Ở bên ngoài tàu Hi Vọng, kể từ lúc súng điện từ siêu tốc bắn phát đạn thứ hai đến nay đã bốn phút đồng hồ trôi qua, những vị trí lúc trước bị bắn thủng ở trên tàu mẹ đến nay đã được khôi phục hoàn toàn, nhìn thấy mạch điện năng lượng của tàu mẹ Hi Vọng sắp sửa được khôi phục như trước, công suất làm việc của đám người máy nanomet kia quả thật là vượt xa sự tưởng tượng của loài người.
Bởi vì người máy nanomet có thể tích cơ thể cực kì nhỏ, ngoại trừ trái tim và các vị trí quan trọng khác, thì hoàn toàn không thể nào lắp đặt hệ thống tích trữ năng lượng ở bên trong cơ thể chúng, do đó năng lượng của người máy nanomet đến từ thế giới bên ngoài.
Đây là công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư, thông qua hiệu ứng cộng hưởng siêu điện từ, truyền năng lượng cho người máy nanomet dưới hình thức các sóng năng lượng và người máy nanomet khi tiếp thu các đoạn sóng này, chúng sẽ chuyển hóa thành năng lượng của bản thân chúng. Nói cách khác, chỉ cần nguồn năng lượng tích trữ của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh hoàn thiện, không bị tổn hại gì cả thì những người máy nanomet này có thể sử dụng đến vô hạn, vốn dĩ không cần phải lo lắng phải thay năng lượng cho chúng trong quá trình sử dụng.
Còn về các nguyên vật liệu để khôi phục cho các tổn hại thì càng đơn giản hơn nữa, hãy nhìn xem tàu mẹ này nó lớn đến mức nào, lớn đến mức khiến cho tất cả loài người đều cảm thấy kinh ngạc, nó hoàn toàn tương đương với một hành tinh nhỏ. Một thể tích lớn như vậy chỉ có vài lỗ hổng khoảng chừng mấy mét hoặc mười mấy mét thì đối với nó mà nói chỉ như là những cái lỗ tí hon mà thôi, nguồn nguyên vật liệu chắc chắn là vô cùng đầy đủ, cho nên thay vì hi vọng người máy nanomet không còn năng lượng, hoặc là bị thiếu hụt nguyên liệu cho công tác phụ hồi thì chi bằng nghĩ cách làm sao gây ra sự phá hoại lớn hơn nữa cho tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, cách nghĩ này sẽ càng thiết thực hơn.
Tiếp theo, sau khi vỏ ngoài của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh được khôi phục hoàn toàn, thì lớp điện từ rắn chắc đó lại bắt đầu được vận hành, một lượng lớn năng lượng thông qua mạch điện năng lượng được kết nối lại và hình thành nên một tầng điện từ rắn chắc ở bên ngoài tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, lớp này chồng lên lớp kia cho đến khi chúng rắn chắc hoàn toàn, thì sẽ kích nổ uy lực của loại vũ khí thuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm và cả quá trình này cần khoảng mười phút đồng hồ hoặc là không cần tới mười phút để hoàn thành.
Trong lúc này, Diêu Nguyên đã trở về bên trong súng điện từ siêu tốc, ở bên trong súng điện từ siêu tốc có các tia lửa điện xẹt lung tung, trông có vẻ nó có thể phát nổ bất kì lúc nào nhưng ở trong một môi trường như vậy thì Diêu Nguyên vẫn bình tĩnh một cách lạ thường.
Anh đã làm tất cả những gì mà bản thân có thể làm, lần phát nổ sau cùng này, nếu thật sự đến thời điểm cần thiết thì anh cũng sẽ không hề chần chừ mà bấm nút phát nổ, cho dù chỉ có thể kéo dài thêm mười mấy phút đồng hồ, chỉ cần Ưng bọn họ có thể hoàn thành được nhiệm vụ thì loài người vẫn còn có thể tiếp tục sống sót, nếu như anh bỏ cuộc, chỉ vì mạng sống của mình mà bỏ cuộc thì điều chờ đợi tàu Hi Vọng chính là sự diệt vong, lúc đó thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Không có...
