Đó là những gì mà chúng ta biết về tình hình trước mắt. Còn có những chi tiết mà Trương Hằng thấy được trong mơ. Dĩ nhiên, tuy đó là chỉ mơ, nhưng Trương Hằng là dự tri giả mạnh nhất trên phi thuyền Hi Vọng. Cho nên, ta tin những gì xảy ra trong giấc mơ là sự thật.
So với những binh lính trên mặt đất, còn có những binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ được nghỉ ngơi, thì Diêu Nguyên, thân làm hạm trưởng, trung tá duy nhất trong quân đội cũng như sĩ quan chỉ huy tối cao, hắn bận rộn hơn nhiều.
Đừng cho rằng chiến tranh chỉ là việc điều binh lính ra đấm đá một hồi là được. Ngay cả chiến tranh giữa các băng đảng, họ còn biết việc an bài vũ khí, sắp xếp đường lui, điều động nhân thủ. Cho nên, tuy bộ phận quân đội trên phi thuyền Hi Vọng khá nhỏ bé, nhưng bộ khung lại vô cùng hoàn thiện, vô luận là về vấn đề điều động binh lực, trang bị vũ khí, công binh hậu cần, lính trinh sát, trung tâm xử lý thông tin…Một khi hệ thống được khởi động, có rất nhiều chuyện cần phải làm.
May là phi thuyền Hi Vọng tuy nhỏ, nhưng nhân tài lại tương đối đầy đủ. Dù chỉ có hơn 12 vạn người, nhưng phần lớn đều là những người tài giỏi, tinh anh. Bao gồm chuyên gia về chiến tranh, quân sự. Tuy bọn họ không phải là binh lính tham gia chiến trường, nhưng các công việc phía sau như hậu cần, quản lý trang thiết bị vật tư, vũ khí, cung cấp nguyên vật liệu, xử lý thông tin…đều là chuyên gia ưu tú bậc nhất. Bởi bọn họ, nên bộ tham mưu do Diêu Nguyên thành lập mới phát huy tác dụng.
Dĩ nhiên, trừ chuyện trong quân đội ra, còn có rất nhiều chuyện dân sự như công việc đào hầm, trấn an dân chúng đang làm việc….Các chuyện này tuy nhỏ, nhưng quả thật rất rắc rối. Tuy có các nhân viên trong phòng chính phủ chỉnh lý và phê duyệt, nhưng rất nhiều chuyện trong đó phải cần tới chữ ký của Diêu Nguyên. Cho nên, chỉ riêng những chuyện đó đã tiêu tốn hết 10 phút đồng hồ.
Làm xong, hắn vội vàng chạy tới phòng họp tại tầng năm. Nơi đó đã có đông đảo các nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, chuyên gia quân sự chờ…. Từ những người này, Diêu Nguyên nhận được vô số ý kiến và kế hoạch.
Khi Diêu Nguyên công bố toàn bộ tin tức mà hắn có được và suy đoán ra, bên dưới vang lên vô số lời bàn tán. Hiển nhiên, tràng cảnh trong giấc mơ của Trương Hằng khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.
Một nhà khoa học lập tức đứng lên, lớn tiếng phát biểu:
-Hạm trưởng, ý của ngài là sinh vật trên vệ tinh số hai kia, dựa vào việc hấp thụ gen để tăng cường tố chất quái vật, sau đó dùng đám quái vật đó để chiếm lĩnh các nền văn minh, hấp thu toàn bộ thành tựu khoa học kỹ thuật của nền văn minh đó?
Diêu Nguyên gật đầu:
-Đúng là như vậy. Tuy rất khó tin, nhưng trong vũ trụ, chuyện khó tin còn nhiều lắm. Mà quái vật trên vệ tinh số hai chính là một trong những chuyện đó.
