"...tình hình cơ bản là như vậy đó!"
Lam 6 hưng phấn nói với Diêu Nguyên và đông đảo quan chức, nghị viên và sĩ quan đang có mặt.
Lúc này, mọi người đang ở trong phòng họp lớn trong tàu Hy Vọng. Sau khi Lam 6 dẫn năm người thích ứng vũ trụ ngoài hành tinh trở về tàu Hy Vọng, hắn ngẩng cao đầu cứ như là anh hùng, dẫn đầu đoàn người, đồng thời yêu cầu Diêu Nguyên triệu tập tất cả quý tộc và quan chức đang rảnh để hắn báo cáo thành quả thực hiện công tác ngoại giao lần này.
Thật ra, Diêu Nguyên không định đồng ý yêu cầu này, dù sao hiện giờ họ đang trên đường tới tinh cầu có sự sống, lúc nào cũng có thể xảy ra chiến đấu, thời điểm như này mà tổ chức hội nghị làm gì!
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, đầu tiên Lam 6 mới hoàn thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi. Có thể nói rằng, nếu hiệp nghị liên minh người sinh tồn này được thực hiện, việc tàu Hy Vọng trở thành văn minh vũ trụ cấp hai đỉnh phong khẳng định không thành vấn đề; thứ hai là còn được tới mấy chiếc chủ chiến hạm bảo vệ, hơn nữa còn được thu về rất nhiều tư liệu có ích, vân vân…
Hơn nữa, hành động lần này, cũng vì hành động của Lam 6 mà đã xảy ra một sự biến đổi về chất. Có thể nói Lam 6 chỉ bằng một mình mình, đã cứu vớt rất nhiều nhân loại.
Thêm nữa, Lam 6 là người Lam tộc, ai biết tập tục thói quen của bọn họ là cái gì, lỡ chẳng may chủng tộc đó cho rằng không tổ chức hội nghị là coi thường họ gì gì đó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhất là lỡ làm Lam 6 cảm thấy bị nhục nhã gì đó, rất có thể sẽ khiến hắn trở nên phản loạn, cho nên sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng một hồi, Diêu Nguyên quyết định đồng ý yêu cầu của Lam 6.
Lam 6 và các thành viên Lam tộc đều thấy chuyện này là chuyện đương nhiên, bình thường. Cả bọn ngẩng cao đầu, phong thái cứ như anh hùng đi vào phòng họp lớn, sau đó, ngay trước mặt giới lãnh đạo, các quan chức, đưa hiệp nghị và năm người thích ứng vũ trụ ra giới thiệu cho với tất cả mọi người. Lam 6 nói: "Đến đây, tôi xin vinh hạnh tuyên bố với các vị quý tộc và các quan viên rằng... Đây là nhóm tộc phụ thuộc đầu tiên của nhân loại chúng ta, và nhất định không phải là nhóm sau cùng. Nhân loại chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng cường đại!"
Lời này có một sức cuốn hút rất mạnh, tuy rằng... Một người là người Lam tộc lại ở trên đài nói cái câu là "Nhân loại chúng tôi", nhưng tất cả mọi người trong phòng đều không có ý soi mói, một tràng pháo tay vang lên giòn giã.
Lam 6 và các tộc nhân Lam tộc kinh ngạc, vì ở Lam tộc, khi muốn biểu đạt sự tôn kính và vui mừng, người ta cũng dùng hình thức vỗ tay, nhưng đương nhiên lúc này hắn sẽ không dò hỏi nhiều về vấn đề này, mà nói tiếp: "Như vậy tại đây, tôi tuyên bố chuyến công tác của Bộ ngoại giao đã kết thúc, tiếp theo tôi sẽ để cho quý tộc, nghị viện và hoàng đế bệ hạ đánh giá chấm điểm kết quả nhiệm vụ. Các vị tiên sinh nữ sĩ tôn kính, hãy chúc mừng cho tôi đi!"
Thế là, trong tiếng vỗ tay vang dội như pháo nổ, hội nghị thuận lợi kết thúc, Lam 6 đi qua tìm Diêu Nguyên yêu cầu đổi cho mình phòng khác cho xứng với thân phận, đồng thời yêu cầu hai mươi chiến sĩ tinh tế kia cũng đi theo mình, vân vân...
