Ác ma tộc...
Đương nhiên, chỉ nói tới đám ác ma tộc với đủ loại dị hình trước mắt mà thôi. Chỉ trong một thời gian ngắn, một trăm năm mươi chiến sĩ dưới cách thức công kích linh, đã tiêu diệt toàn bộ đám ác ma tộc này. Sau đó, dùng vũ khí phun lửa công suất lớn, đốt cháy hoàn toàn xương cốt của đống sinh vật đó. Mà làm xong hết, mới chỉ mất có mấy phút đồng hồ mà thôi.
"Đây là ác ma tộc đó hả? đúng là không chịu nổi một kích!" Hắc Thiết cười ha hả.
Lúc này, trên người y toàn là những mảnh thịt nát, cơ hồ không còn nhìn ra màu sắc, hình dạng của bộ chiến giáp tinh tế y mặc. Nhưng y chả hề lo lắng, ấn vào một cái nút trên người, một luồng nhiệt điện quét qua, những khối thịt nát kia tức thì bị cháy thành than đen hay hóa khí bay tiêu tán, trả lại màu sắc và hình dạng ban đầu cho bộ chiến giáp.
Vương Quang Chính chạy tới chỗ Hắc Thiết đang cười vang, trầm giọng: "giờ nói những lời này làm gì? Sống an nhàn mấy năm, đã quên hết quy củ chiến trường rồi phải không?"
Hắc Thiết cười gượng, không dám chậm trễ, lập tức cùng đám chiến sĩ tinh tế xung quanh đi làm việc. Lúc này, Lưu Bạch đi tới bên cạnh Vương Quan, nói: "Tư lệnh, là quân y đội tiền trạm, tôi có quyền kiến nghị. . . Không nên đem về bất kì một vật mẫu nào của loại sinh vật này, phải đảm bảo chúng bị tiêu diệt hoàn toàn."
Vương Quang Chính gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Không sai, chúng ta chưa chắc đã tiêu diệt được hoàn toàn chúng nó. Dù sao mọi người cũng không nhìn thấy thứ tôi nhìn thấy . . . Sau khi đám quái vật đó bị mọi người đánh vỡ thân thể, trừ những con có mấy chiến sĩ tinh tế đang ở xung quanh, còn những con khác đều bình yên vô sự quay trở về hình thái ác mộng ban đầu của nó. Chúng đang không ngừng xoay quanh chúng ta, rít gào với chúng ta..."
Lưu Bạch cau mày nhìn quanh, cười nhạt: "Tư lệnh, ngài sợ hả? Loại quái vật này có gì mà đáng sợ!?"
Vương Quang Chính bị hỏi vậy nhưng không tức giận, dù sao Lưu Bạch cũng là chiến hữu đã sóng vai chiến đấu với ông từ khi xưa, ông chỉ cười: "Sợ là những giấc mộng kia thôi. Chúng rất thật. Ngay cả những chuyện tôi giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng, giờ đều hiện ra trước mặt tôi vô cùng chân thật. Cái cảm giác đó… rất là khó chịu!"
Lưu Bạch nghe vậy, cả nửa ngày không nói gì, sau đó khẽ vẫy vẫy tay với phía xa, gọi mấy binh sĩ xách súng đại liên kỹ thuật cao chuyên dùng để bắn từ xa đi tới, mới quay qua hỏi Vương Quang Chính: "Tư lệnh, ngài nhìn thấy ác mộng ở chỗ nào?"
Vương Quang Chính giật mình, nhìn mấy chiến sĩ tinh tế đi tới cạnh Lưu Bạch, sửng sốt đáp: "Không cần đâu. Chẳng phải ban nãy chúng ta đã thực nghiệm rồi sao? Vũ khí bắn từ xa với chúng là vô dụng, mỗi khi đạn tới gần chúng, thì sẽ đều biến mất, hoặc biến thành vật chất khác, hoặc hóa thành khí, chỉ khi bị chiến sĩ tinh tế công kích ở cự ly gần, nếu không đều vô ích."