Một chuyên gia về quân sự khác đứng lên:
-Hạm trưởng, như vậy chúng ta đang phải đối diện với một cuộc chiến tranh. Nếu như giấc mơ của Trương Hằng là thật, cũng như việc sinh vật trong phòng thí nghiệm đã thành công báo cho phi thuyền quái vật trên vệ tinh số hai về thực vật ngoài hành tinh, thì chiến tranh có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Diêu Nguyên cười khổ:
-Đúng là thế. Thực vật ngoài hành tinh có thể giúp đám quái vật này tiến hóa, mà trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta lại vượt trội hơn hắn. Hai điều này cộng lại cũng đủ làm cho nó muốn thôn phệ chúng ta rồi. Nếu nhân loại chúng ta cũng ở vị trí như nó, chắc chắn chúng ta cũng sẽ gây chiến. Như việc chúng ta liều mạng trong quần thể chiến hạm vậy. Một lần mạo hiểm có thể tiết kiệm được mấy trăm năm, khiến cho nền khoa học phát triển vượt bậc. Chuyện như vậy ai mà không ham muốn chứ.
Diêu Nguyên thở dài, sau đó lên giọng:
-Cho nên, trong tình trạng chiến tranh đã cận kề, ta muốn các vị đề ra một kế hoạch tác chiến mới. Chúng ta nên làm gì mới có thể tiêu diệt hoàn toàn phi thuyền quái vật trên vệ tinh số hai? Tiến sĩ Yvaine, tiến sĩ Mitsuda Saburo, hai người đã tiến hành đủ loại thí nghiệm trên đám quái vật này rồi. Ta nhớ trên hành tinh sa mạc, chúng ta đã từng sử dụng một loại virus thông thường trên Trái Đất để tiêu diệt thực vật ngoài hành tinh. Liệu chúng ta có thể tạo nên kết quả huy hoàng như trên một lần nữa không?
Yvaine cười khổ, hắn còn chưa kịp trả lời thì Mitsuda Saburo đã đứng lên, phát biểu:
-Hạm trưởng, tôi nghĩ tôi có thể trả lời vấn đề ngài vừa hổi. Ngài đã biết chuyên ngành của tôi là virus, vi sinh vật…Thật đáng tiếc, hạm trưởng, tế bào của đám quái vật này là một tế bào hoàn mỹ.
Chân mày Diêu Nguyên nhíu lại, nói:
-Thế giới này không tồn tại sự hoàn mỹ tuyệt đối! Không thể nào có một loại sinh vật có thể thích ứng toàn bộ virus trên mọi hành tinh. Có thể cậu chưa thí nghiệm đầy đủ chăng?
Mitsuda Saburo cười khổ:
-Thật đáng tiếc, hạm trưởng. Lúc trước, tôi vẫn luôn cho rằng như vậy. Cho đến khi nghe ngài tường thật lại giấc mơ của Trương Hằng, tôi mới có kết luận như vậy….Quả thật, sự hoàn mỹ tuyệt đối thì không hề tồn tại, nhưng sự hoàn mỹ tương đối thì lại có thể.
Tế bào của đám quái vật này, không hề có chuỗi gen cố định. Mà chỉ có vô số axit amin dùng để tổng hợp ra gen. Khi nó bị virus tấn công, đầu tiên nó sẽ thử sản xuất các loại kháng thể nhằm tiêu diệt virus xâm nhập. Nếu không thành công, nó sẽ bị virus thôn phệ. Còn tế bào tiếp theo, bọn chúng như đã nhận được tín hiệu từ tế bào đã chết đó, bắt đầu sản xuất một loại kháng thể mới, một hệ miễn dịch mới. Nếu hệ miễn dịch này không thành công, tế bào này sẽ chết đi. Và một tế bào khác lại tiếp tục tạo nên một hệ thống miễn dịch mới. Cứ như vậy tiếp diễn lần lượt, cho đến khi xuất hiện một tế bào có khả năng tạo ra hệ miễn dịch hiệu quả với virus mới thôi.
…Cho nên.
Mitsuda Saburo cúi đầu:
-Chúng ta không có cách nào giết chết loại tế bào này. Trừ phi, dùng một lực lượng cực mạnh, trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, xâm nhập vào toàn bộ tế bào đám quái này và hủy diệt chúng. Nếu không, chỉ cần có một tế bào còn sống, như vậy bọn chúng có thể bắt đầu xây dựng hệ thống miễn dịch, sinh ra kháng thể. Bởi vì chuỗi gen của bọn chúng không hề cố định, bất lúc nào cũng có chuyển hóa thành một chuỗi gen bất kỳ. Cho nên, trừ phi có một loại siêu virus có thể giết chết toàn bộ tế bào trong nháy mắt, nếu không thì vĩnh viễn không thể tiêu diệt nó triệt để. Nó là một sinh vật tương đối hoàn mỹ!