Sau khi Diêu Nguyên giải quyết một loạt vấn đề cho Lam 6, ông cùng đám người Nhậm Đào đi về trung tâm chỉ huy, trên đường đi, hắn hỏi với giọng kì quái: "Cho điểm? Đó là cái gì?"
Nhậm Đào xoa trán: "Thể chế xã hội của Lam tộc… nguyên thủ... Tuy còn rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ lắm, nhưng thể chế xã hội của Lam tộc chắc chắn là xã hội phong kiến. Mà điểm quan trọng nhất của xã hội phong kiến chính là sự công nhận quyền độc lập, cũng tức là phòng của tôi, chó có thể được vào, nhưng hoàng đế thì không được. Đương nhiên là cái này nghe nó hơi quá, nhưng trên thực tế, chế độ phong kiến chính là như vậy. Tôi nghĩ ý của Lam 6 rất đơn giản, hắn dùng tư duy phong kiến để áp vào thể chế hiện giờ của chúng ta, nên hắn cho rằng khi hắn hoàn thành được nhiệm vụ nghĩa vụ của mình, thì hắn phải được khen thưởng tương xứng. Nói thật ra,... tôi thật không biết sự khen thưởng của người Lam tộc là cái gì, nhưng chắc chắn việc cho điểm này có liên quan tới sự khen thưởng, tôi nghĩ thế."
Diêu Nguyên ảo não: "Khen thưởng ấy hả? Lam tộc thì thích cái gì? Thuốc màu xanh lam à? Thôi đi! Ngay cả sở thích của bọn họ là cái gì chúng ta còn không biết, làm sao mà khen với chả thưởng... nhưng mà nói bằng lương tâm, thì nhiệm vụ lần này quả thật Lam 6 đã làm rất tuyệt vời. Chính nhờ có hắn, mà tình cảnh của chúng ta hiện giờ tốt hơn không chỉ gấp trăm lần. Có thể nói rằng, nhờ có nhiệm vụ của hắn, không chừng có thể cứu được tàu Hy Vọng chúng ta, hơn nữa sau này, những việc chúng ta cần hắn trợ giúp cũng rất nhiều, việc cho điểm này nhất định không thể cho thấp được. Làm chuyện trái lương tâm là không đâu. Nói chung, mọi người thử hỏi dò xem hắn thích được thưởng cái gì.”
Hai người mãi thảo luận, bất tri bất giác về tới trung tâm chỉ huy. Ngay lúc này, thư kí của Diêu Nguyên, Barbie Davis báo cáo với ông tình huống phát sinh ở trong hội nghị.
"Chiến hạm đổ bộ đã chuẩn bị hoàn tất, hiện đang cách tinh cầu có sự sống lộ trình chừng hai mươi bảy phút, có thể xuất phát đổ bộ bất cứ lúc nào. Nhưng hiện giờ vật chất không xác định ở xung quanh tinh cầu này là rất nhiều, có mấy lần đã xuất hiện vật ngăn cản trên tuyến đường đi đã được xác định."
Diêu Nguyên ngồi trên ghế hạm trưởng, gõ gõ ngón tay vào tay vịn, nói với nhân viên công tác: "Lệnh cho chiến hạm A và chiến hạm B tiến hành công kích những vật chất không xác định bay tới gần. Nói với bọn họ, dù phải dùng bất cứ cách nào, cũng phải khiến tất cả vật chất không xác định cách xa tàu Hy Vọng một khoảng cách nhất định! Đồng thời ra lệnh cho các chiến hạm C, D, E bảo vệ tàu Hy Vọng, nhất là sau khi tàu đổ bộ được phóng đi, bọn họ phải bảo vệ tàu đổ bộ hạ cánh an toàn!"