Nhưng Lưu Bạch mặc kệ lời Vương Quang Chính nói, chỉ huy mấy chiến sĩ tinh tế kia bắn về hướng Vương Quang Chính mới nhìn tới, bắn mặt đất ở hướng đó nát nhừ, nhưng ngoài mặt đất, thì mọi vật ở nơi đó đều không bị ảnh hưởng gì.
Vương Quang Chính im lặng một lúc, vỗ vai Lưu Bạch, đi về phía người nhân viên đang lắp máy chạy thử cách đó không xa, vừa đi vừa nói: "Tôi không lo anh lo lắng cái gì. Tôi sẽ sống sót , cùng sống sót với mọi người. Tôi biết, cái chết của Ưng... đã khiến mọi người bị đả kích rất mạnh. Tôi cũng vậy, cho nên yên tâm đi, tôi sẽ không bị cõi mộng này đánh bại dễ dàng như vậy đâu! Làm sao lại bị sự hão huyền như vậy đánh bại được!!"
Một chỗ khác, hai người Thích Hiểu Điểu, Trương Hằng đang cùng với hơn mười chiến sĩ tinh tế bận rộn làm gì đó, ở giữa bọn họ có một cái thiết bị rất to đang được lắp ráp, Thích Hiểu Điểu đang chỉ huy các chiến sĩ tinh tế điều điều chỉnh chỉnh thử. Cái đài thiết bị kia đang lắp gần xong.
Đúng lúc này, Vương Quang Chính đi tới, hỏi Thích Hiểu Điểu: "Bao lâu nữa máy dò tìm điện từ siêu công suất mới làm xong?"
Thích Hiểu Điểu chả cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Tối đa ba phút nữa là xong. Anh yên tâm, cái này đã được thực hành thử trên tàu Hy Vọng mấy chục lần rồi, đã tìm ra cách làm sao để có thể lắp xong trong thời gian ngắn nhất. Điều tôi lo là, nếu máy dò tìm này mà cũng không dò được, thì làm sao chúng ta tìm được Noah số 1!"
Vương Quang Chính thở dài: "Nói chung là làm hết sức thôi, còn lại thuận theo ý trời. Bây giờ chúng ta đâu có ai dám nói chắc là Noah số 1 vẫn còn tồn tại, cũng không ai dám đảm bảo là trên đó vẫn còn con người. Nhưng nếu chúng ta đã tới đây, thì cũng phải làm cho xong nhiệm vụ này."
Thích Hiểu Điểu nghĩ nghĩ, cũng chẳng biết làm gì hơn. Lúc này Vương Quang Chính quay qua hỏi Trương Hằng: "Bây giờ có còn dự cảm nguy hiểm nào không? Còn nguy hiểm đặc biệt nào không?
Nét mặt Trương Hằng trở nên kì quái, lắc đầu: "Thật ra thì lúc nào tôi cũng cảm thấy có nguy hiểm. Từ khi đi tới cái tinh cầu này, cảm giác nguy hiểm lúc nào cũng có. Hơn nữa, tôi cũng nói thật, cảm giác nguy hiểm này là loại cảm giác lúc nào cũng có thể mất mạng, hơn nữa càng ngày nó càng mãnh liệt."
Tất cả mọi người tại đó nghe xong đều vã mồ hôi lạnh. Danh tiếng của Trương Hằng đã được rất nhiều người xác nhận, hắn chính là người biết trước mạnh nhất của tàu Hy Vọng (ngoài tiểu Ngõa Nhĩ). Cho tới bây giờ, mọi dự cảm nguy hiểm của hắn chưa từng bị sai bao giờ, nên khi hắn bảo mức độ nguy hiểm lần này có thể là mất mạng, thì tất cả mọi người có mặt đều không có ai nghi ngờ chút nào.
"Vậy thì..." Vương Quang Chính không làm gì cả, trước khi xoay người rời đi mới nói: "Lắp máy dò tìm cho tốt trước đã, xem xem có dò ra được tình hình của tinh cầu này hay không. Nếu thực sự không được... Lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách khác, hoặc có lẽ sẽ quay trở về tàu Hy Vọng."