Khuôn mặt Diêu Nguyên hiện nét khổ sở, im lặng không đáp. Hiển nhiên, dùng phương pháp đối phó như lúc xử lý thực vật ngoài hành tinh đã vô hiệu. Thực vật ngoài hành tinh cũng bó tay, chế tạo một quả bom khinh khí cực lớn thì không đủ thời gian. Còn xây dựng pháo Genesis thì không thể….
Chẳng lẽ…lại phải tiến hành bước nhảy không gian sao?
Cùng lúc đó, vài binh lính chạy vội từ bên ngoài phòng họp vào. Bọn họ đi tới bên cạnh Diêu Nguyên, nhỏ giọng thông báo với hắn điều gì đó. Diêu Nguyên khẽ đăm chiêu nhìn tờ giấy trước mắt, khẽ gật đầu. Lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nói với mọi người trong phòng:
-Thật đáng tiếc, thưa mọi người, suy đoán lúc trước của chúng ta đã trở thành sự thật. Vào khoảng 5 phút trước, có một số lượng lớn quái vật tập trung trên mặt đất, tấn công cơ sở phòng ngự của chúng ta. Số lượng ước tính ban đầu ít nhất phải hơn ngàn vạn con.
Bên dưới nổi lên tiếng xôn xao, càng lúc càng nhiều, thậm chí đã có lúc át cả thanh âm Diêu Nguyên định nói.
Diêu Nguyên bất lực, đành vỗ mạnh vào bàn. Tiếng vỗ bàn vang lên khiến mọi tiếng ồn ào lắng xuống. Khi cả phòng họp đã an tĩnh, Diêu Nguyên mới lên tiếng:
-Bất quá, các vị có thể yên tâm. Trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta vốn cao hơn đám quái vật kia. Hơn nữa, chúng ta có căn cứ phòng thủ rất vững chắc. Chỉ cần có đủ đạn dược, cũng như năng lượng. Cho dù số lượng quái vật có nhiều hơn gấp mười, gấp trăm lần thì sao. Phạm vi tấn công của bọn chúng vẫn như thế. Cho nên, chúng ta không cần lo lắng.
Hiện giờ, ta sẽ ban hành mấy mệnh lệnh. Đầu tiên, tiếp tục công tác nghiên cứu, thí nghiệm đám quái vật kia. Tuy việc xuất hiện tế bào tương đối hoàn mỹ có lẽ khiến cho các vị tuyệt vọng, nhưng trong vũ trụ này, không có gì là hoàn mỹ cả. Nó nhất định phải có khuyết điểm. Phải tìm ra nó, dùng tốc độ nhanh nhất bắt được khuyết điểm đó…
Tiếp theo, tiến độ xây dựng đường hầm phải được đẩy mạnh. Ta cho phép các vị sử dụng chủ pháo trên phi thuyền để mở đường hầm. Chỉ cần không gây tai nạn nguy hại nghiêm trọng đến an toàn của phi thuyền như việc phi thuyền gãy đôi,…còn lại mọi thứ đều chấp thuận. Tốc độ là ưu tiên số một….
Sau đó là ngành quân sự, ta muốn các vị dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo các loại vũ khí, đạn dược cùng với các linh kiện sửa chữa, thay thế cho phi thuyền chiến đấu số 003….
Tới đây, Diêu Nguyên dừng lại đôi chút, rồi buông lời cuối cùng:
-Cầu nguyện đi, bất kể là vị thần mà các vị tín ngưỡng, hoặc tổ tiên đã khuất của chúng ta. Cầu nguyện đi, cầu nguyện cho chúng ta vượt qua cuộc chiến tranh đầu tiên với quái vật ngoài hành tinh. Thắng, chúng ta sẽ giành được hành tinh, nơi trở thành quê hương trong tương lai của chúng ta. Còn thất bại…
Ta chỉ có thể hạ lệnh thực hiện bước nhảy không gian. Xin lỗi mọi người, đến lúc cuối cùng, ta sẽ không để cho nển văn minh nhân loại bị hủy trong một cuộc chiến tranh không có phần thắng. Bất kể hành tinh này quý giá ra sao, quan trọng đến thế nào, ta cũng sẽ ra lệnh thực hiện bước nhảy không gian. Cho nên, nếu các vị còn muốn ngắm nhìn bầu trời bao la, tự do hít thở không khí trong lành, dạo chơi trong đại dương ấm áp, bơi lội trong làn nước xanh tinh khiết, vậy hãy cố gắng tìm ra kế hoạch, phương pháp tiêu diệt quái vật trên vệ tinh số hai một cách triệt để đi!
