Waal đã trở thành người thực vật…
Cái gọi là nửa đời sống thực vật chính là đã xác nhận chết não, nhưng rất kỳ lạ là trong não vẫn có một loại sóng không giống với sóng điện não lắm, vô cùng yếu ớt. Đây chính là tình trạng trước mắt của Morrison, một loại ngủ sâu đặc biệt chỉ có ở loài người. Nhưng không ai biết họ sẽ ngủ bao lâu, trước mắt khoa học kỹ thuật của loài người cũng chưa đủ tiêu chuẩn để cứu sống bọn họ…
Diêu Nguyên đứng trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Waal đang nằm trong phòng vô trùng siêu điện từ, gương mặt nhỏ nhắn yên tĩnh như đang ngủ, lòng anh thật sự vô cùng đau đớn.
Trong sự kiện gặp gỡ với nền văn minh vũ trụ cấp ba này, Waal là người có công lao to lớn nhất. Nếu không phải nhờ năng tự tiên đoán của cô bé, tàu Hi Vọng rất có thể bị giam lỏng vào lúc nào không hay, thậm chí rất có thể đến cả việc tự phát nổ cũng không thể làm được, để cho nền văn minh vũ trụ cấp ba giam lỏng toàn thể. Từ điểm này, Waal có thể nói là xứng với danh xưng đấng cứu thế của loài người, thậm chí còn xứng hơn cả anh, người cũng được tôn xưng là đấng cứu thế, gấp nhiều lần.
Nhưng cô chỉ là một cô bé!
Diêu Nguyên vẫn nhớ rõ, lúc vừa lên tàu Hi Vọng, Waal chỉ là một cô bé mới có mấy tuổi. Vì lý do loạn thế ở địa cầu, khi đó cô đói đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ còn đôi mắt là vẫn sáng. Đặc biệt khi Diêu Nguyên tiếp đãi cả nhà Waal, nhìn bộ dạng của đám người văn hóa và đứa bé như đã bị bỏ đói mấy chục năm rồi vậy, liên tục nhét thức ăn vào miệng mình. Hơn nữa Waal bé nhỏ còn bẽn lẽn hỏi anh có thể mang thức ăn về nhà không, vì buổi tối sẽ còn đói nữa. Khi có Diêu Nguyên cảm thấy vô cùng thương xót.
Ai cũng không ngờ được một cô bé lúc lên tàu Hi Vọng mới có mấy tuổi đó, đến ngày hôm nay lại có thể cứu vớt toàn bộ nền văn minh loài người. Cái giá phải trả là kỹ năng tân nhân loại của cô bé bị quá tải, cũng như Morrison của năm đó, biến thành trạng thái người thực vật như bây giờ, không biết mấy năm, hay mấy mươi năm nữa, thậm chí có thể cả đời cũng không bao giờ tỉnh lại… Cái giá này… thật là quá lớn.
Diêu Nguyên im lặng ngồi bên giường bệnh của Waal, anh ngước nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là hơn bốn giờ sáng. Bận rộn sắp xếp cả một ngày, đội chiến sĩ liên sao, Hắc Long sáu chân, những lực lượng vũ trang hùng mạnh nhất của tàu Hi Vọng đã được bố trí sẵn sàng. Đồng thời cần phải khuếch trương bộ phận cấp quản lý, đặc biệt là nhân viên thao tác bước nhảy không gian, không được để họ xảy ra khủng hoảng trong lúc thực hiện, tránh việc thực hiện bước nhảy không gian thất bại. Việc này thật khiến cho người ta phiền muộn, vậy nên cho đến tận lúc này Diêu Nguyên mới có thời gian rảnh. Việc làm đầu tiên của anh chính là đến phòng bệnh của Waal.