Cho nên cho dù là về ý nghĩa sinh tồn hay là vì người con gái mà anh vẫn còn đang yêu, thậm chí là vì lời hứa trước đây với cô ấy thì anh nhất định phải ngồi ở đây, chờ đợi mấy phút đồng hồ cuối cùng, bắn đi phát đạn cuối cùng.
Hoặc là tất cả mọi cố gắng đều chỉ là vô ích, cuối cùng nhóm người của Ưng vẫn thất bại, tàu Hi Vọng bị phá hủy hoàn toàn, hoặc là tàu Hi Vọng bị phá hủy rồi nhưng mà Ưng bọn họ thành công rồi, kéo theo đám thương nhân ngoài hành tinh cùng nhau xuống địa ngục, hoặc cũng có thể sau khi anh bắn phát đạn này đi, Ưng bọn họ tranh thủ cơ hội này mà hoàn thành được nhiệm vụ...
Cho dù là khả năng nào đi nữa, thì anh cũng không không có cơ hội chứng kiến nữa rồi.
Vào giây phút cuối cùng này, tâm trạng của Diêu Nguyên bình tĩnh hơn bao giờ hết, không, thay vì nói là bình tĩnh, chi bằng nói rằng trái tim anh đã cạn kiệt tình cảm. Anh nghĩ về cuộc đời này của bản thân, được sinh ra và lớn lên trong một số phận bị xem như là vật thay thế, sau khi gặp được cô ấy, biết được cái gì gọi là làm tình, biết được ý nghĩa tiếp tục sống còn của mình, cũng đã cho đi lời hứa và tình cảm...
Rồi đến thời điểm mười năm nay của tàu Hi Vọng, có tuyệt vọng, có phấn đấu, cũng có không ít tiếng cười và niềm vui, anh còn gặp gỡ Ba Lệ, người con gái nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, tuy là giữa hai người đã xảy ra nhiều chuyện buồn, thật sự rất đáng tiếc, cho đến giây phút cuối cùng, hai người vẫn vì những nguyên nhân thế này thế kia mà không thể nào ở bên nhau...
Diêu Nguyên có khả năng của kẻ truyền đạt, anh có thể truyền lại lời nói của mình cho Ba Lệ bất kì lúc nào nhưng mà trong mấy phút đồng hồ cuối cùng này thì anh lại không làm như vậy, một cảm giác rất kì lạ, anh thường xuyên có một cảm giác có lỗi với cô ấy, không những giết chết cha của cô ấy, mà còn làm cho cô ấy cảm thấy không hạnh phúc, những chuyện như vậy khiến cho anh đến giây phút sinh tử cuối cùng cũng có cảm giác không dám đối diện với cô ấy.
Sau đó...
- Cuộc đời là gì vậy?
Diêu Nguyên nhìn về tầng điện từ ở phía xa kia, càng lúc càng trở nên rắn chắc, anh cười phá lên, bắt đầu sử dụng kĩ năng của kẻ nhìn xa, tìm kiếm kĩ càng mạch điện năng lượng trên đó, sau đó nhập tọa độ vào máy tính của súng điện từ siêu tốc, điều chỉnh thiết bị nhắm thẳng về vị trí đó, cùng lúc đó, súng điện từ siêu tốc bắt đầu bước vào giai đoạn nạp năng lượng.
- Cuộc đời là gì vậy?
- Tôi đến với cuộc đời này, là một vật thay thế, tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy lại gặp phải chuyện bất hạnh, bây giờ con người tôi đang ở đây, vì lời hứa của bản thân, vì ý nghĩa sinh tồn của mình mà phấn đấu, có lẽ cái này chính là cuộc đời đúng không...