Tiếp theo, khi Diêu Nguyên đang cùng các ban ngành liên quanh chuẩn bị cho chiến tranh, thì bốn người vừa cất cánh chưa đến nửa tiếng là Ưng, Thích Hiểu Điểu...đã trở lại. Bọn họ tức tốc quay về, đồng thời mang theo một tin tức khiến mọi người kinh hãi.
-Cái gì! Con quái vật mẹ trên vệ tinh số hai đang bay lên? Nó không muốn thôn phệ tinh cầu nữa sao? Nó chuẩn bị rời khỏi vệ tinh số hai?
Diêu Nguyên bị tin tức kia làm cho hốt hoảng. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy đoạn clip được quay từ phi thuyền chiến đấu. Đúng vậy, theo hình ảnh chiếc phi thuyền quái vật khổng lồ kia, nó đã trồi lên từ lục địa. Tất cả khối thịt xung quanh đều nổi lên. Nó đang có ý định biến thành một quả cầu to lớn, sau đó bay về hành tinh này.
Mục đích của nó không cần nói cũng biết…
Nó muốn dùng thân thể của mình, hạ xuống hành tinh này, tự mình thôn phệ cả hành tinh và phi thuyền Hi Vọng!
-Không chỉ có thế, chúng tôi còn gặp phải quái vật trong không gian, bọn chúng…Có thể phi hành trong vũ trụ. Tốc độ không nhanh lắm, độ linh hoạt cũng hơi kém. Không thể so sánh với phi thuyền chiến đấu số 003 của chúng ta, hơn nữa vũ khí Gauss có thể giết bọn chúng rất dễ dàng…
Sắc mặt Ưng xanh mét:
-Nhưng bọn chúng có rất nhiều. Ít nhất trên trăm vạn, ngàn vạn con!
So với những binh lính trên mặt đất, còn có những binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ được nghỉ ngơi, thì Diêu Nguyên, thân làm hạm trưởng, trung tá duy nhất trong quân đội cũng như sĩ quan chỉ huy tối cao, hắn bận rộn hơn nhiều.
Đừng cho rằng chiến tranh chỉ là việc điều binh lính ra đấm đá một hồi là được. Ngay cả chiến tranh giữa các băng đảng, họ còn biết việc an bài vũ khí, sắp xếp đường lui, điều động nhân thủ. Cho nên, tuy bộ phận quân đội trên phi thuyền Hi Vọng khá nhỏ bé, nhưng bộ khung lại vô cùng hoàn thiện, vô luận là về vấn đề điều động binh lực, trang bị vũ khí, công binh hậu cần, lính trinh sát, trung tâm xử lý thông tin…Một khi hệ thống được khởi động, có rất nhiều chuyện cần phải làm.
May là phi thuyền Hi Vọng tuy nhỏ, nhưng nhân tài lại tương đối đầy đủ. Dù chỉ có hơn 12 vạn người, nhưng phần lớn đều là những người tài giỏi, tinh anh. Bao gồm chuyên gia về chiến tranh, quân sự. Tuy bọn họ không phải là binh lính tham gia chiến trường, nhưng các công việc phía sau như hậu cần, quản lý trang thiết bị vật tư, vũ khí, cung cấp nguyên vật liệu, xử lý thông tin…đều là chuyên gia ưu tú bậc nhất. Bởi bọn họ, nên bộ tham mưu do Diêu Nguyên thành lập mới phát huy tác dụng.
Dĩ nhiên, trừ chuyện trong quân đội ra, còn có rất nhiều chuyện dân sự như công việc đào hầm, trấn an dân chúng đang làm việc….Các chuyện này tuy nhỏ, nhưng quả thật rất rắc rối. Tuy có các nhân viên trong phòng chính phủ chỉnh lý và phê duyệt, nhưng rất nhiều chuyện trong đó phải cần tới chữ ký của Diêu Nguyên. Cho nên, chỉ riêng những chuyện đó đã tiêu tốn hết 10 phút đồng hồ.