Mấy phút sau, máy dò tìm bắt đầu hoạt động. Trên bề mặt đất của tinh cầu, một làn tín hiệu truy tìm công suất mạnh bắt đầu tỏa ra. Chỉ trong mười giây, đã dò quét xong tình trạng của tinh cầu, hiệu suất mạnh hơn ra đa gì đó ngày xưa của địa cầu cả chục ngàn lần!
Cái gọi là toàn bộ tình trạng của tinh cầu không phải chỉ có bề mặt đất, mà ý đúng trên mặt chữ, chính là cả ở trong lòng đất. Trên thực tế, nếu dùng máy dò tìm có công suất lớn của phi thuyền, thì sóng điện từ dò tìm sẽ siêu mạnh tới mức có thể bao phủ hết cả hằng tinh này. Đây chính là thành quả của cách mạng công nghiệp lần thứ tư, không cần phải lấy ra dùng ở cái nơi nho nhỏ này.
Chỉ sau mười giây, kết quả đã xuất hiện trước mặt mọi người. Quả nhiên giống như đã thử ở trong tàu Hy Vọng, vì một lý do nào đó, máy dò tìm siêu điện từ đã bị gây nhiễu cực mạnh. Nhưng chắc vì máy được đặt ngay trên bề mặt của tinh cầu, nên kết quả dò xét lần này không phải là hầu như hoàn toàn trống không như khi ở tàu Hy Vọng. Lấy vị trí của mọi người làm trung tâm, kết quả dò xét trong phạm vi hai trăm dặm và chừng mười dặm xuống lòng đất đều hiện ra rõ ràng, và kết quả thấy được khiến mọi người vừa khiếp sợ vừa phấn chấn.
"Quả nhiên! Cái động khổng lồ dưới lòng đất đáng nghi ngờ mà! Có nhìn thấy không, những đốm sáng ở đó chính là con người! Bọn họ đang giao chiến với cái gì đó không biết, tới mấy ngàn lận, nhiều quá!!" Hắc Thiết là người đầu tiên kêu to đầy hưng phấn, y không nhịn được muốn đi tập trung quân số ngay tức khắc.
Nhưng Vương Quang Chính là người lão luyện, nhìn thấy kết quả dò xét xong, ông hỏi nhân viên vận hành máy dò trước: "Chỉ có bấy nhiêu thôi? Không tìm thấy cái gì như phi thuyền? Noah số 1 đâu? Không thể nào những con người này lại tự nhiên xuất hiện ở đây được, thứ quan trọng là Noah số 1 ở đâu?"
Nhân viên kia bận rộn thêm mấy chục giây, mới vội vã trả lời: "Không thấy. Những chỗ khác đều là trắng xóa. Phạm vi chúng ta có thể tra xét được chỉ tới nhiêu đây thôi, trong phạm vi này, quả thực là không có phi thuyền gì cả. Nhưng mà, mời tư lệnh nhìn chỗ này… khu vực ở gần nhân loại này… những hình ảnh này rõ ràng là kiến trúc do con người xây dựng. cả chỗ này nữa, hình như là một căn cứ loại hình thành trấn cỡ nhỏ. Ở đây cũng có rất nhiều sinh vật sống dạng hình người, thoạt nhìn hình như cũng là nhân loại."
Lúc này Thích Hiểu Điểu ở bên cạnh nói chen vào: "Tôi có một suy nghĩ. Rất có thể khi Noah số 1 thực hiện bước nhảy không gian, đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Sau khi đến tinh cầu này, thì cũng không chữa trị được, những người may mắn còn tồn tại của tàu bắt đầu xây dựng căn cứ để sinh sống, chính là cái trên mặt đất kia. Sau đó, có rất nhiều nhân loại vào đó ở. Điểm này có thể chứng minh dựa trên kết quả dò xét của chúng ta.