“Sự hi sinh của chúng ta…”
Không biết vì sao, Diêu Nguyên nhìn Waal đang ngủ say thì trong lòng đột nhiên xuất hiện những chữ này, sự hi sinh của chúng ta…
Vì sự tiếp diễn của loài người, vì sự tiếp diễn của văn minh, vì sinh tồn, thậm chí là vì ước mơ to lớn trong lòng, một hành tinh màu xanh, hành tinh mẹ trong tương lai của loài người, vì tất cả những thứ này, trong mười mấy năm từ khi rời khỏi địa cầu, con người thật sự là đã hi sinh rất nhiều, rất nhiều. Sự hi sinh của dân chúng, của quân nhân, của tân nhân loại… Morrison đến giờ vẫn đang ngủ, Waal cũng vẫn sẽ tiếp tục ngủ, còn những anh em trong tiểu đội Hắc Tinh nữa, còn có Ưng…
Tất cả thật quá trầm trọng!
Diêu Nguyên ngồi bên giường bệnh cúi đầu, hai tay che lấy gương mặt. Sự hi sinh trầm trọng này lặp lại lần này đến lần khác, trầm trọng đến mức anh cảm giác mình không gánh nổi nữa. Cho dù anh là lãnh tụ của tàu Hi Vọng, cho dù rất nhiều người cho rằng anh sẽ dẫn dắt loài người đi tiếp, tất cả đều là công lao của anh, vì thế anh là đấng cứu thế của loài người, nhưng chỉ có bản thân anh mới hiểu rõ, tàu Hi Vọng có thể đi đến ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ xương máu của những người anh hùng, không quản ngại hi sinh, dùng máu thịt của mình để đánh đổi!
Nhưng tất cả thật sự đã quá trầm trọng…
Nếu loài người chúng ta có khoa học kỹ thuật cao hơn, nếu bây giờ chúng ta là nền văn minh vũ trụ cấp ba, nắm giữ được khoa học kỹ thuật của nền cách mạng công nghiệp lần thứ năm, nếu như… Nếu như tất cả đều là thật, vậy không phải sẽ không còn có những sự hi sinh như vậy nữa hay sao?
Không có sức mạnh thì không cách nào bảo vệ được những thứ mà mình yêu quý, không bảo vệ được người trong tộc mình, không cách nào duy trì được nòi giống loài người, vì thế…
Sức mạnh!
6 giờ 30 sáng, Diêu Nguyên ngồi trong nhà ăn của quân doanh, cùng các chiến sĩ liên sao dùng bữa sáng, người vừa mới ngủ dậy, người thì cả đêm không ngủ. Tiếp theo đây họ sẽ phải luôn mặc chiến giáp liên sao, cho đến khi tín hiệu của Thích Hiểu Điểu được truyền tới, khi đó cũng chính thời điểm chiến hạm của người ngoài hành tim xâm nhập vào bên trong tàu Hi Vọng!
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, lúc Waal đưa ra lời tiên tri thì đã ở trong trạng thái gần hôn mê rồi, cô bé còn chưa kịp nói ra thời gian và địa điểm xâm nhập của chiến hạm ngoài hành tinh. Thời gian duy nhất có thể xác định được đó chính là vào lúc Thích Hiểu Điểu phát thông tin tới, khi đó cũng trùng hợp chính là thời điểm mà tàu của người ngoài hành tinh đi vào.
Cũng như vậy, tuy địa điểm chưa được nói ra một cách xác định, nhưng trong lần tiên tri thứ hai của Waal có nhắc đến việc chiến hạm của người ngoài hành tinh bị quỹ tích siêu từ đánh thủng, việc này đã cung cấp cho hai vị Tư Khảo giả (người Suy Nghĩ) một đầu mối vô cùng lớn. Những vị trí an toàn để phát ra pháo quỹ tích siêu từ của cả tàu Hi Vọng cũng chỉ có một vài chỗ, ngoài những vũ khí cố định ra thì chỉ còn một vài cảng ra vào vũ trụ mới đủ an toàn để phóng pháo quỹ tích siêu từ, nếu không uy lực của vũ khí này trước nhất đã đánh thủng tàu Hi Vọng.
Vì thế mà vị trí xâm nhập của tàu người ngoài hành tinh cũng cơ bản được xác định. Những cửa cảng vũ trụ trong cùng một hướng đó, về căn bản ngoài những vị trí phòng ngự chỉ có một số lượng ít chiến sĩ liên sao làm nhân viên tuần tra có thể bị chọc thủng ra, thì tám trên mười phần nhân số của binh sĩ liên sao đều đã tập trung ở những cửa cảng vũ trụ, dẫn theo tất cả những con Hắc Long sáu chân, chỉ đợi tàu của người ngoài hành tinh vào là được.