Làm xong, hắn vội vàng chạy tới phòng họp tại tầng năm. Nơi đó đã có đông đảo các nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, chuyên gia quân sự chờ…. Từ những người này, Diêu Nguyên nhận được vô số ý kiến và kế hoạch.
Khi Diêu Nguyên công bố toàn bộ tin tức mà hắn có được và suy đoán ra, bên dưới vang lên vô số lời bàn tán. Hiển nhiên, tràng cảnh trong giấc mơ của Trương Hằng khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.
Một nhà khoa học lập tức đứng lên, lớn tiếng phát biểu:
-Hạm trưởng, ý của ngài là sinh vật trên vệ tinh số hai kia, dựa vào việc hấp thụ gen để tăng cường tố chất quái vật, sau đó dùng đám quái vật đó để chiếm lĩnh các nền văn minh, hấp thu toàn bộ thành tựu khoa học kỹ thuật của nền văn minh đó?
Diêu Nguyên gật đầu:
-Đúng là như vậy. Tuy rất khó tin, nhưng trong vũ trụ, chuyện khó tin còn nhiều lắm. Mà quái vật trên vệ tinh số hai chính là một trong những chuyện đó.
Một chuyên gia về quân sự khác đứng lên:
-Hạm trưởng, như vậy chúng ta đang phải đối diện với một cuộc chiến tranh. Nếu như giấc mơ của Trương Hằng là thật, cũng như việc sinh vật trong phòng thí nghiệm đã thành công báo cho phi thuyền quái vật trên vệ tinh số hai về thực vật ngoài hành tinh, thì chiến tranh có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Diêu Nguyên cười khổ:
-Đúng là thế. Thực vật ngoài hành tinh có thể giúp đám quái vật này tiến hóa, mà trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta lại vượt trội hơn hắn. Hai điều này cộng lại cũng đủ làm cho nó muốn thôn phệ chúng ta rồi. Nếu nhân loại chúng ta cũng ở vị trí như nó, chắc chắn chúng ta cũng sẽ gây chiến. Như việc chúng ta liều mạng trong quần thể chiến hạm vậy. Một lần mạo hiểm có thể tiết kiệm được mấy trăm năm, khiến cho nền khoa học phát triển vượt bậc. Chuyện như vậy ai mà không ham muốn chứ.
Diêu Nguyên thở dài, sau đó lên giọng:
-Cho nên, trong tình trạng chiến tranh đã cận kề, ta muốn các vị đề ra một kế hoạch tác chiến mới. Chúng ta nên làm gì mới có thể tiêu diệt hoàn toàn phi thuyền quái vật trên vệ tinh số hai? Tiến sĩ Yvaine, tiến sĩ Mitsuda Saburo, hai người đã tiến hành đủ loại thí nghiệm trên đám quái vật này rồi. Ta nhớ trên hành tinh sa mạc, chúng ta đã từng sử dụng một loại virus thông thường trên Trái Đất để tiêu diệt thực vật ngoài hành tinh. Liệu chúng ta có thể tạo nên kết quả huy hoàng như trên một lần nữa không?
Yvaine cười khổ, hắn còn chưa kịp trả lời thì Mitsuda Saburo đã đứng lên, phát biểu:
-Hạm trưởng, tôi nghĩ tôi có thể trả lời vấn đề ngài vừa hổi. Ngài đã biết chuyên ngành của tôi là virus, vi sinh vật…Thật đáng tiếc, hạm trưởng, tế bào của đám quái vật này là một tế bào hoàn mỹ.
Chân mày Diêu Nguyên nhíu lại, nói:
-Thế giới này không tồn tại sự hoàn mỹ tuyệt đối! Không thể nào có một loại sinh vật có thể thích ứng toàn bộ virus trên mọi hành tinh. Có thể cậu chưa thí nghiệm đầy đủ chăng?