Diêu Nguyên tự cười, thật sự không ngờ bản thân mình trước khi chết lại đa sầu đa cảm như một người đàn bà, thật sự không giống bản thân mình chút nào, hay có lẽ... con người ta trước khi chết thì mới để lộ ra bản chất thật của mình, hóa ra bản thân lại thích hợp trở thành một thi sĩ với thơ ca nhảm nhí, chuyện này chẳng phải buồn cười lắm sao?
Chính trong lúc súng điện từ siêu tốc hoàn tất việc nạp năng lượng, thì tầng điện từ ở bên ngoài tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh cũng đã rắn chắc đến một mức độ nhất định, súng điện từ siêu tốc chuẩn bị bắn ra phát đạn thứ ba, cũng là phát đạn sau cùng...
Chính trong lúc này, đột nhiên ở bên ngoài tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh cùng lúc xẹt ra những tia lửa điện, trong tích tắc, cả tàu mẹ dường như trở thành một quả cầu lửa rực sáng, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều giơ tay lên che mắt mình lại một cách vô thức. Lòng Diêu Nguyên giật thót, anh cố gắng mở to mắt, cho dù đôi mắt đau nhức đến mức chảy cả nước mắt, thì anh vẫn cố gắng nhìn nhưng mà anh đã sử dụng kĩ năng của kẻ nhìn xa đến mức cực hạn, cảnh tượng trước mắt đã được in sâu vào trong não anh, tình hình mà anh lo lắng nhất đã không xảy ra, tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh không lợi dụng cơ hội này bắn ra sóng năng lương, không có...
Cả tàu mẹ đều đã bị tê liệt...
Sau khi vô số các tia sáng tia lửa điện xẹt ra xung quanh, tất cả các mạch điện năng lượng ở trên lớp vỏ ngoài cùng lúc nứt ra, rất nhiều vị trí bắt đầu phát nổ và cháy rụi, các tia lửa điện không ngừng bắn tung tóe, thay vì nói là đáng sợ thì chi bằng nói là rực rỡ giống như là một bó hoa cực lớn, tầng điện từ kia dần dần biến mất, cả tàu mẹ đều đã hoàn toàn bị tê liệt.
Đôi mắt của Diêu Nguyên bị ánh sáng cường độ cao kích thích, nước mắt không ngừng tuôn ra, hơn nữa không biết vì sao mà trong lòng anh cảm thấy đau thương vô cùng, niềm đau thương này cũng đã trở thành những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra...
Thời gian quay ngược về hai phút đồng hồ trước...
Ở bên trong điểm tập kích năng lượng của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, một mình Ưng lặng lẽ ngồi trên nền đất kim loại, bên cạnh anh ta là vô số các loại vũ khí hạng nặng khác nhau, một cây súng thiện xạ Gauss, một cây kiếm lưỡi cưa có từ tính, một cái đồng hồ nguyên tử, đây là tất cả những thứ mà mọi người trước khi rời khỏi đây tặng cho anh. Ba phút đồng hồ sau, nơi này sẽ trở thành đại dương Plasma, tất cả mọi thứ sẽ biến mất hoàn toàn, lúc đó thì ngay cả tro cốt của anh cũng không còn, ở trong vũ trụ này, người đàn ông có tên là Ưng sẽ hoàn toàn biến mất!
Trong lòng Ưng cũng là một sự điềm tĩnh, cũng giống như trước kia, bất kì lúc nào anh cũng điềm tĩnh như vậy, cho dù là đang chém giết kẻ địch, chém giết tù binh, hay là đang chiến đấu, hay là đang tấn công, hay là trong lúc tập luyện, hay là trong lúc bỏ rơi gánh nặng của mình, bỏ rơi mọi thứ và những kẻ không liên quan đến nhiệm vụ, thì anh cũng đều điềm tĩnh như vậy, gần như đến mức đã không còn tình người?
Đó là cái gì? Từ trước đến nay Ưng không biết cái gì gọi là tình người? Lúc còn nhỏ anh chưa hề cảm nhận qua cái gì gọi là tình người, khi anh còn bé xíu, gia đình họ hàng, các dì, chú, thím nuôi anh, họ cho anh được một miếng cơm để ăn, một cái áo ấm để mặc nhưng mà nét mặt của họ, ánh mắt của họ khi nhìn anh đều lạnh như băng, không có một chút tình cảm gì cả, giống như là họ đang nhìn một miếng gỗ, hoặc là một con chó con hay một con mèo con, cách nhìn như thể anh hoàn toàn không có một chút quan hệ gì với họ.