Giờ phút này Diêu Nguyên đã mặc chiến giáp liên sao màu đỏ thẫm lên người, nói với Vương Quang Chính người cũng đang mặc chiến giáp liên sao:
- Lão Vương, anh không cần sang đây nữa, anh đến trung tâm điều khiển của tàu Hi Vọng đi. Khi tín hiểu của Thích Hiểu Điểu đến thì lập tức thao tác bước nhảy không gian cho tàu Hi Vọng. Thời gian đương nhiên là càng nhanh càng tốt, theo tôi tính toán, chúng ta muốn tiêu diệt đám người ngoài hành tinh này trước khi thực hiện bước nhảy là chuyện không thể, nên đành phải cùng chúng nhảy vọt thôi. Sau đó khi đến không gian vũ trụ mới, chúng sẽ trở thành như cây không rễ, chúng ta sớm muộn gì cũng diệt được bọn chúng!
Vương Quang Chính chần chờ một chút rồi nhìn về phía Diêu Nguyên nói:
- Anh cẩn thận một chút… Nền văn minh ngoài hành tinh này có vũ khí năng lượng đấy, không biết khả năng phòng hộ của chiến giáp liên sao đối với loại vũ khí năng lượng này được bao nhiêu. Tóm lại là phải nên cẩn thận một chút, tôi đến trung tâm điều khiển đây, có bất cứ chuyện gì thì liên lạc ngay với tôi.
Nói xong, Vương Quang Chính kính cẩn chào rồi đi về hướng hành lang, không chút do dự.
Tiếp theo chính là thời gian chờ đợi dài dằng dặc, tất cả mọi người đều chờ đợi trong sốt ruột. Thời gian chờ đợi trôi qua thật chậm rãi. Ở trong phòng của mình, Thích Hiểu Diểu chính là người sốt ruột nhất trong toàn bộ mọi người, vì lúc hắn truyền đi tin tức chính là bắt đầu của cả một chiến dịch. Từ sau khi biết được mọi chuyện vào ngày hôm qua, hắn không thể nào chợp mắt, hai mắt cứ chăm chăm nhìn vào màn hình, những sợi gân máu nổi lên khiến mắt hắn trông thật dữ tợn.
- Làm ơn, tuyệt đối không thể để xảy ra sự cố gì.
Thích Hiểu Điểu cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó đến mức sắp biến thành người thần kinh. Nhìn thời gian trôi đi từ sáng đến trưa, Thích Hiểu Điểu cảm thấy Zero chắc là sắp xuất hiện rồi. Bữa trưa để một bên, hắn không thèm động đến. Tuy rằng cơ thể đã rất lao lực nhưng trạng thái tinh thần thì cực kỳ phấn khích, trong đầu không ngừng nghĩ đến vô số tình huống ngoài ý muốn, còn có cả tình huống Zero bị trì hoãn. Việc này khiến cho đầu óc của hắn có chút choáng váng, dần dần hắn cảm giác được tình trạng phản tác dụng khi sử dụng quá lố kỹ năng tân nhân loại…
“Anh vẫn đang đợi tôi đó sao?”
Đột nhiên vào lúc Thích Hiểu Điểu cảm thấy đau đầu đến không chịu nổi, trên màn hình vi tính của hắn đã xuất hiện một dòng chữ. Dòng chữ này như một tín hiệu khiến cho Thích Hiểu Điểu nhảy dựng lên. Vì động tác của hắn quá mạnh khiến cho ghế bàn máy tính bật ngửa, hắn cũng ngã lăn ra đất.
Nhưng khi hắn còn đang nằm trên mặt đất đã ngay lập tức cầm lấy máy liên lạc của mình, đồng thời gấp rút nhấn phím gọi. Đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã hét lớn:
- Zero liên lạc với tôi rồi!