Mitsuda Saburo cười khổ:
-Thật đáng tiếc, hạm trưởng. Lúc trước, tôi vẫn luôn cho rằng như vậy. Cho đến khi nghe ngài tường thật lại giấc mơ của Trương Hằng, tôi mới có kết luận như vậy….Quả thật, sự hoàn mỹ tuyệt đối thì không hề tồn tại, nhưng sự hoàn mỹ tương đối thì lại có thể.
Tế bào của đám quái vật này, không hề có chuỗi gen cố định. Mà chỉ có vô số axit amin dùng để tổng hợp ra gen. Khi nó bị virus tấn công, đầu tiên nó sẽ thử sản xuất các loại kháng thể nhằm tiêu diệt virus xâm nhập. Nếu không thành công, nó sẽ bị virus thôn phệ. Còn tế bào tiếp theo, bọn chúng như đã nhận được tín hiệu từ tế bào đã chết đó, bắt đầu sản xuất một loại kháng thể mới, một hệ miễn dịch mới. Nếu hệ miễn dịch này không thành công, tế bào này sẽ chết đi. Và một tế bào khác lại tiếp tục tạo nên một hệ thống miễn dịch mới. Cứ như vậy tiếp diễn lần lượt, cho đến khi xuất hiện một tế bào có khả năng tạo ra hệ miễn dịch hiệu quả với virus mới thôi.
…Cho nên.
Mitsuda Saburo cúi đầu:
-Chúng ta không có cách nào giết chết loại tế bào này. Trừ phi, dùng một lực lượng cực mạnh, trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, xâm nhập vào toàn bộ tế bào đám quái này và hủy diệt chúng. Nếu không, chỉ cần có một tế bào còn sống, như vậy bọn chúng có thể bắt đầu xây dựng hệ thống miễn dịch, sinh ra kháng thể. Bởi vì chuỗi gen của bọn chúng không hề cố định, bất lúc nào cũng có chuyển hóa thành một chuỗi gen bất kỳ. Cho nên, trừ phi có một loại siêu virus có thể giết chết toàn bộ tế bào trong nháy mắt, nếu không thì vĩnh viễn không thể tiêu diệt nó triệt để. Nó là một sinh vật tương đối hoàn mỹ!
Khuôn mặt Diêu Nguyên hiện nét khổ sở, im lặng không đáp. Hiển nhiên, dùng phương pháp đối phó như lúc xử lý thực vật ngoài hành tinh đã vô hiệu. Thực vật ngoài hành tinh cũng bó tay, chế tạo một quả bom khinh khí cực lớn thì không đủ thời gian. Còn xây dựng pháo Genesis thì không thể….
Chẳng lẽ…lại phải tiến hành bước nhảy không gian sao?
Cùng lúc đó, vài binh lính chạy vội từ bên ngoài phòng họp vào. Bọn họ đi tới bên cạnh Diêu Nguyên, nhỏ giọng thông báo với hắn điều gì đó. Diêu Nguyên khẽ đăm chiêu nhìn tờ giấy trước mắt, khẽ gật đầu. Lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nói với mọi người trong phòng:
-Thật đáng tiếc, thưa mọi người, suy đoán lúc trước của chúng ta đã trở thành sự thật. Vào khoảng 5 phút trước, có một số lượng lớn quái vật tập trung trên mặt đất, tấn công cơ sở phòng ngự của chúng ta. Số lượng ước tính ban đầu ít nhất phải hơn ngàn vạn con.
Bên dưới nổi lên tiếng xôn xao, càng lúc càng nhiều, thậm chí đã có lúc át cả thanh âm Diêu Nguyên định nói.
Diêu Nguyên bất lực, đành vỗ mạnh vào bàn. Tiếng vỗ bàn vang lên khiến mọi tiếng ồn ào lắng xuống. Khi cả phòng họp đã an tĩnh, Diêu Nguyên mới lên tiếng:
-Bất quá, các vị có thể yên tâm. Trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta vốn cao hơn đám quái vật kia. Hơn nữa, chúng ta có căn cứ phòng thủ rất vững chắc. Chỉ cần có đủ đạn dược, cũng như năng lượng. Cho dù số lượng quái vật có nhiều hơn gấp mười, gấp trăm lần thì sao. Phạm vi tấn công của bọn chúng vẫn như thế. Cho nên, chúng ta không cần lo lắng.