Cái gọi là tình người kia, nó là gì? Thật sự anh không hiểu...
Khi anh lớn hơn một chút, nhìn thấy cha mẹ của mình, ánh mắt đó, khi họ nhìn vào đôi mắt của anh, đó là một ánh mắt mềm mại, một ánh mắt ấm áp, như là nhìn vào một món đồ mà ngày nào mình cũng muốn nhìn nhưng mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thì ánh mắt đó biến mất hoàn toàn, không còn tìm thấy được nữa, không còn ai nhìn anh như vậy nữa.
Còn sót lại đó chính là sự ghét bỏ, sự xa lánh, sự khinh bỉ và cả nỗi sợ hãi...
Tình người?
Nó là gì vậy?
Cái gọi là ấm áp, đó là sau khi anh đã hạ gục được một người trưởng thành khỏe mạnh nhất trong thôn, tất cả mọi người đều lảng tránh anh, không còn dám ném gạch đá bùn đất lên người anh nữa, đó là một sự ấm áp của cảm giác an toàn. Cái gọi là ấm áp, đó chính là khi anh đang ở trong thành phố, sau khi anh cướp lấy dao và đâm vào một đám lưu manh, ánh mắt sợ hãi của chúng khi nhìn anh, cảm giác an toàn khi chúng né tránh anh. Cái gọi là ấm áp, chính là khi bản thân đang ở trong quân đội ôm lấy khẩu súng nằm ở trên giường, cái cảm giác cô đơn lặng lẽ nằm một mình, đó chính là ấm áp.
Sau đó là tiểu đội Hắc Tinh...
Tại sao mỗi một ngườibọn họ lại tin mình như vậy? Chẳng qua bản thân mình chỉ là không có con đường nào khác để đi, chẳng qua là muốn tiếp tục sống mà thôi, niềm tin như vậy có ý nghĩa gì không?
Đối với kẻ địch thì nhất định phải nhẫn tâm, tiêu diệt bọn họ ngay từ cơ hội đầu tiên, nếu không thì sẽ có nguy hiểm, cái gọi là tù binh không có giá trị gì cả, không những làm chậm trễ việc hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể trong thời khắc quan trọng nhất chúng cắn ngược mình một phát, cứ thẳng tay xử lý chúng nó là được rồi.
Đúng vậy, chỉ có nhiệm vụ.
Bản thân Ưng có thể ở trong tiểu đội Hắc Tinh, vẫn luôn có thể nắm vững một vị trí quan trọng, cảm giác này thật kì lạ, ở trong một đội ngũ mà anh chỉ còn sót lại là tia nhìn mềm dịu và ấm áp của bố mẹ trong kí ức nên anh chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ vì bản thân, một khi bản thân thất bại, vậy thì bắt buộc bản thân phải rời khỏi chỗ này, cho nên nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không thể thất bại được, chỉ có nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là bỏ rơi những kẻ yếu ớt kia, cho dù là hi sinh những nhân vật phụ khác, hi sinh tất cả mọi thứ cũng không sao, chỉ có nhiệm vụ tuyệt đối không thể nào thất bại...
Sau khi Ưng đẩy lùi đội quân thương nhân ngoài hành tinh đến lần thứ ba thì anh đưa ánh mắt nhìn về phía đồng hồ nguyên tử trên tay, sáu, năm, bốn, ba...
Hóa ra, tiểu đội Hắc Tinh là nhà của ta...
Hóa ra, ánh mắt họ nhìn ta chính là điều mà ta còn lưu luyến, đó chính là nguyên nhân mà ta vẫn luôn ở lại trong đội ngũ này...
Hóa ra, ta vẫn luôn có người thân...