Cùng lúc đó, tại cửa càng vũ trụ lớn nhất của tàu Hi Vọng, một chiếc tàu ánh bạc dài khoảng 60 mét đang bay vào, Lam 6 cùng năm Cải Tạo giả cấp hai của Lam tộc, những người đã đi theo hắn hơn trăm năm từ lúc hắn có được thân phận người thích ứng vũ trụ, đối với hắn nhất mực trung thành, cộng thêm vào đó là một vài nhân viên điều khiển tàu, họ đều đã mặc vào những bộ quần áo vũ trụ tròn trùng trục. Đây chính là trang phục dùng để chiến đấu trong vũ trụ của Lam tộc.
- Di tích này thật kỳ quá, rõ ràng là rất bé, hơn nữa còn không có lực li tâm tự xoay chuyển, tại sao lại tồn tại trọng lực ở đây nhỉ?
Một gã Cải Tạo giả của Lam tộc rất hiếu kỳ nên đã nhảy lên một cái, rồi nhanh chóng rơi xuống, việc này đã nghiệm chứng cho lời nói của hắn. Trong di tích này thật sự tồn tại trọng lực.
Lam 6 lúc này không có tâm trạng để trả lời, hắn đang suy nghĩ về 10 lời cảnh báo nhận được lúc trước, từ phòng quản lý không gian vũ trụ, đến chỗ đội chiến hạm bên quân đội, thậm chí đến cả cảnh cáo nghiêm túc nhất của đại hội đồng và hoàng đế Lam tộc cũng không thể nào ngăn cản được quyết tâm của hắn lần này. Mãi cho đến lúc này khi đã xâm nhập vào bên trong di tích, hắn mới có thể coi là yên tâm được một chút, cảm giác sắp đánh mất di tích đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác nguy hiểm như có như không, cảm giác này đã giảm đi rất nhiều so với trước khi tiến gần đến di tích.
- Thật kỳ lạ, trừ phi là chỉ có một mình ta có thể đi vào? Dẫn theo càng nhiều người thường thì mức độ nguy hiểm của di tích này sẽ càng cao sao? Chưa từng nghe nói đến loại di tích nào lại chỉ mở cửa cho người thích ứng vũ trụ.
Sự hiếu kỳ trong lòng Lam 6 càng lúc càng tăng, hắn nhìn những nhân viên xung quanh rồi nói:
- Mọi người ở trên tàu đợi lệnh, sáu người chúng ta vào trong di tích… Không được tùy ý tấn công bất kỳ thứ nào xung quanh đây. Ta cảm nhận được nguy hiểm rất yếu, có thể là di tích này có liên hệ đến thân phận người thích ứng vũ trụ của ta.
Các thành viên trên tàu lập tức nghe lệnh. Tiếp theo đó, Lam 6 dẫn đầu nhóm năm Cải Tạo giả rời khỏi thuyền, đi về hướng có khả năng chính là cổng vào của di tích. Dùng dao ánh sáng năng lượng cắt ngang, phần kim loại trên cửa di tích đã mở ra một cách dễ dàng, dường như chưa từng tồn tại vậy. Vào dễ như vậy khiến cho mọi người đều có cảm giác khó tả.
Nhưng mọi người còn chưa kịp đặt ra nghi vấn gì đối với di tích, trong nháy mắt, vòng bảo hộ bằng năng lượng phía ngoài quần áo vũ trụ của sáu người đã sáng lên. Đằng sau ánh sáng chói chang đó là hơn trăm “người” mặc quần áo vũ trụ nguyên thủy đang dùng vũ khí bắn phá về phía họ…
Vũ khí điện từ? Là vũ khí điện từ của nền văn minh vũ trụ cấp hai sao?
Đợi đã, cảm giác này là…
Trong khoảnh khắc đám người của Lam 6 đang bị tấn công đó, Lam 6 đột nhiên cảm giác được một nhịp tim bất thường, không phải nguy hiểm, thậm chí không phải là dự cảm gì cả, cảm giác này…
Người thích ứng vũ trụ phải cùng cộng hưởng linh cảm chăng?
Những sinh vật phía trước đều là người thích ứng vũ trụ sao?
Làm sao có thể?