Năm chiếc chiến hạm A, B, C, D, E này là năm chủ hạm của năm chủng tộc may mắn còn sống sót. Tuy đều không phải là chiến hạm siêu cấp như mẫu hạm, nhưng chiếc nào cũng bự gấp năm mười lần tàu Hy Vọng. Và mặc dù năm chiếc chiến hạm này đã bị thương tổn tơi tả, nhưng sau khi khống chế được ác ma hóa, nhân viên may mắn còn sống trên tàu đã khởi động được các hệ thống vũ khí còn dùng được, sau đó nhận được chỉ thị của tàu Hy Vọng là bảo vệ xung quanh tàu Hy Vọng.
Và đến lúc này, sau khi tàu Hy Vọng ban ra mệnh lệnh, hai chiến hạm A, B lập tức cho vũ khí bắt đầu công kích. Vô số vũ khí kỹ thuật cao và vũ khí siêu tiết kiệm năng lượng đồng loạt khai hỏa. Đám vật chất không xác định vốn không có vòng phòng hộ kia lập tức vỡ tan tành. Đây chính là uy lực của hệ thống vũ khí của văn minh vũ trụ cấp hai đỉnh phong!
Thành viên ở trên tàu Hy Vọng lúc này cũng là những người vô cùng may mắn. Vì nếu không phải nhờ có sự tồn tại của Lam 6, thì rất có khả năng, những chiếc phi thuyền này đã là kẻ địch lớn của tàu Hy Vọng!
"Ta ra lệnh, ba chiến hạm đổ bộ xuất phát, một trăm năm mươi chiến sĩ tinh tế chuẩn bị đổ bộ tác chiến trên đất liền! Mục tiêu, địa điểm S!"
Theo hệ thống quan sát của tàu Hy Vọng, ở một nơi dưới lòng đất của tinh cầu này có một cái động rất to, ở đó vẫn còn sót lại năng lượng bức xạ hạt nhân. Năng lượng này không phải do khoáng vật phóng xạ bình thường tạo ra, mà là chút năng lượng yếu ớt còn sót lại sau khi sử dụng lò phản ứng hạt nhân. Nói một cách cơ bản, rất có thể đó chính là vị trí của Noah số 1. Và địa điểm đó, chính là địa điểm mục tiêu của hành động lần này!
"Chỉ tiếc là, không hiểu vì sao, khi hệ thống dò xét tiếp cận tinh cầu có sự sống thì bắt đầu bị nhiễu. Nếu không thì đã dò ra được có sự tồn tại của loài người hay không rồi." Diêu Nguyên hạ lệnh xong, thở dài nói với mấy người bên cạnh.
Nhậm Đào giọng không vui đáp lại: "Thấy đủ đi, anh tưởng anh là thần hả? Nghĩ cái gì là đòi được cái đó. Trừ phi anh là nhân vật chính trong tiểu thuyết thì may ra. Nói tóm lại, kết quả như thế này đã là vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta rồi."
"Ừ." Diêu Nguyên thở dài: "Bây giờ… mọi việc đều trông chờ vào lão Vương thôi."
Cùng lúc đó, tại cầu tàu chiến hạm, Vương Quang Chính và một trăm năm mươi con người vốn đã chờ đợi từ lâu, bước lên ba chiến hạm đổ bộ. Nói là chiến hạm, chứ thật ra giống mấy cái thùng sắt khổng lồ hơn. Sau khi các chiến sĩ tinh tế vào rồi, dưới đáy ba cái thùng khổng lồ phóng ra hạt căn bản để tạo lực đẩy mạnh, giúp chúng bay thẳng về phía tinh cầu có sự sống kia.
Khi bay vào phạm vi trọng lực của tinh cầu, ba chiến hạm đổ bộ theo trọng lực hạ thẳng góc xuống đất, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, rất nhanh, không khác gì ba quả cầu lửa.
Mấy phút sau...
Nhờ hệ thống phản trọng lực, ba chiến hạm đổ bộ thuận lợi đáp xuống ngay trên đầu cái động khổng lồ mà ngày đó Noah số 1 đã từng ở, cảnh tượng đập vào mắt chính là...
Rất nhiều những đống thịt màu xanh lục đang điên cuồng biến hóa, vùng vẫy, nuốt chửng hoặc công kích lẫn nhau, và trong đó... có một số đống thịt đã bắt đầu ấp trứng và sinh sản...