Tia sáng nhấp nháy, một nguồn lớn lượng plasma bùng nổ ra, lan tỏa cuốn chiếu về tất cả các không gian bên trong tàu mẹ, tất cả mọi thứ đều tan chảy và biến mất..
Bởi vì người máy nanomet có thể tích cơ thể cực kì nhỏ, ngoại trừ trái tim và các vị trí quan trọng khác, thì hoàn toàn không thể nào lắp đặt hệ thống tích trữ năng lượng ở bên trong cơ thể chúng, do đó năng lượng của người máy nanomet đến từ thế giới bên ngoài.
Đây là công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư, thông qua hiệu ứng cộng hưởng siêu điện từ, truyền năng lượng cho người máy nanomet dưới hình thức các sóng năng lượng và người máy nanomet khi tiếp thu các đoạn sóng này, chúng sẽ chuyển hóa thành năng lượng của bản thân chúng. Nói cách khác, chỉ cần nguồn năng lượng tích trữ của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh hoàn thiện, không bị tổn hại gì cả thì những người máy nanomet này có thể sử dụng đến vô hạn, vốn dĩ không cần phải lo lắng phải thay năng lượng cho chúng trong quá trình sử dụng.
Còn về các nguyên vật liệu để khôi phục cho các tổn hại thì càng đơn giản hơn nữa, hãy nhìn xem tàu mẹ này nó lớn đến mức nào, lớn đến mức khiến cho tất cả loài người đều cảm thấy kinh ngạc, nó hoàn toàn tương đương với một hành tinh nhỏ. Một thể tích lớn như vậy chỉ có vài lỗ hổng khoảng chừng mấy mét hoặc mười mấy mét thì đối với nó mà nói chỉ như là những cái lỗ tí hon mà thôi, nguồn nguyên vật liệu chắc chắn là vô cùng đầy đủ, cho nên thay vì hi vọng người máy nanomet không còn năng lượng, hoặc là bị thiếu hụt nguyên liệu cho công tác phụ hồi thì chi bằng nghĩ cách làm sao gây ra sự phá hoại lớn hơn nữa cho tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, cách nghĩ này sẽ càng thiết thực hơn.
Tiếp theo, sau khi vỏ ngoài của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh được khôi phục hoàn toàn, thì lớp điện từ rắn chắc đó lại bắt đầu được vận hành, một lượng lớn năng lượng thông qua mạch điện năng lượng được kết nối lại và hình thành nên một tầng điện từ rắn chắc ở bên ngoài tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, lớp này chồng lên lớp kia cho đến khi chúng rắn chắc hoàn toàn, thì sẽ kích nổ uy lực của loại vũ khí thuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm và cả quá trình này cần khoảng mười phút đồng hồ hoặc là không cần tới mười phút để hoàn thành.
Trong lúc này, Diêu Nguyên đã trở về bên trong súng điện từ siêu tốc, ở bên trong súng điện từ siêu tốc có các tia lửa điện xẹt lung tung, trông có vẻ nó có thể phát nổ bất kì lúc nào nhưng ở trong một môi trường như vậy thì Diêu Nguyên vẫn bình tĩnh một cách lạ thường.
Anh đã làm tất cả những gì mà bản thân có thể làm, lần phát nổ sau cùng này, nếu thật sự đến thời điểm cần thiết thì anh cũng sẽ không hề chần chừ mà bấm nút phát nổ, cho dù chỉ có thể kéo dài thêm mười mấy phút đồng hồ, chỉ cần Ưng bọn họ có thể hoàn thành được nhiệm vụ thì loài người vẫn còn có thể tiếp tục sống sót, nếu như anh bỏ cuộc, chỉ vì mạng sống của mình mà bỏ cuộc thì điều chờ đợi tàu Hi Vọng chính là sự diệt vong, lúc đó thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Không có...
Cho nên cho dù là về ý nghĩa sinh tồn hay là vì người con gái mà anh vẫn còn đang yêu, thậm chí là vì lời hứa trước đây với cô ấy thì anh nhất định phải ngồi ở đây, chờ đợi mấy phút đồng hồ cuối cùng, bắn đi phát đạn cuối cùng.