Lam 6 còn chưa kịp có phản ứng gì thì năm Cải Tạo giả bên cạnh hắn đã giơ tay lên nã súng về phía trước…
Cái gọi là nửa đời sống thực vật chính là đã xác nhận chết não, nhưng rất kỳ lạ là trong não vẫn có một loại sóng không giống với sóng điện não lắm, vô cùng yếu ớt. Đây chính là tình trạng trước mắt của Morrison, một loại ngủ sâu đặc biệt chỉ có ở loài người. Nhưng không ai biết họ sẽ ngủ bao lâu, trước mắt khoa học kỹ thuật của loài người cũng chưa đủ tiêu chuẩn để cứu sống bọn họ…
Diêu Nguyên đứng trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Waal đang nằm trong phòng vô trùng siêu điện từ, gương mặt nhỏ nhắn yên tĩnh như đang ngủ, lòng anh thật sự vô cùng đau đớn.
Trong sự kiện gặp gỡ với nền văn minh vũ trụ cấp ba này, Waal là người có công lao to lớn nhất. Nếu không phải nhờ năng tự tiên đoán của cô bé, tàu Hi Vọng rất có thể bị giam lỏng vào lúc nào không hay, thậm chí rất có thể đến cả việc tự phát nổ cũng không thể làm được, để cho nền văn minh vũ trụ cấp ba giam lỏng toàn thể. Từ điểm này, Waal có thể nói là xứng với danh xưng đấng cứu thế của loài người, thậm chí còn xứng hơn cả anh, người cũng được tôn xưng là đấng cứu thế, gấp nhiều lần.
Nhưng cô chỉ là một cô bé!
Diêu Nguyên vẫn nhớ rõ, lúc vừa lên tàu Hi Vọng, Waal chỉ là một cô bé mới có mấy tuổi. Vì lý do loạn thế ở địa cầu, khi đó cô đói đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ còn đôi mắt là vẫn sáng. Đặc biệt khi Diêu Nguyên tiếp đãi cả nhà Waal, nhìn bộ dạng của đám người văn hóa và đứa bé như đã bị bỏ đói mấy chục năm rồi vậy, liên tục nhét thức ăn vào miệng mình. Hơn nữa Waal bé nhỏ còn bẽn lẽn hỏi anh có thể mang thức ăn về nhà không, vì buổi tối sẽ còn đói nữa. Khi có Diêu Nguyên cảm thấy vô cùng thương xót.
Ai cũng không ngờ được một cô bé lúc lên tàu Hi Vọng mới có mấy tuổi đó, đến ngày hôm nay lại có thể cứu vớt toàn bộ nền văn minh loài người. Cái giá phải trả là kỹ năng tân nhân loại của cô bé bị quá tải, cũng như Morrison của năm đó, biến thành trạng thái người thực vật như bây giờ, không biết mấy năm, hay mấy mươi năm nữa, thậm chí có thể cả đời cũng không bao giờ tỉnh lại… Cái giá này… thật là quá lớn.
Diêu Nguyên im lặng ngồi bên giường bệnh của Waal, anh ngước nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là hơn bốn giờ sáng. Bận rộn sắp xếp cả một ngày, đội chiến sĩ liên sao, Hắc Long sáu chân, những lực lượng vũ trang hùng mạnh nhất của tàu Hi Vọng đã được bố trí sẵn sàng. Đồng thời cần phải khuếch trương bộ phận cấp quản lý, đặc biệt là nhân viên thao tác bước nhảy không gian, không được để họ xảy ra khủng hoảng trong lúc thực hiện, tránh việc thực hiện bước nhảy không gian thất bại. Việc này thật khiến cho người ta phiền muộn, vậy nên cho đến tận lúc này Diêu Nguyên mới có thời gian rảnh. Việc làm đầu tiên của anh chính là đến phòng bệnh của Waal.