Sau đó có lẽ một phần nguyên vật liệu còn dư lại của Noah số 1 được lấy ra, đưa vào việc xây dựng căn cứ sinh sống này. Còn những nhân loại ở dưới lòng đất này, rất có thể là bởi vì tinh cầu xảy ra việc ác ma hóa, bọn họ vì nguyên nhân nào đó bị vây ở dưới lòng đất. Đây là khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ ra.”
Vương Quang Chính cau mày suy nghĩ. Tuy ông không phải người thế hệ mới, cũng không phải trí giả hay người biết trước, nhưng ông là một lão binh dày dạn chiến trường, đương nhiên ông có trực giác của riêng mình. Không hiểu vì sao, ông cứ có cảm giác những nhân loại ở dưới lòng đất kia là một cái bẫy, tòa thành trên mặt đất kia cũng có vẻ rất đáng ngờ. Chương dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Loài người ở trong hai nơi này… sao hoàn cảnh hiện giờ của hai địa điểm này có vẻ khác biệt nhau lớn thế? Sao một chỗ thì đang bị vây công, mà chỗ còn lại - chính là cái thành trấn kia - thì lại bình yên như thế?
Nhưng tình hình hiện giờ quá nguy cấp, dưới lòng đất có tới mấy nghìn người, nếu theo đúng dữ liệu của Diêu Nguyên, thì bọn họ đều là những nhân tài hiếm có. Và bọn họ chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này. Giờ họ đang bị sinh vật chưa biết vây công, tới trễ một giây là có thể sẽ bị tiêu diệt hết, nên thật sự là không có thời gian để suy nghĩ nữa.
"... ... …, Lưu Bạch, cậu với Hắc Thiết dẫn ba mươi chiến sĩ tinh tế xuất phát về phía căn cứ kia, mọi việc đều phải cẩn thận,
không được tự ý liên hệ với nhân loại ở trong căn cứ. Tất cả những người còn lại đi theo tôi, chúng ta..."
"Xuống lòng đất!"
Đương nhiên, chỉ nói tới đám ác ma tộc với đủ loại dị hình trước mắt mà thôi. Chỉ trong một thời gian ngắn, một trăm năm mươi chiến sĩ dưới cách thức công kích linh, đã tiêu diệt toàn bộ đám ác ma tộc này. Sau đó, dùng vũ khí phun lửa công suất lớn, đốt cháy hoàn toàn xương cốt của đống sinh vật đó. Mà làm xong hết, mới chỉ mất có mấy phút đồng hồ mà thôi.
"Đây là ác ma tộc đó hả? đúng là không chịu nổi một kích!" Hắc Thiết cười ha hả.
Lúc này, trên người y toàn là những mảnh thịt nát, cơ hồ không còn nhìn ra màu sắc, hình dạng của bộ chiến giáp tinh tế y mặc. Nhưng y chả hề lo lắng, ấn vào một cái nút trên người, một luồng nhiệt điện quét qua, những khối thịt nát kia tức thì bị cháy thành than đen hay hóa khí bay tiêu tán, trả lại màu sắc và hình dạng ban đầu cho bộ chiến giáp.
Vương Quang Chính chạy tới chỗ Hắc Thiết đang cười vang, trầm giọng: "giờ nói những lời này làm gì? Sống an nhàn mấy năm, đã quên hết quy củ chiến trường rồi phải không?"
Hắc Thiết cười gượng, không dám chậm trễ, lập tức cùng đám chiến sĩ tinh tế xung quanh đi làm việc. Lúc này, Lưu Bạch đi tới bên cạnh Vương Quan, nói: "Tư lệnh, là quân y đội tiền trạm, tôi có quyền kiến nghị. . . Không nên đem về bất kì một vật mẫu nào của loại sinh vật này, phải đảm bảo chúng bị tiêu diệt hoàn toàn."