Hoặc là tất cả mọi cố gắng đều chỉ là vô ích, cuối cùng nhóm người của Ưng vẫn thất bại, tàu Hi Vọng bị phá hủy hoàn toàn, hoặc là tàu Hi Vọng bị phá hủy rồi nhưng mà Ưng bọn họ thành công rồi, kéo theo đám thương nhân ngoài hành tinh cùng nhau xuống địa ngục, hoặc cũng có thể sau khi anh bắn phát đạn này đi, Ưng bọn họ tranh thủ cơ hội này mà hoàn thành được nhiệm vụ...
Cho dù là khả năng nào đi nữa, thì anh cũng không không có cơ hội chứng kiến nữa rồi.
Vào giây phút cuối cùng này, tâm trạng của Diêu Nguyên bình tĩnh hơn bao giờ hết, không, thay vì nói là bình tĩnh, chi bằng nói rằng trái tim anh đã cạn kiệt tình cảm. Anh nghĩ về cuộc đời này của bản thân, được sinh ra và lớn lên trong một số phận bị xem như là vật thay thế, sau khi gặp được cô ấy, biết được cái gì gọi là làm tình, biết được ý nghĩa tiếp tục sống còn của mình, cũng đã cho đi lời hứa và tình cảm...
Rồi đến thời điểm mười năm nay của tàu Hi Vọng, có tuyệt vọng, có phấn đấu, cũng có không ít tiếng cười và niềm vui, anh còn gặp gỡ Ba Lệ, người con gái nhỏ hơn anh mười mấy tuổi, tuy là giữa hai người đã xảy ra nhiều chuyện buồn, thật sự rất đáng tiếc, cho đến giây phút cuối cùng, hai người vẫn vì những nguyên nhân thế này thế kia mà không thể nào ở bên nhau...
Diêu Nguyên có khả năng của kẻ truyền đạt, anh có thể truyền lại lời nói của mình cho Ba Lệ bất kì lúc nào nhưng mà trong mấy phút đồng hồ cuối cùng này thì anh lại không làm như vậy, một cảm giác rất kì lạ, anh thường xuyên có một cảm giác có lỗi với cô ấy, không những giết chết cha của cô ấy, mà còn làm cho cô ấy cảm thấy không hạnh phúc, những chuyện như vậy khiến cho anh đến giây phút sinh tử cuối cùng cũng có cảm giác không dám đối diện với cô ấy.
Sau đó...
- Cuộc đời là gì vậy?
Diêu Nguyên nhìn về tầng điện từ ở phía xa kia, càng lúc càng trở nên rắn chắc, anh cười phá lên, bắt đầu sử dụng kĩ năng của kẻ nhìn xa, tìm kiếm kĩ càng mạch điện năng lượng trên đó, sau đó nhập tọa độ vào máy tính của súng điện từ siêu tốc, điều chỉnh thiết bị nhắm thẳng về vị trí đó, cùng lúc đó, súng điện từ siêu tốc bắt đầu bước vào giai đoạn nạp năng lượng.
- Cuộc đời là gì vậy?
- Tôi đến với cuộc đời này, là một vật thay thế, tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy lại gặp phải chuyện bất hạnh, bây giờ con người tôi đang ở đây, vì lời hứa của bản thân, vì ý nghĩa sinh tồn của mình mà phấn đấu, có lẽ cái này chính là cuộc đời đúng không...
Diêu Nguyên tự cười, thật sự không ngờ bản thân mình trước khi chết lại đa sầu đa cảm như một người đàn bà, thật sự không giống bản thân mình chút nào, hay có lẽ... con người ta trước khi chết thì mới để lộ ra bản chất thật của mình, hóa ra bản thân lại thích hợp trở thành một thi sĩ với thơ ca nhảm nhí, chuyện này chẳng phải buồn cười lắm sao?