“Sự hi sinh của chúng ta…”
Không biết vì sao, Diêu Nguyên nhìn Waal đang ngủ say thì trong lòng đột nhiên xuất hiện những chữ này, sự hi sinh của chúng ta…
Vì sự tiếp diễn của loài người, vì sự tiếp diễn của văn minh, vì sinh tồn, thậm chí là vì ước mơ to lớn trong lòng, một hành tinh màu xanh, hành tinh mẹ trong tương lai của loài người, vì tất cả những thứ này, trong mười mấy năm từ khi rời khỏi địa cầu, con người thật sự là đã hi sinh rất nhiều, rất nhiều. Sự hi sinh của dân chúng, của quân nhân, của tân nhân loại… Morrison đến giờ vẫn đang ngủ, Waal cũng vẫn sẽ tiếp tục ngủ, còn những anh em trong tiểu đội Hắc Tinh nữa, còn có Ưng…
Tất cả thật quá trầm trọng!
Diêu Nguyên ngồi bên giường bệnh cúi đầu, hai tay che lấy gương mặt. Sự hi sinh trầm trọng này lặp lại lần này đến lần khác, trầm trọng đến mức anh cảm giác mình không gánh nổi nữa. Cho dù anh là lãnh tụ của tàu Hi Vọng, cho dù rất nhiều người cho rằng anh sẽ dẫn dắt loài người đi tiếp, tất cả đều là công lao của anh, vì thế anh là đấng cứu thế của loài người, nhưng chỉ có bản thân anh mới hiểu rõ, tàu Hi Vọng có thể đi đến ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ xương máu của những người anh hùng, không quản ngại hi sinh, dùng máu thịt của mình để đánh đổi!
Nhưng tất cả thật sự đã quá trầm trọng…
Nếu loài người chúng ta có khoa học kỹ thuật cao hơn, nếu bây giờ chúng ta là nền văn minh vũ trụ cấp ba, nắm giữ được khoa học kỹ thuật của nền cách mạng công nghiệp lần thứ năm, nếu như… Nếu như tất cả đều là thật, vậy không phải sẽ không còn có những sự hi sinh như vậy nữa hay sao?
Không có sức mạnh thì không cách nào bảo vệ được những thứ mà mình yêu quý, không bảo vệ được người trong tộc mình, không cách nào duy trì được nòi giống loài người, vì thế…
Sức mạnh!
6 giờ 30 sáng, Diêu Nguyên ngồi trong nhà ăn của quân doanh, cùng các chiến sĩ liên sao dùng bữa sáng, người vừa mới ngủ dậy, người thì cả đêm không ngủ. Tiếp theo đây họ sẽ phải luôn mặc chiến giáp liên sao, cho đến khi tín hiệu của Thích Hiểu Điểu được truyền tới, khi đó cũng chính thời điểm chiến hạm của người ngoài hành tim xâm nhập vào bên trong tàu Hi Vọng!
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, lúc Waal đưa ra lời tiên tri thì đã ở trong trạng thái gần hôn mê rồi, cô bé còn chưa kịp nói ra thời gian và địa điểm xâm nhập của chiến hạm ngoài hành tinh. Thời gian duy nhất có thể xác định được đó chính là vào lúc Thích Hiểu Điểu phát thông tin tới, khi đó cũng trùng hợp chính là thời điểm mà tàu của người ngoài hành tinh đi vào.
Cũng như vậy, tuy địa điểm chưa được nói ra một cách xác định, nhưng trong lần tiên tri thứ hai của Waal có nhắc đến việc chiến hạm của người ngoài hành tinh bị quỹ tích siêu từ đánh thủng, việc này đã cung cấp cho hai vị Tư Khảo giả (người Suy Nghĩ) một đầu mối vô cùng lớn. Những vị trí an toàn để phát ra pháo quỹ tích siêu từ của cả tàu Hi Vọng cũng chỉ có một vài chỗ, ngoài những vũ khí cố định ra thì chỉ còn một vài cảng ra vào vũ trụ mới đủ an toàn để phóng pháo quỹ tích siêu từ, nếu không uy lực của vũ khí này trước nhất đã đánh thủng tàu Hi Vọng.
Vì thế mà vị trí xâm nhập của tàu người ngoài hành tinh cũng cơ bản được xác định. Những cửa cảng vũ trụ trong cùng một hướng đó, về căn bản ngoài những vị trí phòng ngự chỉ có một số lượng ít chiến sĩ liên sao làm nhân viên tuần tra có thể bị chọc thủng ra, thì tám trên mười phần nhân số của binh sĩ liên sao đều đã tập trung ở những cửa cảng vũ trụ, dẫn theo tất cả những con Hắc Long sáu chân, chỉ đợi tàu của người ngoài hành tinh vào là được.