Vương Quang Chính gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía xa: "Không sai, chúng ta chưa chắc đã tiêu diệt được hoàn toàn chúng nó. Dù sao mọi người cũng không nhìn thấy thứ tôi nhìn thấy . . . Sau khi đám quái vật đó bị mọi người đánh vỡ thân thể, trừ những con có mấy chiến sĩ tinh tế đang ở xung quanh, còn những con khác đều bình yên vô sự quay trở về hình thái ác mộng ban đầu của nó. Chúng đang không ngừng xoay quanh chúng ta, rít gào với chúng ta..."
Lưu Bạch cau mày nhìn quanh, cười nhạt: "Tư lệnh, ngài sợ hả? Loại quái vật này có gì mà đáng sợ!?"
Vương Quang Chính bị hỏi vậy nhưng không tức giận, dù sao Lưu Bạch cũng là chiến hữu đã sóng vai chiến đấu với ông từ khi xưa, ông chỉ cười: "Sợ là những giấc mộng kia thôi. Chúng rất thật. Ngay cả những chuyện tôi giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng, giờ đều hiện ra trước mặt tôi vô cùng chân thật. Cái cảm giác đó… rất là khó chịu!"
Lưu Bạch nghe vậy, cả nửa ngày không nói gì, sau đó khẽ vẫy vẫy tay với phía xa, gọi mấy binh sĩ xách súng đại liên kỹ thuật cao chuyên dùng để bắn từ xa đi tới, mới quay qua hỏi Vương Quang Chính: "Tư lệnh, ngài nhìn thấy ác mộng ở chỗ nào?"
Vương Quang Chính giật mình, nhìn mấy chiến sĩ tinh tế đi tới cạnh Lưu Bạch, sửng sốt đáp: "Không cần đâu. Chẳng phải ban nãy chúng ta đã thực nghiệm rồi sao? Vũ khí bắn từ xa với chúng là vô dụng, mỗi khi đạn tới gần chúng, thì sẽ đều biến mất, hoặc biến thành vật chất khác, hoặc hóa thành khí, chỉ khi bị chiến sĩ tinh tế công kích ở cự ly gần, nếu không đều vô ích."
Nhưng Lưu Bạch mặc kệ lời Vương Quang Chính nói, chỉ huy mấy chiến sĩ tinh tế kia bắn về hướng Vương Quang Chính mới nhìn tới, bắn mặt đất ở hướng đó nát nhừ, nhưng ngoài mặt đất, thì mọi vật ở nơi đó đều không bị ảnh hưởng gì.
Vương Quang Chính im lặng một lúc, vỗ vai Lưu Bạch, đi về phía người nhân viên đang lắp máy chạy thử cách đó không xa, vừa đi vừa nói: "Tôi không lo anh lo lắng cái gì. Tôi sẽ sống sót , cùng sống sót với mọi người. Tôi biết, cái chết của Ưng... đã khiến mọi người bị đả kích rất mạnh. Tôi cũng vậy, cho nên yên tâm đi, tôi sẽ không bị cõi mộng này đánh bại dễ dàng như vậy đâu! Làm sao lại bị sự hão huyền như vậy đánh bại được!!"
Một chỗ khác, hai người Thích Hiểu Điểu, Trương Hằng đang cùng với hơn mười chiến sĩ tinh tế bận rộn làm gì đó, ở giữa bọn họ có một cái thiết bị rất to đang được lắp ráp, Thích Hiểu Điểu đang chỉ huy các chiến sĩ tinh tế điều điều chỉnh chỉnh thử. Cái đài thiết bị kia đang lắp gần xong.
Đúng lúc này, Vương Quang Chính đi tới, hỏi Thích Hiểu Điểu: "Bao lâu nữa máy dò tìm điện từ siêu công suất mới làm xong?"
Thích Hiểu Điểu chả cần suy nghĩ, trả lời ngay: "Tối đa ba phút nữa là xong. Anh yên tâm, cái này đã được thực hành thử trên tàu Hy Vọng mấy chục lần rồi, đã tìm ra cách làm sao để có thể lắp xong trong thời gian ngắn nhất. Điều tôi lo là, nếu máy dò tìm này mà cũng không dò được, thì làm sao chúng ta tìm được Noah số 1!"