Chính trong lúc súng điện từ siêu tốc hoàn tất việc nạp năng lượng, thì tầng điện từ ở bên ngoài tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh cũng đã rắn chắc đến một mức độ nhất định, súng điện từ siêu tốc chuẩn bị bắn ra phát đạn thứ ba, cũng là phát đạn sau cùng...
Chính trong lúc này, đột nhiên ở bên ngoài tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh cùng lúc xẹt ra những tia lửa điện, trong tích tắc, cả tàu mẹ dường như trở thành một quả cầu lửa rực sáng, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều giơ tay lên che mắt mình lại một cách vô thức. Lòng Diêu Nguyên giật thót, anh cố gắng mở to mắt, cho dù đôi mắt đau nhức đến mức chảy cả nước mắt, thì anh vẫn cố gắng nhìn nhưng mà anh đã sử dụng kĩ năng của kẻ nhìn xa đến mức cực hạn, cảnh tượng trước mắt đã được in sâu vào trong não anh, tình hình mà anh lo lắng nhất đã không xảy ra, tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh không lợi dụng cơ hội này bắn ra sóng năng lương, không có...
Cả tàu mẹ đều đã bị tê liệt...
Sau khi vô số các tia sáng tia lửa điện xẹt ra xung quanh, tất cả các mạch điện năng lượng ở trên lớp vỏ ngoài cùng lúc nứt ra, rất nhiều vị trí bắt đầu phát nổ và cháy rụi, các tia lửa điện không ngừng bắn tung tóe, thay vì nói là đáng sợ thì chi bằng nói là rực rỡ giống như là một bó hoa cực lớn, tầng điện từ kia dần dần biến mất, cả tàu mẹ đều đã hoàn toàn bị tê liệt.
Đôi mắt của Diêu Nguyên bị ánh sáng cường độ cao kích thích, nước mắt không ngừng tuôn ra, hơn nữa không biết vì sao mà trong lòng anh cảm thấy đau thương vô cùng, niềm đau thương này cũng đã trở thành những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra...
Thời gian quay ngược về hai phút đồng hồ trước...
Ở bên trong điểm tập kích năng lượng của tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, một mình Ưng lặng lẽ ngồi trên nền đất kim loại, bên cạnh anh ta là vô số các loại vũ khí hạng nặng khác nhau, một cây súng thiện xạ Gauss, một cây kiếm lưỡi cưa có từ tính, một cái đồng hồ nguyên tử, đây là tất cả những thứ mà mọi người trước khi rời khỏi đây tặng cho anh. Ba phút đồng hồ sau, nơi này sẽ trở thành đại dương Plasma, tất cả mọi thứ sẽ biến mất hoàn toàn, lúc đó thì ngay cả tro cốt của anh cũng không còn, ở trong vũ trụ này, người đàn ông có tên là Ưng sẽ hoàn toàn biến mất!
Trong lòng Ưng cũng là một sự điềm tĩnh, cũng giống như trước kia, bất kì lúc nào anh cũng điềm tĩnh như vậy, cho dù là đang chém giết kẻ địch, chém giết tù binh, hay là đang chiến đấu, hay là đang tấn công, hay là trong lúc tập luyện, hay là trong lúc bỏ rơi gánh nặng của mình, bỏ rơi mọi thứ và những kẻ không liên quan đến nhiệm vụ, thì anh cũng đều điềm tĩnh như vậy, gần như đến mức đã không còn tình người?
Đó là cái gì? Từ trước đến nay Ưng không biết cái gì gọi là tình người? Lúc còn nhỏ anh chưa hề cảm nhận qua cái gì gọi là tình người, khi anh còn bé xíu, gia đình họ hàng, các dì, chú, thím nuôi anh, họ cho anh được một miếng cơm để ăn, một cái áo ấm để mặc nhưng mà nét mặt của họ, ánh mắt của họ khi nhìn anh đều lạnh như băng, không có một chút tình cảm gì cả, giống như là họ đang nhìn một miếng gỗ, hoặc là một con chó con hay một con mèo con, cách nhìn như thể anh hoàn toàn không có một chút quan hệ gì với họ.