Giờ phút này Diêu Nguyên đã mặc chiến giáp liên sao màu đỏ thẫm lên người, nói với Vương Quang Chính người cũng đang mặc chiến giáp liên sao:
- Lão Vương, anh không cần sang đây nữa, anh đến trung tâm điều khiển của tàu Hi Vọng đi. Khi tín hiểu của Thích Hiểu Điểu đến thì lập tức thao tác bước nhảy không gian cho tàu Hi Vọng. Thời gian đương nhiên là càng nhanh càng tốt, theo tôi tính toán, chúng ta muốn tiêu diệt đám người ngoài hành tinh này trước khi thực hiện bước nhảy là chuyện không thể, nên đành phải cùng chúng nhảy vọt thôi. Sau đó khi đến không gian vũ trụ mới, chúng sẽ trở thành như cây không rễ, chúng ta sớm muộn gì cũng diệt được bọn chúng!
Vương Quang Chính chần chờ một chút rồi nhìn về phía Diêu Nguyên nói:
- Anh cẩn thận một chút… Nền văn minh ngoài hành tinh này có vũ khí năng lượng đấy, không biết khả năng phòng hộ của chiến giáp liên sao đối với loại vũ khí năng lượng này được bao nhiêu. Tóm lại là phải nên cẩn thận một chút, tôi đến trung tâm điều khiển đây, có bất cứ chuyện gì thì liên lạc ngay với tôi.
Nói xong, Vương Quang Chính kính cẩn chào rồi đi về hướng hành lang, không chút do dự.
Tiếp theo chính là thời gian chờ đợi dài dằng dặc, tất cả mọi người đều chờ đợi trong sốt ruột. Thời gian chờ đợi trôi qua thật chậm rãi. Ở trong phòng của mình, Thích Hiểu Diểu chính là người sốt ruột nhất trong toàn bộ mọi người, vì lúc hắn truyền đi tin tức chính là bắt đầu của cả một chiến dịch. Từ sau khi biết được mọi chuyện vào ngày hôm qua, hắn không thể nào chợp mắt, hai mắt cứ chăm chăm nhìn vào màn hình, những sợi gân máu nổi lên khiến mắt hắn trông thật dữ tợn.
- Làm ơn, tuyệt đối không thể để xảy ra sự cố gì.
Thích Hiểu Điểu cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó đến mức sắp biến thành người thần kinh. Nhìn thời gian trôi đi từ sáng đến trưa, Thích Hiểu Điểu cảm thấy Zero chắc là sắp xuất hiện rồi. Bữa trưa để một bên, hắn không thèm động đến. Tuy rằng cơ thể đã rất lao lực nhưng trạng thái tinh thần thì cực kỳ phấn khích, trong đầu không ngừng nghĩ đến vô số tình huống ngoài ý muốn, còn có cả tình huống Zero bị trì hoãn. Việc này khiến cho đầu óc của hắn có chút choáng váng, dần dần hắn cảm giác được tình trạng phản tác dụng khi sử dụng quá lố kỹ năng tân nhân loại…
“Anh vẫn đang đợi tôi đó sao?”
Đột nhiên vào lúc Thích Hiểu Điểu cảm thấy đau đầu đến không chịu nổi, trên màn hình vi tính của hắn đã xuất hiện một dòng chữ. Dòng chữ này như một tín hiệu khiến cho Thích Hiểu Điểu nhảy dựng lên. Vì động tác của hắn quá mạnh khiến cho ghế bàn máy tính bật ngửa, hắn cũng ngã lăn ra đất.
Nhưng khi hắn còn đang nằm trên mặt đất đã ngay lập tức cầm lấy máy liên lạc của mình, đồng thời gấp rút nhấn phím gọi. Đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã hét lớn:
- Zero liên lạc với tôi rồi!