Vương Quang Chính thở dài: "Nói chung là làm hết sức thôi, còn lại thuận theo ý trời. Bây giờ chúng ta đâu có ai dám nói chắc là Noah số 1 vẫn còn tồn tại, cũng không ai dám đảm bảo là trên đó vẫn còn con người. Nhưng nếu chúng ta đã tới đây, thì cũng phải làm cho xong nhiệm vụ này."
Thích Hiểu Điểu nghĩ nghĩ, cũng chẳng biết làm gì hơn. Lúc này Vương Quang Chính quay qua hỏi Trương Hằng: "Bây giờ có còn dự cảm nguy hiểm nào không? Còn nguy hiểm đặc biệt nào không?
Nét mặt Trương Hằng trở nên kì quái, lắc đầu: "Thật ra thì lúc nào tôi cũng cảm thấy có nguy hiểm. Từ khi đi tới cái tinh cầu này, cảm giác nguy hiểm lúc nào cũng có. Hơn nữa, tôi cũng nói thật, cảm giác nguy hiểm này là loại cảm giác lúc nào cũng có thể mất mạng, hơn nữa càng ngày nó càng mãnh liệt."
Tất cả mọi người tại đó nghe xong đều vã mồ hôi lạnh. Danh tiếng của Trương Hằng đã được rất nhiều người xác nhận, hắn chính là người biết trước mạnh nhất của tàu Hy Vọng (ngoài tiểu Ngõa Nhĩ). Cho tới bây giờ, mọi dự cảm nguy hiểm của hắn chưa từng bị sai bao giờ, nên khi hắn bảo mức độ nguy hiểm lần này có thể là mất mạng, thì tất cả mọi người có mặt đều không có ai nghi ngờ chút nào.
"Vậy thì..." Vương Quang Chính không làm gì cả, trước khi xoay người rời đi mới nói: "Lắp máy dò tìm cho tốt trước đã, xem xem có dò ra được tình hình của tinh cầu này hay không. Nếu thực sự không được... Lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách khác, hoặc có lẽ sẽ quay trở về tàu Hy Vọng."
Mấy phút sau, máy dò tìm bắt đầu hoạt động. Trên bề mặt đất của tinh cầu, một làn tín hiệu truy tìm công suất mạnh bắt đầu tỏa ra. Chỉ trong mười giây, đã dò quét xong tình trạng của tinh cầu, hiệu suất mạnh hơn ra đa gì đó ngày xưa của địa cầu cả chục ngàn lần!
Cái gọi là toàn bộ tình trạng của tinh cầu không phải chỉ có bề mặt đất, mà ý đúng trên mặt chữ, chính là cả ở trong lòng đất. Trên thực tế, nếu dùng máy dò tìm có công suất lớn của phi thuyền, thì sóng điện từ dò tìm sẽ siêu mạnh tới mức có thể bao phủ hết cả hằng tinh này. Đây chính là thành quả của cách mạng công nghiệp lần thứ tư, không cần phải lấy ra dùng ở cái nơi nho nhỏ này.
Chỉ sau mười giây, kết quả đã xuất hiện trước mặt mọi người. Quả nhiên giống như đã thử ở trong tàu Hy Vọng, vì một lý do nào đó, máy dò tìm siêu điện từ đã bị gây nhiễu cực mạnh. Nhưng chắc vì máy được đặt ngay trên bề mặt của tinh cầu, nên kết quả dò xét lần này không phải là hầu như hoàn toàn trống không như khi ở tàu Hy Vọng. Lấy vị trí của mọi người làm trung tâm, kết quả dò xét trong phạm vi hai trăm dặm và chừng mười dặm xuống lòng đất đều hiện ra rõ ràng, và kết quả thấy được khiến mọi người vừa khiếp sợ vừa phấn chấn.