Hiện giờ, ta sẽ ban hành mấy mệnh lệnh. Đầu tiên, tiếp tục công tác nghiên cứu, thí nghiệm đám quái vật kia. Tuy việc xuất hiện tế bào tương đối hoàn mỹ có lẽ khiến cho các vị tuyệt vọng, nhưng trong vũ trụ này, không có gì là hoàn mỹ cả. Nó nhất định phải có khuyết điểm. Phải tìm ra nó, dùng tốc độ nhanh nhất bắt được khuyết điểm đó…
Tiếp theo, tiến độ xây dựng đường hầm phải được đẩy mạnh. Ta cho phép các vị sử dụng chủ pháo trên phi thuyền để mở đường hầm. Chỉ cần không gây tai nạn nguy hại nghiêm trọng đến an toàn của phi thuyền như việc phi thuyền gãy đôi,…còn lại mọi thứ đều chấp thuận. Tốc độ là ưu tiên số một….
Sau đó là ngành quân sự, ta muốn các vị dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo các loại vũ khí, đạn dược cùng với các linh kiện sửa chữa, thay thế cho phi thuyền chiến đấu số 003….
Tới đây, Diêu Nguyên dừng lại đôi chút, rồi buông lời cuối cùng:
-Cầu nguyện đi, bất kể là vị thần mà các vị tín ngưỡng, hoặc tổ tiên đã khuất của chúng ta. Cầu nguyện đi, cầu nguyện cho chúng ta vượt qua cuộc chiến tranh đầu tiên với quái vật ngoài hành tinh. Thắng, chúng ta sẽ giành được hành tinh, nơi trở thành quê hương trong tương lai của chúng ta. Còn thất bại…
Ta chỉ có thể hạ lệnh thực hiện bước nhảy không gian. Xin lỗi mọi người, đến lúc cuối cùng, ta sẽ không để cho nển văn minh nhân loại bị hủy trong một cuộc chiến tranh không có phần thắng. Bất kể hành tinh này quý giá ra sao, quan trọng đến thế nào, ta cũng sẽ ra lệnh thực hiện bước nhảy không gian. Cho nên, nếu các vị còn muốn ngắm nhìn bầu trời bao la, tự do hít thở không khí trong lành, dạo chơi trong đại dương ấm áp, bơi lội trong làn nước xanh tinh khiết, vậy hãy cố gắng tìm ra kế hoạch, phương pháp tiêu diệt quái vật trên vệ tinh số hai một cách triệt để đi!
Tiếp theo, khi Diêu Nguyên đang cùng các ban ngành liên quanh chuẩn bị cho chiến tranh, thì bốn người vừa cất cánh chưa đến nửa tiếng là Ưng, Thích Hiểu Điểu...đã trở lại. Bọn họ tức tốc quay về, đồng thời mang theo một tin tức khiến mọi người kinh hãi.
-Cái gì! Con quái vật mẹ trên vệ tinh số hai đang bay lên? Nó không muốn thôn phệ tinh cầu nữa sao? Nó chuẩn bị rời khỏi vệ tinh số hai?
Diêu Nguyên bị tin tức kia làm cho hốt hoảng. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy đoạn clip được quay từ phi thuyền chiến đấu. Đúng vậy, theo hình ảnh chiếc phi thuyền quái vật khổng lồ kia, nó đã trồi lên từ lục địa. Tất cả khối thịt xung quanh đều nổi lên. Nó đang có ý định biến thành một quả cầu to lớn, sau đó bay về hành tinh này.
Mục đích của nó không cần nói cũng biết…
Nó muốn dùng thân thể của mình, hạ xuống hành tinh này, tự mình thôn phệ cả hành tinh và phi thuyền Hi Vọng!
-Không chỉ có thế, chúng tôi còn gặp phải quái vật trong không gian, bọn chúng…Có thể phi hành trong vũ trụ. Tốc độ không nhanh lắm, độ linh hoạt cũng hơi kém. Không thể so sánh với phi thuyền chiến đấu số 003 của chúng ta, hơn nữa vũ khí Gauss có thể giết bọn chúng rất dễ dàng…
Sắc mặt Ưng xanh mét:
-Nhưng bọn chúng có rất nhiều. Ít nhất trên trăm vạn, ngàn vạn con!
/335
|