Cùng lúc đó, tại cửa càng vũ trụ lớn nhất của tàu Hi Vọng, một chiếc tàu ánh bạc dài khoảng 60 mét đang bay vào, Lam 6 cùng năm Cải Tạo giả cấp hai của Lam tộc, những người đã đi theo hắn hơn trăm năm từ lúc hắn có được thân phận người thích ứng vũ trụ, đối với hắn nhất mực trung thành, cộng thêm vào đó là một vài nhân viên điều khiển tàu, họ đều đã mặc vào những bộ quần áo vũ trụ tròn trùng trục. Đây chính là trang phục dùng để chiến đấu trong vũ trụ của Lam tộc.
- Di tích này thật kỳ quá, rõ ràng là rất bé, hơn nữa còn không có lực li tâm tự xoay chuyển, tại sao lại tồn tại trọng lực ở đây nhỉ?
Một gã Cải Tạo giả của Lam tộc rất hiếu kỳ nên đã nhảy lên một cái, rồi nhanh chóng rơi xuống, việc này đã nghiệm chứng cho lời nói của hắn. Trong di tích này thật sự tồn tại trọng lực.
Lam 6 lúc này không có tâm trạng để trả lời, hắn đang suy nghĩ về 10 lời cảnh báo nhận được lúc trước, từ phòng quản lý không gian vũ trụ, đến chỗ đội chiến hạm bên quân đội, thậm chí đến cả cảnh cáo nghiêm túc nhất của đại hội đồng và hoàng đế Lam tộc cũng không thể nào ngăn cản được quyết tâm của hắn lần này. Mãi cho đến lúc này khi đã xâm nhập vào bên trong di tích, hắn mới có thể coi là yên tâm được một chút, cảm giác sắp đánh mất di tích đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác nguy hiểm như có như không, cảm giác này đã giảm đi rất nhiều so với trước khi tiến gần đến di tích.
- Thật kỳ lạ, trừ phi là chỉ có một mình ta có thể đi vào? Dẫn theo càng nhiều người thường thì mức độ nguy hiểm của di tích này sẽ càng cao sao? Chưa từng nghe nói đến loại di tích nào lại chỉ mở cửa cho người thích ứng vũ trụ.
Sự hiếu kỳ trong lòng Lam 6 càng lúc càng tăng, hắn nhìn những nhân viên xung quanh rồi nói:
- Mọi người ở trên tàu đợi lệnh, sáu người chúng ta vào trong di tích… Không được tùy ý tấn công bất kỳ thứ nào xung quanh đây. Ta cảm nhận được nguy hiểm rất yếu, có thể là di tích này có liên hệ đến thân phận người thích ứng vũ trụ của ta.
Các thành viên trên tàu lập tức nghe lệnh. Tiếp theo đó, Lam 6 dẫn đầu nhóm năm Cải Tạo giả rời khỏi thuyền, đi về hướng có khả năng chính là cổng vào của di tích. Dùng dao ánh sáng năng lượng cắt ngang, phần kim loại trên cửa di tích đã mở ra một cách dễ dàng, dường như chưa từng tồn tại vậy. Vào dễ như vậy khiến cho mọi người đều có cảm giác khó tả.
Nhưng mọi người còn chưa kịp đặt ra nghi vấn gì đối với di tích, trong nháy mắt, vòng bảo hộ bằng năng lượng phía ngoài quần áo vũ trụ của sáu người đã sáng lên. Đằng sau ánh sáng chói chang đó là hơn trăm “người” mặc quần áo vũ trụ nguyên thủy đang dùng vũ khí bắn phá về phía họ…
Vũ khí điện từ? Là vũ khí điện từ của nền văn minh vũ trụ cấp hai sao?
Đợi đã, cảm giác này là…
Trong khoảnh khắc đám người của Lam 6 đang bị tấn công đó, Lam 6 đột nhiên cảm giác được một nhịp tim bất thường, không phải nguy hiểm, thậm chí không phải là dự cảm gì cả, cảm giác này…
Người thích ứng vũ trụ phải cùng cộng hưởng linh cảm chăng?
Những sinh vật phía trước đều là người thích ứng vũ trụ sao?
Làm sao có thể?
Lam 6 còn chưa kịp có phản ứng gì thì năm Cải Tạo giả bên cạnh hắn đã giơ tay lên nã súng về phía trước…
/335
|