"Quả nhiên! Cái động khổng lồ dưới lòng đất đáng nghi ngờ mà! Có nhìn thấy không, những đốm sáng ở đó chính là con người! Bọn họ đang giao chiến với cái gì đó không biết, tới mấy ngàn lận, nhiều quá!!" Hắc Thiết là người đầu tiên kêu to đầy hưng phấn, y không nhịn được muốn đi tập trung quân số ngay tức khắc.
Nhưng Vương Quang Chính là người lão luyện, nhìn thấy kết quả dò xét xong, ông hỏi nhân viên vận hành máy dò trước: "Chỉ có bấy nhiêu thôi? Không tìm thấy cái gì như phi thuyền? Noah số 1 đâu? Không thể nào những con người này lại tự nhiên xuất hiện ở đây được, thứ quan trọng là Noah số 1 ở đâu?"
Nhân viên kia bận rộn thêm mấy chục giây, mới vội vã trả lời: "Không thấy. Những chỗ khác đều là trắng xóa. Phạm vi chúng ta có thể tra xét được chỉ tới nhiêu đây thôi, trong phạm vi này, quả thực là không có phi thuyền gì cả. Nhưng mà, mời tư lệnh nhìn chỗ này… khu vực ở gần nhân loại này… những hình ảnh này rõ ràng là kiến trúc do con người xây dựng. cả chỗ này nữa, hình như là một căn cứ loại hình thành trấn cỡ nhỏ. Ở đây cũng có rất nhiều sinh vật sống dạng hình người, thoạt nhìn hình như cũng là nhân loại."
Lúc này Thích Hiểu Điểu ở bên cạnh nói chen vào: "Tôi có một suy nghĩ. Rất có thể khi Noah số 1 thực hiện bước nhảy không gian, đã bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Sau khi đến tinh cầu này, thì cũng không chữa trị được, những người may mắn còn tồn tại của tàu bắt đầu xây dựng căn cứ để sinh sống, chính là cái trên mặt đất kia. Sau đó, có rất nhiều nhân loại vào đó ở. Điểm này có thể chứng minh dựa trên kết quả dò xét của chúng ta.
Sau đó có lẽ một phần nguyên vật liệu còn dư lại của Noah số 1 được lấy ra, đưa vào việc xây dựng căn cứ sinh sống này. Còn những nhân loại ở dưới lòng đất này, rất có thể là bởi vì tinh cầu xảy ra việc ác ma hóa, bọn họ vì nguyên nhân nào đó bị vây ở dưới lòng đất. Đây là khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ ra.”
Vương Quang Chính cau mày suy nghĩ. Tuy ông không phải người thế hệ mới, cũng không phải trí giả hay người biết trước, nhưng ông là một lão binh dày dạn chiến trường, đương nhiên ông có trực giác của riêng mình. Không hiểu vì sao, ông cứ có cảm giác những nhân loại ở dưới lòng đất kia là một cái bẫy, tòa thành trên mặt đất kia cũng có vẻ rất đáng ngờ. Chương dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Loài người ở trong hai nơi này… sao hoàn cảnh hiện giờ của hai địa điểm này có vẻ khác biệt nhau lớn thế? Sao một chỗ thì đang bị vây công, mà chỗ còn lại - chính là cái thành trấn kia - thì lại bình yên như thế?
Nhưng tình hình hiện giờ quá nguy cấp, dưới lòng đất có tới mấy nghìn người, nếu theo đúng dữ liệu của Diêu Nguyên, thì bọn họ đều là những nhân tài hiếm có. Và bọn họ chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này. Giờ họ đang bị sinh vật chưa biết vây công, tới trễ một giây là có thể sẽ bị tiêu diệt hết, nên thật sự là không có thời gian để suy nghĩ nữa.
"... ... …, Lưu Bạch, cậu với Hắc Thiết dẫn ba mươi chiến sĩ tinh tế xuất phát về phía căn cứ kia, mọi việc đều phải cẩn thận,
không được tự ý liên hệ với nhân loại ở trong căn cứ. Tất cả những người còn lại đi theo tôi, chúng ta..."
"Xuống lòng đất!"
/335
|