữ. Một nhân viên nghiên cứu bên cạnh Ba Lệ lập tức lấy giấy bút ra ghi lại. Đợi hắn ghi chép xong, Vương Quang Chính vội vàng cầm lấy tờ giấy, nói:
-Đi, lập tới chạy tới bãi phóng. Các nhân viên khác hẳn đã vận chuyển bom khinh khí tới đó, chuẩn bị xong xuôi rồi. Chỉ cần mang theo mật mã đến, chúng ta có thể khởi hành ngay!
Một đường vô sự, không có gì ngăn chặn, nhưng khi mọi người đi tới bãi phóng, tiếp đó là một sự im lặng nặng nề.
Bởi vì, thiết bị kích hoạt bom khinh khí cũng sử dụng thiết bị điện tử. Cho nên, buộc phải kích hoạt bằng tay. Nhưng như thế, khi bom nổ, trong phạm vi 10 km xung quanh sẽ tan thành tro bụi…Điều đó nghĩa tàu con thoi lúc ấy vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng, nổ tung…
Nói cách khác, người kích hoạt bom khinh khí nhất định sẽ chết!
Ai mà chẳng muốn sống, không tới vạn bất đắc dĩ, ai lại nguyện ý tự sát chứ? Dĩ nhiên, tình huống bây giờ cũng coi như vạn bất đắc dĩ rồi, nhưng có nhiều người như vậy, sao lại chọn ta?
Đó là suy nghĩ trong lòng nhiều người, tuy ích kỷ nhưng đó là nhân tính, là bản chất của con người…
Vương Quang Chính nhìn xung quanh, rất nhiều người chột dạ lảng tránh ánh mắt của hắn. Nhưng hắn biết, chỉ cần hắn hạ lệnh thì nhất định họ sẽ phải chấp hành nhiệm vụ…Nhưng! Nhiệm vụ này ảnh hưởng đến tính mạng của mười mấy vạn người trên phi thuyền Hi Vọng, hoặc có thể nói, nó quyết định số phận của nền văn minh nhân loại!
Chưa từng có trường hợp chỉ một cá nhân lại có thể quyết định sự truyền thừa của loài người…
Nếu người đó không cam tâm tình nguyện, hoặc có điều bất mãn, rất có thể sẽ vấp phải sai sót, có khi còn phạm phải sai lầm nghiêm trọng như phán đoán lúc nào nên nổ bom khinh khí, lúc nào không. Nếu chọn phải một người như thế chấp hành nhiệm vụ, như vậy lỡ có sai sót gì thì người ra lệnh là Vương Quang Chính, hắn sẽ thành tội nhân của loài người!
Hy sinh…cần có người tự nguyện, như vậy mới gọi là hy sinh!
-Ta sẽ đi!
Vương Quang Chính thở dài, nói bằng giọng bình thản:
-Ta sẽ lái tàu con thoi, ta cũng là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, còn là một binh lính đặc nhiệm...Để chấp hành nhiệm vụ này là thích hợp nhất. Nếu lão Diêu đã giao phi thuyền Hi Vọng cho ta, phó thác mọi người cho ta thì cũng là lúc ta nên hoàn thành trách nhiệm này. Ta sẽ thực hiện nhiệm vụ cuối cùng này. Mọi người lập tức trở lại vị trí của mình, chú ý theo dõi tình hình xung quanh, đặc biệt là đám robot đã xâm nhập…
Vương Quang Chính còn chưa nói hết, bỗng nảy sinh cảnh giác, xoay đầu né tránh. Với thân thủ của hắn, vốn có thể dễ dàng né được nhưng nơi đây là môi trường không trọng lực. Kết quả là khi xoay đầu, thân thể hắn chỉ dịch chuyển một chút. Một tiếng bốp vang lên, một vật nặng đã đánh trúng sau gáy Vương Quang Chính, khiến hắn hôn mê.
Thủ phạm là một binh lính trẻ tuổi đứng bên cạnh, hắn cầm báng súng đập vào gáy Vương Quang Chính. Biến cố xảy ra trong chớp mắt, mọi người lập tức giơ súng lên nhắm vào binh lính kia. Người lính này dứt khoát ném khẩu súng xuống, bình tĩnh nói:
-Để tôi đi, tôi là thành viên dự bị của quân đoàn vũ trụ. Đã từng trải qua mấy khóa huấn luyện cũng như sát hạch. Tôi có thể điều khiển tàu con thoi, cũng như không giữ chức vụ gì quan trọng, không người thân, không vợ con…Tôi chết cũng không có gì ảnh hưởng cả. Đưa mật mã cho tôi.
Mọi người xung quanh im lặng, Ba Lệ ngồi xuống lấy mảnh giấy từ tay Vương Quang Chính, đưa cho người binh lính trẻ tuổi kia. Nàng hỏi:
-…Anh có di ngôn gì không?
Người lính trẻ tuổi cầm lấy tờ giấy, nở nụ cười:
-Không cần thiết…Được rồi, coi như đây là di chúc đi. Tôi thích phi thuyền Hi Vọng, nó là nhà của tôi. Nơi đây, không có sự xấu xa như trên Trái Đất, người với người giúp đỡ lẫn nhau, vì loài người cống hiến. Tôi thích không khí này, thích nơi này…
Vừa nói, hắn vừa mặc bộ đồ du hành vũ tụ, đi vào khoang cách ly chân không. Robot ngoài hành tinh nối bước theo sau, cùng tiến vào khoang cách ly với hắn. Một người, một robot trải qua các trình tự như nhau, thẳng đến khi lên tàu con. Robot sẽ cung cấp lực đẩy cho tàu con thoi, bay về nơi phát ra tín hiệu duy nhất bên ngoài phi thuyền…Nơi có mảnh vỡ chiến hạm!
-Chúng ta còn chưa biết tên hắn.
Nhâm Trừu Nguyệt bỗng thì thầm.
Ánh mắt Nhâm Đào lộ vẻ phức tạp, hồi tưởng lại tư thái bình thản của người lính da đen trẻ tuổi kia, hắn thở dài:
-Hắn là một người vô danh…Anh hùng vô danh.
Người lính da đen kia ngồi trên tàu con thoi, nhìn về phi thuyền Hi Vọng thông qua cửa sổ. Hắn nắm lấy dây chuyền có mặt chữ thập trên cổ, thấp giọng cầu nguyện.
-Thượng đế, xin hãy cứu vớt nhân loại. Xin hãy cứu lấy phi thuyền Hi Vọng, bảo vệ cho máy nhà cuối cùng của loài người. Thiên đường còn lại không có kỳ thị chủng tộc, không có áp bức, không có tội ác…
Vĩnh viễn trường tồn! Amen!
/335
|