Sinh vật sống dạng mới!
Lam 6 hưng phấn nói với Diêu Nguyên và đông đảo quan chức, nghị viên và sĩ quan đang có mặt.
Lúc này, mọi người đang ở trong phòng họp lớn trong tàu Hy Vọng. Sau khi Lam 6 dẫn năm người thích ứng vũ trụ ngoài hành tinh trở về tàu Hy Vọng, hắn ngẩng cao đầu cứ như là anh hùng, dẫn đầu đoàn người, đồng thời yêu cầu Diêu Nguyên triệu tập tất cả quý tộc và quan chức đang rảnh để hắn báo cáo thành quả thực hiện công tác ngoại giao lần này.
Thật ra, Diêu Nguyên không định đồng ý yêu cầu này, dù sao hiện giờ họ đang trên đường tới tinh cầu có sự sống, lúc nào cũng có thể xảy ra chiến đấu, thời điểm như này mà tổ chức hội nghị làm gì!
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, đầu tiên Lam 6 mới hoàn thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi. Có thể nói rằng, nếu hiệp nghị liên minh người sinh tồn này được thực hiện, việc tàu Hy Vọng trở thành văn minh vũ trụ cấp hai đỉnh phong khẳng định không thành vấn đề; thứ hai là còn được tới mấy chiếc chủ chiến hạm bảo vệ, hơn nữa còn được thu về rất nhiều tư liệu có ích, vân vân…
Hơn nữa, hành động lần này, cũng vì hành động của Lam 6 mà đã xảy ra một sự biến đổi về chất. Có thể nói Lam 6 chỉ bằng một mình mình, đã cứu vớt rất nhiều nhân loại.
Thêm nữa, Lam 6 là người Lam tộc, ai biết tập tục thói quen của bọn họ là cái gì, lỡ chẳng may chủng tộc đó cho rằng không tổ chức hội nghị là coi thường họ gì gì đó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhất là lỡ làm Lam 6 cảm thấy bị nhục nhã gì đó, rất có thể sẽ khiến hắn trở nên phản loạn, cho nên sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng một hồi, Diêu Nguyên quyết định đồng ý yêu cầu của Lam 6.
Lam 6 và các thành viên Lam tộc đều thấy chuyện này là chuyện đương nhiên, bình thường. Cả bọn ngẩng cao đầu, phong thái cứ như anh hùng đi vào phòng họp lớn, sau đó, ngay trước mặt giới lãnh đạo, các quan chức, đưa hiệp nghị và năm người thích ứng vũ trụ ra giới thiệu cho với tất cả mọi người. Lam 6 nói: "Đến đây, tôi xin vinh hạnh tuyên bố với các vị quý tộc và các quan viên rằng... Đây là nhóm tộc phụ thuộc đầu tiên của nhân loại chúng ta, và nhất định không phải là nhóm sau cùng. Nhân loại chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng cường đại!"
Lời này có một sức cuốn hút rất mạnh, tuy rằng... Một người là người Lam tộc lại ở trên đài nói cái câu là "Nhân loại chúng tôi", nhưng tất cả mọi người trong phòng đều không có ý soi mói, một tràng pháo tay vang lên giòn giã.
Lam 6 và các tộc nhân Lam tộc kinh ngạc, vì ở Lam tộc, khi muốn biểu đạt sự tôn kính và vui mừng, người ta cũng dùng hình thức vỗ tay, nhưng đương nhiên lúc này hắn sẽ không dò hỏi nhiều về vấn đề này, mà nói tiếp: "Như vậy tại đây, tôi tuyên bố chuyến công tác của Bộ ngoại giao đã kết thúc, tiếp theo tôi sẽ để cho quý tộc, nghị viện và hoàng đế bệ hạ đánh giá chấm điểm kết quả nhiệm vụ. Các vị tiên sinh nữ sĩ tôn kính, hãy chúc mừng cho tôi đi!"
Thế là, trong tiếng vỗ tay vang dội như pháo nổ, hội nghị thuận lợi kết thúc, Lam 6 đi qua tìm Diêu Nguyên yêu cầu đổi cho mình phòng khác cho xứng với thân phận, đồng thời yêu cầu hai mươi chiến sĩ tinh tế kia cũng đi theo mình, vân vân...