Cái gọi là tình người kia, nó là gì? Thật sự anh không hiểu...
Khi anh lớn hơn một chút, nhìn thấy cha mẹ của mình, ánh mắt đó, khi họ nhìn vào đôi mắt của anh, đó là một ánh mắt mềm mại, một ánh mắt ấm áp, như là nhìn vào một món đồ mà ngày nào mình cũng muốn nhìn nhưng mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi thì ánh mắt đó biến mất hoàn toàn, không còn tìm thấy được nữa, không còn ai nhìn anh như vậy nữa.
Còn sót lại đó chính là sự ghét bỏ, sự xa lánh, sự khinh bỉ và cả nỗi sợ hãi...
Tình người?
Nó là gì vậy?
Cái gọi là ấm áp, đó là sau khi anh đã hạ gục được một người trưởng thành khỏe mạnh nhất trong thôn, tất cả mọi người đều lảng tránh anh, không còn dám ném gạch đá bùn đất lên người anh nữa, đó là một sự ấm áp của cảm giác an toàn. Cái gọi là ấm áp, đó chính là khi anh đang ở trong thành phố, sau khi anh cướp lấy dao và đâm vào một đám lưu manh, ánh mắt sợ hãi của chúng khi nhìn anh, cảm giác an toàn khi chúng né tránh anh. Cái gọi là ấm áp, chính là khi bản thân đang ở trong quân đội ôm lấy khẩu súng nằm ở trên giường, cái cảm giác cô đơn lặng lẽ nằm một mình, đó chính là ấm áp.
Sau đó là tiểu đội Hắc Tinh...
Tại sao mỗi một ngườibọn họ lại tin mình như vậy? Chẳng qua bản thân mình chỉ là không có con đường nào khác để đi, chẳng qua là muốn tiếp tục sống mà thôi, niềm tin như vậy có ý nghĩa gì không?
Đối với kẻ địch thì nhất định phải nhẫn tâm, tiêu diệt bọn họ ngay từ cơ hội đầu tiên, nếu không thì sẽ có nguy hiểm, cái gọi là tù binh không có giá trị gì cả, không những làm chậm trễ việc hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể trong thời khắc quan trọng nhất chúng cắn ngược mình một phát, cứ thẳng tay xử lý chúng nó là được rồi.
Đúng vậy, chỉ có nhiệm vụ.
Bản thân Ưng có thể ở trong tiểu đội Hắc Tinh, vẫn luôn có thể nắm vững một vị trí quan trọng, cảm giác này thật kì lạ, ở trong một đội ngũ mà anh chỉ còn sót lại là tia nhìn mềm dịu và ấm áp của bố mẹ trong kí ức nên anh chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ vì bản thân, một khi bản thân thất bại, vậy thì bắt buộc bản thân phải rời khỏi chỗ này, cho nên nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không thể thất bại được, chỉ có nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là bỏ rơi những kẻ yếu ớt kia, cho dù là hi sinh những nhân vật phụ khác, hi sinh tất cả mọi thứ cũng không sao, chỉ có nhiệm vụ tuyệt đối không thể nào thất bại...
Sau khi Ưng đẩy lùi đội quân thương nhân ngoài hành tinh đến lần thứ ba thì anh đưa ánh mắt nhìn về phía đồng hồ nguyên tử trên tay, sáu, năm, bốn, ba...
Hóa ra, tiểu đội Hắc Tinh là nhà của ta...
Hóa ra, ánh mắt họ nhìn ta chính là điều mà ta còn lưu luyến, đó chính là nguyên nhân mà ta vẫn luôn ở lại trong đội ngũ này...
Hóa ra, ta vẫn luôn có người thân...
Tia sáng nhấp nháy, một nguồn lớn lượng plasma bùng nổ ra, lan tỏa cuốn chiếu về tất cả các không gian bên trong tàu mẹ, tất cả mọi thứ đều tan chảy và biến mất..
/335
|