Sau khi Diêu Nguyên giải quyết một loạt vấn đề cho Lam 6, ông cùng đám người Nhậm Đào đi về trung tâm chỉ huy, trên đường đi, hắn hỏi với giọng kì quái: "Cho điểm? Đó là cái gì?"
Nhậm Đào xoa trán: "Thể chế xã hội của Lam tộc… nguyên thủ... Tuy còn rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ lắm, nhưng thể chế xã hội của Lam tộc chắc chắn là xã hội phong kiến. Mà điểm quan trọng nhất của xã hội phong kiến chính là sự công nhận quyền độc lập, cũng tức là phòng của tôi, chó có thể được vào, nhưng hoàng đế thì không được. Đương nhiên là cái này nghe nó hơi quá, nhưng trên thực tế, chế độ phong kiến chính là như vậy. Tôi nghĩ ý của Lam 6 rất đơn giản, hắn dùng tư duy phong kiến để áp vào thể chế hiện giờ của chúng ta, nên hắn cho rằng khi hắn hoàn thành được nhiệm vụ nghĩa vụ của mình, thì hắn phải được khen thưởng tương xứng. Nói thật ra,... tôi thật không biết sự khen thưởng của người Lam tộc là cái gì, nhưng chắc chắn việc cho điểm này có liên quan tới sự khen thưởng, tôi nghĩ thế."
Diêu Nguyên ảo não: "Khen thưởng ấy hả? Lam tộc thì thích cái gì? Thuốc màu xanh lam à? Thôi đi! Ngay cả sở thích của bọn họ là cái gì chúng ta còn không biết, làm sao mà khen với chả thưởng... nhưng mà nói bằng lương tâm, thì nhiệm vụ lần này quả thật Lam 6 đã làm rất tuyệt vời. Chính nhờ có hắn, mà tình cảnh của chúng ta hiện giờ tốt hơn không chỉ gấp trăm lần. Có thể nói rằng, nhờ có nhiệm vụ của hắn, không chừng có thể cứu được tàu Hy Vọng chúng ta, hơn nữa sau này, những việc chúng ta cần hắn trợ giúp cũng rất nhiều, việc cho điểm này nhất định không thể cho thấp được. Làm chuyện trái lương tâm là không đâu. Nói chung, mọi người thử hỏi dò xem hắn thích được thưởng cái gì.”
Hai người mãi thảo luận, bất tri bất giác về tới trung tâm chỉ huy. Ngay lúc này, thư kí của Diêu Nguyên, Barbie Davis báo cáo với ông tình huống phát sinh ở trong hội nghị.
"Chiến hạm đổ bộ đã chuẩn bị hoàn tất, hiện đang cách tinh cầu có sự sống lộ trình chừng hai mươi bảy phút, có thể xuất phát đổ bộ bất cứ lúc nào. Nhưng hiện giờ vật chất không xác định ở xung quanh tinh cầu này là rất nhiều, có mấy lần đã xuất hiện vật ngăn cản trên tuyến đường đi đã được xác định."
Diêu Nguyên ngồi trên ghế hạm trưởng, gõ gõ ngón tay vào tay vịn, nói với nhân viên công tác: "Lệnh cho chiến hạm A và chiến hạm B tiến hành công kích những vật chất không xác định bay tới gần. Nói với bọn họ, dù phải dùng bất cứ cách nào, cũng phải khiến tất cả vật chất không xác định cách xa tàu Hy Vọng một khoảng cách nhất định! Đồng thời ra lệnh cho các chiến hạm C, D, E bảo vệ tàu Hy Vọng, nhất là sau khi tàu đổ bộ được phóng đi, bọn họ phải bảo vệ tàu đổ bộ hạ cánh an toàn!"
Năm chiếc chiến hạm A, B, C, D, E này là năm chủ hạm của năm chủng tộc may mắn còn sống sót. Tuy đều không phải là chiến hạm siêu cấp như mẫu hạm, nhưng chiếc nào cũng bự gấp năm mười lần tàu Hy Vọng. Và mặc dù năm chiếc chiến hạm này đã bị thương tổn tơi tả, nhưng sau khi khống chế được ác ma hóa, nhân viên may mắn còn sống trên tàu đã khởi động được các hệ thống vũ khí còn dùng được, sau đó nhận được chỉ thị của tàu Hy Vọng là bảo vệ xung quanh tàu Hy Vọng.
Và đến lúc này, sau khi tàu Hy Vọng ban ra mệnh lệnh, hai chiến hạm A, B lập tức cho vũ khí bắt đầu công kích. Vô số vũ khí kỹ thuật cao và vũ khí siêu tiết kiệm năng lượng đồng loạt khai hỏa. Đám vật chất không xác định vốn không có vòng phòng hộ kia lập tức vỡ tan tành. Đây chính là uy lực của hệ thống vũ khí của văn minh vũ trụ cấp hai đỉnh phong!
Thành viên ở trên tàu Hy Vọng lúc này cũng là những người vô cùng may mắn. Vì nếu không phải nhờ có sự tồn tại của Lam 6, thì rất có khả năng, những chiếc phi thuyền này đã là kẻ địch lớn của tàu Hy Vọng!
"Ta ra lệnh, ba chiến hạm đổ bộ xuất phát, một trăm năm mươi chiến sĩ tinh tế chuẩn bị đổ bộ tác chiến trên đất liền! Mục tiêu, địa điểm S!"
Theo hệ thống quan sát của tàu Hy Vọng, ở một nơi dưới lòng đất của tinh cầu này có một cái động rất to, ở đó vẫn còn sót lại năng lượng bức xạ hạt nhân. Năng lượng này không phải do khoáng vật phóng xạ bình thường tạo ra, mà là chút năng lượng yếu ớt còn sót lại sau khi sử dụng lò phản ứng hạt nhân. Nói một cách cơ bản, rất có thể đó chính là vị trí của Noah số 1. Và địa điểm đó, chính là địa điểm mục tiêu của hành động lần này!
"Chỉ tiếc là, không hiểu vì sao, khi hệ thống dò xét tiếp cận tinh cầu có sự sống thì bắt đầu bị nhiễu. Nếu không thì đã dò ra được có sự tồn tại của loài người hay không rồi." Diêu Nguyên hạ lệnh xong, thở dài nói với mấy người bên cạnh.
Nhậm Đào giọng không vui đáp lại: "Thấy đủ đi, anh tưởng anh là thần hả? Nghĩ cái gì là đòi được cái đó. Trừ phi anh là nhân vật chính trong tiểu thuyết thì may ra. Nói tóm lại, kết quả như thế này đã là vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta rồi."
"Ừ." Diêu Nguyên thở dài: "Bây giờ… mọi việc đều trông chờ vào lão Vương thôi."
Cùng lúc đó, tại cầu tàu chiến hạm, Vương Quang Chính và một trăm năm mươi con người vốn đã chờ đợi từ lâu, bước lên ba chiến hạm đổ bộ. Nói là chiến hạm, chứ thật ra giống mấy cái thùng sắt khổng lồ hơn. Sau khi các chiến sĩ tinh tế vào rồi, dưới đáy ba cái thùng khổng lồ phóng ra hạt căn bản để tạo lực đẩy mạnh, giúp chúng bay thẳng về phía tinh cầu có sự sống kia.
Khi bay vào phạm vi trọng lực của tinh cầu, ba chiến hạm đổ bộ theo trọng lực hạ thẳng góc xuống đất, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, rất nhanh, không khác gì ba quả cầu lửa.
Mấy phút sau...
Nhờ hệ thống phản trọng lực, ba chiến hạm đổ bộ thuận lợi đáp xuống ngay trên đầu cái động khổng lồ mà ngày đó Noah số 1 đã từng ở, cảnh tượng đập vào mắt chính là...
Rất nhiều những đống thịt màu xanh lục đang điên cuồng biến hóa, vùng vẫy, nuốt chửng hoặc công kích lẫn nhau, và trong đó... có một số đống thịt đã bắt đầu ấp trứng và sinh sản...
Sinh vật sống dạng mới!
/335
|